Mặt Nạ Máu - Chương 20: Hí khúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Mặt Nạ Máu


Chương 20: Hí khúc


Tô Khôn mất tích đã gần nửa tháng, nhưng vẫn chưa có tin tức gì cả.

Chuyện xảy ra hôm đó có vẻ khá mơ hồ, sau khi bị phun ête thì không còn nhận biết chuyện xảy ra bên cạnh mình nữa, mê man như người ngủ say.

Cho đến tận khi được đưa đến chỗ này, bị giam trong một căn phòng, không có cửa sổ, chỉ có một chiếc quạt thông gió kêu ro ro suốt ngày, một cái ti vi, một cái Angel để đi vệ sinh và một cái giường nhỏ. Mọi thứ đầy đủ, nhưng chỉ có thể ở trong này thì cũng chẳng khác bị giam trong tù là mấy.

Hàng ngày cứ đúng giờ sẽ có người mang cơm đến, tất cả những thứ không bình thường đều trở nên bình thường. Thoe ngày tháng trên ti vi, tính ra Tô Khôn đã bị giam cầm thế này gần mười ngày rồi, nhưng cho dù có kêu gào thế nào cũng chẳng có ai đáp lời cô.

Không biết rốt cuộc vì mục đích gì, mỗi ngày đều trôi qua như thế.

Nếu cứ tiếp tục thế này, Tô Khôn thực sự không biết mình sẽ trở nên như thế nào nữa.

Cứ cho là mấy người Tạ Nam vẫn đang tìm cô đi, nhưng làm sao có thể tìm ra manh mối của cô trong sự sắp đặt hoàn hảo của gã được biết đến là hội trưởng mới này.

Tô Khôn rất muốn khóc, nhưng trong tuần đầu gần như đã khóc cạn nước mắt rồi, bây giờ chỉ có thể gượng cười mà thôi.

Lỗ nhỏ dưới cửa được mở, người đến đưa vào một suất cơm. Thức ăn hôm nay vẫn như cũ có điều thêm một phần canh.

Lúc ăn được một nửa, Tô Khôn đột nhiên nhớ ra hội trưởng mới này kiếm sống bằng nghề trồng nấm độc, mà bát canh này chính là tác phẩm đắc ý của anh ta.

Hiểu ra điều đó, Tô Khôn còn chưa kịp ra chỗ vệ sinh móc họng nôn ra, thì đã bị rơi vào trạng thái bị thôi miên mất rồi.

Cánh cửa sắt được mở, một người bước vào, đang nhìn Tô Khôn ngơ ngác.

Bây giờ có dùng đèn pin chiếu vào mắt cô thì con ngươi cũng không động đậy. Giờ này cô chỉ có thể nghe theo sự điều khiển của người kia, nhưng người vừa đến vẫn nói chuyện với Tô Khôn, nói rất nhiều, giống như đang dốc bầu tâm sự vậy.

Cứ thế hồi lâu, sau đó đóng cửa bỏ đi, mấy ngày liền đều như vậy, bởi nấm ma của anh ta sẽ xuất hiện ở nhiều vị trí khác nhau, như trong nước, hay trong chiếc gối mới.

Đúng là nói chuyện, nhưng chỉ có một phía.

Cho đến một hôm, Tô Khôn có thể trả lời trôi chảy câu hỏi của anh, mới khiến anh tươi cười.

Tạ Nam nghĩ rằng mình đã chết, ít nhất trong một quạng thời gian khá dài. Cảm giác mình đang lơ lửng trong bóng tối không giới hạn, không có xúc giác, thính giác.

Chẳng biết như thế đã bao lâu rồi, bóng tối không có giới hạn kia bỗng mở ra một cánh cửa, chiếu lên mặt Tạ Nam, khiến các cơ thịt trên khuôn mặt cậu co rúm lại, mọi thứ lúc đó mới coi như kết thúc.

Lúc phát hiện mình nằm trên giường, hồn vía Tạ Nam mới thực sự trở lại, vội giơ hai tay lên, xem xem có phải đã biến thành hai cái cọc hay không.

May mà hai cánh tay vẫn còn, thử động đậy thì vẫn còn linh hoạt, rồi lại nhìn xung quanh, không biết cậu đã quay lại những Đường Sinh Bình từ lúc nào.

Thiệu Đông Tử và Giáo sư Khương nằm sấp cạnh giường, ngủ rất say.

Nghe thấy có tiếng động, Thiệu Đông Tử dụi mắt tỉnh dậy. Vừa thấy Tạ Nam đã tỉnh lại cậu ta liền gọi Giáo sư Khương dậy.

“Cuối cùng cậu đã tỉnh rồi! Tối qua dày vò chúng tôi gần chết”.

Thì ra tối qua sau khi chạm vào cái ghế kia, Tạ Nam như bị đóng đinh, giống như bị trúng ta.

Hai người cố gắng lôi cậu ấy quay về, nhưng chắc cậu ta cảm thấy hai người như muốn giết mình, nên lăn lộn trên đất, mồm kêu gào cái gì không biết.

Sau đó họ phải tốn khá nhiều công sức mới khiêng được cậu về đây, rồi nhìn cứ như người chết vậy, nằm im không động đậy, chỉ là trái tim vẫn đập và vẫn thở.

Thấy Tạ Nam đã hoàn toàn tỉnh lại. Giáo sư Khương mới thở phào một cái, tối qua nếu không phải là cậu ấy, thì người nằm đây có lẽ là mình rồi.

Tạ Nam nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Giáo sư Khương, khỏi cần nói, ông ấy lại một lần nữa dùng mặt nạ phù thủy để gọi hồn cho mình.

“Giáo sư, cám ơn thầy”.

“Có khả năng đây là lần cuối cùng tôi dùng cái trò này, thực sự khiến người ta vô cùng khó chịu, mắt tôi không chịu được nữa, sắp mù rồi”.

Im lặng một lúc, ba người đồng thanh thở dài, hành động lần này đã thất bại hoàn toàn.

Nhưng tòa nhà kia không hề có người ở, cho dù ông chủ quán cơm nói thế nào đi chăng nữa thì vẫn không có người.

Giống như lại mất manh mối, Tạ Nam muốn bò dậy, nhưng xương cốt toàn thân như mềm nhũn ra, không còn chút sức lực nào. Giáo sư Khương ngăn cậu lại, nói là tà thuật tối qua có thể làm người ta mất hết sức lực.

“Nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi gọi điện hỏi mấy người bạn của tôi xem tình hình điều tra thế nào, tiện thể mua chút đồ ăn”.

Giáo sư Khương xoa mặt, cố gắng dụi dụi cặp mắt đỏ ngầu rồi đặc biệt dặn dò Thiệu Đông Tử phải chăm sóc Tạ Nam, sau đó một mình đi ra ngoài.

Bước đi trên con phố mới của thị trấn Phổ, chỗ này khá náo nhiệt, người qua lại đông đúc cũng khiến tâm trạng lo lắng gần như có thể giãn ra đôi chút. Giáo sư Khương thong dong đi về phía trước, tìm một chỗ, gọi liền mấy cuộc điện thoại rồi mua một ít quẩy vội trở về.

Bất chợt một người đàn ông trung niên lao tới đứng trước Giáo sư Khương, chăm chú quan sát, dáng vẻ như là dân trinh thám vậy, khiến Giáo sư Khương rụt đầu rụt cổ nhanh chóng bỏ chạy.

Người kia cũng theo sát phía sau, tiếp tục quan sat. Lúc đến chỗ ồn ào, người trung niên kia nhanh chóng tiến lên trước mấy bước, chặn trước mặt ông, nhăn nhở cười cười vẻ nịnh bợ.

“Ông chính là Giáo sư Khương của trường đại học gì đó ạ?”

“Ông là ai?”

Nhận đúng người, người kia tươi cười rạng rỡ, tự giới thiệu mình là nhân viên của phòng Giáo dục trong huyện, phụ trách việc thi vào trường cao đẳng, từng đến trường đại học của Giáo sư Khương một lần rồi gặp được giáo sư ở đây thật là may mắn.

Giáo sư Khương miễn cưỡng nở nụ cười, nói rất vui rất vui, nhưng thế nào cũng không nhớ ra đã gặp một người như thế này. Các nhân vật trong trường hợp này có thể gặp đến hàng nghìn hàng vạn, còn người này quả thực quá bình thường nên cũng chẳng có ấn tượng gì cả.

Người đó không hề có ý kết thúc, bắt đầu huyên thuyên đủ chuyện, lúc thì Giáo sư Khương ông gầy quá, lúc thì quý trường thế nào rồi?

Giáo sư Khương có vẻ không nhịn được nữa, nghĩ tới bọc quẩy to cầm trên tay đã nguội, lại còn có hai tên tiểu tử đang chờ mình nữa.

Người kia nói lớn: “Giáo sư Khương, mắt ông sao lại đỏ ngầu lên như thế?”

“Ồ, không sao, thức khuya ấy mà, nếu không có việc gì, tôi đang bận, xin phép đi trước”.

Giáo sư Khương tránh người bước đi, nhưng người kia vẫn không cho đi, mà còn nói một câu kỳ quái; “Ở Tương Tây này có một vài thứ tà khí, Giáo sư Khương không biết có phải giáo sư đã dính vào việc gì không sạch mới như vậy đấy?”

Câu nói này khiến Giáo sư Khương vô cùng hứng thú, rồi nghiêm túc hỏi người này có thuyết pháp gì chăng.

Người kia vẫn không khách sáo, vẻ độc ác lưu loát nói đến sơn quỷ tiểu thần, rồi ma vương quỷ sứ đến nửa ngày, nhưng chẳng nói ra điểm quan trọng gì, chỉ là khoe khoang.

Thấy chẳng có gì, Giáo sư Khương cười rồi nói: “Lời bàn cao kiến của anh, hôm khác tôi sẽ đến tận nhà thỉnh giáo, anh xem tôi như thế…”

Nhìn thấy túi quẩy trên tay Giáo sư Khương, người đó càng phấn chấn hơn, vội hỏi Giáo sư Khương bây giờ ở đâu, khi nào thì đi.

Giáo sư Khương chịu không nổi, đang lúc định tìm đường bỏ chạy thì người kia rút ra một tấm danh thiếp, bảo Giáo sư Khương giữ lấy, còn thông báo một tin tối nay thị trấn Phổ có diễn kịch hí khúc Sông Thần.

“Hí khúc chính là một thứ trấn yêu trừ ma, cúng tế cầu phúc, người đến hôm nay cũng đều là các nhân vật có vai vế trong huyện cả”.

“Ồ, buổi tối rảnh nhất định tôi sẽ đi”.

Nghe thấy vậy người kia vui hẳn lên, nhắc lại địa điểm buổi biểu diễn một lần nữa. Còn Giáo sư Khương cũng đang cảm thấy vô cùng thích thú.

“Lần này sân khấu kịch cũ trong thị trấn vừa tu bổ xong, là một Hoa kiều từ hải ngoại trở về bỏ tiền ra làm. Hôm nay là buổi khai trương sân khấu kịch này, không ít các nhân vật đứng đầu trong huyện cũng sẽ đến”.

“Từ hải ngoại trở về”.

“Đúng vậy, chính là chủ nhân của tòa nhà cao tầng trong thị trấn kia, anh ta rất nhiệt tình, một lòng quan tâm đến văn hóa truyền thống đấy!”

Nghe đến đây, cảm giác giống như bị tiêm một liều thuốc kích thích vào tim khiến Giáo sư Khương trở nên phấn chấn, vội hỏi rõ thời gian và địa điểm.

“Tối nay tôi cùng hai học sinh đến, phiền anh để cho mấy chỗ, lão Khương tôi làm phiền nhé”.

“Đâu có, ông là thượng khách! Thượng khách!”

Người đó liền cười lấy lòng, sau đó lại nói một lần rồi cũng nhờ Giáo sư Khương giúp đỡ xúc tiến việc xây dựng du lịch văn hóa.

Trước lúc sắp đi Giáo sư Khương hỏi một câu:

“Còn chưa biết quý tính đại danh của ông”.

“Ông cứ khách sáo, vãn bối họ Trương”.

Sau đó cắp cặp đi, Giáo sư Khương nhìn danh thiếp của anh ta, trưởng phòng Trương.

Trong nhà, Tạ Nam vẫn mệt mỏi nằm đó, Thiệu Đông Tử đem khẩu hỏa xa kia ra lâu chùi bóng loáng, để bên cạnh rồi ngủ từ lúc nào chẳng biết.

Nghe thấy tiếng đập cửa, Thiệu Đông Tử nhảy dựng lên, cầm khẩu hỏa xa quý như vật báu, nhìn qua khe cửa rồi nhấc chốt cửa cho Giáo sư Khương vào.

Giáo sư Khương đưa quẩy cho Thiệu Đông Tử, đã nguội lạnh từ bao giờ,t do vẻ mặt không hài lòng. Thầy Khương đi lâu thế, mà chỉ mua thứ này, nguội lạnh như kem thế này sao nuốt nổi.

Giáo sư Khương không để ý mà đi thẳng đến trước mặt Tạ Nam, gọi khẽ.

Tạ Nam mở mắt, trả lời một tiếng, nhưng chỉ lờ mờ nhìn thấy cặp mắt đỏ ngầu của Giáo sư Khương, nói:

“Thầy vẫn dậy nổi sao?”

Thiệu Đông Tử miễn cưỡng cắn miếng quẩy nguội lạnh, thầm chửi ông già không biết lại nổi nhầm sợi gân nào rồi.

“Tối nay chúng ta đi thưởng thức vở kịch đặc sắc ở đây, hí khúcSông Thần, có cả chỗ ngồi VIP!”

Giáo sư Khương phấn chấn đến mức mắt càng đỏ hơn. Còn Tạ Nam thầm than khổ, hí khúc gì thì đều không có ý nghĩa, cũng không có hứng thú.

Nhìn hai người đều chán nản tựa như đã chết, muốn pha trò cũng không được, Giáo sư Khương đành nói ra sân khấu kịch này là do ai tổ chức, Tạ Nam không thể không động lòng được.

Vừa dứt lời, Tạ Nam đã chuẩn bị trang phục, còn Thiệu Đông Tử cũng vội thu dọn, nói to là muốn tìm lại linh hồn và sĩ diện cho Tạ Nam.

“Hôm nay có rất nhiều lãnh đạo đến, ăn mặc đứng đắn một chút”.

Giáo sư Khương ném đến hai cái áo sơ mi vừa mua. Trên đường về ông đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, tối nay sẽ có chuyện xảy ra, chắc chắn đấy!

Mới chiều tối mà phía trước sân khấu đã đông kín người. Cái chỗ đã bị bỏ quên đến hơn nửa thế kỷ này hôm nay trở về thời huy hoàng trước đây, chí ít cũng là về số lượng người và ánh đèn.

Trưởng phòng Trương tươi cười rạng rỡ đứng chờ ở cổng, thấy Giáo sư Khương, liền vội dẫn ba người đi vào bên trong. Xuyên qua cổng lớn và ngưỡng cửa cao, bên trong là một cái sân rông, phía trên sân khấu các diễn viên đang đi đi lại lại, chỗ ngồi bốn phía xung quanh đặt dưới mái hiên mưa đã đầy đủ các nhân vật.

Hàng đầu tiên là chỗ dành cho lãnh đạo và khách quý, chỗ ngồi của mấy người Giáo sư Khương ở ngay hàng sau, ba người không hề khách khí ngồi xuống.

Tiếng trống chiêng vang lên, buổi biểu diễn sắp bắt đầu, trưởng phòng Trương ngồi bên cạnh. Giáo sư Khương hỏi người trở về từ hải ngoại kia ở chỗ nào, nhưng anh ta nói chưa đến, hình như ở trong chỗ khán gải quần chúng. Thiệu Đông Tử xông pha đi đầu, đến các chỗ tìm kiếm, xem xem có người nào khả nghi hay không.

Thị trấn Phổ đã nhiều năm không có buổi biểu diễn như thế này, trước đây có thể nói “thị trấn Phổ là nơi sinh ra hí khúc, ngay trẻ lên ba cũng biết hát ca khúc này”. Còn bây giờ rất nhiều thanh niên chỉ là hiếu kỳ đến xem vở kịch đã được lưu truyền gần nghìn năm nay mà thôi.

Khúc nhạc vừa vang lên, toàn bộ diễn viên xuất hiện trên sân khấu, trình bày xong một khúc tì bà tinh hoa, đám thanh niên bên dưới khá kinh ngạc với tiếng địa phương được sử dụng trong lúc nói chuyện bình thường đã biến thành hí khúc, còn những người già thì rào rào vỗ tay khen ngợi.

Tiếng vỗ tay khiến Giáo sư Khương cơ hồ như quên mất mục đích của chuyến đi này, cũng lớn tiếng reo hò khen hay.

Thị trấn Phổ đêm nay, đột nhiên khiến người ta thấy đầy thiện cảm.

Sau khi đi một vòng, Thiệu Đông Tử trở lại chỗ ngồi, tìm mãi mà không thấy nhân vật khả nghi nào. Vị trí ở giữa vẫn có mấy chỗ trống, hình như thương nhân trở về từ hải ngoại kia không đến.

