Thôn Phệ Tinh Không - Chương 28: Võ giả thực chiến khảo hạch.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
232


Thôn Phệ Tinh Không


Chương 28: Võ giả thực chiến khảo hạch.


Ngày 31 tháng 7, đêm khuya, tại biệt thự số 199, Tiểu khu Minh Nguyệt, tầng hai của tòa biệt thự này tổng cộng có bốn phòng rất rộng rãi, phân ra bao gồm: phòng ngủ, phòng giải trí ( dùng để nghe nhạc, xem phim..), phòng khách và cuối cùng là một phòng luyện võ cực lớn. Phòng luyện võ có tổng diện tích khoảng gần 120 mét vuông, gần như chiếm hơn phân nửa diện tích của cả tầng 2.

Vào lúc này, ánh đèn trên những con đường trong Tiểu khu Minh Nguyệt, qua những ô cửa kính của biệt thự,chiếu sáng tận vào trong phòng luyện võ ở trên tầng hai.

Trên người mặc mộ bộ quần áo luyện võ rộng thùng thình, La Phong đang khoanh chân yên lặng ngồi trên sàn nhà, hai đạo lưu quang ( hai điểm sáng) đang không ngừng bay lượn cực nhanh xung quanh người hắn, sau đó cảm giác giống như đôi chim đang vui đùa bay lượn khắp cả phòng luyện võ, lúc bay lên, lúc lại lao xuống, đôi khi bay ngược trở lại, vô cùng nhanh nhẹn và linh hoạt.

Một lúc sau, tốc độ của chúng chậm lại rồi dừng hẳn, lơ lửng ở phía trước La Phong, có thể nhìn thấy rõ ràng là hai thanh phi đao.

“Hiện tại, năng lực cách không khiển vật của ta cũng đã tiến bộ, có thể một lúc điều khiển được hai thanh phi đao (nhất tâm nhị dụng). Nếu như ta điều khiển bốn, năm phi đao . . . khi đó tốc độ, uy lực của chúng đều sẽ giảm mạnh.” Trong khoảng thời gian gần một tháng vừa qua, ngoại trừ việc thường xuyên luyện tập khống chế chính xác toàn bộ sức mạnh của bản thân khi ra đòn, thời gian còn lại La Phong chủ yếu tập trung vào việc nâng cao trình độ của mình về mặt tinh thần lực.

Thời gian gần một tháng này, bởi vì La Phong sinh sống tại Tiểu khu Minh Nguyệt, nên quen biết thêm nhiều Võ giả khác, và cũng nhờ nói chuyện thường xuyên với nhau, La Phong cũng xác định được chính xác một chuyện – hắn biết rõ năng lực điều khiển vật thể từ xa của mình chính là tinh thần niệm lực!

“Ngày mai sẽ tiến hành kiểm tra Võ giả thực chiến, tối nay phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.”

La Phong nghĩ vậy lập tức đứng dậy mở cánh cửa kính, đi vào phòng ngủ.

**

Buổi sáng mùng 1 tháng 8, dưới sự hướng dẫn của một Võ giả thuộc Hội quán Cực Hạn, La Phong, Dương Võ cùng với hơn ba mươi chuẩn Võ giả nữa đi về phía nhà ga.

“Xình xịch…… xình xịch….. ” không lâu sau đoàn tàu lăn bánh, tiếng ma sát rất nhỏ của bánh xe, hòa cùng với tiếng động cơ rất lớn của cả đoàn tàu, trên đoàn tàu này, toàn bộ các toa đều bịt kín, không có một ô cửa kính nào để có thể quan sát tình hình bên ngoài. Lúc này trong mỗi toa xe, trên màn hình lớn bố trí bên trong , đồng thời xuất hiện một bóng người.

Trong mỗi toa xe, có rất nhiều chuẩn Võ giả đang ngồi.

“Chào các vị, những người sắp sửa trở thành Võ giả, ta đến từ Liên minh HR.” Trên màn hình lớn trong toa tàu ngay lập tức hiện lên một người trung niên đang cất tiếng nói chuyện: “Chắc rằng mọi người cũng đã nghe nói qua về liên minh HR! Trên thế giới này, liên minh của chúng ta có thực lực mạnh nhất, giàu có nhất và có nhiều Võ giả tham gia nhất! Mọi người cũng thường gọi liên minh HR của chúng ta theo một cái tên quen thuộc – Liên minh ngầm!”

Những chuẩn Võ giả trong toa tàu dần dần trật tự trở lại.

La Phong cùng Dương Võ ngồi cạnh nhau, cả hai cùng ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn.

“La Phong, ngươi có biết gì về cái Liên minh này không?” Dương Võ hắc hắc cười nói: “Đây là một Liên minh vô cùng giàu có ! Trên thế giới này đây là tổ chức giàu có nhất, nếu so với một quốc gia còn giàu hơn nhiều.”

“Ta biết.”

La Phong cười, trong gần một tháng sống tại Tiểu khu Minh Nguyệt, từ những Võ giả trong Tiểu khu hắn biết được thêm rất nhiều tin tức. Ở thời kì Đại Niết Bàn trước, nước Mỹ hay các quốc gia Châu Âu, ở sau lưng bọn họ đều có một siêu cấp gia tộc khống chế thông qua một chính đảng nào đó. Ví dụ như như gia tộc Morgan, Rockefelle, Aonaxisi. . .

Những gia tộc, trước đây gần như nắm trong tay hơn một nửa tổng số tài sản toàn thế giới.

Nhưng đến thời kì Đại Niết Bàn, do chiến tranh với quái thú nổ ra, có rất nhiều nước nhỏ bị tiêu diệt hoàn toàn, các nước lớn cũng chẳng giúp đỡ được gì, căn bản bọn họ còn chẳng lo được cho bản thân – “ốc còn không mang nổi mình ốc” còn nghĩ gì tới chuyện của các nước khác, quân đội chính quy trước đó cũng chẳng mạnh mẽ gì. Hơn thế nữa, khi đó tất cả những đại gia tộc trên thế giới, vì lo lắng sẽ bị chính phủ các nước cho quân đội tiêu diệt. Cho nên họ liên minh với nhau, tạo thành một tổ chức toàn cầu – Liên minh HR, hay còn được gọi là Tổ chức nhân quyền thế giới.

Tổ chức này, tên gọi của nó thoạt đầu nghe rất hay. Nhưng trên thực tế là đó là một tổ chức được lập ra nhằm mục đích củng cố, bảo vệ quyền lợi của những siêu cấp gia tộc của tổ chức này mà thôi. Vì vậy những Võ giả gọi nó là Tổ chức ngầm.

” Liên minh chúng ta, đó chính là võ đài giao lưu lớn nhất của Võ giả trên toàn thế giới! Trở thành một thành viên của liên minh, các ngươi sẽ được trả thù lao vô cùng hậu hĩnh.

” Liên minh của chúng ta,ở bất kì quốc gia nào trên thế giới đều có sức ảnh hưởng vô cùng lớn! Gia nhập liên minh, trở thành người của chúng ta, bất kể bọn ngươi đi đến đâu, như Hoa Kỳ, các quốc gia Châu âu, hay một quốc gia nào đó, các ngươi đều sẽ được giúp đỡ, hỗ trợ ở mức cao nhất có thể.”

“Liên minh của chúng ta, có một lực lượng quân đội hung mạnh, cả mặt chính trị cũng không kém, gia nhập chúng ta. . .”

. . .

Trên mành hình trong toa tàu, người trung niên kia diễn thuyết khoảng chừng mười năm phút đồng hồ.

“Chào những Võ giả tương lai.”

Trên màn hình lúc này, lại hiện ra khuôn mặt nghiêm nghị của một người đàn ông khác, “Xin tự giới thiệu một chút, ta họ Lưu, phó Cục trưởng cục an toàn của thành phố Giang Nam. Ở quốc gia chúng ta, không cần bàn cãi, có thể khẳng dịnh một điều, quân đội chính quy chính là lực lượng mạnh nhất! Vào quân đội, ở bất cứ nơi nào trên lãnh thổ nước ta, tuyệt đối các ngươi đều sẽ được Nhà nước giúp đỡ tốt nhất.”

. . .

“Các vị.” Một lúc sau trên màn hình của toa tàu lại hiện lên khuôn mặt của một người đàn ông khác: “Ta là Chủ quản của Tổng hội quán Lôi điện toàn thành phố Giang Nam, ta họ Vương. Võ quán Lôi Điện chúng ta, được thành lập bởi Lôi Thần – một Võ giả mạnh nhất, nhanh nhất thế giới, bất kể là nơi đâu đều có Võ quán Lôi Điện, phân thành. . .”

. . .

“Xin chào những Võ giả tương lai, ba người trước ta cũng đã giới qua. Bản thân ta không muốn nhiều lời, như mọi người đã biết, ta là đại diện của Cực Hạn Võ quán!” Trên màn hình một người đàn ông khác lại xuất hiện, “Ta họ Gia Cát! Cực Hạn võ quán chúng ta. . . Võ quán chúng ta là một trong số những Võ quán lớn nhất thế giới, được thành lập bởi một trong số Võ giả mạnh nhất của thế giới! Võ quán của chúng ta, chính là Võ quán có lực lượng mạnh nhất toàn cầu. . .”

. . .

Sau khi bốn người thuyết trình xong làm cho cả đám chuẩn Võ giả trong toa tàu sôi nổi bàn luận.

“Nhị ca, sau khi trở thành Võ giả, ngươi dự định gia nhập bên nào? Ta dự định gia nhập Cực Hạn võ quán.”

“Gia nhập Tổ chức ngầm kiếm tiền dễ nhất, ha ha.”

“Võ quán Lôi Điện, đãi ngộ giành cho Võ giả, so với Võ quán Cực Hạn thì tốt hơn một chút. Gia nhập Võ quán Lôi Điện cũng được.”

Khắp nơi trong toa tàu, tiếng bàn luận của đám Chuẩn Võ giả vang lên không ngừng.

La Phong và Dương Võ cũng hạ giọng bàn bạc: “Tiểu Phong, giáo quan của chúng ta, và trước đó là sư huynh cũng đều đã gia nhập Cực Hạn Võ quán, hay là bây giờ ngươi cũng gia nhập Cực Hạn Võ quán đi. Về phần ta cũng sẽ giống như thế! Mặc dù gia nhập Cực Hạn Võ quán, nhưng vẫn có thể nhận nhiệm vụ của Tổ chức ngầm, vì thế những giao dịch diễn ra tại Cực Hạn Võ quán, đều có thể tiến hành ở Tổ chức ngầm.”

” Cực Hạn Võ quán , Lôi Điện võ quán, Tổ chức ngầm, quân đội chính quy. . .” La Phong đều nắm rõ.

Trên lãnh thổ một quốc gia, quân đội chính là lực lượng mạnh nhất.

Kế đến sẽ là Tổ minh ngầm, là liên minh của tất cả các siêu cấp gia tộc trên toàn thế giới, cho dù là các quốc gia cũng không dám đắc tội, bởi vì Tổ chức này nắm trong tay gần như toàn bộ nền kinh tế thế giới!

Thứ ba là Lôi Điện Võ quán, Cực Hạn Võ quán đứng vị trí cuối cùng.

Nhưng mà gia nhập hai đại Võ quán này, cũng đồng nghĩa với việc Võ giả sẽ tự do hơn!

“Dương ca, ngươi đoán xem trên đoàn tàu này, tổng cộng có bao nhiêu chuẩn Võ giả?”. La Phong quan sát xung quanh, chỉ trong toa tàu của mình cũng đã có hơn trăm người rồi.

“Rất nhiều.” Dương Võ bĩu môi: “Vừa rồi ta nghe được người khác bàn tán, bọn họ nói một năm thường có hai lần kiểm tra Võ giả thực chiến, trong mỗi lần như vậy, toàn bộ thành phố Giang Nam cũng có hơn một nghìn chuẩn Võ giả tham gia.”

“Hơn một nghìn người?” La Phong giật mình.

Bởi vì, cả Giang Nam có khoảng hai trăm triệu dân, còn thành phố Dương Châu có khoảng mười triệu dân, nếu chia đều ra thì mới có được hơn 10 chuẩn Võ giả mà thôi.

Một lúc sau….

“Các vị, đoàn tàu đang tiến vào ga, xin mời mọi người hãy mau chóng chuẩn bị xuống tàu!”. Chiếc loa trong toa tàu vang lên tiếng thông báo, ngay sau đó tốc độ đoàn tàu giảm dần, cho đến khi dừng lại.

Ồn ào…. ngay lập tức cửa toa tàu được mở ra, các chuẩn Võ giả lần lượt xuống tàu

Ngay sau đó, cả đám Võ giả dự bị ùn ùn đi vào trong một doanh trại quân đội rất lớn, quân doanh chiếm một diện tích cực rộng, đặc biệt, phía bên ngoài quân doanh có thể dễ dàng quan sát thấy một lượng lớn các loại vũ khí tầm nhiệt hạng nặng, ở phía trước, bên ngoài quân doanh đặt một dãy pháo. Phần lớn các quân nhân của đều được trang bị những vũ khí tối tân nhất.

La Phong và những chuẩn Võ giả, tất cả đều đưa mắt quan sát xung quanh.

“Nhìn bên ngoài doanh trại kìa”. Dương Võ hưng phấn chỉ về phía xa xa.

La Phong quan sát cẩn thận, chỉ thấy bên ngoài giới tuyến của quân doanh, có vài quái thú đơn lẻ đang đi kiếm mồi, thỉnh thoảng những tiếng gầm rú lại vang lên. Tuy vậy bọn chúng vẫn không dám tiến sát quân doanh.

“Quác… “

Một tiếng kêu chói tai vang lên, tất cả chuẩn Võ giả gần như đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời xanh lam, hơn trăm con quái thú họ chim đang gầm gào, ồ ạt bay qua bầu trời quân doanh.

“Trong sách có nói qua, rời khỏi phạm vi an toàn của thành phố, tùy ý có thể bắt gặp các loại quái thú. Quả nhiên đúng như thế”. La Phong hai mắt sáng lên:”Con người chỉ có thể sinh hoạt trong các thành phố mà thôi. Hoặc là tập trung trong các quân doanh như thế này. Nếu muốn một mình đi lại ở những nơi khác, chiến đấu cùng với những quái thú lợi hại, chỉ có Võ giả mới có thể làm được!”.

“Mọi người…. “

Một âm thanh vang dội truyền vào tai các chuẩn Võ giả: “Hoan nghênh tất cả đã tới quân khu phía bắc của thành phố Giang Nam, hiện tại, các ngươi có tổng cộng 1680 người tham gia kiểm tra Võ giả thực chiến lần này, tiến hành ở quân quân khu phía bắc của chúng ta. Ta hy vọng phần lớn trong số các ngươi sẽ vượt qua kiểm tra, đồng thời ta cũng hy vọng tất cả các ngươi có thể sống sót(:00 (73)::00 (73):) sau lần kiểm tra này!”.

——

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Ngày 31 tháng 7, đêm khuya, tại biệt thự số 199, Tiểu khu Minh Nguyệt, tầng hai của tòa biệt thự này tổng cộng có bốn phòng rất rộng rãi, phân ra bao gồm: phòng ngủ, phòng giải trí ( dùng để nghe nhạc, xem phim..), phòng khách và cuối cùng là một phòng luyện võ cực lớn. Phòng luyện võ có tổng diện tích khoảng gần 120 mét vuông, gần như chiếm hơn phân nửa diện tích của cả tầng 2.

Vào lúc này, ánh đèn trên những con đường trong Tiểu khu Minh Nguyệt, qua những ô cửa kính của biệt thự,chiếu sáng tận vào trong phòng luyện võ ở trên tầng hai.

Trên người mặc mộ bộ quần áo luyện võ rộng thùng thình, La Phong đang khoanh chân yên lặng ngồi trên sàn nhà, hai đạo lưu quang ( hai điểm sáng) đang không ngừng bay lượn cực nhanh xung quanh người hắn, sau đó cảm giác giống như đôi chim đang vui đùa bay lượn khắp cả phòng luyện võ, lúc bay lên, lúc lại lao xuống, đôi khi bay ngược trở lại, vô cùng nhanh nhẹn và linh hoạt.

Một lúc sau, tốc độ của chúng chậm lại rồi dừng hẳn, lơ lửng ở phía trước La Phong, có thể nhìn thấy rõ ràng là hai thanh phi đao.

“Hiện tại, năng lực cách không khiển vật của ta cũng đã tiến bộ, có thể một lúc điều khiển được hai thanh phi đao (nhất tâm nhị dụng). Nếu như ta điều khiển bốn, năm phi đao . . . khi đó tốc độ, uy lực của chúng đều sẽ giảm mạnh.” Trong khoảng thời gian gần một tháng vừa qua, ngoại trừ việc thường xuyên luyện tập khống chế chính xác toàn bộ sức mạnh của bản thân khi ra đòn, thời gian còn lại La Phong chủ yếu tập trung vào việc nâng cao trình độ của mình về mặt tinh thần lực.

Thời gian gần một tháng này, bởi vì La Phong sinh sống tại Tiểu khu Minh Nguyệt, nên quen biết thêm nhiều Võ giả khác, và cũng nhờ nói chuyện thường xuyên với nhau, La Phong cũng xác định được chính xác một chuyện – hắn biết rõ năng lực điều khiển vật thể từ xa của mình chính là tinh thần niệm lực!

“Ngày mai sẽ tiến hành kiểm tra Võ giả thực chiến, tối nay phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.”

La Phong nghĩ vậy lập tức đứng dậy mở cánh cửa kính, đi vào phòng ngủ.

**

Buổi sáng mùng 1 tháng 8, dưới sự hướng dẫn của một Võ giả thuộc Hội quán Cực Hạn, La Phong, Dương Võ cùng với hơn ba mươi chuẩn Võ giả nữa đi về phía nhà ga.

“Xình xịch…… xình xịch….. ” không lâu sau đoàn tàu lăn bánh, tiếng ma sát rất nhỏ của bánh xe, hòa cùng với tiếng động cơ rất lớn của cả đoàn tàu, trên đoàn tàu này, toàn bộ các toa đều bịt kín, không có một ô cửa kính nào để có thể quan sát tình hình bên ngoài. Lúc này trong mỗi toa xe, trên màn hình lớn bố trí bên trong , đồng thời xuất hiện một bóng người.

Trong mỗi toa xe, có rất nhiều chuẩn Võ giả đang ngồi.

“Chào các vị, những người sắp sửa trở thành Võ giả, ta đến từ Liên minh HR.” Trên màn hình lớn trong toa tàu ngay lập tức hiện lên một người trung niên đang cất tiếng nói chuyện: “Chắc rằng mọi người cũng đã nghe nói qua về liên minh HR! Trên thế giới này, liên minh của chúng ta có thực lực mạnh nhất, giàu có nhất và có nhiều Võ giả tham gia nhất! Mọi người cũng thường gọi liên minh HR của chúng ta theo một cái tên quen thuộc – Liên minh ngầm!”

Những chuẩn Võ giả trong toa tàu dần dần trật tự trở lại.

La Phong cùng Dương Võ ngồi cạnh nhau, cả hai cùng ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn.

“La Phong, ngươi có biết gì về cái Liên minh này không?” Dương Võ hắc hắc cười nói: “Đây là một Liên minh vô cùng giàu có ! Trên thế giới này đây là tổ chức giàu có nhất, nếu so với một quốc gia còn giàu hơn nhiều.”

“Ta biết.”

La Phong cười, trong gần một tháng sống tại Tiểu khu Minh Nguyệt, từ những Võ giả trong Tiểu khu hắn biết được thêm rất nhiều tin tức. Ở thời kì Đại Niết Bàn trước, nước Mỹ hay các quốc gia Châu Âu, ở sau lưng bọn họ đều có một siêu cấp gia tộc khống chế thông qua một chính đảng nào đó. Ví dụ như như gia tộc Morgan, Rockefelle, Aonaxisi. . .

Những gia tộc, trước đây gần như nắm trong tay hơn một nửa tổng số tài sản toàn thế giới.

Nhưng đến thời kì Đại Niết Bàn, do chiến tranh với quái thú nổ ra, có rất nhiều nước nhỏ bị tiêu diệt hoàn toàn, các nước lớn cũng chẳng giúp đỡ được gì, căn bản bọn họ còn chẳng lo được cho bản thân – “ốc còn không mang nổi mình ốc” còn nghĩ gì tới chuyện của các nước khác, quân đội chính quy trước đó cũng chẳng mạnh mẽ gì. Hơn thế nữa, khi đó tất cả những đại gia tộc trên thế giới, vì lo lắng sẽ bị chính phủ các nước cho quân đội tiêu diệt. Cho nên họ liên minh với nhau, tạo thành một tổ chức toàn cầu – Liên minh HR, hay còn được gọi là Tổ chức nhân quyền thế giới.

Tổ chức này, tên gọi của nó thoạt đầu nghe rất hay. Nhưng trên thực tế là đó là một tổ chức được lập ra nhằm mục đích củng cố, bảo vệ quyền lợi của những siêu cấp gia tộc của tổ chức này mà thôi. Vì vậy những Võ giả gọi nó là Tổ chức ngầm.

” Liên minh chúng ta, đó chính là võ đài giao lưu lớn nhất của Võ giả trên toàn thế giới! Trở thành một thành viên của liên minh, các ngươi sẽ được trả thù lao vô cùng hậu hĩnh.

” Liên minh của chúng ta,ở bất kì quốc gia nào trên thế giới đều có sức ảnh hưởng vô cùng lớn! Gia nhập liên minh, trở thành người của chúng ta, bất kể bọn ngươi đi đến đâu, như Hoa Kỳ, các quốc gia Châu âu, hay một quốc gia nào đó, các ngươi đều sẽ được giúp đỡ, hỗ trợ ở mức cao nhất có thể.”

“Liên minh của chúng ta, có một lực lượng quân đội hung mạnh, cả mặt chính trị cũng không kém, gia nhập chúng ta. . .”

. . .

Trên mành hình trong toa tàu, người trung niên kia diễn thuyết khoảng chừng mười năm phút đồng hồ.

“Chào những Võ giả tương lai.”

Trên màn hình lúc này, lại hiện ra khuôn mặt nghiêm nghị của một người đàn ông khác, “Xin tự giới thiệu một chút, ta họ Lưu, phó Cục trưởng cục an toàn của thành phố Giang Nam. Ở quốc gia chúng ta, không cần bàn cãi, có thể khẳng dịnh một điều, quân đội chính quy chính là lực lượng mạnh nhất! Vào quân đội, ở bất cứ nơi nào trên lãnh thổ nước ta, tuyệt đối các ngươi đều sẽ được Nhà nước giúp đỡ tốt nhất.”

. . .

“Các vị.” Một lúc sau trên màn hình của toa tàu lại hiện lên khuôn mặt của một người đàn ông khác: “Ta là Chủ quản của Tổng hội quán Lôi điện toàn thành phố Giang Nam, ta họ Vương. Võ quán Lôi Điện chúng ta, được thành lập bởi Lôi Thần – một Võ giả mạnh nhất, nhanh nhất thế giới, bất kể là nơi đâu đều có Võ quán Lôi Điện, phân thành. . .”

. . .

“Xin chào những Võ giả tương lai, ba người trước ta cũng đã giới qua. Bản thân ta không muốn nhiều lời, như mọi người đã biết, ta là đại diện của Cực Hạn Võ quán!” Trên màn hình một người đàn ông khác lại xuất hiện, “Ta họ Gia Cát! Cực Hạn võ quán chúng ta. . . Võ quán chúng ta là một trong số những Võ quán lớn nhất thế giới, được thành lập bởi một trong số Võ giả mạnh nhất của thế giới! Võ quán của chúng ta, chính là Võ quán có lực lượng mạnh nhất toàn cầu. . .”

. . .

Sau khi bốn người thuyết trình xong làm cho cả đám chuẩn Võ giả trong toa tàu sôi nổi bàn luận.

“Nhị ca, sau khi trở thành Võ giả, ngươi dự định gia nhập bên nào? Ta dự định gia nhập Cực Hạn võ quán.”

“Gia nhập Tổ chức ngầm kiếm tiền dễ nhất, ha ha.”

“Võ quán Lôi Điện, đãi ngộ giành cho Võ giả, so với Võ quán Cực Hạn thì tốt hơn một chút. Gia nhập Võ quán Lôi Điện cũng được.”

Khắp nơi trong toa tàu, tiếng bàn luận của đám Chuẩn Võ giả vang lên không ngừng.

La Phong và Dương Võ cũng hạ giọng bàn bạc: “Tiểu Phong, giáo quan của chúng ta, và trước đó là sư huynh cũng đều đã gia nhập Cực Hạn Võ quán, hay là bây giờ ngươi cũng gia nhập Cực Hạn Võ quán đi. Về phần ta cũng sẽ giống như thế! Mặc dù gia nhập Cực Hạn Võ quán, nhưng vẫn có thể nhận nhiệm vụ của Tổ chức ngầm, vì thế những giao dịch diễn ra tại Cực Hạn Võ quán, đều có thể tiến hành ở Tổ chức ngầm.”

” Cực Hạn Võ quán , Lôi Điện võ quán, Tổ chức ngầm, quân đội chính quy. . .” La Phong đều nắm rõ.

Trên lãnh thổ một quốc gia, quân đội chính là lực lượng mạnh nhất.

Kế đến sẽ là Tổ minh ngầm, là liên minh của tất cả các siêu cấp gia tộc trên toàn thế giới, cho dù là các quốc gia cũng không dám đắc tội, bởi vì Tổ chức này nắm trong tay gần như toàn bộ nền kinh tế thế giới!

Thứ ba là Lôi Điện Võ quán, Cực Hạn Võ quán đứng vị trí cuối cùng.

Nhưng mà gia nhập hai đại Võ quán này, cũng đồng nghĩa với việc Võ giả sẽ tự do hơn!

“Dương ca, ngươi đoán xem trên đoàn tàu này, tổng cộng có bao nhiêu chuẩn Võ giả?”. La Phong quan sát xung quanh, chỉ trong toa tàu của mình cũng đã có hơn trăm người rồi.

“Rất nhiều.” Dương Võ bĩu môi: “Vừa rồi ta nghe được người khác bàn tán, bọn họ nói một năm thường có hai lần kiểm tra Võ giả thực chiến, trong mỗi lần như vậy, toàn bộ thành phố Giang Nam cũng có hơn một nghìn chuẩn Võ giả tham gia.”

“Hơn một nghìn người?” La Phong giật mình.

Bởi vì, cả Giang Nam có khoảng hai trăm triệu dân, còn thành phố Dương Châu có khoảng mười triệu dân, nếu chia đều ra thì mới có được hơn 10 chuẩn Võ giả mà thôi.

Một lúc sau….

“Các vị, đoàn tàu đang tiến vào ga, xin mời mọi người hãy mau chóng chuẩn bị xuống tàu!”. Chiếc loa trong toa tàu vang lên tiếng thông báo, ngay sau đó tốc độ đoàn tàu giảm dần, cho đến khi dừng lại.

Ồn ào…. ngay lập tức cửa toa tàu được mở ra, các chuẩn Võ giả lần lượt xuống tàu

Ngay sau đó, cả đám Võ giả dự bị ùn ùn đi vào trong một doanh trại quân đội rất lớn, quân doanh chiếm một diện tích cực rộng, đặc biệt, phía bên ngoài quân doanh có thể dễ dàng quan sát thấy một lượng lớn các loại vũ khí tầm nhiệt hạng nặng, ở phía trước, bên ngoài quân doanh đặt một dãy pháo. Phần lớn các quân nhân của đều được trang bị những vũ khí tối tân nhất.

La Phong và những chuẩn Võ giả, tất cả đều đưa mắt quan sát xung quanh.

“Nhìn bên ngoài doanh trại kìa”. Dương Võ hưng phấn chỉ về phía xa xa.

La Phong quan sát cẩn thận, chỉ thấy bên ngoài giới tuyến của quân doanh, có vài quái thú đơn lẻ đang đi kiếm mồi, thỉnh thoảng những tiếng gầm rú lại vang lên. Tuy vậy bọn chúng vẫn không dám tiến sát quân doanh.

“Quác… “

Một tiếng kêu chói tai vang lên, tất cả chuẩn Võ giả gần như đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời xanh lam, hơn trăm con quái thú họ chim đang gầm gào, ồ ạt bay qua bầu trời quân doanh.

“Trong sách có nói qua, rời khỏi phạm vi an toàn của thành phố, tùy ý có thể bắt gặp các loại quái thú. Quả nhiên đúng như thế”. La Phong hai mắt sáng lên:”Con người chỉ có thể sinh hoạt trong các thành phố mà thôi. Hoặc là tập trung trong các quân doanh như thế này. Nếu muốn một mình đi lại ở những nơi khác, chiến đấu cùng với những quái thú lợi hại, chỉ có Võ giả mới có thể làm được!”.

“Mọi người…. “

Một âm thanh vang dội truyền vào tai các chuẩn Võ giả: “Hoan nghênh tất cả đã tới quân khu phía bắc của thành phố Giang Nam, hiện tại, các ngươi có tổng cộng 1680 người tham gia kiểm tra Võ giả thực chiến lần này, tiến hành ở quân quân khu phía bắc của chúng ta. Ta hy vọng phần lớn trong số các ngươi sẽ vượt qua kiểm tra, đồng thời ta cũng hy vọng tất cả các ngươi có thể sống sót(:00 (73)::00 (73):) sau lần kiểm tra này!”.

——

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN