Thiết Cốc Môn
Chương 3: Bán dạ truy hồn
Trong lòng chảo Vu Sơn, ba bề núi dựng, u cốc hiểm nguy, đi sâu vào trong người ta thấy một tòa thành bảo, xây cất nguy nga hùng tráng, đấy là “Phong Vân bảo”, Tổng đàn của Thanh Long bang mà nhân vật giang hồ ai cũng đều biết tiếng.
Vào một buổi trưa ngày hôm ấy, trời nắng như thiêu đốt, nắng đến đỗi cỏ cây đều khô héo, vậy mà trong “Phong Vân bảo” đâu đâu cũng đèn treo liễu kết, âm nhạc vang dậy vui vẻ tưng bừng.
Hai bên đại môn, hai chiếc lồng đèn to lớn đề hai chữ “Thọ” treo lủng lẳng dưới hai chiếc đèn lồng, tiếp theo là hai hàng đại hán ăn mặc chỉnh tề đứng đầu là một trung niên hán tử áo quần đẹp đẽ nhưng đôi mắt nhỏ như chuột xạ, mũi cong như mũi ó, không ngớt cúi đầu chào đón các tân khách đến dự.
Tuy trời nắng gắt mồ hôi ai nấy đổ dầm dề, song trên gương mặt mọi người ai cũng không dám để lộ những vẻ than oán.
Đợi cho khách đến ít dần, chàng trung niên hán tử mắt chuột kia mới dám thở phào một tiếng lui sang một bên định nghỉ ngơi.
Bỗng nghe có tiếng ai thốt “Khổ quá” âm thanh lớn tợ đại hồng chung khiến cho ai nghe cũng phải giựt mình.
Không hiểu tự lúc nào, trước mặt chàng trung niên hán tử đã đứng sừng sững một cụ già áo xám thân hình to lớn, mặt đỏ như Quan Công.
Phải hiểu trung niên hán tử mắt chuột nầy là một nhân vật khá cao trong đội hồng kỳ của “Thanh Long bang”, hắn có đôi mắt thấy sáu ngả, tai thính tám phương, dù cho một chiếc lá rơi, một luồng gió thoảng, cũng không qua được tai mắt của gã, thế mà sự hiện diện của cụ già bằng cách nào mà gã không hề hay biết, trong lòng kinh dị vô cùng.
Gã liền tằng hắng một tiếng, vung tay cười nói :
– Lão anh hùng khổ sở, có phải đến để chúc thọ cho bổn Bang chủ chăng?
Cụ già áo xám “À” một tiếng vỡ lẽ :
– Hèn chi náo nhiệt như thế này, lão phu cứ tưởng có đám tang chứ!
Câu nói này vừa thốt ra, mọi người trong Thanh Long bang ai nấy đều thất sắc, kinh dị lẫn tức giận.
Trong mấy năm nay, uy thế của Thanh Long bang vang dội giang hồ, nhân vật hắc bạch lưỡng đạo đều phải nể nang thế mà người nầy dám lựa ngày đại thọ của Bang chủ, quần chúng tụ tập đông đảo để tìm cách gây sự, bảo sao bọn họ chẳng kinh? Chẳng giận?
Trung niên hán tử quay ra sau đưa tay ra hiệu, lạnh lùng hừ một tiếng nói :
– Tôn giá nói chuyện nên thận trọng một tí, nếu hôm nay không phải là ngày đại thọ của Bang chủ thì, hừ…
Cụ già áo xám “Hừ” theo một tiếng, đoạn cắt đứt lời nói của gã mỉm cười :
– Đại thọ thì chưa thấy, ha, ha, ha, đại họa có lẽ đến nơi!
Trung niên hán tử không dằn được nữa, lớn tiếng quát tháo :
– Tôn giá là ai, sao dám nói bậy thế, có ý gì nói ra ngay?
Cụ già áo xám vẻ mặt nghiêm nghị :
– Lão phu phụng mạng “Thiết Cốc môn” Chưởng môn nhân đến cùng Bang chủ các ngươi, còn không mau gọi Vũ Tường ra đây nghinh tiếp?
Trung niên hán tử thoạt đầu ngơ ngác, song mỉm cười nói :
– Cha chả! Đừng nói chi một tiểu môn phái lâu nay đã bặt tiếng, cho dù Cửu đại môn phái ngày nay phái ngươi đến hạ thiệp đi nữa, cũng chưa dám ngông cuồng như thế này.
Gã ta ngưng giây lát, rồi lại hạ giọng :
– Thôi miễn cho, tôn giá là kẻ đến đưa thiệp ta cũng không cố chấp làm chi.
Nói đến đây gã thò tay ra hất hàm :
– Đưa thiệp đây!
Cụ già áo xám ngửa mặt cười ha hả :
– Nói mà dễ, hạng người như ngươi đâu có đủ tư cách nhận thiệp này.
– Cha cha, cho dù thiệp vàng thiệp bạc đi nữa, đại gia đây cũng có thể lấy được kia mà!
Cụ già áo xám cười khinh một tiếng, thò tay vào áo lấy ra một tấm đại hồng thiệp, giơ cao lên nói :
– Thiệp nơi đây, ngươi có bản lãnh thì cứ tiếp đi!
Vừa nói cụ già vừa dùng hai ngón tay kẹp chặt tấm thiệp đưa ra.
Trung niên hán tử “Hừ” một tiếng khinh khi, năm ngón tay lẹ làng đưa ra, chụp lấy hồng thiệp trên tay cụ già.
Cụ già áo xám bỗng khẽ rung tay một cái, miệng quát :
– Ngươi còn chưa xứng lui ra.
Thân hình của hán tử bỗng như say rượu, lảo đảo bước lùi ra sau, gã ta trừng mắt thét lớn :
– Các anh em mau bắt con chó già nầy lại.
Lập tức hai hàng đại hán huy động binh đao bao vây tứ phía chuẩn bị tấn công.
Thì trong bảo có tiếng vọng ra :
– Không được dấy động!
Lời chưa dứt thì đã thấy trong bảo có một cụ già đi ra, mặt tím râu dài, áo quần đẹp đẽ, tuổi trạc lục tuần.
Tất cả bang chúng của Thanh Long bang vừa thấy cụ già ấy có mặt, thảy đều xủi tay cúi đầu, ra vẻ kính cẩn.
Cụ già ấy đưa mắt quét nhìn khắp nơi một lượt rồi lớn tiếng quát :
– Đồ ăn hại, cút đi cả lũ!
Đoạn ông ta vung tay nói với cụ già áo xám :
– Bọn chúng vô lễ mạo phạm, xin các hạ miễn chấp. Phụng mạng Bang chủ kính mời các hạ di giá đến bổn bang “Long Tường Thính” tương kiến.
Cụ già áo xám bỏ tấm thiệp lại vào áo, lạnh lùng hỏi :
– Ngươi cho biết chức vị đến bực nào, xem thử có đủ tư cách mời lão gia chăng?
Cụ già mặt tím mỉm cười nham hiểm, vung tay đáp :
– Huynh đệ Lạc Kỳ, giang hồ thường gọi “Sanh Tử Nhất Phàn” hiện đang chấp chưởng bổn bang “Kỳ Lân đường” Đường chủ, còn chưa thỉnh giáo các hạ quí tánh đại danh.
Cụ già áo xám ờ ờ hai tiếng đoạn cười lớn nói :
– Danh tánh của lão phu, ngươi chưa xứng hỏi, niệm chức Đường chủ của ngươi, già nầy cũng dễ dãi cho đấy, mau dẫn đường.
Sanh Tử Nhất Phán Lạc Kỳ tức lộn ruột, đưa mắt trừng đối phương một cái, nhưng vẫn ung dung nói :
– Xin mời!
Rồi quay mình đi trước dẫn đường.
Cụ già áo xám gật đầu mỉm cười, ung dung cất bước, theo sau vào trong đại bảo.
Xuyên qua một đại thính ngồi đầy các tay hào khách võ lâm, đi thêm một khoảng đường lót bằng đá xanh, mới đến một gian nhà trên cửa đề ba chữ mạ vàng rất lớn “Long Tường Thính”.
Sanh Tử Nhất Phán Kỳ Lạc đưa cụ già áo xám vào đến nơi và quay lại nói :
– Xin các hạ đứng đợi giây lát, đặng huynh đệ bẩm báo Bang chủ một tiếng.
Cụ già áo xám hừ một tiếng, đứng lại đưa mắt nhìn vào bên trong.
Thực khách trong thính này, toàn là các tay cao thủ hắc đạo dọc theo hai bên bờ Huỳnh Hà, cùng Đại Giang Nam Bắc.
Giữa bàn nơi ngôi chủ đang ngồi chễm chệ là một cụ già mặt mày uy nghiêm, râu dài đến ngực. Chính là Bang chủ của Thanh Long bang Vũ Tường.
Lúc ấy quần hào trong thính, người nào người nấy mặt tỏ vẻ ngạc nhiên, giương đôi mắt hoài nghi nhìn ra phía cụ già áo xám như dò xét.
Vì thần thái tự nhiên, gương mặt chưa từng gặp của cụ già cho dù bọn họ có moi óc tìm tòi cũng không nhớ ra trên giang hồ có kẻ võ công thượng thừa như thế cả.
Thanh Long bang chủ Vũ Tường cũng đồng có ý nghĩ ấy. Ông ta đưa mắt nhìn về cụ già, nghe xong Sanh Tử Nhất Phán Lạc Kỳ bẩm cáo, thân hình vừa đứng dậy, nhưng chẳng biết sao lại ngồi trở xuống vuốt râu cười lớn :
– Lạc đường chủ thay ta tiếp lấy thiệp đi, rồi đưa ông ta xuống dưới uống ly rượu thọ gọi là thù lao vậy.
Đủ thấy Thanh Long bang chủ Vũ Tường không thèm ngó ngàng gì đến cụ già mà tên họ chưa hề nghe qua trên chốn giang hồ.
– Ha ha ha ha…
Cụ già áo xám nghe thế buông tiếng cười to, tiếng cười tuy không kinh người, nhưng bọn quần hào trong thính đều là nội lực cao thâm, thế mà không chịu đựng được, khí huyết cuộn trào, đinh tai nhức óc, không hẹn mà ai nấy cũng phải bịt tai.
Lạc đường chủ vừa đứng dậy định đi tới cụ già áo xám tiếp lấy thiệp thì đã bị một luồng kình phong vô hình xô đẩy lộn ngược lại phía sau. Vũ Tường tái mặt lên :
– Ngươi dám…
Chưa dứt lời, Vũ Tường bỗng thấy trước mắt đỏ chói.
“Bộp”, “Bộp” hai tiếng vang lên như bị tát tai, hai bên má Vũ Tường dính chặt hai tấm thiệp. Mọi người đều cả kinh thất sắc. Xem lại cụ già áo xám đã biến mất tự hồi nào.
Vũ Tường sượng mặt lấy thiệp ra xem rồi nói :
– Trên giang hồ đồn đãi, cho đến giờ này mà cũng chưa ai thấy rõ mặt mày của ông ta, và cũng chưa ai được hân hạnh biết danh tánh của ông ta.
“Thiên Thủ Thần Long” là một nhân vật động trời trong chốn lục lâm, cũng là một sát tinh của giới hắc đạo, nhưng nào ngờ hôm nay lại chịu đi hạ thiệp cho một kẻ khác là Chưởng môn nhân của “Thiết Cốc môn”.
Thời gian giây khắc trôi qua Vũ Tường mới cẩn thận lật tấm hồng thiệp ra xem, mặt ông không khỏi biến đổi mấy lần. Thì ra bên trong tấm hồng thiệp là một bài thiệp màu đen, trên đề :
– “Thiết Cốc môn Chưởng môn nhân Vũ Văn Đồng” chữ bằng vàng mạ sáng chói.
Vũ Văn Đồng là ai?
Sanh Tử Nhất Phán Lạc Kỳ ngồi bên kinh ngạc thốt ra.
Vũ Tường trịnh trọng lắc đầu :
– Vũ Văn Đồng nầy tuy chưa hiểu là ai, song căn cứ vào chuyện “Thiên Thủ Thần Long” mà chịu cam tâm đi làm kẻ đưa thiệp, thì kẻ nầy không phải tầm thường.
Ngưng giây lát, ông ta đứng dậy nâng ly rượu cười nói với quần hào :
– Phiền các vị từ xa đã đến đây, đáng lẽ huynh đệ sẽ cùng chư vị vui chén mấy ngày mới ha hả dạ, nhưng…
Nói đến đây, Bang chủ tằng hắng một tiếng bỗng đổi giọng nghiêm nghị tiếp :
– Đáng lẽ việc khiêu chiến tầm thù là sự thường trên chốn võ lâm, nhưng chuyến nầy cứ theo thân phận của kẻ đưa thiệp, đủ biết không phải tầm thường. Vì vậy, huynh đệ không muốn cho quí vị phải chịu liên lụy, nên buổi tiệc hôm nay xin gác lại, đợi khi công chuyện xong xuôi rồi sẽ tiếp tục trở lại.
Sau lời nói nầy, quần hào ai nấy đều ngó mặt nhau, có trên phân nửa đã đứng cả dậy từ từ rút lui khỏi bàn tiệc.
Vũ Tường ra lệnh cho Lạc đường chủ thay mặt đưa khách tiền thích cũng nên rời nơi đây ngay, cuối cùng ông ta đưa mắt nhìn về những người còn lại lên tiếng nói :
– Chư vị nghĩa khí như vầy, huynh đệ thật ghi tạc vào lòng, nhưng không dối gì, đối với cuộc chiến đêm nay, huynh đệ không chắc lấy làm thắng, mong các vị nên suy nghĩ lại cho kỹ lưỡng.
Sau câu nói của Bang chủ Thanh Long, lại có mấy người mặt tỏ vẻ bẽn lẽn cáo từ bước ra.
Lúc bấy giờ, trong ngôi đại thính trừ Tam đường chủ trong mấy vị “Phước Thọ đường” trưởng lão ra, quần hào chúc thọ chỉ còn :
Kim Bằng bảo chủ “Cửu Thiên”.
Luyện Hồn cốc Nhị cốc “Lệ Độc”.
Bang Huyền Qui Đàn chủ “Tất Vân Phát”.
Một trong Đại Biệt song hùng, “Hắc Ma” Hỏa Phi.
Bốn người nầy cùng Vũ Tường không khác gì mấy, không có việc gì ác mà chẳng làm, cũng bởi ỷ mình có độc môn tuyệt học, nên không muốn vì thế mà phải bỏ ra đi.
Vũ Tường dùng đôi mắt biết ơn nhìn về bốn người một lượt rồi lập tức hạ lệnh cho các trạm canh đều giải tán vào bảo tập trung chờ lệnh. Sau cùng truyền cho thuộc hạ rút lui vào Thâm Tân bảo để cùng nhau bàn luận chánh sách đối địch…
Ánh nắng dần dần tà, hoàng hôn tiếp đến, chẳng bao lâu màn đêm đã bắt đầu che phủ khắp đó đây.
Trong ánh đêm mờ ảo, Phong Vân bảo như một con thú khổng lồ đang nằm im lìm giương đôi mắt hung tợn nhìn đăm đăm về phía Cốc khẩu hoang vắng.
Rồi vầng trăng thanh dần dần ló dạng nơi đỉnh non cao tỏa ánh sáng mờ nhạt khắp vùng thâm sơn cùng cốc.
Thời gian một phút…
Một phút… nặng nề trôi qua.
Bỗng… một ngọn gió lốc thổi qua, hai chiếc đèn lồng trước cửa bị giao động…
Ánh sáng lập lòe, đến khi gió tạnh, dưới ánh trăng sáng đã thấy hai bóng người xuất hiện tự lúc nào. Một cụ già áo xám cao lớn cùng vị thiếu niên áo lam mặt mày tuấn tú.
Đôi mắt của thiếu niên sáng quắc như hai luồng điện nhìn vào cửa lớn của thành bảo, rồi lạnh lùng “Hừ” một tiếng song chưởng phát ra.
“Tung Tung”, hai tiếng nổ khô khan cùng hai ngọn đèn lồng to lớn đang treo trước cửa đã biến thành tro bụi tung bay.
Thiếu niên áo lam lúc ấy mới cùng cụ già áo xám, ung dung cất bước tiến vào sân.
Trong bảo bầu không khí im lìm, không nghe một tiếng người, một hình bóng, tứ bề toàn là một màu đen như mực, cảnh tượng rùng rợn kinh hồn.
Thiếu niên cùng cụ già tỏ ra không đếm xỉa đến cảnh vật chung quanh vẫn ung dung tiến bước xuyên qua những gian đại thính đến “Long Tường Thính” mới chịu dừng chân.
Thiếu niên áo lam đứng nhìn quanh một lượt đoạn ra dấu cho cụ già áo xám.
Cụ già ngước đầu lên, đôi mắt trợn ngược cất tiếng quát :
– Giờ phút đã đến Vũ Tường ngươi còn chưa ra chịu tội!
Tiếng quát vừa dứt bỗng…
Sạt Sạt Sạt Sạt… mấy trăm luồng ánh sáng từ bốn phía chiếu vào. Lập tức trong đại thính sáng tỏ như ban ngày, khiến cho ai nấy cũng đều hoa mắt.
Kha… Kha… Kha…
Một tràng cười chát chúa, Thanh Long bang chủ Vũ Tường từ trong “Long Tường Thính” đi ra đứng ngay trước cửa.
Tiếng cười vừa dứt, Vũ Tường liền vung tay nói với vị thiếu niên áo lam :
– Tôn giá là tân nhậm Chưởng môn nhân “Thiết Cốc môn” Vũ Văn Đồng?
– Đúng thế.
– Bổn bang cùng quí môn phái lâu nay không phạm nhau vả lại bổn Bang chủ cùng Chưởng môn nhân cũng chưa hề quen biết, sao đột nhiên lại hạ chiến thiệp, không hiểu có chi dạy bảo.
– Ha ha… sáu năm trước đây, đang đêm tiêu diệt “Thiết Cốc môn” việc ấy ngươi đã quên rồi sao?
– Rất tiếc đêm ấy bổn Bang chủ đến chậm một bước nên quí môn phái đã bị các đại môn phái hủy diệt, các hạ đến đây có thể nói là đã gõ lộn cửa.
Vũ Tường với lời lẽ biện bạch đã đẩy việc ấy lên vai kẻ khác.
Văn Đồng “Hừ” một tiếng lạnh lùng :
– Hành động thiêu hủy trang viện, có lẽ ngươi không tham dự đến, nhưng đêm ấy bổn Chưởng môn nhân đã bị quí bang Đường chủ tặng cho một chưởng, vì thế mà không dám lãng quên.
Vũ Tường nghe nói ngạc nhiên, đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía Văn Đồng một lượt, lúc ấy ông mới bắt đầu hoảng sợ, trán rịn mồ hôi, nhưng vẫn trấn tĩnh cười lớn :
– Thì ra quí Chưởng môn nhân là di tử của Triệu Chấn Cương? Được! Được! Bổn Bang chủ xin nghe theo tôn ý.
Văn Đồng nhếch mép cười chậm rãi nói :
– Trước tiên, bổn Chưởng môn nhân muốn đòi lại một chưởng của sáu năm trước.
– À! Còn sau đấy?
– Ha ha! Sau cùng cũng không tha cho ngươi.
Vũ Tường vuốt râu cười lớn nói :
– Được!
Ông quay đầu lớn tiếng :
– Lạc đường chủ, mau ra lãnh giáo vài chiêu tuyệt học của vị tân Chưởng môn “Thiết Cốc môn” xem nào!
Sanh Tử Nhứt Phán Lạc Kỳ tuân lệnh từ trong bóng tối bay ra, hạ mình ngay trước mặt Văn Đồng với đôi phán quan bút để ngang trước ngực trầm giọng nói :
– Thanh Long bang Kỳ Lân đường chủ Lạc kỳ, xin cùng quí Chưởng môn nhân thanh toán nợ cũ.
Đôi mắt lạnh lùng của Văn Đồng đăm đăm nhìn vào Lạc kỳ, bao căm hờn trước kia từ từ xuất hiện trong ký ức, nhớ đến Hàn đại thúc, chàng càng nổi giận thêm, tay mặt từ từ đưa lên phất nhẹ một cái lạnh lùng thét :
– Đi!
Sanh Tử Nhất Phán Lạc Kỳ quát to một tiếng, đôi bút phán quan vung lên chống đỡ.
Xẹt “bùng” một tiếng khô khan, đôi bút phán quan lập tức bay bổng lên không, Danh Tử Nhất Phán Lạc Kỳ cảm thấy như có một sức nặng ngàn cân áp đảo “Hự” lên một tiếng thân hình đội xa ngoài trượng, thất khiếu máu tuôn trào, không thốt ra được tiếng nào.
Một vị uy chấn võ lâm Thanh Long bang Tam đường chủ. Vậy mà không thể chịu nổi một chiêu.
Toàn thể bang chúng trong Thanh Long bang người nào người nấy đều rụng rời mất vía.
Văn Đồng đưa mắt nhìn về tử thi của vị đường chù Lạc Kỳ một cái, đoạn đưa tay chỉ về Vũ Tường lạnh lùng :
– Giờ đến phiên ngươi!
Vũ Tường tuy trong lòng đã khiếp đảm nhưng gượng cười nói :
– Công lực của quí Chưởng môn thật là thâm hậu, bổn Bang chủ xin nguyện lãnh giáo vài đường.
Nói dứt đưa mắt nhìn tả hữu một vòng đoạn từ từ bước xuống trang cấp.
– Khoan đã!
Văn Đồng lên tiếng.
Vũ Tường ngạc nhiên dừng lại.
– Quí Chưởng môn còn điều chi dạy bảo?
Ta hỏi ngươi đêm ấy ngươi thống lãnh bang chúng đến Cửu Hoa Sơn tranh chiến với đại thúc Hàn Đồng, vậy ông ta chết hay sống? Giờ ở đâu?
– Ha ha ha… bổn Bang chủ giết người lu bù, đâu còn biết ai mà nhớ.
Lời vừa dứt, ông ta liền tung mình nhảy tới, vung ngay song chưởng đánh vào người Văn Đồng.
Thế “Càng Thiên Tâm Chưởng” vốn là độc môn tuyệt học của Vũ Tường lâu nay ít hay dùng đến, độc ác vô kể, giờ lại đánh ra trong lúc địch chưa kịp đề phòng, tận hết mấy mươi năm tinh lực nếu chưởng nầy mà thành công thì âm mưu độc hiểm của ông cũng được toại nguyện.
Chưởng ảnh tung hoành, kình lực phát ra thế tợ như bài sơn đảo hải.
Văn Đồng trong lúc bất ngờ, bị bức phải lùi sau hai bước, đôi mày nhíu lại, khẽ rít lên một tiếng, thân hình như “Tiềm Long Cửu Uyển” nghịch chưởng lập tức đánh ra “Thập Bát Kim Cương Thủ”, nhanh như điện chớp, thế tợ lôi đình, đánh ngang vào đối thủ.
“Bùng! Bùng!” hai luồng chưởng lực chạm nhau, hai tay của Thanh Long bang chủ ôm ngay vào ngực lảo đảo lùi lại mấy trượng, đột nhiên rít lên một tiếng thật dài.
Văn Đồng đang định tunh mình rượt theo, nhưng Khương Trạch vội vã cản lại khẽ nói :
Chưởng môn nhân mau vận chân khí hộ thân.
Lời chưa dứt thì hai tiếng đờn “Tưng Tưng” bỗng nhiên phát ra tiếp theo dưới ánh đèn sáng của đại thính có hằng trăm mũi tên đen từ bốn phía bắn ra.
Khương Trạch song chưởng liên tục vung ra, phút chốc đã có mười mấy tên cung nô ngã lăn xuống đất.
Văn Đồng hầm hừ mấy tiếng lập tức nhớ ra “Lưỡng Nghi chân khí” tung ra tứ phía, mấy trăm lằn tên vừa bắn vào người thì lập tức bay ngược trở lại.
Trong bóng tối, tiếng cười nham hiểm vủa Thanh Long bang chủ phát ra :
“Chu Cát thần công”của bổn bang bắn ra không hết, để xem quí Chưởng môn nhân cầm cự đến chừng nào.
Lời vừa dứt thì tiếng đờn “Tưng tưng tưng tưng” vọng lên mấy trăm mũi tên lại bắn ra không ngớt.
Văn Đồng thét lên một tiếng vận dụng “Vô Cực huyền công” tung mình nhảy cao ba trượng, song chưởng dùng thế “Lưỡng Nghi chân khí” đánh ra, kình phong như trường giang đại hải, cuồn cuộn tung hoành.
Lập tức.
Mưa tên loạn xạ rầm rầm mấy tiếng chát tai, những cột trụ của đại thính bị luồng chưởng phong đánh gãy, vách sập tường rơi, các tay cao thủ kẻ thì gãy tay cụt chân người bị đập đầu xác chết ngổn ngang vô số.
Những ngọn đèn đã tắt rụi, trong thính tối đen như mực, bỗng nghe tiếng của Khương Trạch quát lên :
– Lũ chuột cả gan!
Trong bóng tối, Văn Đồng ung dung cười lớn :
– Lão tiên sanh khỏi cần động thủ.
Tiếp theo là một tiếng ra lệnh :
– Đi!
Trong đám gạch đổ tường xiêu nơi “Long Tường Thính” đột nhiên có mấy tiếng thảm khốc vang lên, mấy bóng người như trái cầu tung bay ra xa.
Thân hình Văn Đồng lại từ từ hạ xuống, năm đầu ngón tay xòe ra nhắm vào hướng mặt của đại thính chụp mạnh, lên tiếng lạnh lùng :
– Mau ra đây!
Khương Trạch trố mắt nhìn theo, quả thấy Thanh Long bang chủ Vũ Tường, như bị một hấp lực vô hình bó lại, y theo động tác của Văn Đồng lảo đảo bước ra.
Năm ngón tay của Văn Đồng từ từ buông ra lại lên tiếng quát :
– Quì xuống.
Thật lạ đời, Thanh Long bang chủ danh chấn võ lâm, thế mà không hề kháng cự ngoan ngoãn quì xuống.
Khương Trạch đứng bên cứ trố mắt ra nhìn nhiều lúc như không tin là sự thật.
Ông cố định thần nhìn kỹ thì thấy những sớ thịt trên gương mặt của Vũ Tường hình như rung động, đôi mắt trợn trừng như nẩy lửa, với thần sắc ấy chứng tỏ nội thể của ông đang bị đau đớn, trong thâm tâm thì căm phẫn chẳng vừa.
Văn Đồng không hề thương hại lạnh lùng nói :
– Nếu ngươi chịu chỉ nơi hạ lạc của Hàn Đồng, ta sẽ cho ngươi được yên thân.
Vừa nói chàng vừa dùng tay búng vào Liêm Tuyền huyệt của Vũ Tường.
Vũ Tường bỗng rống lên một tiếng giận dữ :
– Hàn Đồng vẫn chưa chết, cũng chẳng sống được yên thân, nếu muốn tìm hắn cứ đến các vùng thâm hiểm tại Vu Sơn hiện giờ bổn Bang chủ cũng chẳng biết địa điểm, ngươi có tin hay không thì tùy.
Văn Đồng nhìn đăm đăm vào mặt Vũ Tường như dò xét, lát sau chàng nhếch mép cười mãn nguyện gật đầu nói :
– Tốt!
Tay áo nhẹ nhàng phất ra, chỉ nghe Vũ Tường kêu “Hự” một tiếng, thân hình như diều đứt dây bay bổng ra xa hai trượng, rớt thịch xuống đất nằm im lìm không động đậy nữa.
Phong Vân bảo hùng vĩ hiên ngang là bao, thế mà chỉ trong chớp nhoáng đã biến thành một nơi hoang vắng điêu tàn.
Văn Đồng đứng đờ ra giây lâu bỗng đôi mắt chàng từ từ ứa lệ, chàng đã khóc.
Dòng lệ truy điệu song thân đã bất hạnh. Cảm xúc tấm thạnh tình của ân sư đã đối đãi và cũng là giọt lệ mừng cho sự rửa thù thành công trong bước đầu tiên.
Thời gian trôi qua được khá lâu, chàng mới khẽ thở dài một tiếng trầm giọng nói :
– Chúng ta đi thôi!
Tà áo màu lam được dịp tung bay. Khương Trạch cũng tung mình cất bước, hai bóng người phút chốc đã biến dạng trong đêm trường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!