Lúc này phần chính của vở kịch bắt đầu, diễn viên vừa xuất hiện đã tu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người. Tiếng trống chiêng trên sân khấu vừa dứt, trên sân khấu xuất hiện: Sâm La Bảo Điện(8), Chung Quỳ(9), Diêm Vương(10)… diễn tả cảnh hãi hùng trên thiên đường địa ngục khiến người xem há mồm kinh ngạc.

Giọng diễn viên nam cao vút mạnh mẽ, âm vực rộng lớn, vô cùng phóng khoáng, vang thấu trời cao, diễn viên nữ thì vô cùng mềm mại, chất chứa sự bi thương, Thiệu Đông Tử im lặng quan sát kỹ càng mọi thứ trên sân khấu.

Thấy Giáo sư Khương chăm chú xem, trưởng phòng Trương phấn khởi vô cùng, giới thiệu nguồn gốc của vở kịch này: Phàm là hoạt động cúng tế tại đây, đều biển diễn kịch Sông Thần. Cái gọi là tôn giáo quỷ thần, tiếng hát truyền lại rồi được nhập vào trong các chùa chiền, hòa vào dòng âm nhạc cúng tế như Phật, Đạo, phù thủy, kịch Sông Thần nơi đây đặc biệt ở làn điệu bài hát. Hí khúcSông Thần được hát truyền rộng rãi cả một đời, các trường phái cho rằng “Làn Phổ điệu Phổ” đặc sắc chỉ có ở thị trấn Phổ là chính tông.

Cúng tế? Tạ Nam giật mình thoát khỏi vở kịch, nhớ đến cái lần mình đeo mặt nạ phù thủy, hình như cũng nghe thấy những thứ này.

Cao trào trên sân khấu nhiều lần xuất hiện, vào lúc cây xiên tuyệt kỹ cuối cùng đâm vào yết hầu, mọi người đều lạnh hết sống lưng, tưởng như cây xiên sắc nhọn kia đâm vào yết hầu của chính mình.

Thanh la vừa dứt, sân khấu sáng rực bỗng chốc trở nên lờ mờ, khán giả bắt đầu ra về, nhưng Tạ Nam cứ ấn Giáo sư Khương và Thiệu Đông Tử xuống, chằm chằm nhìn lên sân khấu đã không còn một bóng người, cảm giác như đang kỳ vọng điều gì đó xuất hiện.

Trong lúc nói chuyện trưởng phòng Trương có nhắc:

“Giáo sư Khương à, tấm lòng son trở về từ hải ngoại kia muốn hẹn gặp ông, thỉnh giáo một số việc về bảo tồn lịch sử, không biết có thể hân hạnh được giáo sư nhận lời chăng?”

Giáo sư Khương bèn nhận lời, trưởng phòng Trương phải tiễn các vị lãnh đạo, nên nói lời xin lỗi rồi đi ra ngoài sân kịch.

Tiếng ồn ào huyên náo vừa rồi trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh. Bây giờ chỉ còn lại mấy người Tạ Nam và cái sân khấu trống trơ kia. Trong đầu Tạ Nam vẫn cố nhớ lại những thứ nhìn thấy và nghe thấy trong ảo cảnh, đã được biểu diễn rõ ràng trong buổi tối hôm nay, đối với Tạ Nam mà nói hình như nó có một ý nghĩa khác.

Mấy chiếc đèn trên sân khấu bỗng chốc lại được bật sáng, tiếng trống chiêng thê lương không biết vì sao lại nổi lên, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy diễn viên đoàn kịch đã đi ra ngoài cổng chính rồi mà, thật là kỳ lạ.

Một nhân vật tiểu sinh bước lên sân khấu, đứng ở giữa, dùng làn điệu chính tông bắt đầu hát một đoạn về tình nghĩa huynh đệ, trong lời hát thể hiện ý không hài lòng với việc đối nhân xử thế.

8.Sâm La Bảo Điện: Người sau khi chết sẽ qua Quỷ Môn Quan, sau đó đến Âm tào Địa phủ. Sâm La Bảo Điện là nơi xử tội mà người chết mắc phải khi còn sống.

9.Chung Quỳ: Là một vị thần đuổi quỷ trừ tà trong truyền thuyết dân gian Ấn Độ.

10.Diêm Vương: Tức là Thập điện Diêm Vương, là hệ thống Diêm Vương riêng có tại Trung Quốc, trong kinh Phật sớm nhất không thấy xuất hiện cách nói Thập điện Diêm Vương này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN