Thiết Cốc Môn
Chương 7: Hành tung bí mật
Trăng liềm lơ lửng trên trời, ánh sao lốm đốm sáng, một đêm mờ ảo của trăng non, khu rừng tĩnh mịch lạ thường.
Dưới gốc cây Bá to lớn rậm rạp, một bóng người như ma quỷ đột nhiên xuất hiện.
Người này mặc áo dạ hành, thân hình cao lớn, sau lưng đeo một binh khí quái gở. Ánh trăng mờ soi vào mặt người ta thấy sắc diện ông ta xanh mét rợn người.
Đứng dưới gốc cây lắng tai nghe ngóng giây lâu đôi mắt dáo dác nhìn quanh tứ phía, đoạn tru mỏ hú lên một tiếng như quỷ kêu đêm.
Một bóng người lẹ làng theo tiếng ám hiệu phi tới, khẽ cất tiếng hỏi :
– Có phải Hạnh bài chủ đấy chăng? Sao giờ này mới đến?
Người áo đen hừ một tiếng, lạnh lùng đáp :
– Dịch bài chủ tưởng tại hạ đi chuyến này dễ lắm sao? Đừng lầm thằng nhãi ấy là dễ ăn ha, ha coi bộ lanh hơn chúng ta nữa đấy.
Người vừa đến thân hình nhỏ nhắn, mặt bịt khăn xanh nghe nói, đôi mắt trợn tròn, cười nhạt.
– Hạnh huynh chớ nên nghi ngờ, chỉ vì tại hạ phát hiện không chỉ mình thằng nhãi con ấy mà còn…
Người áo đen nghe nói giật mình, vội vã hỏi :
– Còn ai?
– Trước đây không lâu, đệ gặp Ân Dương Tử Linh bang Đơn Phụng đàn. Đàn chủ thống lãnh mấy tay em út, cùng với Luyện Hồn cốc lão tam, hấp tấp đi về hướng ấy, đệ…
Người áo đen ngoắc tay cản ông ta lại, rồi cúi đầu suy nghĩ.
Giây lát người bịt mặt như không nín được lên tiếng tiếp :
– Hạnh huynh, Giáo hoàng xem việc này rất hệ trọng, “Chu Tước Hoàn” ấy có phải ở…
– Nín đi!
Người áo đen nạt lớn, rồi nghiêm nghị nói :
– Đã biết việc này trọng đại, Dịch huynh sao lại buông lời không cẩn thận gì cả, chúng ta đi thôi!
Người bị mặt cười ngượng một tiếng, rồi cùng người áo đen, hai chiếc bóng tunh mình vào rừng mất dạng.
Đợi cho hai chiếc bóng đi mất hút rồi, trên đọt cây Bá rậm rạp khi nãy, một thiếu niên áo lam từ trên rơi mình xuống. Thiếu niên ấy chính là Văn Đồng nửa đường đến Nga Mi Sơn, chàng nhíu mày hình như suy nghĩ, rồi khẽ cười, tà áo lại tung bay hướng về rừng Tòng đuổi theo hai chiếc bóng lúc nãy.
“Truy Quang Trục Điện” khinh công, thế gian hãn hữu, Văn Đồng vừa đem ra thi triển, chẳng mấy chốc đã bắt kịp hai bóng người phía trước không còn bao xa.
Theo lời đối đáp của hai kẻ dạ hành, thấy rõ họ đang theo đuổi một thiếu niên vì bao vật “Chu Tước Hoàn” mà chàng cũng đang muốn tìm hiểu sự hạ lạc của “Chu Tước Hoàn” vậy.
“Họ theo dõi người ấy, có phải là ta chăng?” Văn Đồng một mặt tự hỏi một mặt vẫn bám sát theo bóng hai kẻ dạ hành.
Vì, chàng hiểu rằng từ khi hủy diệt “Thanh Long bang” đến nay tên tuổi cùng hành động của chàng đã lắm kẻ trên giang hồ để ý đến.
Bỗng, hai bóng người phía trước đột nhiên rẽ vào một đường sơn cốc, phút chốc không còn tìm thấy tăm dạng đâu nữa.
Văn Đồng đứng nhìn con đường khúc khuỷu quanh co ấy, cỏ mọc cao đến thân người đá dựng lổm chổm, ánh trăng mờ bị triền núi che ngang tối đen như mực, chàng đứng nhìn địa thế giây lâu đang định tung mình cất bước…
Thì một đốm trắng nhanh như sao băng từ trên dốc núi kỳ khu, vụt xuống chân đồi.
Chớp mắt, bóng trắng ấy dần dần lớn lên, đã đến một nơi cửa vào của sơn cốc. Tà áo trắng như tuyết thân hình thon thon của một nàng thiếu nữ đương xuân.
Văn Đồng buột miệng “Ý” một tiếng ngạc nhiên, người chàng đang định cất bước đuổi theo hai kẻ dạ hành phía trước liền đứng lại ngay, miệng lẩm bẩm :
– Lại là nàng! Nàng đến đây để làm gì?
Nàng, chính là thiếu nữ áo trắng đã cứu Văn Đồng nơi sông Hớn Thủy.
Thiếu nữ áo trắng đứng ngoài miệng cốc, đưa mắt nhìn vào trong giây lâu, mặt nàng khẽ mỉm cười, hai vai rung động, tà áo bạch tuyết lại nhẹ lướt vào trong.
Văn Đồng đứng trên nhìn xuống, nên cử chỉ của nàng thấy rất rõ ràng, lòng chàng không khỏi hồi hộp, lo lắng hộ cho nàng sẽ gặp phải hiểm nguy.
Nên hiểu tình cảm của con người thật là quái gở, từ khi Văn Đồng gặp nàng trên con đò sang sông Hớn Thủy, tuy bị nàng tỏ ra khinh rẻ không hề đếm xỉa nhưng từ ấy đến nay, mỗi lúc tâm chàng được rỗi rảnh là hình bóng của nàng lại ám ảnh trong đầu.
Nàng là người con gái đầu tiên đã được in sâu hình dáng vào tim của chàng thiếu niên áo lam ấy.
“Ha ha ha”, một tràng cười đắc ý, lạnh lùng phát ra, một đám người xuất hiện chẹn lấy đường đi của Bạch Y Nữ.
Thiếu nữ áo trắng hừ một tiếng, dừng bước đứng nhìn họ.
Một người đàn bà áo đỏ, một lão già gương mặt đanh ác nhưng đã bị cụt đi một tay, cùng tả hữu hai bên có sáu tên đại hán đang cầm binh đao hờ sẵn, đứng trước thiếu nữ không đầy một trượng.
Đôi mắt lóng lánh của thiếu nữ quét nhìn mọi người một lượt, rồi cất tiếng lạnh lùng hỏi :
– Nửa đêm thanh vắng các người chận đường của cô nương, vậy có ý gì?
Người đàn bà áo đỏ nghe nói cười lên :
– Cô em, đã biết nửa đêm thanh vắng cô lại đi đâu thế?
– Hừ! Các ngươi hỏi làm gì?
– Cha chả, cô em thật là nóng tánh, con đường này khó đi lắm đấy, cô em theo chúng ta đi thôi.
– Im mồm, các ngươi có dang ra không?
“Cha chả” lão già một tay trợn mắt nhe nanh, tiến lên một bước quát lớn :
– Con nhỏ này thật to gan, không cho ngươi nếm chút mùi khổ sở thì ngươi đâu có chịu nghe lời.
Chiếc tay độc nhất của ông lẹ làng vung ra, năm ngón tay như móc sắt chụp vào người thiếu nữ Bạch Y.
Thiếu nữ áo trắng vừa nghiêng mình né tránh, “soạt” một tiếng trường kiếm tuốt ra, lằn thanh quanh tỏa chói mắt, kiếm khí lạnh rợn người vun vút công tới.
Lão già một tay thấy đường kiếm quá ư lợi hại, vội vã rút tay nhảy lùi, liền nghe “tang tang” hai tiếng, đốm lửa tung bay, hai ngón tay sắt của lão già đã bị lằn kiếm chém đứt.
Bạch Y thiếu nữ không chịu buông tha, vụt vụt nhồi thêm mấy đường, cứ bám sát vào chín đại tử huyệt nơi ngực lão già đâm tới.
