Ở một thế giới xa xôi có một hòn đảo.
Trên hòn đảo này, chỉ có những người phụ nữ mới có thể ở. Hòn đảo rất lớn. Trên đảo có những kiến trúc như pháo đài, tỏa ra ánh sáng trắng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Hòn đảo như một hòn ngọc đan xen hai màu xanh trắng quyến rũ. Không khí trên đảo mát mẻ, yên tĩnh, có từng đợt sóng dội lên đảo, tựa như đang rửa đi khí tức phàm tục của hòn ngọc này.
Hòn đảo là sự tượng trưng cho sự hùng vĩ của thiên nhiên, của quyền năng của các vị thần trên đỉnh Olympus.
Zeus cải tạo hòn đảo này và ban tặng nó cho những chiến binh Amazon, những người phụ nữ thề nguyện bảo vệ nhân loại.
Trên đảo thỉnh thoảng truyền ra những âm thanh mạnh mẽ phá vỡ sự yên tĩnh của nơi này. Đó là âm thanh của những người chiến sĩ. Giống như bao người thủ vệ cho nhân loại khác, họ cũng cần tập luyện.
Một ngày này, hòn đảo gặp phải một vị khách không mời mà đến.
Một cánh cổng hiện lên từ trong không khí, xuất hiện trên bờ biển. Một bóng người chậm rãi đi ra từ trong cổng. Bóng người từ trên xuống dưới đều là một màu đen, kể cả chiếc áo choàng.
Bóng người đứng ở trên bãi biển, chờ đợi. Không lâu sau đó, trên trời bay tới một chiếc máy bay. Máy bay đâm vào biển, gợi ra những gợn sóng lớn.
Bóng người nhanh chóng bay tới bên cạnh máy bay, lấy ra một chiếc phi tiêu, cắt đứt dây an toàn, lôi ra một người trong đó.
“Xin chào anh lính, ta là Đinh Minh Potter, ngươi không có sao chứ?” Đáp xuống bờ biển. Đinh Minh cười nhìn anh chàng trước mặt.
“Không, không sao, cảm ơn ngài.” Anh lính được cứu ra, lắp bắp nói cám ơn.
“Này hai người kia, các ngươi là ai? Các ngươi là đàn ông?” Nơi xa xa một bóng người bơi tới. Đó là một cô gái, xinh đẹp cực kỳ. Thân hình ưu nhã, hai chân thon thả với bộ ngực vừa vặn tạo nên một nữ chiến binh tư thế oai hùng nhưng không mất vẻ thanh thuần, đáng yêu. Nhất là cô gái vừa từ trong nước ngoi lên, toàn thân đều là những giọt nước lăn tăn.
“Xin chào cô, ta là Đinh Minh Potter, đây là người ta vừa cứu được. Ta đến đây vì gặp chủ nhân của toà đảo này. Ta có việc cần thương lượng với bà ấy.” Đinh Minh cười nói.
“Vậy sao? Vậy lát nữa hãy đi theo ta.” Cô gái nhíu mày nói: “Vậy còn ngươi ? Ngươi là ai?” Cô gái quay đầu hỏi anh lính: “Hơn nữa các ngươi làm sao đến đây?”
“Ta…” Anh lính chưa kịp nói, ngoài xa xa trên biển liền truyền tới tiếng hò hét của một đám người.
“Không xong rồi, là người Đức.” Anh lính hốt hoảng kêu lên: “Chúng ta chạy mau.”
“Sao phải chạy ?” Đinh Minh cười híp mắt nói.
“Ngươi điên rồi, bọn họ sẽ giết hết chúng ta, bọn họ là ác ma.” Anh lính không thể hiểu nổi.
Cô gái đến giờ còn chưa hiểu gì. Bọn người kia là ai? Tại sao lại cưỡi trên những con thuyền tới đây. Bọn họ cầm thứ trong tay là gì?
Đoàng! Một âm thanh phá vỡ người trong mộng. Một viên đạn bắn lại đây, dù cho không trúng nhưng cũng rất có phong cách gây sợ hãi.
Một lát sau, những người kia cập bờ, nhưng nghênh đón bọn họ là đoàn kỵ sĩ Amazon. Những chiến binh cưỡi trên lưng ngựa, thể hiện rõ vẻ bất phàm.
Người hét, ngựa hí, tiếng súng đùng đoàng, rất nhanh hai phe đã chiến cùng nhau.
Những chiến binh Amazon tuy rằng có cuộc sống dài lâu, quen thuộc với rất nhiều chiến kỹ nhưng bọn họ dù sao vẫn là người thường. Họ không chịu nổi khi viên đạn bắn vào người mình.
Cho dù vậy, dựa vào thuật cưỡi ngựa, chiến kỹ và khả năng bắn tên của mình, họ vẫn giữ được thế trận nghiêng về một phía. Đây là bởi vì số lượng bọn họ đông đảo, có tới mấy nghìn người trong khi đối phương chỉ có hơn trăm người mà thôi.
“Đi thôi, chúng ta cũng gia nhập vào trận chiến này.” Đinh Minh cười nói: “Để ta xem súng ống của người Đức như thế nào.”
Bóng hình hắn lấp loé, gia nhập vào trong chiến trường. Hắn không sử dụng kiếm mà sử dụng phi tiêu. Tốc độ tay của hắn rất nhanh, phi tiêu bắn tới đâu trúng tới đó. Hơn nữa, hắn còn cứu được không ít người. Nhờ phu tiêu chặn lại đường đạn của hắn, không ít người đã giữ được tính mạng. Không ít người ném về phía hắn ánh mắt cảm kích.
Hắn trông thấy khả năng kỳ diệu của một cô gái trông như nữ hoàng, nàng cưỡi trên ngựa như đi trên đất bằng, nơi đi qua không một tên lính nào còn đứng.
Hắn trông thấy thuật cưỡi ngựa, cùng bắn cung tuyệt vời của cô gái với tư thế oai hùng của một chiến binh. Nàng hướng đến ba tên lính núp sau tảng đá, nhảy lên trên tấm chắn của một cô gái khác, lộn ra đằng sau bọn họ, tặng bọn họ ba mũi tên.
Hắn trông thấy cô gái kia đang trở thành mục tiêu của một tên lính. Cô gái với tư thế oai hùng lao đến, muốn đỡ đạn cho cô gái kia, nhưng phi tiêu của hắn nhanh hơn, nhanh chóng cản lại đường đạn.
Anh lính nhanh chóng cầm lấy súng tiêu diệt tên lính kia.
Mọi việc kết thúc trong sự chiến thắng của các chiến binh Amazon. Tuy rằng nhờ có sự gia nhập của Đinh Minh mà số người chết bị giảm thiểu, nhưng có ít nhất 20 người đã ra đi.
“Ngươi…” Cô gái trông như nữ hoàng hùng hổ xông tới Steve, rất có một lời không hợp liền làm thịt hắn.
“Mẹ, không được, hắn là người mình. Hắn đã chiến đấu với những tên kia.” Cô gái vội vàng nói.
“Có ai lại chiến đấu với người của mình chứ.” Cô gái trông như nữ hoàng phẫn nộ hỏi.
“Bọn họ không liên quan gì đến ta.” Anh lính vội vàng nói.
“Vậy tại sao ngươi ăn mặc giống như bọn họ?” Một cô gái xen vào.
“Ta … ta không thể nói.” Anh lính rụt cổ lại.
“Ngươi tên là gì?” Nữ hoàng càng phẫn nộ hơn.
“Ta… ta cũng không thể nói.” Anh lính khóc không ra nước mắt.
“Chúng ta nên giết hắn và kết thúc chuyện này.” Một cô gái khác giận dữ nói.
“Nếu hắn chết rồi, chúng ta sẽ không biết chúng là ai và chúng đến từ đâu. Hắn không muốn nói cũng được, chúng ta có cách khiến hắn phải nói.” Cô gái với tư thế oai hùng xen vào.
“Đúng vậy, ngươi, đi theo chúng ta.” Nữ hoàng chỉ vào anh lính, sau đó nàng chỉ vào Đinh Minh, sắc mặt hơi dịu xuống: “Ngươi cũng đi theo chúng ta.”
Đinh Minh đi theo bọn họ, hắn tới gần cô gái kia, nhỏ giọng hỏi: “Người kia giống như chủ nhân của hòn đảo này.” Hắn hất đầu về phía Nữ hoàng: “Cô ấy tên là gì?”
