Tiểu Sát Tinh - Chương 45: Phiêu hương bộ pháp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Tiểu Sát Tinh


Chương 45: Phiêu hương bộ pháp


Lại nói Nguyên Thông với Tích Tố rời khỏi Cổ Hoài Sơn trang quay trở về Giang Tây, suốt dọc đường nghe lời đồn đại hai người khỏi cần phải hỏi thăm đã biết được tung tích Từ Hàng Ngọc Nữ với Đàm Anh như thế nào rồi.

Từ khi rời khỏi Cổ Hoài Sơn Trang Nguyên Thông mặc lại bộ quần áo nho sĩ mầu trắng mà chàng rất ưa thích xưa nay, trông chàng rất nho nhã và anh tuấn khôn tả.

Còn Tích Tố thì ăn vận toàn màu tía nhạt, mặt nàng đẹp như hoa nở, đi cùng với Nguyên Thông thì thực là một đôi kim đồng ngọc nữ. Hai người vừa đi vừa chuyện trò với nhau khiến không biết bao nhiêu thanh niên nam nữ đi đường thèm thuồng mến chuộng.

Hôm đó hai người đi tới cách núi Đại Hồng không xa, vì Nguyên Thông đã đoán là Đàm Anh với mẹ chàng đều đi núi Đại Hồng, nơi ẩn tu của Ngọc Tiêu Tiên Tử. Nguyên Thông nói ý nghĩ của chàng cho Tích Tố nghe. Tích Tố cũng đồng ý nói:

– Má với Anh muội thế nào cũng gặp nhau ở trên Viên Câu Phong rồi, chúng ta mau lên trên đó đi.

Chiều hôm đó Nguyên Thông và Tích Tố tới Viên Câu Phong, quả nhiên gặp Ngọc Tiêu Tiên Tử và Từ Hàng Ngọc Nữ ở đó. Nguyên Thông kể lại chuyện Ứng Thành Luân cho Ngọc Tiêu Tiên Tử và mẹ nghe.

Lúc này chàng mới nhận thấy muốn lột mặt nạ Ứng Thành Luân cho người võ lâm hay thật không phải là chuyện dễ, vì bây giờ ai ai cũng yên chí y là Vạn Gia Sinh Phật nên không ai tin tưởng y lại tồi bại đến thế.

Nguyên Thông lo âu vô cùng thở dài một tiếng và nói:

– Công việc cấp bách hiện giờ là phải sớm có Tam Tiêu Họp Bích để luyện thành Thiên Lại Tri m, đánh bại Ứng Thành Luân cứu những người bị giam giữ ở trong Võ Lăng Biệt Phủ. Nếu việc này thành công thì sẽ vạch được tội của Ứng Thành Luân cho thiên hạ hay. Tiếc thay, lúc này Anh muội lại bị Viên lão tiền bối đem đi không biết đến bao giờ mới về tới. Vả lại thế lực tác ác của Ứng Thành Luân ngày càng bành trướng thêm, chỉ sợ vài tháng sau thế lực của y quá lớn không sao đánh bại được y nữa.

Ngọc Tiêu Tiên Tử vội đỡ lời:

– Viên lão tiền bối hành sự tuy quái dị nhưng theo tập tính của ông ta xưa kia chắc không bao giờ ông lại giữ Anh nhi ở lâu! Già tin chắc là mười ngày là cùng, thế nào ông ta cũng cho Anh nhi trở về. Nếu Tam Tiêu Hợp Bích là việc khẩn cấp thì các người hãy ở lại đây nửa tháng chờ nó về đã rồi hẵng quyết định đi đâu thì đi. Nguyên nhi với Tố nhi ở đây hãy đem Thiên Lại Tri m ra tập luyện trước rồi hai người đem kinh nghiệm học tập của mình bảo lại cho Anh nhi hay, như vậy có phải là thuận tiện biết bao nhiêu không?

Tú Lan tán thành ý kiến của Ngọc Tiêu Tiên Tử.

Nguyên Thông không tiện phản đối ý kiến hai người bề trên, đành phải ở lại, đem Thiên Lại Tri m ra tập luyện với Tích Tố.

