Tiên Môn
Chương 3: Sáu Năm
…
…
Người chết đã chết, kẻ còn sống thì vẫn phải tiếp tục sống. Sau những giọt nước mắt thương tâm, tiếng khóc nghẹn ngào nức nở, Lăng Ngọc Yến giờ đây đã phần nào nguôi ngoai. Tiễn đưa linh cữu, lo an táng cho Lăng Thành Trụ xong, nàng cùng Lăng Tiểu Ngư trở về mái nhà tranh đơn sơ, sống tiếp cuộc đời của mình…
Ngày nối ngày, tháng nối tháng, năm dài nối năm, thời gian lặng lẽ xuôi dòng. Chớp mắt, sáu năm đã trôi qua…
Lúc này trời đã vào xuân, khắp cô thôn hoa đào đang nở rộ, sắc hương nhuộm cả một vùng. Khung cảnh thật chẳng khác là bao so với sáu năm về trước, cái ngày Lăng Tiểu Ngư chào đời.
Tất nhiên cũng chỉ ở tiết trời, cảnh vật, chứ bằng con người, giống, làm sao giống được?
Lăng Tiểu Linh đã mất, Lăng Thành Trụ cũng không còn, mái nhà tranh hôm nay, cư ngụ duy mỗi đôi cô cháu Lăng Ngọc Yến và Lăng Tiểu Ngư mà thôi…
Bên ngoài, trước mái hiên một đoạn, dưới tán cây hoa đào.
Một đứa bé hiện đang ngồi. Chẳng ai khác mà đúng Lăng Tiểu Ngư. Trải qua sáu năm được Lăng Ngọc Yến tận tâm nuôi dưỡng, hôm nay Lăng Tiểu Ngư nó đã lớn, từ một hài nhi bé bỏng đã trở thành một đứa trẻ biết nhận thức, suy tư…
Trong bộ đồ màu nâu sớm nhạt màu, sau một hồi ngẫm nghĩ, Lăng Tiểu Ngư chợt thở ra một hơi, chiếc miệng bé xinh hé mở: “Ừm, đã nhớ lại hết rồi”.
Thốt ra bấy nhiêu, chừng như đã có quyết định nào đấy, Lăng Tiểu Ngư bắt đầu triển khai hành động. Nó quay mặt sang phải, đưa tay cầm lên cây bút đã được chuẩn bị sẵn, chấm mực trong nghiên rồi hạ xuống tờ giấy trắng đặt ngay phía trước.
Một nét rồi thêm một nét, dưới bàn tay nhỏ bé của Lăng Tiểu Ngư nó, tờ giấy dần thay đổi. Từng chút một, từ mơ hồ vô định, những hình ảnh cụ thể hiện ra. Xem kỹ thì rõ ràng là hai người, một nam một nữ. Họ đang đứng nắm tay, cùng nhau nhìn nó…
Một đỗi sau.
Bút đã gác, nghiêng đã dời, tranh vẽ đã hoàn tất.
Lăng Tiểu Ngư mặt mày lấm lem, tay vương vết mực nằm dài trên đất, phồng mang thở mạnh, bộ dạng xem chừng đã thấm mệt. Dù vậy, trên môi nó thì lại đang mỉm cười.
Lại qua thêm vài phút…
Từ trong hoan hỉ, Lăng Tiểu Ngư mở mắt ra, vươn tay với lấy bức tranh của mình, giơ lên ngắm nhìn. Hồi lâu thì cất tiếng, giọng non nớt chứa chan tình cảm: “Phụ thân, mẫu thân, Tiểu Ngư nhớ hai người lắm”.
“Tuy là phụ thân và mẫu thân mất sớm, Tiểu Ngư còn chưa có kịp nhìn mặt, nhưng mà Tiểu Ngư biết phụ thân và mẫu thân vẫn thường về đây xem Tiểu Ngư. Lúc Tiểu Ngư ngủ đã mơ thấy hai người…”.
“Phụ thân và mẫu thân đừng lo, Tiểu Ngư sống rất tốt. Yến cô cô chăm sóc cho Tiểu Ngư rất tốt, mỗi ngày đều dạy Tiểu Ngư viết chữ, dạy Tiểu Ngư phân loại dược thảo… Mặc dù Tiểu Ngư hay quên nhưng Yến cô cô cũng không có trách Tiểu Ngư…”.
“Phụ thân, mẫu thân, để Tiểu Ngư kể cho hai người nghe chuyện này…”.
Dưới tán cây hoa đào, Lăng Tiểu Ngư nằm dài trên đất, tay cầm bức tranh do mình vẽ, nói năng liên hồi. Thanh âm non nớt ấy cứ liên tục vang lên, hết chuyện bên đông rồi đến chuyện bên tây, mãi tận tới khi Lăng Ngọc Yến xuất hiện thì mới chịu dừng lại.
