Thiết Huyết Đại Kỳ - Chương 6: Thành Lạc Dương mây gió
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Thiết Huyết Đại Kỳ


Chương 6: Thành Lạc Dương mây gió


Lạc Dương là một nơi phồn hoa đô hội, thậm chí có thể nói rằng Lạc Dương là một trong những nơi phồn hoa nhất trong thiên hạ.

Trong giai tầng thượng lưu ở thành Lạc Dương mấy ngày gần đây có lưu truyền một sự kiện lạ lùng: có một vị phú ông giàu sang có thể địch quốc.

Tại thành Lạc Dương bấy giờ những kẻ giàu sang không thể nào đếm nổi. Những kẻ thế gia công tử từ bốn phương về đây để hưởng lạc, ngoài ra còn có nào là phú thương, doanh nhân di chuyển trên đường không ngớt.

Lại còn cả giới danh công vương thân quan, lại quí tộc che giấu thân phận đến đây để hưởng những thú vui. Còn cả danh nhân thi sĩ, kiếm khách cũng có mặt nên từng để lại thành Lạc Dương những áng văn chương thi phú nổi tiếng.

Bây giờ những thứ ấy đều bị mờ nhạt bởi một trọc phú, cũng chính câu chuyện truyền miệng về nhà trọc phú địch quốc này đã trở thành câu chuyện trung tâm ở thành Lạc Dương.

Nhà họ Lý ở phía Bắc thành, chẳng những là một kho báu lớn của thành Lạc Dương mà con có thể nói rằng nhiều hơn châu báu trong cả nước. Chuyện kinh doanh bảo vật khắt thiên hạ không ai là không biết cái tên Lý Lạc Dương.

Lý Lạc Dương đã trải qua nhiều đời mua bán châu báu, chẳng những quá giàu sang mà còn có cả võ công gia truyền, vốn nổi tiếng trong giới võ lâm.

Người kinh doanh bảo vật nếu không có võ công thì chẳng khác chi con dê lùa vào bầy cọp đói vô cùng nguy hiểm, con cháu họ Lý đều biết rõ điều này nên thường quan tâm luyện tập võ công.

Những con người cũng như những sự kiện lạ lùng gây chấn động mọi người đều xuất phát từ cửa miệng của những người phục vụ trong nhà họ Lý.

Nhà họ Lý giàu sang truyền đến nay là đời thứ mười một. Hầu hết đệ tử nhà họ Lý đều trải qua vô số chiêu loạn và đạo tặc nên học được khá nhiều thận trọng, khiêm cung.

Họ không hề bày ra cửa hàng sang trọng mà chỉ có một ngôi nhà thật kiên cố, thật lớn và cũng thật cũ kỹ ở phía bắc thành Lạc Dương để làm nơi giao dịch mua bán.

Hàng năm có mười ngày tất cả những tay giàu có trong thiên hạ đều kéo về đây bán có, mua có toàn là châu báu.

Những châu báu của những tay giàu có khắp bốn phương. Nào là danh công cự phú mang theo thê tử, tỳ thiếp, tỏ sự phiêu khách, kẻ bán người mua.

Dĩ nhiên trong số đó cũng có bọn lục lâm đạo tặc, giang hồ đại đạo. Khi họ đến đây thì rất qui củ, chúng tuyệt nhiên không dám ra tay cướp của.

Nhà họ Lý rất khai phóng, chỉ cần đến việc mua bán chứ không hề phân biệt giai cấp, bất luận người thuộc giai cấp nào, bất luận người có bao nhiêu tiền bạc, châu báu.

Trong mười ngày ấy toàn bộ nhà họ Lý đều chuẩn bị trưng bày để đón tiếp tất cả hạng người trong thiên hạ, dù người chỉ bán một viên ngọc, hay người muốn mua một thứ gì đó tặng thê tử đều được đón tiếp nồng hậu như mọi người.

Tất cả đệ tử cũng như người phục dịch đều được huấn luyện rất nghiêm túc, tất cả đều lấy cái tập quán truyền thống của họ Lý chiêu đãi người :

Nhà họ Lý có câu cách ngôn :

“Ai vào nhà họ Lý là khách của họ Lý” Tại đây không ai chú ý thân phận của ai, cũng chẳng ai tra hỏi về lai lịch, tiền tài, chỉ cần mọi hành vi phải chính đáng. Nhưng chỉ cần có một hành vi bất chính, nhỏ thì bị lăng nhục, rồi trục xuất ra khỏi nhà, nặng thì tức khắc sẽ bị cầm cố hoặc hình phạt của nhà họ Lý.

Nhiều năm trở lại đây, nhà họ Lý cũng từng bị quấy nhiễu, ví như Dực Bắc song hung thần, Độc Thủ Côn Luân là những tên võ công cao cường, cự đạo ma đầu đến đây để cướp bóc nhưng đều bị họ Lý chặt hay tay tống ra biên ngoại.

Võ công của nhà họ Lý khiến người khác cũng kính nể, cùng với của cải, lễ nghĩa, tập quán, truyền thống cho đến những qui củ giao dịch đều được giang hồ kính trọng.

Thời gian giao dịch năm nay so với những năm khác lại càng nhiệt náo hơn.

Lý Lạc Dương là chủ nhân đời thứ mười một. Gương mặt trong sáng, dáng dấp cao cao, hàm râu tuy hơi bạc nhưng đôi mắt như hai vì sao sáng.

Họ Lý mặc áo bào màu sẫm thật tao nhã phong độ, cùng với cậu con trai Lý Kiếm Bạch đứng ở bậc cấp thứ hai để tiếp đón khách.

Một nữ phụ nhan sắc tuyệt đẹp cùng với một cậu thiếu niên mặc áo trắng như tuyết là hai vị khách đầu tiên của ngày đầu tiên.

Sau hai vị khác này nào là các vị tướng hồi hưu, một tướp cướp đã gác đao, những chàng trai trẻ, những lão già giàu sang nối tiếp nhau vào.

Có một lão bà áo quần lam lũ hai tay xách hai bao bố, vội vàng bước lên bậc cấp.

Thấy vậy, Lý Kiếm Bạch vừa nhanh nhẹn lại niềm nở đỡ bà lão lên thềm, chào đón rất niềm nở, và lễ độ.

Lý Lạc Dương rất bằng lòng có được một người con như vậy.

Ngày thứ nhất qua mau, ngày thứ hai mới thật đông đúc.

Vừa đến giờ ngọ, lợi dụng thời gian rảnh rỗi, Lý Lạc Dương định ngủ trưa trước cửa chính, chợt dừng lại hai chiếc xa tám ngựa trang hoàng rất hoa mỹ. Người đánh xe là hai em bé chừng bảy, tám tuổi nhưng tài đánh xe chẳng thua gì người lớn. Chỉ mới nhìn ai cũng biết rằng đó là hai nữ hài tử được huấn luyện của Phấn Cúc Hoa. Một danh kỹ Phấn Cúc Hoa đã nổi tiếng từ lâu. Khi tuổi già đã huấn luyện rất nhiều nữ hài biết ca múa để bán lại cho những nhà giàu làm nô tì. Những nô tì này lạ một điều là rất thông minh, bách nghệ đều thông. Nếu không phải là thế gia cự phú thì đừng có nghĩ tới, bởi bà ta bán với giá rất đắt. Mỗi nữ hài một vạn lượng bằng cả một gia tài của hạng bình thường.

Tất cả những người có mặt ở đó đều bị thu hút bởi hiện tượng này, ai cũng muốn nhìn người ngồi trên xe là người sang trọng như thế nào?

Chiếc xe thứ nhất vừa thấy bức rèm cuốn lên đã thấy từ trên xe một thiếu nữ nét mặt tươi cười bước xuống, mình thiếu nữ mặc áo gấm thật sang trọng.

Mọi người đều nhìn theo dáng dấp của nàng. Ai ngờ thiếu nữ vừa bước xuống xe nàng liền cúi mình thưa :

– Xin mời cô nương xuống xe.

Từ trên xa, thấy đôi bàn tay ngọc thò ra, một nữ nhân nhẹ nhàng vịn vào vai thiếu nữ bước xuống.

Người thiếu nữ áo gấm ấy tuy đã đẹp rồi nhưng là vẻ đẹp ở hồng trần, còn người thiếu nữ mặc cung y còn đẹp gấp bội thiếu nữ kia.

Nàng vịn vai cô gái áo gấm từ từ đến bên chiếc xe thứ hai.

Mọi con mắt đều hướng theo nàng.

Chiếc xe thứ hai vừa mở cửa, ai nấy đều chăm chú nhìn. Thì ra là một ông già da nhăn, má hóp, tóc râu đều bạc phơ.

Bước đi của ông lão không còn vững chắc, một tay ông lão che mắt, như sợ ánh mặt trời, một tay vịn vào cô gái tuyệt mỹ.

Sau khi mọi người chứng kiến, ai nấy đều thất vọng, cũng có kẻ bất bình. Một đóa hoa đẹp đẽ như thế lại cắm vào bãi phân trâu.

Cả ba người bước vào cửa, Lý Lạc Dương vội xuống thềm nghênh đón :

– Qúi khách từ xa đến, xin được biết họ tên?

Ông lão mặc áo hoa “hừ” một tiếng, nói giọng rất kỳ lạ :

– Ta đến đây làm ăn với ông, chứ không phải ta đến đây để các người tra hỏi.

Lý Lạc Dương gượng cười :

– Xin mời vào! Xin mời vào!

Ông già trợn đôi mắt nói :

– Tự nhiên là bước vào, nếu không vào thì ngủ ở trước cửa hay sao?

Nghe vậy, Lý Lạc Dương rất bực mình tựa hồ như nói không ra lời. Bình sanh Lý Lạc Dương đã thấy rất nhiều hạng người, nhưng chưa hề gặp một ông già cổ quái như vậy.

Ông già bước ngay vào đại sảnh, nhìn quanh một vòng, chợt cười khanh khách :

– Đồ giả, trong bốn bức họa có ba bức là đồ giả.

Lý Kiếm Bạch tuổi trẻ xung động, chàng vừa nghe xong định xông tới khó dễ, nhưng Lý Lạc Dương đã tằng hắn một tiếng dùng mắt ra dấu ngăn cản.

Cùng trong lúc ấy, hai nữ hài tử ôm hai cái rương vào. Trên rương đầy đủ trân châu bảo ngọc làm hoa mắt kẻ khác. Không nói đến báu vật để ở trong rương, trước hết chỉ nói đến báu vật để trên rương cũng đủ giá trị rồi. Lý Lạc Dương thấy vậy cũng lấy làm lạ.

Ông già bước tới miệng bãi bãi :

– Phòng ở tại chỗ nào?

Nhìn bên ngoài thì ngôi nhà này không được đường hoàng, nhưng bên trong thì phòng ốc trùng điệp.

Vì chuẩn bị tiếp đón tân khách nên Lý Lạc Dương đã cho quét dọn sạch sẽ. Họ Lý biết rằng ông già này tính khí cổ quái, nên dẫn đến một căn phòng tối tăm.

Nào ngờ vừa đặt chân vào, thiếu nữ mặc cung y đã bịt mũi, nheo mày. Còn ông già nhảy cà dật chỉ vào mặt Lý Lạc Dương mắng :

– Đây là chỗ ở của người? Cái chuồng heo của lão phu còn sạch đẹp hơn nhiều.

Lý Kiếm Bạch nghiêm túc :

– Các hạ chê bai, sao các hạ không mang căn phòng ấy cùng theo.

Kiếm Bạch cố ý không nhìn sắc mặt của phụ thân nói khía với ông già.

Ông già chỉ cười nhạt :

– Ngươi cho là ta không làm được?

Chỉ trong vòng vài giờ sau, căn phòng đã được trưng bày màng trướng sang trọng chẳng khác nào chỗ ở của vương công Mông Cổ.

Cách trưng bày màn trướng cũng vô cùng tinh xảo, thứ nào cũng là vật hiếm thấy ở nhân gian.

Ông già tự bày ra nhà bếp, không chịu nhận thức ăn thức uống của nhà họ Lý.

Chén bát toàn là loại sản xuất ở Tô Hãn, nghe đâu các thứ ấy đều từ trong hoàng cung mang ra.

Ông già cổ quái, cô gái cá lặn nhạn sa, gia tài địch quốc, tất cả những thứ đó đều có đủ ở một nơi, tự nhiên là khó tránh được sự dòm ngó của mọi người.

Người nào cũng có thể đoán được nhưng ông già thì không ai đoán được lai lịch của ông. Ngay như Lý Lạc Dương là người hiểu nhiều biết rộng, ngoài mặt của họ Lý vẫn giữ nét tự nhiên, nhưng trong lòng không khỏi kinh dị.

Những người vương hầu quí tộc từ kinh thành đến đều đoán chừng ông già là một đại thần ẩn cư, hoặc là một tay hào phú ở Giang Nam.

Hạng người danh công cự phú từ Giang Nam đến thì cho ông già thuộc loại vương hầu quí tộc từ kinh thành đến.

Lại còn có mấy cậu công tử đa sự pha vào những câu chuyện truyền kỳ. Nói rằng ông già là một tướng cướp nổi tiếng, nay đã dừng bước giang hồ, nên trong người ông có võ nghệ tuyệt luân.

Nhưng không một ai biết được trong tất cả phán đoán ấy có một điều đúng.

Bữa cơm tối, ông lão đặt ra một thực đơn rất sang trọng.

Mỗi ngày họ cần có một trăm con cá tươi, tám mươi con anh võ, quan trọng nhất là mỗi ngày họ cần đến tám con tuấn mã.

Bởi vì ông lão muốn ăn bao tử cá, tim của chim anh võ và gan ngựa.

Sau bữa cơm tối, ngồi nghỉ trước bậc rèm uống rượu quí, mùi rượu quí bay khắp nơi.

Người con gái tuyệt mỹ thì đâu trùm khăn sa ngồi một bên ông lão, từ đầu đến cuối không nghe nàng nói một câu, chỉ bằng đôi mắt ấy còn hơn cả ngàn câu nói.

Tại đại sảnh nhà họ Lý đèn đóm sáng như ban ngày.

Mỗi hạng người mang theo châu báu mở đầu cho cuộc mua bán.

Có thể nói rằng việc mua bán trong ngày thứ hai cũng chỉ bình thường, chỉ có một vị tướng quân về ở ẩn mua bốn đôi bích thúy mã, một đôi trân châu. Còn có một cặp khách nhân đến trước tiên, đó là một nữ nhân và một chàng thiếu niên mua một số trang sức trạm trỗ rất tinh xảo, một cây bảo kiếm.

Ông già vẫn chưa thấy xuất đầu lộ diện, một số người không chịu nổi đến phòng của ông lão nhìn lén. Người thiếu nữ tuyệt mỹ ấy chỉ nhíu đôi mày rồi bước vào trong bức trướng.

Có vài chàng thiếu niên không chịu được mở miệng mắng :

– Đóa hoa tươi đẹp lại cắm vào đống phân trâu. Ông già tám mươi đi lấy cô gái vừa đẹp vừa trẻ…

Tiếng mắng chửi lọt vào phòng, cô gái tuyệt mỹ uốn mình đứng dậy :

– Huynh… huynh hóa trang như thật!

Ông già cũng đứng dậy nheo đôi mắt tựa hồ như trẻ hơn mấy chục tuổi.

Hai người hoá trang một già một trẻ ấy không ai khác hơn là Thiết Trung Đường cùng cô gái vừa đặt chân vào hồng trần, Thủy Linh Quang. Những điều phán đoán đều sai cả.

Thủy Linh Quang cười ngặc ngoẽo, rồi nàng nhíu mày :

– Nhưng muội… muội còn một… chút lo…

– Mọi người tự nhiên là phải đến, nếu họ không đến thì mình tìm đến họ.

– Sau khi Hắc Tinh Thiên… trở về… chắc chắn… hắn trở lại tìm…

– Tai mắt của bọn chúng rất nhiều, hai ta mang châu báu nhiều như vậy, vô luận đi đến đâu đều bị chúng truy tìm, nhưng chúng ta chiêu dụ bọn chúng, ngược lại chúng không nghi ngờ đầu óc chúng ta, đại ca của muội đã nghĩ kỹ.

– Nhưng Hắc Tinh Thiên… đã thấy muội…

– Hình dáng muội lúc ấy so với bây giờ thì cách nhau cả ngàn dặm. Dù cho Hắc Tinh Thiên đã gặp muội nhưng hắn không thể nhìn ra muội.

Thiết Trung Đường nói tiếp :

– Chỉ tiếc rằng ở đây toàn là các cậu công tử bột, còn không huynh có thể chọn được một người cho muội.

Thủy Linh Quang nghe xong thẹn đến đỏ mặt, cùng với nụ cười duyên chợt tan biến mất. Gương mặt nàng biến thành màu xanh như không còn một hạt máu, trong đôi mắt thoáng nét ai oán.

Thiết Trung Đường không hề chú ý đến những thay đổi của cô gái ngây thơ trinh bạch ấy. Chàng chỉ thâm trầm chú ý đến cây bảo kiếm treo ở trên tường :

– Theo sự đánh giá của huynh thì nội trong sáng mai bọn chúng sẽ đến.

Sáng sớm ngày thứ ba, mặt trời chiếu khắp không gian. Trong ánh dương quang từ con lộ ở phía Bắc thành Lạc Dương hai thớt ngựa phi bôn tới.

Ngựa phi như rồng bay, bụi đường mù mịt. Tiếng vó ngựa như tiếng mưa rơi xuống cành lá. Kỵ sĩ ngôi trên ngựa có đôi mắt trầm trọng, toàn thân kỵ sĩ còn in dấu bụi đường, đôi mắt tỏa hào quang như muốn thu hồn kẻ khác, khuôn mặt kỵ sĩ cũng không biểu lộ một chút gì mệt mỏi.

Đó là Hắc Tinh Thiên tổng phiêu đầu Thiên Võ tiêu cục và Phó tổng tiêu đầu Tam Thủ Hiệp Bạch Tinh Võ, cả hai tiếng tăm khắp chốn giang hồ.

Hai con tuấn mã hí dài một tiếng dừng chân trước cửa Lý Lạc Dương.

Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ nhảy xuống ngựa, cầm dây cương vừa bước vào vừa gọi :

– Lý đại ca đâu rồi?

Lý Lạc Dương cũng vừa chải tóc rửa mặt xong rồi ra đứng trước thềm điều tức, hít thở không khí trong lành của buổi sáng.

Hắc Tinh Thiên đặt ngay câu hỏi :

– Huynh đệ tại hạ lần này đến đây nhờ đại ca nghe ngóng cho một việc.

– Xin được nghe!

– Nghe đâu trong phủ của đại ca có một vị kỳ nhân mới đến, của cải giàu có, có thể địch quốc, còn ngọc ngà châu báu đều là những vật mà người đời rất hiếm thấy.

– Hắc tổng quản thu thập tin tức thật nhanh lẹ, chỉ trong vòng một ngày, người nào đến, người nào đi các hạ đều biết rõ.

– Lần này huynh đệ tại hạ đến đây mong Lý đại ca điều tra lai lịch của người ấy.

– Tại hạ không hề biết gì về ông già ấy, thậm trí họ tên của ông ta tại hạ cũng không biết.

– Nhưng Lý đại ca…

Nghe đến đây, Lý Lạc Dương tỏ vẻ không bằng lòng, họ Lý nghiêm sắc mặt :

– Dù cho tại hạ biết rõ lai lịch của ông ta cũng không thể cho hai vị biết, đó là truyền thống của nhà họ Lý mà con cháu đều phải tôn trọng, xin hai vị hiểu cho.

Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ nhìn nhau dùng mắt ra dấu. Bạch Tinh Võ dáng trầm ngâm, Hắc Tinh Thiên nói :

– Đã như vậy, chẳng biết Lý đại ca có bằng lòng cho tại hạ biết về dáng dấp châu báu mà ông ấy đem lại đây hay không?

– Điều đó… nếu hai vị ở đây ít hôm thì tự nhiên biết ngay. Hai vị đã không thấy thì vị tất tại hạ đã được thấy.

Lý Lạc Dương gượng cười, nói tiếp :

– Hai vị đi đường sá xa xôi ắt đã mệt mỏi, trước hết xin mời hai vị rửa ráy rồi cùng uống với tại hạ chén rượu “nghênh phong tẩy trần”.

Trước sau chưa hề mở miệng nói một lời, bây giờ Tam Thủ Hiệp Bạch Tinh Võ mới trầm giọng :

– Huynh đệ tại hạ không phải không biết đến tác phong truyền thống của Lý đại ca, nhưng…

Hắn thở dài một tiếng rồi nói tiếp :

– Việc này có quan hệ rất lớn đối với Thiên Võ tiêu cục của tại hạ và Thịnh gia trang. Hàng Phong bảo, Tích Lịch đường, và Lạc Nhựt mục trường, nếu chúng tôi không tìm ra đôi nam nữ thì hậu quả sẽ không lường được. Xin Lý đại ca nể tình tương giao đã nhiều năm giữa chúng ta cố giúp huynh đệ tại hạ một tay.

Tuy giọng nói của Bạch Tinh Võ có vẻ dịu, nhưng sắc mặt của hắn lại rất trầm trọng.

Gương mặt của Lý Lạc Dương hơi biến :

– Đôi nam nữ nào? Có lý nào là môn hạ đệ tử của Đại Kỳ môn?

– Đúng là đệ tử của Đại Kỳ môn.

– Đệ tử của Đại Kỳ môn hành động xuất quỷ nhập thần, họ thích ẩn mình nơi chốn hoang sơn, cùng cốc, sao hai vị lại đoán là có đến đây?

– Việc này rất dài dòng. Nói một cách ngắn gọn là gần đây tại hạ biết đệ tử của Đại Kỳ môn vừa tìm được một số châu báu chắc chắn hắn cũng muốn tẩy đi một phần, như vậy có khả năng hắn đến đây.

– Hai vị nghi ngờ lão già cổ quái và tiểu thê của hắn là đệ tử của Đại Kỳ môn cải trang phải không?

– Đúng vậy.

– Hai người đệ tử của Đại Kỳ môn biết rõ mình đang bị các tay cao thủ của năm gia đình truy lùng, dưới tình huống ấy bọn họ phải che đậy hành tung, lý nào chúng làm những việc cổ quái để mọi người chú ý!

Hắc Tinh Thiên thở dài :

– Nói ra thì đúng, nhưng đệ tử của Đại Kỳ môn thường làm những việc ngoài dự liệu của người khác. Nếu huynh đệ tại hạ sơ xuất thì sẽ rơi vào mưu mô của chúng.

Cả ba người vẫn ngồi trong đại sảnh chuyện trò.

Lý Lạc Dương trầm ngâm một lát :

– Dựa vào truyền thống của bản môn, tiểu đệ không thể giúp đỡ cho hai vị được, nhưng ngoài việc ấy, nếu hai vị cần gì tiểu đệ đều không chối từ.

– Tiểu đệ chỉ có mỗi một việc yêu cầu.

– Việc gì?

– Tiểu đệ yêu cầu Lý đại ca cho huynh đệ tại hạ hai bộ quần áo của người phục dịch.

– Được thôi.

Nửa giờ sau, Hắc Tinh Thiên, Bạch Tinh Võ đã cải trang, cả hai người đang bối rối trước số lượng phòng ốc của nhà họ Lý.

Chỉ nghe sau bức trướng có tiếng đàn rất hay. Trong thời khắc ấy Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ đều đang thực hiện quỷ kế nhưng cả hai cũng mê theo tiếng đàn.

Trong trướng màng khói trầm nghi ngút, xuân tình tràn ngập. Người thiếu nữ ngồi dưới lò trầm gảy đàn, hai hài tử hầu cũng ngồi một bên gõ trắc.

Thiết Trung Đường mỉm cười, chốc chốc lại nghiêng tai nghe. Chàng không nghe tiếng đàn nhưng lắng nghe mọi động tĩnh bên ngoài, đôi mắt hấp hem của chàng cũng có lúc tỏa ánh mắt nhìn sắc bén.

Chỉ có Thủy Linh Quang dựa vào giường như con mèo nằm queo.

Cùng lúc ấy thiếu nữ hầu ngưng tay, tiếng đàn chấm dứt.

Thủy Linh Quang khen :

– Em… em đàn rất hay.

Tiếng đàn vừa ngừng chốc lát. Thiết Trung Đường chợt vùng dậy bảo :

– Đàn tiếp đi!

Chàng liền nép mình trước tấm rèm.

Thủy Linh Quang hơi biến sắc :

– Tới… tới rồi sao?

– Quả nhiên tới rồi.

– Làm thế nào đây?

– Các ngươi cứ tự nhiên, còn Thanh nhi đàn tiếp.

Thiết Trung Đường nói nhanh, chàng sửa lại áo quần, tóc râu rồi lẹ làng phóng ra.

Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ vẫn giả vờ qua lại, bọn chúng chợt thấy có người từ sau tấm rèm phóng ra hình dạng cổ quái hướng về bọn chúng vẫy tay.

Hai người đưa mắt nhìn nhau. Hắc Tinh Thiên nói nhỏ :

– Hắn đã chường mặt!

Bạch Tinh Võ gật đầu, rồi cả hai cùng đến.

Lão nhân cổ quái nói chậm rãi :

– Các ngươi đến đây phục vụ phải không?

Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ liền cúi mình :

– Dạ đúng! Lão nhân gia có điều gì sai bảo, hai đứa chúng con được chủ nhân phái tới đây để hầu hạ lão nhân gia.

Thiết Trung Đường ngầm cười nhạt, nhưng sắc mặt của chàng vẫn không thay đổi, vẫy tay gọi :

– Đến đây!

Rồi lại vén tấm rèm đi vào.

Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ lại đưa mắt nhìn nhau cùng đi vào phòng. Trong tâm cả hai tên này đều có phòng bị, hai tay bọn chúng sẵn sàng vận nội công tập trung chân lực. Vừa bước qua khỏi tấm rèm, bọn chúng ngửi thấy mùi trầm thơm ngát, bọn chúng nhìn quanh một vòng, trong ánh sáng của ngọc ngà, hai nữ hài tử cùng cô thị tỳ đang gảy đàn không hề chú ý đến bọn chúng. Còn thiếu nữ tuyệt mỹ thì đang phe phẩy chiếc quạt lông ngồi lắng nghe đàn. Lão nhân cổ quái thì nằm trên một chiếc giường hỏi :

– Hai ngươi có phải là người phục vụ của nhà họ Lý? Tại sao lại tùy tiện đến đây nhìn lén?

Hắc Tinh Thiên vội thưa :

– Gia quy của chúng con rất nghiêm khắc, không bao giờ có việc ấy, lão nhân gia nghi oan cho chúng con đó thôi.

Con người này rất giảo quyệt, đường đường là một tổng phiêu đầu mà lại đến đây làm một kẻ nô dịch, chúng cải trang như hệt, ngay nói năng cũng không hề để lộ một tí gì.

Thiết Trung Đường ngầm cười :

– “Để xem chúng bay che đậy đến lúc nào?”

Chàng nghiêm sắc mặt nạt :

– Sự thật rành rành ra đó thế mà chúng bay còn dám cãi?

Bạch Tinh Võ thấy lạ lùng! Hắn nhìn lão nhân không hề giống môn hạ của Đại Kỳ môn nên hắn không khỏi ngầm lo :

– “Phải chăng hắn đã biết điều gì đó nên hắn muốn ngồi trên đầu mình?”

Hắc Tinh Thiên cúi đầu thưa :

– Tiểu nhân đến đây quả thật là không…

Thiết Trung Đường giả vờ giận dữ vỗ tay vào bàn :

– Lại còn nói là không?

Chàng chỉ tay vào thiếu nữ đánh đàn nói tiếp :

– Ta đã mua cô ấy một vạn năm ngàn lượng bạc từ Phấn Cúc Hoa đưa đến đây, còn ngươi không tốn một xu nhỏ lại muốn cùng với lão nhân gia nghe đàn, như thế rõ ràng là nghe trộm, hai ngươi còn cãi, còn chối nữa không?

Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ cứng họng không nói được một lời.

Thiết Trung Đường liền nhảy từ trên giường xuống nạt :

– Các ngươi đã trộm của lão nhân gia những gì thì phải trả lại cho lão phu?

Bạch Tinh Võ ấm ớ :

– Tiếng đàn làm sao mà hoàn lại được?

– Ngươi hãy tới đàn một bài để lão phu nghe.

– Tiểu nhân không biết đánh đàn.

Thiết Trung Đường nổi giận vỗ bàn mắng :

– Không biết đàn cũng không xong đâu, lão phu phải báo cho chủ nhân các ngươi biết lão phu muốn… muốn…

Chàng lại nằm ngay xuống giường, trông chàng như không còn hơi để nói. Mặt khác Thiết Trung Đường giả vờ ho liên tục, nữ hài hầu vội vã mang trà đến thưa :

– Xin lão gia bớt giận.

Rồi cô bèn ra phía sau nhẹ nhàng đấm bóp cho Trung Đường. Bạch Tinh Võ và Hắc Tinh Thiên nhìn nhau sững sờ, Thủy Linh Quang nhìn dáng dấp của chúng trong lòng cười thầm, nàng lại lo lắng sợ Hắc Tinh Thiên nhận ra mình. Nàng tằng hắng một tiếng rồi nắm cây quạt lông lên che mặt đưa mắt liếc về phía Thiết Trung Đường mỉm cười.

Thiết Trung Đường mắng lớn :

– Cút… cút mau… nếu chúng bay bị lão phu phát hiện đến đây nghe lén một lần nữa xem lão phu có đánh vào mông chó của chúng mày không.

Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ không dám nói một lời, lặng lẽ rút lui.

Thế là sau tấm rèm, Thủy Linh Quang không nhịn được nàng ngã lăn ra cười.

Hắc Tinh Thiên trầm ngâm :

– Tuy ta chưa nhận hắn là ai nhưng ta có cảm giác trong việc này có cái gì đó lạ lùng.

Bạch Tinh Võ nhíu mày :

– Thiếu nữ ấy có phải là người mà đại ca đã thấy trong thạch động.

Hắc Tinh Thiên lắc đầu :

– Con nhỏ ở trong động vừa xấu lại vừa dơ dáy, thiếu nữ này lại đẹp như tiên, nhưng trong sự việc này có cái gì không xứng.

– Có gì không xứng, chẳng qua vì ông già quá xấu xí còn thiếu nữ thì quá đẹp, đó là điều mà đại ca cho là không xứng?

– Không hoàn toàn như thế, ta chỉ có cảm tưởng là không xứng nhưng cụ thể thì không nói ra được.

Bạch Tinh Võ vỗ vào vai Hắc Tinh Thiên nói :

– Đại ca qua hướng Đông, đệ qua hướng Tây xem xét một lần nữa may ra khám phá được chân tướng của hắn, cũng chưa biết chừng.

Hắn không chờ Hắc Tinh Thiên đáp lời đã vội rảo bước.

Hắc Tinh Thiên cứ nhíu mày suy nghĩ mãi chợt nghe từ phía ngoài viện có tiếng cười vọng lại, hắn tò mò rảo bước ra.

Căn viện này không phải dành cho người giàu sang nhưng được quét dọn sạch sẽ.

Khi ấy có một cặp phu thê tuổi chừng trung niên đang đứng trên thềm, cùng với một cặp trẻ hơn mang theo a đầu đứng một bên đang đứng xem một cậu bé tuổi chừng mười bốn, mười lăm nhảy múa ở trong viện.

Điệu nhảy của cậu bé cũng lạ kỳ, cậu nhảy thật hoạt kê, gương mặt của cậu bé thật buồn cười khiến Hắc Tinh Thiên cũng không nhịn được cười, thì ra hắn phát hiện cậu bé bị què giò. Trong lòng hắn gợn lên chút thương cảm, chẳng biết đứa nhỏ này con cái nhà ai, chợt hắn thấy tấm màn cửa sổ phòng bên hé lên. Có một lão bà tóc bạc nhìn hắn nạt lớn :

– Cười gì, cà lăm cũng hát được, thì què chân cũng nhảy múa được, có gì mà phải cười?

Mọi người trông thấy lão bà giận dữ đều rút lui cả. Khi ấy thấy lão bà vẫy gọi :

– Bảo nhi, về thôi, bọn chúng cười nhạo con đấy, để bà bà tính cho.

Hắc Tinh Thiên cũng không dám ở lại vì hắn sợ gây họa nên cũng rút lui, trong bụng hắn cười thầm :

– “Lại một bà lão cổ quái, thật là xúng một đôi với lão già kia.”

Hắn nghĩ tới em bé nhảy múa hắn không nhịn được cười, hắn nói nhỏ :

– Què chân lại nhảy múa, cà lăm thì hát ca.

Hắn vừa thì thầm đến đó chợt hắn nghĩ ra điều gì vui vẻ nói :

– Đúng rồi, cô gái ở trong động thì cà lăm, hèn gì cô ta không hề dám nói, thỉnh thoảng chỉ nói vài tiếng như muốn hụt hơi. Ngươi cải trang tuy khéo, nhưng không qua mắt nổi ta đâu.

Nghĩ tới đó, hắn vội vã trở lại phòng của lão già, nửa đường hắn gọi một tên bộc dịch :

– Ngươi đi tìm Bạch Tinh Võ nói với hắn đến ngay phòng của lão già.

Tên nô bộc gật đầu lia lịa, thì Hắc Tinh Thiên đã cách xa một khoảng rồi.

Hắc Tinh Thiên cởi áo ngoài, bên trong vẫn là trang phục của một tên phục dịch, hắn đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến căn phòng của ông già.

Hắn thấy tấm màng còn buông phủ nhưng tiếng đàn đã ngưng tự hồi nào, chỉ ngửi thấy có mùi rượu bay ra, mùi rượu rất lạ lùng, chẳng biết người ta pha chế như thế nào. Hắc Tinh Thiên thầm mắng :

– Cái lão già này cứ mà hưởng thụ.

Hắn nép mình vào cửa sổ. Hắn chợt nghe có tiếng thiếu nữ cười trong trẻo rồi hắn nghe có một thiếu nữ nói :

– Cho.. cho muội…

Đầu óc Hắc Tinh Thiên chấn động, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn vội vén tấm rèm bước vào cười như điên cuồng :

– Gan to nhỉ, thì ra các ngươi ở đây.

Thiết Trung Đường vẫn bình tĩnh, thái độ tự nhiên nói :

– Ai đấy, ra ngay!

Hắc Tinh Thiên cười nhạt :

– Ta là ai, có lý nào ngươi không nhận ra?

Thiết Trung Đường cố ý chăm chú nhìn hắn rồi cũng cười nhạt :

– Thì ra ngươi là tên phục dịch vừa rồi nghe lén không được bây giờ lại đến định ăn cướp hay sao?

– Thôi ngươi đừng giả vờ như mắt bị cát vào, dù các ngươi có như thế nào há đại gia này không nhận ra hay sao?

Trong lòng Thủy Linh Quang thật khẩn trương, lo lắng, nhưng Thiết Trung Đường vẫn xem như không có việc gì, chàng vẫn như bộ giận dữ vỗ vào bàn mắng :

– Ngươi là thứ gì lại dám vô lễ với lão phu, hãy cút đi mau, cút mau…

Rồi chàng nắm một chén trà liệng vào Hắc Tinh Thiên.

Hắc Tinh Thiên né tránh rồi bật cười :

– Thì ra các ngươi ẩn trốn ở đây. Hãy nói thật đi, đại gia này sẽ tha tính mạng cho.

Thiết Trung Đường vẫn nạt lớn :

– Ngươi điên rồi sao?

– Thôi đừng đóng kịch nữa, hãy nạp mạng.

Bên ngoài, Thiết Trung Đường giả vờ luống cuống nhưng bên trong chàng vận chân khí. Trong thời khắc ấy Thiết Trung Đường chưa muốn để lộ hành tung, nhưng chàng lại muốn Hắc Tinh Thiên ra tay để chàng khắc chế hắn.

Khoảng cách giữa hai người mỗi lúc mỗi gần, người nào cũng thủ thế.

Trong nháy mắt chợt nghe có tiếng ngoài cửa sổ :

– Hãy khoan!

Cùng với tiếng nói, một bóng người phóng ngay vào nắm chặt cổ tay của Hắc Tinh Thiên nghiêm giọng nói :

– Đại ca, hãy khoan ra tay!

Thiết Trung Đường cũng không ngờ có Tam Thủ Hiệp Bạch Tinh Võ ra tay cản trở.

Hắc Tinh Thiên giận dữ :

– Buông tay ra!

– Đại ca, đại ca nhận lầm người rồi.

– Ta tin rằng hai con mắt ta không thể nào nhận lầm, thiếu nữ ấy rõ ràng là nói cà lăm, đúng là thiếu nữ ở trong thạch động.

– Trong cõi trời đất này, người cà lăm ngàn vạn. Đại ca, đại ca chỉ bằng vào đó mà đã kết luận, há không phải là võ đoán.

Rồi hắn ghé vào tai Hắc Tinh Thiên nói thì thầm :

– May là tiểu đệ tới kịp nếu không thì đại ca biết ăn nói làm sao với Lý Lạc Dương?

– Ngươi dựa vào đâu để nói rằng ta nhận lầm người?

Hắc Tinh Thiên hỏi.

Bạch Tinh Võ kéo Hắc Tinh Thiên lùi mấy bước nói nhỏ :

– Tiểu đệ ở sau viện vừa phát hiện tông tích của đệ tử Đại Kỳ môn.

– Đúng không, không chừng đệ nhìn lầm?

Hắc Tinh Thiên nghi ngờ.

– Tên này đúng là ở trong rừng mới đến, tiểu đệ nhìn tận mắt rõ ràng, không thể nào nhầm lẫn được, đại ca đừng lo lắng gì cả.

Chợt thấy sắc mặt của Hắc Tinh Thiên thay đổi rồi hắn chấp hai tay lễ phép :

– Lão tiên sinh, tại hạ nhất thời lỗ mãng xin lão tiên sinh đừng quan tâm.

Thấy vậy, Thiết Trung Đường nổi giận mắng :

– Đừng quan tâm, kha kha.. nhất định lão phu để nằm lòng đấy, mãi mãi không thể nào quên, ngươi hãy cút mau!

Bạch Tinh Võ cười khổ xuống giọng :

– Thôi chúng ta đi mau, chung ta đã làm cho lão quái vật nổi giận.

Cả hai rời khỏi phòng của Thiết Trung Đường.

Thủy Linh Quang nhìn theo chúng, nàng thở phào nhẹ nhõm :

– Thật nguy hiểm… may… may thật…

Nàng liếc mắt nhìn Thiết Trung Đường, trong đôi mắt chàng lộ vẻ khẩn trương, thủ chưởng nắm thành quyền run run :

– Muội… muội sao vậy? Bọn chúng vừa nói gì muội có nghe rõ không?

Thủy Linh Quang gật đầu nói :

– Nghe… rõ!

– Tên Bạch Tinh Võ rất cẩn thận, tuyệt nhiên hắn không nhận lầm đâu. Nhưng bây giờ ta thật khó hiểu là người mà hắn thấy là người nào?

Bạch Tinh Võ kéo Hắc Tinh Thiên ra bên ngoài. Hắc Tinh Thiên nôn nao hỏi :

– Nhị đệ, việc này không phải nhỏ đâu, đệ nhìn có nhầm không?

– Tiểu đệ chẳng những không nhìn lầm mà còn biết được tên này có một thiếu nữ đi theo, đêm qua hắn vẫn còn ở đây, phong thái của hắn rất thoáng đạt, nhưng suốt ngày hắn chỉ ở trong phòng, rất ít lộ mặt và cũng không thấy hắn giao tiếp với ai cả.

– Nếu đệ thấy như vậy, chắc chắn là hắn rồi!

Bạch Tinh Võ cười tự hào :

– Tiểu đệ khi hành động đâu để nhầm lẫn được?

Thế là Hắc Tinh Thiên tranh bước đi trước Bạch Tinh Võ.

Một lần nữa, Bạch Tinh Võ kéo Hắc Tinh Thiên dừng lại nói :

– Bình thường đai ca làm việc rất êm ổn, tại sao hôm nay đại ca lại nôn nóng như vầy?

– Chỉ vì việc này quan hệ đối với chúng ta rất quan trọng, ta không thể để chúng ra tay trước, cũng không để bọn Linh Nhứt Phong, Tư Đồ Tiếu phỗng tay trên, nếu để chúng biết huynh đệ mình có chút hoạnh tài, thì không tránh được một phần chia cho bọn họ. Hà huống là cái chết của Tiểu Lôi Thần, ta cũng có phần trách nhiệm, nếu Tích Lịch Hỏa mà biết được lại càng không nên…

– Nói thì như vậy, nhưng bây giờ đại ca ra tay thì làm sao không bị Lý Lạc Dương tra hỏi? Với sức mạnh của huynh đệ ta liệu có chống nổi lực lượng của nhà họ Lý?

– Thực ra, trong giây phút này ta có phần rối loạn, việc này xử lý như thế nào đệ đừng ngại cứ quyết định đi.

Bạch Tinh Võ ghé vào tai Hắc Tinh Thiên nói một hồi, chỉ thấy Hắc Tinh Thiên mỉm cười vừa gật đầu vừa vỗ tay khen :

– Được, cứ hành động như vậy.

Đêm nay, đèn đóm vừa được thắp sáng nhà họ Lý vẫn giao dịch như thường lệ.

Chung quanh đại sảnh cứ cách nhau một thước có một ngọn đèn, ánh đèn lấy lánh bảy mày tỏa ánh sáng thật huy hoàng.

Ngoài ra, mỗi bàn đều có hai ngọn bạch lạp, khăn bàn sang trọng được thay hằng ngày nên không thấy một vết dơ nào.

Bởi vì việc mua bán châu báu rất cần đầy đủ ánh sáng mới có thể phân biệt được thật hay giả để đánh giá chúng. Chung quanh mỗi bàn đều có tám ghế dựa, trên mỗi bàn đều có một thẻ gỗ, nội dung trên thẻ gỗ này được ghi số khác nhau. Con số cũng tuần tự, cứ nhìn vào tấm thẻ này thì biết nơi ở của khách nhân. Người khách ở phòng một thì ngồi vào bàn số một, nếu khách nhân ở phòng số mười thì ngồi vào bàn số mười.

Do vì mọi người tới đây đều che giấu lai lịch và họ tên nên chỉ còn cách đó mới có thể phân biệt được mà thôi.

Nhưng cũng có một số khách nhân, mà lai lịch của họ không thể che đậy, cũng giống như tờ giấy không đậy được ngọn lửa.

Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ cùng ngồi ở bàn số mười ba tại một góc kín, với hai cặp mắt như cú vọ chăm chú nhìn kỹ từng người lũ lượt đến. Trong số này có một bà lão mặc áo hoa, dẫn theo hai thiếu nữ đầy nhan sắc ngồi vào bàn số hai, sau lưng bà ta có một hán tử trung niên, hông đeo trường kiếm, da mặt hơi xanh, dáng dấp nhanh nhẹn giảo hoạt.

Hắc Tinh Thiên nhíu mày nói nhỏ :

– Đệ xem người nào vậy?

– Ngọc Phan An Phan Thừa Phong! Hắn làm bảo tiêu cho Phùng Bách Vạn ở Sơn Tây? Sao cũng đến đây?

– Có lạ lùng gì đâu, hắn đang theo dõi Phùng Bách Vạn đấy.

Chợt có ba đoàn khách nhân đến, một đoàn là Nhị công tử Vương Tôn Kim ở Kinh Thành dẫn theo bốn nàng thiếp vừa cười cười bước vào, một đoàn là mấy vị công tử và cả nhị con nhà giàu sang ở Giang Nam, huynh đệ Âu Dương huynh, vừa phe phẩy chiếc quạt trên tay vừa nhìn người thiếu nữ đẹp. Còn một đoàn đều là thiếu nữ tuổi trạc chừng hai mươi, người nào cũng ra dáng phong tư, còn dáng dấp của họ thì rất buồn cười, cô nào cô nấy đều cúi đầu nhắm mắt.

Mọi người đang có mặt đều nhìn họ, nhưng ít người biết rõ lai lịch của họ chỉ có Hắc Tinh Thiên tủm tỉm cười nói với Tinh Võ :

– Nhị đệ, đệ có biết họ là ai?

– Đại ca đừng xem thường cái nhìn của tiểu đệ, có lý nào đệ không nhận ra họ chính là Hoàng Giang nhứt hoa Nữ Vương Phong!

– Bọn nữ ma đầu đã đến đây thì không biết sẽ có bao nhiêu người giống con thiêu thân lao vào lưới của chúng.

Bạch Tinh Võ chú ý liền nhìn thấy mắt của Âu Dương huynh đệ nhìn họ chầm chập, hắn nói :

– Tự mình đi tìm cái chết thì đừng oán giận ai cả!

Chợt nghe phía ngoài đại sảnh có tiếng oang oang :

– Chỗ của mỗ ở đâu?

Một gã đại hán đen thui, mình cao tám thước, trong tay hắn xách một cái bao vải, ngang nhiên bước vào.

Hắn nhìn quanh một vòng rồi chăm chú nhìn Ngọc Phan An Phan Thừa Phong, miệng hắn râm râm :

– Tiểu tử ăn cơm mớm cũng đến đây.

Phan Thừa Phong cứ ngửa mặt nhìn trời xem như không nghe, không thấy.

– Không ngờ Thiên Sát Tinh Hải Đại Thiểu cũng đến.

Hắc Tinh Thiên chắc lưỡi :

– Nhìn cái bao vải trong tay hắn, chắc hắn thu hoạch cả năm nay không ít, hắn tới đây chỉ một mình, chính ta cũng không biết hắn đã kiếm ở đâu.

Liền đó, Thiên Sát Tinh Hải Đại Thiểu được dẫn đến bàn số bảy, nhưng hắn chưa chịu đi, nôn nóng hỏi :

– Lý đại ca, hôm nay như thế nào?

Ở trong sảnh, phụ tử họ Lý đang bận rộn giao dịch, người mua kẻ bán, vừa nghe hỏi Lý Lạc Dương mỉm cười :

– Còn sớm mà, phố xá chưa mở cửa.

Hải Đại Thiểu ngửa mặt cười như điên cuồng, hắn nói thật lớn :

– Hôm nay mỗ tới đây thay Lý đại ca mở cửa hàng.

Một tay hắn nắm miệng bao, một tay nắm đáy bao hắn đổ vàng bạc đầy một bàn.

Hải Đại Thiểu vẫn cười ngặt nghẽo :

– Tính mỗ rất nóng, cộng tất cả là ba mươi thứ, không nhiều nhưng cũng chẳng ít, cứ mỗi thứ năm trăm lạng bạc, muốn mua thì cứ mua.

Hắn nói chưa dứt lời đã có một số người chạy đến dành nhau chọn, thấy thế Hải Đại Thiểu hét to :

– Để mỗ ngồi yên cái đã!

Tiếng nói của hắn như sấm rền, khiến mọi người đều dừng chân.

– Như vậy thì không được rồi, chọn đồ tốt còn thứ xấu để cho ai, mỗi người thay nhau đặt tay vào bao bốc một lần, bốc nhầm cái nào thì lấy cái đó!

Hắn lại bô bô :

– Giao tiền trước thì mới được bốc, nếu người nào lạng quạng mỗ chém một đao cụt tay ngay!

Mọi người nhìn nhau rồi thối lui cả, không ai chú ý các thứ trong bao có giá trị như thế nào, cũng không ai dám thử may rủi.

Thấy vậy, Lý Lạc Dương bước đến, bên cạnh có một gã trung niên nắm tờ ngân phiếu mỉm cười nói :

– Tại hạ xin bốc trước.

– Mỗ rất tin Lý đại ca nhưng phải trao ngân phiếu trước.

– Quy củ không thể bỏ.

Lý Lạc Dương nói dõng dạc.

Họ Lý vừa đặt tấm ngân phiếu ở trên bàn, thò tay vào bao bốc được một viên ngọc màu trắng toát, không có một dấu vết gì.

Thấy thế mọi người reo vang. Lý Lạc Dương mỉm cười ra giá ngay :

– Giá trị viên ngọc này đến ba ngàn lạng bạc thế mà chỉ tốn năm trăm lạng bạc mà thôi, thật là may mắn, thật là may mắn.

Lý Lạc Dương đánh giá vàng ngọc chẳng khi nào sai cả. Tiếng nói của Lý Lạc Dương chưa dứt thì đã có một toán người chạy đến, người đầu tiên bốc được một viên ngọc chỉ được hai trăm lạng bạc. Thấy vậy những người khác đều rút lui, chỉ còn lại một người, người mặc áo màu lam như một văn nhân bước tới :

– Ngân Toán Bàn cũng muốn thử may rủi.

Hải Đại Thiểu vừa cười vừa nói.

Văn sĩ trung niên này là một trong những tay mua bán châu báu nổi tiếng, ông ta chính là Ngân Toán Bàn, nghe tiếng Hải Đại Thiểu rồi mỉm cười :

– Tại hạ tin rằng huynh đài không để cho người khác lỗ lả.

Vật đầu tiên Ngân Toán Bàn bốc chỉ đáng giá ba bốn trăm lượng, nhưng hắn cũng không hề nôn nao, hắn bốc vật thứ hai là một con sư tử bằng ngọc trị giá đến mấy ngàn lượng.

Thấy vậy Hải Đại Thiểu hỏi :

– Ngân Toán Bàn quả là tinh minh, còn muốn bốc nữa không?

– Được bốn ngàn lượng cũng đủ rồi, tại hạ rất biết đủ.

Lại có một hán tử không biết hắn bàn tính gì với phu nhân hắn một hồi lâu rồi nắm một tấm ngân phiếu chạy đến.

Tay hắn run run, bốc được một vật giá trị chỉ bằng hai trăm lạng, gương mặt hắn biến sắc, mồ hôi toát ra như tắm.

Phu nhân hắn cũng chạy đến giọng run run :

– Biết làm thế nào?

– Bốc thêm một lần nữa.

Hải Đại Thiểu hét to.

Hán tử trung niên cúi đầu nói :

– Tại hạ không còn…

– Đồ ngốc, mỗ bảo ngươi bốc chứ có bảo ngươi đưa tiền đâu.

Nghe vậy, đôi phu thê ấy không dám tin cứ chối mãi. Cuối cùng bốc được một thứ trị giá cả ngàn lượng, cả hai phu thê cám ơn lia lịa.

Hắc Tinh Thiên trông thấy vậy khen :

– Thiên Sát Tinh quả không thẹn là một tay cướp hào hiệp.

Phùng Bách Vạn thấy chưa có ai đến bốc, hắn bước tới :

– Không nên bốc nữa, còn lại hai mươi bốn thứ, tại hạ mua hết.

– Hãy trao ngân phiếu đây.

Phùng Bách Vạn đưa ngân phiếu cho Phan Thừa Phong rồi nói :

– Gồm một vạn hai ngàn năm trăm lạng.

Không khí trong đại sảnh bỗng nhiên nặng nề, bởi vì trong giới giang hồ ai cũng biết giữa Ngọc Phan An và Thiên Sát Tinh có mối thù bất cộng đái thiên.

Hải Đại Thiểu cười như điên cuồng :

– Tên họ Phan cút về mau, Hải Đại Thiểu đến đây làm ăn với chủ nhân họ Lý, không cần tiền bạc của đứa nô tài.

Phan Thừa Phong dừng lại, gương mặt hắn không còn một hột máu.

Tay Phan Thừa Phong đã nắm vào chuôi kiếm. Thấy vấy mọi người đều nhìn Hải Đại Thiểu với đôi mắt phẫn nộ.

Lý Lạc Dương tằng hắng một tiếng, vội nhảy tới nhận ngân phiếu của Phan Thừa Phong, lấy cái bao, trả ngân phiếu cho Hải Đại Thiểu :

– Việc làm ăn như vậy là xong!

Phan Thừa Phong giao cái bao cho Phùng Bách Vạn, hắn chưa hề nói một lời nhưng đôi mắt hắn đầy sát khí.

Hải Đại Thiểu cười hăng hắc, hắn lấy mấy lạng bạc trả tiền phòng, miệng hắn còn mắng :

– Tên nô tài ăn cơm mớm!

Hắn vừa mắng vừa đi, khi đến trước mặt Phùng Bách Vạn hắn dừng lại nói :

– Thực ra, chừng ấy chẳng đúng đáng là bao, nô tài của ông có cái mũ ngọc, hãy bán cho mỗ.

– Có mũ ngọc gì đâu!

Chợt hiểu hàm ý câu nói của Hải Đại Thiểu, đôi mắt Phùng Bách Vạn đỏ ngầu vỗ bàn đứng dậy, nhưng Hải Đại Thiểu đã đi xa rồi, hắn vừa đi vừa múa tay hát :

– “Năm hồ, bốn biển mang mang.

Ai ai cũng muốn bạc vàng đầy kho.

Xem ra thế sự lắm trò.

Chén cay múa tít kiếm thù lên cao.”

Tiếng chửi thầm của Phùng Bách Vạn mỗi lúc mỗi nhỏ, còn Phan Thừa Phong thì xuôi tay đứng yên lặng.

Không khí ở trong đại sảnh bỗng im ắng, việc mua bán trở lại bình thường, tình tự kinh ngạc và kích động cũng như những nụ cười lén và tiếng nói thì thầm đều ngưng.

Đến lúc trời vừa tối thì một số bàn đã vắng người.

Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ nói với nhau :

– Bàn số bốn cũng vắng người.

Hai người nhìn nhau cười tỏ vẻ đắc ý :

– Còn nhớ kế hoạch không?

– Trước hết là gây rối loạn ở đây, để mọi người không chú ý đến phía sau viện, kế đến là đốt chuồng ngựa, khiến người của họ Lý lo chữa cháy, sau đó hãy ra tay.

Vừa nói đến đó, Hắc Tinh Thiên chợ thở dài :

– Việc này nói thì dễ, nhưng chúng ta làm sao chỉ hai người mà gây rối loạn được?

Trong lúc ấy vừa thấy một bà già ăn mặc tầm thường, chống tay vào một cậu bé què chân tuổi chừng mười ba hoặc mười bốn từ từ bước vào.

Trong tay bà già nắm một cái bao rách, áo quần tuy rách cũ, nhưng phong thái chẳng khác nào một kẻ sang trọng.

Toàn thể mọi người đang có mặt đều bị bà lão thu hút.

Lão bà từ từ bước tới bàn số chín, không hề chú ý đến mọi người chung quanh, khi vừa vào chính giữa đại sảnh, thấy trong cái bao rách có rất nhiều châu báu, nghe tiếng vàng ngọc va chạm nhau như tiếng đàn tỳ bà.

Thôi thì vô số trân châu vàng ngọc nằm la liệt. Dưới ánh đèn lấp lánh, mới thoáng nhìn không biết là bao nhiêu viên.

Lão bà nói :

– Đây là châu báu của già này.

Thấy vậy Lý Kiếm Bạch vội vàng bước tới đưa hai tay nói :

– Xin quí vị chờ cho, để tại hạ nhặt lên đã.

Nên biết rằng trân châu mắt rồng nếu chỉ có một viên thì giá trị của nó càng cao.

Mọi người đều ngồi yên không ai dám vọng động.

Phần Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ đều bước ra ngoài, cả hai người ngửa mặt thở phào :

– Trời giúp huynh đệ ta, sự việc không thể từ từ được mà cần phải nhanh.

– Đúng phải cần nhanh.

Hắc Tinh Thiên đồng ý.

Thế là cả hai đều phóng mình đi.

Bạch Tinh Võ phân công :

– Đại ca đến phóng hỏa, còn tiểu đệ đứng giữ ở đây.

Ở trong phòng số bốn đèn sáng lờ mờ lấy ló trong song cửa có hai bóng người.

Một lát sau người nam nhân chợt đứng dậy mở cánh cửa sổ, ánh trăng bên ngoài lồng lộng soi vào gương mặt anh tuấn của chàng.

Đôi mắt chàng như tỏa hào quang, cùng với sóng mũi cao, trong dáng dấp một trang anh tuấn còn pha nét thanh tú của một thư sinh.

Với màu da trắng, đôi môi đỏ au lại thoáng nét của một thiếu niên quật cường thơ ngây. Chàng ngưng nhìn ánh trăng, ngực chàng như thở thật nhanh, tựa hồ như trong lòng tức giận bởi một điều gì đó.

Nàng thiếu phụ từ từ đứng dậy, từ từ ngoảnh đầu lại…

Dưới ánh trăng, nét mặt đẹp của thiếu phụ làm xiêu lòng nam nhân. Đôi mắt nàng như có ma lực thu hút người khác, chỉ nghe nàng hỏi dịu dàng :

– Huynh lại giận rồi sao?

Chàng thiếu niên anh tuấn chỉ “hừ” một tiếng không chú ý cũng không nhìn thiếu phụ. Bàn tay ngọc của thiếu phụ vịn vào vai chàng thiếu niên, đôi môi duyên dáng tựa vào tai chàng :

– Mong sao huynh đừng giận?

Chàng thiếu niên anh tuấn thở dài :

– Ta không tức giận nhưng ta không hiểu tại sao muội lại đến đây?

Nàng thiếu phụ cúi đầu :

– Tại sao huynh lại không bằng lòng?

Chợt chàng thiếu niên nắm vào vai thiếu nữ :

– Muội hãy cho ta biết, muội có nhiều đau khổ, muội đang bị áp bức bởi thế lực của ác ôn, cần ta cứu, cần ta giúp muội…

Thiếu phụ ngửng mặt nhìn chàng với đôi mắt u buồn :

– Huynh không bằng lòng!

– Sao ta lại không bằng lòng, đừng nói chi muội đã cứu mạng ta, mà chỉ luận tình cảm giữa chúng ta, muội bảo ta nhảy vào nước lửa, ta cũng bằng lòng ngay.

– Huynh đối với muội thật tốt, muội biết rõ.

Nàng thiếu phụ nói dịu dàng. Đôi mắt nàng như long lanh nước mắt, gục đầu lên vai chàng thiếu niên :

– Nếu huynh đối với muội không tốt, tại sao lại bằng lòng đưa muội đến đây rồi lại bằng lòng đưa muội trở về.

Chàng thiếu niên chợt đẩy thiếu phụ ra rồi nói lớn :

– Ta đã cho muội biết từ lâu, ta là một môn nhân đang có tội, nếu ta đưa muội trở về, chẳng biết phải gánh chịu bao nhiêu nguy hiểm, giông tố, còn có khả năng nhận lãnh sự xử trị của môn qui.

Thiếu phụ chợt khóc :

– Muội là một thiếu phụ đáng thương, nếu muội không nương tựa vào huynh thì muội nương tựa vào chỗ nào?

Nét tức giận của chàng thiếu niên như dịu lại :

– Đương nhiên ta phải bảo vệ muội, bất luận như thế nào ta cũng đưa muội trở về nhà, nhưng tại sao muội lại thích đến đây, vì sao không muốn về?

Thiếu phụ vừa rưng rưng khóc vừa nói :

– Ngọc ngà châu báu huynh biết rằng rất hấp dẫn với một nữ nhân và mãi mãi không thể kháng cự nổi.

– Muội cũng cần hiểu cho rằng trong giới giang hồ, ta có nhiều kẻ thù?

– Tại sao huynh không hóa trang?

Chàng thiếu niên nghe xong chợt nổi giận :

– Thân thể, da tóc do phụ mẫu sanh ra, phụ mẫu đã cho ta hình dáng, tại sao ta lại giấu che nó, tại sao lại cần hóa trang?

Thiếu phụ nhào vào lòng chàng :

– Tiểu Vân, đừng giận nữa, chúng ta hãy đi ngay, được không? Huynh đừng lo, không có ai gia hại chàng được đâu.

Người thiếu phụ đặt bàn tay vào cửa sổ rồi nàng đóng lại, thì ra trên cửa sổ đã in vết bàn tay của nàng.

Dấu bàn tay của nàng như có lân tinh, dấu tay ấy về ban đêm phát ra áng sáng, trông giống như dấu tay của ma quỷ từ địa ngục về đây để lại dấu tích.

Đúng là địa ngục, bởi vì trong thời khắc này, trong gian phòng này chứa đầy mưu mô giảo quyệt.

Người thiếu phụ này so với quỷ sứ còn hung hiểm đáng sợ hơn nhiều.

Nàng chính là Ôn Đại Đại người tình của Lạc Nhựt mục trường chủ nhân Tư Đồ Tiếu.

Còn Đại Đại lấy vẻ đẹp của mình, thủ đoạn với tình cảm tạo thành một hố sâu đáng sợ, nàng dụ dỗ được chàng thiếu niên Vân Tranh theo nàng.

Ôn Đại Đại bày ra một câu chuyện nàng là một người nữ nhân đáng thương nhưng chẳng có ai giúp đỡ, sau đó nàng cầu Vân Tranh đưa nàng đi :

– Chàng đưa muội đi đến chân trời góc biển để chúng ta được sống bên nhau, muội muốn thoát khỏi cái thế giới xấu ác này và muội chỉ yêu chàng.

Một Vân Tranh nóng nảy, nhiệt tình quật cường và ngây thơ thì rất dễ dàng sa vào mê lưới của Ôn Đại Đại, Vân Tranh đã thề trọn đời bảo vệ nàng, thậm chí muốn đưa nàng trở về nhà.

Vân Tranh muốn đưa Ôn Đại Đại về căn cứ địa của Đại Kỳ môn để được sự che chở. Sau ba năm chàng lưu lang sẽ được sống bên nàng dài lâu.

Kế hoạch của Vân Tranh cũng chính là hy vọng của Đại Đại.

Đại Đại đem câu chuyện của Vân Tranh báo cho Tư Đồ Tiếu.

Đi đến đâu Ôn Đại Đại đều để lại dấu tích để cho Tư Đồ Tiếu biết mà theo dõi.

Thế mà Vân Tranh nào có biết, chàng định đưa kẻ thù về căn cứ địa của Đại Kỳ.

Khi ấy, cửa sổ ụp xuống, ánh đèn lời mờ! Trên nóc nhà đối diện một bóng người xuất hiện. Chính là Bạch Tinh Võ.

Trong bóng đêm chỉ thấy trên đôi môi hắn nở nụ cười âm hiểm, hắn thì thầm :

– Hảo tiểu tử, để xem ngươi đi tới đâu?

Hắn nói chưa dứt lời thì phía bên kia lửa cháy ngút trời. Kế đến là tiếng hô hoán tiếng chân người chạy.

Bạch Tinh Võ nép mình xuống vừa nghe có tiếng gió, Hắc Tinh Thiên đã lao tới.

– Đệ ở đây! Nhìn rất rõ, vạn lần không sai.

– Có động tĩnh gì không?

– Không ngờ tên đệ tử của Đại Kỳ môn lại đang âu yếm với một thiếu phụ, giờ này hắn ở lại.

– Thế là thế nào?

Hắc Tinh Thiên nạt.

Bạch Tinh Võ nắm tay Hắc Tinh Thiên chỉ cho hắn nhìn dấu bàn tay nơi cửa sổ.

– Vừa rồi tiểu đệ cũng lấy làm lạ, chẳng biết người thiếu phụ ấy như thế nào, theo cái nhìn của tiểu đệ thì thiếu phụ ấy không được đàng hoàng, chỉ tiếc là chưa thể tìm ra lai lịch của người thiếu phụ này.

– Bất luận lai lịch của thiếu phụ đó như thế nào cũng cần phải hạ thủ!

Ngọn lửa càng lên cao nhưng tiếng hoảng loạn không còn nữa, đủ biết rằng những người bộc dịch của nhà họ Lý được huấn luyện rất nghiêm túc.

Trầm ngâm một lát, Hắc Tinh Thiên nắm một viên ngói định phóng đi nhưng bị Bạch Tinh Võ cản lại :

– Việc đến như vầy, chi bằng chúng ta cứ xông vào để hắn không trở tay kịp.

– Được!

Cả hai người phi thân lên nóc phòng, hai người giao hẹn chỉ dùng mắt ra dấu, rồi kẻ trước người sau xông vào.

Ai ngờ cả hai vừa đặt chân xuống đất, từ dưới đất bay lên một vật sáng như sao rất nhanh nhưng lại không phát ra tiếng gió đánh vào đầu Hắc Tinh Thiên.

Hắn chỉ chú ý mặt sau nên không đề phòng, Bạch Tinh Võ vội nhảy lên đá vào ngực Hắc Tinh Thiên. Hắn ngầm mắng :

“Ngươi điên rồi sao?”

Hắc Tinh Thiên nhờ tránh cái đá của Bạch Tinh Võ đồng thời hắn cũng tránh được ám khí. Chỉ nghe có tiếng gió bên tai, thì ra ám khí đã xẹt ngang.

Bạch Tinh Võ đưa tay chỉ về hướng có ám khí rồi chuyển mình theo thế “Long hình” hắn nằm soài phóng như tên bay.

Bây giờ Hắc Tinh Thiên mới rõ, hắn cũng phóng theo, trên nóc nhà có bóng người, ám khí lại phóng theo. Thấy vậy Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ rất kinh sợ không nghĩ ra người ở đằng sau đánh lén là ai.

– Có lý nào bọn chúng lại có người bảo vệ? Có lý nào ở đây lại có thêm đệ tử của Đại Kỳ? Có lý nào hành động của chúng ta bị Lý Lạc Dương phát hiện?

– Phải chăng hắn đã phát hiện hành tung của chúng ta, hắn cố ý như đã ngủ say?

Bóng người ở trên nóc nhà lắc mình đã phóng tới trước mặt Hắc Tinh Thiên. Hắc Tinh Thiên sẵn sàng tay quyền tập trung chân lực, còn Bạch Tinh Võ thì phóng cước đá vào lưng bóng người ấy.

Cả hai phân tiền hậu giáp công, họ đều dùng đến tám phân chân lực, bộ vị phóng chưởng, ra cước phóng những chiêu thức chí mạng, cả hai nghĩ rằng sẽ thắng người này trong chớp mắt.

Người ấy bị tấn công cả hai mặt vẫn không rối loạn và vẫn an toàn giữa hai thế tấn công của Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ.

Thấy thế cả hai người đều lo.

“Người này có thân thủ rất nhanh”.

Cả hai không nói cứ theo như bóng với hình, rồi ra chiêu cùng đánh xuống.

Chợt nghe bóng người ấy vừa cười vừa hỏi :

– Hai vị đúng là muốn hạ độc thủ?

Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ vội thu chiêu nhảy lùi nửa bước chăm chú nhìn người ấy. Thấy người ấy nằm ngửa trên mái ngói, hai tay ôm đầu, thì ra là Lạc Nhựt mục trường Tư Đồ Tiếu.

Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ rất kinh ngạc rồi phóng tới hỏi :

– Tại sao Tư Đồ huynh cũng đến đây?

– Tiểu đệ biết hai vị đã đến, tự nhiên tiểu đệ phải theo sau.

– Đúng là tai mắt của Tư Đồ huynh rất thông.

Trên mặt Hắc Tinh Thiên gượng cười chứ trong lòng hắn như dầu sôi lửa bỏng, ngầm lo :

– “Mình được kho tàng bí mật, có lý nào hắn cũng biết rồi.”

Hắc Tinh Thiên được giang hồ gọi là Thất Xảo Linh Lung, nếu lấy tâm trí giảo hoạt thâm trầm ra mà luận thì so với Tư Đồ Tiếu khác xa, điều này hơn ai hết hắn hiểu rất rõ.

Tư Đồ Tiếu mỉm cười :

– Tại hạ không biết gì nhiều, chỉ tiếc rằng những việc mà hai vị biết lại ít hơn.

Tâm niệm quỷ sứ trong lòng Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ càng dâng lên, cả hai nhìn nhau ra dấu, đột nhiên sắc mặt Bạch Tinh Võ nghiêm lại :

– Huynh đệ chúng tôi xác định biết việc rất ít nên mới có một việc xin Tư Đồ huynh lãnh giáo, lãnh giáo!

Bọn chúng tại sao dùng hai chữ “lãnh giáo”?

– Người ở trong phòng ấy là đệ tử của Đại Kỳ môn, huynh đệ ta định ra tay, chẳng dè Tư Đồ huynh ngăn cản, may mạng của tiểu đệ chưa hết. Nếu không thì vừa rồi đã chết dưới tay của Tư Đồ huynh.

– Vô luận là ai, hôm nay muốn ra tay hại tên tiểu tử họ Vân, tiểu đệ cũng lấy tính mạng để ngăn cản.

Nghe xong Hắc Tinh Thiên biến sắc :

– Nói như vậy là có ý gì?

Bạch Tinh Võ mỉa mai :

– Có lý nào Tư Đồ huynh đã đầu Đại Kỳ môn?

– Hai vị có biết thiếu phụ đang ở trong phòng tên họ Vân là ai không?

– Chẳng cần biết là ai cả…

– Cô ấy là ái thiếp của tiểu đệ.

– Câu chuyện như thế nào, xin Tư Đồ huynh giải thích cho.

Cả hai người kẹp Tư Đồ Tiếu vào giữa.

– Hai vị có thấy dấu tay xanh nhạt không? Tiểu đệ thì theo dấu tay ấy mà tìm đến, có lý nào hai vị vẫn chưa rõ?

“Thì ra hắn đến đây có mưu đồ riêng không quan hệ gì đến bí mật của chúng ta.”

Vừa nghĩ đến đó, trên gương mặt Hắc Tinh Thiên nở nụ cười :

– Tư Đồ huynh làm việc gì quỷ thần cũng không lường được, thì làm sao tiểu đệ biết được?

– Việc ấy nói ra rất dài dòng. Ở đây không phải là nơi trò chuyện, chờ tại hạ đến nơi ở của hai vị rồi sẽ kể cho hai vị nghe.

– Tại hạ ở tại phòng mười ba.

– Đi!

Chờ cả ba người đều đi khuất, ở chỗ bóng tối phía sau lại thấp thoáng bóng người. Có tiếng thì thầm :

– Thế là câu chuyện ra làm sao?

Dưới ánh trăng vằng vặt, bóng người ấy toàn thân mặc áo màu đen, đầu cũng trùm khăn đen. Người này chỉ động thân là đã nằm trên nóc nhà phía có bóng tối, đó chính là Thiết Trung Đường.

Chàng nghe ở đây còn có đệ tử của Đại Kỳ môn. Thiết Trung Đường đoán chắc đến tám phần là Vân Tranh. Chỉ vì chàng hành động rất cẩn thận, chàng không ra mặt mà chỉ ở bên trong lưu ý theo dõi Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ. Chàng bám theo chúng, khi hai tên này định ra tay, chàng cũng định xuất thủ, chẳng ngờ cũng có một người nữa ngăn cản.

Chàng không ngờ người ngăn cản Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ là Tư Đồ Tiếu. Thiết Trung Đường cũng không ngờ thiếu phụ theo Vân Tranh lại là ái thiếp của Tư Đồ Tiếu.

Trong giờ khắc ấy, chàng ngửa nhìn ánh trăng, vận dụng tất cả trí tuệ. Dù Thiết Trung Đường không biết đầu đuôi câu chuyện như thế nào nhưng chàng đã thoáng nghĩ đã biết được tám phần, toàn thân Thiết Trung Đường toát mồ hôi lạnh :

– “Để tam đệ đưa mụ ấy trở về nhà thì đúng là đại họa.”

Thiết Trung Đường dư biết tính tình của Vân Tranh. Một khi Vân Tranh đã quyết định làm một việc gì thì không ai có thể thay đổi chủ ý của chàng.

Vừa rồi, bóng người ở trong cửa sổ Thiết Trung Đường đã nhìn rõ, thái độ thân mật giữa hai người, chàng lấy làm lo. Trường hợp Vân Tranh đổi ý chắc chắn chàng có đủ chứng cứ về những âm mưu của người mỹ phụ ấy, nắm chắc cả lai lịch nữa.

Thiết Trung Đường cũng biết rằng thiếu phụ ấy là cường địch mà xưa nay chàng chưa hề gặp. Người mỹ nữ có nhan sắc, bất cứ ai cũng thật khó đối phó. Hà huống sau lưng Đại Đại còn có cả một thế lực lớn tiếp tay, trong cuộc đấu trí và đấu sức chàng không thể thủ thắng. Thiết Trung Đường cần nắm nhược điểm của Đại Đại, nhưng nhược điểm gì? Ma lực của châu báu thì bất cứ nữ nhân nào cũng không thể chống cự.

Thiết Trung Đường vừa nhớ câu nói của Thủy Linh Quang, bất giác chàng nở nụ cười.

Đèn hoa lại sáng, hội hè lại mở.

Đại sảnh của nhà họ Lý so với ba ngày trước thì náo nhiệt hơn. Ở trong đại sảnh nơi nào cũng rộn tiếng nói cười.

Huynh đệ Âu Dương ở Giang Nam cũng đến sớm hơn mọi ngày, áo quần cũng bảnh bao hơn, đôi mắt họ nhìn trừng trừng đến mấy cô gái ở bàn bên.

Hoành Giang nhứt oa Nữ Vương Phong hình như không chú ý đến họ. Ngược lại, một đoàn công tử ca nhi lại quá rộn ràng.

Phùng Bách Vạn ngồi ở bàn thứ hai, đôi mắt hắn thật hưng phấn, hắn hết nhìn chỗ này lại nhìn nơi khác, chẳng khác nào chó đi tìm mồi. Đủ biết rằng hôm qua hắn kiếm được không ít.

Ngọc Phan An Phan Thừa Phong vẫn yên lặng đứng sau lưng Phùng Bách Vạn, ngồi phía sau là một nàng hầu thỉnh thoảng lại đưa ta xoa vào bàn tay của Phùng Bách Vạn.

Vân Tranh và Ôn Đại Đại cũng đã đến. Vân Tranh cũng nhìn thấy Hắc Tinh Thiên, Bạch Tinh Võ và Tư Đồ Tiếu đang ngồi ở một góc, nhưng cả hai đều xem như không quen biết họ.

Vân Tranh thở phào :

– Nguyên do là bọn chúng không nhớ ta là ai.

Chợt nghe tiếng cười :

– Mỗ lại đến.

Hải Đại Thiểu vẫn xách một bao vải ngang nhiên bước vào. Mọi người đang mua bán bỗng ngừng để nhìn vào nhân vật truyền kỳ. Hải Đại Thiểu liệng cái bao xuống bàn vừa cười ha hả vừa nói :

– Hôm nay mỗ quá bận, người nào muốn thứ nào trong bao này mau mau cho biết!

Chẳng cần chờ ai mở miệng, Phùng Bách Vạn vội đứng dậy đưa hai tay lên nói lớn :

– Trong bao còn bao nhiêu vật, Bách Vạn này mua tất.

Hải Đại Thiểu nghiêm giọng :

– Còn ba mươi thứ, nhưng…

– Đã làm ăn thì phải công bằng, hôm qua năm trăm lạng một thứ, hôm nay cũng như vậy.

Hải Đại Thiểu xoa xoa đầu nói :

– Giống nhau sao?

– Tự nhiên.

Phùng Bách Vạn thò tay vào túi lấy ra một ngân phiếu.

– Gồm có một vạn năm ngàn lượng không thiếu một tờ hào.

Đoạn hắn vội vàng đặt ngân phiếu trên bàn rồi xách cái bao vải trở về.

Hôm qua hắn được nhiều lời nên bây giờ hắn sợ Hải Đại Thiểu không chịu bán.

Phùng Bách Vạn không ngoảnh mặt lại, hắn vừa đi vừa nói :

– Chuyện mua bán thế là xong, bất tất phải nói nhiều lời.

Chợt tấy Hải Đại Thiểu ngửa mặt cười như điên cuồng :

– Những thứ ở trong bao của mỗ chỉ đáng giá hai trăm lượng một thứ, ngươi lại bằng lòng mua một thứ năm trăm lượng, mỗ cũng đành chịu.

Những người chung quanh vừa lấy làm lạ vừa buồn cười. Phùng Bách Vạn là con người keo lận nổi tiếng thế mà hôm nay lại xài sang.

Thấy thế, sắc mặt của Phùng Bách Vạn xám xanh, hắn vội vàng nghiêng bao đổ ra quả nhiên những thứ trong bao không có giá trị gì, hắn vừa kinh hãi lại vừa giận, giọng nói run run :

– Ngươi gạt ta!

Hải Đại Thiểu nói nghiêm túc :

– Ai gạt ngươi, do ngươi bằng lòng mua, nếu ngươi còn nói đến một chữ “gạt” mỗ sẽ chém toạt ngực ngay.

Phùng Bách Vạn ngồi phịch xuống ghế. Hải Đại Thiểu không cần quan tâm đến Phùng Bách Vạn, hắn giao ngân phiếu cho Lý Lạc Dương :

– Lý đại ca hãy thế mỗ dùng khoản tiền này để giúp kẻ nghèo khổ, mỗ đi đây!

Hải Đại Thiểu vừa cười khoái chí vừa rời khỏi đại sảnh.

Mọi người có mặt đều hoan hô Hải Đại Thiểu, Vân Tranh cũng rất bằng lòng.

Phùng Bách Vạn nói với Phan Thừa Phong :

– Đuổi theo, buộc hắn trở lại.

Phan Thừa Phong vẫn không nhúc nhích :

– Đuổi theo cái gì?

Phùng Bách Vạn mắng :

– Lão phu đã tốn bao nhiêu tiền của để thuê ngươi đến đây, có lý nào mời ngươi đến đây để ăn thịt?

– Chính ngươi bằng lòng, bây giờ còn oán ai được.

Phùng Bách Vạn hét to :

– Đồ phản phúc, phản phúc.

– Im mồm đi, đại gia mỗ đã không muốn làm, vàng bạc vẫn còn nguyên phong, trả lại cho ngươi cả đấy, sau này ngươi có việc gì không liên quan gì đến mỗ.

Phùng Bách Vạn biến sắc :

– Ngươi tốt, ngươi tốt, còn ta…

Phan Thừa Phong phất tay áo bỏ đi.

Thấy thế, gương mặt của hai nàng hầu ngồi một bên Phùng Bách Vạn biến sắc rồi cả hai vừa chạy theo vừa réo :

– Tiểu Phan, Tiểu Phan, chàng đi đâu hãy dừng lại.

Chẳng khác nào lửa đổ thêm dầu, Phùng Bách Vạn giận dữ mắng :

– Hai con tiện tì, trở lại mau!

Hai nàng hầu hình như không nghe, cứ chạy ra khỏi đại sảnh.

Mọi người thấy vậy đều không nhịn được cười. Phùng Bách Vạn nhìn quanh vẫn không thấy có một người đồng tình với hắn, thế là hắn cũng chạy theo.

Ai ngờ hắn vừa ra tới cửa thì có một người từ phía ngoài xông vào đụng hắn lùi lại mấy bước, hắn mắng :

– Đồ nô tài, mù mắt rồi sao?

Người từ ngoài chạy vào cũng bị tống lùi lại mấy bước, thì ra đó là lão nhân kỳ quái.

Chỉ nghe lão nhân mắng lại :

– Ngươi mới là nô tài, con mắt cẩu của ngươi đui rồi sao?

– Ngươi tông vào ta lại còn mắng người ta, ngươi muốn tạo phản à?

Nói chưa dứt lời liền bị lão nhân xáng một tát tai.

– Ngươi dám đánh người hả!

Lão nhân cười mũi :

– Tiền của ngươi có ít, lão phu có nhiều, thế lực của ngươi chẳng bao nhiêu, thế lực lão phu có thừa, đánh ngươi thì có sao, ngươi muốn gì?

Phùng Bách Vạn tự nghĩ đến thân phận mình. Tiền của thì chẳng bằng ai, tiếng tăm cũng bị giảm sút, thế rồi hắn lặng lẽ ra đi.

Trong đại sảnh lại cười rộ, ông già ưỡn ngực, đầu ngửng lên bước vào thật ngang nhiên, dáng dấp của lão nhân khiến mọi người thất vọng thay cho thiếu nữ có nhan sắc tuyệt mỹ, bây giờ không theo lão nhân mà chỉ có hai nữ hài tử.

Việc mua bán ở trong đại sảnh sau khi có mặt lão nhân, không khí trở nên rộn ràng trở lại. Một số người cho rằng mình sẽ kiếm được ít tiền từ lão nhân giàu có ấy, đặc biệt là lão có nhiều báu vật.

Lão nhân tuy vừa già lại vừa kỳ quái, nhưng chẳng biết đã hấp dẫn bao nhiêu thiếu nữ mỹ miều. Chỉ thấy lão nhân ngồi vào chiếc ghế bành của lão già mang theo.

Nhìn tựa hồ như nhắm mắt định thần, nhưng thực ra không có ai ở ngoài tầm mắt của lão.

Đêm đã về, Ngân Toán Bàn chợt đứng dậy, hắn lấy một đôi bông tai từ trong hộp da ra. Đôi bông tai này có gắn hai hột xoàng rất quí giá.

Đôi mắt Ôn Đại Đại mở lớn, tỏ lộ lòng tham lam. Đại Đại có thể hy sinh tất cả để chiếm cho kỳ được.

Chỉ còn lại Ôn Đại Đại, Kim nhị công tử và Âu Dương huynh đệ tranh nhau mặc cả từ một vạn lượng đến tới một vạn năm ngàn năm trăm lạng. Cuối cùng Ôn Đại Đại mua với giá một vạn sáu ngàn lạng. Thế là gương mặt ả ta đầy kiêu hãnh, đắc ý.

Ai ngờ ông lão kỳ dị ho mấy tiếng, rồi tuyên bố hai vạng lạng.

Ôn Đại Đại vừa kinh hãi vừa sửng sốt, lại vừa tức giận mặc cả :

– Hai vạn bốn ngàn lạng đấy.

Đấy là toàn bộ tài sản Ôn Đại Đại mang theo.

Gương mặt ông già nở nụ cười cổ quái, từ từ mở bàn tay ra.

Thấy vậy Ngân Toán Bàn vừa cười vừa nói :

– Phải chăng các hạ muốn năm vạn lượng?

– Chắc chắn như vậy!

Lão nhân liền bảo tên đồng tử lấy ngân phiếu ra giao cho Ngân Toán Bàn.

Bị thua thiệt, Ôn Đại Đại vừa tức vừa giận lại vừa thất vọng.

Ôn Đại Đại thường dùng mọi thủ đoạn để đạt mục tiêu của mình, thậm chí Đại Đại mua được cả linh hồn, thế mà trong giây phút này, nàng không còn cách nào khác hơn.

Việc mua bán thế là dứt điểm, tiền bạc trao qua, ngọc ngà trao lại.

Tại một góc của đại sảnh, Tư Đồ Tiếu mỉm cười :

– Lần này Đại Đại đã gặp kẻ đối đầu.

– Năm vạn lạng mà chỉ mua có một đôi bông tai, ngoại trừ lão điên này, có ai lại làm như vậy.

Vân Tranh từ từ đứng dậy nói :

– Đại Đại, thôi chúng ta đi đi!

Ôn Đại Đại vẫn chăm chú nhìn vào hộp trang sức của lão nhân như bị hớp hồn.

Thấy vậy Vân Tranh thở dài cúi mình xuống nói :

– Đôi bông ấy đối với muội quan trọng đến vậy sao?

Ôn Đại Đại lắc đầu :

– Chàng hiểu không, bất cứ việc gì muội không đạt được ý muốn, muội không chịu nổi.

Vân Tranh lại từ từ ngồi xuống.

Chợt nghe phía bên ngoài có tiếng mắng chửi om sòm, mười sáu gã đại hán nhảy xuống ngựa ngang nhiên bước vào. Trên tay mỗi gã đều có một lá cờ bằng lụa.

Cả mười sáu lá cờ đỏ có đề chữ màu đen :

“Tích Lịch đường”

Cờ phân thành hai hàng, từ thềm đến cửa đại sảnh. Còn mười sáu gã đại hán đều tỏ ra dáng hùng hùng hổ hổ. Mọi người đều xôn xao nói :

– Tích lịch hỏa đã đến.

Tư Đồ Tiếu nhìn sắc mặt của bọn chúng, hắn nhíu mày :

– Dù đến cũng không ngán gì, tại sao Hắc Tinh Thiên lại thay đổi sắc mặt.

Vừa nghĩ đến đó, chợt thấy một lão nhân râu dài, mặt hồng đi giữa hai hàng cờ vào đại sảnh. Áo quần của lão nhân rất sang trọng, bộ râu dài của lão nhân suông sẻ thần thái dương dương tự đắc.

Lý Lạc Dương chấp tay nói :

– Huynh đài quang lâm khiến cho tiện quán sáng sủa hơn… Tích Lịch Hỏa khoát khoát tay nói :

– Huynh đệ cả mà sao lại nói có vẻ khách sáo.

Đoạn liếc mắt nói :

– Lão phu đến đây chỉ muốn nói chuyện với Hắc Tinh Thiên.

Hắc Tinh Thiên, Bạch Tinh Võ và Tư Đồ Tiếu đều đứng dậy. Hắc Tinh Thiên cũng ôm quyền lễ phép :

– Có tiểu đệ ở đây. Huynh đài có gì xin chỉ giáo?

Tích Lịch Hỏa nói lớn :

– Ta biết ngươi ở đây, ta hỏi ngươi. Ngươi đã đưa đồ đệ của lão phu đi đâu, chắc chắn hắn đã gặp nguy hiểm đến tám phần.

Tích Lịch Hỏa xem như trong đại sảnh không có ai cả, lão thét lung tung.

Hắc Tinh Thiên cũng rất kinh hoảng, nhưng hắn vẫn như tự nhiên.

– Ai! Người mà huynh đài nói có phải là Lôi Đại Liệt? Cả tháng rồi, kể từ khi chia tay nhau, tiểu đệ chưa lần nào gặp mặt.

– Có đúng là ngươi không gặp?

– Có lẽ nào huynh đài không tin tiểu đệ?

– Hắn đã chết ở đâu? Hắc lão đệ đừng lấy làm lạ, vừa rồi ta nhầm hỏi.

Lão nói xong quay mình bỏ đi.

Tích Lịch Hỏa là như sấm sét, đến cũng nhanh, mà đi lại càng nhanh hơn.

Thiết Trung Đường nhắm đôi mắt ngồi trên ghế bành như cũng bị kích động :

– Hắc Tinh Thiên đã qua mặt bọn chúng, như thế cũng tốt!

Thiết Trung Đường như có chủ ý nên chàng trở lại dáng dấp nhàn nhã. Chàng từ từ đứng dậy, hai bé đồng tử bưng hộp trang sức theo sau.

Đèn đuốc trong đại sảnh đã tắt hết, chung quanh không có một bóng người. Thiết Trung Đường bước từng bước, một bóng người xuất hiện cản đường thì ra là Ngân Toán Bàn.

Thiết Trung Đường an ủi hắn :

– Thật là khổ cho ngươi.

Ngân Toán Bàn lấy ngân phiếu năm vạn lạng trả lại cho Thiết Trung Đường rồi nói :

– Tại sao lão nhân gia lại hành động như thế?

Thiết Trung Đường cười hì hì vừa nói :

– Lão phu chỉ mượn việc này để trêu chọc cô nương ấy, ngươi đừng nói cho bất cứ ai biết việc này.

Ngân Toán Bàn hiểu ý gật đầu :

– Được tiền tài, thì gặp tai ương, tại hạ không mất một chút sức lực mà được ba ngàn lạng, tự nhiên phải giữ kín cho lão gia.

Hắn chấp tay chào lia lịa rồi rút lui.

Đôi mắt Thiết Trung Đường thoáng nét đắc ý. Nguyên do đôi bông tai ấy vốn là minh châu của gia đình chàng, thuê thợ nổi tiếng chế tạo thành, chàng chọn trong số người làm ăn ở đó chỉ có Ngân Toán Bàn, nên Thiết Trung Đường đã thỏa thuận với hắn, trình diễn một màn kịch để rồi dạy cho Ôn Đại Đại một bài học.

Ai ngờ trong lúc ấy có tiếng cười nhạt :

– Người ta nói càng già càng phong lưu, câu nói ấy quả thật đúng.

– Người nào!

Tuy đầu óc Thiết Trung Đường cũng bàng hoàng nhưng chàng không dám để lộ tông tích, chàng cố ý giả vò thở hổn hển đứng ra nhìn xem.

Cả một vườn hoa đang tắm gội ánh trăng vàng, trong một đám cây rậm có một cặp tình nhân đang chuyện trò ân ái. Người thiếu phụ này chính là ái thiếp của Phùng Bách Vạn, trong thời khắc ấy hơi thở của nàng nhè nhẹ, trên mình và trên mái tóc nàng đầy hoa.

Nàng ngẩng đầu nhìn Thiết Trung Đường, sắc mặt nàng không có gì hổ thẹn, ngược lại thiếu nữ còn cười duyên, hai cánh tay nàng vẫn ôm vào bụng người nam nhân. Sắc mặt người nam nhân lại trắng bệch, đúng là Phan Thừa Phong.

Tay hắn đặt lên ngực người ái thiếp nhìn Thiết Trung Đường, vừa cười vừa nói :

– Nếu các hạ dụ được một người thiếu phụ có nhan sắc cũng không ngại gì đưa đến đây để hưởng lạc thú.

Người thiếu phụ cười khanh khách :

– Ở đây tuyệt đẹp, chúng ta nhìn thấy mọi người, nhưng mọi người không nhìn thấy chúng ta, xin chàng hãy thử xem thiếp đẹp đến như thế nào?

Nghe thế, Thiết Trung Đường giả vờ nổi giận :

– Ngươi nói gì lão phu không hiểu.

– Tại hạ cũng là người quen cả, các hạ đã đứng trước mặt tại hạ, bất tất phải che giấu, bằng vào kinh nghiệm mấy chục năm của tại hạ, thiếu phụ đó đúng là con cá béo bở lại dễ dàng mắc câu, chỉ vì… nàng tuy bé nhưng võ công lại không kém, cũng có phần khó đối phó, nếu tâm tư của các hạ để cho nàng biết rõ… thì thật khó!

Thiết Trung Đường giả vờ nói không ra lời.

Phan Thừa Phong tiếp :

– Nếu như bên cạnh các hạ có một người như tại hạ bảo vệ, thì bất cứ tên nào cũng chỉ đưa mắt mà nhìn.

Thiết Trung Đường tự nghĩ :

– Ai ngờ hắn lại như vậy.

Chàng nói thầm trong miệng :

– Có lẽ nào ngươi định đến làm phiêu khách của ta?

– Tại hạ nghĩ rằng mất một cái gì thì sẽ được một cái khác.

– Ngươi muốn lợi dụng ta, há ta không biết lợi dụng ngươi. Hành động thay lão phu đâu dễ dàng như thế.

– Hai bên cùng có lợi, có lý nào các hạ không đồng ý?

– Nếu các hạ chịu làm phiêu khách của lão phu thì phải chịu sự chỉ huy của lão phu.

– Điều đó là tất nhiên.

– Thế thì các hạ đứng dậy theo ta.

Phan Thừa Phong không chút do dự, hắn đứng dậy, nhưng lại bị nữ nhân nắm áo.

– Chàng trọng người khác chứ không nghĩ gì đến muội sao?

Phan Thừa Phong nạt :

– Buông tay!

– Không buông thì đã làm gì nào.

Thiếu phụ Ôm mông Phan Thừa Phong, ai ngờ Phan Thừa Phong đã đá vào huyệt Tương Đài trên ngực thiếu phụ.

Huyệt Tương Đài trực thông tâm mạch, và cũng là một trong những tử huyệt của con người, thiếu phụ ấy trợn mắt ngã lăn không kịp nói.

Thiết Trung Đường tự nghĩ :

– “Con người này có lòng dạ hiểm độc như lang sói!”

Phan Thừa Phong vẫn không thay đổi thần sắc, hắn vừa cười vừa nói :

– Hành động của tại hạ chỉ vì muốn giữ bí mật cho các hạ nên đã bịt miệng nàng.

Thấy vậy hai đứa đồng tử sợ hãi, mặt mày nhợt nhạt. Thiết Trung Đường giả vờ giọng run :

– Các hạ dám giết người ở đây, không sợ Lý Lạc Dương biết à.

Phan Thừa Phong cười nhạt :

– Tại hạ hành động chỉ vì chủ nhân, việc này làm sao mà lộ được, nếu bị lộ thì đều do các hạ chủ trương mà thôi.

– Tại sao các hạ lại dựa vào lão phu?

– Nếu các hạ không bằng lòng thì tại hạ sẽ đem câu chuyện này nói ra.

Hắn nghĩ rằng hành động như vậy là nắm được lão nhân trong tay hắn nên trông hắn có mòi đắc ý.

Thiết Trung Đường cố nhíu mày, đang trầm ngâm :

– Thế là… thế là…

Lão nhân chợt nói nhanh :

– Lợi dụng mọi người đang ở trong đại sảnh, các hạ hãy mau lén mang cái xác này liệng vào phòng kẻ khác!

– Ý tưởng rất hay!

– Cái con người đang ở phòng mười ba, dáng dấp của hắn thật đáng ghét, vả lại hắn là đứa từng mang tội với lão phu, hãy đem cái xác này liệng vào phòng của hắn.

– Rất hay, rất hay! Tên Hắc Tinh Thiên chắc phải sợ lắm.

Phan Thừa Phong vừa ôm xác chết vừa nói :

– Trong giây lát tại hạ sẽ về ngay.

– Lão phu chờ ở trong phòng.

– Được!

Hắn vừa tung thân đã cách đó mấy trượng. Hắn tự đặt cho mình hai chữ “Thừa Phong” quả nhiên tài khinh công của hắn rất cao. Trong nháy mắt hắn đã đi xa.

Thiết Trung Đường tỏ vẻ đắc ý rảo bước trở về. Chàng đi qua chỗ ở của Phùng Bách Vạn, ở bên ngoài thấp thoáng có hai bóng người.

Thiết Trung Đường phóng tầm mắt nhìn hai người ấy. Một người tóc bạc phau, vận áo lam lũ cùng với cậu thiếu niên chân què. Từ khi Thiết Trung Đường được uống Thiên Niên Sâm, tầm nhìn của đôi mắt chàng khác xa người thường, dù ở trong bóng tối chàng vẫn nhìn thấy rõ trong lúc đó người khác không nhìn thấy chàng.

Thiết Trung Đường vội nép mình sau bức tường, hai đồng tử rất khôn ngoan cũng đi qua hướng khác.

Cả hai người vừa nghe có tiếng chân bước, khi nhìn thấy hai đồng tử đi qua nên không chú ý gì.

Một lát sau nghe thiếu niên què nói :

– Sư phụ! Phùng lão đầu đã trở về, còn tên kia sao vẫn chưa về, đồ nhi đã chờ rất lâu.

Lão bà nói :

– Gấp gì nào. Vi sư đã đoán chắc là hắn, hắn thoát sao nổi? Hắn chỉ còn sống nhiều lắm là mấy ngày nữa thôi.

Chàng vừa thấy thiếu niên què vùng dậy nói :

– Để đồ nhi đến phía trước xem thử tên ấy đã trở về đại sảnh chưa?

Thân pháp của thiếu niên này rất lạ, vừa tung đi đã xa mấy trượng, nhưng chẳng thấy hắn tỏ ra tàn phế. Vả lại hắn cũng to gan, ở chỗ này mà hắn xem như chỗ không người.

Bà lão cũng không ngăn cản, hình như tin tưởng vào võ công của hắn.

Đối tượng kẻ thù mà thấy trò hắn đang cố tìm nhất định là Ngọc Phan An Phan Thừa Phong, chẳng biết bọn họ có thù hận gì? Phía trước dãy nhà thứ hai là một hàng thảo bình, đèn đóm không tỏa sáng tới được. Bên trong cũng không có lấy một ánh đèn, bốn bề tối om.

Trong đám thảo bình lại vọng tiếng cười.

Sáu bảy cô gái cầm đèn lồng vừa cười nói đi qua. Bước đi của họ rất nhẹ nhàng, bọn họ chính là môn đồ của Hoàng Giang Nhất Oa Nữ Vương Phong, bốn bề không có bóng người nên bọn họ cũng không giữ gìn gì cả.

Một thiếu nữ người nhỏ bé, gương mặt tròn than thở :

– Lão đầu ấy thật giàu có, chỉ tiếc là quá già, còn không…

Một thiếu nữ khác mình cao cười :

– Diệu muội tử chẳng những thích tiền mà còn thích cả người nữa. Ta thì chẳng thích như vậy, chỉ muốn có tiền, già trẻ gì cũng được.

– Ai mà như tỷ tỷ, cứ nghĩ tới việc tiền tiền. Muội xem ra cái anh chàng Thiên Sát Tinh đã phải lòng tỷ tỷ rồi đó.

Thiếu nữ dong dỏng cao le lưỡi :

– Ta không dám ghẹo tới người ấy.

– Có gì mà không dám ghẹo, chỉ chờ có cơ hội, muội nghĩ là sẽ hấp dẫn hắn.

Chợt nghe có tiếng cười :

– Thế thì mỗ có phước quá, người nào muốn câu dẫn mỗ thì xin mời đến Thì ra đó là Thiên Sát Tinh Hải Đại Thiểu.

Trong tay Hải Đại Thiểu đang cầm một cái hồ lô rượu, áo bày cả ngực, chân nam đá chân bắc, hắn bước tới.

Hoàng Giang Nhứt Oa Nữ Vương Phong vừa kinh hãi, vừa nhắm mắt lại vừa cười ngặc ngoẽo.

Thiếu nữ mặt áo tím, hai má bầu lấy tay che mặt, miệng nói :

– Tỷ tỷ, chính tỷ tỷ muốn câu dẫn Hải đại ca.

– Ngươi nói, ngươi dám nói nữa…

– Hảo tỷ tỷ, ta không dám nói nữa đâu.

Thiếu nữ áo tím đỏ mặt :

– Ngươi chạy đâu, ngươi chạy đi đâu?

Đột nhiên bị Hải Đại Thiểu chộp được cổ tay, thiếu nữ này bị mất thăng bằng nên sa vào lòng Hải Đại Thiểu.

Ai ngờ Hải Đại Thiểu xô thiếu nữ ra :

– Ngươi chỉ là một con a đầu làm sao câu dẫn được mỗ.

Hắn vừa cười vừa bỏ đi.

Thiếu nữ má tròn bị Hải Đại Thiểu xô té nhào xuống đất, nàng ta vừa kinh ngạc, vừa thẹn lại vừa giận, nàng mắng :

– Đồ nam nhân thối tha…

Nữ Vương Phong vừa cười vừa bực, chợt nghe có tiếng hỏi :

– Các ngươi có gì mà cao hứng thế, bọn tiểu sinh chúng tôi đến góp vui có được không?

Thì ra Âu Dương huynh đệ cũng tìm đến. Hoàng Giang Nhất Oa Nữ Vương Phong vội ngưng tiếng cười, cô nào cô nấy đều nghiêm trang, họ khôi phục lại phong thái, như những nữ nhân con nhà khuê các. Âu Dương huynh đệ phe phẩy chiếc quạt trên tay vừa bước tới.

Hải Đại Thiểu đứng đàng xa, vừa ống rượu vừa cười :

– Này các con, hãy lùi mau, đứng có đi tìm ong sẽ bị ong châm đấy.

Một gã thiếu niên xông tới như muốn gây chuyện, nhưng một thiếu niên khác vội ngăn kịp.

Bỗng nhiên Hải Đại Thiểu nạt :

– Ai đó, trốn ở đây hả!

Thiết Trung Đường giật mình. Thì ra Hải Đạt Thiểu hướng về phía ẩn thân của lão bà.

Cũng trong lúc ấy tại căn phòng số hai bỗng nghe có tiếng thét thê thảm, Phùng Bách Vạn thì áo quần tả tơi, mặt đầy máu chạy ra.

– Lý Lạc Dương, Lý Lạc Dương ở đâu?

Hải Đại Thiểu chạy đến ôm hắn :

– Ngươi điên rồi sao?

Rồi đánh một chưởng nhẹ vào mặt Phùng Bách Vạn. Nhờ chưởng ấy mà Phùng Bách Vạn tỉnh lại, hắn ngơ ngác một hồi rồi nói :

– Ta đã giết người! Ta đã giết nàng.

– Ngươi giết ai?

– Ngân Thuyền… con tiện nhân.

Hải Đại Thiểu nổi giận :

– Chỉ là một con tiện nữ, ngươi quí lắm sao?

Phùng Bách Vạn ngơ ngác một hồi rồi ôm mặt khóc.

Liền khi ấy, Lý Kiếm Bạch cùng với bốn gia đinh chạy tới, xa xa vẳng lại tiếng chân người rộn rã.

Thiết Trung Đường biết là đại loạn đang đến với nhà họ Lý. Đã bao năm rồi cuộc sống của gia đình giàu có này cứ lặng lẽ trôi qua, chưa hề có biến động lớn nào phát sinh.

Thiết Trung Đường vội vã đứng dậy, chàng vừa đi qua căn phòng số hai quả nhiên thấy xác người thiếu phụ dâm đãng ấy nằm sóng soài dưới đất, bên xác bà ta có một cái hộp trang súc.

Rõ ràng là do cô nàng ngoại tình, muốn có đồ tể nhuyễn nên tìm đến Phan Thừa Phong rồi bị Phùng Bách Vạn phát hiện mới tạo thành án mạng này.

Thiết Trung Đường vừa trở lại căn phòng của mình, chàng chợt thấy tấm màng rơi xuống đất. Nghe bên trong có tiếng của Phan Thừa Phong :

– Cô nương, từ nay về sau, chúng ta là người một nhà, tại sao cô nương lại đuổi tại hạ?

Kế đến là tiếng của người nô tỳ :

– Cút mau, nếu ngươi dám vô lễ với cô nương, ngươi sẽ không toàn mạng.

Thiết Trung Đường vừa bước vào, thấy Thủy Linh Quang đang ngồi ở một góc, còn ả nô tỳ đang chắn trước mặt Linh Quang.

Nữ nhân hầu mừng rỡ.

– May quá, chủ nhân đã về.

– Cô hãy hỏi đi, có phải lão chủ muốn ta đến đây.

Thiết Trung Đường nghiêm giọng :

– Công việc hoàn thành chưa?

– Hoàn thành rất tốt đẹp, chẳng ai nghi ngờ tại hạ cả.

– Làn sóng này yên, làn sóng khác nổi dậy. Việc này ngươi đứng ở ngoài nhưng việc khác chỉ sợ ngươi không thoát được. Phùng Bách Vạn đã vì ngươi mà giết người, hắn cũng muốn đổ lên đầu ngươi. Lại còn Hải Đại Thiểu cũng không tha ngươi.

– Việc Phùng Bách Vạn giết người có quan hệ gì đến tại hạ? Còn họ Hải đối đầu với tại hạ nhiều năm nay, cũng chưa thấy hắn có hành động gì đối với tại hạ.

– Khá tiếc hiện nay tình huống không giống nhau, hà huống ngươi còn có một kẻ đối đầu khá lợi hại, quyết tâm lấy tính mạng của ngươi.

– Người nào?

– Chính là bà lão và cậu thiếu niên què đó.

Phan Thừa Phong suy nghĩ một lát :

– Bọn chúng… tại hạ với họ không hề có oán cừu.

Hắn nói chưa hết lời, nét mặt của hắn bỗng thay đổi :

– Bà ấy… có lý nào bà ta…

– Ngươi hãy nhớ lại lý lịch của bà ta?

Phan Thừa Phong mệt mỏi lùi mấy bước rồi ngồi xuống :

– Bà ta… bà ta nói như thế nào?

– Bà ta nói cần mạng của ngươi.

Phan Thừa Phong lấy tay vuốt má, mồ hôi theo tay hắn rơi xuống đất.

– Ngươi ở trước mặt lão phu, miệng nói như hoa rơi, lão phu tin người là một kẻ anh hùng hảo hán. Nào ngờ ngươi chỉ thấy một bà lão cùng với một thiếu niên què quặt mà lại sợ hãi đến thế, anh hùng mà như vậy, quả thật lão phu không dám lãnh giáo.

Cơn giận trong người Phan Thừa Phong như muốn bốc cháy, hắn vừa muốn đứng dậy, nhưng không được đành phải ngồi xuống.

– Đúng vậy, tại hạ xác định là sợ bà ta.

Thế rồi Phan Thừa Phong vỗ mạnh vào bàn một cái nói to :

– Ngoại trừ bà ta, nếu có ai vô lễ với tên họ Phan này, ta sẽ cắt cái đầu lâu của hắn.

Thiết Trung Đường mỉm cười :

– Bà ta là ai? Tại sao ngươi lại sợ bà ấy?

– Bà ta… tên của bà ta, dù có nói ra các hạ cũng không biết.

Hai môi Phan Thừa Phong không còn một hạt máu, tựa hồ như hắn nói tên họ của bà ấy thì tai họa chụp lên đầu tức khắc.

– Ngươi không dám nói.

– Tại hạ không dám nói, các hạ làm gì?

– Ngươi nên nói nhỏ vừa đủ nghe, còn không lão bà ấy nghe được thì nguy.

Phan Thừa Phong ngơ ngác một hồi, khí giận cũng hết, hắn cúi đầu xuống.

Trung Đường nói tiếp :

– Nhưng ngươi ngồi ở đây cũng không phải là biện pháp.

– Các hạ có sợ liên lụy vì tại hạ không? Các hạ là chủ nhân của tại hạ, nếu có việc gì tự nhiên là cùng gánh với tại hạ.

Thiết Trung Đường cố ý lo lắng :

– Thế thì nên đi, ngươi nên đi mau!

– Đi, bà ấy mà đã biết tại hạ hành động như thế này, tại hạ còn trốn sao được?

Các hạ chưa biết bà ta là ai làm sao biết được bà ta lợi hại như thế nào? Bà ta đã đến đây, chẳng những rủi ro cho tại hạ, mà còn sợ cho cả nhà họ Lý cũng gặp tai ương nữa.

Trong tiếng nói của hắn không có một chút sanh khí rõ ràng là trong lòng hắn rất sợ hãi. Thiết Trung Đường cũng tựa hồ như thoáng nét kinh hoàng.

Phan Thừa Phong liếc nhìn Thủy Linh Quang vừa cười vừa nói :

– Tại hạ chỉ trốn ở đây, chờ các hạ tìm ra cách rồi tại hạ sẽ đi. Còn không dù có chết tại hạ cũng theo các hạ.

Thiết Trung Đường cố giả vờ như nói không ra lời. Thủy Linh Quang biết rõ tâm trí của chàng hơn người, thế nào chàng cũng có ý nên nàng tuyệt nhiên không nói.

Một lát sau, Thiết Trung Đường mới nói :

– Người như thế thì ngươi còn có biện pháp nào nữa không?

Phan Thừa Phong lắc đầu, Thiết Trung Đường nói :

– Lão phu có một kế hay…

– Diệu kế gì?

– Trong thời khắc này, những người trong giới võ lâm, ngoại trừ ngươi và lão họ Hải thì còn nhân vật nào hiển hách nữa?

– Tư Đồ Tiếu, Tích Lịch Hỏa, còn có Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ, những người này cấu kết lại đã một thời xưng bá trong giới võ lâm.

– Những người đó ha… ha… lão phu chỉ thay ngươi đến trước mặt họ nói vài lời, chắc chắn họ sẽ bằng lòng giúp ngươi.

Phan Thừa Phong nghe xong, tinh thần phấn chấn hỏi :

– Thực không, nếu tại hạ được mấy người ấy giúp sức thì tình thế sẽ đổi khác, nhưng họ có muốn giúp tại hạ không?

– Lão phu tự có diệu kế, chỉ cần ngươi nghe lời rồi thực hiện!

– Nếu các hạ quả có diệu kế, giúp cho tại hạ trong lúc này. Sau này các hạ có bất cứ việc gì, chắc chắn tại hạ sẽ hết mình.

Thiết Trung Đường đến bên chiếc bàn viết vào hai trang giấy rồi phong thật kín :

– Trước hết ngươi làm sao đó để gặp Tích Lịch Hỏa, trao cho hắn phong thư này.

Hắn đọc xong thế nào hắn cũng giúp ngươi, ngươi chờ hắn thề rồi hãy trao bức thư thứ hai.

Phan Thừa Phong nghe xong, hắn nửa tin nửa ngờ tiếp nhận hai phong thư.

Thiết Trung Đường viết tiếp hai phong thư nữa. Hai phong thư này thì trao cho Tư Đồ Tiếu cùng một phương pháp như vừa rồi.

Sau đó, bảo Tư Đồ Tiếu viết thư giao cho ngươi trao lại cho Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ.

Thiết Trung Đường nghiêm nghị :

– Ngươi nhất nhất không được làm sai. Nếu ngươi làm sai tất có họa lớn. Ngươi cũng không được nhắc tới lão phu, nếu ngươi nhắc tới ta thì họ sẽ không giúp ngươi.

Phan Thừa Phong ngơ ngác nhìn Thiết Trung Đường, hắn có cảm giác rằng lão già này mỗi lúc mỗi thần bí. Sau đó hắn vén bức rèm quan sát động tĩnh ở bên ngoài.

Bức rèm vừa lay động thì hắn đã mất hút.

Thiết Trung Đường nhìn tấm rèm lay động, chàng nói :

– Đồ dâm dục, giảo hoạt và hiếu sắc. Tư Đồ Tiếu, Bạch Tinh Võ lần này các ngươi đều phải nhận tội.

Thủy Linh Quang than thở :

– Muội… muội ngốc quá… huynh làm… gì.. muội không hiểu một tí gì.

– Ta đã sắp đặt một diệu kế liên hoàn, muốn bọn chúng không một tên nào thoát khỏi tay ta.

– Huynh… huynh bằng lòng… cho muội biết?

– Ta muốn bọn họ tự tàn sát nhau, khi mà lão bà đến truy tìm Phan Thừa Phong, bọn chúng đã thề thốt với nhau thì phải bảo vệ Phan Thừa Phong. Thế là lão bà thần bí ấy không tha bọn chúng. Rồi còn cái xác chết, Lý Lạc Dương và Hải Đại Thiểu cũng không thể bàng quang tọa thị, cuối cùng hình thành cái thế hỗn loạn.

Thủy Linh Quang chăm chú nhìn Thiết Trung Đường, thấy chàng cởi chiếc áo dài toàn thân chàng đều trang phục màu đen, chàng lại lấy một tấm khăn đen che mặt.

Bất luận làm việc gì, Thiết Trung Đường cũng làm rất nhanh, dáng dấp chàng vừa kỳ dị, nhẹ nhàng và thư thả.

Thiết Trung Đường rút cây trường kiếm chàng đã giấu dưới nệm, chàng nhìn vào lưỡi kiếm, tuy trường kiếm không được trang sức nhưng kiếm quang dịu như nước hồ thu.

Thủy Linh Quang đến trước mặt chàng, nàng lấy trường kiếm cài vào hông Thiết Trung Đường. Chàng cài thanh kiếm ở vị trí mà mỗi khi cần chàng rút nó ra khỏi vỏ một cách thuận lợi rồi nói dịu dàng :

– Ta đi đây!

Thủy Linh Quang không nói chỉ gật đầu. Thiết Trung Đường đã đến trước giường.

Linh Quang nhìn chàng bằng đôi mắt u ẩn :

– Huynh… huynh muốn đi đâu… hãy nói… cho muội biết.

– Ta đi một lát rồi lại về.

– Muội… không biết có giúp… cho huynh được gì?

– Chỉ cần ta ở đây, ta không muốn để muội mạo hiểm bất cứ việc gì.

Rồi chàng vén tấm rèm phi thân như gió.

Thiết Trung Đường nghe tiếng Thủy Linh Quang nói vọng theo :

– Huynh… huynh hãy cẩn thận.

Trong chớp mắt, Thiết Trung Đường chợt nhận ra trong chàng có một thứ linh cảm lạ lùng, cũng chẳng biết nó ngọt ngào hay cảm kích, mà chỉ có cảm nhận toàn thân chàng như nhẹ hơn trước rất nhiều.

Nhưng tình cảm ấy chỉ trong giây lát đã tan biến, bởi vì tất cả mọi việc như đã được an bài thỏa đáng, một việc khó nhất là làm sao để Vân Tranh biết được lai lịch của người đàn bà bên cạnh chàng.

Thiết Trung Đường vừa ra ngoài, đã thấy xa xa như có bóng người đi qua, tư thế của người ấy tựa hồ như liễu bay trước gió.

Thiết Trung Đường rất mừng :

– Quả nhiên bà ta đã đến.

Thiết Trung Đường vội bước lại vào phòng. Thấy thế, Thủy Linh Quang ngạc nhiên hỏi :

– Tại sao huynh lại trở vào?

Thiết Trung Đường khoác tay :

– Các ngươi hãy ra phía sau.

Chàng lấy tấm khăn đen trùm đầu xuống, nằm xuống giường, chàng đặt trường kiếm ở dưới gối rồi lấy tấm chăn đắp kín.

Cơn gió nhẹ thoảng qua, bên ngoài quả nhiên có mùi thơm thoảng vào.

Dưới ánh sáng mờ ảo, thấy thấp thoáng có bóng người. Bóng người này qua lại một lát, nhẹ nhàng hỏi :

– Bên trong có ai không?

Trong tiếng nói ngọt ngào có pha lẫn một chút lãng mạn.

– Ở trong đó đâu phải là nấm mồ, tại sao lại không có người?

Rồi lại nghe tiếng nói :

– Lão gia, có người muốn nói chuyện.

Thiết Trung Đường nói lớn :

– Ai bảo ta già?

Tiếng cười quyến rũ từ phía ngoài tấm rèm :

– Lão có điều gì không vui, tuổi trẻ thì xung động, lỗ mãng, người già thì ổn định nhu hòa.

Nói chưa dứt, Ôn Đại Đại vén bức rèm lên, nàng bước vào đứng trước mặt Thủy Linh Quang nói :

– Tuổi ta lớn hơn nhiều, đáng lý ngươi phải chào ta mới phải.

Chưa dứt lời, Ôn Đại Đại liền bị Thiết Trung Đường kéo lui, thuận tay chàng phóng một chưởng vào mặt Đại Đại.

Ôn Đại Đại vừa nhảy nhót vừa hét lớn :

– Được, ngươi cứ đánh ta đi!

Thiết Trung Đường vẫn lạnh như băng, chàng phóng thêm hai chưởng nữa.

Trong lòng chàng thương Vân Tranh bao nhiêu, chàng lại oán hận Đại Đại bấy nhiêu. Hai chưởng vừa rồi khiến đôi má đầy son phấn in dấu mười ngón tay rướm máu.

Đại Đại lồng lộn lên, liền bị hai chưởng đẩy lùi, nàng chảy nước mắt, giọng run run :

– Xin chàng đừng đánh nữa, thiếp bằng lòng bái Thủy Linh Quang.

– Bà… bà… không cần phải bái.

Thủy Linh Quang cúi mặt. Trong đôi mắt nàng hai giọt lệ chảy xuống má. Thế rồi không ai nói với ai một lời. Bỗng nghe tiếng la lối om sòm, tiếng chuông báo động vang rền. Một tên gia đinh của họ Lý vội vã chạy vào thưa :

– Gia chủ chúng con xin mời quí vị hãy mau đến tiền sảnh có việc cần bàn bạc.

Thiết Trung Đường đưa tay nói :

– Ta biết rồi!

Tên gia đinh vội vàng bước ra nhưng hắn cứ nhìn đăm đăm vào tình huống kỳ lạ ở trong phòng.

Thiết Trung Đường căn dặn người hầu :

– Ngươi ở đây chăm sóc cô nương còn ta đưa người này đến tiền sảnh.

Thủy Linh Quang hỏi :

– Muội có cần đi không?

Đầu óc của Thiết Trung Đường rối như tơ :

– Muội không tới thì tốt hơn.

Trong khi ấy dấu mười ngón tay trên đôi má của Ôn Đại Đại vẫn chưa tan, nhưng nàng lại mỉm cười đắc ý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN