Thiết Cốc Môn - Chương 43: Hỏa thiêu Võ Đang sơn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Thiết Cốc Môn


Chương 43: Hỏa thiêu Võ Đang sơn


Trong đêm tối miền hoang vu rừng núi, những cơn gió thổi, tiếng lá rì rào, những giọng cú kêu rùng rợn thế lương.

Dưới ánh trăng non trong vùng núi đồi liên tiếp, bỗng người ta thấy ba bóng người chạy như bay dọc theo con dường mòn tiến tới. Đến một cụm núi, bỗng nhiên ba người dừng chân lại, tiếng người thiếu nũ thốt ra kinh dị đưa tay chỉ về phía Tây nói :

– Đồng ca! anh xem đằng kia có phải người ta đang đốt núi chăng?

Thì ra ba người ấy chính là Văn Đồng, Thanh Sương cùng Chu Cát Phác.

Sau tiếng nói của Thanh Sương khiến Văn Đồng và Chu Cát Phác cũng tỏ vẻ lo lắng, hồi hộp, thầm nghĩ: nơi ấy vốn là ngọc núi của phái Võ Đang, sao lại có người nổi lửa? Nhìn xem giây lát bỗng Chu Cát Phác kinh ngạc kêu lên :

– Nơi lửa cháy chính là kế cạnh Thượng Thanh quan rồi đấy! Nếu có người dám nổi lửa, sợ phái Võ Đang sắp có hiểm họa.

Văn Đồng trầm giọng nói :

– Chúng ta đã gặp việc, cần phải đến đấy xem thử thế nào!

Thanh Sương cũng tỏ ra đồng ý, lập tức ba người thi triển khinh công, vụt như bay lướt tới.

Con đường gồ ghề hiểm trở, song gặp trường hợp thế này, họ không thể chần chờ được, cứ tung mình lướt nhanh.

Một khắc đồng hồ trôi qua, ba người đã đến chân núi, ngước mắt nhìn lên, thấy lửa càng lúc càng lan rộng, tình thế nguy ngập đến nơi.

Bỗng lúc ấy, bên trong bụi rậm có bốn vị đạo sĩ trung niên, cầm trường kiếm nhảy ra chận đường quát lớn :

– Xin thí chủ dừng bước!

Văn Đồng nghe nói biết sắp có việc lôi thôi, càn trở thì giờ, nên liền đưa mắt ra hiệu.

Chẳng nói chẳng rằng, hừ lên một tiếng, ba bóng người liền tung lên trên không, lướt qua đầu bốn tên đạo sĩ, vượt qua nơi ngăn chặn, họ tiếp tục phi nhanh.

Đến khi bốn người đạo sĩ kịp phát giác đưa kiếm ra ngăn chặt thì họ đã chạy xa rồi mất dạng.

Thượng Thanh quan nằm giữa ngọn Thất Tinh Phong nguy nga hùng tráng, giờ đang bị một lùm khói đen bao phủ, lửa cháy ngập trời.

Tuy có mấy trăm đạo chúng ra sức dập lửa, song bị gió thổi mạnh, thế lửa càng lúc càng lan rộng thêm, ngôi Thanh Quan hùng vĩ là thế vậy mà sắp bị lửa cuốn thành tro.

Văn Đồng và hai người cừa đến nơi, chưa biết ất giáp ra sao, liền tung mình ngồi lên cây cổ thụ đưa mắt nhìn ra.

Thấy trong sân Thanh Quan tự có mấy mươi đạo sĩ đang dùng Lưu Tinh kiếm trận vây khốn lấy hai cụ già tuổi độ bảy mươi, một mặc áo đỏ, một mặc áo xanh, hai đàng đang đấu nhau kịch liệt. Hai cụ già áo màu ấy tay cầm môm binh khí kỳ dị vun vút tung ra, ánh sáng chói mắt, mặc cho Lưu Tinh kiếm trận lợi hại đến đâu, đối với họ cũng không hề sợ sệt.

Thanh Sương khi còn học võ với sư phụ, thường nghe Thiên Sơn thần ni đề cập đến Lưu Tinh kiếm trận của phái Võ Đang cùng với La Hán trận của Thiếu Lâm phái lợi hại đồng nhau, có thể liệt vào một trong Tứ đại kỳ trận trong thiên hạ, vậy mà hôm nay lại để cho hai cụ già này xem chẳng ra gì, họ đối phó như đùa giỡn với trẻ nít, lòng nàng không khỏi sợ hãi thầm nhủ :

– “Hạng người có võ công tuyệt học như thế này, tại sao chưa từng nghe ân sư nói đến cà?…”

Nàng vừa nghĩ đến đây, bỗng nghe Chu Cát Phác tỏ vẻ kinh ngạc khẽ nói :

– Y! Hai lão quái này sao lại cùng bọn Võ Đang gây chuyện lên rồi?

Thanh Sương vội hỏi :

– Lão tiền bối nhận ra hai người ấy là ai sao?

Chu Cát Phác hai mắt vẫn đăm đăm theo dõi trận đấu, miệng nói :

– Không những nhận ra, trước đây ba mươi năm, lão hủ từng xung đột với họ nữa đấy!

Văn Đồng ngồi bên lên tiếng hỏi :

– Hai người này là ai thế?

– Ba mươi năm trước đây, họ tung hoành giang hồ, được nhân vật võ lâm tôn là Thủy Hỏa nhị tôn giả, lão đại Thủy Tôn Giả Tang Lương, lão nhị Hỏa Tông Giả Tang Tân. Hai người này võ công kỳ ảo, đứng về một phái riêng biệt trong võ lâm, tính tình ngạo nghễ, bất phân chánh tà, nhưng lâu nay ít gây sự với nhân vật chính đạo, nhưng không hiểu taị sao đêm nay lại ném lửa đốt Thượng Thanh quan này…?

Vừa nói đến đây, bỗng nghe tiếng cười của Hỏa Tôn Giả vang lên :

– Trận thế tầm thường như thế này cũng đem ra sử dụng, nếu hai ta không phải có ý đùa giỡn thì đã sớm đưa các ngươi về địa phủ rồi!

Lời nói vô hình đã chọc tức bọn đạo sĩ, tiếng thét lập tức vang lên, kiếm quang vun vút đánh nhầu. Song Thủy Hỏa nhị tôn giả không hề nao núng. Họ là nhân vật võ công cao cường, đối phó nhất mực ngoài xa nhìn vào tựa hình họ đang đùa giỡn.

Trong lúc ấy, trên tam cấp, một cụ già mặc áo đan bào thần sắc nghiêm trang từ từ bước xuống lớn tiếng nói :

– Nhị vị vô cớ hỏa thiêu Võ Đang sơn, toàn thể đạo chúng của phái cùng nhị vị liều chết đến cùng.

Thì ra người này chính là vị Võ Đang chưởng môn nhân Huyền Phong chân nhân.

Huyền Phong chân nhân tuy thấy đối phương đã dùng độc môn hỏa khí Âm Lâm Lôi Hỏa Đạn đốt cháy Thượng Thanh quan, song lời lẽ vẫn giữ mức độ bình tĩnh, thật không thẹn là nhất phái Chưởng môn.

Bỗng nghe Thủy Tôn Giả từ trong trận buông tiếng cười sang sảng nói :

– Lão mũi trâu! Chúng ta muốn đốt thì đốt, cần gì đến nguyên do hay nguyên cớ?

Huyền Phong chân nhân đôi mắt trợn trừng trầm giọng nói :

– Thái độ trước mắt không người của nhị vị, bần đạo đành phải ra tay vậy!

Nói dứt thì ông ta nhanh như điện chớp tung vào giữa trận, vung tay một cái, lưỡi kiếm đã hóa chiêu Bích Đế Song Liên, phân ra hai bên, đâm vào hai lão già, kiếm thức nửa hư nửa thực, nhanh nhẹn cực kỳ.

Đồng thời Lưu Tinh kiếm trận thấy Chưởng môn nhân đã có mặt, uy lực cũng gia tăng gấp bội. Lập tức, ánh kiếm sáng chói tứ bề, kình phong ào ạt từ bên ngoài đẩy vào. Nhưng một tiếng cười quái dị phát ra, bóng người vừa xẹt, mũi liếm của Huyền Phong chân nhân đã đâm trong không khí, Thủy Hỏa nhị tôn giả đã vụt đâu mất dạng, đồng thời tiếng kêu la thảm khốc vang lên, tiếp theo là mấy bóng người văng xa khỏi trận xa mấy trượng, nằm im không cựa quậy. Huyền Phong chân nhân nhìn thấy đệ tử bị giết một cách thảm thiết như vậy, đôi mắt đỏ ngầu, tóc râu dựng ngược lớn tiếng quát :

– Kẻ nào đả thương môn hạ của ta, tức là thù địch, lúc nào bầ đạo còn thở ba tý hơi, hai người đừng hòng rời khỏi Võ Đang này!

Thủy Hỏa nhị tôn giả lại cười lên quái dị, song chưởng vừa vung ra, lập tức lại có mấy đệ tử Võ Đang nữa toi mạng. Võ công của hai bên hơn thua nhau quá xa, hai người lại thâm hiểu trận pháp, tuy đã có Chưởng môn nhân đích thân điều khiển, nhưng cũng không chống cự lại nổi, kiếm trận có lẽ chẳng bao nữa sẽ bị tan rã ngay.

Văn Đồng đang núp trên cây thấy vậy, khẽ nói với Thanh Sương :

– Lưu Tinh kiếm trận của phái Võ Đang chẳng bao lâu nữa sẽ bị tan rã, chúng ta đành ngồi xem chẳng cứu sao? Hiền muội đứng một bên lược trận xem, anh đấu với hai lão quái vật ấy cho!

Thanh Sương tỏ ra ngoan ngoãn nghe theo, nhìn chàng mỉm cười gật đầu.

Văn Đồng rít lên một tiếng thánh thót, tung mình nhảy từ trên cao vào trận thế, vận dụng Lưỡng Nghi chân khí vào song chưởng nhắm vào đầu Thủy Hỏa nhị tôn giả đánh xuống.

Thủy Hỏa nhị tôn giả đang hăng say ra tay giết chóc, bỗng thấy một bóng người từ trên cao nhanh như chớp hạ xuống, đồng thời còn vung chưởng đánh ra, tưởng rằng là cao thủ của phái Võ Đang đến cứu viện.

Thủy Hỏa nhị tôn giả không giám chần chờ vội lách người sang một bên né tránh đồng thời bốn chưởng phát ra, lạnh nóng hai luồng kình lực mạnh như bài sơn đảo hải tuôn ra nghênh lấy chưởng phong của Văn Đồng. Khi chưởng lực của hai đàng chạm nhau, Thủy Hỏa nhị tôn giả đã biết ngay gặp phải kình địch, vì thế đánh như bài sơn đảo hải của hai ông bị hóa giải ngay mất tung mất dạng, hơn thế nữa, kình lực của đối phương lại dồn ép vào người Nhị lão.

Thủy Hỏa nhị tôn giả thất kinh hồn vía, thết lên một tiếng đồng tung người nhảy ra phía sau, đưa mắt nhìn lên thì lại thấy trong trận lại có một trang thiếu niên áo vải, thần thái uy nghi đứng cách nhau mấy thước.

Lúc ấy, Lưu Tinh kiếm trận cũng ngưng hoạt động. Hỏa Tôn Giả trợn trừng đôi mắt, bước đến trước mặt Văn Đồng cười nói :

– Nhãi con! Ngươi với Huyền Phong là như thế nào?

Đủ thấy, họ tưởng chàng là đệ tử ccủa phái Võ Đang, nhưng vì võ công quá lợi hại nên liệt vào hạng đồng trang với Huyền Phong đạo trưởng. Đôi mắt Văn Đồng cũng tỏa ánh sáng ngời, cười nhạt nói :

– Tôn giá vô cớ hỏa thiêu Võ Đang khiến cho những danh lam thắng cảnh bị tiêu diệt, thiên hạ anh hùng biết được đâu dễ chịu bỏ qua, nay bổn thiếu gia thấy hơi trái mắt, nên mới ra tay trừng phạt trước đấy!

Thủy Tôn Giả nghe nói mỉm cười, đoạn cất giọng lạnh lùng :

– Nếu ngươi không phải đồng đảng của bọn đạo sĩ ấy, tội gì phải dấn thân vào đây để rước lấy hoạ chết chóc vào người…

Văn Đồng cười gằn :

– Liệu hai ngươi chưa xứng nói câu ấy!

Thủy Tôn Giả lại cười nham hiểm nói :

– Con nít có phải! Biết được chút ít nghề mọn đã buông lời ngông cuồng, có lẽ không còn muốn sống là phải!

Lời dứt thì chưởng cũng đánh ra, một kình lực lạnh như băng tuyết ào ạt xông vào người Văn Đồng.

Văn Đồng buông tiếng cười khẽ, chân bước sang bên, hữu chưởng phất nhẹ một cái.

Hai luồng chưởng phong gặp nhau giữa đường, chỉ nghe một tiếng động khô khan, gió tủa ra tứ phía, khiến ai nấy đều cảm thấy lạnh buốt người.

Chưởng vừa rồi tuy chưa phân ai thắng bại nhưng lòng Thủy Tôn Giả không khỏi kinh dị bội phần.

Vì chưởng vừa rồi của ông ta đã sử dụng sáu thành chân lực nhưng chỉ thấy đối phương khẽ phất nhẹ tay ra tựa hình không hề ra sức.

Văn Đồng đưa mắt nhìn sang Thủy Tôn Giả như dò xét, đoạn quay người lại nói với Chưởng môn phái Võ Đang Huyền Phong chân nhân :

– Đạo trưởng có phải là Chưởng giáo chân nhân của Võ Đang phái chăng?

Huyền Phong chân nhân cúi đầu trả lễ, mỉm cười đáp :

– Bần đạo Huyền Phong, thiếu hiệp cao tánh đại danh có thể cho biết được chăng?

Văn Đồng ôn tồn nói :

– Tại hạ Vũ Văn Đồng.

Ba chữ Vũ Văn Đồng vừa lọt vào tai mọi người, ai nấy đều giật mình, Huyền Phong chân nhân “à” lên một tiếng nói :

– Thì ra là Chưởng môn nhân Thiết Cốc môn Vũ Văn đại hiệp. Bần đạo có điều chi thất lễ, dám mong lượng tình tha thứ!

Chu Cát Phác, đứng im ngoài trận nãy giờ, lên tiếng nói :

– Huyền Phong đạo trưởng còn nhớ bạn cố nhân chăng?

Huyền Phong đạo trưởng tỏ vẻ ngạc nhiên, đưa mắt nhìn ra đằng xa dưới gốc cây cổ thụ thì thấy có hai người đứng tự bao giờ.

Thiếu nữ phong hoa tuyệt sắc, đẹp tựa tiên nga, còn một cụ già mặt đỏ, thần thái uy nghi.

Huyền Phong chân nhân vừa trông thấy là nhận ra ngay người mặt đỏ là bạn chí giao của mình, Võ lâm Tam lão Thiên Thủ Thần Long Chu Cát Phác cố nhân vừa gặp lại, không khõi vui mừng cười ha hả nói :

– Chu Cát huynh! Nhiều năm không gặp, phong độ vẫn như xưa! Bần đạo…

Chu Cát Phác liền cắt đứt lời nói của ông ta :

– Đã là bạn cũ chi giao, tại hạ tạm mượn quyền đề nghị đạo huynh nên gấp rút cứu cấp các đệ tử bị thương, còn nhị vị cao nhân quái khách này, giao cho chúng tôi tiếp lấy!

Huyền Phong chân nhân nghĩ :

– “Theo tình hình trước mặt, không còn dùng lối khách sáo được nữa, võ công của Văn Đồng với Chu Cát Phác, đối với hai lão ma đầu, dư sức đương đầu. Giờ cứu lửa lẫn cứu người là điều cần kíp không thể trễ”.

Nên liền theo lời giải tán trận thế, một mặt lo cứu chữa đệ tử bị thương, một mặt lo đốc thúc người chữa lửa.

Khi Huyền Phong chân nhân giải tán trận thế xong, bỗng nghe hai tiếng cười quái gở, tiếp theo là hai bóng người mặt xanh mặt đỏ tung mình lên không như hai đám mây, một vung hỏa nhiệt chưởng, một vung thủy băng chưởng, kình phong ồ ạt tuôn ra, nhằm vào đầu Chu Cát Phác và Thanh Sương đang đứng dưới gốc cây đánh xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN