Bậc Thầy Sức Mạnh - Phế vật vẫn hoàn phế vật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Bậc Thầy Sức Mạnh


Phế vật vẫn hoàn phế vật


Thiên Lam bước từng bước đến Giá treo cổ, phía sau hắn là hai tên cai ngục với hình thể khổng lồ, được mặc những bộ giáp giầy cộp, kiên cố và nặng nề.

Từng bước, từng bước một trong đêm tối lạnh lẽo, hắn khẽ nhìn về phía đài xử tử, nơi mà gã tử thần đang nhìn về phía hắn với con mắt vô hồn, cái miệng khẽ nở nụ cười lạnh băng, bàn tay đang dang rộng chào đón hắn như một người mẹ đang đón người con trai trở về.

Hắn nở nụ cười nhạt thếch, một kẻ đã cống hiến bao nhiêu cho cái đất nước này lại phải nhận cái kết cục bi thảm thế này, trong khi những kẻ được hưởng thành quả của hắn thì đang ở dưới kia, ném đá, sỉ vả hắn. Thật châm biếm làm sao.

Hắn khẽ nhắm mắt lại, để 2 gã to con đưa thòng lọng vào cổ. Hắn chả còn gì để mất, vợ hắn, người mà hắn hết lòng yêu, hắn đã trơ mắt nhìn nàng bị chà đạp một cách tàn nhẫn bởi những gã đàn ông khác cho đến chết trong sự bất lực. Đến bây giờ, nụ cười ấy, con mắt mà đồng tử đã dãn ra một cách vô hồn ấy, vẫn cứ in vào đầu hắn một cách khó hiểu.

Những kẻ đó, hắn thề rằng sẽ khiến chúng phải trả giá, nhưng, có lẽ lời thề vẫn chỉ đơn giản là lời thề.

Sự vu cáo trắng trợn từ những kẻ cầm quyền, sự phán xử bất công của những kẻ nắm cán cân công lý.

Có lẽ, sự công bình, chỉ đơn giản là một thứ hư ảo trong cái xã hội mục rỗng này thôi.

Chiếc thòng lọng dần dần được kéo lên, và thít chặt lấy cổ hắn. Phía xa, từng tia nắng một đang sáng dần lên, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

“ Xác định tâm trạng của kí chủ phù hợp với yêu cầu. “
“ chỉ số thù hận, chỉ số tuyệt vọng đạt đến yêu cầu xác định.”

“Kích hoạt song sinh hệ năng lực: Bậc thầy sức mạnh.”

“ Bậc thầy sức mạnh:

]

Hakuro.
Tác dụng:
+,Dịch chuyển:
(Aura) (active): Tự dịch chuyển đến một chiều không gian khác khi bản thân gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, sẽ phải trả giá bằng gần như toàn bộ tính mạng.

Shikuro:
+, Slime:
(Aura) (Active): Khi tính mạng tiệm cận nguy hiểm, sẽ chuyển đổi thành slime.
+,Số liệu hóa:
(aura)(active):Cơ thể kí chủ được số liệu hóa.”

“Quét hệ số nguy hiểm: 90%”
“Tiến hành kích hoạt kĩ năng dịch chuyển”
“ Dịch chuyển tiến hành.”
“Dịch chuyển thành công.”
=.=
Rất nhiều người đang nhìn tên tử tù đang chết dần trên cái giá treo cổ, thế nhưng từ cơ thể hắn lại phát ra một thứ ánh sáng bí ẩn. Thứ ánh sáng ấy chói dần rồi “bụp”, hắn đột ngột biến mất.

Hai gã cai ngục hoang mang, chúng nhìn nhau mà chẳng thể giải thích được tình huống trước mặt.

Từ đâu đó trong một tòa lâu đài gần đó, một gã thanh niên gầy giơ xương, với mái tóc màu bạch kim đang ngồi trên cái ghế salon, trên người hắn là bộ trang phục quý phái, đôi tay nõn nà ôm khư khư một cái ly với thứ rượu vang đắt tiền, trong khi cái miệng của hắn lảm nhảm như kẻ tâm thần:” thằng đó phải chết, thằng khốn khiếp đó nhất định phải chết, thằng đó và cái con điếm hay đi cùng nó, ta muốn tiễng chúng về cái xứ địa ngục bẩn thỉu, ahahaha.”

Nhưng khi nhớ ánh mắt của kẻ đó, gã đàn ông chợt rùng mình và run bần bật. Đó không phải là ánh mắt của con người, đó là ánh mắt của quỷ dữ, thứ sinh vật tàn nhẫn, hùng mạnh và vô cùng kiêu ngạo.

