Tiên Cô Bảo Kiếm
Chương 38: Điệu hổ ly sơn
Hỏa Linh Thánh Mẫu bây giờ phát ra một chiêu kiếm kỳ ảo vô cùng, thế nhưng chẳng những bị đối phương ra kiếm hóa giải được, ngược lại cả người bà ta bị chấn động, kiếm cơ hồ như muốn vuột khỏi tay, thì bất giác giật mình thất kinh.
Sau phút thất thần, bà nổi giận trong lòng, hừ lên một tiếng lạnh lùng, kiếm vung lên phát chiêu thứ hai. Chỉ thấy cả không gian rợp ánh kiếm, tựa hồ như trăm ngàn mũi kiếm bao trùm lấy người Nhạc Tiểu Tuấn bốn phía không kẽ hở.
Nhạc Tiểu Tuấn biết Hỏa Linh Thánh Mẫu xuất chiêu đều là tuyệt chiêu sát thủ, ra tay đã hùng mạnh mà lại cực nhanh, nếu lúc ấy giơ kiếm ra chống đỡ e không kịp, mà căn bản cũng không biết nên chống đỡ hướng nào.
Nhưng vừa rồi chàng đã có kinh nghiệm một kiếm, bây giờ bấm bụng phát luôn lần thứ hai chiêu kiếm Kim Thiết Khẩu truyền thụ cho mình. Chỉ thấy nhuyễn kiếm lướt tới uốn thành ba khúc, rồi tự do phóng thẳng tới.
Vừa rồi chiêu kiếm của chàng chỉ mới uốn khúc một đoạn, kỳ thực chỉ mới đánh nửa chiêu đã hóa giải được thế kiếm đối phương, lần này phát kiếm uốn khúc đúng ba đoạn, mới coi như xuất chiêu hoàn chỉnh.
Chiêu tuyệt kiếm này tuy không biết rõ lai lịch thế nào, nhung rõ ràng nó chuyên dùng để hóa giải hết Tống gia bách kiếm. Với kiếm pháp của Hỏa Linh Thánh Mẫu dù cao thâm thế nào cũng không qua nổi kiếm pháp của Tống gia.
Bây giờ mọi người chỉ nhận thấy Nhạc Tiểu Tuấn phóng kiếm ra chiêu, rồi liên tiếp một chuỗi âm thanh keng keng kéo dài một lúc mới dứt, ánh kiếm quang cũng liền theo đó biến mất.
Thế nhưng mũi kiếm bị gãy của thanh nhuyễn kiếm trong tay Nhạc Tiểu Tuấn vẫn còn đà đâm tới người của Hỏa Linh Thánh Mẫu. Tốc độ kiếm rất chậm, nếu không thì có lẽ đã sớm điểm trúng ngực Hỏa Linh Thánh Mẫu rồi.
Lại nói, Hỏa Linh Thánh Mẫu kiếm bị đánh bật ra ngoài, để hở tiền bộ, lúc này nghĩ nếu thâu kiếm thủ ngực thì e không còn kịp.
Thế nhưng, mũi kiếm gãy của Nhạc Tiểu Tuấn phóng tới rất chậm, khi còn cách ngực bà ta tầm một xích thì dừng lại.
Đối với Nhạc Tiểu Tuấn, thì thức kiếm vốn như vậy, căn bản không có ý gì, nhưng về phía Hỏa Linh Thánh Mẫu, chiêu kiếm bị đối phương hóa giải, kiếm bị đánh bật ra ngoài, mũi kiếm đối phương lại chĩa thẳng vào ngực mình thì bà thầm coi đây là một hành động sĩ nhục mình.
Chỉ nghĩ vậy thì lửa giận phun lên, đầu tóc bạc trắng từng sợi đứng dựng ngược lên, hai mắt đỏ ngầu dễ sợ, rồi hét lớn một tiếng, tay trái năm ngón nhu móc câu phóng chộp tới ngực của chàng.
Chúc Xảo Xảo thấy thế thì thất sắc, kinh hoàng la lên :
– Mẹ…
May mà Chúc Xảo Xảo thét lên kịp thời, một thế chưởng của Hỏa Linh Thánh Mẫu đánh tới còn cách ngực chàng tầm hai xích thì giật mình thâu chưởng lại.
Nhạc Tiểu Tuấn nhân bất ngờ, chẳng nghĩ là bà ta lại phát hận đến độ quên là đang thách đấu kiếm mà lại tung chưởng, cho nên căn bản là chàng không phòng bị, hay nói đúng hơn có phòng bị cũng bị chậm một bước.
Bây giờ tuy chưởng chưa chạm vào ngực, nhưng chàng vẫn cảm thấy một luồng hỏa khí nóng ran ập vào ngực, bất giác buột miệng rú lên một tiếng, chân lảo đảo thoái lui về sau.
Giả như vừa rồi Hỏa Linh Thánh Mẫu không kịp thâu chưởng, mà một chưởng này trúng thẳng vào ngực Nhạc Tiểu Tuấn, thì chàng đã hồn du địa phủ bỏ mạng ngay tại đương trường mất rồi.
Huy phu nhân và Huy Huệ Quân nhìn thấy thì lòng hoảng lên, vội chạy tới đỡ lấy Nhạc Tiểu Tuấn.
Huy Huệ Quân thấp giọng quan tâm hỏi :
– Nhạc tướng công có sao không!
Nhạc Tiểu Tuấn cảm thấy người nóng rần cả lên như bị đốt cháy, cố gượng lại, “ừm” một tiếng tức giận đáp :
– Tại hạ không việc gì.
Hỏa Linh Thánh Mẫu kiếm đã trao lại cho ả tỳ nữ, phát tay áo lạnh giọng nói :
– Các ngươi có thể đi đi.
Huy phu nhân để Tiểu Thúy, Huy Huệ Quân dìu Nhạc Tiểu Tuấn, bản thân mình nắm kiếm đi sau đoạn hậu, nhìn Hỏa Linh Thánh Mẫu gằn giọng nói :
– Hỏa Linh Thánh Mẫu, chuyện ngày hôm nay Hoài Dương phủ không bao giờ quên.
Hỏa Linh Thánh Mẫu mặt vẫn lạnh như băng nói :
– Tốt lắm, bất kể giờ nào ở đâu, lão thân cũng sẵn sàng tiếp người của Hoài Dương phủ.
Huy phu nhân thấy đã cứu được người, không cần nói nhiều, quay người giục.
– Chúng ta đi thôi.
Hỏa Linh Thánh Mẫu đã nói để bọn họ đi, đương nhiên không còn người nào dám ngăn cản.
Ra khỏi Tiên Nữ miếu, Huy Huệ Quân và Tiểu Thúy hai ngươi dìu hai bên nhưng chỉ đi được nửa đường thì Nhạc Tiểu Tuấn đã hôn mê bất tỉnh nhân sự.
Huy Huệ Quân hốt hoảng nhìn chàng, chỉ thấy mắt nhắm nghiền, mặt đỏ bừng dị thường, hơi thở rất gấp, toàn thân phát nhiệt nóng đến bỏng tay.
Nàng giật mình thất thanh la lên :
– Mẹ, nhìn chàng…
Chỉ kêu được mấy tiếng thì nước mắt đã thấy lưng tròng, Huy phu nhân vội bước nhanh, hỏi :
– Nhạc tướng công thế nào?
Huy Huệ Quân không nén được đau xót, hai tay ôm lấy người Nhạc Tiểu Tuấn, nói qua nước mắt :
– Chàng bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, mẹ xem nên làm sao đây!
Huy phu nhân nhìn thì hiểu ra điều gì, bật cười nói :
– Nha đầu, sao lại hoảng lên vậy chứ? Hoài Dương phái chúng ta trên giang hồ xưa nay trị thương có tiếng, nhanh đưa Nhạc tướng công về nhà, bảo Huy Nghĩa nhanh đến Cam Tuyền sơn mời Dịch bá bá đến trị vết thương cho Nhạc tướng công. Dịch bá bá y thuật được xưng là Hoa Đà tái thế, nhất định sẽ trị thương được cho Nhạc tướng công, con chớ nên lo lắng như vậy.
Mấy tiếng cuối cùng lọt vào tai, Huy Huệ Quân mới nhẹ lòng mà sực tỉnh lại, tự nhiên thấy hổ thẹn cuối đầu dò dẫm nhìn mẹ.
Qua chừng thời gian một tuần trà, thì họ mới về đến nhà, Huy Huệ Quân và Tiểu Thúy bế chàng đưa vào phòng ngủ, đặt chàng nằm thẳng lên giường.
Huy phu nhân trước hết lấy thánh dược trị thương của Hoài Dương phủ, Bát Bửu Tử Ngọc đan, lấy ra một hoàn cạy miệng Nhạc Tiểu Tuấn cho vào mồm rồi rót chút nước để thuốc từ từ tan xuống họng. Đoạn căn dặn Tiểu Thúy :
– Tiểu Thúy, nhanh đi bảo Huy Nghĩa đến Cam Tuyền sơn mời Dịch nhị lão gia đến đây càng nhanh càng tốt.
Tiểu Thúy đáp một tiếng rồi nhanh chân vọt ra khỏi cửa.
Huy Huệ Quân đến lúc này nhìn kỹ mới phát hiện thêm trên ngực áo Nhạc Tiểu Tuấn có một vết như bị cháy xém dài chừng một xích, rộng ba thốn. Áo đến hai lược vải chừng như bị cháy rực, đưa tay bóp nhẹ đã thấy da thịt bên trong, bất giác phát hoảng lên :
– Mẹ, nhìn kìa, chàng như bị trúng phải ám khí của Hỏa Linh Thánh Mẫu.
– Để mẹ xem.
Vừa nói bà vừa cởi áo chàng ra, lúc này mới thấy trên ngực chàng có một vết cháy xém đồng dạng, dài chừng hai xích rộng chừng hai thốn, bị cháy xém nhưng không có chút vẻ gì là dấu vết của ám khí.
Huy phu nhân dùng ngón tay đè nhẹ lên quanh vết cháy xém, cảm thấy bên trong chừng như không hề tổn thương, có điều chưa nhận ra được vết cháy xém này là do cái gì gây nên.
Huy Huệ Quân gấp hỏi :
– Mẹ có nhận ra chàng bị thương bởi gì không?
Huy phu nhân lắc đầu nhẹ đáp :
– Mẹ nhận không ra, thế nhưng xương cốt không thụ thương, có lẽ mụ ta luyện một loại âm công tà môn nào đó, đả thương tới nội phủ mới gây bất tỉnh nhân sự. Bát Bửu Tử Ngọc đan của chúng ta là loại thánh dược, chỉ cần còn một hơi thở cũng cứu được. Huống gì Huy Nghĩa đã đi mời Dịch bá bá, nội trong nửa canh giờ Dịch bá bá đã có mặt ở đây.
Nói đến đó bà chợt nhớ ra điều gì, thở dài than :
– Ái! Cha ngươi thiệt tình, ra đi hơn tháng nay rồi mà vẫn chưa thấy về. Nếu như có cha ngươi ở nhà thì có thể nhận ra được thương thế của Nhạc công tử.
– Mẹ, y thuật của cha so với Dịch bá bá thế nào?
– Đương nhiên Dịch bá bá cao minh hơn nhiều, mọi người chẳng gọi ông ta là Hoa Đà tái thế hay sao?
– Ái, sốt ruột thật, giờ mà vẫn chưa thấy về.
Huy phu nhân đương nhiên nhận ra nỗi lo lắng của con gái, định nói thì Huy Huệ Quân đã tiếp lời :
– Mẹ, Nhạc tướng công đã phục Bát Bửu Tử Ngọc đan sao giờ này vẫn chưa thấy hồi tỉnh?
Huy phu nhân cười trấn an :
– Thuốc vừa uống, chưa kịp phát tán, đợi đến khi dược tính phát tán thì mới có công hiệu, tự nhiên sẽ hồi tỉnh lại ngay. Huệ Quân con, mấy hôm nay con bị bọn chúng bắt giam hành hạ cực khổ, hiện tại còn sớm lắm, hay là con cứ đi nghỉ một giấc, ở đây đã có mẹ lo rồi.
Huy Huệ Quân không muốn đi, mím môi nói :
– Con không thấy mệt.
Huy phu nhân thấy con gái cứ ngồi bên giường mắt cứ dán chặt vào người Nhạc Tiểu Tuấn, đương nhiên là bà ta hiểu ra tâm sự của con gái bà. Với bà, đương nhiên là mười phần tán thành, thanh niên anh nhi tuấn tú, phẫm chất thanh cao, võ công lại uyên thâm như Nhạc Tiểu Tuấn thì thực đốt đuốc đi tìm cũng hiếm có được, bèn cười vui vẻ nói :
– Cũng được, chừng nửa canh giờ nữa thì Dịch bá bá sẽ đến, nhưng con cũng cần vào trong rửa ráy thay bộ quần áo khác đi, nhìn con đầu bù tóc rối, áo quần đầy bụi đất, cả tuần nay không tắm rửa đó nhé.
Huy Huệ Quân thẹn đến đỏ mặt, vội đứng lên nói :
– Vâng, con đi.
Huy Huệ Quân chưa kịp ra khỏi phòng, bỗng Huy phu nhân như nhớ ra điều gì, nói :
– À, còn nữa, hiện tại đã về đến nhà rồi, con nên bỏ lớp mặt nạ kia đi. Cũng chỉ là cha con, ai đời con gái xinh đẹp như một đóa hoa lại buộc mang lên khuôn mặt giả xấu xí ra đường, khiến người ta nhìn phát ghét.
Huy Huệ Quân liếc nhìn nhanh Nhạc Tiểu Tuấn cười khúc khích đáp :
– Mẹ, mang mặt nạ ra đường càng hay, không có ai nhìn con gái mẹ lần nào.
Huy phu nhân lẩm bẩm trong miệng :
– Con gái xinh đẹp người ta mới thích nhìn chứ…
Nói đến đó bà chợt “à” lên một tiếng nhìn Huy Huệ Quân hỏi :
– Nhạc tướng công có biết con mang mặt nạ giả không?
Huy Huệ Quân lắc đầu :
– Không.
– Ồ, Nhạc tướng công chưa nhìn thấy hoa dung xinh đẹp thật của con, mà đã để mắt đến con, chàng trai này nhân phẩm thật đoan chính…
Huy Huệ Quân nghe đến đây thì thẹn đỏ mặt, quay người la lên :
– Mẹ, con không biết đâu.
Rồi quay vụt chạy vào nhà trong.
Qua một lúc, nàng quay trở lại, nhưng giờ Huy Huệ Quân tựa hồ như đã là một Huy Huệ Quân khác rồi.
Chẳng phải hay sao? Nàng vào trong tắm rửa rồi gỡ bỏ chiếc mặt nạ, với khuôn mặt thật hình trái xoan với làn da trắng mướt. Đôi mắt long lanh dưới hai hàng mi cong dài lá liễu, chiếc mũi cao thẳng ngay ngắn trên đôi môi cánh đào, khiến nam nhi nhìn không khỏi ngây ngất.
Nàng không chỉ đẹp, mà còn có phần kiều diễm đoan trang, vốn chỉ bằng giọng nói ấm áp đã khiến Nhạc Tiểu Tuấn rung động, giờ đây khuôn mặt thật như tiên tử, thử hỏi không phải là mỹ nhân thập toàn ư?
Nguyên là Hoài Dương đại hiệp Huy Khâm Nghiêu chỉ có duy nhất một mụn con gái, quí như vàng ngọc, cô ta lại thường hay đến Vũ Tiến thăm cậu và biểu ca của mình, ông sợ dọc đường với khuôn mặt đẹp như tiên nữ của con gái mình để làm cho những kẻ cuồng dâm đạo tặc để mắt tới thì nguy. Cho nên đã dùng một chiếc mặt nạ da người tinh chế năm xưa của vị bằng hữu Xảo Thủ thư sinh tặng, mang lên mặt con gái mình mỗi khi ra đường, đồng thời còn buộc đeo lên một chiếc mạng che mặt.
Trở lại lúc này, nàng đến bên giường, nhìn thấy Nhạc Tiểu Tuấn nằm trên giường mắt vẫn nhắm nghiền, hơi thở gấp như cũ, không thấy chút vẻ gì hồi tỉnh, tự nhiên trong lòng phát hoảng la lên :
– Mẹ, đã qua nửa canh rồi, sao chàng vẫn chưa chút hồi tỉnh?
Huy phu nhân trong lòng cũng hoảng, nhưng cố trấn tĩnh :
– Xem ra thương thế của Nhạc tướng công chẳng nhẹ tí nào, đã phục Bát Bửu Tử Ngọc đan của chúng ta mà vẫn chưa hồi tỉnh. Nhưng con chớ quá lo, Dịch bá bá có lẽ cũng sắp đến rồi…
Vừa nói đến đó, bỗng từ bên ngoài chưa thấy người đã nghe tiếng nói của Tiểu Thúy :
– Lão phu nhân, tiểu thư, Nhị lão gia đã đến.
Nói rồi bóng người xuất hiện ở cửa, trên tay Tiểu Thúy xách một chiếc rương thuốc.
Huy phu nhân mừng khắp khởi nói vội :
– Nhanh mời vào.
Chưa đợi mời cũng đã nghe thấy tiếng cười ha hả nói :
– Lão phu đã vào đây.
Rồi một lão nhân thân vận trường bào bằng gấm xanh bước vào, chắp tay nói :
– Vừa rồi nghe Huy Nghĩa đến bảo có vị Nhạc tướng công nào đó thụ thương, bà nhà tôi giục tôi suốt đêm chạy đến đây, xem ra thương thế cũng không nhẹ nhỉ?
Người này cao gầy, da trắng với nhiều nốt tàn nhang, dưới càm chòm râu sơn dương lưa thưa, tiếng nói vang như chuông, chính là lão nhị trong nhóm Hoài Dương tam hiệp – Hoa Đà tái thế Dịch Thanh Lãn.
Huy phu nhân nghiếng người đáp lễ :
– Thâm canh bán dạ làm kinh động Nhị bá, thực tình chỉ vì thương thế của Nhạc công tử quá trầm trọng, cho nên mới thỉnh Nhị bá đến xem cho.
Huy Huệ Quân cũng đã tiến đến khép người thi lễ nói :
– Nhị bá bá, xin bá bá nhanh xem, chàng vì sao mà đến giờ vẫn chưa hồi tỉnh?
Dịch Thanh Lãn nhìn Huy Huệ Quân một cái rồi ha hả cười to nói :
– Tiểu Huệ, chớ nên hoảng, trước hết tránh ra để Nhị bá xem rồi nói.
Huy phu nhân mắng yêu con gái :
– Nha đầu này, xem ngươi hốt hoảng cứ như nhà cháy, Nhị bá bá từ xa ba bốn mươi dặm thâu đêm chạy đến đây, cũng phải để cho Nhị bá ngơi nghỉ dùng chén trà cho khỏe đã chứ.
Tiếp liền thấy một a hoàn dâng trà lên.
Dịch Thanh Lãn xua tay nói :
– Không sao, xem ra thương thế người này rất nặng, hãy để tôi xem qua đã.
Vừa nói lão vừa bước đến giường hỏi tiếp :
– Người này bị ai đả thương?
Huy phu nhân đáp :
– Hỏa Linh Thánh Mẫu.
– Hỏa Linh Thánh Mẫu ư?
Dịch Thanh Lãn sắn tay áo lên, quay đầu hỏi tiếp :
– Làm sao lại động đến Chúc Linh Tiên của phái Không Động chứ?
Huy phu nhân bước theo đến bên giường đáp :
– Chuyện này nói ra dài lắm, Nhị bá trước hết xin cứ xem vết thương cho anh ta rồi tôi sẽ nói tường tận.
– Ồ vậy tam thẩm đã cho người này phục Bát Bửu Tử Ngọc đan rồi chứ?
Huy Huệ Quân cướp lời mẹ đáp :
– Đã uống trước đây nửa canh giờ, Nhị bá xem Bát Bửu Tử Ngọc đan của chúng ta công hiệu cải tử hoàn sinh, vậy mà đến giờ vẫn không chút hồi tỉnh.
Dịch Thanh Lãn không nói gì thêm, vén áo chàng lên nhìn vết thương, bất giác la lên :
– A, Hỏa Diệm Đao.
Huy Huệ Quân đã đến bên giường, nhíu mày hỏi vội :
– Hỏa Diệm Đao là ám khí gì?
Dịch Thanh Lãn đáp :
– Hỏa Diệm Đao là một loại Ly Hỏa nội công, thế nhưng sát thương rất mạnh. Chỉ cần bị đánh trúng, thì không những thương thế như bị đao bén đâm vào, mà còn có thể xuyên qua áo quần bì phu tiệt đoạn nội tạng. Nhìn bên ngoài chỉ thấy một vết cháy xém bình thường, nhưng vì nó là loại Ly Hỏa thần công, xuyên thấu vào đốt cháy nội tạng, thậm chí có thể đốt cháy cả lục phủ ngũ tạng khiến nạn nhân tắc tử đương trường…
Huy Huệ Quân chỉ nghe đến chừng ấy thì nước mắt tuôn rơi nói :
– Nhị bá bá xem vết thương chàng thế nào, cứu nổi không?
– Ái da, lão phu nói đó chỉ là nói hết uy lực của Hỏa Diệm Đao mà thôi, thế nhưng cứ nhìn vết thương của thiếu hiệp này thì chừng như chưa phải trúng trực tiếp một chưởng của Hỏa Linh Thánh Mẫu, đường cứu vẫn còn mà.
Huy Huệ Quân chừng như vẫn chưa hiểu hết, bèn hỏi :
– Nhị bá có thể nói rõ hơn một chút được không?
– À, Hỏa Diệm Đao tuy là một loại công phu tối lợi hại trong Hỏa môn nhưng nó lại là loại công phu thuần dương: Thiếu Dương thần công, Tam Dương thần công và Thái Dương thần công, tuần tự mà thăng tiến. Lão phu nghe nói bước tuyệt đỉnh Thái Dương thần công đã bị thất truyền, luyện qua được Tam Dương thần công thì bắt đầu luyện vào Hỏa Diệm Đao. Nói chung trên cơ sở thì có phần kém hơn, huống chi Hỏa Linh Thánh Mẫu Chúc Linh Tiên khi dùng Hỏa Diệm Đao đả thương vị thiếu hiệp này là vào buổi tối. Nữ nhân luyện Hỏa Diệm Đao sẽ có hiện tượng Dương cực Âm sinh. Lại nói, đả thương đối phương vào buổi tối là lúc Âm thịnh Dương suy, cho nên căn bản không phát hết uy lực của Hỏa Diệm Đao, đó là chỗ lão phu nói là còn đường cứu…
Huy Huệ Quân tuy nghe Dịch Thanh Lãn giải thích rõ ràng, bảo chàng vẫn còn đường cứu, thế nhưng lòng nàng giờ đây như lửa đốt, bổ chầm vào người Huy phu nhân khóc kêu lên :
– Mẹ…
Huy phu nhân vuốt tóc con gái, cố nén đau thương trong lòng an ủi :
– Huệ nhi, Nhạc tướng công tướng rất tốt, không phải là yểu tướng, chớ lo buồn. Vả lại Dịch bá bá đã nói là còn đường cứu chửa, thì không sao.
Dịch Thanh Lãn lúc này đã nắm tay Nhạc Tiểu Tuấn lên xem mạch, rồi lại quan sát thần sắc, ngũ khiếu rất cẩn thận, cuối cùng nghiêng tai mình sát ngực chàng, lắng nghe phế mạch, nhưng mãi vẫn không hề nói tiếng nào.
Huy phu nhân và Huy Huệ Quân hai mẹ con đứng lặng bên nhau đưa bốn ánh mắt đầy ngấn lệ thảm sầu nhìn lão ta hồ như đều chờ đợi từ miệng lão một lời thương thế không sao. Thế nhưng Dịch Thanh Lãn vẫn nhíu mày trầm tư, môi mím chặt, tuyệt không thốt lên một tiếng nào.
Huy Huệ Quân không dằn nổi lòng mình, bèn lên tiếng đánh động :
– Nhị bá bá, sao rồi? Nhạc tướng công có cứu được không?
Dịch Thanh Lãn nhướng mày đáp :
– Tình hình thật khó nói, người bị trúng Hỏa Diệm Đao mười phần hết chín… là chết.
Hai tiếng cuối cùng lão sắp nói ra, nhưng chợt nhìn thấy thần thái mẹ con Huy phu nhân sầu thảm và lo lắng, bèn cải lời :
-… Đều bị hỏa đao đốt cháy nội tạng, ngoài nhẹ trong nặng, thế nhưng vị thiếu hiệp này ngược lại ngoài nặng trong nhẹ, tựa hồ như chưởng lực khi sắp trúng vào ngực thiếu hiệp thì được thâu hồi lại, nội lực chưa xuất tán, nên mới để lại ngoại thương xem nặng thế này.
Lão tuy chỉ một lời phán đoán để trấn an mẹ con Huy phu nhân, thế nhưng vô tình cũng trúng với thực tế lúc ấy.
Huy Huệ Quân mắt thoáng chút mừng rỡ hỏi lại :
– Nhị bá bá bảo là nội thương của chàng không trầm trọng ư?
Dịch Thanh Lãn vuốt râu đáp :
– Theo lý, nội tạng của Nhạc thiếu hiệp chưởng này không nặng, nhưng khí cơ ngược lại đảo hành, tựa hồ như có hiện tượng nghịch huyết đảo hành.
– Nghịch huyết đảo hành có nặng lắm không?
– Nghịch huyết đảo hành là muốn nói nội tạng bị một chấn động mạnh, lão phu chỉ là theo mạch phán đoán tình hình lúc Nhạc thiếu hiệp trúng chưởng mà thôi.
Huy phu nhân chen vào nói :
– Nhị bá bá phán đoán là Hỏa Linh Thánh Mẫu lúc phát chưởng đã không xuất tận lực, như vậy còn khả năng cứu được?
– Không sai, Hỏa Diệm Đao xưa nay hễ trúng là chết ngay đương trường, vậy mà Nhạc thiếu hiếp này vẫn còn thở, tuy có gấp nhưng vẫn không nghiêm trọng, đó là điểm quyết yếu phán đoán thương thế.
– Nói vậy Nhị bá bá có thể cứu…
– Khó, khó…
Dịch Thanh Lãn lắc đầu đáp ngay :
– Trong thiên hạ, muốn cứu người trúng Hỏa Diệm Đao chỉ có ba phương pháp…
Huy Huệ Quân xen ngang hỏi ngay :
– Ba phương pháp đó là gì?
– Thứ nhất, là Hỏa Linh đan do chính Hỏa Linh Thánh Mẫu đặc chế chuyên trị Hỏa Diệm Đao, thế nhưng bà ta đã đả thương người, khi nào lại chịu cho thuốc giải?
– Còn thứ hai thì sao?
– Bắc Hải Băng Phách tán nó là một loại linh đơn duy nhất quản chế nổi Hỏa Môn thần công, nó là loại thánh dược chuyên cứu người trúng các loại hỏa độc, cải tử hoàn sinh.
Huy phu nhân nhíu mày nói :
– Hai loại thánh dược này đều khó lấy được, Nhị bá bá thử nói xem phương pháp thứ ba là gì?
Dịch Thanh Lãn nói :
– Ngoai trừ hai loại thánh dược trên, thì phương pháp thứ ba đành mượn đến kim châm…
Nói đến đó lão ta buông lững câu, tựa hồ như phía sau còn có vấn đề.
Huy phu nhân hỏi ngay :
– Cứu người như cứu hỏa, hai loại thánh dược kia khó kiếm, trước mắt hay là Nhị bá sử dụng đến phương pháp châm cứu xem.
Dịch Thanh Lãn lắc đầu :
– Kim châm quá huyệt, đả thông kinh mạch, có thể tiết hỏa độc ra ngoài, bảo toàn tính mệnh, thế nhưng… Ái, nhưng nếu làm như vậy thì nguyên khí cũng bị hóa động tắc kích mà tiết lậu ra ngoài, nhất thân nội công tán tận, sau này không thể luyện công được nữa.
Huy Huệ Quân nghe vậy thì rụng rời chân tay la lên :
– Mẹ, như vậy sao được? Nhị bá bá, cầu cứu bá bá, tìm xem còn phương pháp nào khác nữa không?
Dịch Thanh Lãn đương nhiên cũng nhìn ra quan hệ giữa điệt nữ của mình và vị thiếu hiệp này như thế nào, nhưng vẫn y nhiên lắc đầu than dài :
– Ái, cho dù có linh dược cũng e không kịp, trước mắt duy nhất là cầu trợ đến châm cứu.
Huy phu nhân mắt bỗng long lên kiên quyết :
– Tôi đi tìm Hỏa Linh Thánh Mẫu, mụ ta cần thanh Hấp Kim kiếm, tôi có thể dùng nó đổi lấy Hỏa Linh đơn, mụ ta không thể không chấp nhận.
Huy Huệ Quân liền nói :
– Mẹ, vậy thì con đi theo.
Dịch Thanh Lãn hỏi :
– Tam thẩm, dùng Hấp Kim kiếm đổi lấy Hỏa Linh đơn, chuyện là thế nào chứ?
Huy phu nhân bây giờ đem chuyện Huy Huệ Quân bị bắt cóc, rồi bà phải nhờ Nhạc Tiểu Tuấn đem kiếm đỗi người như thế nào kể cho lão nghe.
Dịch Thanh Lãn nghe xong thì biến sắc la lên :
– Không Động phái thật là khinh người, ngay trên đất Hoài Dương lại dám bắt cóc người của ta, thật là không coi chúng ta vào đâu cả. Đi, lão phu cũng theo chân tam thẩm đến gặp Hỏa Linh Thánh Mẫu.
Huy phu nhân thấy Dịch Thanh Lãn phát nộ thực sự thì vội nói :
– Nhị bá bớt giận, trước mắt dùng kiếm đổi lấy thuốc giải cứu người là quan trọng. Chuyện bắt người kia cứ tạm thời gác lại, đợi sau này khuất phu trở về, chúng ta sẽ tìm đến Không Động thanh toán.
Dịch Thanh Lãn thở phù phù đầy tức giận, nhưng gật đầu nói :
– Hảo, trước mặt đành phải vậy, chuyện đã rất gấp, chúng ta nhanh đi thôi.
Huy phu nhân liền cởi thanh Hấp Kim kiếm trên người Nhạc Tiểu Tuấn, rồi nói :
– Huệ nhi, con không cần đi, Nhạc tướng công thương thế rất nặng, con cứ ở bên trông chừng.
Huy Huệ Quân hễ nhìn Nhạc Tiểu Tuấn nằm mê man trên giường là lòng đau xót, nước mắt chạy dài, lẳng lặng gật đầu.
– Nhị bá, chúng ta đi thôi.
Dịch Thanh Lãn không nói gì thêm, cứ bước ra khỏi phòng theo chân Huy phu nhân.
Còn lại một mình Huy Huệ Quân ngồi bên giường mặt rầu mày rũ, nước mắt vắn dài rơi lả chả.
Tiểu Thúy rón rén đến bên cạnh, tay bưng chén trà nóng nói :
– Tiểu thư dùng chén trà cho khỏe người.
– Để đó.
– Tiểu thư…
Huy Huệ Quân quay đầu nhìn ả một cái nói :
– Ta đang buồn trong lòng, ngươi cứ để ta một mình.
Tiểu Thúy không dám hé thêm nữa lời, liền dạ một tiếng rồi lui ra ngoài.
Huy Huệ Quân ngồi một lúc, cảm thấy cổ khô khát thực sự, tay bưng chén trà hương lên đánh nhấp một ngụm.
Đột nhiên lúc ấy bộp một tiếng, một vệt sáng trắng từ ngoài cửa sổ bay vọt vào hướng giường của Nhạc Tiểu Tuấn.
Huy Huệ Quân cả kinh, đưa mắt nhìn, lúc này mới nhận ra đó là một chiếc trâm tiêu tinh xảo rơi ngay trên giường Nhạc Tiểu Tuấn, chỉ cách yết hầu chàng chừng ba thốn.
Huy Huệ Quân đặt mạnh chén trà đứng phắt dậy, chộp lấy thanh trường kiếm ở đầu giường thét lớn :
– Kẻ nào?
Rồi như cánh én tung qua cửa sổ bằng một thức Khổng Tước Xuyên Liêm.
Bên ngoài phòng ngủ là một khoảng sân rộng với hàng chục gốc hạnh cành lá xum xuê, Huy Huệ Quân ra khỏi vườn hạnh thì kịp thấy một bóng người từ góc hạnh cuối đường vọt lên đầu tường phóng ra ngoài.
Nàng không khi nào chịu buông tha dễ dàng, liền phóng người đuổi theo, qua thêm hai dãy nhà thì phát hiện bóng đen chạy rất gấp về hướng Tây.
Huy Huệ Quân liền thi triển hết khinh công của mình truy rất gấp.
Qua hết hai dãy nhà là một khoảng bình địa dễ dàng nhận ra đối phương phía trước, Huy Huệ Quân tức giận phóng đuổi gấp hơn. Cứ thế một trước một sau như hai cánh nhạn đêm phi hốt.
Qua một hồi thì đã chạy hơn ba dặm, thoạt trông đã thấy tường thành phía trước mặt.
Chạy thêm một đoạn đường nữa thì Huy Huệ Quân rút ngắn cự ly, khoảng cách giữa hai người chỉ còn tầm độ bốn trượng.
Huy Huệ Quân đã hét lớn :
– Tặc đồ, ngươi dừng lại cho ta.
Bóng đen phía trước chẳng ngờ, nghe tiếng gọi thì dừng chân quay người lại hỏi :
– Ngươi gọi ta làm gì?
Huy Huệ Quân lúc này mới nhận ra đối phương thân hình gầy nhỏ, nhưng vì trời quá tối nên không nhìn thấy mặt, lạnh giọng hỏi :
– Ngươi là ai mà dám ám toán Nhạc Tiểu Tuấn thiếu hiệp? Chỉ cần ngươi nói ra ai sai khiến ngươi, thì bổn cô nương có thể tha mạng cho ngươi.
Người kia giọng tỏ ra kinh ngạc :
– Ngươi nói gì? Ai mưu hại Nhạc thiếu hiệp? Mà Nhạc thiếu hiệp là ai, ta có gì phải hại hắn?
– Hừ, ngươi định chạy tội ư? Ngươi rõ ràng là vừa rồi từ trong Quy Vân trang ta chạy ra, giờ còn chối sao?
Người kia giật mình vội chắp tay nói :
– Quy Vân trang? Nói vậy cô… là tiểu thư của Quy Vân trang, tiểu nhân vì gia huynh bị bệnh cấp nên vào thành mua thuốc, chuyện quá gấp nên vừa rồi tiểu nhân mới chạy nhanh như vậy để chóng về nhà. Tiểu thư không tin thì nhìn đây, trong tay tiểu nhân nắm gói thuốc sẽ biết, ắt là tiểu thư đuổi nhầm người rồi.
Vừa nói người này vừa giơ hai tay ra, quả nhiên có một bao giấy, chỉ nhìn cũng biết là bao đựng thuốc.
Huy Huệ Quân biết gần nhà mình có một hiệu thuốc Hạc Thọ đường, xem gói thuốc này trong tay hắn thì hắn là không giả rồi.
Nàng đứng trầm ngâm một lúc rồi thâu kiếm lại, phát tay nói :
– Ngươi đi đi.
Ngươi kia như được đại xá, chấp tay vái lia lịa nói :
– Đa tạ tiểu thư, gia huynh bệnh cấp, tiểu nhân cần nhanh mang thuốc về, tiểu nhân cáo từ trước.
Nói rồi ôm gói thuốc quay người bỏ chạy như bay.
Huy Huệ Quân đứng nhìn bóng người kia chớp mắt khuất dạng cuối dãy phố, lòng thoáng chút hoài nghi, nghĩ :
– Người này công lực không phải tầm thường, nhưng nếu không phải hắn ám toán Nhạc tướng công, thì là ai? Ái, nếu thế thì tên kia đã cao bay xa chạy, biết tìm đâu bây giờ?
Nghĩ rồi nàng nhanh chóng chạy trở về nhà.
Bây giờ trời đã cuối canh tư, nàng vừa về đến trang viện thì thấy Huy Nghĩa lóng ngóng đứng trước cửa tựa hồ như đang chờ đợi ai.
Huy Huệ Quân dừng chân lại hỏi ngay :
– Mẹ ta về chưa?
Huy Nghĩa vẫn đứng thất thần không đáp.
– Í, lão quản gia, ngươi làm sao thế?
Huy Nghĩa vẫn đứng yên bất động, tựa hồ như không nghe thấy.
Huy Huệ Quân lúc ấy mới giật mình kinh động thầm nghĩ ngay :
– Ái da, lão bị điểm huyệt rồi, lão quản gia từ trẻ đã vào đây làm, công lực không phải tầm thường, ai có thể điểm huyệt lão ta nhỉ?
Linh tính báo cho nàng biết đã có chuyện xảy ra, liền bước tới vỗ tay vào huyệt của lão ta mấy cái.
Huy Nghĩa “à” lên một tiếng, đưa mắt nhìn ngơ ngác hỏi :
– Huy tiểu thư vừa giải khai huyệt đạo cho lão nô ư?
Huy Huệ Quân vội hỏi :
– Lão quản gia, chuyện gì đã xảy ra?
– Ái, thật hổ thẹn, lão nô bị người ta ám toán mà không hề hay biết, đến bóng dáng đối phương cũng không thể nào kịp nhìn thấy.
– Không kịp nhìn thấy người ư?
– Vâng, lão phu nhân và Nhị lão gia lúc đi có dặn lão nô ở đây thủ hộ môn đường. Lão nô tiễn chân phu nhân đi rồi, khi quay lại đây bỗng cảm thấy vật gì chạm nhẹ vào lưng, rồi không còn hay biết gì nữa.
Nói đến đó lão phát hiện trên tay Huy Huệ Quân nắm thanh trường kiếm bất giác hỏi :
– Đại tiểu thư chẳng lẽ cũng phát hiện tặc đồ?
– Ta đuổi theo một người, quay về đây thì gặp lão…
Huy Nghĩa vội hỏi :
– Tiểu thư có đuổi kịp hắn không?
– Ta đuổi kịp, nhưng nhầm một người vào thành hốt thuốc gấp về, nên tha hắn đi rồi.
Huy Nghĩa nghe rồi như chợt nhớ ra chuyện gì vội nói :
– Nguy rồi. Tiểu thư nên vào trong xem sao, lão nô đi tuần chung quanh, không chừng chúng ta trúng kế tặc đảng.
Huy Huệ Quân “a” lên một tiếng, chợt hiểu ra vấn đề, nói với :
– Ta vào đây.
Dứt lời, nàng vội vội vàng vàng chạy nhanh vào trong một mạch về đến phòng ngủ.
Trong phòng nến vẫn cháy sáng, Tiểu Thúy vẫn ngồi bên bàn gục đầu ngáy “khò khò”, cảnh vật chẳng có gì thay đổi. Thế nhưng, Nhạc Tiểu Tuấn thì không còn thấy nằm trên giường nữa, chiếc trâm tiêu cũng biến mất.
Huy Huệ Quân giật thót mình chết lặng cả người. Nhạc Tiểu Tuấn trúng trọng thương không thể nào tự mình đi được, rõ ràng là mình bị trúng kế “điệu hổ ly sơn”.
Nàng vội chạy lại lay người Tiểu Thúy gọi lớn :
– Tiểu Thúy, Tiểu Thúy…
Tiểu Thúy vẫn ngáy rân, thì ra không phải tự ngủ mà là bị điểm trúng Thùy Miên huyệt.
Huy Huệ Quân phát khiếp, đưa tay đánh một chưởng vào hậu tâm Tiểu Thúy giải khai huyệt đạo, rồi vội hỏi :
– Tiểu Thúy, Nhạc tướng công đâu?
Tiểu Thúy mới sực tỉnh lại, dụi mắt ngơ ngác hỏi :
– Tiểu thư nói gì?
– Ta hỏi ngươi, kẻ nào đã cướp Nhạc tướng công đi?
– Ồ, Nhạc tướng công vẫn nằm trên giường mà…
Vừa nói ả vừa quay đầu nhìn lên giường, bất giác há hốc mồm, miệng run giọng la lên :
– Sao.. không.. thấy Nhạc tướng công?
– Ái da…
Huy Huệ Quân giậm chân nói hét như khóc :
– Chẳng lẽ ai điểm huyệt ngươi, ngươi cũng không biết?
– Tiểu tỳ thực không biết, tiểu tỳ vừa ra khỏi phòng thì nghe tiếng hét của tiểu thư, liền vội chạy vào phòng, chỉ kịp nhìn thấy tiểu thư vọt ra cửa sổ mà chạy. Tiểu tỳ thấy chỉ còn một mình Nhạc tướng công nằm trong phòng, cho nên không dám bỏ đi, sau đó… sau đó tiểu tỳ không biết tại sao lại buồn ngủ…
– Hừ, chẳng lẽ đến bóng tặc nhân ngươi cũng không kịp nhìn thấy?
Tiểu Thúy cúi đầu cúi đầu run giọng đáp :
– Tiểu tỳ đáng chết, tiểu tỳ…
– Thôi, không cần nói nữa, người này võ công cực cao, đương nhiên bằng vào ngươi không thể phát hiện hắn được. Ái… Mẹ ta làm sao giờ này cũng chưa thấy về, nôn chết đi được…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!