Vẻ thơ ngây thuở nào nay đã trút bớt, Lăng Ngọc Yến một thân lam y kín đáo, vải thô mà gọn, mặt mộc mà sang, bước đến bên gốc cây hoa đào, dịu dàng hỏi: “Tiểu Ngư, con đang làm gì đó?”.
“Yến cô cô”.
Lăng Tiểu Ngư nghe gọi liền quay đầu nhìn. Kế đấy, nó cẩn thận giữ lấy bức tranh đang cầm, chuyển mình đứng lên. Vừa tiếp cận Lăng Ngọc Yến liền đáp: “Yến cô cô, Tiểu Ngư đang nói chuyện với phụ thân và mẫu thân”.
Phụ thân và mẫu thân?
Theo phản xạ, Lăng Ngọc Yến đưa mắt ngó quanh, xác nhận chẳng có ai khác, lúc này mới nghi hoặc: “Tiểu Ngư, con nói gì cô cô không hiểu…”.
“Đây này”.
Cũng chẳng để cô cô mình nghi hoặc quá lâu, Lăng Tiểu Ngư giơ ra bức tranh của mình: “Phụ thân và mẫu thân ở đây này”.
Sau vài giây…
Hiện tại thì Lăng Ngọc Yến đã hoàn toàn minh bạch. Cõi lòng bất giác dâng lên niềm thương cảm, nàng đặt bàn tay gầy guộc lên đầu đứa trẻ trước mặt, xoa nhẹ: “Là Tiểu Ngư vẽ sao?”.
“Tiểu Ngư vẽ đấy.” Lăng Tiểu Ngư đáp, giọng không giấu được vẻ tự hào.
Thấy nó cười, Lăng Ngọc Yến cũng mỉm cười theo: “Tiểu Ngư, đưa cho cô cô xem”.
“Đây ạ”.
Tiếp lấy bức tranh, Lăng Ngọc Yến chăm chú nhìn những nét vẽ nguệch ngoạc, một lúc sau thì hỏi: “Tiểu Ngư, con chưa từng thấy mặt phụ thân và mẫu thân, sao lại biết mà vẽ vậy?”.
“Là ở trong mơ”.
Hết sức hồn nhiên, Lăng Tiểu Ngư mau chóng tiếp lời: “Lúc Tiểu Ngư ngủ đã thấy phụ thân và mẫu thân về. Họ ngồi nói chuyện với Tiểu Ngư rất lâu”.
Thì ra là vậy.
Lăng Ngọc Yến đã hiểu rõ ngọn ngành. Nhưng cũng chính vì hiểu mà thương cảm trong lòng nàng mới càng dâng cao hơn trước.
Đứa cháu trai này của nàng, số phận sao mà đáng thương quá. Ở Đào Hoa thôn này, nhà nào nhà nấy, con cái sinh ra ai cũng đều đủ cha đủ mẹ, duy chỉ có Tiểu Ngư nhà nàng…
“Đại ca, đại tẩu, ca tẩu dưới cửu tuyền có linh nhất định phải phù hộ cho Tiểu Ngư được bình an, cả đời vui vẻ…”.
Trong âm thầm, Lăng Ngọc Yến khấn nguyện. Cùng với lời gửi gắm vào cõi vô minh, sâu tận tâm can, nàng cũng vừa mới tự hứa một điều. Đó là đời này, Lăng Ngọc Yến nàng sẽ ở vậy, không màng lạc thú xa hoa, không thiết ái tình cao đẹp, chỉ nguyện được trông thấy cháu trai mình sống vui vẻ, hạnh phúc…
Lẽ tất nhiên, tấm lòng chan chứa yêu thương, cam nguyện sống vì người khác Lăng Ngọc Yến nàng chẳng phải đến tận hôm nay mới có. Lời hứa kia thực chất vốn đã tồn tại từ rất lâu rồi. Sáu năm trước, khi Lăng Tiểu Linh và Lăng Thành Trụ qua đời, Lăng Ngọc Yến nàng đã liền đem những ước mơ của một thời thiếu nữ khép lại. Kể từ giây phút ấy, nàng đã tự xem mình là một thiếu phụ. Bao lời dạm hỏi, bao cuộc mai mối, trước sau như một, tất cả đều bị nàng từ chối. Nàng không muốn san sẻ tình yêu cho bất cứ ai khác nữa. Với nàng, một Lăng Tiểu Ngư thôi là đủ rồi. Nàng chỉ cần một mình nó thôi…
Xưa thầm hứa, hôm nay thầm nguyện, và mai sau, Lăng Ngọc Yến chắc chắn sẽ còn nhắc nhở bản thân thêm nhiều lần nữa. Suốt cả đời mình, nàng sẽ chỉ vì niềm vui, vì hạnh phúc của Lăng Tiểu Ngư mà sống. Tấm lòng ấy, nó thật cao quý biết bao. Thế gian này, thử hỏi liệu có mấy người làm được, từ bỏ hết thảy ước mơ thời thiếu nữ, khép lại cả thanh xuân, toàn tâm toàn ý để chăm lo cho một đứa trẻ không phải con mình?
Lăng Tiểu Ngư sinh ra liền mất thân mẫu, một tháng sau lại phải khóc biệt phụ thân, đích xác bất hạnh. Nhưng hôm nay, sự bất hạnh ấy đã phần nào được bù đắp, bởi tình yêu thương vô bờ của Lăng Ngọc Yến.
Dĩ nhiên là bây giờ Lăng Tiểu Ngư vẫn chưa đủ trí óc để hiểu được sự hi sinh to lớn của cô cô mình. Nó vẫn còn quá nhỏ.
Trông thấy cô cô đột nhiên im lặng, thần tình khác lạ, Lăng Tiểu Ngư ngỡ mình vẽ phụ mẫu không giống, buồn buồn cúi mặt: “Yến cô cô, có phải Tiều Ngư vẽ sai rồi? Tranh Tiểu Ngư vẽ không có giống phụ thân và mẫu thân?”.
Được thanh âm non nớt kéo về thực tại, Lăng Ngọc Yến lắc đầu, bảo: “Không phải đâu. Tranh Tiểu Ngư rất đẹp, vẽ rất giống”.
“Thật không?”.
“Yến cô cô đã bao giờ gạt Tiểu Ngư chưa?”.
“Vậy thì không có. Yến cô cô chưa bao giờ gạt Tiểu Ngư hết”.
Tâm tư thông suốt, Lăng Tiểu Ngư lại trở nên vui vẻ. Nó hào hứng nói: “Tiểu Ngư biết mà. Phụ thân và mẫu thân vẫn thường về đây xem Tiểu Ngư…”.
“Ừm. Yến cô cô biết. Phụ thân và mẫu thân Tiểu Ngư vẫn luôn âm thầm theo dõi chúng ta”.
Nói rồi, Lăng Ngọc Yến đem bức tranh thô sơ mà đong đầy tình cảm chân thành trả lại cho Lăng Tiểu Ngư.
“Tiểu Ngư, Yến cô cô trả tranh cho con. Nhớ phải giữ gìn cẩn thận, biết không”.
“Yến cô cô yên tâm. Tiểu Ngư nhất định sẽ giữ cẩn thận, không để cho phụ thân và mẫu thân bị gì đâu”.
“Ừm”.
Lăng Ngọc Yến vươn tay đem đứa trẻ trước mặt kéo lại, trìu mến nhìn nó, bảo: “Xem Tiểu Ngư con kìa, mặt mày lấm lem, tay chân dính bẩn hết cả rồi. Vào nhà để Yến cô cô tắm cho”.
“Hì hì. Vâng ạ”.
…
Hơn mười phút sau.
Bên trong nhà tiếng nghịch nước đã vừa dứt. Lăng Tiểu Ngư một thân ướt sũng từ chiếc bồn mộc mạc bước ra, vội vội vàng vàng chạy tới với lấy chiếc khăn rồi đem quấn quanh người, vừa quấn vừa nói: “Lạnh quá! Lạnh quá…”.
Trông thấy bộ dạng hấp tấp của nó như vậy, Lăng Ngọc Yến mới phì cười: “Cái gì mà lạnh? Yến cô cô là nữ nhân chân yếu tay mềm còn chẳng sao, Tiểu Ngư con là tiểu nam nhân lại hô lạnh…”.
“Không so được nha.” – Lăng Tiểu Ngư phản bác – “Yến cô cô là người lớn, Tiểu Ngư là người nhỏ, dĩ nhiên sẽ bị lạnh”.
“Xuy…”.
Lăng Ngọc Yến xem thường: “Đã sáu tuổi rồi còn nhỏ gì nữa. Tiểu Ngọc nhà Dương thẩm năm nay chỉ mới có năm tuổi mà mỗi ngày đều tự tắm gội, thỉnh thoảng còn đi ra suối ngâm mình nữa đấy. Người ta là nữ nhi đấy nhá”.
Lần này, sau dẫn chứng quá đỗi hùng hồn kia thì Lăng Tiểu Ngư đành triệt để câm nín. Nó không phản bác được nữa.
Cắn cắn bờ môi, nó im lặng hồi lâu thì nói: “Yến cô cô, kể từ ngày mai Tiểu Ngư sẽ tự tắm gội”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!