Đúng lúc ấy, cánh cửa bật ra, một gã cận vệ lao vào và hét lên:
“ Thiếu gia, có chuyện lớn rồi, Thiên Lam, hắn đã biến mất, ngay trên giá treo cổ .”

Choang. Một tiếng âm thanh chói tay vang lên. Chiếc ly bể tan tành, và thứ rượu vang đỏ lòm lan ra khắp bộ y phục của hắn. Gã thanh niên gào lên như bị động kinh:” Biến mất, hắn biến mất thế quái nào được ? Thậm chí, tao còn xây dựng cả ma trận chống lại ma pháp dịch chuyển rồi cơ mà, Đồ bất tài, tất cả chúng mày là lũ bất tài, chết hết đi lũ rác rưởi.”
Vừa nói xong, đôi mắt điên loạn của gã thanh niên trở nên long song sọc màu máu, cơ thể hắn lớn dần lên, từng lớp lông mao mọc dài ra, trên đầu mọc ra hai cái sừng, còn bàn tay thì mọc ra những móng vuốt sắc bén. Gã thanh niên đã hoàn toàn biến thành một con quái thú với đầu bò, mình sư tử. Con quái thú lao thẳng vào gã cận vệ tội nghiệp, xé gã ra thành từng mảnh nhỏ mà gã chưa kịp mở miệng xin tha thứ.

Có lẽ sau khi giết xong tên cận vệ, cơn khát máu của gã thanh niên đã được dịu lại. Gã nói một cách lạnh lùng:” Tìm, phải tìm bằng được hắn cho ta, nếu sống phải thấy người, nếu chết phải thấy xác.”

Từ trong góc tối nào đó, khẽ vang lên một tiếng thì thào nhè nhẹ:” Vâng, thưa thiếu chủ.”

Gã thanh niên khẽ nhìn vào tác phẩm mà hắn đã tạo ra trong vài phút trước, hắn ra lệnh:” Người đâu, mau dọn đống này cho ta.”

“Vâng, thưa thiếu gia.”

Một thiếu nữ rón rén bước vào, sau khi nhìn thấy thảm trạng của xác chết, cô cố nén cơn buồn nôn đang tràn đến tận cổ họng, thay vì đó cô cố gắng làm tốt phần việc của mình, hi vọng sẽ không gọi lên được con quái thú kia, và càng không hi vọng mình sẽ trở thành giống cái thứ bầy nhầy đã từng là một người đàn ông ở dưới đất.

Thiên Lam bước từng bước đến Giá treo cổ, phía sau hắn là hai tên cai ngục với hình thể khổng lồ, được mặc những bộ giáp giầy cộp, kiên cố và nặng nề.

Từng bước, từng bước một trong đêm tối lạnh lẽo, hắn khẽ nhìn về phía đài xử tử, nơi mà gã tử thần đang nhìn về phía hắn với con mắt vô hồn, cái miệng khẽ nở nụ cười lạnh băng, bàn tay đang dang rộng chào đón hắn như một người mẹ đang đón người con trai trở về.

Hắn nở nụ cười nhạt thếch, một kẻ đã cống hiến bao nhiêu cho cái đất nước này lại phải nhận cái kết cục bi thảm thế này, trong khi những kẻ được hưởng thành quả của hắn thì đang ở dưới kia, ném đá, sỉ vả hắn. Thật châm biếm làm sao.

Hắn khẽ nhắm mắt lại, để 2 gã to con đưa thòng lọng vào cổ. Hắn chả còn gì để mất, vợ hắn, người mà hắn hết lòng yêu, hắn đã trơ mắt nhìn nàng bị chà đạp một cách tàn nhẫn bởi những gã đàn ông khác cho đến chết trong sự bất lực. Đến bây giờ, nụ cười ấy, con mắt mà đồng tử đã dãn ra một cách vô hồn ấy, vẫn cứ in vào đầu hắn một cách khó hiểu.

Những kẻ đó, hắn thề rằng sẽ khiến chúng phải trả giá, nhưng, có lẽ lời thề vẫn chỉ đơn giản là lời thề.

Sự vu cáo trắng trợn từ những kẻ cầm quyền, sự phán xử bất công của những kẻ nắm cán cân công lý.

Có lẽ, sự công bình, chỉ đơn giản là một thứ hư ảo trong cái xã hội mục rỗng này thôi.

Chiếc thòng lọng dần dần được kéo lên, và thít chặt lấy cổ hắn. Phía xa, từng tia nắng một đang sáng dần lên, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

“ Xác định tâm trạng của kí chủ phù hợp với yêu cầu. “
“ chỉ số thù hận, chỉ số tuyệt vọng đạt đến yêu cầu xác định.”

“Kích hoạt song sinh hệ năng lực: Bậc thầy sức mạnh.”

“ Bậc thầy sức mạnh:

]

Hakuro.
Tác dụng:
+,Dịch chuyển:
(Aura) (active): Tự dịch chuyển đến một chiều không gian khác khi bản thân gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, sẽ phải trả giá bằng gần như toàn bộ tính mạng.

Shikuro:
+, Slime:
(Aura) (Active): Khi tính mạng tiệm cận nguy hiểm, sẽ chuyển đổi thành slime.
+,Số liệu hóa:
(aura)(active):Cơ thể kí chủ được số liệu hóa.”

“Quét hệ số nguy hiểm: 90%”
“Tiến hành kích hoạt kĩ năng dịch chuyển”
“ Dịch chuyển tiến hành.”
“Dịch chuyển thành công.”
=.=
Rất nhiều người đang nhìn tên tử tù đang chết dần trên cái giá treo cổ, thế nhưng từ cơ thể hắn lại phát ra một thứ ánh sáng bí ẩn. Thứ ánh sáng ấy chói dần rồi “bụp”, hắn đột ngột biến mất.

Hai gã cai ngục hoang mang, chúng nhìn nhau mà chẳng thể giải thích được tình huống trước mặt.

Từ đâu đó trong một tòa lâu đài gần đó, một gã thanh niên gầy giơ xương, với mái tóc màu bạch kim đang ngồi trên cái ghế salon, trên người hắn là bộ trang phục quý phái, đôi tay nõn nà ôm khư khư một cái ly với thứ rượu vang đắt tiền, trong khi cái miệng của hắn lảm nhảm như kẻ tâm thần:” thằng đó phải chết, thằng khốn khiếp đó nhất định phải chết, thằng đó và cái con điếm hay đi cùng nó, ta muốn tiễng chúng về cái xứ địa ngục bẩn thỉu, ahahaha.”

Nhưng khi nhớ ánh mắt của kẻ đó, gã đàn ông chợt rùng mình và run bần bật. Đó không phải là ánh mắt của con người, đó là ánh mắt của quỷ dữ, thứ sinh vật tàn nhẫn, hùng mạnh và vô cùng kiêu ngạo.

Đúng lúc ấy, cánh cửa bật ra, một gã cận vệ lao vào và hét lên:
“ Thiếu gia, có chuyện lớn rồi, Thiên Lam, hắn đã biến mất, ngay trên giá treo cổ .”

Choang. Một tiếng âm thanh chói tay vang lên. Chiếc ly bể tan tành, và thứ rượu vang đỏ lòm lan ra khắp bộ y phục của hắn. Gã thanh niên gào lên như bị động kinh:” Biến mất, hắn biến mất thế quái nào được ? Thậm chí, tao còn xây dựng cả ma trận chống lại ma pháp dịch chuyển rồi cơ mà, Đồ bất tài, tất cả chúng mày là lũ bất tài, chết hết đi lũ rác rưởi.”
Vừa nói xong, đôi mắt điên loạn của gã thanh niên trở nên long song sọc màu máu, cơ thể hắn lớn dần lên, từng lớp lông mao mọc dài ra, trên đầu mọc ra hai cái sừng, còn bàn tay thì mọc ra những móng vuốt sắc bén. Gã thanh niên đã hoàn toàn biến thành một con quái thú với đầu bò, mình sư tử. Con quái thú lao thẳng vào gã cận vệ tội nghiệp, xé gã ra thành từng mảnh nhỏ mà gã chưa kịp mở miệng xin tha thứ.

Có lẽ sau khi giết xong tên cận vệ, cơn khát máu của gã thanh niên đã được dịu lại. Gã nói một cách lạnh lùng:” Tìm, phải tìm bằng được hắn cho ta, nếu sống phải thấy người, nếu chết phải thấy xác.”

Từ trong góc tối nào đó, khẽ vang lên một tiếng thì thào nhè nhẹ:” Vâng, thưa thiếu chủ.”

Gã thanh niên khẽ nhìn vào tác phẩm mà hắn đã tạo ra trong vài phút trước, hắn ra lệnh:” Người đâu, mau dọn đống này cho ta.”

“Vâng, thưa thiếu gia.”

Một thiếu nữ rón rén bước vào, sau khi nhìn thấy thảm trạng của xác chết, cô cố nén cơn buồn nôn đang tràn đến tận cổ họng, thay vì đó cô cố gắng làm tốt phần việc của mình, hi vọng sẽ không gọi lên được con quái thú kia, và càng không hi vọng mình sẽ trở thành giống cái thứ bầy nhầy đã từng là một người đàn ông ở dưới đất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN