Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới - Chương 18: Lão bá điên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới


Chương 18: Lão bá điên


Ngưu Kình nói:

– Hôm nay gặp Khương huynh đây đúng là ta được mở rộng tầm mắt a.

– Không dám – Khương Đồng nói – Đây chỉ là kiến thức phổ thông mà thôi. Nếu Vương huynh hỏi bất kỳ môn đồ của các phái tu chân cũng đều biết được như vậy.

Ngưu Kình cầm chén rượu lên nói:

– Nào Khương huynh, ta mời ngươi.

– Xin mời – Khương Đồng nâng chén rượu lên nói.

Hai người Ngưu Kình, Khương Đồng vừa gắp đồ ăn vừa trò chuyện vui vẻ.

– Nãy giờ nói chuyện không biết Khương huynh đến đây có việc gì? – Ngưu Kình hỏi.

– Ta được phép về thăm gia đình ba ngày. Bây giờ ta đang trên đường trở về môn phái. – Khương Đồng nói – Còn ngươi?

– Ta ở trong cảnh sơn lâm u tịch chán quá nên xin sư phụ ra ngoài thành chơi vài hôm rồi về. – Ngưu Kình nói.

– Phải a. Tuổi trẻ ưa náo nhiệt mà. Nếu không vui chơi thật là lãng phí. – Khương Đồng cười nói.

Rượu vào lời ra, hai người cảm thấy rất có hảo cảm với nhau nên lời nói cũng thoải mái.

– Vương huynh đệ. Ta nói cho ngươi hay. Ngươi có vui chơi thế nào cũng được nhưng đừng dây vào người của Bách Hoa môn nha.

– Ổ? Có gì đặc biệt sao?

Khương Đồng nói:

– Đúng ra thì người của Bách Hoa môn là hấp dẫn nhất. Bọn họ không chỉ đẹp đẽ mà còn tài hoa, trong khoảnh khắc có thể đưa ngươi lạc vào chốn thần tiên ngay.

– Như vậy không phải là rất thú vi sao? – Ngưu Kình hỏi.

– Đúng là rất thú vị nhưng mà mật ngọt chết ruồi. Người của Bách Hoa môn đưa ngươi đến chỗ bồng lai nhưng sau đó sẽ hút hết toàn bộ sinh lực của ngươi. Chỉ khoảng 1,2 canh giờ ngươi sẽ lập tức bị tàn phế, thậm chí chết bất đắc kỳ tử.

– A. – Ngưu Kình trợn mắt. – Ghê gớm vậy sao?

– Phải. Trong môn phái của ta có hai sư huynh háo sắc gặp phải người của Bách Hoa môn. Kết quả là một người bị chết còn một người bị mất hết tu vi, sinh lực suy kiệt, trở thành một phế nhân.

– Không ngờ Bách Hoa môn lại nguy hiểm như vậy?

– Ha ha. Sợ rồi phải không? Ngươi còn chưa biết sự lợi hại của Bất Tử môn đó. – Khương Đồng khoái chí nhìn vẻ mặt của Ngưu Kình.

– Bất Tử môn? Lợi hại thế nào? – Ngưu Kình tỏ ra rất phấn khích, muốn nhân dịp này tìm hiểu thông tin các phái.

Khương Đồng đang có hứng bèn đem rất nhiều kiến thức giang hồ mà y thu thập được khoe ra.

Sau khi ăn uống no say, Khương Đồng cáo biệt Ngưu Kình để tiếp tục trở về Vũ Khúc môn.

Ngưu Kình vận một bộ đồ lịch thiệp phong nhã, tay cầm cây quạt thong thả đi xuống phố.

– Vẻ ngoài thì công tử mà trong túi lại không có bao nhiêu tiền. Ha. – Ngưu Kình tự trào. – Phải đi bán một ít vật phẩm cái đã.

Ngưu Kình nghĩ xong thì hướng đến khu buôn bán đi tới. Hắn đem ít da thú, thảo dược bán cũng được kha khá tiền.

Ngưu Kình đi dạo một vòng thỉnh thoảng hé chút thần thức cẩn thận quét ra xung quanh. Sau nhiều lần kiểm tra hắn thấy không có tín hiệu thần thức nào dò xét lại thì yên tâm vài phần. Kỳ thực với sự đào tạo chuyên sâu vào kỹ năng sát thủ thì năng lực ẩn dấu và tra xét thần thức của hắn đã vượt xa những người cùng tu vi. Chỉ là sát thủ vốn hành sự cẩn thận không thể vội vàng hấp tấp ở chỗ lạ.

Tại một con hẻm nhỏ, có 3 người vừa lén lút đi ra khỏi cửa. Ba người này hai nữ một nam, ăn mặc quý phái, cử chỉ nho nhã có vẻ thuộc tầng lớp thượng lưu. Người nam mặc áo trắng, hai người nữ một người áo lục còn một người áo lam.

– Tiểu thư a. Bây giờ còn nắng quá. Hay là chúng ta kiếm chỗ nào nghỉ một lát đi.

– Nắng thì có gì mà sợ. Ngươi sợ thì cứ về phủ trước đi.

– Nô tì không dám. Nô tì chỉ lo lắng cho tiểu thư thôi.

– Ta tự biết mà. Còn nữa, từ giờ trở đi, khi ta cải trang ra ngoài không được gọi ta là tiểu thư có nghe không?

– Không gọi là tiểu thư thì gọi là gì?

– Công tử.

– Dạ. Lê Kỳ công tử.

– Ểy. Như vậy rất dễ bị lộ thân phận. Hay là ngươi gọi là Nguyễn công tử đi.

– Nguyễn công tử? Sao lại Nguyễn công tử?

– Bởi vì họ Nguyễn rất đông, ngươi tùy tiện lấy một cái người ta cũng không có truy cứu được thân thế của ngươi. Có biết không?

– Dạ nô tỳ biết rồi. Nguyễn công tử.

– Tốt tốt. Các ngươi khéo hầu hạ bổn công tử, bổn công tử sẽ ban thưởng trọng hậu cho.

– Nguyễn công tử ban thưởng gì ạ?

– Tối đến sẽ biết.

– Nô tỳ hồi hộp quá ạ. Hi hi hi.

– Công tử có thể bật mí xíu không ạ?

– Không được. Phải xem biểu hiện của các ngươi thế nào mới quyết định sau, có hiểu không?

– Dạ công tử.

“Nguyễn công tử” cùng hai nô tỳ thong thả bước đi. Hai bên đường liễu xanh đong đưa trong gió. Ánh nắng chiều tà lấp lánh xuyên qua những tán cây cao rọi lên mặt đường.

– Tiểu thư, à nhầm, công tử à. – Nô tỳ áo lam nói.

– Chuyện gì? – Nguyễn công tử nói.

– Nô tỳ thấy…hình như…vẫn còn hơi lớn đó. – Nô tỳ áo lam đá nhẹ mắt vào vùng ngực của Nguyễn công tử.

– Còn hơi lớn? – Nguyễn công tử ngó xuống – Thật không?

Nguyễn công tử ngó qua 2 nô tỳ của mình. Cả 2 nô tỳ đều gật gật.

– Hai các ngươi thẳng chật hiểu gì cả. Như thế này gọi là cơ bắp cuồn cuộn đó có hiểu không? Con nhà võ là phải thế rồi.

– Con nhà võ? – Hai người nô tỳ nhìn nhau – Có ổn không đây?

– Chẳng lẽ không được sao? – Nguyễn công tử nói.

– Gương mặt thư sinh, thân hình võ sĩ – Nô tỳ áo lam nhướng mày – Miễn cưỡng thì cũng chấp nhận được.

– Hay là ép lại xíu nữa đi – Nô tỳ áo lục nói.

– Nhưng mà ta ngộp lắm rồi. Nếu mà còn ép nữa chắc ta chết mất. – Nguyễn công tử thở dài.

– A. Hay là công tử….- Nô tỳ áo lam lấy tay phẩy phẩy.

Nguyễn công tử hiểu ý, bèn giữa hư không xuất ra một cái quạt. Cái quạt này hiển nhiên lấy từ trong nhẫn trữ vật.

– Thấy như thế nào? – Nguyễn công tử xòe quạt phẩy phẩy che trước ngực.

– Tuyệt hảo – Hai nô tỳ cùng giơ ngón tay cái lên.

Ngưu Kình trong nhân dạng Vương Bình công tử đang đứng trước một bảng thông báo lớn.

Trên bảng có đưa tin các phái tu chân đang tuyển mộ đệ tử. Cứ mỗi năm một lần vào mùa xuân các phái đều đến tất cả các thành thị xin thành chủ cho dán bảng chiêu sinh. Trên thông báo có chỉ rõ địa chỉ của đạo quán đại diện cho môn phái trong thành thị sở tại.

– Có nhiều phái như vậy. Ta cũng tò mò muốn biết bọn họ thế nào.

Ngưu Kình ghi nhớ địa chỉ các phòng đại diện.

Đột nhiên có tiếng la to:

– Sắp có chiến tranh rồi.

– Sắp có chiến tranh rồi mau chạy đi.

Tiếng kêu đó là từ một ông lão nhếch nhác dơ bẩn đứng gần bảng thông báo.

– Ông lão điên này có im đi không. Phiền phức quá. – Nhiều người chửi.

Ông lão chợt chạy tới chỗ Ngưu Kình nhảy lạch cạch nói:

– Công tử mau chạy đi, sắp có đánh nhau đó.

Ngưu Kình thấy ông lão hướng tới mình như vậy bèn thông cảm hỏi một câu:

– Là ai đánh ai?

Ông lão nhìn trừng trừng nói:

– Tiên đánh Ma. Yêu đánh Ma. Tiên đánh Tiên. Tiên sắp đánh Tiên rồi. Sắp loạn lạc rồi.

Mấy người xung quanh nói:

– Ông lão này bị điên hay đi lang thang nói nhảm. Công tử đừng có để ý.

Ông lão chợt chụp tay Ngưu Kình giữ lại nói:

– Sắp có chiến tranh rồi công tử. Tất cả mọi người ở đây sẽ chết.

Ngưu Kình ôn hòa nói:

– Làm sao lão bá biết?

– Dấu hiệu. Dấu hiệu ở khắp mọi nơi. – Ông lão trừng mắt.

– Dấu hiệu nào? – Ngưu Kình hỏi.

– Ngươi phải khai mở thiên nhãn ra mới thấy được. Ta chỉ cho ngươi. Chỗ này, chỗ kia, chỗ kia nữa. Có thấy gì không?

Ông lão kéo Ngưu Kình đi loạn xạ cuối cùng rời khỏi đám đông.

Ngưu Kình lắc đầu.

Ông lão nói:

– Đây ta chỉ cho dấu hiệu dễ thấy nhất. Ngươi thấy bảng thông báo đó chứ.

Ngưu Kình gật đầu.

– Công tử. Ngươi có biết vì sao có bảng thông báo đó không?

Ngưu Kình lắc đầu.

– Ta nói ngươi hay. Trước đây việc bái môn tu chân vô cùng khó. Ngươi phải lặn lội vượt qua núi cao vực sâu đến trước cổng tiên gia. Ngươi quỳ gối ở đó 3 ngày 3 đêm xin học đạo. Người ta còn đuổi ngươi về. Vì sao? Vì tu chân chỉ có 1,2 môn phái. Bọn họ cao cao tại thượng, vô cùng tôn quý.

– Ngày nay, môn phái quá nhiều, nhà nhà tu chân, người người tu chân. Đi đâu cũng thấy tu chân. Một tiểu tốt cũng có thể tự lập môn phái. Vàng thau lẫn lộn.

– Người có tư chất tu chân đã ít mà còn bị các tiểu môn phái tranh giành. Các đại môn phái cao cao tại thượng ở núi độc rừng thiêng không còn có nhân tài quì gối trước cổng xin học đạo nữa. Bọn họ phải xấu mặt cạnh tranh trên từng bảng quảng cáo, à nhầm, từng bảng thông báo.

– Các đại môn phái muốn mọi thứ phải qui củ, trật tự và lấy lại vị thế ngày xưa. Cho nên họ muốn giảm bớt các tiểu phái đi. Ngươi biết vì sao Ma đạo bị diệt trừ rồi chứ?

– Ha ha ha ha. Sắp có đại chiến rồi. Ha ha ha.

– Ngươi không tin sao? Ngươi không tin sao?

Ông lão nắm tay lay lay Ngưu Kình.

Ngưu Kình tạm thời bị ù tai không thể phản ứng được gì.

– Ngươi không tin thật sao? Vậy thì ráng đọc vài chương nữa đi, à không, ráng sống vài năm nữa đi rồi ngươi sẽ thấy.

– Máu. Máu sẽ chảy thành sông. Ha ha ha.

– Ma. Có ma. Có ma.

Ông lão hoảng sợ chỉ loạn xạ khắp nơi. Cuối cùng ông vùng bỏ chạy vào trong đám đông. Vừa chạy vừa kêu:

– Cứu ta cứu ta.

Ngưu Kình nhất thời ngây ngốc, toàn thân hắn bị tê liệt không nhúc nhích nổi.

Ngưu Kình nhắm mắt vận công 1 lúc cuối cùng thoát khỏi trạng thái tê người. Khi hắn quay đầu tìm kiếm thì ông lão đã biến mất. Hắn triển khai thần thức cực hạn quét toàn bộ ra xung quanh cũng không tìm ra ông lão.

– Người này rốt cuộc là ai?

Ngưu Kình suy nghĩ:

– Lúc nãy nhiều người dân ở đây đều cho rằng ông ta bị điên. Có thật là ông ta bị điên không?

Ngưu Kình cảm thấy hoa mắt. Một người hóa hai, hai người hóa bốn. Chân tay bủn rủn mất hết sức lực.

Ngưu Kình vận khí chế trụ. Hắn cố gắng bước đi thật bình thường và tìm cách quay về nhà trọ.

Khi Ngưu Kình về gần đến nhà trọ thì “Nguyễn công tử” cùng hai nô tỳ vô tình đi ngang qua.

– Tiểu thư a. – Nô tỳ áo lục nói. – Người nhìn xem.

– Đã bảo ngươi không được… – “Nguyễn công tử” nói chưa hết câu thì đã nhìn thấy một công tử khôi ngô tuấn tú đi đến.

Vị công tử này dáng đi từ tốn, gương mặt hơi cúi xuống như đang suy tư điều gì.

– Tiểu thư – Hai nô tỳ đứng sát vào sau lưng Nguyễn công tử. – Người đó cốt cách phi phàm. Thật là nô tỳ chưa từng thấy ai như thế.

“Nguyễn công tử” nhìn thấy hảo nam tử trước mặt thì cảm thấy trong lòng nổi lên một phen rộn ràng.

– Các ngươi nói nên làm thế nào? Không lẽ ta mặt dày đi đến làm quen sao?

Hai nô tỳ ghé tai Lê Kỳ tiểu thư nói nhỏ mấy câu.

Ngưu Kình trong nhân dạng công tử đang chậm rãi bước đi. Bề ngoài thì thấy bình thường nhưng mà hắn đã hoàn toàn kiệt sức. Hai mắt tối sầm lại nhìn xung quanh đều mờ ảo quay cuồng.

Phía trước Ngưu Kình có ba người đang đi. Hai trong ba người đùa giỡn với nhau thế nào mà nhằm Ngưu Kình tông mạnh một cái.

– A. Xin lỗi công tử. – Một người con gái cất tiếng.

Ngưu Kình bị tông vào liền bị loạng choạng. Hắn phun ra một búng máu rồi ngã ra đất bất tỉnh.

– Công tử. Công tử. Người làm sao vậy?

Hai nô tỳ hoảng sợ.

– Tiểu thư, tiểu thư, làm sao bây giờ?

Lê Kỳ tiểu thư nói:

– Mau dìu công tử vào nhà trọ. A Lục ngươi đi mời đại phu.

– Dạ tiểu thư. – Nô tỳ tên A Lục chạy đi.

Lê Kỳ tiểu thư cùng nô tỳ còn lại cùng dìu Ngưu Kình Kình đi vào nhà trọ.

– Ông chủ. Mau cho ta thuê một phòng.

– Dạ khách quan có ngay. – Ông chủ nhà trọ chạy đến.

Đột nhiên ông chủ trọ nói:

– A. Vị này là Vương công tử đang thuê trọ chỗ ta mà. Vì sao lại ra nông nỗi này?

– Ta không biết. Ngươi mau cho người đưa công tử lên phòng trọ đi.

– Dạ có ngay. A Tam, A Tứ các ngươi mau ra đây đưa Vương công tử lên phòng.

– Dạ. – Hai người tiểu nhị chạy lại đỡ Ngưu Kình từ tay Lê Kỳ tiểu thư.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN