Hiệp Sĩ Trong Marvel - Chương 40: Sự thành lập của Học viện Rising Sun
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Hiệp Sĩ Trong Marvel


Chương 40: Sự thành lập của Học viện Rising Sun


 
Năm 1968, đảo Saint bắt đầu năm mới giống như bất ký một nơi nào khác. Nó được bao phủ bởi những màn tuyết dày đặc.
 
Khi màn đêm buông xuống, mọi người tụ tập ra quảng trường giữa đảo. Tuy rằng vẫn cóng mình trong cơn gió tuyết lành lạnh, nhưng mọi người rất nhiệt tình. Họ dắt tay nhau, vây quanh thành từng vòng tròn.
 
Đảo Saint hiện tại cũng không nhiều người lắm, chủ yếu là các nhà khoa học, cho nên mọi người rất nhanh nhớ tên của nhau. Họ bắt đầu reo lên tên những người bạn, vui vẻ nắm tay cùng một chỗ.

 
Đám trẻ chạy quanh người lớn, nghịch ngợm, nhặt lên những viên tuyết tròn tròn, bắt đầu ném nhau, đuổi bắt.
 
Tất cả miêu tả nên một bức tranh đêm giao thừa tuyệt đẹp.
 
Khi đồng hồ điểm 12h đêm, từng tiếng pháo vang lên. Pháo hoa lóe sáng rực rỡ, che ngợp bầu trời. Pháo hoa giữa màn mưa tuyết có một phen tư vị khác, khiến người dù đã trải qua 20 năm ở Mĩ như Đinh Minh vẫn cảm thấy kỳ diệu.
                                                  
Tiếp đó, từng tiếng hát Auld Lang Syne vang lên, dần dần hòa chung thành một nhịp điệu.
 
Bọn họ là những ca sĩ, mà mưa tuyết là diễn viên nhảy múa cho họ.
 
Đón mừng năm mới là một việc thần thánh. Trong suốt hai mươi năm, Đinh Minh luôn tham gia vào lễ hội này. Có điều, những năm trước, hắn luôn là ở New York. Năm nay, hắn ở đảo Saint tham gia.
 
Sau khi kết thúc bài hát, mọi người bắt đầu đưa cho nhau những lời chúc tốt đẹp nhất.
 
“Howard, chúc ngươi năm nay sẽ có tin mừng.” Đinh Minh cười vui vẻ ôm vai Howard, nói.
 
“Ta nhất định sẽ có, có điều ngươi đây? Chúc ngươi năm nay tìm được nửa thứ hai của mình.” Howard cười đáp lại.
 
“Ta e rằng còn lâu lắm, vì ta định cưới một vị Thần.” Đinh Minh cười hắc hắc.
 
“Thần? Ngươi đùa ta?” Howard trợn tròn mắt.
 
“Ai đùa ngươi làm gì? Nàng đẹp như từ trong tranh bước ra, nàng mạnh mẽ hơn cả thiên thần.” Đinh Minh say mê nói.
 
“Đinh, chỉ có Chúa mới mạnh mẽ hơn thiên thần.” Bà lão Mary ở bên cạnh trách cứ, hiển nhiên, bà là một trong những tín đồ chân thành của Chúa.
 
“Vậy cũng chưa chắc.” Đinh Minh thầm nói, bất quá hắn cũng không ngốc đến mức phản đối bà lão.
 
“Đinh, con nên tin Mary, Chúa là Đấng Quyền Năng mạnh mẽ nhất. Chúa sáng tạo ra tất cả, bao gồm cả thiên thần. Cho nên nói, chỉ có Chúa mới có thể đánh bại thiên thần.” Ông lão James xen vào, vẻ mặt tràn đầy thành kính.
 
“Vâng vâng, con biết mà.” Đinh Minh bất đắc dĩ nói.
 
“Đinh, chúng ta cũng chúc con năm nay kiếm được bạn gái. Mẹ chưa nói tới vợ vội, có bạn gái cái đã.” Bà lão Mary cười nói.
 
“Được rồi, mẹ. Con chúc mẹ với ba năm nay có tin mừng.” Đinh Minh cười hắc hắc nói.
 
“Thằng này… Haizz con cũng biết bệnh của ta mà, đời này e rằng khó có con.” Ông lão James buồn rầu nói.
 
“Ba xin yên tâm, với công nghệ hiện nay, rồi sẽ có cách chữa khỏi bệnh cho ba. Con nghĩ là sớm thôi.” Đinh Minh cười nói.
 
Trên đảo, không có ai uống  NZT 48 mà là bác sĩ cả. Mấy người kia uống rồi, nhưng cũng không dám tùy tiện chữa cho ông lão. Tất cả mọi người đều sợ chữa lợn lành thành lợn què. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là bọn họ không có nghĩa là bọn họ không có tiến triển. Rất sớm thôi, căn bệnh của ông lão có thể được trị hết.
 
Ngày hôm sau, Đinh Minh khởi đầu ngày mới với rất nhiều hoạt động thể dục. Ngoại trừ luyện thể thuật, hắn còn ôn lại một vài kiếm kỹ.
 
Ngày hôm nay cũng là một ngày trọng yếu với hắn. Đó là bởi vì ngày hôm nay hắn nhậm chức viện trưởng.
 
Học viện Rising Sun được khởi công và hoàn thành từ năm ngoái. Nó được xây dựng vào phía bắc đảo Saint. Nơi đây được thiết kế nằm bên cạnh một cánh rừng. Đó là bởi vì Đinh Minh suy nghĩ một số bài tập của ninja nên liên quan đến rừng.
 
 “Tuy nhiên, có lẽ ngày sau chiến trường của ninja chính là trong thành thị.” Đinh Minh thầm nghĩ.

Hắn bắt đầu cân nhắc thỉnh thoảng trưng dụng vài toà nhà cao tầng để làm chiến trường diễn tập cho học sinh của hắn.

Nhìn một hai mươi đứa trẻ tầm 8 đến 9 tuổi tụ tập trong sân trường, Đinh Minh chậm rãi nói:

“Các em đến từ rất nhiều quốc gia khác nhau, có Việt Nam, cũng có Trung Quốc, có Anh, cũng có Pháp, có Đức, cũng có Liên Xô, có Canada, cũng có Mĩ,… Các em có hoàn cảnh cũng khác nhau, có mồ côi, có cơ khổ, có giàu có, cũng có nghèo hèn. Có người gầy yếu, có người khỏe mạnh. Có người được cha mẹ gửi đến đây vì đơn thuần muốn có một nơi nuôi dưỡng. Có người mang theo niềm kỳ vọng thành tài của cha mẹ.

Nói chung, các em xuất thân từ hoàn cảnh khác nhau, trạng huống khác nhau. Nhưng các ngươi đến đây với một mục đích duy nhất. Đó là học làm sao để trở thành một ninja vĩ đại.

Làm sao để trở thành ninja, ta không nói. Nhưng làm sao để trở thành vĩ đại?

Có người nói, người nhỏ làm việc nhỏ, người lớn làm việc lớn. Khi các ngươi nắm trong tay sức mạnh rồi, các ngươi nhất định phải làm điều phù hợp với năng lực của mình. Khi ngươi công yếu đuối, ngươi bắt đầu bảo vệ thân nhân, bằng hữu, nhưng khi ngươi mạnh mẽ, ngươi làm gì?

Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Khi ngươi có thể tự hào mà nói rằng, bằng đôi tay này, ta không chỉ có thể bảo vệ thân nhân, bằng hữu của ta, ta còn có thể bảo vệ Trái Đất, bảo vệ mọi sinh linh sống trên mảnh đất này.

Đó là lúc ngươi đã trở thành vĩ đại.”

Những đứa trẻ nghiêm túc nghe. Cha mẹ của chúng chưa từng dạy cho chúng nhiều như vậy. Chúng chỉ cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào, đầy cõi lòng đều là mong muốn trở thành ninja vĩ đại.

“Bất quá trước khi học trở thành vĩ đại, các em phải học cách trở thành một ninja đúng nghĩa.” Đinh Minh cười nói.

“Ở đây có ai hiểu ninja là gì?”

Một đứa trẻ giơ tay lên.

“Tên của em, cậu bé? Và em đến từ đâu?”

“Em là Kalong Iwashi.” Cậu bé vội vã trả lời: “Em đến từ Nhật Bản.”

“Được rồi Kalong, nói cho ta biết ninja là gì?” Đinh Minh mỉm cười nói.

“Ông nội nói Ninja rất xấu, họ hay giết người.” Cậu bé nhút nhát nói. Lúc trước công ty Stark chỉ nói đưa những đứa trẻ này đến để rèn luyện, cũng không nói rèn luyện gì. Bọn họ chỉ tin tưởng vào Stark mà thôi, dù sao đó là một công ty nổi tiếng lẻ Mĩ. Đây cũng là lí do vì sao đến đây ít như vậy, chỉ có hai mươi người. Vì phần lớn những gia thế giàu có là không dám gửi con lại đây. Còn như những đứa trẻ giàu có ? Chúng chủ yếu đến từ chính trên đảo. Người ở đây rất tin tưởng vào Stark, cho nên bọn họ rất thoải mái gửi con tới đây.

“Ta hỏi em, binh lính có giết người không ? Vì sao bọn họ vẫn được tôn xưng là người hùng của tổ quốc ?” Đinh Minh mỉm cười hỏi lại.

Đứa trẻ á khẩu không trả lời được. Đinh Minh tiếp tục nói: “Giết người đích xác là một vấn đề, tuy nhiên không phải vấn đề lớn nhất. Vấn đề lớn nhất là vì cái gì phải giết? Vì ai mà giết?”

“Ta nói hiện tại có lẽ các em không hiểu được, nhưng một ngày nào đó, các em sẽ hiểu. Các em chỉ cần nhớ một câu là Ninja không phải sát thủ. Mặc dù rất nhiều lúc, phong cách hành sự của chúng ta khá giống nhau.” Đinh Minh cười nói.

“Tiếp đó, ta sẽ giảng cho các em, thế nào là Chakra, làm sao tu luyện ra Chakra.”
 
“Chakra là sự kết hợp của năng lượng tinh thần, và năng lượng tế bào trong cơ thể. Sau khi kết hợp, Chakra nằm ở vùng hạ đan điền, tức là vùng dưới rốn, trong bụng…” Tốn thời gian hai canh giờ Đinh Minh mới giảng giải xong các thứ cơ bản liên quan tới Chakra và làm sao tụ tập Chakra.

Tiếp đó, hắn để cho bọn trẻ tự tập, mình thì đi loanh quanh chỉnh sửa cho chúng.

Mấy ngày sau, lục tục có đứa trẻ tu luyện ra Chakra, điều này khiến cho hào hứng của bọn trẻ tăng cao. Một tháng sau, đứa trẻ cuối cùng cũng tinh luyện ra Chakra. Đinh Minh bắt đầu sắp xếp chương trình học cho từng đứa khác biệt.

Trên cơ bản, Chakra là nhân loại đều có thể tinh luyện ra được. Chẳng qua, tốc độ tinh luyện của mỗi người có khác biệt mà thôi. Đối với những đứa trẻ tốn thời gian rất lâu mới có thể tinh luyện ra Chakra, Đinh Minh trọng điểm hướng dẫn chúng thể thuật và kiếm kỹ. Dù sao thể thuật và kiếm kỹ cần ít Chakra hơn nhiều so với nhẫn thuật hay ảo thuật. Vì thế, những đứa trẻ này phải bỏ công sức hơn nhiều so với những đứa trẻ khác.

Đinh Minh dự định có bài thi cuối kỳ, những đứa trẻ không qua được thì không được lên lớp. Nếu ba năm không lên lớp được thì sẽ bị đuổi về nhà.

Còn xoá bỏ ký ức? Xin nhờ, đầu óc là không dễ dàng đụng chạm như vậy. Một khi thành ngu đần Đinh Minh nhất định sẽ cắn rứt lương tâm.

Hơn nữa, cũng chỉ là thứ cơ bản mà thôi. Một khi đã đạt được chân truyền thì không dễ dàng đuổi về nhà như vậy. Lúc đó đã bắt đầu đi làm nhiệm vụ rồi. Một khi phạm tội thì sẽ có luật pháp của Học viện xử trí.

“Đinh, như con vậy được không ? Dù sao chúng nó còn nhỏ quá.” Bà lão Mảy đến thăm quan học viện, chần chờ nói khi thấy một số đứa trẻ phải luyện như cực hình.

“Để bù đắp thiên phú không tốt, không có cách nào khác ngoài chăm chỉ mẹ à.” Đinh Minh cười nói: “Năm đó con ba tuổi cũng đã tập kiếm, bây giờ tụi nhóc tập thế này vẫn không đáng kể.”

“Lúc đó con toàn giấu chúng ta tập trộm thôi. Chúng ta mà biết thì sẽ không cho phép con làm như thế.” Bà lão nói, nhớ lại.

Đinh Minh lúng túng. Năm đó hắn đích xác cần gấp gáp luyện tập, nếu không thì thật có lỗi với quyển thư đã cho mình hơn 20 năm rèn luyện.

Đối với những đứa trẻ có thể nhanh chóng tinh luyện ra Chakra, Đinh Minh cũng không ép buộc chúng phải luyện thể thuật quá sức như vậy, chẳng qua, cơ sở là vẫn phải rèn luyện. Mặt khác, Đinh Minh chuyên môn để chúng thử một số huyễn thuật, để xem chúng có khả năng trong lĩnh vực này không.

Nhân tài trong lĩnh vực huyễn thuật e rằng rất khan hiếm. Quả nhiên, Đinh Minh chỉ có thể chọn ra hai người có thiên phú trong lĩnh vực đó. Cả hai còn đều là con gái. Đinh Minh bắt đầu suy nghĩ, phải chăng con gái có năng lực trong phương diện này hơn con trai (Uchiha không tính, chẳng qua là nhờ vào mắt). Tuy nhiên điều này thực sự là chưa có cơ sở nào.

Hai năm sau, một ngày này, thế gian nghênh đón một thiên tài ra đời.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

 
Năm 1968, đảo Saint bắt đầu năm mới giống như bất ký một nơi nào khác. Nó được bao phủ bởi những màn tuyết dày đặc.
 
Khi màn đêm buông xuống, mọi người tụ tập ra quảng trường giữa đảo. Tuy rằng vẫn cóng mình trong cơn gió tuyết lành lạnh, nhưng mọi người rất nhiệt tình. Họ dắt tay nhau, vây quanh thành từng vòng tròn.
 
Đảo Saint hiện tại cũng không nhiều người lắm, chủ yếu là các nhà khoa học, cho nên mọi người rất nhanh nhớ tên của nhau. Họ bắt đầu reo lên tên những người bạn, vui vẻ nắm tay cùng một chỗ.

 
Đám trẻ chạy quanh người lớn, nghịch ngợm, nhặt lên những viên tuyết tròn tròn, bắt đầu ném nhau, đuổi bắt.
 
Tất cả miêu tả nên một bức tranh đêm giao thừa tuyệt đẹp.
 
Khi đồng hồ điểm 12h đêm, từng tiếng pháo vang lên. Pháo hoa lóe sáng rực rỡ, che ngợp bầu trời. Pháo hoa giữa màn mưa tuyết có một phen tư vị khác, khiến người dù đã trải qua 20 năm ở Mĩ như Đinh Minh vẫn cảm thấy kỳ diệu.
                                                  
Tiếp đó, từng tiếng hát Auld Lang Syne vang lên, dần dần hòa chung thành một nhịp điệu.
 
Bọn họ là những ca sĩ, mà mưa tuyết là diễn viên nhảy múa cho họ.
 
Đón mừng năm mới là một việc thần thánh. Trong suốt hai mươi năm, Đinh Minh luôn tham gia vào lễ hội này. Có điều, những năm trước, hắn luôn là ở New York. Năm nay, hắn ở đảo Saint tham gia.
 
Sau khi kết thúc bài hát, mọi người bắt đầu đưa cho nhau những lời chúc tốt đẹp nhất.
 
“Howard, chúc ngươi năm nay sẽ có tin mừng.” Đinh Minh cười vui vẻ ôm vai Howard, nói.
 
“Ta nhất định sẽ có, có điều ngươi đây? Chúc ngươi năm nay tìm được nửa thứ hai của mình.” Howard cười đáp lại.
 
“Ta e rằng còn lâu lắm, vì ta định cưới một vị Thần.” Đinh Minh cười hắc hắc.
 
“Thần? Ngươi đùa ta?” Howard trợn tròn mắt.
 
“Ai đùa ngươi làm gì? Nàng đẹp như từ trong tranh bước ra, nàng mạnh mẽ hơn cả thiên thần.” Đinh Minh say mê nói.
 
“Đinh, chỉ có Chúa mới mạnh mẽ hơn thiên thần.” Bà lão Mary ở bên cạnh trách cứ, hiển nhiên, bà là một trong những tín đồ chân thành của Chúa.
 
“Vậy cũng chưa chắc.” Đinh Minh thầm nói, bất quá hắn cũng không ngốc đến mức phản đối bà lão.
 
“Đinh, con nên tin Mary, Chúa là Đấng Quyền Năng mạnh mẽ nhất. Chúa sáng tạo ra tất cả, bao gồm cả thiên thần. Cho nên nói, chỉ có Chúa mới có thể đánh bại thiên thần.” Ông lão James xen vào, vẻ mặt tràn đầy thành kính.
 
“Vâng vâng, con biết mà.” Đinh Minh bất đắc dĩ nói.
 
“Đinh, chúng ta cũng chúc con năm nay kiếm được bạn gái. Mẹ chưa nói tới vợ vội, có bạn gái cái đã.” Bà lão Mary cười nói.
 
“Được rồi, mẹ. Con chúc mẹ với ba năm nay có tin mừng.” Đinh Minh cười hắc hắc nói.
 
“Thằng này… Haizz con cũng biết bệnh của ta mà, đời này e rằng khó có con.” Ông lão James buồn rầu nói.
 
“Ba xin yên tâm, với công nghệ hiện nay, rồi sẽ có cách chữa khỏi bệnh cho ba. Con nghĩ là sớm thôi.” Đinh Minh cười nói.
 
Trên đảo, không có ai uống  NZT 48 mà là bác sĩ cả. Mấy người kia uống rồi, nhưng cũng không dám tùy tiện chữa cho ông lão. Tất cả mọi người đều sợ chữa lợn lành thành lợn què. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là bọn họ không có nghĩa là bọn họ không có tiến triển. Rất sớm thôi, căn bệnh của ông lão có thể được trị hết.
 
Ngày hôm sau, Đinh Minh khởi đầu ngày mới với rất nhiều hoạt động thể dục. Ngoại trừ luyện thể thuật, hắn còn ôn lại một vài kiếm kỹ.
 
Ngày hôm nay cũng là một ngày trọng yếu với hắn. Đó là bởi vì ngày hôm nay hắn nhậm chức viện trưởng.
 
Học viện Rising Sun được khởi công và hoàn thành từ năm ngoái. Nó được xây dựng vào phía bắc đảo Saint. Nơi đây được thiết kế nằm bên cạnh một cánh rừng. Đó là bởi vì Đinh Minh suy nghĩ một số bài tập của ninja nên liên quan đến rừng.
 
 “Tuy nhiên, có lẽ ngày sau chiến trường của ninja chính là trong thành thị.” Đinh Minh thầm nghĩ.

Hắn bắt đầu cân nhắc thỉnh thoảng trưng dụng vài toà nhà cao tầng để làm chiến trường diễn tập cho học sinh của hắn.

Nhìn một hai mươi đứa trẻ tầm 8 đến 9 tuổi tụ tập trong sân trường, Đinh Minh chậm rãi nói:

“Các em đến từ rất nhiều quốc gia khác nhau, có Việt Nam, cũng có Trung Quốc, có Anh, cũng có Pháp, có Đức, cũng có Liên Xô, có Canada, cũng có Mĩ,… Các em có hoàn cảnh cũng khác nhau, có mồ côi, có cơ khổ, có giàu có, cũng có nghèo hèn. Có người gầy yếu, có người khỏe mạnh. Có người được cha mẹ gửi đến đây vì đơn thuần muốn có một nơi nuôi dưỡng. Có người mang theo niềm kỳ vọng thành tài của cha mẹ.

Nói chung, các em xuất thân từ hoàn cảnh khác nhau, trạng huống khác nhau. Nhưng các ngươi đến đây với một mục đích duy nhất. Đó là học làm sao để trở thành một ninja vĩ đại.

Làm sao để trở thành ninja, ta không nói. Nhưng làm sao để trở thành vĩ đại?

Có người nói, người nhỏ làm việc nhỏ, người lớn làm việc lớn. Khi các ngươi nắm trong tay sức mạnh rồi, các ngươi nhất định phải làm điều phù hợp với năng lực của mình. Khi ngươi công yếu đuối, ngươi bắt đầu bảo vệ thân nhân, bằng hữu, nhưng khi ngươi mạnh mẽ, ngươi làm gì?

Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Khi ngươi có thể tự hào mà nói rằng, bằng đôi tay này, ta không chỉ có thể bảo vệ thân nhân, bằng hữu của ta, ta còn có thể bảo vệ Trái Đất, bảo vệ mọi sinh linh sống trên mảnh đất này.

Đó là lúc ngươi đã trở thành vĩ đại.”

Những đứa trẻ nghiêm túc nghe. Cha mẹ của chúng chưa từng dạy cho chúng nhiều như vậy. Chúng chỉ cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào, đầy cõi lòng đều là mong muốn trở thành ninja vĩ đại.

“Bất quá trước khi học trở thành vĩ đại, các em phải học cách trở thành một ninja đúng nghĩa.” Đinh Minh cười nói.

“Ở đây có ai hiểu ninja là gì?”

Một đứa trẻ giơ tay lên.

“Tên của em, cậu bé? Và em đến từ đâu?”

“Em là Kalong Iwashi.” Cậu bé vội vã trả lời: “Em đến từ Nhật Bản.”

“Được rồi Kalong, nói cho ta biết ninja là gì?” Đinh Minh mỉm cười nói.

“Ông nội nói Ninja rất xấu, họ hay giết người.” Cậu bé nhút nhát nói. Lúc trước công ty Stark chỉ nói đưa những đứa trẻ này đến để rèn luyện, cũng không nói rèn luyện gì. Bọn họ chỉ tin tưởng vào Stark mà thôi, dù sao đó là một công ty nổi tiếng lẻ Mĩ. Đây cũng là lí do vì sao đến đây ít như vậy, chỉ có hai mươi người. Vì phần lớn những gia thế giàu có là không dám gửi con lại đây. Còn như những đứa trẻ giàu có ? Chúng chủ yếu đến từ chính trên đảo. Người ở đây rất tin tưởng vào Stark, cho nên bọn họ rất thoải mái gửi con tới đây.

“Ta hỏi em, binh lính có giết người không ? Vì sao bọn họ vẫn được tôn xưng là người hùng của tổ quốc ?” Đinh Minh mỉm cười hỏi lại.

Đứa trẻ á khẩu không trả lời được. Đinh Minh tiếp tục nói: “Giết người đích xác là một vấn đề, tuy nhiên không phải vấn đề lớn nhất. Vấn đề lớn nhất là vì cái gì phải giết? Vì ai mà giết?”

“Ta nói hiện tại có lẽ các em không hiểu được, nhưng một ngày nào đó, các em sẽ hiểu. Các em chỉ cần nhớ một câu là Ninja không phải sát thủ. Mặc dù rất nhiều lúc, phong cách hành sự của chúng ta khá giống nhau.” Đinh Minh cười nói.

“Tiếp đó, ta sẽ giảng cho các em, thế nào là Chakra, làm sao tu luyện ra Chakra.”
 
“Chakra là sự kết hợp của năng lượng tinh thần, và năng lượng tế bào trong cơ thể. Sau khi kết hợp, Chakra nằm ở vùng hạ đan điền, tức là vùng dưới rốn, trong bụng…” Tốn thời gian hai canh giờ Đinh Minh mới giảng giải xong các thứ cơ bản liên quan tới Chakra và làm sao tụ tập Chakra.

Tiếp đó, hắn để cho bọn trẻ tự tập, mình thì đi loanh quanh chỉnh sửa cho chúng.

Mấy ngày sau, lục tục có đứa trẻ tu luyện ra Chakra, điều này khiến cho hào hứng của bọn trẻ tăng cao. Một tháng sau, đứa trẻ cuối cùng cũng tinh luyện ra Chakra. Đinh Minh bắt đầu sắp xếp chương trình học cho từng đứa khác biệt.

Trên cơ bản, Chakra là nhân loại đều có thể tinh luyện ra được. Chẳng qua, tốc độ tinh luyện của mỗi người có khác biệt mà thôi. Đối với những đứa trẻ tốn thời gian rất lâu mới có thể tinh luyện ra Chakra, Đinh Minh trọng điểm hướng dẫn chúng thể thuật và kiếm kỹ. Dù sao thể thuật và kiếm kỹ cần ít Chakra hơn nhiều so với nhẫn thuật hay ảo thuật. Vì thế, những đứa trẻ này phải bỏ công sức hơn nhiều so với những đứa trẻ khác.

Đinh Minh dự định có bài thi cuối kỳ, những đứa trẻ không qua được thì không được lên lớp. Nếu ba năm không lên lớp được thì sẽ bị đuổi về nhà.

Còn xoá bỏ ký ức? Xin nhờ, đầu óc là không dễ dàng đụng chạm như vậy. Một khi thành ngu đần Đinh Minh nhất định sẽ cắn rứt lương tâm.

Hơn nữa, cũng chỉ là thứ cơ bản mà thôi. Một khi đã đạt được chân truyền thì không dễ dàng đuổi về nhà như vậy. Lúc đó đã bắt đầu đi làm nhiệm vụ rồi. Một khi phạm tội thì sẽ có luật pháp của Học viện xử trí.

“Đinh, như con vậy được không ? Dù sao chúng nó còn nhỏ quá.” Bà lão Mảy đến thăm quan học viện, chần chờ nói khi thấy một số đứa trẻ phải luyện như cực hình.

“Để bù đắp thiên phú không tốt, không có cách nào khác ngoài chăm chỉ mẹ à.” Đinh Minh cười nói: “Năm đó con ba tuổi cũng đã tập kiếm, bây giờ tụi nhóc tập thế này vẫn không đáng kể.”

“Lúc đó con toàn giấu chúng ta tập trộm thôi. Chúng ta mà biết thì sẽ không cho phép con làm như thế.” Bà lão nói, nhớ lại.

Đinh Minh lúng túng. Năm đó hắn đích xác cần gấp gáp luyện tập, nếu không thì thật có lỗi với quyển thư đã cho mình hơn 20 năm rèn luyện.

Đối với những đứa trẻ có thể nhanh chóng tinh luyện ra Chakra, Đinh Minh cũng không ép buộc chúng phải luyện thể thuật quá sức như vậy, chẳng qua, cơ sở là vẫn phải rèn luyện. Mặt khác, Đinh Minh chuyên môn để chúng thử một số huyễn thuật, để xem chúng có khả năng trong lĩnh vực này không.

Nhân tài trong lĩnh vực huyễn thuật e rằng rất khan hiếm. Quả nhiên, Đinh Minh chỉ có thể chọn ra hai người có thiên phú trong lĩnh vực đó. Cả hai còn đều là con gái. Đinh Minh bắt đầu suy nghĩ, phải chăng con gái có năng lực trong phương diện này hơn con trai (Uchiha không tính, chẳng qua là nhờ vào mắt). Tuy nhiên điều này thực sự là chưa có cơ sở nào.

Hai năm sau, một ngày này, thế gian nghênh đón một thiên tài ra đời.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN