Thôn Phệ Tinh Không - Chương 89: Côn Sơn, Là Đâu?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Thôn Phệ Tinh Không


Chương 89: Côn Sơn, Là Đâu?


Trên sân thượng siêu thị Gia Nhạc Phúc hoang tàn, có hai bóng người đang đứng. Chính là Ảnh Đao Vương Thông và Đại Lực Hùng Lý Hám.
– Vương ca, không ngờ lần này chúng ta lỗ rồi.
Giọng trầm thấp Lý Hám nghe rất hùng hậu.
– Con Thiết Giáp Long vừa đẻ trứng, khẳng định là có một vài cao thủ thừa dịp ta và Vương ca đại chiến với Thiết Giáp Long, âm thầm ra tay, trộm mất trứng rồng Thiết Giáp Long đi rồi. Do đó chọc cho Thiết Giáp Long liều mạng phát điên đuổi theo!

– Ừm, trong siêu thị cũng hoàn toàn trống rỗng, chẳng có gì cả.
Vương Thông gật đầu. Vừa rồi khi họ đuổi đến nơi đã xem xét qua.
Về phần đám quái thú cấp thú tướng đó chỉ có thể giết chết chiến thần sơ cấp, cũng có năng lực đả thương chiến thần trung cấp
Nhưng! Đối mặt với chiến thần cao cấp như Vương Thông, đám quái thú cấp thú tướng chỉ có thể tiêu đời. Đánh tan cả tiểu đội quái thú thú tướng, hai người Vương Thông lục soát một lần trong siêu thị.
– Người này quả thật là… không biết xấu hổ!
Lý Hám nói trầm trầm.
Ảnh Đao Vương Thông cười cười:
– Đúng là có hơi không biết xấu hổ! Có thể dưới sự vây công của đám quái thú cấp thú tướng, chẳng những bình yên chạy trốn, còn có thể lấy đi trứng rồng, thực lực như vậy, tối thiểu cũng phải là chiến thần trung cấp! Một chiến thần trung cấp mà muốn kiếm tiền cũng còn rất nhiều biện pháp, hà tất phải trộm quả trứng rồng này làm gì?
Trứng rồng rất đáng giá, nhưng cũng chỉ nói tương đối thôi! Tỷ như, một quả trứng rồng thì vẫn còn thua xa quân phục tác chiến cấp SS.
Quả trứng rồng này nếu ấp ra, sẽ là một con ‘Thiết Giáp Long” nhi đồng mà thôi. Nếu coi như lớn lên, Thiết Giáp Long bình thường cũng chỉ là lãnh chúa sơ cấp. Chỉ khi trải qua lần lượt chiến đấu, lần lượt lột xác, mới có thể từng bước tăng lên… Cũng không nói con cái nhất định có thể mạnh hơn cha mẹ.
Như con cái của đệ nhất cường giả thế giới “Hồng”, muốn vượt qua được ‘Hồng’ thì quả là muôn vàn khó khăn.
Một Thiết Giáp Long khi trưởng thành, bình thường là lãnh chúa sơ cấp, giá khoảng 30 ức. Còn trứng rồng chưa ấp, vì rất hiếm, nên giá ngược lại cao hơn giá Thiết Giáp Long trưởng thành, nhưng phỏng chừng cũng ở mức 53 ức Hoa Hạ tệ. 53 ức mặc dù nhiều, nhưng đối với một ‘Chiến thần trung cấp” thì hoàn toàn có thể bằng vào thực lực của mình, đi săn giết quái thú cấp lãnh chúa mà kiếm tiền, không cần phải chiếm tiện nghi người khác như vậy.
Do đó Vương Thông, Lý Hám cũng không hề tức giận, chỉ nói là người này không biết xấu hổ thôi!
– Một chiến thần trung cấp, ngược lại dám chiếm tiện nghi của chúng ta.
Lý Hám lắc đầu.
– Bất luận ra sao, Thiết Giáp Long bị thương nặng, mà ngược lại vẫn liều mạng chạy tới mức cực hạn, nên thương thế khẳng định sẽ nặng thêm một chút.
Vương Thông cười
– Mục tiêu của chúng ta là giết chết con lãnh chúa cao cấp Thiết Giáp Long, đừng để cho con Thiết Giáp Long này chạy thoát.
– Đi…
Lý Hám cũng gật đầu.
Giá quái thú cấp lãnh chúa sơ cấp, ở mức chừng 5 ức tới 39 ức. Dù sao cùng là lãnh chúa sơ cấp, nhưng vì chủng loại bất đồng, nên thực lực cũng khác nhau, giá chênh lệch cũng không ít. Còn Thiết Giáp Long, có giá tới 39 ức.
Quái thú cấp lãnh chúa trung cấp giá từ 15 ức tới 90 ức.
Quái thú cấp lãnh chúa cao cấp giá từ 53 ức tới chừng 200 ức.
Tuyệt đại đa số quái thú cấp lãnh chúa đều ở trong phạm vi này. Đương nhiên trên thế giới luôn có một vài ngoại lệ, loại ngoại lệ cực nhỏ đó tự nhiên không cần nhiều lời.
Một con Thiết Giáp Long cấp lãnh chúa cao cấp, giá chừng 180 ức. Đáng tiếc toàn thế giới, ngoại trừ tồn tại vượt cả cấp chiến thần ra… trong những chiến thần cao cấp vốn có số lượng cực hiếm, cũng chỉ có một tiểu bộ phận chiến thần cao cấp mới có thực lực săn giết một con Thiết Giáp Long.
Dải đất bên bờ vùng ngoại thành Thành Thị Số 003, trong một căn phòng ở tầng thứ tám một tòa chung cư, bốn người tiểu đội Lôi Đình đang ngụ ở đây.
Lúc trước mặc dù Vương Thông, Lý Hám bảo họ ly khai thành thị, tới đường cao tốc, như vậy là an toàn nhất. Nhưng hai đại chiến thần đấu với ‘Lãnh chúa cao cấp” Thiết Giáp Long, nên mọi người tiểu đội Lôi Đình đều rất tò mò, do đó cuối cùng quyết định lánh ở ngoài bờ xa nhất thành thị, tùy thời nếu thấy tình thế không ổn là lập tức ly khai.
– Ầm ầm…
Cả vùng ngoại thành hơn mười dặm, ngàn vạn con quái thú gầm lên vang vọng cả không trung.
– Con Thiết Giáp Long phát điên rồi, triệu tập cả bầy thú. Cả bầy thú đều bạo động rồi.
Lão già họ Lưu không kìm được cười nói “Vương tiên sinh quả nhiên là lợi hại, đánh cho Thiết Giáp Long đến nước này.”
– Ừm, không hổ là Ảnh Đao.
Tiểu đội Hổ Nha đội trưởng Phan Á gật đầu lia lịa.
Mặc dù đang ở ngoài vùng xa nhất, căn bản không biết ngoài xa hơn mười dặm đang phát sinh chuyện gì, nhưng chỉ nghe động tĩnh, họ cũng tự nhiên có thể đoán được vô số thứ.
– Quái thú bạo động rồi, không biết sẽ như thế nào.
Thanh niên lai Lý Uy mắt tỏa sáng.
– Thiếu gia, bây giờ bầy thú bạo động, mặc dù cách chúng ta cả mười mấy dặm, nhưng để ngừa vạn nhất, bây giờ chúng ta nên đi thôi. Dù sao cũng không thể nghe được động tĩnh gì khác.
Lão giả họ Lưu cười nói. Tráng hán da trắng Tạp Long cũng nhìn về phía đại thiếu gia. Thanh niên lai Lý Uy gật gật đầu: “Được rồi, chúng ta xuất phát, về Căn Cứ Thị.”
Lúc này, bốn người tiểu đội Lôi Đình cùng ly khai tòa nhà chung cư, đi thẳng tới một con đường cao tốc, ly khai thành thị sô 003.
Trong một tiểu khu, La Phong đang ở trong hầm ga-ra ngầm.
Ga-ra ngầm chiếm diện tích rộng lớn phi thường, đặc biệt nhất là tầng hầm của cả một tiểu khu lại thông với cửa sau của một căn biệt thự… Làm như vậy, những chủ nhân biệt thự chỉ cần đi dọc theo cửa sau là có thể đi thẳng vào ga-ra ngầm, lái ô-tô của mình ra ngoài.
Loại bố trí này cũng là sự tính toán cho chủ nhà.
“Ha ha, may quá! Lại nối liền một loạt những căn biệt thự.” La Phong lưng đeo ba lô, phi đao quét qua một cánh cửa, nhanh chóng tiến vào hàng loạt những tầng hầm của biệt thự liên kế.
Trong những tầng hầm này thấy ngăn ra thành những căn phòng ăn, phòng nghe nhìn, quầy rượu.
“Rất biết hưởng thụ.” La Phong cười, lập tức đi dọc theo cầu thang lên lầu một căn biệt thự. Vô cùng cẩn thận núp bên cạnh cửa sổ, trong một phòng khách phía bắc, hướng ra phía ngoài quan sát.
Quả thật chỉ thấy cách đó gần trăm mét, có thể thấy một cái cái long vĩ màu xanh sậm khẽ nhịp nhàng đu đưa. Những vảy xanh sậm trên long vĩ phản xạ ánh mặt trời, ánh lên lấp lánh làm cho người ta chói mắt. Về phần những bộ phận khác của Thiết Giáp Long thì bị phía sau của căn biệt thự ngăn tầm nhìn.
“Con Thiết Giáp Long cũng rất thông minh, phỏng chừng nó cho rằng ta vẫn còn tránh đâu đó trong tiểu khu này, cẩn thận quan sát nó.” La Phong cười, nhanh chóng đi dọc theo thang lầu lên lầu ba biệt thự, co người lại để Thiết Giáp Long không thể từ ngoài cửa sổ nhìn thấy mình… Kỳ thật vài chục năm trước, cửa sổ của biệt thự sớm đã hoàn toàn xơ xác rồi.
Lầu ba biệt thự, trong một gian phòng ngủ phía xa nhất.
La Phong xuyên qua cửa sổ phòng ngủ, nhìn ra ngoài rất cẩn thận, tìm cửa vào trạm tàu điện ngầm mà khi mình phi hành đã từng ngẫu nhiên thoáng thấy.
“Chậc chậc, ở đàng kia!” La Phong chẳng mấy chốc đã phát hiện ra ở ngoài tiểu khu có một cửa vào của trạm tàu điện ngầm.
Căn cứ vào địa hình toàn ga-ra, cùng với địa hình của những căn biệt thự…
La Phong tính toán một con đường ngắn nhất dưới lòng đất đi thông tới tàu điện ngầm! “Cứ như vậy mà làm!”
La Phong vô cùng cẩn thận đi xuống lầu, lại dọc theo tầng hầm trở lại ga-ra ngầm. Căn cứ vào ký ức lúc nãy, nhanh chóng chạy tới những ngõ ngách trong ga-ra ngầm! “Ngang, đào thẳng về phía trước, không tới ba mươi thước, có thể đến trạm tàu điện ngầm rồi.” Mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng đã là con đường gần nhất rồi.
“Làm sao mà khoan đất đây?”
Ánh mắt La Phong nhìn chung quanh. Ga-ra ngầm vẫn còn không ít ô-tô xơ xác.
“Có rồi!” La Phong mỉm cười, tâm ý vừa động…
Nhất thời một thanh phi đao bay ra, không một tiếng động cắt gọt lá sắt trên nắp động cơ của hai chiếc ô-tô, sau đó dưới sự khống chế của tinh thần niệm lực, hai khối sắt lá cứ thế xoáy tròn, trông giống như một ống khoan đồng, biến thành một hình nón! Bản thân La Phong thì ẩn vào giữa hình nón.
“Đi!”