Lão già một tay như đã biết rõ lai lịch kiếm thức của đối phương, mặt đầy thất sắc, cứ thối lùi mãi…
Bạch Y nữ hiệp thét lên :
– Ngươi còn định chạy sao?
Lập tức Kiếm Hoa huy động, vẫn giữ y chiêu thức, đâm vào chín đại tử huyệt.
Lão già một tay sắp bị lâm nguy, bỗng nghe có tiếng cười nói :
– Cha chả! Cô em sao mà hung quá thế!
Một ánh màu hồng lẹ làng lướt tới, quay cuộn trong chín đường kiếm thức của đối phương.
“Xẹt” một tiếng xẻ lụa vang lên, mảnh vải nơi tay áo của người đàn bà áo đỏ đã bị mũi kiếm chém đứt.
Lão già một tay tên gọi “Ly Hồn Thủ” vừ thoát khỏi vòng nguy hiểm, thấy vậy tung mình nhảy lên huơ chưởng đánh tới.
Thiếu nữ Bạch Y tung mình lên cao ba thước đường kiếm xanh linh động, chém xả vào cánh tay trái của lão già.
“Ly Hồn Thủ” vội lách mình nhảy xa trượng ngoài né tránh đường kiếm của đối phương.
Một tiếng hiệu lệnh quát lên, một vùng ánh sáng của sáu loại binh đao công vào thiếu nữ một lúc.
Thiếu nữ hừ lên một tiếng, giọng trong trẻo quát :
– Phỉ đồ không biết sỉ nhục, cả gan dụng nhiều để thắng.
Lưỡi kiếm lại vùng vẫy như mưa nhưng sáu người đại hán kia không hề chống đỡ, cứ tìm cách né tránh.
Thiếu nữ nhíu mày ngạc nhiên, bỗng nàng thu kiếm lại đứng chờ địch tấn công.
Sáu chàng đại hán, vốn được lệnh dùng xa luân chiến pháp định dụ đấu cho thiếu nữ Bạch Y phải mệt nhừ, lúc ấy người đàn bà áo đỏ mới ra tay bắt nàng, không ngờ thấy nàng đã rõ được âm mưu sáu tên hán tử cứ đứng đó ngó sững.
Người đàn bà áo đỏ cũng nhíu mày khó xử. Tiếng của “Ly Hồn Thủ” lại vang lên.
– Ân đàn chủ, mau gọi chúng lui cả ra.
Lời ông ta chưa dứt thì tiếng thét của thiếu nữ đã phát lên, đường kiếm bỗng xoay vù như chong chóng, “tang tang”… tiếng va chạm của binh khí chát tai, tiếng kêu la thảm khốc, thịt máu đổ rơi, sáu tên đại hán bất ngờ bị đường kiếm xoay vù chém nằm lăn xuống đất chết cả.
Thiếu nữ Bạch Y không để lỡ cơ hội, tung mình chạy thẳng vào bên trong sơn cốc, người đàn bà áo đỏ cùng Ly Hồn Thủ đâu dám cản ngăn.
Bỗng nghe tiếng cười quái dị phát ra, một bóng áo đen không hiểu đã từ đâu xuất hiện, tiếng sắt vù vù đánh tới khí thế tợ lôi đình, thiếu nữ trông thấy hoảng kinh, vội múa gươm chống đỡ.
Leng keng một tiếng chạm nhau, đốm lửa tung bay tứ phía, Bạch Y thiếu nữ đã bị đánh dội lên cao, trường kiếm thiếu điều rời khỏi tay nàng vội vận khí kềm thân, nhẹ nhàng rơi xuống đất, đã thấy trước mặt một người to lớn khác thường đã đứng đó tự bao giờ.
Kẻ ấy mình cao chín thước, mày rậm mắt to, dưới cằm râu mọc một chỏm, trên đầu đội chiếc mũ bạc, tai đeo khoen tròn, mình mặc áo vải trắng, tay tả nắm thẻ câu hồn, tay hữu cầm chiếc xích sắt to lớn.
Hình thù như là thần ác sát trước điện Diêm La.
Thiếu nữ lấy lại sự bình tĩnh, chỉ kiếm vào mặt đối phương lớn tiếng :
– Ngươi là ai, giả dạng hung thần ác quỷ như thế làm gì?
Lúc ấy người đàn bà áo đỏ cùng “Ly Hồn Thủ” cũng đã đến nơi, đồng thanh gọi :
– Quản nhị gia! Gió nào đã đưa đại giá đến đây?
Lời lẽ cùng thái độ tỏ ra cung kính kết mức.
Kẻ áo trắng hừ một tiếng đưa mắt liếc qua sáu chiếc thây ma, đoạn nhìn người đàn bà áo đỏ cười nói :
– Ân đàn chủ chỉ nuôi bọn ăn hại để rồi chết một cách nhục nhã như thế sao?
Thiếu phụ áo đỏ không khỏi giựt mình.
Người khổng lồ áo trắng lại quay sang thiếu nữ Bạch Y lớn tiếng :
– Tiện tỳ muốn sống thì ngoan ngoãn theo nhị thái gia!
Thiếu nữ Bạch Y thầm nghĩ trong lòng đối phương chính là “Phong Đô song sát”
tên gọi “Hiền Đạo Vô Thường” cùng một người nữa là “Cửu U Vô Thường” hai người này đi đôi với nhau, giờ ông ta xuất hiện nơi đây, có lẽ “Cửu U Vô Thường” cũng ở đâu lân cận.
Theo tình thế trước mắt, mối hy vọng duy nhất là phải lợi dụng hai kẻ đứng bên đối phó với ông ta, nàng liền mỉm cười nói :
– Ý muốn của ngươi vừa rồi, sợ e không chỉ mình bản cô nương ưng thuận là được đâu !
Hiền Đạo Vô Thường Quản Đô hừ lên một tiếng :
– Việc của Quản nhị Thái gia, đố ai dám cả gan ra đây cản trở.
Vừa nói, sắc thái ông ta tỏ ra giận dữ, thiếu phụ áo đỏ với Ly Hồn Thủ cứ đưa mắt nhìn nhau, chẳng nói chẳng rằng.
Quản Đô sầm nét mặt, nhìn hai người lớn tiếng :
– Sao? Các ngươi không bằng lòng phải không?
Thiếu phụ hồng y không biết tính sao, đành rụt rè nói :
– Chỉ cần quản nhị gia để cho chúng tôi có lý do bẩm lại bề trên thì Nhị gia muốn làm gì cũng được.
Quản Đô cười quái dị :
– Hai vị đã không phản kháng, sau này gặp Thạch bang chủ cùng Long Đại cốc chủ, quyết không để cho hai người phải chịu tội đâu.
Thiếu nữ áo trắng đâu ngờ cuộc thương thuyết giữa đôi bên lại nhanh chóng quá vậy, mối hy vọng đã tan, nàng liền trở mặt lùi sau năm thước lớn tiếng nói :
– Quản Đô, bản cô nương xem thử ngươi có bản năng gì giữ ta lại được.
Quản Đô cũng cười hung ác quát :
– Tiện tỳ vô tri kia, nếu không cho ngươi nếm mùi ngươi đâu sợ chỉ cần chịu nổi ba chiêu “Tỏa Hồn Xích” của Nhị Thái gia này, thì ngươi sẽ được ung dung thoát nạn.
Lời vừa dứt, tay mặt liền khẽ rung chiếc xích to lớn leng keng khua động, từng bước một chậm rãi đến gần thiếu nữ.
Thiếu nữ áo trắng không dám thờ ơ, mắt đăm đăm lườm địch, nàng tự biết công lực của mình đối với ông ta còn kém quá xa, giờ chỉ còn mong dùng những chiêu kiếm tuyệt truyền mới hòng chống cự được.
Ly Hồn Thủ đưa mắt ra hiệu cho hồng y thiếu phụ, hai người lặng lẽ bước lùi ra tránh vòng chưởng phong của trận đấu.
Quản Đô bước đến còn các thiếu nữ độ chừng sáu thước, mắt ông ta bộc lộ hung quang “Thẻ Câu Hồn” nơi tay trái đưa lên che ngực, tay mặt từ từ đưa lên.
Thiếu nữ áo trắng không để cho đối phương ra tay trước đường kiếm lập tức vung lên nhắm ngay Hiền Đạo Vô Thường Quản Đô đâm tới.
Quản Đô quát to một tiếng “Thẻ Câu Hồn” đưa cao chiếc “Xích Câu Hồn” nơi tay mặt liền sử dụng chiêu “Địa Võng Thiên La” ào ạt như núi vỡ nước tràn đánh tới tấp vào đường kiếm quang của đối thủ.
“Tang, tang, tang” kiếm, xích vừa chạm nhau, đốm lửa tung bay tứ phía. Quản Đô lừa cho kiếm địch vào tròng vận dụng đường xích chế ngự, một tiếng cười khẽ phát ra, “Thẻ Câu Hồn” nơi tay trái tụ sức đánh mạnh.
Văn Đồng chỉ “hừ” một tiếng, không hề đếm xỉa. Quay mình vung tay thi lễ nàng thiếu nữ áo trắng cười nói :
– Thật người đời hễ còn sống là còn gặp nhau, cô nương lúc này vẫn mạnh?
Bạnh Y thiếu nữ thấy chàng vẫn cái lối không biết sợ chết, trong lòng không khỏi lo hộ cho chàng tự nhủ :
“Với chút công phu của ngươi mà cứ muốn ra tay nghĩa hiệp hoài, hừ! Thật không biết tự lượng”.
Nghĩ vậy nên nàng dậm chân xuống đất giả vờ tức giận :
– Việc gì mà mạnh với không mạnh ngươi đến đây làm gì?
Tuy lời lẽ thì thế nhưng gương mặt nàng không thể che giấu được lo lắng cho sự an nguy của chàng.
Văn Đồng thản nhiên đáp :
– Hành hiệp trượng nghĩa, tế khổ phò nguy, vốn là bản sắc của anh hùng…
Quản Đô tức giận thét lên như sấm nổ :
– Dẹp đi, cái gì mà anh hùng bản sắc!
Tay mặt vung ra, dây Câu Hồn Xích nhắm đầu chàng đánh tới!
– Mau tránh!
Thiếu nữ áo trắng hốt hoảng thét lên, tay trái nắm lấy vạt áo của Văn Đồng kéo tới, tay mặt đưa kiếm lên đỡ.
“Tang!” dây xích sắt bị lưỡi kiếm thép đánh văng lên cao nhưng nàng thiếu nữ cũng bị dội lảo đảo lùi mấy bước.
Văn Đồng bị nàng giựt mạnh một cái thân hình di động ra sau tám bước, nhằm nơi thiếu phụ Hồng Y đang đứng, mắt thấy có cơ hội đã đến bà ta cười khẩy một tiếng nạt :
– Tiểu tử nằm xuống!
Hai tà áo nơi tay phất mạnh.
Văn Đồng mỉm cười, đầu cũng chẳng thèm quay lại phản chưởng đánh ra miệng thét :
– Cút đi!
“Ầm!” một tiếng nổ vang tai, thiếu phụ Hồng Y không thốt được lời nào, người đã văng ra mấy trượng miệng trào máu tươi chết ngay tại chỗ.
Mọi người có mặt, thấy thế thảy đều thất kinh.
Phải biết, Hồng Y thiếu phụ vốn là “Đơn Phụng đàn chủ” của Tứ Linh bang, võ công đâu phải tầm thường, vậy mà chỉ có một chưởng đã kết liễu cuộc đời, bảo sao họ không kinh dị có lẽ họ cũng chưa dám tin rằng chính mắt họ đã chứng kiến như thế.
Hơn ai hết, có thể nói là nàng thiếu nữ áo trắng, đôi mắt xoe tròn, cứ nhìn sững vào chàng thiếu niên mà mình đã từng ra tay cứu giúp trên chiếc đò Hờn Thủy, sắc mặt nàng tỏ ra khác lạ, như hình chưa tin.
Văn Đồng rủ rủ tay áo, từ từ đến trước mặt Quản Đô lạnh lùng lên tiếng :
– Những kẻ đánh lén vô liêm sỉ còn để làm gì, giờ đến lượt nhà ngươi!
Quản Đô rống lên một tiếng :
– Nhị thiếu gia này không tin, Tiểu tử tiếp chiêu đây.
Lời vừa dứt, ông ta đã vận dụng mười thành công lực. Tay trái “Thẻ Câu Hồn” như thái sơn áp đỉnh, “Câu Hồn Xích” tợ thần loan huy động, vù vù đánh xuống, “rẹt rẹt” tung bay.
Văn Đồng đứng vững như núi, miệng khẽ mỉm cười, đợi lúc kình phong đến kề mình thì mới hay tay hợp lại vung ra khẽ quát “Dang ra”.
– Ẩm! leng keng! tiếng dội inh tai cát bay mù mịt.
Thẻ Câu Hồn đã vuột tay bay bổng lên cao, chiếc xích sắt bị vùi dưới đất, Quản Đô hai tay lính quính để hở mặt tiền.
Văn Đồng thần sắc như thường, vung tay một cái quát “Đi!”
Kình lực như khối núi ngàn cân, bắn vào ngực địch thủ.
Bỗng một luồng âm nhu tiềm lực bay ra, “ùm” một tiếng cản ngay thế công của Văn Đồng. Nhưng Quản Đô cũng đã bị chưởng phong đánh dội một tiếng “hự” nặng nề, người ấy lảo đảo lùi sau “Ạch” một cái té ngồi xuống đất, miệng hộc máu tươi.
Văn Đồng đưa mắt nhìn về cụ già áo xám quát lớn :
– Có lẽ ngươi đợi không được, mau ra đây lãnh chết.
Cụ già áo xám vuốt râu cười nói :
– Chưởng lực của các hạ thật là thâm hậu, lão hủ tuy bất tài cũng nguyện lãnh giáo vài chiêu.
Nói dứt, tà áo khẽ động song chưởng từ từ đưa ra.
Văn Đồng mỉm cười, cũng cử hai tay một cách chậm chạp.
Cụ già áo xám vốn tưởng rằng đối phương chỉ luyện Dương Cang chưởng lực, vì vậy nên ông giở học độc tuyệt môn “Ngũ Âm nhu công” có thể chế phục được đối phương, đợi cho lão đại “Phong Đô song sát” đến nơi, thì tình thế không còn nguy kịch nữa, ngờ đâu…
Lúc hai luồng chưởng lực chạm nhau, ông cảm thấy tiềm lực âm như của ông đã bị đối phương hoá giải một cách vô hình vô dạng, trong lòng không khỏi sợ sệt.
Nhớ rằng Văn Đồng đã luyện “Lưỡng Nghi chân khí” vốn là môn kỳ công Cang, Nhu hỗn hợp. Ngũ Âm nhu công của cụ già làm sao chống cự được. Chớp mắt, mặt cụ già dần dần tái nhợt, ông ta sợ sệt cho tánh mạng sắp lâm nguy.
Cùng lúc ấy, Bạch Y thiếu nữ đã khôi phục lại bình thường, nàng thừa cơ hội, vung kiếm phóng tới đâm vào người của Quản Đô đang ngồi dưỡng thương nơi đất.
“Cha chả!” một tiếng cười rùng rợn, tiếp theo một đạo kình phong lạnh như tuyết thổi.
Bạch Y thiếu nữ không kịp đề phòng thất kinh vội vàng vận dụng chân khí, múa kiếm đỡ gạt song cũng bị luồng kình lực ấy đẩy dang, thân nàng rớt ngay xuống đất.
Văn Đồng vốn quan tâm đến nàng, thấy thế tụ hết khí lực đẩy mạnh một cái quát to :
– Đi!
Cụ già áo xám cảm thấy như có một sức mạnh ngàn cân, đang đè nặng trước ngực “Ự” lên một tiếng thân hình bay ra xa.
Văn Đồng không thèm ngó ngàng đến sự sống còn của ông ta, vội vã tung mình nhảy đến bên Bạch Y thiếu nữ lo lắng hỏi :
– Cô…
Bỗng thấy một bóng đen cặp lấy người của Quản Đô, lướt nhanh vào bóng đêm mất dạng. Lại nghe một tiếng quát vang lên :
– Các hạ một chưởng đánh thương Phương Văn Thiên này xin bái lãnh, hẹn một tháng sau mời đến Tứ Linh bang gặp mặt.
Văn Đồng quay đầu lại xem thì thấy cụ gài áo xám cặp lấy “Ly Hồn Thủ” vào nách ra đi.
Văn Đồng mỉm cười khẽ nói :
– Tha cho bọn cẩu tặc một phen.
Đoạn quay đầu sang Bạch Y thiếu nữ ôn tồn :
– Cô nương, cô…
Ngờ đâu Bạch Y thiếu nữ không để cho chàng nói hết, khẽ hừ một tiếng, làn áo lụa phất phơ trong gió cuốn thân nàng đã lướt nhanh vào sơn cốc.
Văn Đồng đứng ngơ ngác, không hiểu lòng cô gái sao kỳ quặc thế, một nỗi buồn phảng phất trong đầu chàng giây lây… bỗng chàng như lo lắng điều gì thầm kêu “Không xong” vội tiến vào theo. Văn Đồng lặng lẽ theo sau nàng, lúc đó chàng thấy thân pháp của Bạch Y thiếu nữ tự nhiên chậm lại, rồi khụyu xuống Văn Đồng vội lướt tới đỡ lấy thân hình của Bạch Y thiếu nữ. Chàng đặt nàng xuống phiến đá bằng phẳng, gương mặt xinh đẹp của Bạch Y thiếu nữ làm cho Văn Đồng càng nhìn tim càng đập mạnh, thoạt đầu chàng cứ trù trừ không dám chạm vào thân hình người ngọc, nhưng thấy sự lâm nguy đã đến lúc chỉ mành, nên chàng bậm gan, vẹt lớp áo trắng lơi tay, nhưng đôi tay không thấy có vết thương nào cả bắt buộc chàng cởi áo ra, cách nhũ hoa không đầy một tấc, nơi “Nhũ Căn huyệt” lốm đốm mấy mũi kim đen găm sâu, máu tím bắt đầu rịn ra.
Đây là loại “Hắc Vũ Châm” kẻ nào bị trúng phải nếu không cứu chữa, ngay mấy tiếng đồng hồ sau sẽ biến thân hình đen như than mà chết, còn nếu nhằm ngay tử huyệt, thì sẽ chết ngay tức khắc.
Vừa hồi hộp, vừa lo lắng, chàng biết lấy thuốc đâu mà chữa cho nàng bây giờ, nhưng nếu cứ kéo dài thì nàng sẽ bị nguy mất.
Bỗng chàng sực nhớ đến lời nói của “Yếu Mạng Hoa Đà” liền nhổ mấy mũi hắc châm ghim trong mình thiếu nữ, đoạn đưa ngón tay trỏ lên miệng cắn cho chảy máu, rồi nhỏ những giọt máu tươi ấy lên chỗ vết thương của nàng.
Làn da trắng trẻo mịn màng, nơi chỗ bị thương bầm đen như mực thế mà sau khi máu của Văn Đồng nhỏ vào không bao lâu, nơi vết thương dần dần trở đỏ làn da trắng chẫm rãi ửng hồng.
Thì ra “Yếu Mạng Hoa Đà” đã cảnh cáo chàng sau khi cho chàng uống hườn thuốc xanh để cấp thời chữa khỏi “Tiêu Cốt Hoá Phách đan” của “Thiên Ảo mê cung” chủ nhân, nhưng nhớ rằng thuốc xanh ấy cũng là một loại độc dược, ông ta nói : “Chất độc ấy tiêu trong huyết quản có thể chống lại trăm thứ độc bên ngoài” vì vậy mà Văn Đồng mới hy vọng máu có chứa chất độc của chàng, có thể cứu chữa “Hắc Vũ châm” độc của địch.
Quả thật chẳng sai chàng đã thu được kết quả, đã chữa được vết thương của người đẹp.
Chàng vui mừng khôn xiết, lớn tiếng gọi :
Cô nương! Cô nương, cô có cảm thấy đỡ phần nào chăng?
Văn Đồng đã gọi hai ba lượt mà cô gái vẫn không hề phản ứng, nàng vẫn thiêm thiếp chưa tỉnh.
Đây… đây là nguyên nhân gì vậy cà? Chàng nghĩ đi nghĩ lại có đến trăm lượt kết cuộc mới vỗ trán thất thanh nói :
Có lẽ độc khí đã xâm nhập vào nội phủ của nàng rồi?
Trầm ngâm giây lát, chàng mới khẽ thở dài nói :
– Cô nương, xin tha thứ co tại hạ đã thất lễ!
Nói dứt, chàng liền lấy răng cắn ngay chót lưỡi, máu tươi chảy ra một miệng, rồi dùng hai tay vạch môi thiếu nữ, kề miệng vào miệng nàng, ngầm dụng chân khí thổi bung máu ấy vào nội tạng của nàng.
Cũng nhờ công lực của Văn Đồng thâm hậu, phút chốc đã đưa máu nóng của chàng đi quanh cả nội thể của thiếu nữ một vòng.
Sợ chưa đủ sức cứu chữa vết thương độc đã xâm nhập quá lâu, chàng lại sú thêm hai bung máu của chàng vào người nàng nữa. Giây phút trôi qua gương mặt tái nhợt của cô gái dần dần ửng đỏ, sức nóng trong người cũng đã giảm xuống dần.
Văn Đồng thấy thế mới yên tâm, bốn chiếc môi từ từ rời khỏi, chàng hít một hơi nhẹ nhõm đang định đứng lên bỗng thấy đôi mắt của thiếu nữ từ từ hé mở, lay động mấy cái lòng Văn Đồng mừng tợ bắt được vàng, vội vã gọi lớn :
– Cô nương! Cô…
Lời vừa đến đây, đột nhiên thân hình của thiếu nữ cựa quậy, đôi tay của nàng dang ra ôm chặt lấy người chàng, cả một thân hình mềm yếu nằm lọt trong lòng chàng thiếu niên mười tám.
Cử chỉ đột ngột của thiếu nữ Bạch Y khiến cho Văn Đồng sợ hãi chàng định đưa tay ra xô lấy thân hình nàng.
Ngờ đâu tay chàng vừa chạm đến làn da trắng mịn ấy, bỗng cảm thấy lạnh như băng, gương mặt ửng hồng khi nãy khoảng khắc lại trở nên trắng xác, tứ chi run rẩy không ngừng.
Văn Đồng sợ hãi, vội vã đưa tay ra ôm chầm lấy người nàng siết lại, truyền hơi ấm trong người chàng vào khắp thân thể nàng.
Đó chẳng qua là một động tác cấp thời trong lúc lúng túng, vài phút trôi qua, tâm chàng mới lắng lại, suy nghĩ những biến cố vừa qua, mới hiểu rõ nguyên do của vết thương nàng đã mắc phải.
Trận chiến nơi sơn cốc khẩu, lúc Quản Đô bị chàng đánh thương, đang ngồi điều dưỡng, Bạch Y nữ thừa cơ tung mình đến giết, không ngờ lại bị “Cửu U sát chưởng” của Khưu Huyền.
Lúc ấy thì nàng chỉ rùng mình một cái nhưng Hàn âm chưởng lực đã xâm nhập vào người mà không biết, đến khi nàng bị “Hắc Vũ châm” ám hạ, Văn Đồng chỉ lo điều trị bên ngoài nên trong người còn yếu, Hàn Khí trong người lại phát ra.
Văn Đồng đã biết căn do không còn chần chờ gì nữa lập tức cởi ngay áo, áp ngực nàng vào người mình, tay mặt áo vào Mạng Môn huyệt tập trung tư tưởng vận dụng “Vô Cực huyền công” thi triển “Lưỡng Nghi chân khí”, một luồng hơi nóng từ trong lòng bàn tay phát ra, chậm rãi chà sát khắp lưng nàng.
Hai miệng lại một lần nữa kề bên nhau, tình cảnh hiện tại nếu người ngoài nhìn vào như đôi tình nhân đang âu yếm, thân mật tột cùng, chiếc thân ngà ngọc của thiếu nữ đang xuân nằm gọn trong lòng chàng trai vừa lớn, bốn làn một khít lại chuyền hơi nóng cho nhau, cảnh thần tiên trong giai đoạn ái ân khiến ai thấy mà chẳng đem lòng ham muốn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!