Đại Đường Song Long Truyện
Chương 795: Tình nghĩa huynh đệ
Khi liệp ưng bay trở lại doanh trại, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng mình mặc dạ hành ẩn nấp trên đỉnh một ngọn núi nhỏ bên kia bờ sông, đủ để quan sát toàn cảnh doanh trại địch.
Doanh trại địch bố trí ở vùng Khâu Lăng rộng năm mươi dặm phía Tây thành Vũ Công, bờ Bắc sông Vị Thủy, dựa vào địa thế mà lập trại, đèn đuốc mờ mịt, lâu lâu có tiếng người kêu ngựa hí. Nhìn bên ngoài xem ra vô cùng an tĩnh.
Khấu Trọng nhìn vào nơi liệp ưng hạ cánh, cười nói:
– E rằng Hiệt Lợi chưa từng nghĩ rằng chúng ta nhờ liệp ưng mà có thể không tốn chút mồ hôi, đã tìm thấy vị trí hãn trướng của lão.
Từ Tử Lăng hỏi:
– Ngươi có ý gì?
Khấu Trọng nhún vai:
– Ta chẳng có dự định gì, lại càng không muốn thấy liên quân tái ngoại biến thành lũ bại quân loạn binh mất hết nhân tính, chỉ biết giết người đốt nhà, cướp bóc phá phách chúng ta từng gặp phải trước kia. Như vậy chỉ tạo thành mối họa cho dân chúng.
– Đùng!
Pháo hoa bắn lên trời từ vùng rừng gần sông Vị Thủy, biến thành một quầng sáng màu da cam, cách bọn gã mười dặm.
Khấu Trọng nói:
– Tới rồi!
Người phóng pháo hoa là Bạt Phong Hàn và Hầu Hi Bạch. Bọn gã phân ra làm hai nhóm đi thám thính động tĩnh doanh trại địch.
Từ Tử Lăng mỉm cười nói:
– Sự liên tưởng pháo hoa với gọi viện binh vừa mới được Hiệt Lợi ghi nhớ, bây giờ lại thấy pháo hoa, không cần nhắc cũng biết lão đoán ra được chuyện gì.
Hai đội nhân mã lúc này từ khu xe ngựa và trại phía Bắc đi ra. Kỵ đội được tập hợp vô thanh vô tức, tựa bóng u linh giữa màn đêm, nhưng đương nhiên không thể qua mắt được hai gã.
Khấu Trọng vung tay phóng liên tục hai hỏa tiễn, Từ Tử Lăng phụ trách châm lửa. Hai bông hoa lửa vụt ra từ trên đỉnh núi, sắc màu còn rực rỡ hơn cả sao trời, ngắn ngủi mà đẹp mắt vô cùng.
Ba quả pháo hoa có sức thuyết phục hơn cả thiên ngôn vạn ngữ, cho bên Hiệt Lợi biết rằng động tĩnh của Kim Lang quân đã nằm trong sự giám sát, kỳ binh không còn là kỳ binh nữa.
Ánh mắt hai gã chuyển sang bờ Đông sông Vị Thủy. Một đội thủy quân Đại Đường gồm hơn hai mươi chiến thuyền đang ngang nhiên xuôi dòng về hướng Tây.
Khấu Trọng vui vẻ nói:
– Ma Thường ra quân rồi!
– Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống trận vang lên từ một đỉnh núi về hướng Vũ Công, hợp cùng với màn pháo hoa lúc trước và đội thuyền đang tiến đến tạo thành áp lực khổng lồ. Nếu đổi lại Hiệt Lợi là một người khác cũng không thể không cân nhắc lại hành động của mình đôi lần.
Quả nhiên tiếng tù và vang động, đạo quân địch đi đánh lén đã bị thu hồi về doanh trại.
Khấu Trọng lại phóng tiếp hỏa tiễn báo hiệu cho bên mình rồi cười nói:
– Đốt chút pháo hoa mà dọa lui được Kim Lang quân tung hoành thiên hạ, nói ra chắc chẳng ai tin được, nhưng sự thật là thế.
Từ Tử Lăng nói:
– Đêm qua đại quân Hiệt Lợi vì Tất Huyền không thành công mà phải rút lui, lại còn bị bắt phải lùi hai mươi dặm, sĩ khí và lòng tin bị tổn hại nghiêm trọng. Dự tính đoạt lấy ba thành chắn giữ Trường An của lão đã không thành hiện thực được. Hiện giờ Hiệt Lợi chỉ còn cách quyết chiến trên bình nguyên, nên điều kiện tiên quyết là đợi đủ chiến sĩ các bộ tộc tề tựu. Kế trì hoãn kẻ địch của ngươi có thể thành công.
Khấu Trọng lắc đầu nói:
– Mưu kế đêm nay dùng nếu áp dụng cho đêm mai sẽ không hiệu quả, bởi Hiệt Lợi sẽ nghĩ ra biện pháp đối phó. Phương pháp hay nhất là phân hóa liên quân từ nội bộ. Hiện đã tới lúc tìm tới đám huynh đệ Đột Lợi để đàm đạo.
Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:
– Lòng người khó dò, đặc biệt là khi liên quan tới lợi ích tồn vong của bản tộc. Ngươi không sợ rằng quá mạo hiểm sao?
Khấu Trọng khẳng định:
– Chuyện này không thể không mạo hiểm. Tình thế trước mắt rõ ràng là liên quân nằm ở thế hạ phong. Ta sợ nhất là bọn chúng bỏ việc tiến quân tới Trường An mà đổi lại quay sang tấn công các thành trì phía Tây. Khi đó tới lượt chúng ta tiến thoái lưỡng nan.
Từ Tử Lăng trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
– Được! Cẩn thận đấy!
Khấu Trọng vỗ vỗ lên vai Từ Tử Lăng, nói:
– Dựa vào Tỉnh Trung Nguyệt của ta, nếu quyết tâm đào tẩu, có đến thiên binh vạn mã cũng không thể chặn nổi. Hẹn mai gặp lại ở thành Vũ Công.
oOo
Khấu Trọng vượt núi băng đèo gần bốn mươi dặm đường lên được trên một đỉnh núi có thể quan sát toàn bộ vùng bình nguyên Vị Thủy. Mảnh trăng chênh chếch trên cao.
Một cánh quân kỵ gần năm vạn đột nhiên xuất hiện từ khu rừng phía Bắc, thần tốc thẳng tiến nhằm hướng Vị Thủy. Theo cách thức hành quân, Khấu Trọng nhận ra đây chính là Hắc Lang quân của Đột Lợi. Đội sáu vạn Kim Lang quân mà hắn gặp lúc trước cộng với bốn vạn ở phía bờ Bắc sông Vị Thủy, chỉ riêng tổng binh lực của Kim Lang quân đã đạt mười vạn người. Lực lượng này đủ để biến bất kỳ thành trì nào thành phế địa, khiến gã càng cảm thấy sứ mệnh thần thánh mình đang gánh vác. Chỉ có thuyết phục được bọn Đột Lợi, Bồ Tát, huynh đệ Cổ Nạp Thai mới có thể bảo đảm cho Trung Thổ không chịu tổn hại, nghênh tiếp thời khắc đại thống nhất.
Khấu Trọng trong lòng tràn ngập hùng tâm tráng chí, hú lên một tiếng dài, băng băng xuống núi, không chút sợ hãi chạy thẳng về hướng Hắc Lang quân, hét lớn bằng tiếng Đột Quyết:
– Khấu Trọng ở đây, cầu kiến Đột Lợi khả hãn.
Chiến mã hí lên, dừng bước. Tướng lĩnh dẫn đầu đoàn Hắc Lang quân kìm ngựa, sai tả hữu đốt đuốc, ngạc nhiên bật thốt:
– Đúng là Thiếu Soái, tạm ngừng tiến quân.
Thủ hạ lập tức thổi tù và báo hiệu.
Vị tướng này dục ngựa chạy tới, lộn một vòng linh hoạt như mèo rừng từ trên mình ngựa xuống, giang rộng hai tay cười hỏi:
– Thiếu Soái có nhận ra Lặc Cổ Lặc Ti Đô ta không?
Khấu Trọng mang máng nhận ra y là một trong số tù trưởng dưới trướng Đột Lợi. Nhưng sự nhiệt tình của y quả thực khiến gã bất ngờ, vội nhiệt tình đáp lại, hành lễ ôm nhau theo phong cách Đột Quyết rồi cười nói:
– Tất nhiên là nhận ra, ai mà không biết Cổ Lặc Ti Đô là hảo hán Đột Quyết chứ.
Nịnh nọt khéo thì chuyện khó tới đâu cũng thành. Lặc Cổ Lặc Ti Đô mừng rỡ nói:
– Ta sẽ lập tức dẫn Thiếu Soái tới diện kiến khả hãn. Khả hãn đang phiền não vì không biết phải làm sao mới gặp được Thiếu Soái. Còn không mau dắt ngựa?
Câu cuối cùng dành cho thủ hạ phía sau.
Nhảy lên mình ngựa, hai người một trước một sau phóng về phía hậu phương theo không gian được mở ra ở giữa đội hình.
Một đội nhân mã nghênh đón ở phía trước, dẫn đầu không ngờ chính là Đột Lợi đã lâu không gặp. Đằng sau y là người em trai Kết Xã Suất cùng hơn chục tù trưởng đã quen biết Khấu Trọng.
Đột Lợi cười nói:
– Huynh đệ! Chúng ta lại gặp nhau!
Hai bên cùng ghìm cương. Khấu Trọng và Đột Lợi dần tiến gần nhau hơn. Gã hỏi:
– Bọn ta vẫn là huynh đệ chứ?
Đột Lợi đưa tay ra từ trên lưng ngựa, nắm chặt lấy tay gã, nghiêm nét mặt nói:
– Ta và Thiếu Soái đời này kiếp này là huynh đệ.
Chúng tù trưởng đồng thanh kêu hay, thần tình phấn khích.
Đột Lợi vui vẻ nói:
– Ngươi xem! Bọn họ đều ủng hộ ngươi, chỉ cần một câu của ngươi là họ sẽ giúp ngươi đoạt lấy Trường An.
Khấu Trọng đau đầu hỏi:
– Lão ca ngươi chắc chưa hiểu ta đến tìm ngươi vì việc gì?
Đột Lợi nở nụ cười rạng rỡ, nói:
– Bọn ta sang bên kia nói chuyện.
Hai kỵ mã phóng lên một mỏm đồi phía Đông. Năm vạn Hắc Lang quân trận thế chỉnh tề trải kín bình nguyên hoang dã, đợi kết quả đàm thoại của hai gã.
Đột Lợi xuống ngựa, Khấu Trọng theo sau y. Gió núi thổi tới mang theo cái lạnh cuối đông khiến vạt áo hai người bay phần phật.
Đột Lợi kéo tay gã nói:
– Ta đương nhiên biết ngươi tới tìm vì chuyện gì. Tình hình bên Hiệt Lợi sớm đã có người báo cho ta biết. Ta còn gặp phải kỵ đội quay trở lại thảo nguyên của Tất Huyền. Đao pháp của ngươi càng lúc càng lợi hại, đến Tất Huyền cũng không thể làm khó được. Tất Huyền coi như xong! Hiệt Lợi đã mất đi chỗ dựa.
Khấu Trọng cười khổ:
– Ngươi trêu chọc ta.
Đột Lợi nói:
– Ta không trêu ngươi, mà là không hiểu ngươi. Thống nhất giang sơn chẳng phải mục tiêu của ngươi sao? Đó là kỳ vọng của Tống Khuyết đặt lên ngươi. Có giết chết ta, ta cũng không tin ngươi chịu nhường Lý Thế Dân làm tân chủ ở Trung Thổ.
Khấu Trọng đưa tay đặt lên vai y, thành khẩn:
– Đó là chuyện đã qua. Khấu Trọng của hiện tại chỉ hi vọng vấn đề ở Trung Thổ thảy đều do Lý Thế Dân gánh vác. Ta chỉ mong công thành thân thoái cùng Lăng thiếu gia sống cuộc đời thanh đạm tiêu dao, hưởng thụ cái thú của cuộc sống không còn chiến tranh cừu sát nữa.
Đột Lợi nghe thấy nhíu mày:
– Tình thế ngươi mong đợi vĩnh viễn sẽ không thể xảy ra. Hiệt Lợi là kẻ lợi hại, lão tuyệt không bỏ cuộc đâu.
Dừng một chút, y nhìn sang gã, hai mắt sáng lấp loáng trong đêm, trầm giọng nói:
– Lý Thế Dân cũng là bằng hữu của ta. Ngươi và Tử Lăng giúp hắn ta hoàn toàn không dị nghị. Nhưng nếu ngươi hi vọng Trung Thổ có được tháng ngày an lạc, chỉ có một biện pháp là không cho Hiệt Lợi sống sót trở về đại thảo nguyên.
Khấu Trọng đã hiểu. Đột Lợi chịu liên thủ cùng Hiệt Lợi để xâm lược phía Nam là bởi tình thế ép buộc. Giờ Tất Huyền đã đi khỏi, toàn bộ tình thế xoay chuyển lại. Vị huynh đệ lòng đầy dã tâm này lại nảy sinh ý muốn đoạt lấy ngôi vị của Hiệt Lợi. Gã hỏi:
– Hiệt Lợi có bao nhiêu nhân mã?
Đột Lợi thành thật đáp:
– Tổng số quân tới Trung Nguyên đợt này là hơn hai mươi vạn, ta có năm vạn Hắc Lang quân, huynh đệ Cổ Nạp Thai một vạn, Bồ Tát một vạn năm ngàn, A Bảo Giáp của Khế Đan hai vạn, các bộ lạc khác hợp lại hơn một vạn. Nếu huynh đệ ta ngươi cùng liên thủ, Hiệt Lợi sẽ phải chịu cảnh vạn kiếp bất phục.
Khấu Trọng than:
– Nếu Hiệt Lợi bại trận thân vong, Kim Lang quân sẽ đào vong khắp nơi. Lão ca ngươi biết sẽ tạo thành sức phá hoại lớn chứ.
Đột Lợi bình thản nói:
– Đương nhiên phải có một chút hi sinh.
Khấu Trọng nói:
– Như vậy đi! Đợi Hiệt Lợi trở về đại thảo nguyên, bọn ta sẽ lại đối phó lão. Lý Thế Dân sẽ toàn lực ủng hộ ngươi.
Đột Lợi không vui nói:
– Mọi chuyện rồi sẽ đổi khác. Ngươi là người hiểu binh pháp, lẽ nào không rõ, cơ hội hôm nay sao có thể để lỡ?
Khấu Trọng đáp lời:
– Thực ra ta nghĩ cho ngươi đó. Căn cơ của ngươi ở thảo nguyên vẫn chưa ổn, nếu nhân cơ hội thu thập Hiệt Lợi, dư thế của Kim Lang quân vẫn còn, tất sẽ có kẻ khác quật khởi cùng ngươi tranh hùng. Đông Đột Quyết sẽ rơi vào cảnh chiến hỏa liên miên, tứ phân ngũ liệt. Còn huynh đệ Cổ Nạp Thai, Bồ Tát, A Bảo Giáp không ai là thiện nam tín nữ, ắt nhân cơ hội các ngươi đang loạn để khuếch trương thế lực. Ngươi giao chiến với Kim Lang quân không ngừng tổn hao lực lượng, không thể chiếu cố chuyện của bọn họ. Sự kiện Bái Tử Đình tiếp diễn, Tây Đột Quyết sẽ nhân cơ hội xâm lược, sợ rằng kẻ được lợi cuối cùng không phải là lão ca ngươi.
Đột Lợi lộ ra vẻ trầm mặc trong một lát rồi lắc đầu nói:
– Đây là cơ hội tốt nhất để ta và Hiệt Lợi giải quyết ân oán. Ngươi là huynh đệ của ta, sao có thể nhìn ta để lỡ nó? Còn chuyện của ngày sau, chỉ cần các ngươi vẫn ủng hộ ta, ta sẽ có cơ hội lớn để thống nhất đại thảo nguyên, hòa bình đích thực sẽ đến.
Khấu Trọng mỉm cười nói:
– Mượn lực lượng của bọn ta để tiêu diệt Hiệt Lợi trong tình huống này sẽ khiến người trên thảo nguyên không thể tâm phục. Ta đích thực là nghĩ cho ngươi. Nghĩ xem! Hiệt Lợi thu quân trở về mà không được lợi ích gì, Tất Huyền lại chịu nhục, thanh thế Kim Lang quân như mặt trời xuống núi. Thống Diệp Hộ chắc chắn không bỏ qua cho Hiệt Lợi, sẽ đấu tới mức ngươi sống ta chết. Lão ca ngươi nhân cơ hội này khuếch trương thế lực, bên phía Thế Dân lại ủng hộ ngươi, tiền đồ tươi sáng chỉ còn chờ đại giá của ngươi thôi.
Đột Lợi cuối cùng đã lộ thần sắc bị thuyết phục, yên lặng hồi lâu rồi gật đầu nói:
– Ngươi nhìn xa hơn ta. Ta muốn được nói chuyện với Thế Dân.
Khấu Trọng vui mừng nói:
– Quả nhiên là huynh đệ tốt của ta. Trước khi mật hội với Thế Dân, ngươi tốt nhất là hãy án binh bất động ở đây. Đợi ta đi chào hỏi các huynh đệ một lượt rồi cùng ngươi tới Vũ Công.
Đột Lợi cười khổ:
– Ta vẫn nói không lại ngươi. Huynh đệ của ngươi ở cách đây không xa. Ta đưa ngươi đi gặp họ! Họ chịu gia nhập liên quân, một mặt là vì tình thế ép buộc, mặt khác là muốn giúp ngươi. Giờ Khấu Trọng ngươi muốn chuyển qua cách giúp khác, họ sẽ không dị nghị đâu.
Khấu Trọng cười nói:
– Mọi người là huynh đệ. Đã tới đây rồi ta sẽ không để phải về không, tất sẽ có đền đáp thật hậu.
Đột Lợi khoác bờ vai rộng của gã, nói:
– Mọi người là huynh đệ thân thiết, sao phải nói tới chuyện báo đáp. Sách lược tấn công Trường An được tính toán kỹ lưỡng của Hiệt Lợi giờ đã thất bại, tiến thoái lưỡng nan, ngay cả A Bảo Giáp cũng đã có ý sợ sệt. Khấu Trọng ngươi chịu để bọn họ đi, bọn họ đã cảm kích phi thường rồi. Trên đại thảo nguyên, tên của ngươi đủ để trẻ con khóc ban đêm phải nín.
Khấu Trọng cười lớn:
– Ta đáng sợ vậy sao?
oOo
Sáng sớm, trên đại sảnh phủ Tổng quản thành Vũ Công.
Bạt Phong Hàn, Từ Tử Lăng và Hầu Hi Bạch cùng nhau ăn sáng. Lý Thế Dân vừa đi tuần thành về, ngồi xuống nói:
– Vẫn chưa thấy bóng dáng Khấu Trọng đâu.
Bạt Phong Hàn cười nói:
– Hoàng thượng an tâm. Trên đại thảo nguyên, được coi trọng nhất là tình nghĩa huynh đệ, huống chi ai dám bất kính với Khấu Trọng sẽ gặp hậu hoạn khó lường, hơn nữa gã có phải kẻ dễ trêu vào đâu. Tình thế hiện nay rõ ràng bất lợi cho liên quân, ít ra thì bên ngoài cũng như vậy. Do đó đêm qua mới được sóng yên biển lặng.
Hầu Hi Bạch cười nói:
– Ta có nghe lầm không? Phong Hàn giờ đã gọi huynh là hoàng thượng.
Lý Thế Dân nói:
– Đối với Phong Hàn, hoàng thượng chỉ là danh hiệu giống như “Đa tình công tử” của Tiểu Hầu đó thôi.
Từ Tử Lăng hỏi:
– Các nơi khác thế nào rồi?
Lý Thế Dân đáp:
– Vừa nhận được tin báo, bại quân Đột Quyết lui khỏi vùng núi phía Bắc Kính Dương, hội họp cùng Hiệt Lợi. Uy hiếp lên Kính Dương và Hàm Dương đã được gỡ bỏ. Người của chúng ta từ lúc mặt trời mọc đã xuất phát theo hai đường thủy bộ, tới chiều đã lập trại chặn Kim Lang quân, áp chế Hiệt Lợi, tỏ rõ ý chúng ta có thực lực không ngại phải chính diện giao phong với lão. Nhưng Hiệt Lợi tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì. Một cánh Kim Lang quân năm vạn người vừa mới tới doanh trại, khiến binh lực của lão tăng lên mười vạn, còn bốn cánh quân khác vẫn chưa thấy bóng dáng.
Bạt Phong Hàn gật đầu nói:
– Hoàng thượng nắm bắt thời cơ thật chuẩn xác. Đêm qua Kim Lang quân không được ngủ ngon, cánh quân mới tới ắt còn mệt mỏi, chỉ đành giương mắt nhìn chúng ta lập trại. Đợi tới khi Hiệt Lợi đủ sức phát động tiến công, đường tới Vũ Công sớm đã bị cắt đứt, lão sẽ không dám khinh cử vọng động.
Hầu Hi Bạch cười nói:
– Hoàng thượng giỏi thủ, Thiếu Soái giỏi công, đúng là kín như áo trời không có đường may, Hi Bạch lĩnh giáo!
Lúc này có thân binh vào báo, Khấu Trọng dẫn Đột Lợi, Cổ Nạp Thai và Bồ Tát tới.
Bốn người nghe thấy đưa mắt nhìn nhau, có phần không tin vào tai mình. Khấu Trọng trở về an toàn đã là tin mừng lớn, lại giành được chiến tích lớn như vậy, bảo sao họ không vui mừng.
oOo
– Keng, keng, keng!
Chín chiếc chén chạm nhau giữa bàn, tiếp đó là tràng cười như sấm dậy, ai nấy cạn ly.
Lý Thế Dân nghiêm trang nói:
– Tái nội và tái ngoại phong tục tuy khác nhưng tình người như một. Chỉ cần kính trọng lẫn nhau, không hề nghi kỵ là có thể tương thân tương ái. Nếu đã thù hằn, kể cả cốt nhục cũng thành kẻ địch, đó là nỗi đau của chính bản thân trẫm. Trước đây Dương Quảng vô đạo, làm mất lòng người, dẫn quân viễn chinh tái ngoại dẫn đến có người tự cắt đứt chân tay để khỏi phải đi lính, sinh linh đồ thán. Lý Thế Dân ta một ngày còn sống, tuyệt đối không đi theo vết xe đổ của Dương Quảng. Đây là lời hứa của Lý Thế Dân với các vị.
Khấu Trọng gật đầu nói:
– Chuyện hoàng thượng đã đáp ứng, chưa từng không thực hiện. Đại đường chúng ta, Hắc Lang Đột Quyết, Hồi Hột, Thất Vi mãi là huynh đệ, tương thân tương ái, hỗ trợ lẫn nhau. Huynh đệ từng sánh vai vào sinh ra tử sao lại có thể tàn sát lẫn nhau? May sao giờ đây hiểu lầm đã được tiêu trừ, mọi sự có thể thương lượng.
Đột Lợi vui vẻ nói:
– Ba cánh quân của bọn ta có bảy vạn năm ngàn người, quyết tâm rút lui khỏi liên quân. Sáng sớm ngày mai sẽ lập tức trở về thảo nguyên theo hướng Đông, đồng thời thông báo cho Hiệt Lợi, A Bảo, Thiết Phất. Theo ta tính, trừ Hiệt Lợi ra, các đại tù trưởng khác đều có ý lui binh, thấy tình thế chỉ muốn cùng tiến thối với chúng ta, không thì đường về một bước cũng khó khăn.
Bồ Tát nói:
– Mong Đường chủ cung cấp cho chúng tôi lương thực và đưa người dẫn đường. Vậy chẳng những tiến độ hành quân tăng lên, lại tránh khỏi những hiểu lầm không cần thiết.
Lý Thế Dân mỉm cười đáp:
– Về mặt này chư vị có thể hoàn toàn yên tâm. Trẫm sẽ an bài ổn thỏa. Các vị là khách phương xa, trẫm không thể nào để phải ra về tay không, chẳng thể nào ăn nói với người trong tộc.
Đám Đột Lợi mừng rỡ, liên tục nói lời tạ ân, biểu hiện thái độ xưng thần với Lý Thế Dân, từ Đường chủ đổi sang làm hoàng thượng.
Khấu Trọng giải thích cho Lý Thế Dân thay Đột Lợi:
– Bọn họ vốn không biết chuyện hai người chúng ta đã kết minh, cho tới khi Hiệt Lợi bị ngăn lại ở Vị Thủy, giấy không gói được lửa, khiến cho huynh đệ bị lừa dối thấy cực kỳ bực tức.
Đột Lợi đổi giọng nói:
– Bản ý của chúng tôi vốn là trung với hoàng thượng, hỗ trợ hoàng thượng tiêu diệt Hiệt Lợi, đánh giết cho lão không còn manh giáp. Nhưng sau được Thiếu Soái phân tích lợi hại, quyết ý giao cho hoàng thượng xử lý. Bọn A Bảo Giáp cứ để chúng tôi lo, nếu bọn chúng không thức thời sẽ vĩnh viễn chẳng tới được Vị Thủy, đừng mong chuyện trở về Tái Bắc.
Lý Thế Dân giật mình, sợ đám Đột Lợi sẽ mượn cớ để thu thập bọn A Bảo Giáp, vội nói:
– Dưới tình thế hiện nay, trẫm thấy không nên động can qua với A Bảo Giáp và Thiết Phất Do. Nếu chúng vẫn không chịu tuân theo, trẫm sẽ có phương án xử lý khác.
Bạt Phong Hàn lạnh lùng nói:
– Đâu đến lượt bọn chúng nói không.
Biệt Lặc Cổ Nạp Thai mỉm cười nói:
– Chúng tôi đã hiểu tâm ý của hoàng thượng.
Khấu Trọng thầm thở ra một hơi. Tuy hai người đều là huynh đệ của gã, song dã tâm của Biệt Lặc Cổ Nạp Thai không dưới Đột Lợi. Chỉ bằng câu nói này đã tranh thủ được thiện cảm của Lý Thế Dân với y, nhìn y bằng con mắt khác. Sau khi lui quân về Tái Bắc, tình thế giữa các bộ lạc sẽ càng thêm phức tạp, thịnh suy của mỗi bên đều phụ thuộc vào quan hệ với Lý Thế Dân.
Bồ Tát hỏi:
– Hoàng thượng dự định đối phó với Kim Lang quân như thế nào?
Lý Thế Dân nhìn sang Khấu Trọng nói:
– Thiếu Soái có toàn quyền phụ trách chuyện Kim Lang quân.
Khấu Trọng vươn vai nói:
– Ta sẽ bắt Hiệt Lợi phải dừng ở đây mười ngày nửa tháng, đợi huynh đệ của ta thoải mái trở về thảo nguyên xong sẽ ung dung bố trí, nghênh tiếp Hiệt Lợi lão nhi về nhà.
(
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!