Tu Ma Phi Thăng Quyển
Chương 2: Trên có mẹ già,dưới có con trẻ
Tên gác cửa của Mãnh Hổ Bang là một tên khoảng 24 tuổi,mặt gầy,mũi cao,mặt híp thành đường nhỏ nhìn khá là hèn mọn.
Hắn thấy Huỳnh Trấn Thiên đi đến muốn vào trong bang thì hỏi: -Này nhóc con,ngươi biết đây là đâu không đấy,đây là Mãnh Hổ Bang không phải trại trẻ đâu mau mau cút đi chỗ khác chơi.
Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì nhíu mày nói:-Ta đây là đi gia nhập Mãnh Hỗ Bang a,chẳng lẽ bang các ngươi không tuyển người nữa,ta nhớ là mới mấy hôm trước bang các ngươi còn rêu la tuyển thành viên mà.
Tên gác cổng nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn chằm chằm lấy Huỳnh Trấn Thiên,đúng là bang bọn hắn đang tuyển thành viên đấy,nhưng mà trước giờ hắn chưa thấy một nam hài 10 tuổi nào mà lại chủ động xin gia nhập bang phái giang hồ cả.
-Thôi được rồi ngươi vào đi,tìm chấp sự rồi điểm danh,tựa từ nay về sau ngươi là em út,những việc vặt ngươi phải làm lấy.
-Vậy thì cảm tạ rồi,ta trước vào đăng ký thành viên rồi sau đó sẽ ra giúp ngươi canh cửa.
Tên gác cổng nghe vậy tựa thoải mái nói”Tốt lắm,ta thích ngươi rồi đấy,nhanh nhanh vào đăng ký đi rồi ra đây giúp ta gác cổng,có việc gì cần trợ giúp thì cứ nói với ta.
Thế là Huỳnh Trấn Thiên thuận buồn xuôi gió gia nhập Mãnh Hỗ Bang,hắn cũng được bang phái trao cho một bộ công pháp tu luyện võ thuật gọi là Nhất Phi Quyết một công pháp chủ yếu thiên về tốc độ,thế là ngày hôm ấy tựa trôi qua nhanh chóng.
Thời gian thoáng chốc trôi qua.
Hôm nay đã là 10 ngày kể từ khi Huỳnh Trấn Thiên gia nhập vào Mãnh Hỗ Bang,thật không ngờ hắn thật sự là một thiên tài tu luyện võ thuật,chỉ 10 ngày mà cảnh giới của hắn đã gần đạt tới tam lưu rồi,vì thế trong Mãnh Hộ Bang hắn cũng bắt đầu có địa vị.
Huỳnh Trấn Thiên được bang chủ Mạnh Hùng của Mãnh Hổ Bang đặc biệt tặng cho một căn phòng riêng biệt ở trong bang,vì thế hắn cũng không về nhà của cô hắn nữa,dù sao hắn cũng không mấy tình cảm với cô hắn.
-Này Thiên lại đây bang chủ có việc tìm ngươi kìa.
-Bang chủ tìm ta có việc gì ngươi biết không.
-Không biết,ngươi nhanh nhanh đi a,bang chủ đang đợi ở phòng của hắn đấy.
Huỳnh Trấn Thiên kinh nghi bất định đi đến phòng của Mạnh Hùng gõ cửa.
Một âm thanh thô khệch truyền ra:
-Vào đi,ta có chuyện muốn nói với người.
Huỳnh Trấn Thiên đẩy cửa ra đi vào,đứng trước mặt một trung niên râu ria đầy mặt nói:-Bang chủ có chuyện gì muốn nói với ta,Trấn Thiên xin lắng tai nghe.
Mạnh Hùng nói:-Ta trước giờ có đối xử tốt với ngươi không.
-Có ạ.
-Ngươi có nguyện cùng ta xưng bá gian hồ không.
-Có ạ.
-Tốt lắm,ta không nhìn lầm ngươi,bây giờ ta lệnh cho ngươi đi đến phố tây nơi tiếp giáp giữa địa bàng của bang ta với địa bàng của Âm Nha Bang cho ngươi đi giết địch rèn luyện thực chiến,ngươi giết nhiều kẻ địch thì về ta sẽ bang thưởng ngươi thật tốt.
Huỳnh Trấn Thiên nghe Mạnh Hùng kêu mình đi đánh nhau giết người thì xanh mặt,sau một lát hắn đột nhiên kêu rú lên “A,đau bụng quá,ta chắc bị viêm ruột thừa rồi,bang chủ chắc ta không thể nhận lệnh được rồi ngươi đi tìm người khác đi”
Mạnh Hùng đừng nhìn hắn thô kệch thực ra hắn là người rất thông minh,một chút tiểu kế của Huỳnh Trấn Thiên sao qua mặt được hắn,hắn chậm rãi nói”Đừng dùng chút tiểu kế này với ta,ngươi mà không nhận lệnh thì theo bang quy chặt đứt tứ chi trục xuất khỏi bang.
-Bang chủ không được a,ta trên còn mẹ già,dưới còn con trẻ ngươi không thể đưa ta đi chết a.
-Ngươi mà mẹ già moi từ đâu ra,con trẻ thì quy đầu chưa lột mà con với trẻ,với lại ai nói đưa ngươi vào chỗ chết,chỉ là cho ngươi ra ngoài rèn luyện thực chiến thôi mà,ngươi mau thi hành lệnh nếu không theo bang quy sử lý.
-Haizzzzzz được rồi,ta đi,ta đi là được chứ gì,bang chủ ngươi bảo trọng a,coi chừng ăn cơm mắc nghẹn chết,đi tiểu kiến cắn trym,đang chịch thì tinh cạn thân vong còn nữa……
Không đợi hắn nói xong Mạnh Hùng quát:Ngươi mau cút,ta chỉ cho ngươi ra ngoài thực chiến thôi mà ngươi lại trù ta chết,mau đi đi ngươi nghẻo ngoài đó luôn cũng được.
Huỳnh Trấn Thiên cũng biết đã làm Mạnh Hùng tức giận vì vậy ngay lập tức chạy đi ra ngoài còn để lại câu nói”Ta sẽ trở về,bang chủ ngươi cứ yên tâm,một thiên tài như ta rất khó chết”
Mạnh Hùng nhìn bóng lưng của hắn sau một lát cười mắng”Tiểu quỷ nhát gan sợ chết nhất ta gặp từ trước đến nay,không biết ngươi có đánh đấm được gì không,tựa nhớ giữ mạng mà quay về đây là được”
Mãnh Hùng thường xuyên gặp Huỳnh Trấn Thiên mấy ngày nay nên tựa đã xem hắn như người trong nhà rồi.
……………………….
Phố Tây nơi hỗn loạn nhất ở Hoả Thành,tại vì nơi này là địa bàng chưa được ổn định nên thường hay có đánh giết nhằm cướp địa bàn về bang phái mình,những năm gần đây Phố Tây được Mãnh Hổ Bang và Âm Nha Bang tranh đoạt kịch liệt,những bang phái khác biết vậy nên cũng không ai dại mà lao vào vũng nước đục này.
Huỳnh Trấn Thiên hôm nay cuối cùng cũng bước chân vào địa bàng hỗn loạn này,hắn đi một bước lại dừng lại,áp người xuống đất xem thử có đánh nhau không,nếu mà phát hiện có đánh nhau thì hắn sẽ ngay lập tức chyển hướng đi về hướng khác(TG:ta viết mà ta đỏ mặt dùng main luôn)
Hắn đi không biết bao lâu cuối cùng bị lạc không biết đường nào đi đến tổng đà của Mãnh Hổ Bang ở tây thành nữa.
Dù biết mình bị lạc nhưng hắn cũng chả quan tâm tiếp tục di một bước lại dừng áp đầu xuống đất nghe ngóng xung quanh,tuy là khu hỗn loạn nhưng ở trên phố vẫn có không ít người đi lại,mấy người thấy hắn cứ đi một bước lại dừng lại áp đầu xuống đất thì chỉ chỉ trỏ trỏ hắn nói hắn bị thần kinh.
Huỳnh Trấn Thiên rất sĩ diện nào để người ta nói mình bị thần kinh vì thế hắn ngay lập tức nói lớn:-Ta đây là đang bái lạy những người đã chết ở khu phố này a,các ngươi xem đất chổ này bị máu nhiễm đỏ rồi này,nếu không quỳ bái tiêu trừ huyết tinh thì không lâu sẽ xuất hiện hung vật đấy,vì thế ta đây là đang nghĩ cho các ngươi đấy.
-Ồ,thì ra là thế,ta nói mà một nam hài đẹp trai thế này làm sao bị thần kinh được.
-Đúng đúng cảm ơn nhóc con nhiều.
Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì cười thoả mãng tiếp tục đi tới mặc dù không biết đi đâu.
Tiếp tục đi hồi lâu,hắn đột nhiên thấy không thích hợp,tại sao người xung nơi hắn đang đứng ai cũng cầm đao kiếm hết vậy,vì vậy hắn chạy tới gần chỗ một thanh niên lưng đeo kiếm hỏi:-Này vị đại ca này,đây là đâu vậy có thể nói cho tiểu đệ biết không.
Tên thanh niên đó nghe vậy thì tùy tiện nói:-Nơi này tất nhiên là tổng đà của Âm Nha Bang chúng ta rồi,ngươi bị mất trí hả.
Huỳnh Trấn Thiên thân hình run run lung lây sắp ngã nhìn xung quanh nói”Âm Nha Bang”
HCVVCH
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!