Mùa hè năm nay thỉnh thoảng sẽ có những trận mưa phùn.
Cơn mưa ở New York đến rất đột nhiên, hầu như mọi người không kịp chuẩn bị gì cả.
Mây đen ùn ùn kéo đến từ tứ phía, che lấp cả bầu trời. Gió ào ào, thổi bay những chiếc lá xanh miết. Sấm sét đì đùng, vang khắp cả mảng trời.
Rồi cơn mưa bỗng nhiên kéo đến. Mưa ào ào, mưa tầm tã, mưa không dứt.
Nó, đã kéo dài hai tiếng rồi.
Trong căn phòng làm việc của Charles Xavier, tại biệt thự X thuộc Westchester, New York, một cô bé tóc đỏ đang cùng với chiếc xe lăn của giáo sư Charles tới bên cạnh cửa sổ: “Giáo sư, ngài đang suy nghĩ gì vậy?”
“Bóng tối bỗng nhiên kéo đến khiến ta nhớ tới một người. Năm đó người này cũng như bóng tối hôm nay vậy, bỗng nhiên xuất hiện trong căn phòng của ta.” Charles thẫn thờ nói.
“Giáo sư, ai vậy?” Cô bé tóc đỏ tò mò hỏi.
“Shadow Paladin, một vị siêu cấp anh hùng.” Charles nói.
“Shadow Paladin? Ai vậy, sao ta chưa từng nghe qua?” Cô bé tóc đỏ tò mò hỏi.
“Con còn quá trẻ Jean, nơi này lại còn phong bế. Ngoài kia còn lưu lại nhiều truyền thuyết về người kia. Còn nói anh ta cứu người dân vô tội như thế nào, diệt trừ kẻ ác ra sao. Nói anh ta là vị anh hùng đầu tiên của thời đại. Một người đã bỏ ra hai mươi năm để cống hiến cho việc giữ gìn trật tự.” Charles tưởng nhớ.
“Vậy bây giờ anh ta đâu rồi?” Jean tò mò hỏi.
“Đã chết, mọi người đều thống nhất cho rằng anh ta đã chết, đã chết sau hơn hai mươi năm làm Super hero.” Charles khổ sở nói.
“Anh hùng cũng sẽ chết sao?” Jean ngây thơ hỏi. Nàng nắm chặt tay Charles.
“Ai cũng sẽ chết thôi Jean. Nếu anh ta không chết, làm sao năm đó lại không nghe tiếng kêu gọi của ta?” Charles buồn buồn nói: “Cái chết của anh ta khiến tội phạm nổi lên bốn phía, New York ngày càng mù mịt. Điều này giống như là bọn họ đang thách thức anh ta vậy. Thách thức và khiêu chiến sự tồn tại của anh ta.”
“Cho nên, bọn hắn đã chú định sẽ thất bại, còn rất thảm hại.” Một giọng nói vang lên đằng sau hai người. Một bóng đen không biết từ lúc nào đã ở sau lưng bọn họ.
“Ta đã đến khá lâu rồi, đủ để lắng nghe câu chuyện của em, Charles.” Thấy một mặt sửng sốt khi quay lại của Charles và Jean, bóng đen tiếp tục nói.
“Không thể nào, Đinh, bọn hắn đều nói anh đã chết.” Giờ phút này có những giọt nước mắt lăn xuống nơi gò má vị giáo sư kiên nghị kia.
“Nhưng ta còn sống, Charles, và ta có lỗi với em.” Đinh Minh cười lấy xuống mặt nạ, vỗ vỗ vai Chảles: “Khi ta nhìn thấy em ngồi trên xe lăn, nội tâm ta rất hổ thẹn.” Cho dù biết không thể sửa đổi quá lớn, Đinh Minh vẫn cảm thấy hổ thẹn vì chính mình.
“Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi. Tất cả chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Charles mỉm cười rơi lệ nói.
“Không được, năm đó ta cho em hai chiếc phi tiêu để phòng khi em gặp nguy hiểm đến tính mạng. Ta đã không đến khi em bẻ gẫy một chiếc. Đó là lỗi của ta.” Đinh Minh cười nói: “Và để bù đắp lỗi lầm của mình, ta cho em thứ này.”
Vừa nói, Đinh Minh vừa lấy ra ống nghiệm chứa chất lỏng màu xanh biếc.
“Thứ gì vậy?” Charles tò mò hỏi.
“Infinity Elixir, thứ khiến người ta sống mãi.” Đinh Minh cười nói.
Charles nhớ tới hồi nhỏ, Đinh Minh có nhắc tới thứ này:
“Không, Đinh, đối với em mà nói, thứ này giống như lời nguyền. Em cũng không muốn sống mãi.”
“Đúng, đây chính là lời nguyền. Charles, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Em nếu chết rồi, ai sẽ tới chăm sóc những đứa trẻ dị nhân? Ai sẽ tới chăm sóc ngôi trường này? Em có nghĩ tới Trái Đất tương lai phải đối mặt với những đối thủ như thế nào? Chúng ta cần em, Charles, dị nhân cần em, Trái Đất cũng cần em.” Đinh Minh nói: “Chúng ta đều phải nhận lấy lời nguyền này, không riêng mình em.”
Nói xong, hắn đi tới bàn làm việc của Charles: “Ta sẽ để thứ này ở đây. Một khi em suy nghĩ kỹ, hãy lựa chọn làm sao đối xử nó.”
“Những năm này anh đi đâu vậy?” Tạm thời quên đi sự xoắn xuýt của mình, Charles hỏi.
“Ta? Ta đến một thế giới khác, nơi có nhiều thứ rất lạ lùng. Thế giới đó có năm ngôi làng, trong đó ngôi làng nổi tiếng nhất là Konoha….” Cũng như đối với người nhà, Đinh Minh kể cho Charles.
Charles cũng rất khiếp sợ vì trên đời còn có thánh nhân vĩ đại như Hagoromo, kẻ mà dành dụm rất nhiều năm để chia sẻ Chakra với tất cả mọi người, không chỉ thế, còn dạy mọi người cách tinh luyện Chakra. Lúc trước tìm hiểu đến đây Đinh Minh cũng rất khiếp sợ, hắn thế mới biết điều đặc biệt trong những pháp môn của quyển thư. Chúng giống như có thể khiến người ta tinh luyện ra Chakra từ trong cơ thể mình mà không cần sự “ban cho” của ai.
Ngoài ra, Charles còn không tưởng tượng nổi khi một vùng đất trải qua 700 năm chiến tranh. Đó rốt cuộc là có bao nhiêu đau thương?
Sau khi kể xong, Đinh Minh hỏi:
“Charles, có thể kể cho ta lại sao em không thể đứng lên không?” Mặc dù biết nhưng Đinh Minh vẫn hỏi.
“Chúng ta gặp một kẻ tên là Sebastian Shaw….” Câu chuyện được kể ra bởi Charles, từ việc gặp Erik Lehnsherr tới việc triệu tập X men, rồi bị Shaw đánh vào tổng bộ tới việc ngăn cản Shaw hủy diệt nhân loại. Câu chuyện diễn ra khá giống với X men First class. Nếu có khác biệt, Đinh Minh cũng không biết, dù sao hắn không nhớ nổi.
Sau khi Charles kể xong, Đinh Minh cảm thán nói: “Không ngờ các em trải qua nhiều chuyện như vậy. Thực sự là lỗi của anh.”
“Không việc gì, Đinh, dù sao mọi chuyện đã kết thúc.” Charles cười nói.
“Vậy Charles, có thể giới thiệu cho ta người bạn nhỏ này là ai không?” Đinh Minh cười nhìn Jean, hỏi.
Cũng như đối với tuổi còn nhỏ Charles, Đinh Minh rất yêu thích Jean, cho nên hắn không ngại lộ mặt thật với cô bé.
“Đó là Jean Grey. Jean sở hữu sức mạnh khủng khiếp. Nhưng nàng rất sợ hãi sức mạnh của mình. Nàng sợ một khi nàng buông lỏng ra, sức mạnh đó có thể hủy diệt tất cả.” Charles trầm ngâm nói.
“Jean, em phải học cách khống chế nó. Khống chế mà không phải sợ hãi nó. Bởi vì một khi em sợ hãi nó sẽ khiến cho một ngày nào đó em mất khống chế và tạo ra hậu quả không tưởng nổi.” Đinh Minh nghiêm túc nhìn Jean.
Jean có chút sợ hãi nhìn Đinh Minh. Nàng hơi co lại đằng sau giáo sư Charles.
“Anh đừng dọa nó, nó vẫn là đứa trẻ 8 tuổi mà thôi.” Charles mỉm cười nói.
“Charles, ta biết một người có lẽ có thể giúp được Jean.” Đinh Minh ngẫm nghĩ rồi nói với Charles.
“Ai vậy?” Charles tò mò hỏi.
“Ancient One.” Đinh Minh cười giới thiệu với Charles.
“Ancient One?” Charles lần đầu nghe tới cái tên này. Dựa theo tên mà nói thì có vẻ như là một tồn tại rất xa xưa.
“Đó là một vị vĩ nhân. Ngài ấy được tôn xưng là Pháp Sư Chí Tôn. Ngài ấy đã sống gần 1000 năm và có khả năng pháp thuật siêu phàm.” Đinh Minh cười nói.
“Phép thuật? Anh xác định anh không nói chuyện cổ tích chứ?” Charles nghiêm mặt hỏi.
“Không một chút nào, Charles, trên đời này xác thực tồn tại phép thuật. Nó có thể làm nên rất nhiều điều kỳ diệu. Tạo dựng không gian, thay đổi thời gian, điều khiển tâm trí,… Nhờ có nó mà Chí Tôn Pháp Sư có thể làm rất nhiều. Ngài đã trở thành người thủ vệ cho Trái Đất qua rất nhiều năm.” Đinh Minh hơi có vẻ tôn sùng Ancient One.
“Thủ vệ Trái Đất? Lẽ nào có người ngoài hành tinh xâm lược Trái Đất?” Jean xen vào, não đại động mở.
“Người ngoài hành tinh rất nhiên là có thật, Jean, tuy nhiên Ancient One chủ yếu bảo vệ chúng ta từ những sinh vật đến từ không gian khác.” Đinh Minh cười nói.
“Không gian khác? Lẽ nào ngoài vũ trụ này còn có vũ trụ khác ?” Charles hỏi rất đúng vấn đề.
“Chính xác. Ví dụ như không gian hắc ám. Chúa tể nơi đó là Dormammu, một kẻ tàn nhẫn. Hắn đã muốn nuốt Trái Đất từ rất lâu.” Đinh Minh công nhận.
“Nuốt Trái Đất? Đinh, anh nhất định là nói chuyện giật gân đúng không?” Charles lại càng hoảng sợ hơn. Hắn rất khó tưởng tượng cái miệng của một người phải lớn cỡ nào mới có thể nuốt cả một hành tinh.
“Đúng, là nuốt Trái Đất, không sai. Sự mạnh mẽ của hắn là không thể nghi ngờ.” Đinh Minh cười nói.
“Ngài nhất định sẽ ngăn lại hắn đúng không ? Ngài Shadow Paladin?” Lúc này Jean nhút nhát xen vào.
“Gọi ta là anh được rồi, hơn nữa em có thể gọi tên trực tiếp của ta. Ta là Đinh Minh Potter, hãy gọi ta là Đinh.” Đinh Minh cười nói tiếp: “Tất nhiên, ngăn lại hắn là trách nhiệm của ta. Không chỉ ngăn lại, ta còn muốn tiêu diệt hắn. Tuy nhiên lại chưa tìm được phương pháp nào.”
“Lực lượng của em rất mạnh, em có thể tiêu diệt hắn.” Jean lấy dũng khí nói.
“Ha ha, ta tin tưởng vào em, cũng như ta từng tin tưởng vào một người bạn vậy. Khi em lớn lên, hãy sát cánh cùng ta, được không?” Đinh Minh cười cười, vuốt vuốt đầu nhỏ của Jean.
“Được ạ, anh hãy chờ em!” Jean cười tự tin.
“Được, ta chờ em, ngoắc tay cái nào.” Đinh Minh cười, lấy găng tay mình xuống, vươn tay ra ra dấu cho Jean.
Jean vui sướng ngoắc tay với Đinh Minh. Đây là lần đầu tiên nàng được ngoắc tay với một vị siêu anh hùng. Cảm giác mới tuyệt vời làm sao.
“Được rồi, Charles, hôm nay tới đây thôi. Ta cần phải đi.” Đưa một chiếc phi tiêu cho Charles, Đinh Minh nói tiếp: “Lần sau ta sẽ xuất hiện. Ta hứa.”
“Ta tin tưởng anh, Đinh.” Charles mỉm cười nhận lấy.
Về qua nhà, Đinh Minh thăm một chút bà chị quản gia Adele. 20 năm qua đi, chị đã bước vào tuổi 50. Mặc dù từng tuổi này nhưng chị vẫn giữ một vóc người rất tốt.
Chị rất mừng vì Đinh Minh trở về, ôm chầm lấy Đinh Minh mà ngậm ngùi hồi lâu. Chị hỏi hắn đã đi đâu vậy, sao lâu không thấy trở về? Hắn nói hắn cần đi nước ngoài, làm một chút chuyện.
Sau đó hắn rất tự nhiên được hưởng dụng bữa tối do chị làm. Phải nói là 20 năm qua tay nghề của chị không giảm chút nào, thậm chí còn có chút tăng lên. Đinh Minh thậm chí ăn tới 10 bát.
“Cậu chủ, cậu vẫn là một thùng cơm như thế.” Adele cười trêu chọc.
“Và chị nấu còn ngon hơn thế.” Đinh Minh cười trả lời.
“Sau này cậu có dự định gì không ? Hay vẫn làm nghiên cứu gen?” Adele cười hỏi.
“Em? Ngoài nghiên cứu gen ra, em còn muốn cho một số người biết là em đã trở về.” Đinh Minh cười hắc hắc nói. Hắn bắt đầu tưởng tượng sự hoảng sợ của đám phần tử tội phạm, sự sôi trào của quần chúng, những tin tức trên đầu đề của báo chí, thậm chí người ta bắt đầu dán biểu tượng của hắn ở khắp nơi. Uh biểu tượng của hắn có lẽ là một thanh kiếm với chiếc áo choàng đen. Hắn cũng không có thói quen săm hình chữ S lên ngực như ai đó mặc quần sịp bên ngoài.
Nhưng có một điều, Đinh Minh không ngờ tới là …..
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Mùa hè năm nay thỉnh thoảng sẽ có những trận mưa phùn.
Cơn mưa ở New York đến rất đột nhiên, hầu như mọi người không kịp chuẩn bị gì cả.
Mây đen ùn ùn kéo đến từ tứ phía, che lấp cả bầu trời. Gió ào ào, thổi bay những chiếc lá xanh miết. Sấm sét đì đùng, vang khắp cả mảng trời.
Rồi cơn mưa bỗng nhiên kéo đến. Mưa ào ào, mưa tầm tã, mưa không dứt.
Nó, đã kéo dài hai tiếng rồi.
Trong căn phòng làm việc của Charles Xavier, tại biệt thự X thuộc Westchester, New York, một cô bé tóc đỏ đang cùng với chiếc xe lăn của giáo sư Charles tới bên cạnh cửa sổ: “Giáo sư, ngài đang suy nghĩ gì vậy?”
“Bóng tối bỗng nhiên kéo đến khiến ta nhớ tới một người. Năm đó người này cũng như bóng tối hôm nay vậy, bỗng nhiên xuất hiện trong căn phòng của ta.” Charles thẫn thờ nói.
“Giáo sư, ai vậy?” Cô bé tóc đỏ tò mò hỏi.
“Shadow Paladin, một vị siêu cấp anh hùng.” Charles nói.
“Shadow Paladin? Ai vậy, sao ta chưa từng nghe qua?” Cô bé tóc đỏ tò mò hỏi.
“Con còn quá trẻ Jean, nơi này lại còn phong bế. Ngoài kia còn lưu lại nhiều truyền thuyết về người kia. Còn nói anh ta cứu người dân vô tội như thế nào, diệt trừ kẻ ác ra sao. Nói anh ta là vị anh hùng đầu tiên của thời đại. Một người đã bỏ ra hai mươi năm để cống hiến cho việc giữ gìn trật tự.” Charles tưởng nhớ.
“Vậy bây giờ anh ta đâu rồi?” Jean tò mò hỏi.
“Đã chết, mọi người đều thống nhất cho rằng anh ta đã chết, đã chết sau hơn hai mươi năm làm Super hero.” Charles khổ sở nói.
“Anh hùng cũng sẽ chết sao?” Jean ngây thơ hỏi. Nàng nắm chặt tay Charles.
“Ai cũng sẽ chết thôi Jean. Nếu anh ta không chết, làm sao năm đó lại không nghe tiếng kêu gọi của ta?” Charles buồn buồn nói: “Cái chết của anh ta khiến tội phạm nổi lên bốn phía, New York ngày càng mù mịt. Điều này giống như là bọn họ đang thách thức anh ta vậy. Thách thức và khiêu chiến sự tồn tại của anh ta.”
“Cho nên, bọn hắn đã chú định sẽ thất bại, còn rất thảm hại.” Một giọng nói vang lên đằng sau hai người. Một bóng đen không biết từ lúc nào đã ở sau lưng bọn họ.
“Ta đã đến khá lâu rồi, đủ để lắng nghe câu chuyện của em, Charles.” Thấy một mặt sửng sốt khi quay lại của Charles và Jean, bóng đen tiếp tục nói.
“Không thể nào, Đinh, bọn hắn đều nói anh đã chết.” Giờ phút này có những giọt nước mắt lăn xuống nơi gò má vị giáo sư kiên nghị kia.
“Nhưng ta còn sống, Charles, và ta có lỗi với em.” Đinh Minh cười lấy xuống mặt nạ, vỗ vỗ vai Chảles: “Khi ta nhìn thấy em ngồi trên xe lăn, nội tâm ta rất hổ thẹn.” Cho dù biết không thể sửa đổi quá lớn, Đinh Minh vẫn cảm thấy hổ thẹn vì chính mình.
“Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi. Tất cả chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Charles mỉm cười rơi lệ nói.
“Không được, năm đó ta cho em hai chiếc phi tiêu để phòng khi em gặp nguy hiểm đến tính mạng. Ta đã không đến khi em bẻ gẫy một chiếc. Đó là lỗi của ta.” Đinh Minh cười nói: “Và để bù đắp lỗi lầm của mình, ta cho em thứ này.”
Vừa nói, Đinh Minh vừa lấy ra ống nghiệm chứa chất lỏng màu xanh biếc.
“Thứ gì vậy?” Charles tò mò hỏi.
“Infinity Elixir, thứ khiến người ta sống mãi.” Đinh Minh cười nói.
Charles nhớ tới hồi nhỏ, Đinh Minh có nhắc tới thứ này:
“Không, Đinh, đối với em mà nói, thứ này giống như lời nguyền. Em cũng không muốn sống mãi.”
“Đúng, đây chính là lời nguyền. Charles, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Em nếu chết rồi, ai sẽ tới chăm sóc những đứa trẻ dị nhân? Ai sẽ tới chăm sóc ngôi trường này? Em có nghĩ tới Trái Đất tương lai phải đối mặt với những đối thủ như thế nào? Chúng ta cần em, Charles, dị nhân cần em, Trái Đất cũng cần em.” Đinh Minh nói: “Chúng ta đều phải nhận lấy lời nguyền này, không riêng mình em.”
Nói xong, hắn đi tới bàn làm việc của Charles: “Ta sẽ để thứ này ở đây. Một khi em suy nghĩ kỹ, hãy lựa chọn làm sao đối xử nó.”
“Những năm này anh đi đâu vậy?” Tạm thời quên đi sự xoắn xuýt của mình, Charles hỏi.
“Ta? Ta đến một thế giới khác, nơi có nhiều thứ rất lạ lùng. Thế giới đó có năm ngôi làng, trong đó ngôi làng nổi tiếng nhất là Konoha….” Cũng như đối với người nhà, Đinh Minh kể cho Charles.
Charles cũng rất khiếp sợ vì trên đời còn có thánh nhân vĩ đại như Hagoromo, kẻ mà dành dụm rất nhiều năm để chia sẻ Chakra với tất cả mọi người, không chỉ thế, còn dạy mọi người cách tinh luyện Chakra. Lúc trước tìm hiểu đến đây Đinh Minh cũng rất khiếp sợ, hắn thế mới biết điều đặc biệt trong những pháp môn của quyển thư. Chúng giống như có thể khiến người ta tinh luyện ra Chakra từ trong cơ thể mình mà không cần sự “ban cho” của ai.
Ngoài ra, Charles còn không tưởng tượng nổi khi một vùng đất trải qua 700 năm chiến tranh. Đó rốt cuộc là có bao nhiêu đau thương?
Sau khi kể xong, Đinh Minh hỏi:
“Charles, có thể kể cho ta lại sao em không thể đứng lên không?” Mặc dù biết nhưng Đinh Minh vẫn hỏi.
“Chúng ta gặp một kẻ tên là Sebastian Shaw….” Câu chuyện được kể ra bởi Charles, từ việc gặp Erik Lehnsherr tới việc triệu tập X men, rồi bị Shaw đánh vào tổng bộ tới việc ngăn cản Shaw hủy diệt nhân loại. Câu chuyện diễn ra khá giống với X men First class. Nếu có khác biệt, Đinh Minh cũng không biết, dù sao hắn không nhớ nổi.
Sau khi Charles kể xong, Đinh Minh cảm thán nói: “Không ngờ các em trải qua nhiều chuyện như vậy. Thực sự là lỗi của anh.”
“Không việc gì, Đinh, dù sao mọi chuyện đã kết thúc.” Charles cười nói.
“Vậy Charles, có thể giới thiệu cho ta người bạn nhỏ này là ai không?” Đinh Minh cười nhìn Jean, hỏi.
Cũng như đối với tuổi còn nhỏ Charles, Đinh Minh rất yêu thích Jean, cho nên hắn không ngại lộ mặt thật với cô bé.
“Đó là Jean Grey. Jean sở hữu sức mạnh khủng khiếp. Nhưng nàng rất sợ hãi sức mạnh của mình. Nàng sợ một khi nàng buông lỏng ra, sức mạnh đó có thể hủy diệt tất cả.” Charles trầm ngâm nói.
“Jean, em phải học cách khống chế nó. Khống chế mà không phải sợ hãi nó. Bởi vì một khi em sợ hãi nó sẽ khiến cho một ngày nào đó em mất khống chế và tạo ra hậu quả không tưởng nổi.” Đinh Minh nghiêm túc nhìn Jean.
Jean có chút sợ hãi nhìn Đinh Minh. Nàng hơi co lại đằng sau giáo sư Charles.
“Anh đừng dọa nó, nó vẫn là đứa trẻ 8 tuổi mà thôi.” Charles mỉm cười nói.
“Charles, ta biết một người có lẽ có thể giúp được Jean.” Đinh Minh ngẫm nghĩ rồi nói với Charles.
“Ai vậy?” Charles tò mò hỏi.
“Ancient One.” Đinh Minh cười giới thiệu với Charles.
“Ancient One?” Charles lần đầu nghe tới cái tên này. Dựa theo tên mà nói thì có vẻ như là một tồn tại rất xa xưa.
“Đó là một vị vĩ nhân. Ngài ấy được tôn xưng là Pháp Sư Chí Tôn. Ngài ấy đã sống gần 1000 năm và có khả năng pháp thuật siêu phàm.” Đinh Minh cười nói.
“Phép thuật? Anh xác định anh không nói chuyện cổ tích chứ?” Charles nghiêm mặt hỏi.
“Không một chút nào, Charles, trên đời này xác thực tồn tại phép thuật. Nó có thể làm nên rất nhiều điều kỳ diệu. Tạo dựng không gian, thay đổi thời gian, điều khiển tâm trí,… Nhờ có nó mà Chí Tôn Pháp Sư có thể làm rất nhiều. Ngài đã trở thành người thủ vệ cho Trái Đất qua rất nhiều năm.” Đinh Minh hơi có vẻ tôn sùng Ancient One.
“Thủ vệ Trái Đất? Lẽ nào có người ngoài hành tinh xâm lược Trái Đất?” Jean xen vào, não đại động mở.
“Người ngoài hành tinh rất nhiên là có thật, Jean, tuy nhiên Ancient One chủ yếu bảo vệ chúng ta từ những sinh vật đến từ không gian khác.” Đinh Minh cười nói.
“Không gian khác? Lẽ nào ngoài vũ trụ này còn có vũ trụ khác ?” Charles hỏi rất đúng vấn đề.
“Chính xác. Ví dụ như không gian hắc ám. Chúa tể nơi đó là Dormammu, một kẻ tàn nhẫn. Hắn đã muốn nuốt Trái Đất từ rất lâu.” Đinh Minh công nhận.
“Nuốt Trái Đất? Đinh, anh nhất định là nói chuyện giật gân đúng không?” Charles lại càng hoảng sợ hơn. Hắn rất khó tưởng tượng cái miệng của một người phải lớn cỡ nào mới có thể nuốt cả một hành tinh.
“Đúng, là nuốt Trái Đất, không sai. Sự mạnh mẽ của hắn là không thể nghi ngờ.” Đinh Minh cười nói.
“Ngài nhất định sẽ ngăn lại hắn đúng không ? Ngài Shadow Paladin?” Lúc này Jean nhút nhát xen vào.
“Gọi ta là anh được rồi, hơn nữa em có thể gọi tên trực tiếp của ta. Ta là Đinh Minh Potter, hãy gọi ta là Đinh.” Đinh Minh cười nói tiếp: “Tất nhiên, ngăn lại hắn là trách nhiệm của ta. Không chỉ ngăn lại, ta còn muốn tiêu diệt hắn. Tuy nhiên lại chưa tìm được phương pháp nào.”
“Lực lượng của em rất mạnh, em có thể tiêu diệt hắn.” Jean lấy dũng khí nói.
“Ha ha, ta tin tưởng vào em, cũng như ta từng tin tưởng vào một người bạn vậy. Khi em lớn lên, hãy sát cánh cùng ta, được không?” Đinh Minh cười cười, vuốt vuốt đầu nhỏ của Jean.
“Được ạ, anh hãy chờ em!” Jean cười tự tin.
“Được, ta chờ em, ngoắc tay cái nào.” Đinh Minh cười, lấy găng tay mình xuống, vươn tay ra ra dấu cho Jean.
Jean vui sướng ngoắc tay với Đinh Minh. Đây là lần đầu tiên nàng được ngoắc tay với một vị siêu anh hùng. Cảm giác mới tuyệt vời làm sao.
“Được rồi, Charles, hôm nay tới đây thôi. Ta cần phải đi.” Đưa một chiếc phi tiêu cho Charles, Đinh Minh nói tiếp: “Lần sau ta sẽ xuất hiện. Ta hứa.”
“Ta tin tưởng anh, Đinh.” Charles mỉm cười nhận lấy.
Về qua nhà, Đinh Minh thăm một chút bà chị quản gia Adele. 20 năm qua đi, chị đã bước vào tuổi 50. Mặc dù từng tuổi này nhưng chị vẫn giữ một vóc người rất tốt.
Chị rất mừng vì Đinh Minh trở về, ôm chầm lấy Đinh Minh mà ngậm ngùi hồi lâu. Chị hỏi hắn đã đi đâu vậy, sao lâu không thấy trở về? Hắn nói hắn cần đi nước ngoài, làm một chút chuyện.
Sau đó hắn rất tự nhiên được hưởng dụng bữa tối do chị làm. Phải nói là 20 năm qua tay nghề của chị không giảm chút nào, thậm chí còn có chút tăng lên. Đinh Minh thậm chí ăn tới 10 bát.
“Cậu chủ, cậu vẫn là một thùng cơm như thế.” Adele cười trêu chọc.
“Và chị nấu còn ngon hơn thế.” Đinh Minh cười trả lời.
“Sau này cậu có dự định gì không ? Hay vẫn làm nghiên cứu gen?” Adele cười hỏi.
“Em? Ngoài nghiên cứu gen ra, em còn muốn cho một số người biết là em đã trở về.” Đinh Minh cười hắc hắc nói. Hắn bắt đầu tưởng tượng sự hoảng sợ của đám phần tử tội phạm, sự sôi trào của quần chúng, những tin tức trên đầu đề của báo chí, thậm chí người ta bắt đầu dán biểu tượng của hắn ở khắp nơi. Uh biểu tượng của hắn có lẽ là một thanh kiếm với chiếc áo choàng đen. Hắn cũng không có thói quen săm hình chữ S lên ngực như ai đó mặc quần sịp bên ngoài.
Nhưng có một điều, Đinh Minh không ngờ tới là …..
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!