Thiết Cốc Môn - Chương 39: Thiên tào bắc đẩu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Thiết Cốc Môn


Chương 39: Thiên tào bắc đẩu


Văn Đồng tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi :

– Lão tiền bối có điều chi muốn chỉ giáo?

Thái Sử Ngọc cười nhạt nói :

– Thời gian đã hơn ba mươi năm, có lẽ thần công của Lý Tôn huynh đã đến mức siêu phàm nhập hoá, tiếc rằng lão hủ cùng lện sư đã thề không còn tái xuất giang hồ nữa, nên việc so sánh tài nghệ cũng không còn cơ hội, cháu là đệ tử được nhất của ông ta, có lẽ tuỵet nghệ của Lý Tôn huynh đã truyền cả cho cháu. Đêm nay, cháu có thể thay thế cho lệnh sư thi thố vài chiêu cũng có thể cho lão vơi phần mong mỏi.

Văn Đồng nghe nói, thất kinh :

– Lão tiền bối cùng gia sư thân như ruột thịt, vãn bối đâu dám vô lễ như thế!

Thái Sử Ngọc nói :

– Đây chẳng qua là mượn tay của cháu để chứng mức tiến của lão hủ với lệnh sư đấy thối!

Văn Đồng trầm ngâm giây lâu, nói :

– Võ công của lão tiền bối đã đếnmức siêu phàm nhập thánh, vãn bối là kẻ võ lâm mạt học, đâu bì được phân nửa.

Thái Sử Ngọc cười nhạt nói :

– Nếu cháu còn chối từ, lão sẽ xem là cháu khinh lão đấy!

Văn Đồng không còn lý do gì từ khước nữa, đành phải nhận lới cung kính nói :

– Lão tiền bối đã nói như vậy, vãn bối đành tuân theo thôi!

Thái Sử Ngọc thấy thái độ của Văn Đồng vừa cứng rắn, vừa nhu mì, lễ độ, nhã nhặn, buột miệng khen :

– Cháu quả là rồng phụng trong đám người, sau này ắt có thể mở mang cho võ lâm, lãnh tụ quần chúng được.

Văn Đồng nghe thế vội khiêm tốn :

– Vãn bối đâu xứng như lời tiền bối quá khen!

Hai người vừa nói vừa từ từ đứng dậy đi ra trước sân.

Đến nơi, Văn Đồng cung kính nói :

– Xin tiền bối chỉ điểm phải đấu bằng cách nào?

– Lão hủ định lãnh giáo chưởng pháp của cháu đã!

– Xin tuân theo ý muốn của tiền bối, xin mời ra tay vậy!

Nói dứt, chàng di người về hướng dưới gió để tỏ ra kính trọng đối phương, đoạn đứng im chờ đợi.

Thái Sử Ngọc khẽ mỉm cười, hai chân không hề nhúc nhích, song chưởng đã bắt đầu lay động, lẹ như chớp đánh ra ba chiêu nhắm ngay ba nơi yếu huyệt vai, ngực cổ của Văn Đồng bắn tới ba chiêu tung lần lượt phát ra song đến nơi cùng một lúc.Văn Đồng đã phòng bị sẵn, trầm vai ngả người với động tác nhẹ nhàng, đã tránh né được ba chưởng công của lão tiền bối, rồi thừa thế, song chưởng vung ra liên tiếp, sử dụng năm chiêu thức.

Với năm chiêu chàng vừa sử dụng, vốn là tuyệt kỹ trong Thập Bát Thủ Kim Cang, chiêu thức huyền ảo vô song, kình lực cực mạnh.

Thái Sử Ngọc vẫn tươi cười, người vẫn đứng y một chỗ, thân hình như cành dương liễu trứơc gió, hai tay phất phơi đưa ra, lập tức hóa giải các thế công của đối phương, đồng thời còn trả lại thêm ba chưởng. Ba chiêu này, ông ta đã sử dụng đến chưởng pháp uy trấn giang hồ Vạn Tượng Ảo Ảnh khiến cho địch thủ thấy như hư hư thực thực, không biết đường nào tránh né cả.Văn Đồng thấy thế thất kinh, vội vàng thi triển Truy Quan Trục Diện, thân pháp nhanh nhẹn tránh né ba chưởng của ông ta, song chưởng chàng cũng thừa thế đánh ra ba chiêu Nhậm Ý Tung Hoành, Đại Thiên Ảo Cảnh cùng Lương Châu Sa Giới trong Thập Bát Thủ Kim Cang. Thấm tháot đánh qua trả lại mười mấy hiệp mà hai người vẫn chưa ai chịu thua, Khương Trạch là vị lão tiền bối cao thủ võ lâm đương thời, thế mà nhìn xem hai người đấu nhau cũng phải tỏ ra khâm phục vô cùng. Văn Đồng bỗng rít lên một tiếng, tung mình nhảy vọt lên cao, trong chớp mắt liền công hai mươi mấy chưởng, một lối đánh vô cùng dịu mắt khiến cho Thái Sử Ngọc kinh dị vô cùng, ông ta khẽ cười một tiếng, chân vội bước nhanh, thân hình như bươm bướm xuyên hoa, hai ay quay cuồng để chống trả lại địch thủ.

Hai người lại đấu với nhau được hai mươi mấy hiệp, cũng vẫn chẳng phân thắng bại, bỗng thấy lão tiền bối tung mình nhảy ra, tươi cười nói :

– Thân pháp của tiểu huynh đệ thật là linh diệu! Chưởng pháp lại kỳ ảo! Nếu là ba mươi năm trước thì lão phu đã sớm bị thua rồi!

Nói đến đây, ông ta lặng thinh đưa mắt nhìn Văn Đồng thêm một lượt rồi nói tiếp :

– Sau cùng lão hủ muốn lãnh giáo tiểu huynh đệ môn tuỵêt thế kỳ công!

Trong lòng Văn Đồng giờ cũng khâm phục vị lão tiền bối vô cùng, thật không thẹn với danh hiệu Nhất Hồng Đăng đã từng vang danh trong giới võ lâm đệ nhất cao thủ.

Vừa nghe ông ta đề nghị thế, chàng liền kính cẩn hỏi :

– Tiền bối sai khiến điều gì, vãn bối xin tuân theo vậy!

Thái Sử Ngọc vui vẻ nói :

– Tưởng lệnh sư đã truyền đạt cho cháu môn kỳ học Đoạt Hồn thập tam thức, còn lão hủ cũng mới sáng chế ra Hồng Đăng thập tam thức, nên lão phu muốn dùng hai độc môn võ học này ra so sánh một phen.

Văn Đồng không ngờ cuối cùng đối phương lại đòi hỏi chiêu thức tuyệt học của sư môn nên chàng do dự không biết nói sao. Phải hiểu, từ khi luyện thành Đoạt Hồn thập tam thức đến giờ, chàng chỉ sử dụng có hai lượt, mỗi khi sử dụng đều bị vào hoàn cảnh bất đắc dĩ cả, nếu không, chàng không hề dám thi thố môn tuỵêt học này. Hôm nay, đối phương mở lời đòi hỏi hẳn ông cũng có thể hóa giải rồi, nếu để thất thủ một chiêu hay nửa thức, có phải làm mất uy danh của sư môn chăng, bằng không thi thố có thể bảo toàn được ông ta vậy. Nghĩ thế nên chàng định tìm cách khiêm nhường :

– Vãn bối tuy được ân sư truyền cho độc môn kỳ học, tiếc rằng thiên tư quá kém, rủi có bề gì, xin tiền bối nhẹtay cho!

Thanh Sương lâu nay từng ở bên Văn Đồng nhưng chưa thấy lúc nào chàng lại khiêm tốn như hôm nay vậy, không khỏi ngạc nhiên, cứ đưa mắt đăm đăm nhìn chàng.

Thái Sử Ngọc bỗng cười lớn, nói :

– Tiểu huynh đệ chớ quá khiêm nhừơng. Lý Tôn huynh được một người đệ tử như cháu, lão hủ cũng hâm mộ vô cùng, thì giờ không còn nhiều, vậy cháu ra tay đi.

Văn Đồng nghiêm ngay săc mặt, từ từ đến nơi vị trí dưới gió đứng lại, hai tay ngồi xuống, đôi mắt chăm chú nhìn vào đối phương không hề chớp nháy. Thái Sử Ngọc cũng mỉm cười, chân đứng chữ đinh, hai tay chắp ngang ngực, mặt tỏ ra uy phong lẫm lẫm.

Hai người cứ đứng ghìm với nhau im lặng, không hề cử động, thời gian nặng nề trôi qua.

Khương Trạch ba người cảm thấy hồi hộp vô kể, không hiểu họ đang làm gì đây?

Bỗng đôi mắt ba người như bị hoa lên, một luồng gió nhẹ thoảng qua… Đến khi gió lặng, ba người định thần nhìn qua, vẫn thấy cảnh vật y nguyên như cũ. Văn Đồng cùng Thái Sử Ngọc vẫn đứng im lặng nãy giờ, chỉ có khác là đôi mắt của hai người dường như đã mất dần ánh sáng, tỏ ra một sắc thái mỏi mệt lạ lùng.

Một hồi lâu, Thái Sử Ngọc bỗng cười lên ha hả nói :

– Qua trận đấu hôm nay, lão phu mới rõ, sao không thể nào tranh với mặt trăng được. Lệnh sư võ công cái thế, cói thể nói rằng kim cổ đệ nhất kỳ nhân.

Khương Trạch ba người cứ đứng ngẩn ngơ không biết gì cả. Thật ra chỉ có mình Văn Đồng mới biết được thôi, theo thần sắc mà suy luận, có thể nói Thái Sử Ngọc hơn chàng nửa vế. Nhưng với thâm niên tu luyện, hơn nữa dùng trò để luận thầy nên ông ta mới cho chàng là thắng, thành thử mới thốt lời khen tặng như thế.

Văn Đồng cũng khiêm tốn nói :

– Vãn bối tuy chưa được mục kích thần dũng của tiền bối trước kia nhưng mỗi khi gia sư nhắc đến lão tiền bối, đều khen tặng chẳng cùng.

Thái Sử Ngọc cười :

– Lịnh sư có lòng khen tặng, lão phu cảm kích vô cùng.

Vừ nói mọi người vừa đi vào trong nhà ngồi lại dùng trà, bỗng nhiên Thái Sử Ngọc khẽ cười một tiếng, đưa tay chụp lấy chiếc tách tung mạnh ra cửa sổ. Với cử chỉ bất ngờ ấy khiến cho lâu nay Văn Đồng từng tự phụ thính tai, thế mà cũng phải ngơ ngáo không hiểu gì cả, đủ thấy võ công của người trong bóng tối cao siêu dường nào. Nào ngờ sau khi chiếc ly được ném qua cửa sổ, bầu không khí im lặng vẫn hoàn im lặng, không nghe một chút động tĩnh gì. Thái Sử Ngọc nhíu mày khó chịu đang định lên tiếng hỏi, thì xa xa đã có tiếng cười vọng lại nói :

– Ba mươi năm không gặp, ngờ đâu khí độ vẫn nóng nảy như thế, không sợ bạn bè cười cho sao?

Thái Sử Ngọc nghe nói, mặt liền biến sắc, đoạn cười lên ha hả :

– Kẻ núp bên ngoài có phải là Thần Sơn Phong nhị huynh chăng?

Lại nghe tiếng bên ngoài cửa sổ vừa cười vừa nói :

– Lão nhị đang đợi bên kia sông, Phong Thanh này đến để cho hay, mong Thái Sử Ngọc huynh chớ để anh em chờ lâu nhé!

Thái Sử Ngọc lập tức trấn tĩnh lại ngay, lập tức nói :

– Phong Đai huynh! Xin đợi tại hạ giây lát!

Lời vừa dứt thì người ông cũng đã bay bổng lên cao, lướt nhanh ra ngoài cửa đi mất.

Văn Đồng đưa mắt ra hiệu cho ba người rồi cũng tung mình ra đi.

Khương Trạch cùng ba người thấy tình như vậy, cũng chẳng còn ngồi lại làm gì, lần lượt kéo ra ngoài cửa hướn về bờ sông cất bước.

Xa xa dưới ánh trăng mờ, họ trông thấy Thái Sử Ngọc và Văn Đồng như hai bóng hạc kề nhau bay vun vút đến bên bờ sông đưa mắt nhìn sang bên thì ra đối phương kéo đến rất đông, bóng người lố nhố, kiếm quang lấp lánh dễ sợ.

Trứơc mặt Thái Sử Ngọc và Văn Đồng độ mấy thước, có hai cụ già gấy ốm đứng song song, mặt mũi áo quần hai người đều giống nhau cả, sau lưng họ có mấy chục tên hán tử, kiếm lăm le cầm tay hình như sẵn sàng chiến đấu, mọi người im lặng giây lâu, bỗng cụ già đứng bên tả cười nhạt nói :

– Món nợ cũ của chúng ta không ngờ thấm tháot cũng được ba mươi mấy năm rồi, giờ đây cũng nên thanh toán đi vậy!

Thái Sử Ngọc nghe nói, cười lớn :

– Mộng cũ như nước trôi đi, lão còn biết làm bạn với một ngọn đèn nơi vùng rừng núi hoang vu này, ân oán ngày xưa tưởng đã hơn ba mươi năm hóa thành mây khói, không ngờ nhị huynh lại ghi chặt trong lòng.

Đôi mắt iều hâu của cụ già trợn ngược, lạnh lùng nói :

– Thái Sử Ngọc huynh nói sao dễ nghe thật! Hừ! Anh lão bị huynh đánh bại một chiêu, khiến cho ba mươi năm nay cắm đầu trong thâm cốc không ló mặt giang hồ, món nợ này nếu không thanh toán xon, sợ khi chết không yên dạ được.

Phải hiểu, hai cụ già này ba mươi năm trước từng làm Minh chủ của hắc đạo, xưng bá giang hồ, không ngờ gặp Thái Sử Ngọc đấu cho một rtận thảm bại. Họ xấu hở không iám xuất hiện giang hồ nữa. Quyết dày công khổ luyện ba mươi năm trời, hôm nay đến đây quyết trà thù cho được, nào dễ gì chịu nghe lời giải thích của đối phương? Văn Đồng trông thấy sắc mặt họ cứ hầm hầm háo chiến, liền đứng bên xen lời, nói :

– Nếu các vị quyết đế đây để rửa nhục, tại hạ nguyện thay mặt Thái Sử Ngọc lão tiền bối để hầu hai vị vậy!

Thần Sơn Bằng Phong Thanh nét mặt ngạo nghễ nhìn Văn Đồng, đoạn buông giọng khinh khi nói :

– Nhãi con! Ngươi đâu có xứng động thủ với lão phu!

Văn Đồng khẽ mỉm cười :

– Nếu nhị vị luận về tuổi tác, tại hạ hẳn kém xa, nhưng nói về võ công thì phải xem sư môn của kẻ ấy, đồng thời bản lĩnh của hõ thế nào? Xứng hay không xứng? Cứ dùng miệng nói đâu ăn nhằm gì, cần phải ra tay mới biết được chứ?

Phong Thanh nghe nói, ngặc nhiên, không dè thằng nhỏ tuổi chưa đầy hai mươi mà lời lẽ cứng cỏi vậy, nên hừ một iếng lạnh lùng,cất giọng hỏi :

– Nhãi con! Sư phụ của ngươi là ai?

Văn Đồng bình tĩnh đáp :

– Tại hạ muốn bảo tồn uy danh cho sư môn, nên trươc khi chưa phân thắng bại xin miễn đáp vậy!

Phong Thanh giận dữ quát lớn :

– Nhãi con! Quả ngươi muốn chết?

Tiếng quát vừa dứt, ông địng vung chưởng lên đánh lão nhị, Phong Thị đột nhiên bước lên cản lại, quay sang Văn Đồng cười nham hiểm nói :

– Nhãi con! Tuy ngươi ngông cuồng vô lễ song chưa đến tội phải chết.

Nói đến đây, ông đưa mắt liếc sang lão đại Phong Thanh tỏ ý, đoạn tiếp :

– Lão phu cho ngươi một cơ hội, nếu có bản lĩnh phá được kỳ trận của lão, khôngnhững tha tội cho ngươi mà từ đây, món nợ cũ của anh em lão với Thái Sử Ngọc cũng huỷ bỏ, không hề đến tầm thù nữa.

Thái Sử Ngọc còn lạ gì tánh tình của hai người, nếu không chắc chắn mười phần thắng lợi thì đâu dễ gì thốt ra những lời lẽ dễ dãi như thế. Kỳ trạn trong thiên hạ, ông đã thấy qua không ít, song hôm nay, với bốn mươi chín người bố thành trận pháp, ông chưa hề nghe qua, vì thế không khỏi lo lắng cho Văn Đồng liền lên tiếng nói :

– Nhị huynh nếu không dung nạp lời hoà giải của tại hạ, thì tại hạ tình nguyện phá trận cho, song chẳng hiểu điều kiện đưa ravừa rồi vẫn còn hiệu nghiệm chăng?

Phong Thị nhếch mép mỉm cười tin tưởng :

– Hẳn nhiên hiệu nghiệm, vậy hai vị, ai muốn vào trận?

Văn Đồng bỗng quay sang Thái Sử Ngọc, nghiêm nghị nói :

– Lão tiền bối có thể nhường cho vãn bối được chăng?

Thái Sử Ngọc cúi đầu ngẫm nghĩ giây lát đoạn cười nói :

– Cháu đã có ý muốn thế, lão phu chỉo có một lơì căn dặn.

Văn Đồng đứng lặng thinh tỏ vẻ cung kính chờ nghe, Thái Sử Ngọc tiếp :

– Pháp trận có phép, địch chưa động ta không động, địch đã động ta động trước, hư trung hữu thực, thực trung hữu hư, nếu cháu hiểu được điều này, dù cho phá trận không được cũng chưa đến nỗi phải thất bại.

Nói đền đây, bỗng ông lại dùng lối Tuyền Âm Nhập Bí tiếp :

– Lúc động thủ, tốt hơn cháu nên cho họ có cơ hội sửa sai, dùng thiện cảm để hóa giải thù oán.

Văn Đồng cũng mỉm cười nói :

– Lão tiền bối đã có lòng, vãn bối xin tuân mạng.

Đoạn chàng quay người hướng về đối phương đi tới. Phong Thanh ngửa mặt cười dài một hồi, đột nhiên cùng Phong Thị xẹt nhanh chia làm tả hữu hai bên trấn giữ. Văn Đồng dừng chân đứng lại, đưa mắt nhìn vào trận thế xem xét, thấy bốn mươi chín chàng hán tử phân ra bảy đội, mỗi đội bảy người đứng không có quy luật, nhưng trong sự loạn xạ ấy hình như lại lien lạc lẫn nhau rất chặt chẽ, trong lòng không khỏi nghĩ thầm : trận pháp này có lẽ biến hóa tinh kỳ, uy thế lớn lăm, nếu không hiểu rõ cách thức phá giải thì dù võ công có tuyệt thế đến đâu, cũng khó có thể xông ra khỏi trận được.

Đang lúc trầm tư, bỗng nghe Phong Thanh lạnh lùng nói :

– Nhãi con! Sao ngươi lại đó không tiến nữa?

Văn Đồng nghe nói có hơi tức giận khẽ cười một tiếng, bỗng nhún chân một cái như điện xẹt trung vào giữa trận. Chưa đến nơi, hữu chưởng chàng đã mãnh mẽ pháy ra, kình phong như bão táp nhằm vào đội đứng trước mặt đánh tới. Bảy hán tử bị chàng xuất chưởng tấn công vội vã vung kiếm chống đỡ.

Bùng… bảy đường kiếm liên thủ tuy ohá giải được chưởng phong, cùng dịch phương song với kình lực quá ư mạnh mẽ, khiến cho ai nấy cũng cảm thấy tê buốt cả tay.

Văn Đồng chân chưa dừng lại, tả chưởng đã đưa lên che ngực, hữu chưởng tới tấp công ra, khiến cho bảy tên hán tử phải lách người né tránh, dạt hẳn đường đi.

Chàng lại xông qua đội thứ hai, hẽ cười một tiếng, song chưởng đánh nhầu. Nhưng không ngờ, bảy hán tử vưà bị chàng lướt qua, tung bảy mũi kiếm lẹ như chớp nhằm yếu huyệt sau lưng chàng đâm tới, lối đánh kỳ ảo tuyệt luân, nhân huyệt lại chính xác.

Văn Đồng nghe gió dễ phân vị, liền tự khí đơn điền, dừng ngay thế tiến thụp người ngồi xuống, song chưởng nhất tề đánh trả lại. Tránh chiêu, xuất thủ mau lẹ vô cùng, nhưng bảy hán tử như đoán trước lại càng mau lẹ hơn chàng, liền thu kiếm lại nhảy sang một bên tránh né. Cùng trong lúc ấy, trận pháp bắt đầu chuyển động, bóng người nhấp nhô, ánh kiếm chói loà, bảy mũi kiếm khác đã từ bên mặt nhanh nhẹn công vào Văn Đồng. Văn Đồng chẳng dám chậm chạp, trượt chân sang bên, lách vai né tránh, không cần quay đầu nhìn lại, thuận tay phát ra một chưởng, tuy vậy kình lực cũng mạnh mẽ khiếp người.

Chưởng phong của Văn Đồng bị đánh hụt, lòng chàng không khỏi lo lắng nghĩ thầm :

– “Bốn mươi chín người này thay phiên công kích, không dễ hở tay, hơn nữa trung hữu thực, thực trung hữu hư, họ không thể công khai đấu nhau, như vậy nếu không bị thương dưới lăng kiếm của họ, thời gian kéo dài, cũng phải mệt mà chết thôi.”

Đang lúc nghĩ ngợi, bỗng nghe bên ngoài có tiếng rít inh tai, tiếp theo là trận thế bắt đầu nhanh nhẹn, bóng người cuồn cuộn, kiếm thế uy mãnh tiềm lực xung quanh bắt đầu tới tấp đánh vào người chàng, trong lòng không khỏi sợ sệt, vội giở truy quang trục diện thân pháp tránh thế công, hai tay lại sử dụng tuyệt chiêu Thập Bát Thủ Kim Cang, thủ liên hồi đánh ra kháng cự lại kình phong ồ ạt bên ngoài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN