Tiểu Sát Tinh
Chương 59: Một lời hưng bang
Nguyên Thông khẽ ho một tiếng, ông già ăn mày đang nằm ngủ, giật mình nhảy bắn người lên. Ông ta dụi mắt mấy cái, ngước mắt nhìn Nguyên Thông một hồi, hình như sợ nhận lầm người, rồi mới ấp úng hỏi:
– Thiếu hiệp có phải họ Thẩm đấy không?
Nguyên Thông gật đầu đáp:
– Tại hạ chính là Thẩm Nguyên Thông đây. Không biết cụ có việc gì chỉ giáo thế?
Ông già ăn mày hình như có vẻ kích động vô cùng, vội hỏi tiếp:
– Lão phu là Nhâm Tổ Hành. Chẳng hay tiểu hiệp có chịu làm bạn với Cái bang như trước nữa không?
Nhâm Tổ Hành là một Quái Cái, người đứng đầu bảy trưởng lão của Cái bang, tính nết quái dị, ngày hôm nay y nói như vậy thật là hiếm có trong đời.
Xưa nay Nguyên Thông không ghét hận gì đệ tử của Cái bang, nhưng vì Cái bang phò Vạn Dương sơn chủ để làm tai mắt cho Ứng Thành Luân, khiến cho hành động của chàng bị ảnh hưởng rất nhiều cho nên chàng mới phải tránh gặp người của Cái bang như thế, chứ sự thật cảm tình của chàng đối với Cái bang không hề thay đổi chút nào.
Nguyên Thông thấy đối phương là Quái Cái Nhâm Tổ Hành, liền dùng lễ tiểu bối tiếp kiến, rồi đáp:
– Nhà họ Thẩm với quý bang giao hảo với nhau đã hai đời rồi, sao lão tiền bối lại nói như thế?
Quái Cái liền cười giọng quái dị hồi lâu, hai hàng lệ nhỏ ròng xuống, thở dài một tiếng rồi nói:
– Đệ tử của Cái bang thật có lỗi với hiền phụ tử quá.
Nguyên Thông nghe giọng nói của ông già ăn mày, biết ông ta có nhiều chuyện muốn nói, đồng thời cũng đoán chắc ông ta đến đây xin lỗi. Chàng là tiểu bối đâu dám nhận lời xin lỗi của một vị trưởng lão Cái bang như vậy. nên chàng vôi liên tiếng ngăn cản:
– Ngụy bá bá vì việc của tiểu bối mà trúng kế của tên ma đầu, thân bị giam giữ và chịu nhục. Tiểu bối rất lấy làm ăn năn hổ thẹn. Bây giờ lão tiền bối lại nói như thế có khác gì làm tiểu bối phải áy náy thêm không?
Quái Cái trợn tròn xoe đôi mắt lên, nói tiếp:
– Hiền điệt, vì ăn mày già này được hân hạnh kết giao với lệnh tôn từ trước, xin thứ lỗi già này dám gọi tiểu hiệp là hiền điệt như thế để tỏ tình thân thiện thêm.
Nguyên Thông liền đổi giọng gọi:
– Được bá bá gọi như vậy tiểu điệt rất lấy làm mừng rõ.
Quái Cái hậm hực nói tiếp:
– Bang Chủ của bổn bang bị bắt cóc, đó là một sự rất không may của Cái bang. Nhưng Long nhi xử trí việc này đã làm cho các đệ tử trung thành với bổn bang đau lòng vô cùng, vì sự sống chết của một vị bang chủ, mà y đã làm tổn hại đến tinh thần ruyền thống của Cái bang từ xưa tới giờ là lấy đạo nghĩa lập bang.
– Vì tình thầy trò nên Long huynh mới có hành động như vậy. Đó cũng là lẽ thường tình của một con người, bá bá hà tất phải chấp trách y làm chi?
– Chỉ vì tình thầy trò lão ăn mày mới không nhẫn tâm quá khiển trách y, nhưng các đệ tử trong bang thì khác. Chúng thấy y xử trí một cách thất sách như vậy, đã tỏ vẻ bất mãn. Nội bộ của Cái bang lúc này đã bắt đầu nứt rạn.
– Đệ tử của quý bang trọng nhất là bang lệnh, bang lệnh nghiêm nghị như vậy thì còn ai dám phản bội?
– Chỉ vì đệ tử của Cái bang tôn kính bang quy cho nên mới chịu nhịn đến bây giờ mà chưa nổi loạn là thế. Nhưng tờ giấy gói làm sao được hòn than mãi mãi, thế nào cũng có một ngày giấy thủng than rơi…
Nói tới đó, Quái Cái ngừng lại giây lát, rồi nói tiếp:
– Vì đại nghĩa mà các đệ tử định nổi loạn phải ngừng lại. như vậy chúng chẳng đáng quý hơn những kẻ trọng sự sống chết của một mình Bang chủ mà không tiếc thân nối giáo cho giặc trăm nghìn lần hay sao? Lão phu khuyên chúng hay nên nhẫn nại một thời gian đã. Cũng may, chúng cũng nghe lời lão phu. Hiền điệt không trách lão phu coi nhạt tình cảm cá nhân với Ngụy Bang chủ chứ?
Nguyên Thông là người rất coi trọng đại nghĩa , nếu không xen lẫn tình cảm vào trong, thì sự nhận xét của chàng cũng như Quái Cái vậy. Nhưng việc này do chàng mà nên, chàng không tiện phát biểu ý kiến của mình, chàng cúi đầu ngẫm nghĩ thôi, chứ không sao trả lời Quái Cái được.
Quái Cái thấy Nguyên Thông yên lặng cung hiểu tâm lý của chàng, nhưng y là người rất nóng tính, có việc gì không hài lòng là phải thốt ra ngay, nên y lại nói tiếp:
– Tháng trước, đệ tử của bổn Bang bị phái đi Ba Đông vây đánh Đa Chỉ Thần Thâu với Tăng tiểu hiệp để cướp “Thiên Nhất Chân Thủy” linh dược để chữa cho hiền điệt. Lão phu hay tin cứ áy náy trong lòng hoài, đó cũng là một nguyên nhân mà lão phu không thể lượng thứ cho Long Lập được.
Nguyên Thông nghe nói cảm động vô cùng, mỉm cười đỡ lời:
– Tuy tiểu điệt chưa được uống “Linh Nhất Chân Thủy” nhưng vẫn được lành mạnh như thường. Việc quá khứ bá bá còn nhắc nhở đến làm chi?
Quái Cái hậm hực nói tiếp:
– Hiền điệt là người hiền tất phải gặp lành. Hiền điệt không may bị mệnh hệ nào, thì toàn thể đệ tử của Cái bang có tự sát đi chăng nữa, cũng không sao rửa được những điều nhơ nhuốc.
Nguyên Thông nghe nói càng cảm động thêm, nhưng chàng không muốn nói nhiều về việc này, chàng liền đổi giọng hỏi:
– Hôm nay, bá bá đến kiếm tiểu điệt có việc gì chỉ giáo thế?
Quái Cái thở dài lên tiếng đáp:
– Tổng trại của Cái bang vì thích ứng nhu cầu của tai kiếp nên đã phải dọn đến Lưỡng Hồ. Tối mai bổn bang sẽ cử hành Đại hội toàn bang, trong hội hai phái thể nào cũng sẽ tranh chấp lẫn nhau. Hiền điệt võ công cái thế, oai trấn Trung Nguyên cho nên muốn mời hiền điệt tới dự Đại Hội để nhờ lời nói của hiền điệt cho bổn bang khỏi bị chia rẽ, và số mạng của Cái bang sau này cũng sẽ trông mong vào lời nói của hiền điệt đấy.
Nguyên Thông ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
– Tiểu điệt là kẻ tử thủ của Vạn Dương Sơn chủ, hiện giờ quý bang lại đang bị Vạn Dương Sơn kìm chế, việc này e không tiện chút nào.
– Hiền điệt khỏi cần phải do dự. Những người đại biểu dự Đại Hội ấy đều là những người trung trinh, quyết không để cho kẻ gian bên ngoài trà trộn vào.
Đồng thời, ý kiến này là do Hướng Tam đề nghị và đã được Long Lập đồng ý với bảy trưởng lão tán thành.
Nguyên Thông nghe nói, hớn hở vô cùng, liền hỏi lại:
– Hướng sư huynh đã về tới tổng trại của Cái bang đấy à?
Tổ Hành gật đầu đáp:
– Lúc thằng nhỏ Hướng Tam mới về tới tổng trại, cũng vì tình thầy trò khiến nó nóng lòng sốt ruột, không biết quyết định như thế nào cho phải? Sau già này giảng giải mãi, y mới hiểu rõ hai chữ đại nghĩa ra sao? Y còn hơn Long Lập nhiều.
Nguyên Thông rất quan tâm đến Hướng Tam, vì thấy y không từ biệt mà bỏ đi, chỉ sợ y lại lọt vào tay Vạn Dương Sơn chủ. Bây giờ chàng đã biết rõ tung tích của y rồi, mới yên dạ, liền hỏi tiếp:
– Thưa bá bá, chúng ta bao giờ mới lên đường?
– Canh hai đêm mai, lão phu sẽ đến đây đón. Hiện giờ lão phu xin cáo từ.
Nói xong, ông ta mở cửa phòng đi luôn, Nguyên Thông ngồi tính toán một hồi, nghĩ ra được kế hoạch để đối phó với mọi việc, chàng mới vui cười đi ra cửa.
*
Trong một hang động bí ẩn trên khu núi Mạc Phù, ánh lửa chiếu sáng khắp hang động, đầu người lố nhố, nhưng ai nấy đều ngồi yên, vẻ mặt buồn bã lo âu. Người ngồi ở ghế chủ tọa là Long Lập, đại diện cho Bang chủ. Bên phải là Quái Cái Nhâm Tổ Hành, Ma Cái (ăn mày mặt rỗ) Hạ Tinh, Hạt Cái (ăn mày mù) Minh Vũ, Thùy Cái (ăn mày ngủ) Ngô Tiên Giác, bốn người. Còn phía bên trái là Tửu Cái Cam Như Mộng, Phả Cái (ăn mày què) Đơn Bình, Á Cái (ăn mày câm) Kim Ngôn, và Hướng Tam.
Nguyên Thông là người khách duy nhứt của Đại Hội Cái bang này nên chàng ngồi Chủ tịch ở mâm khách. Bất cứ ai quen hay không, ai ai cũng nhìn cả vào Nguyên Thông, khiến chàng cảm động vô cùng vì mặt của người nào cũng tỏ vẻ tin tưởng.
Không khí trong hội trường thật là gây cấn và nghiêm nghị, yên lặng như chứa đầy thuốc nổ vậy.
Long Lập từ từ đứng dậy, với giọng bi đát, nói:
– Nhâm trưởng lão, theo công ý của mọi người, đã mời được Bình Ma Tú Sĩ Thẩm đại hiệp tới. Bây giờ xin các vị cứ việc phát biểu ý kiến, để đợi chờ Thẩm đại hiệp tài phán.
Một người ở đám người phía bên trái liền đứng dậy. Người này chỉ có một bên tai thôi. Người ấy lên tiếng nói:
– Đệ tử Chư Thành đoàn đầu của Lưỡng Quảng (Quảng Đông và Quảng Tây) có mấy lời tâm phúc muốn nói ra để xin các vị chỉ giáo cho.
Ngừng giây lát, y nhìn bốn phía chung quanh một lượt với giọng cảm động nói tiếp:
– Ngụy bang chủ tận tâm làm việc cho bổn bang hơn hai mươi năm trời, là người chính trực vô tư, và rất thương các đệ tử trong bang. Tất cả các vị đại biểu có mặt tại đây, chắc ai ai cũng được đội ơn của Ngụy bang chủ rồi. Ngày hôm nay Ngụy bang chủ đang lâm nạn mà chúng ta lại nghĩ đến sự sống chết của bang chủ, cứ nói xuông để tự lừa dối mình. Cho nên, theo ý của bổn tịch, thì tất cả mọi công việc ủa chúng ta định làm đây, đều phải coi sự sống chết của bang chủ làm trọng tâm công tác.
Y vừa nói xong, mọi người đều vỗ tay. Đoàn đầu Lưỡng Quảng từ từ ngồi xuống. Tiếp theo đó là một người ăn mày già, tóc trắng như bạc, tuổi chừng sáu mươi thong thả đứng lên nói:
– Đệ tử là Từ Kình Cương, Tổng đoàn đầu của Lưỡng Hồ (Hồ Nam và Hồ Bắc). Đệ tử nhận thấy lời nói của Chư đoàn đầu hơi quá trớn một chút, nên đệ tử không tán thành. Theo ý của Chư đoàn đầu thì hình như người nào không nghĩ đến sự sống chết của Bang chủ thì người đó là kẻ vong ơn bội nghĩa? Về điểm này bổn tịch có lời muốn thuyết minh:
Bổn tịch với Ngụy bang chủ liên quan rất mật thiết. Từ năm bổn tịch lên mười một, đã được cùng Ngụy bang chủ làm việc cho bổn bang rồi. Bổn tịch với Ngụy bang chủ rất thương nhau và rất kính mến nhau. Năm mươi năm như một, tình anh em rất cao thâm, khỏi cần bổn tịch phải khoe khoang, các vị đều đã được mục kích hết. Nếu bảo bổn tịch không có lòng nghĩ tới sự sống chết của bang chủ, thì không những bổn tịch cương quyết phủ nhận và có lẽ các vị có mặt tại đây cũng không tin, mà cũng vì lòng bổn tịch yêu mến bang chủ hơn ai hết mới phản đối ý kiến của Chư đoàn đầu. Xin quí vị chú ý câu này “Quân tử mến người bằng đức”.
Chúng ta yêu mến bang chủ, thì chúng ta phải theo lời nói và hành động của bang chủ mà thi hành công việc của bổn bang. Theo như Chư đoàn đầu thì bang chủ nếu không may mệnh hệ nào, ông ta sẽ hậm hực dưới âm chứ không sai, nghĩa là ông ta sẽ chết không nhắm mắt. Cho nên bổn tịch đề nghị bổn bang phải làm thế nào để giải thoát được sự ràng buộc của lão ma ngay. Chúng ta phải nghĩ đến chúng sinh và phải nhớ lấy công lý của võ lâm, lấy danh dự của bổn bang làm căn bản, rồi giơ cao lá cờ đại nghĩa nổi dậy để vì chính nghĩa của nhân gian mà chiến đấu với lão ma. Như vậy mới phải là người trung trinh của bổn bang, bạn thân của bang chủ.”
Y vừa nói xong, tiếng vỗ tay của mọi người đã vang dậy. Hiển nhiên ý kiến của y được đa số người tán thành. Tiếng vỗ tay chưa ngớt, ở góc động bỗng có một người ăn mày cao lớn, tuổi trạc trung niên, hậm hực đứng dậy lớn tiếng nói:
– Đệ tử Sơn Tây đoàn đầu Vu Trung, cấm không ai được coi thường sự sống chết của bang chủ! Còn việc khác thì đệ tử không lý tới!
Không phải là y không biết nói năng, nhưng vì y quá thật thà nên mới nói trắng ra như vậy, khiến ai cũng phải cảm động, nên ý kiến của y cũng được người ta tán thưởng.
Sau đó, cũng có người này người nọ đứng lên phát biểu ý kiến. Nhưng nói đi nói lại không ngoài hai ý trên.
Tuy người nào bênh vực ý kiến của người ấy, cuộc tranh luận rất sôi nổi, nhưng không xẩy ra một sự bạo động nào hết. Như vậy đủ thấy đệ tử của Cái bang có khuôn phép.
Long Lập cau mày lại, nhìn tả hữu các vị trưởng lão rồi bất đắc dĩ đứng dậy hỏi:
– Các vị trưởng lão có ý kiến gì không?
Tửu Cái Cam như Mộng liền đỡ lời:
– Lão đại biểu cho Đơn Bình với Ngô Tiên Giác, hai vị trưởng lão tán thành ý kiến của Chư đoàn đầu.
Quái Cái liền đứng dậy nói:
– Bổn tịch đại diện cho Hạ Tinh, Minh Vũ và Kim Ngôn, ba vị trưởng lão, đồng ý với ý kiến của Từ đoàn đầu.
Long Lập tỏ vẻ khó nghĩ, liền hỏi Hướng Tam:
– Sư đệ có ý kiến gì không?
Hướng Tam nghiêm nét mặt đáp:
– Tiểu đệ rất được sư phụ thương mến, và cũng ưa đại nghĩa. Bây giờ tùy theo sư huynh quyết định. Sư huynh quyết định sao đệ cũng xin tuân theo, và có bảo đệ vào chỗ chết đệ cũng không từ chối.
Long Lập liền nhắm mắt lại, không dám nhìn ai hết, đoạn phát triển ý kiến của mình:
– Theo lập trường của cá nhân tôi, thì tôi đứng về phía Chư đoàn đầu.
Hai phái đối lập nhau rất rõ rệt. Sau cùng, họ mới hỏi đến ý kiến của Nguyên Thông, Hướng Tam đi tới trước mặt Nguyên Thông nghiêm nghị vái chào, trân trọng lên tiếng nói:
– Hướng Tam đệ tử của Cái bang, xin Bình Ma Tú Sĩ Thẩm đại hiệp giải quyết hộ cho!
Nguyên Thông chuẩn bị sẵn, và cũng biết thể nào cũng có trường hợp nan giải này, nên chàng rất ung dung đứng dậy, chắp tay chào tứ phía rồi ôn tồn nói:
– Tiểu sinh không ngờ lại được quí vị mến như vậy! Nếu lời nói của tiểu sinh có điều gì không phải mong quí vị lượng thứ cho!
Chàng chưa nói dứt, tất cả đệ tử của Cái bang đều đồng thanh đáp lời:
– Thẩm đại hiệp có ơn nghĩa với tệ bang, đại hiệp phát biểu ý kiến, chúng tôi nhất định không phản đối.
Nguyên Thông cảm ơn mọi người đã tín nhiệm mình, rồi từ từ nói tiếp:
– Theo ý kiến của cá nhân tiểu sinh, thì tiểu sinh nhận thấy luận điệu của Chư, Từ, hai lão tiền bối đều có lý hết, cân lạng cũng đồng đều khó mà quyết định được ai hơn ai kém.
Thoạt tiên chàng tán thành ý kiến của đôi bên để ai nấy khỏi bảo là chàng thiên về bên nào.
Nguyên Thông chờ cho mọi người im lặng, mới mỉm cười nói tiếp:
– Mục đích bắt cóc quý bang chủ của Vạn Dương Sơn chủ là muốn kìm chế quý bang bắt quý bang phải làm việc cho y, tác quái tác ác để hoàn thành ảo mộng làm bá chủ võ lâm của y.
Long Lập xen lời nói:
– Đệ tử các đời của bổn bang đều biết rõ điểm đó, nhưng vì sự an toàn của bang chủ, bắt buộc ai nấy cũng phải nhẫn nhục mà tuân lệnh y.
Nguyên Thông bỗng đổi giọng, nói tiếp:
– Nhưng mục đích của Vạn Dương Sơn chủ ngày nay không những lợi dụng thực lực của quý bang có mặt khắp thiên hạ…
Quái Cái liền xen lời nói:
– Lời nói của Thẩm tiểu hiệp, lão ăn mày già này không hiểu rõ cho lắm, xin tiểu hiệp cứ việc nói trắng ra để cho anh em bổn bang dễ hiểu hơn.
Nguyên Thông nói tiếp:
– Kẻ địch duy nhất hiện giờ của Vạn Dương Sơn chủ là tiểu sinh. Y biết tiểu sinh với quý bang chủ có liên quan với nhau rất mật thiết, nên y đã đem sự sống chết của quý bang chủ ra để uy hiếp tiểu sinh, và cấm tiểu sinh không được tự do hoành hành.
Đệ tử của Cái bang kinh ngạc, nhìn cả vào Nguyên Thông.
Long Lập hớn hở vô cùng, tưởng kết luận sau cũng của Nguyên Thông thể nào cũng có lợi cho phe của y. Quái Cái thì trợn tròn mắt lên nhìn Nguyên Thông, tỏ vẻ thất vọng.
Nguyên Thông nhìn Quái Cái, cười vẻ thần bí và nói tiếp:
– Quý bang không phải là kẻ địch chủ yếu của tên ma đầu ấy. Sở dĩ y uy hiếp quý bang, mục đích chỉ muốn lợi dụng thôi, còn tiểu sinh mới là kẻ thù chí tử của y cho nên sự bắt cóc qúy bang chủ của y để uy hiếp tiểu sinh lại còn quan trọng hơn quý bang nhiều. Vì thế hiện giờ sự sống chết tồn vong của bang chủ đã không phải là sự quý bang tuân lệnh, mà tiêu chuẩn của y là bắt buộc tiểu sinh phải chịu nghe lời và làm quen với y.
Các đệ tử của Cái bang lúc đó mới vỡ nhẽ. Người của cả hai phái đều tươi cười, Quái Cái buột miệng lớn tiếng nói:
– Hiền điệt giỏi thật!
Nguyên Thông bẽn lẽn, cười rồi nói:
– Cho nên hành động của quý bang bây giờ không bị Vạn Dương Sơn chủ kiềm thúc nữa. Căn cứ theo dụng tâm của lão ma ấy mà nói thì dù quý bang có không nghe lệnh của y, y cũng không dám động tới Ngụy bang chủ một sợi tóc nào cả. Vì nếu y kết thúc tính mạng của Ngụy bang chủ, thì tiểu sinh không còn bị ràng buộc nữa, như thế có phải là y tự mang phiền phức vào người không? Như vậy, khi nào y dại gì lại động chạ đến quý bang chủ? Còn ý kiến của hai vị đoàn đầu, thì tiểu sinh không muốn kết luận gì hết, chỉ mong quý bang tự giải quyết lấy.
Lời nói của Nguyên Thông không những giải quyết được sự tranh chấp của hai phái, mà còn duy trì được lòng tự tôn của Cái bang. Vì thế tất cả đệ tử của Cái bang đều kính phục và hoan nghênh chàng vô cùng.
Hướng Tam nhảy tới trước mặt Nguyên Thông, ôm lấy chàng la lớn:
– Nguyên đệ, cảm ơn hiền đệ! Cái bang được đoàn kết là nhờ lời nói của hiền đệ ban cho.
Long Lập với bảy đại trưởng lão cũng lần lượt đi tới cảm ơn chàng.
Thế là Nguyên Thông đã biến thành một vị thần thánh của Cái bang.
Khỏi cần nói, Cái bang đã không chịu sự kiềm thúc của Vạn Dương Sơn chủ nữa, và trái lại họ còn phản đối lão ma đầu ấy là khác.
Long Lập với các đại biểu của các tỉnh bàn tán một hồi, rồi chính thức ra lệnh rằng:
– “Từ bây giờ trở đi, đệ tử bổn bang ở toàn quốc phải giải thoát ngay sự ràng buộc của Vạn Dương Sơn, hiệp trợ Thẩm đại hiệp để quét sạch quần ma. Nếu ai trái ịnh còn cấu kết ngầm với tên ma đầu ấy, thì sẽ bị quy luật của bổn bang trị tội”.
Các đại biểu nghe đại diện của bang chủ ra lệnh xong, liền hớn hở quay trở về đơn vị của mình.
Chờ mọi người giải tán xong, bảy vị trưởng lão Cái bang với hai anh em Long Lập và Hướng Tam cho người bày một mâm tiệc ra để tạ ơn Nguyên Thông.
Trong bữa tiệc, Long Lập bưng một chén rượu mời Nguyên Thông và nói:
– Sự sống chết của gia sư là trông mong ở nơi hiền đệ, xin hiền đệ uống cạn chén rượu này, nhận lời ngu huynh, đừng để gia sư bị thiệt mạng.
Nếu như kiếp này không báo đền được thì xin nguyện kiếp sau sẽ hóa thành trâu ngựa để đền bù đại đức.
Nguyên Thông đỡ lấy chén rượu ấy uống cạn luôn. Hướng Tam cũng rót một chén rượu mời Nguyên Thông và nói:
– Tính của gia sư rát thẳng thắn, chính trực và thủ nghĩa. Mong Nguyên đệ đừng làm giảm mất tên tuổi của gia sư đi!
Nguyên Thông đỡ lấy chén rượu đó uống cạn luôn.
Quái Cái cười ha hả, xen lời nói:
– Hiền điệt, hai chén ruợu của hai vị sư huynh quan trọng lắm. Bây giờ hiền điệt đã phải gánh vác hai trọng trách ấy rồi.
Nguyên Thông mỉm cười rót một chén rượu mời Hạt Cái và nói:
– Bá bá, hôm ở trên thuyền tại hồ Động Đình, bá bá rất đại nghĩa khiến tiểu điệt kính phục vô cùng.
Hạt Cái Minh Vũ đỡ lấy chén rượu ứa nước mắt ra, mặt tỏ vẻ kinh ngạc và hỏi:
– Sao hiền điệt lại nói như thế!
Thì ra Hạt Cái chưa cho một ai biết việc làm của mình, cho nên y mới hỏi lại Nguyên Thông như trên.
Nguyên Thông đáp:
– Tiểu điệ ngẫu nhiên có mặt ở đó và đích mắt trông thấy hẳn hoi chứ không ai nói cho tiểu điệt hết.
Nói tới đó, chàng đem câu chuyện trước kể lại cho mọi người nghe, khiến Cái bang thất lão đều kinh ngạc vô cùng.
Nguyên Thông đột nhiên rót một chén rượu mời mọi người cùng nâng, rồi nói:
– Xin mọi người cùng uống cạn chén rượu này, tiểu điệt có một tin hay xin thông báo.
Ai nấy nghe thấy chàng nói có tin hay vội cạn luôn chén rượu.
Nguyên Thông liền cho mọi người hay rằng:
– Võ công và công lực của Ngụy bá bá đã được khôi phục ông dặn tiểu điệt về thưa cùng quí vị bá bá đến ngày khai diễn lập phái của núi Vạn Dương Sơn, tức mùng năm tháng năm này, quí vị không nên có một cử chỉ gì đối phó với lão ma đầu hết và đừng có hành động khinh suất để làm loạn mất kế hoạch của chúng mình đi.
Tin đáng mừng kinh người ấy tới một cách quá đột ngột, nên ai nấy cứ đứng ngẩn người ra.
Đang lúc ấy, ngoài cửa hang bỗng có tiếng người quát lớn:
– Các người tránh ra!
Rồi có một cái bóng người lướt vào
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!