Được tinh thần niệm lực khống chế, phi đao đầu tiên là khoan một lỗ thủng nhỏ trên vách tường bê tông cứng rắn của ga-ra ngầm, sau đó ‘sắt lá hình nón’ đâm thẳng vào, xuyên thấu vào đất mà tiến lên!
Xoẹt xoẹt…
Bên trong trạm tàu điện ngầm vốn đầy bụi, chợt một vách tường trong nháy mắt lộ ra lỗ thủng rộng đại khái nửa thước. Bùng một tiếng, những tảng đá, bùn đất rào rào lăn xuống. Một mũi nhọn sắt hình nón đâm thủng ra, rồi một bóng người nép sau hình nón sắt, chỉ xoay người một cái đã rơi xuống mặt đất.
“Loại khoan đất này, mặc dù không nhanh bằng mấy con quái thú có năng lực khoan đất, nhưng ít nhất đối với vũ giả nhân loại thì rõ ràng là nhanh hơn nhiều.” Trên người La Phong vẫn khá sạch sẽ.
Trong trạm tàu điện ngầm hoàn toàn hoang phế.
La Phong quan sát bản đồ tàu điện ngầm, xoa bụi ở tấm thủy tinh ngoài bản đồ tàu điện ngầm, cẩn thận quan sát: “Ừm, dọc theo đường này, sẽ tới thành phố Côn Sơn? Thành phố Côn Sơn là đâu nhỉ?” Người bây giờ sớm đã quên khá nhiều tên khu vực thành thị trước thời kỳ Đại Niết Bàn rồi.
La Phong cũng chỉ nhớ kỹ tên của một vài thành phố lớn như Thượng Hải, Nam Kinh, Tô Châu, Hàng Châu.
Côn Sơn? Ai biết nó ở đâu, nhưng có điều hắn biết chắc, đó là thành phố Côn Sơn, không thuộc phạm vi của Thành phố Thượng Hải.
“Ừm, theo đường này.” La Phong tới con đường ngầm của tàu điện ngầm vẫn chạy, trực tiếp nhảy vào đường hầm tàu điện ngầm, sau đó nhanh chóng theo con đường, dây điện tàu điện ngầm đi về phía Côn Sơn.
Đường hầm tàu điện ngầm này vẫn có một vài con quái thú. La Phong vừa di chuyển, cũng gặp phải không ít quái thú, tuyệt đại bộ phận đều là quái thú cấp thú binh nhỏ yếu, nhưng cũng gặp ba con thú tướng sơ cấp, thậm chí có một con quái thú cấp thú tướng trung cấp. Tất cả đều thuộc loại có hình thể bé.
Đương nhiên, dưới phi đao do tinh thần niệm lực khống chế, toàn bộ đều bị dọn sạch.
Đường hầm tàu điện ngầm không phải đều ở dưới đất, cũng không ít bộ phận nổi trên mặt đất. Lúc này tới một đoạn nổi trên mặt đất của con đường tàu điện giữa Thượng Hải và Côn Sơn năm đó.
“Ta di chuyển đại khái một trăm dặm rồi, khẳng định sớm đã ra khỏi phạm vi Thành Thị Số 003.” La Phong xem xét hệ thống xác định vị trí trên đồng hồ thông tin. Đích xác, mình đã rời xa Thành phố Thượng Hải đại khái năm mươi dặm rồi.
“Ta nên theo đường cao tốc về Căn Cứ Thị đi… đường hầm tàu điện ngầm, ai biết còn có thể xuất hiện quái thú gì nữa. Hơn nữa ta cũng không muốn đi Côn Sơn. Ai biết Côn Sơn là ở đâu.” Thần tình La Phong rất tươi cười, tâm tình rất tốt. Sao mà không vui chứ? Dù sao cũng đã chạy ra khỏi Thành phố Thượng Hải rồi.
Lúc này La Phong mỉm cười, lưng đeo ba lô đựng trứng rồng, quân phục tác chiến, theo phương hướng hiển thị trên đồng hồ thông tin, đi dọc theo đường cao tốc.
“Về nhà thôi!”

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Trên sân thượng siêu thị Gia Nhạc Phúc hoang tàn, có hai bóng người đang đứng. Chính là Ảnh Đao Vương Thông và Đại Lực Hùng Lý Hám.
– Vương ca, không ngờ lần này chúng ta lỗ rồi.
Giọng trầm thấp Lý Hám nghe rất hùng hậu.
– Con Thiết Giáp Long vừa đẻ trứng, khẳng định là có một vài cao thủ thừa dịp ta và Vương ca đại chiến với Thiết Giáp Long, âm thầm ra tay, trộm mất trứng rồng Thiết Giáp Long đi rồi. Do đó chọc cho Thiết Giáp Long liều mạng phát điên đuổi theo!

– Ừm, trong siêu thị cũng hoàn toàn trống rỗng, chẳng có gì cả.
Vương Thông gật đầu. Vừa rồi khi họ đuổi đến nơi đã xem xét qua.
Về phần đám quái thú cấp thú tướng đó chỉ có thể giết chết chiến thần sơ cấp, cũng có năng lực đả thương chiến thần trung cấp
Nhưng! Đối mặt với chiến thần cao cấp như Vương Thông, đám quái thú cấp thú tướng chỉ có thể tiêu đời. Đánh tan cả tiểu đội quái thú thú tướng, hai người Vương Thông lục soát một lần trong siêu thị.
– Người này quả thật là… không biết xấu hổ!
Lý Hám nói trầm trầm.
Ảnh Đao Vương Thông cười cười:
– Đúng là có hơi không biết xấu hổ! Có thể dưới sự vây công của đám quái thú cấp thú tướng, chẳng những bình yên chạy trốn, còn có thể lấy đi trứng rồng, thực lực như vậy, tối thiểu cũng phải là chiến thần trung cấp! Một chiến thần trung cấp mà muốn kiếm tiền cũng còn rất nhiều biện pháp, hà tất phải trộm quả trứng rồng này làm gì?
Trứng rồng rất đáng giá, nhưng cũng chỉ nói tương đối thôi! Tỷ như, một quả trứng rồng thì vẫn còn thua xa quân phục tác chiến cấp SS.
Quả trứng rồng này nếu ấp ra, sẽ là một con ‘Thiết Giáp Long” nhi đồng mà thôi. Nếu coi như lớn lên, Thiết Giáp Long bình thường cũng chỉ là lãnh chúa sơ cấp. Chỉ khi trải qua lần lượt chiến đấu, lần lượt lột xác, mới có thể từng bước tăng lên… Cũng không nói con cái nhất định có thể mạnh hơn cha mẹ.
Như con cái của đệ nhất cường giả thế giới “Hồng”, muốn vượt qua được ‘Hồng’ thì quả là muôn vàn khó khăn.
Một Thiết Giáp Long khi trưởng thành, bình thường là lãnh chúa sơ cấp, giá khoảng 30 ức. Còn trứng rồng chưa ấp, vì rất hiếm, nên giá ngược lại cao hơn giá Thiết Giáp Long trưởng thành, nhưng phỏng chừng cũng ở mức 53 ức Hoa Hạ tệ. 53 ức mặc dù nhiều, nhưng đối với một ‘Chiến thần trung cấp” thì hoàn toàn có thể bằng vào thực lực của mình, đi săn giết quái thú cấp lãnh chúa mà kiếm tiền, không cần phải chiếm tiện nghi người khác như vậy.
Do đó Vương Thông, Lý Hám cũng không hề tức giận, chỉ nói là người này không biết xấu hổ thôi!
– Một chiến thần trung cấp, ngược lại dám chiếm tiện nghi của chúng ta.
Lý Hám lắc đầu.
– Bất luận ra sao, Thiết Giáp Long bị thương nặng, mà ngược lại vẫn liều mạng chạy tới mức cực hạn, nên thương thế khẳng định sẽ nặng thêm một chút.
Vương Thông cười
– Mục tiêu của chúng ta là giết chết con lãnh chúa cao cấp Thiết Giáp Long, đừng để cho con Thiết Giáp Long này chạy thoát.
– Đi…
Lý Hám cũng gật đầu.
Giá quái thú cấp lãnh chúa sơ cấp, ở mức chừng 5 ức tới 39 ức. Dù sao cùng là lãnh chúa sơ cấp, nhưng vì chủng loại bất đồng, nên thực lực cũng khác nhau, giá chênh lệch cũng không ít. Còn Thiết Giáp Long, có giá tới 39 ức.
Quái thú cấp lãnh chúa trung cấp giá từ 15 ức tới 90 ức.
Quái thú cấp lãnh chúa cao cấp giá từ 53 ức tới chừng 200 ức.
Tuyệt đại đa số quái thú cấp lãnh chúa đều ở trong phạm vi này. Đương nhiên trên thế giới luôn có một vài ngoại lệ, loại ngoại lệ cực nhỏ đó tự nhiên không cần nhiều lời.
Một con Thiết Giáp Long cấp lãnh chúa cao cấp, giá chừng 180 ức. Đáng tiếc toàn thế giới, ngoại trừ tồn tại vượt cả cấp chiến thần ra… trong những chiến thần cao cấp vốn có số lượng cực hiếm, cũng chỉ có một tiểu bộ phận chiến thần cao cấp mới có thực lực săn giết một con Thiết Giáp Long.
Dải đất bên bờ vùng ngoại thành Thành Thị Số 003, trong một căn phòng ở tầng thứ tám một tòa chung cư, bốn người tiểu đội Lôi Đình đang ngụ ở đây.
Lúc trước mặc dù Vương Thông, Lý Hám bảo họ ly khai thành thị, tới đường cao tốc, như vậy là an toàn nhất. Nhưng hai đại chiến thần đấu với ‘Lãnh chúa cao cấp” Thiết Giáp Long, nên mọi người tiểu đội Lôi Đình đều rất tò mò, do đó cuối cùng quyết định lánh ở ngoài bờ xa nhất thành thị, tùy thời nếu thấy tình thế không ổn là lập tức ly khai.
– Ầm ầm…
Cả vùng ngoại thành hơn mười dặm, ngàn vạn con quái thú gầm lên vang vọng cả không trung.
– Con Thiết Giáp Long phát điên rồi, triệu tập cả bầy thú. Cả bầy thú đều bạo động rồi.
Lão già họ Lưu không kìm được cười nói “Vương tiên sinh quả nhiên là lợi hại, đánh cho Thiết Giáp Long đến nước này.”
– Ừm, không hổ là Ảnh Đao.
Tiểu đội Hổ Nha đội trưởng Phan Á gật đầu lia lịa.
Mặc dù đang ở ngoài vùng xa nhất, căn bản không biết ngoài xa hơn mười dặm đang phát sinh chuyện gì, nhưng chỉ nghe động tĩnh, họ cũng tự nhiên có thể đoán được vô số thứ.
– Quái thú bạo động rồi, không biết sẽ như thế nào.
Thanh niên lai Lý Uy mắt tỏa sáng.
– Thiếu gia, bây giờ bầy thú bạo động, mặc dù cách chúng ta cả mười mấy dặm, nhưng để ngừa vạn nhất, bây giờ chúng ta nên đi thôi. Dù sao cũng không thể nghe được động tĩnh gì khác.
Lão giả họ Lưu cười nói. Tráng hán da trắng Tạp Long cũng nhìn về phía đại thiếu gia. Thanh niên lai Lý Uy gật gật đầu: “Được rồi, chúng ta xuất phát, về Căn Cứ Thị.”
Lúc này, bốn người tiểu đội Lôi Đình cùng ly khai tòa nhà chung cư, đi thẳng tới một con đường cao tốc, ly khai thành thị sô 003.
Trong một tiểu khu, La Phong đang ở trong hầm ga-ra ngầm.
Ga-ra ngầm chiếm diện tích rộng lớn phi thường, đặc biệt nhất là tầng hầm của cả một tiểu khu lại thông với cửa sau của một căn biệt thự… Làm như vậy, những chủ nhân biệt thự chỉ cần đi dọc theo cửa sau là có thể đi thẳng vào ga-ra ngầm, lái ô-tô của mình ra ngoài.
Loại bố trí này cũng là sự tính toán cho chủ nhà.
“Ha ha, may quá! Lại nối liền một loạt những căn biệt thự.” La Phong lưng đeo ba lô, phi đao quét qua một cánh cửa, nhanh chóng tiến vào hàng loạt những tầng hầm của biệt thự liên kế.
Trong những tầng hầm này thấy ngăn ra thành những căn phòng ăn, phòng nghe nhìn, quầy rượu.
“Rất biết hưởng thụ.” La Phong cười, lập tức đi dọc theo cầu thang lên lầu một căn biệt thự. Vô cùng cẩn thận núp bên cạnh cửa sổ, trong một phòng khách phía bắc, hướng ra phía ngoài quan sát.
Quả thật chỉ thấy cách đó gần trăm mét, có thể thấy một cái cái long vĩ màu xanh sậm khẽ nhịp nhàng đu đưa. Những vảy xanh sậm trên long vĩ phản xạ ánh mặt trời, ánh lên lấp lánh làm cho người ta chói mắt. Về phần những bộ phận khác của Thiết Giáp Long thì bị phía sau của căn biệt thự ngăn tầm nhìn.
“Con Thiết Giáp Long cũng rất thông minh, phỏng chừng nó cho rằng ta vẫn còn tránh đâu đó trong tiểu khu này, cẩn thận quan sát nó.” La Phong cười, nhanh chóng đi dọc theo thang lầu lên lầu ba biệt thự, co người lại để Thiết Giáp Long không thể từ ngoài cửa sổ nhìn thấy mình… Kỳ thật vài chục năm trước, cửa sổ của biệt thự sớm đã hoàn toàn xơ xác rồi.
Lầu ba biệt thự, trong một gian phòng ngủ phía xa nhất.
La Phong xuyên qua cửa sổ phòng ngủ, nhìn ra ngoài rất cẩn thận, tìm cửa vào trạm tàu điện ngầm mà khi mình phi hành đã từng ngẫu nhiên thoáng thấy.
“Chậc chậc, ở đàng kia!” La Phong chẳng mấy chốc đã phát hiện ra ở ngoài tiểu khu có một cửa vào của trạm tàu điện ngầm.
Căn cứ vào địa hình toàn ga-ra, cùng với địa hình của những căn biệt thự…
La Phong tính toán một con đường ngắn nhất dưới lòng đất đi thông tới tàu điện ngầm! “Cứ như vậy mà làm!”
La Phong vô cùng cẩn thận đi xuống lầu, lại dọc theo tầng hầm trở lại ga-ra ngầm. Căn cứ vào ký ức lúc nãy, nhanh chóng chạy tới những ngõ ngách trong ga-ra ngầm! “Ngang, đào thẳng về phía trước, không tới ba mươi thước, có thể đến trạm tàu điện ngầm rồi.” Mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng đã là con đường gần nhất rồi.
“Làm sao mà khoan đất đây?”
Ánh mắt La Phong nhìn chung quanh. Ga-ra ngầm vẫn còn không ít ô-tô xơ xác.
“Có rồi!” La Phong mỉm cười, tâm ý vừa động…
Nhất thời một thanh phi đao bay ra, không một tiếng động cắt gọt lá sắt trên nắp động cơ của hai chiếc ô-tô, sau đó dưới sự khống chế của tinh thần niệm lực, hai khối sắt lá cứ thế xoáy tròn, trông giống như một ống khoan đồng, biến thành một hình nón! Bản thân La Phong thì ẩn vào giữa hình nón.
“Đi!”
Được tinh thần niệm lực khống chế, phi đao đầu tiên là khoan một lỗ thủng nhỏ trên vách tường bê tông cứng rắn của ga-ra ngầm, sau đó ‘sắt lá hình nón’ đâm thẳng vào, xuyên thấu vào đất mà tiến lên!
Xoẹt xoẹt…
Bên trong trạm tàu điện ngầm vốn đầy bụi, chợt một vách tường trong nháy mắt lộ ra lỗ thủng rộng đại khái nửa thước. Bùng một tiếng, những tảng đá, bùn đất rào rào lăn xuống. Một mũi nhọn sắt hình nón đâm thủng ra, rồi một bóng người nép sau hình nón sắt, chỉ xoay người một cái đã rơi xuống mặt đất.
“Loại khoan đất này, mặc dù không nhanh bằng mấy con quái thú có năng lực khoan đất, nhưng ít nhất đối với vũ giả nhân loại thì rõ ràng là nhanh hơn nhiều.” Trên người La Phong vẫn khá sạch sẽ.
Trong trạm tàu điện ngầm hoàn toàn hoang phế.
La Phong quan sát bản đồ tàu điện ngầm, xoa bụi ở tấm thủy tinh ngoài bản đồ tàu điện ngầm, cẩn thận quan sát: “Ừm, dọc theo đường này, sẽ tới thành phố Côn Sơn? Thành phố Côn Sơn là đâu nhỉ?” Người bây giờ sớm đã quên khá nhiều tên khu vực thành thị trước thời kỳ Đại Niết Bàn rồi.
La Phong cũng chỉ nhớ kỹ tên của một vài thành phố lớn như Thượng Hải, Nam Kinh, Tô Châu, Hàng Châu.
Côn Sơn? Ai biết nó ở đâu, nhưng có điều hắn biết chắc, đó là thành phố Côn Sơn, không thuộc phạm vi của Thành phố Thượng Hải.
“Ừm, theo đường này.” La Phong tới con đường ngầm của tàu điện ngầm vẫn chạy, trực tiếp nhảy vào đường hầm tàu điện ngầm, sau đó nhanh chóng theo con đường, dây điện tàu điện ngầm đi về phía Côn Sơn.
Đường hầm tàu điện ngầm này vẫn có một vài con quái thú. La Phong vừa di chuyển, cũng gặp phải không ít quái thú, tuyệt đại bộ phận đều là quái thú cấp thú binh nhỏ yếu, nhưng cũng gặp ba con thú tướng sơ cấp, thậm chí có một con quái thú cấp thú tướng trung cấp. Tất cả đều thuộc loại có hình thể bé.
Đương nhiên, dưới phi đao do tinh thần niệm lực khống chế, toàn bộ đều bị dọn sạch.
Đường hầm tàu điện ngầm không phải đều ở dưới đất, cũng không ít bộ phận nổi trên mặt đất. Lúc này tới một đoạn nổi trên mặt đất của con đường tàu điện giữa Thượng Hải và Côn Sơn năm đó.
“Ta di chuyển đại khái một trăm dặm rồi, khẳng định sớm đã ra khỏi phạm vi Thành Thị Số 003.” La Phong xem xét hệ thống xác định vị trí trên đồng hồ thông tin. Đích xác, mình đã rời xa Thành phố Thượng Hải đại khái năm mươi dặm rồi.
“Ta nên theo đường cao tốc về Căn Cứ Thị đi… đường hầm tàu điện ngầm, ai biết còn có thể xuất hiện quái thú gì nữa. Hơn nữa ta cũng không muốn đi Côn Sơn. Ai biết Côn Sơn là ở đâu.” Thần tình La Phong rất tươi cười, tâm tình rất tốt. Sao mà không vui chứ? Dù sao cũng đã chạy ra khỏi Thành phố Thượng Hải rồi.
Lúc này La Phong mỉm cười, lưng đeo ba lô đựng trứng rồng, quân phục tác chiến, theo phương hướng hiển thị trên đồng hồ thông tin, đi dọc theo đường cao tốc.
“Về nhà thôi!”

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN