Thiết Cốc Môn
Chương 5: Hồ Ly động
Trời càng về đêm, gió rừng càng thổi mạnh, giữa đám rừng Tòng, cảnh vật bắt đầu mờ ảo.
Chỉ thấy năm đường kiếm xanh chớp nhoáng vun vút công vào hướng giữa tròng.
Bỗng… một tiếng cười dài xé tan bầu không khí vọng đến, một chàng thiếu niên áo lam từ trên không hạ mình xuống giữa trận.
Năm người áo đen thảy đều giật mình, không hẹn mà đều dừng tay cả lại.
Người thiếu niên áo lam ấy là ai? Chính là Văn Đồng mà nãy giờ ẩn trên thân cây cao lượt trận, chàng đưa mắt nhìn về hướng năm người áo đen một lượt, đoạn lạnh lùng hỏi :
– Mạng của hai người này, các ngươi cũng muốn lấy sao?
Người áo đen cao lớn khi nãy, hừ lên một tiếng hất hàm :
– Tiểu tử, ngươi là ai?
– Người Đoạt Phách!
– Người Đoạt Phách? Ha ha…
Người áo đen tỏ ra khinh khi ngửa mặt lên trời cười lớn :
– Im mồm!
Văn Đồng thét lên một tiếng, gương mặt lạnh lùng đôi mắt sáng quắc nhìn chầm chập vào đối phương.
Người áo đen bỗng cảm thấy như lạnh cả người vội lùi ra sau một bước.
Văn Đồng gằn từng tiếng một :
– Không hỏi đến không được mở miệng!
Nói dứt, không thèm ngó ngàng đến bọn áo đen có phản ứng hay không, chàng quay người về phía Hàn Tú hỏi :
– Hai người được gọi là “Điểm Thương song tú” ắt là môn hạ đệ tử của Điểm Thương phải chăng?
Từ khi Hàn Tú biết sư đệ đã bị kỳ độc vào mình, ông ta lo lắng vô cùng giờ thấy thiếu niên áo lam bỗng nhiên xuất hiện, chẳng khác nào như một cứu tinh, tinh thần lập tức phấn chấn cung kính nói :
– Anh em tại hạ chính là đệ tử đời thứ nhì của Điểm Thương phái.
Sắc mặt của Văn Đồng liền nghiêm lại, hỏi tiếp :
– Tôn Cao hiện giờ ở đâu?
Điểm Thương đệ nhứt cao thủ Tôn Cao, chính là sư tôn của Hàn Tú cùng Ngụy Vân hai người, giờ Văn Đồng bỗng buột miệng gọi tên, khiến cho Hàn Tú có hơi khó chịu, nhưng bào tình cảnh hiện tại ông ta không dám tỏ ra, chỉ gượng cười nói :
– Tôn giá có việc gì muốn tìm gia sư?
Văn Đồng không trả lời, quay sang năm kẻ áo đen nói :
– Các ngươi ỷ chung hiếp cô, tội đáng xử chết nhưng cho các ngươi tự định đoạt lấy, hay để chờ ta ra tay mới được?
Lời nói này là tia hy vọng đối với bọn “Điểm Thương song tú” vì thế mà sự tức bực vừa rồi như không còn tồn tại trong lòng nữa.
Người áo đen to lớn hừ một tiếng lạnh lùng khinh khi nói :
– Đâu có dễ như vậy được, người có phải là đồng bọn với hai đứa ấy chăng?
Văn Đồng ngang nhiên :
– Hai người ấy còn chưa xứng.
Người áo đen buông tiếng cười lớn :
– Nếu không phải là đồng bọn của chúng thì ngoan ngoãn đứng sang một bên, đợi lệnh sai khiến.
Văn Đồng mỉm cười, đột nhiên sắc mặt nghiêm nghị, lên tiếng :
– Đừng nói xàm, các ngươi muốn gì nói mau!
“Ha ha ha” người áo đen lại cười nghiêng ngửa đoạn lớn tiếng :
– Thái gia muốn lấy mạng ngươi!
Lời vừa dứt, trường kiếm liền tung bay, kỳ dư bốn người thấy thế cũng đều vung kiếm tiến lên, phút chốc những đường kiếm quang, như một dãy rào siết dần Văn Đồng cùng Điểm Thương song tú ba người.
Bọn áo đen sớm đã đoán hiểu sự lợi hại của Văn Đồng, nên thế kiếm vừa tung ra đã dụng bình sanh tuyệt học, năm đường Lam độc trường kiếm đã hợp lại như “Thiên la địa võng” giọt nước cũng chẳng lọt.
Bỗng nghe một tiếng thét vang tai :
– Lũ chuột dám cả gan!
Tiếp theo là một trận cuồng phong nổi dậy.
“Điểm Thương song tú” vội mở mắt ra nhìn không khỏi ngơ ngác như đang trong cơn mộng.
Thì ra thân hình của Văn Đồng như một con rồng bay bổng lên cao mấy trượng, dưới này cuồng phong nổi dậy, đá chạy cát bay.
Lập tức tiếng binh khí im bặt, bóng người lảo đảo, rồi đến tiếng rống thảm thiết, nghe rợn người.
Phút chốc trận đấu trở lại im lìm. “Điểm Thương song tú” đâu phải là kẻ tầm thường vậy mà trong hoàn cảnh này cũng không hiểu một tí gì cả. Chỉ thấy ánh sáng chớp lòa, tiếng rống của người lẫn lộn với tiếng rền của chưởng rồi trở lại im bặt.
Chàng thiếu niên áo lam giờ lại đứng về chỗ cũ, thần sắc tự nhiên, dưới đất năm chiếc thây đã nằm ngổn ngang, người người máu ra nơi thất khiếu hồn về Địa phủ từ lúc nào.
Với lối phất tay giết người trong chớp nhoáng, kỳ công cái thế này, “Điểm Thương song tú” thấy phải khiếp sợ, mồ hôi đổ ra đầy trán.
Văn Đồng lấy tay chỉnh tề quần áo, mỉm cười, thản nhiên nói :
– Lũ chuột tự dấn thân vào lửa ấy, nhị vị phải sợ hãi làm gì!
Bỗng nét mặt chàng trở lại nghiêm nghị tiếp :
– Nhị vị là đệ tử của Tôn Cao, mau cho biết chỗ ở của người.
Hàn Tú đã thấy sự lợi hại của chàng thiếu niên trước mặt giờ lại định hỏi hành tung của sư phụ mình, nhất thời không biết phải trả lời ra sao cứ ú ớ mãi :
– Tôn giá… tôn giá..
Văn Đồng như không chờ đợi được nữa, hừ lên một tiếng, hữu chưởng từ từ đưa lên…
Bỗng nghe một tràng cười trong trẻo như chuông ngân từ xa vọng đến, rồi trong ánh sáng mờ ảo của cảnh rừng đêm, hai bóng người, nhanh như điện xẹt phi tới.
Thân hình chưa kịp chạm đất, đã nghe giọng nói trong trẻo như châu rơi đĩa ngọc từ trên không phát ra.
– Cha chả, người nào đến đây mà lợi hại quá thế! Dám giết chết bọn gia nô của chủ nhân ta?
Lời vừa dứt thì trước mắt ba người cũng đã xuất hiện hai nàng thiếu nữ mặc áo xanh, mặt đẹp như hoa chớm nở.
Văn Đồng vừa trông thấy, liền cười nói :
– Thì ra bọn này là nô tù của người? Bọn chúng đã vô lễ làm gì cũng phải đòi chủ chúng trả lời mới được.
Thật là lanh trí “Điểm Thương song tú” tuy có tâm sự buồn lo, nhưng cũng không khỏi thầm khen phục.
Hai nàng thiếu nữ trẻ đẹp nghe nói tỏ vẻ không tin đưa mắt nhìn về chàng thiếu niên một cái rồi bốn hạt châu lóng lánh lại đảo vòng quanh đấu trường một lượt.
Giây lâu nàng thiếu nữ hơi lớn tuổi, đột nhiên cười nói :
– Bọn nô tài cả gan mạo phạm đến tướng công, thật là đáng chết!
Lời nói này đến đỗi Văn Đồng cũng phải ngạc nhiên, nàng đã không trách cứ đối phương, trái lại còn bảo người của mình là đáng chết.
Thiếu nữ nhỏ tuổi hơn đứng bên, miệng nở nụ cười duyên dáng tiếp lời :
– Thưa chị! Vị tướng công này có ý muốn tìm chủ nhân của chúng ta, vậy thì thời giờ không còn sớm nữa, ta nên dẫn chàng đi thôi!
Văn Đồng hừ một tiếng mỉm cười nói :
– Tại hạ đang định gặp mặt chủ nhân của nhị vị, giờ nhị vị cô nương chịu ra công dẫn lộ, thì còn gì hay cho bằng.
Lời dứt thì lại nghe một tràng cười ha hả rất lớn, vang động cả cánh rừng sâu, một bóng người áo xám từ trên cao bay xuống.
Văn Đồng liền quay sang nói :
– Tiền bối đến rất đúng lúc, đoạn đưa tay chỉ về “Điểm Thương song tú” tiếp :
– Phiền tiền bối chăm sóc hộ hai người này.
Khương Trạch cung thân tuân mạng rồi dùng lối “Nghĩ Ngữ Truyền Âm” (Nghĩ : Kiếm) tận dụng nội công nói :
– Hai nhãi con này thần sắc bất chính, chưởng môn nhân nên cẩn thận mới được!
Văn Đồng mỉm cười, cũng dùng lối mật âm đáp :
– Cảm tạ tiền bối đã chiếu cố, vãn bối đoán sự hạ lạc của Hàn đại thúc, thế nào hai thiếu nữ này cũng biết được, lão xử bọn “Điểm Thương song tú” này rồi, có thể noi theo dấu hiệu mà vãn bối để lại dọc đường để tìm đến nơi gặp mặt.
Khương Trạch gật đầu lãnh hội.
Hai nàng thiếu nữ mặt vẫn tươi cười, đợi cho Khương Trạch cùng Văn Đồng nói chuyện xong mới đồng lượt cất bước ra đi, hai tà áo xanh phởn phơ trong làn gió như hai con chim én bay trong đám liễu tùng.
Đi được một khoảng đường, hai nàng lại dừng bước, quay lại đưa bàn tay ngọc ra ngoắc lấy Văn Đồng khẽ gọi :
– Chàng đi nhanh lên chứ!
Văn Đồng trầm giọng :
– Thật phiền nhị vị cô nương!
Thân chàng như rồng lượn cửu trùng, cất bước tung bay.
Hai nàng thiếu nữ mỉm cười, thân hình khẽ động, khác nào tiên nữ du xuân, hướng về phía rừng sâu thẳng bước.
Trời càng về đêm, sương mù bắt đầu thấm lạnh, gió thổi từng cơn, ba bóng người như ba lằn khói cứ đi lên… đi lên mãi.
Bỗng hai bóng người phía trước, bốn vạt tay áo rung động thân hìng lập tức bay bổng lên một ngọn đồi cao hút mất dạng.
Bóng người theo sau lập tức đến nơi, ngửa mặt lên dòm ngó, xem xét một hồi, rồi cũng tung bay lên trên đỉnh.
Chân vừa chấm đất, Văn Đồng đã đảo mắt nhìn quanh, bóng của hai nàng thiếu nữ không hiểu đã biến đâu chẳng thấy, bỗng một ngọn gió thoảng qua, một mùi hương thơm giống hoa quế xông ngay vào mũi.
Sau khi ngửi qua mùi thơm hoa quế Văn Đồng bỗng cảm thấy tinh thần mê mệt, một phút… rồi một phút trôi qua, chàng như sực nhớ rùng mình.
Văn Đồng từ từ mở mắt ra nhìn thấy mình nằm trong một căn phòng của thiếu nữ, mùi hương tỏa ra nhè nhẹ.
Một hồi lâu, sau cánh cửa xuất hiện một thiếu nữ tuyệt đẹp, nàng õng ẹo lên tiếng :
– Đến bấy giờ chàng mới tỉnh hả chàng? Ngủ gì mà lắm thế!
Văn Đồng gằn giọng :
– Đây là đâu? Tiện tỳ ngươi dám…
Văn Đồng chưa nói dứt lời thì thiếu nữ đã đưa tay lên từ từ mở nút áo, làn da trắng hồng mịn màng lồ lộ trước mắt Văn Đồng.
Chàng định thần lại, nhưng thật là khó chịu, cô gái lại nói trong hơi thở :
– Chàng ơi, không nỡ chàng để em chết một đời xuân xanh ở đây sao?
Cùng với lời nói cô gái đã tự trút bỏ hết xiêm y, tấm thân lõa thể bày ra trước mắt Văn Đồng. Văn Đồng vội nhắm mắt lại.
Cô gái lại cất tiếng cười mơn trớn thác loạn :
– Chàng yêu! Chớ lãng phí thời gian qúy báu, hãy cùng thiếp tận hưởng…
Rồi lại tiếng cười khúc khích, cô gái lại nhoi lêm ôm chầm lấy người Văn Đồng…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!