“Hippolyta, đó là mẹ ta.” Cô gái kia cũng nhỏ giọng nói.
“Thế còn cô gái với tư thế oai hùng kia?” Đinh Minh lại hất đầu về một phía khác.
“Antiope, đó là cô của ta, em gái của mẹ ta.” Cô gái kia tiếp tục nói.
“Thế còn cô, cô tên là gì?” Đinh Minh chỉ vào cô gái kia.
“Ta? Ta là Diana, Diana Prince.” Cô gái kia mỉm cười nói
(Tác giả: Có vẻ như mọi người đã đoán ra nữ chính là ai rồi đấy.
Đinh Minh: Hắc hắc
Tác giả: Sướng voãi…)
Trong đại điện của Themyscira, Steve bị trói quỳ trên mặt đất.
Anh lính bắt đầu nói: “Tôi là Đại úy Steve Trevor, phi công, lực lượng viễn chinh Hoa kỳ. Số 8141921. Tôi chỉ được phép…” Steve dừng một chút rồi nói: “Được chỉ định gia nhập Tình báo Anh….. Đây là thứ gì vậy?”
“Lasso of Hestia sẽ bắt buộc anh phải nói sự thật.” Diana Prince nói.
“Nhưng nó thật sự rất nóng.” Steve vẻ mặt thành thật nói.
“Vô ích thôi, nếu anh kháng cự thì sẽ rất đau đớn.” Bên cạnh, một cô gái nói.
“Nhiệm vụ của anh là gì?” Hippolyta hỏi.
“Dù các vị là ai thì các vị cũng đang gặp nguy hiểm hơn mình tưởng đấy.” Steve đe dọa.
“Nhiệm vụ của anh là gì?” Hippolyta lặp lại, nghiêm khắc hơn.
“Tôi là….” Steve cố gắng không nói, nhưng sợi dây thực sự là rất nóng, sau một lúc, hắn buộc phải hét lên: “Tôi là gián điệp. Tôi là gián điệp.” Lời sau cùng hắn nói giống như đã thoải mái thừa nhận.
Sau đó hắn bắt đầu kể: “Tình báo Anh nhận được tin tức lãnh đạo của quân Đức, Tướng Ludendorff sẽ tới thăm một cơ sở quân sự bí mật ở Đế chế Ottoman. Tôi giả làm phi công của chúng và cùng bay tới đó. Theo tin tức tình báo của chúng tôi, quân Đức không còn quân đội nữa, không có tiền hay bất cứ đạn dược gì. Nhưng tin tình báo đã nhầm. Quân Đức làm bom cho người Thổ Nhĩ Kỳ. Và không chỉ là bom, mà còn là vũ khí mới, vũ khí bí mật. Chúng được phát minh bởi kẻ tâm thần dưới trướng Ludendorff, tiến sĩ Isabelle Maru. Binh lính ở các con hào gọi cô ta là “Tiến sĩ Độc”. Vì lý do rất hợp lý…”.
Tiếp đấy, Steve tả lại cảnh hắn thấy trong phòng thí nghiệm. Một người đội mặt nạ phòng độc bị tiếp xúc với một loại chất hóa học. Quá trình rất kinh khủng với tiếng hét thảm liên tục của người bị thí nghiệm. Sau đó, người đó chỉ còn thoi thóp.
“Theo như tôi thấy, tiến sĩ Maru có thể hoàn thành công việc của cô ta. Và sẽ có thêm hàng triệu người chết. Chiến tranh sẽ không bao giờ kết thúc. Tôi được lệnh ở đó để quan sát và báo cáo, không làm gì hơn… nhưng tôi phải làm gì đó.” Steve dừng một chút rồi nói: “Tôi lấy trộm cuốn bút ký của Maru, chạy khỏi phòng thí nghiệm, leo lên máy bay, làm nổ phòng thí nghiệm, sau đó bay đến nơi đây.”
“Nếu tôi có thể đưa quyển sổ này về cho Tình báo Anh kịp lúc, nó có thể cứu mạng hàng triệu người. Nó có thể chấm dứt cuộc chiến tranh.” Steve chân thành nói.
“Chiến tranh? Chiến tranh nào?” Diana phản ứng kịp thời. Nàng rất nhạy cảm với từ chiến tranh.
“Cuộc chiến tranh.” Steve không hiểu vì sao những cô gái kia còn không biết, mờ mịt nói: “Cuộc chiến tranh chấm dứt mọi cuộc chiến tranh.”
“4 năm, 27 quốc gia liên quan, 25 triệu người chết. Binh sĩ và dân thường. Người vô tội… Phụ nữ và trẻ em bị tàn sát. Nhà và làng của họ bị cướp và thiêu rụi.” Steve nói đến đây. Đinh Minh đã chú ý tới vẻ mặt ngơ ngác và kinh hoàng của Diana. Nàng vội vàng ngoảnh mặt nhìn mẹ của mình. Có điều mặt của Nữ hoàng vẫn thờ ơ không động lòng.
“Các vũ khí chết chóc hơn các vị… tưởng rất nhiều.” Steve tưởng tượng lại trong nỗi hoảng sợ. “Nó không giống bất cứ thứ gì tôi từng thấy. Như thế giới sẽ tàn lụi vậy.”
“Được rồi.” Hippolyta không muốn nghe nữa: “Vậy còn vị này, ngươi có thể nói cho ta biết mục đích ngươi tới đây không?”
“Xin chào nữ hoàng, ta là Đinh Minh Potter, ngài cứ gọi ta là Đinh.” Đinh Minh bước ra: “Ta tới từ một thế giới khác. Thế giới của ta tương lai sẽ phải đối mặt rất nhiều nguy hiểm. Có thể sẽ có hàng tỷ người chết nếu nguy hiểm không được cản lại.”
Đinh Minh ngập ngừng nói: “Ta mong muốn tập hợp các siêu anh hùng từ các thể giới khác nhau cùng chung sức chống cự tương lai nguy hiểm. Ta có thể nhìn thấy một vài mảnh vỡ của tương lai. Ta ở đây nhìn thấy một vị cực kỳ mạnh mẽ siêu cấp anh hùng.” Đinh Minh cười nói: “Để bù đắp lại, ta sẽ giúp các vị…” Đinh Minh dừng một chút rồi nói, hắn ngữ khí kinh người: “Tiêu diệt Ares.”
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Ở một thế giới xa xôi có một hòn đảo.
Trên hòn đảo này, chỉ có những người phụ nữ mới có thể ở. Hòn đảo rất lớn. Trên đảo có những kiến trúc như pháo đài, tỏa ra ánh sáng trắng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Hòn đảo như một hòn ngọc đan xen hai màu xanh trắng quyến rũ. Không khí trên đảo mát mẻ, yên tĩnh, có từng đợt sóng dội lên đảo, tựa như đang rửa đi khí tức phàm tục của hòn ngọc này.
Hòn đảo là sự tượng trưng cho sự hùng vĩ của thiên nhiên, của quyền năng của các vị thần trên đỉnh Olympus.
Zeus cải tạo hòn đảo này và ban tặng nó cho những chiến binh Amazon, những người phụ nữ thề nguyện bảo vệ nhân loại.
Trên đảo thỉnh thoảng truyền ra những âm thanh mạnh mẽ phá vỡ sự yên tĩnh của nơi này. Đó là âm thanh của những người chiến sĩ. Giống như bao người thủ vệ cho nhân loại khác, họ cũng cần tập luyện.
Một ngày này, hòn đảo gặp phải một vị khách không mời mà đến.
Một cánh cổng hiện lên từ trong không khí, xuất hiện trên bờ biển. Một bóng người chậm rãi đi ra từ trong cổng. Bóng người từ trên xuống dưới đều là một màu đen, kể cả chiếc áo choàng.
Bóng người đứng ở trên bãi biển, chờ đợi. Không lâu sau đó, trên trời bay tới một chiếc máy bay. Máy bay đâm vào biển, gợi ra những gợn sóng lớn.
Bóng người nhanh chóng bay tới bên cạnh máy bay, lấy ra một chiếc phi tiêu, cắt đứt dây an toàn, lôi ra một người trong đó.
“Xin chào anh lính, ta là Đinh Minh Potter, ngươi không có sao chứ?” Đáp xuống bờ biển. Đinh Minh cười nhìn anh chàng trước mặt.
“Không, không sao, cảm ơn ngài.” Anh lính được cứu ra, lắp bắp nói cám ơn.
“Này hai người kia, các ngươi là ai? Các ngươi là đàn ông?” Nơi xa xa một bóng người bơi tới. Đó là một cô gái, xinh đẹp cực kỳ. Thân hình ưu nhã, hai chân thon thả với bộ ngực vừa vặn tạo nên một nữ chiến binh tư thế oai hùng nhưng không mất vẻ thanh thuần, đáng yêu. Nhất là cô gái vừa từ trong nước ngoi lên, toàn thân đều là những giọt nước lăn tăn.
“Xin chào cô, ta là Đinh Minh Potter, đây là người ta vừa cứu được. Ta đến đây vì gặp chủ nhân của toà đảo này. Ta có việc cần thương lượng với bà ấy.” Đinh Minh cười nói.
“Vậy sao? Vậy lát nữa hãy đi theo ta.” Cô gái nhíu mày nói: “Vậy còn ngươi ? Ngươi là ai?” Cô gái quay đầu hỏi anh lính: “Hơn nữa các ngươi làm sao đến đây?”
“Ta…” Anh lính chưa kịp nói, ngoài xa xa trên biển liền truyền tới tiếng hò hét của một đám người.
“Không xong rồi, là người Đức.” Anh lính hốt hoảng kêu lên: “Chúng ta chạy mau.”
“Sao phải chạy ?” Đinh Minh cười híp mắt nói.
“Ngươi điên rồi, bọn họ sẽ giết hết chúng ta, bọn họ là ác ma.” Anh lính không thể hiểu nổi.
Cô gái đến giờ còn chưa hiểu gì. Bọn người kia là ai? Tại sao lại cưỡi trên những con thuyền tới đây. Bọn họ cầm thứ trong tay là gì?
Đoàng! Một âm thanh phá vỡ người trong mộng. Một viên đạn bắn lại đây, dù cho không trúng nhưng cũng rất có phong cách gây sợ hãi.
Một lát sau, những người kia cập bờ, nhưng nghênh đón bọn họ là đoàn kỵ sĩ Amazon. Những chiến binh cưỡi trên lưng ngựa, thể hiện rõ vẻ bất phàm.
Người hét, ngựa hí, tiếng súng đùng đoàng, rất nhanh hai phe đã chiến cùng nhau.
Những chiến binh Amazon tuy rằng có cuộc sống dài lâu, quen thuộc với rất nhiều chiến kỹ nhưng bọn họ dù sao vẫn là người thường. Họ không chịu nổi khi viên đạn bắn vào người mình.
Cho dù vậy, dựa vào thuật cưỡi ngựa, chiến kỹ và khả năng bắn tên của mình, họ vẫn giữ được thế trận nghiêng về một phía. Đây là bởi vì số lượng bọn họ đông đảo, có tới mấy nghìn người trong khi đối phương chỉ có hơn trăm người mà thôi.
“Đi thôi, chúng ta cũng gia nhập vào trận chiến này.” Đinh Minh cười nói: “Để ta xem súng ống của người Đức như thế nào.”
Bóng hình hắn lấp loé, gia nhập vào trong chiến trường. Hắn không sử dụng kiếm mà sử dụng phi tiêu. Tốc độ tay của hắn rất nhanh, phi tiêu bắn tới đâu trúng tới đó. Hơn nữa, hắn còn cứu được không ít người. Nhờ phu tiêu chặn lại đường đạn của hắn, không ít người đã giữ được tính mạng. Không ít người ném về phía hắn ánh mắt cảm kích.
Hắn trông thấy khả năng kỳ diệu của một cô gái trông như nữ hoàng, nàng cưỡi trên ngựa như đi trên đất bằng, nơi đi qua không một tên lính nào còn đứng.
Hắn trông thấy thuật cưỡi ngựa, cùng bắn cung tuyệt vời của cô gái với tư thế oai hùng của một chiến binh. Nàng hướng đến ba tên lính núp sau tảng đá, nhảy lên trên tấm chắn của một cô gái khác, lộn ra đằng sau bọn họ, tặng bọn họ ba mũi tên.
Hắn trông thấy cô gái kia đang trở thành mục tiêu của một tên lính. Cô gái với tư thế oai hùng lao đến, muốn đỡ đạn cho cô gái kia, nhưng phi tiêu của hắn nhanh hơn, nhanh chóng cản lại đường đạn.
Anh lính nhanh chóng cầm lấy súng tiêu diệt tên lính kia.
Mọi việc kết thúc trong sự chiến thắng của các chiến binh Amazon. Tuy rằng nhờ có sự gia nhập của Đinh Minh mà số người chết bị giảm thiểu, nhưng có ít nhất 20 người đã ra đi.
“Ngươi…” Cô gái trông như nữ hoàng hùng hổ xông tới Steve, rất có một lời không hợp liền làm thịt hắn.
“Mẹ, không được, hắn là người mình. Hắn đã chiến đấu với những tên kia.” Cô gái vội vàng nói.
“Có ai lại chiến đấu với người của mình chứ.” Cô gái trông như nữ hoàng phẫn nộ hỏi.
“Bọn họ không liên quan gì đến ta.” Anh lính vội vàng nói.
“Vậy tại sao ngươi ăn mặc giống như bọn họ?” Một cô gái xen vào.
“Ta … ta không thể nói.” Anh lính rụt cổ lại.
“Ngươi tên là gì?” Nữ hoàng càng phẫn nộ hơn.
“Ta… ta cũng không thể nói.” Anh lính khóc không ra nước mắt.
“Chúng ta nên giết hắn và kết thúc chuyện này.” Một cô gái khác giận dữ nói.
“Nếu hắn chết rồi, chúng ta sẽ không biết chúng là ai và chúng đến từ đâu. Hắn không muốn nói cũng được, chúng ta có cách khiến hắn phải nói.” Cô gái với tư thế oai hùng xen vào.
“Đúng vậy, ngươi, đi theo chúng ta.” Nữ hoàng chỉ vào anh lính, sau đó nàng chỉ vào Đinh Minh, sắc mặt hơi dịu xuống: “Ngươi cũng đi theo chúng ta.”
Đinh Minh đi theo bọn họ, hắn tới gần cô gái kia, nhỏ giọng hỏi: “Người kia giống như chủ nhân của hòn đảo này.” Hắn hất đầu về phía Nữ hoàng: “Cô ấy tên là gì?”
“Hippolyta, đó là mẹ ta.” Cô gái kia cũng nhỏ giọng nói.
“Thế còn cô gái với tư thế oai hùng kia?” Đinh Minh lại hất đầu về một phía khác.
“Antiope, đó là cô của ta, em gái của mẹ ta.” Cô gái kia tiếp tục nói.
“Thế còn cô, cô tên là gì?” Đinh Minh chỉ vào cô gái kia.
“Ta? Ta là Diana, Diana Prince.” Cô gái kia mỉm cười nói
(Tác giả: Có vẻ như mọi người đã đoán ra nữ chính là ai rồi đấy.
Đinh Minh: Hắc hắc
Tác giả: Sướng voãi…)
Trong đại điện của Themyscira, Steve bị trói quỳ trên mặt đất.
Anh lính bắt đầu nói: “Tôi là Đại úy Steve Trevor, phi công, lực lượng viễn chinh Hoa kỳ. Số 8141921. Tôi chỉ được phép…” Steve dừng một chút rồi nói: “Được chỉ định gia nhập Tình báo Anh….. Đây là thứ gì vậy?”
“Lasso of Hestia sẽ bắt buộc anh phải nói sự thật.” Diana Prince nói.
“Nhưng nó thật sự rất nóng.” Steve vẻ mặt thành thật nói.
“Vô ích thôi, nếu anh kháng cự thì sẽ rất đau đớn.” Bên cạnh, một cô gái nói.
“Nhiệm vụ của anh là gì?” Hippolyta hỏi.
“Dù các vị là ai thì các vị cũng đang gặp nguy hiểm hơn mình tưởng đấy.” Steve đe dọa.
“Nhiệm vụ của anh là gì?” Hippolyta lặp lại, nghiêm khắc hơn.
“Tôi là….” Steve cố gắng không nói, nhưng sợi dây thực sự là rất nóng, sau một lúc, hắn buộc phải hét lên: “Tôi là gián điệp. Tôi là gián điệp.” Lời sau cùng hắn nói giống như đã thoải mái thừa nhận.
Sau đó hắn bắt đầu kể: “Tình báo Anh nhận được tin tức lãnh đạo của quân Đức, Tướng Ludendorff sẽ tới thăm một cơ sở quân sự bí mật ở Đế chế Ottoman. Tôi giả làm phi công của chúng và cùng bay tới đó. Theo tin tức tình báo của chúng tôi, quân Đức không còn quân đội nữa, không có tiền hay bất cứ đạn dược gì. Nhưng tin tình báo đã nhầm. Quân Đức làm bom cho người Thổ Nhĩ Kỳ. Và không chỉ là bom, mà còn là vũ khí mới, vũ khí bí mật. Chúng được phát minh bởi kẻ tâm thần dưới trướng Ludendorff, tiến sĩ Isabelle Maru. Binh lính ở các con hào gọi cô ta là “Tiến sĩ Độc”. Vì lý do rất hợp lý…”.
Tiếp đấy, Steve tả lại cảnh hắn thấy trong phòng thí nghiệm. Một người đội mặt nạ phòng độc bị tiếp xúc với một loại chất hóa học. Quá trình rất kinh khủng với tiếng hét thảm liên tục của người bị thí nghiệm. Sau đó, người đó chỉ còn thoi thóp.
“Theo như tôi thấy, tiến sĩ Maru có thể hoàn thành công việc của cô ta. Và sẽ có thêm hàng triệu người chết. Chiến tranh sẽ không bao giờ kết thúc. Tôi được lệnh ở đó để quan sát và báo cáo, không làm gì hơn… nhưng tôi phải làm gì đó.” Steve dừng một chút rồi nói: “Tôi lấy trộm cuốn bút ký của Maru, chạy khỏi phòng thí nghiệm, leo lên máy bay, làm nổ phòng thí nghiệm, sau đó bay đến nơi đây.”
“Nếu tôi có thể đưa quyển sổ này về cho Tình báo Anh kịp lúc, nó có thể cứu mạng hàng triệu người. Nó có thể chấm dứt cuộc chiến tranh.” Steve chân thành nói.
“Chiến tranh? Chiến tranh nào?” Diana phản ứng kịp thời. Nàng rất nhạy cảm với từ chiến tranh.
“Cuộc chiến tranh.” Steve không hiểu vì sao những cô gái kia còn không biết, mờ mịt nói: “Cuộc chiến tranh chấm dứt mọi cuộc chiến tranh.”
“4 năm, 27 quốc gia liên quan, 25 triệu người chết. Binh sĩ và dân thường. Người vô tội… Phụ nữ và trẻ em bị tàn sát. Nhà và làng của họ bị cướp và thiêu rụi.” Steve nói đến đây. Đinh Minh đã chú ý tới vẻ mặt ngơ ngác và kinh hoàng của Diana. Nàng vội vàng ngoảnh mặt nhìn mẹ của mình. Có điều mặt của Nữ hoàng vẫn thờ ơ không động lòng.
“Các vũ khí chết chóc hơn các vị… tưởng rất nhiều.” Steve tưởng tượng lại trong nỗi hoảng sợ. “Nó không giống bất cứ thứ gì tôi từng thấy. Như thế giới sẽ tàn lụi vậy.”
“Được rồi.” Hippolyta không muốn nghe nữa: “Vậy còn vị này, ngươi có thể nói cho ta biết mục đích ngươi tới đây không?”
“Xin chào nữ hoàng, ta là Đinh Minh Potter, ngài cứ gọi ta là Đinh.” Đinh Minh bước ra: “Ta tới từ một thế giới khác. Thế giới của ta tương lai sẽ phải đối mặt rất nhiều nguy hiểm. Có thể sẽ có hàng tỷ người chết nếu nguy hiểm không được cản lại.”
Đinh Minh ngập ngừng nói: “Ta mong muốn tập hợp các siêu anh hùng từ các thể giới khác nhau cùng chung sức chống cự tương lai nguy hiểm. Ta có thể nhìn thấy một vài mảnh vỡ của tương lai. Ta ở đây nhìn thấy một vị cực kỳ mạnh mẽ siêu cấp anh hùng.” Đinh Minh cười nói: “Để bù đắp lại, ta sẽ giúp các vị…” Đinh Minh dừng một chút rồi nói, hắn ngữ khí kinh người: “Tiêu diệt Ares.”
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!