Nhạc khúc Thiên Lại Tri m khi dùng miệng ngâm nga, Nguyên Thông thấy rất dễ, nhưng khi dùng sáo mà thỏi thì chàng lại cảm thấy khó vô cùng, nhất là lấy một hơi Ngự m thu âm thành sức, ngoài ra lại còn những môn ảo diệu khác, so sánh với bổn nhạc khúc của Bích Ngọc Tiêu có thể nói một trời một vực! Cũng may chàng với Tích Tố đều thông minh tuyệt vời nên luyện tập được vài ngày đã thấu hiểu được già nửa.

Hôm đó Nguyên Thông với Tích Tố vừa luyện tiêu xong thì nghe từ dưới chân núi có người đang đi lên.

Nguyên Thông vội ra ngoài cửa, vừa tới sườn núi thì đã thấy Đàm Anh phi thân lên như bay. Mọi người gặp nhau mừng rỡ vô cùng.

Thì ra Đàm Anh bị quái nhân đầu to Phùng Dị đem đi, nhưng vẫn ở trong núi Đại Hùng này, ngay khe núi trên Duyên Câu Phong.

Ông ta mang Đàm Anh đến một cái hang động tối om, giải huyệt cho nàng xong, rồi cứ nhìn nàng cười rất quái dị.

Đàm Anh là người rất nóng tính và cũng không bao giờ chịu khuất phục ai cả, cho nên nàng vừa thấy quái nhân giải huyệt cho mình xong liền rút luôn cây sáo ngọc ra tấn công liên tiếp.

Quái nhân cười hi hí, đứng ở cửa động ung dung, lấy thế gỡ thế, đẩy lui thế công của Đàm Anh. Đàm Anh tấn công hết hiệp này đến hiệp khách cho tới lúc mỏi mệt không còn hơi sức và cũng chán nản không muốn đấu nữa. Lúc ấy, tuy nàng địch không nổi quái nhân, nhưng vẫn không chịu ngừng chửi bới.

Quái nhân tức giận vô cùng, giơ tay ra điểm huyệt cho nàng hết cửa động rồi ông ta lấy một tảng đá lớn bịt cửa hang lại, mặc cho Đàm Anh chửi rủa, quả nhiên nàng chửi chán liền nằm xuống đất ngủ luôn.

Chờ tới khi nàng thức tỉnh, không hiểu huyệt đạo đã được quái nhân giải cho tự lúc nào, bên cạnh có sẵn thức ăn rất thơm tho. Nàng vừa thức dậy thấy đói bụng vô cùng, không cần nghĩ ngợi gì nữa liền ăn một bụng thật no. Cơm nước xong nàng thấy quái nhân còn để lại một tờ giấy trên viết rằng:

“Nếu ngươi còn chửi nữa, thì suốt đời sẽ không được ra khỏi hang động này”.

Mấy chữ đó quả thật linh nghiệm, Đàm Anh xem xong hoảng sợ không dám chửi nữa. Vì nàng thấy không ra khỏi động này thì suốt đời không được gặp Nguyên Thông nữa.

Nhưng nàng vẫn không chịu ngồi yên. Cơm nước no rồi, công lực đã khôi phục, nàng liền ra cửa động dùng hết sức đẩy tảng đá kia. Với công lực của nàng thì tảng đá nặng hai nghìn cân này, tuy nàng không khiêng lên nổi, nhưng xê dịch sang nơi khác chắc không đến nỗi khó khăn lắm. Nhưng lạ thay nàng đã giở hết sức lực ra đẩy mà tảng đá vẫn trơ trơ như dính chặt vào đó không hề lay chuyển chút nào.

Nàng nản chí vô cùng ngồi ứa nước mắt ra. Lúc này, nàng mới chịu khuất phục quái nhân, và lo sợ một ngày mà quái nhân không tới thì nàng chỉ được ăn có một bữa thôi. Lúc đó nàng lại rất mong ông ta tới.

Ngày hôm sau quái nhân đến tay cầm cái xách đựng cơm và thức ăn, mặt tươi cười, tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện hồi hôm; cốt ý cho Đàm Anh khỏi mất sĩ diện và như vậy nàng bớt coi ông ta như kẻ địch.

Chờ nàng ăn cơm xong, ông già liền nghiêm nghị hỏi:

– Con có biết ta là ai không?

Đàm Anh chớp mắt mấy cái chưa kịp nói, thì ông già đầu to đã to tiếng nói tiếp:

– Tuy con chưa biết ta là ai, nhưng Trác Tuyết Mai sư phụ của con biết rõ ta lắm.

Đàm Anh thấy ông già gọi tên tục sư phụ của mình ra như vậy thì nhịn không nổi vội trả lời:

– Ông đừng có làm bộ làm tịch, nếu khi gặp sư phụ tôi thì…

Nàng định nói là “chỉ sợ như tôi gặp mặt ông vậy”.

Nhưng nói tới đó thì nàng bực mình quá, không sao nói được nữa.

Quái nhân hiểu ngay nàng muốn nói gì liền cười ha hả.

Đàm Anh tức giận vô cùng định lên tiếng chửi. Không ngờ lúc ấy quái nhân bỗng trợn mắt lên nhìn, nàng hoảng sợ quá lại nghĩ đến lời quái nhân đe dọa nếu mình chửi sẽ không cho thoát khỏi động này. Nàng vội nín bặt, không dám lên tiếng.

Quái nhân thấy Đàm Anh tức giận, ông ta khoái chí vô cùng, vuốt tóc nàng và nói:

– Sư phụ của con gặp già này, còn ngoan ngoãn hơn con nhiều!

Đàm Anh không thèm trả lời và cũng không tin sư phụ mình lại sợ ông già quái dị như vậy.

Quái nhân lại nói tiếp:

– Tằng sư tổ của con còn phải gọi ta là Viên đại ca, sư phụ của con còn phải gọi ta là Viên gia gia.

Đàm Anh sực nhớ, hình như sư phụ nàng có kể qua chuyện này nhưng nàng không tin người đó còn sống, nhất là nàng đã nhận lầm ông già, cho nên nàng vẫn nghi hoặc mà trả lời dè dặt:

– Ông đừng có giở những trò ma quỉ ra lừa dối tôi.

– Con không tin lời nói của ta ư?

– Có gì làm bằng cớ mà bảo tôi tin?

– Việc này ư?…

Ông ta lại vỗ vào đầu to một cái, lúc ấy Đàm Anh mới nghĩ ra, cái gì còn có thể giả mạo, chứ cái đầu to kếch sù như thế này thì giả mạo làm sao? Nàng đã có ý tin tưởng, không rụt rè như trước nữa, liền đáp:

– Nếu ông là Viên gia gia thật, thì sao ông còn đối xử với cháu như thế?

– Ta có làm cho cháu đau khổ đâu?

– Ông giam cháu suốt đời như thế, cũng là tử tế ư?

– Ai bảo cháu cứ chửi luôn mồm như vậy.

– Cháu đâu có biết ông là Viên gia gia.

Quái nhân bỗng nghĩ ra một việc nói tiếp:

– Sư phụ cháu gọi ta là Viên gia gia, thế cháu cũng gọi ta là Viên gia gia ư?

– Thế cháu biết gọi ông là gì?

Quái nhân bấm đốt ngón tay mồm lẩm bẩm tính:

– Cha, ông, cụ, kỵ, bác, chú, gia gia, tằng gia…

Ông ta tính tới đó bỗng lắc đầu nói tiếp:

– Không có ai gọi là tằng gia gia cả?

Nghĩ ngợi rất lâu mà ông vẫn không tìm ra tiếng xưng hô nào thích đáng, nên ông lắc đầu nói:

– Thôi được, cháu cứ gọi ta là Viên gia gia vậy!

Đàm Anh nghe nói đắc chí cười:

– Như thế ông chịu thiệt thòi mất một bậc.

Quái nhân lườm Đàm Anh một cái, bụng chửi thầm:

– Con nhãi này ranh mãnh thật.

Rồi ông ta nghiêm nét mặt nói tiếp:

– Cháu có biết tại sao gia gia gọi cháu đến đây làm gì không?

Đàm Anh ngây thơ hỏi:

– Gia gia gọi cháu đến đây làm chi?

Nói rồi nghĩ đến chuyện mình bị nhục ở trong động, Đàm Anh lại nổi giận nói tiếp:

– Gia gia không biết mắc cỡ chút nào, chuyên xưng hùng xưng bá với tiểu bối.

Quái nhân gượng cười nói lại:

– Cháu đừng có nhiều lời với gia gia như vậy.

Đàm Anh thấy ông có vẻ nghiêm nghị chứ không nói đùa nữa nên nàng không dám nói nữa chỉ lắng nghe ông nói tiếp. Quái nhân lại tiếp:

– Gần đây có một tiểu bối ở trên giang hồ tâm địa ác lắm. Y một tay ngấm ngầm giở những thủ đoạn quỉ quyệt ra để sai khiến những nhân vật trên giang hồ chuyên làm những chuyện thương luân bại lý. Y còn giở những thủ đoạn hạ cấp để thống lãnh võ lâm, xưng vương xưng bá trên thiên hạ.

– Y táo gan thật.

– Nhưng gần đây trên giang hồ xuất hiện một thiếu niên anh hùng. Hình như chàng đã biết âm mưu khốn nạn ấy, có ý diệt trừ tà ma để giải trừ mối lo cho thiên hạ. Lão muốn giúp y một tay, nhớ đến cây sáo bạch ngọc của sư phụ cháu nên muốn mượn để sử dụng, nhưng không gặp sư phụ cháu mà lại gặp cháu.

– Thế rồi gia gia muốn dạy cháu một vài bản lãnh và định đánh đổi lấy cây sáo ngọc trắng phải không?

– Tại sao cháu chứ nghĩ tầm bậy thế?

– Vì cháu đã được một bài học là bị một ông già đánh lừa rồi, cho nên lúc nào, cháu cũng phải đề phòng.

– Tất nhiên gia gia phải dạy võ công cho cháu, nhưng gia gia không lấy cây sáo của cháu mà còn dạy cháu thổi một bài sáo để dương oai với thiên hạ.

Đàm Anh nghe quái nhân nói không thèm lấy cây sáo của mình mà còn dạy võ công cho mình, mừng rỡ vô cùng, liền nói:

– Có thật Viên gia gia không lấy sáo ngọc của cháu không… gia gia thật tử tế quá!

– Gia gia không thèm lấy sáo ngọc của cháu đâu. Nhưng gia gia có một điều kiện nếu cháu không tuân theo, thì gia gia không lý đến việc này nữa.

– Gia gia thử nói ra cho cháu nghe, xem cháu có tuân theo được không?

– Chắc cháu không chịu nổi đâu.

– Dù chịu không nổi cháu cũng phải cố chịu.

– Điều kiện này là khi gia gia dạy cháu học mấy môn võ công đó, cháu phải lấy thiếu niên duy trì chính nghĩa kia làm chồng, chẳng hay cháu có bằng lòng không?

Đàm Anh nghe nói nhảy bắn người lên đáp:

– Cháu không học võ công của gia gia nữa.

Nàng tức giận khôn tả, vì điều kiện của quái nhân làm cho nàng đau lòng hết sức.

Quái nhân không ngờ Đàm Anh từ chối một cách cương quyết như vậy, nhưng còn mong nàng ta thay đổi ý kiến, liền bụng bảo dạ rằng:

“Con gái trẻ tuổi ai mà chả ưa thanh niên đẹp trai có võ công cao siêu”

Nghĩ đoạn, ông ta lại nói tiếp:

– Thiếu niên anh hùng ấy trẻ tuổi đẹp trai, lại công lực vô địch và tuổi của y chỉ lớn hơn cháu hai ba tuổi thôi. Chỉ sợ lúc cháu thấy mặt y rồi sẽ mê liền.

Nhưng ông ta không nói tên người hiệp sĩ ấy ra. Đàm Anh vẫn cự tuyệt:

– Dù y có là tiên đồng ở trên trời xuống, cháu cũng không chịu.

– Nếu vậy, để gia gia cho cháu được gặp mặt y trước, đến lúc ấy, cháu còn không ưng thì gia gia cũng không ép cháu nữa.

Ngờ đâu, Đàm Anh đã nhất tâm yêu Nguyên Thông, dù người khác có giỏi hơn trăm lần và đẹp gấp trăm lần, nàng cũng không thay đổi ý, vì vậy nàng lớn tiếng đáp:

– Không, không, một nghìn cái không, một vạn cái không, dù gia gia có giết cháu đi, cháu cũng bảo là không!

Quái nhân thấy Đàm Anh phản đối như vậy, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng tức giận chỉ muốn một chưởng bổ nàng ra làm đôi, nhưng sau thấy hai mắt nàng ướt đẫm lệ, ông ta mới nén lửa giận, thở dài nói tiếp:

– Nhưng không biết cháu có duyên phúc như thế không? Hay là số mạng của thằng nhỏ nhà họ Thẩm quá lớn, thì lão cũng không biết và lão cũng không lý tới nữa.

Đàm Anh nghe nói giật mình hỏi lại:

– Gia gia nói thằng nhãi họ Thẩm nào?

Quái nhân đang nản chí, có vẻ hậm hực đáp:

– Ai ư? Là thiếu niên anh tuấn Thẩm Nguyên Thông mà hồi nãy gia gia gia nói ấy. Nếu không phải là tằng sư tổ của cháu, thì dù cháu có lạy một nghìn lạy, gia gia cũng không thèm làm mai cho cháu.

Đàm Anh nghe rõ chuyện hối hận vô cùng, nhất thời không sao cất giọng được, mặt tỏ vẻ ngượng nghịu vô cùng.

Quái nhân thấy sắc mặt Đàm Anh biết ngay nàng đã đổi ý, ông không biết Đàm Anh phản đối như thế là vì tưởng ông nói người đó không phải Nguyên Thông, ông ta định tâm làm khó dễ con nhỏ một phen, bèn nói:

– Để gia gia đưa cháu về nhà ngay và nói cho sư phụ cháu biết gia gia đã tìm khắp thiên hạ mới được một người cháu rể tốt, nhưng cháu lại ghét người đó.

Đàm Anh có cần học võ công đâu, nhưng chỉ sợ quái nhân đến chỗ sư phụ mình mà nói những lời khó nghe ấy làm lỡ hết chung thân đại sự của mình, nên nàng liền khóc hu hu, dậm chân xuống đất lia lịa và nói:

– Gia gia dám…

Quái nhân thấy vậy cười thầm, đắc chí nói tiếp:

– Sao gia gia lại không dám? Gia gia có lòng tốt mà cháu không biết điều tí nào. Người ta tuổi trẻ anh hùng, thiếu gì gái đẹp, chả lẽ không có cháu người ta không lấy được vợ hay sao?

Quái nhân không những trách mắng nàng và còn đuổi nàng ra khỏi hang động.

Đàm Anh không dám khóc nữa, đánh liều nũng nịu trả lời quái nhân rằng:

– Thôi con chịu lấy anh ấy vậy.

Quái nhân nghe khoái chí đáp:

– Sao cháu không sớm trả lời như thế?

Đàm Anh chẩu môi quay mặt đi trong bụng cười thầm.

Từ hôm đó trở đi, quái nhân Viên Phùng Dị đả thông Nhâm Đốc hai mạch cho Đàm Anh trước, lại dồn một phần nội lực sang cho nàng để công lực của nàng được tăng cường, và truyền thụ nội công tâm pháp độc đáo của mình cho nàng, để nàng được kiêm sở trường của hai môn phái. Nội công của nàng tiến bộ rất nhanh chóng. Sau đó ông ta lại dạy cho nàng bộ pháp Phiêu Hương Bộ. Nếu luyện thành bộ pháp này khắp thiên hạ không ai có thể đả thương nổi nàng.

Sau đó ông ta mới lấy cuốn phó bổn của Thiên Lại Tri m ra dạy Đàm Anh thổi nhạc khúc, dạy tới khi nàng thuộc rồi liền đốt phó bản ấy đi. Đàm Anh ngày đêm khổ luyện trọn mười ngày liền, môn võ công đã thuộc lòng, riêng chỉ thiếu có hỏa hầu thôi. Quái nhân rất thận trọng trong mười ngày đó không hề rời khỏi động một bước cũng không ăn cơm khi đói chỉ nuốt viên thuốc Tiên Cơ thôi.

Hôm đó, quái nhân cho Đàm Anh về nhà xem Ngọc Tiêu Tiên Tử đã về chưa?

Đàm Anh kể hết mọi chuyện cho mọi người nghe, những chuyện gì không tiện nói thì nàng lái qua chuyện khác, Ngọc Tiêu Tiên Tử nghe xong mừng rỡ cả người nói:

– Viên gia gia thiên vị thật. Ta muốn học Phiêu Hương Bộ mà suốt đời ông ta không dạy, nay ông ta dạy cho con. Thế nào ta cũng phải tìm ông chất vấn mới được.

Đàm Anh cười một cách ngây thơ đáp:

– Ông ta không dạy sư phụ, để con dạy sư phụ cho.

Ngọc Tiêu Tiên Tử thở dài một tiếng và nói:

– Không phải Viên gia gia không muốn dạy cho sư phụ đâu. Ông ta biết sư phụ là người rất nóng tính, nếu sư phụ học được Phiêu Hương Bộ, thì sẽ không coi ai vào đâu nữa. Bây giờ ông ta biết sư phụ đã thay tâm đổi tính rồi, thì thế nào ông cũng dạy ta.

Nói tới đó bà ta bỗng cười khì một tiếng và tiếp:

– Con nhãi kia! Con có nghe thấy ai nói đồ đệ dạy lại sư phụ không?

Đàm Anh thấy sư phụ nói như vậy, ngượng vô cùng, vội chữa:

– Sư phụ…

Ngọc Tiêu Tiên Tử mừng rỡ quay lại nói với Ngọc Nữ rằng:

– Tiểu đồ đệ của chị xứng làm vợ của Nguyên nhi đấy chứ.

Nói xong, bà ta có vẻ đắc chí. Bỗng trông thấy Tích Tố đứng cạnh đó bà ta lại nói thêm:

– Nhưng dù sao nó vẫn còn kém Tố nhi một mức.

Ngọc Nữ liền cười đỡ lời:

– Nga Hoàng với Nữ Anh không ai hơn ai kém, chỉ có Nguyên nhi là kém hai nàng thôi.

Trên thảo đường đây bầu không khí vui thú đoán viên. Đàm Anh rất thích, quên cả về trả lời quái nhân. Lúc ấy trời đã sâm sẩm tối mà nàng vẫn chưa định đi. Tích Tố thấy vậy vội nhắc:

– Anh muội, trời sắp tối rồi, mau trở về trả lời Viên gia gia đi.

Đàm Anh kêu “ồ” một tiếng quay đầu định đi, bỗng ngoài cửa có một người tiến vào vừa cười vừa nói:

– Cháu khỏi phải đi đâu nữa.

Người ấy chặn ngay lối đi của Đàm Anh. Lúc ấy Đàm Anh đã nhận ra vội lớn tiếng kêu gọi:

– Viên gia gia.

Mọi người đang vui vẻ, thấy quái nhân xuất hiện, Ngọc Tiêu Tiên Tử vội đứng dậy chạy lại mời Viên Phùng Dị ngồi.

Phùng Dị đưa mắt nhìn mọi người một lượt rồi cười vẻ hiền từ nói:

– Con nhãi Mai kia, mi còn nhớ ta ư?

Ngọc Tiêu Tiên Tử tỏ vẻ kiêng nể và kính ngưỡng với ông, dịu dàng đáp:

– Tiểu bối quên sao được Viên gia gia.

Phùng Dị cười ha hả nói tiếp:

– Sao bỗng nhiên cháu biến thành văn vẻ thế, muốn đánh lừa gia gia để học Phiêu Hương Bộ phải không?

Ngọc Tiêu Tiên Tử đã lớn tuổi, nghe thấy Phùng Dị nói như thế nên ngượng đến đỏ bừng mặt. Quái nhân vừa cười vừa nói tiếp:

– Lão không con không cái không một đồ đệ nào, gần đây lại gặp một tiểu tử muốn truyền hết võ công cho y, ngờ đâu y lại không chịu. Nếu bây giờ ta không truyền thụ cho cháu Phiêu Hương Bộ, chẳng lẽ đem môn võ công ấy xuống lỗ hay sao?

Hình như Ngọc Tiêu Tiên Tử đã chụp được cơ hội đó, nên thái độ của bà ta cứ như hồi còn nhỏ, nũng nịu nói:

– Những võ công người ta không thèm học, thì cháu cũng không học đâu.

Quái nhân giận dữ nói:

– Ta nhất định dạy cháu, cháu không chịu học phải không?

Ngọc Tiêu Tiên Tử vừa cười vừa đáp:

– Hồi nhỏ cháu bị gia gia quát mắng luôn luôn, không ngờ đến già như thế này mà cũng còn bị mắng hoài. Cháu thật phục tiểu tử khinh thường gia gia lắm.

Quái nhân càng tức giận thêm la lớn:

– Hai thầy trò cháu đều hư hỏng hết, muốn học bản lãnh của ta lại còn chọc tức ta.

Đàm Anh xen lời nói:

– Đó là gia gia bụng làm dạ chịu, còn oán trách được ai nữa.

Quái nhân tức giận đến nỗi nhảy bắn người lên giơ tay chộp Đàm Anh và quát mắng:

– Ta phải dạy bảo cho con nhãi qua sông rồi lại phá cầu này mới được.

Ngọc Nữ tuy là người có gia giáo rất nghiêm cẩn, nhưng thấy già trẻ có cử chỉ hào phóng như vậy, cũng phải hâm mộ, liền dắt Nguyên Thông với Tích Tố lên vái chào và nói:

– Tiểu bối Bốc Tú Lan cùng con là Thẩm Nguyên Thông và La cô nương bái kiến lão tiền bối.

Quái nhân đã ra tay rồi, nhưng thấy ba người lên chào mình vội rút tay lại. Nhân dịp ấy Đàm Anh liền chạy vòng ra phía sau mọi người rồi nhìn quái nhân làm mặt xấu.

Quái nhân không thèm đếm xỉa đến Đàm Anh, ngượng nghịu đáp lời Tú Lan:

– Chúng tôi là bạn thế giao mấy đời, đùa giỡn quen đi rồi, hiền mẫu tử đừng chê cười nhé!

Tú Lan rất đường hoàng mỉm cười nói:

– Lão tiền bối siêu phàm thoát tục, tính nết lại thẳng thắn, khiến tiểu bối rất kính ngưỡng.

Quái nhân nghe thấy Ngọc Nữ khen mình như vậy khoái chí lắm, vội đáp:

– Hiền điệt nữ ít tuổi như vậy mà khí độ khoáng đạt nên mới có một đứa con như rồng như phượng, thanh tú nhất thiên hạ.

Ngọc Nữ thấy quái nhân khen mình mặt đỏ bừng nói lời cảm tạ. Quái nhân bỗng nhìn vào mặt Nguyên Thông rồi vênh váo hỏi:

– Tiểu tử có biết ta là ai không?

Nguyên Thông nghe Đàm Anh kể chuyện và giọng nói của quái nhân thì đã biết ông ta là ai rồi, liền tiến lên một bước cung kính nói:

– Tiểu bối được lão tiền bối chỉ thị luôn luôn và được tặng cho khúc Thiên Lại Tri m, trong lòng ngưỡng mộ đã lâu, sao lại không biết lão tiền bối được.

Quái nhân vừa cười vừa đáp:

– Tiểu tử thông minh thật, ngươi có biết ta tìm các ngươi để làm chi không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN