Genesis: New Dawn - Chương 4: Qua đồng cỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Genesis: New Dawn


Chương 4: Qua đồng cỏ


Cậu nhóc tóc trắng chợt thức giấc do tiếng sột soạt trong cỏ và tiếng những cái mỏ gõ lách cách vào nhau, cậu trở mình và ngồi dậy một cách uể oải. Hai bàn tay nhỏ nhắn của cậu đưa lên dụi đôi mắt tím vẫn còn ngái ngủ trước khi buộc lại tóc thành một cái đuôi ngựa nhỏ sau đầu. Bầu trời vẫn còn u ám do bụi tro núi lửa, nhưng sắc xanh đậm cho biết mặt trời đang lên từ đường chân trời, cùng với nó là các đàn thú biết bay ăn đêm đang bay về tổ sau một đêm bận rộn. Run lên vì lạnh, cậu nhóc chà hai bàn tay vào nhau, hơi thở của cậu tạo thành một làn hơi mờ mờ trước khi biến mất, cậu để ý xung quanh chỗ trại là những mảng tuyết nhỏ, một mảng vẫn còn bám trên lưng của con thằn lằn ba sừng to như con voi đang say ngủ kế hốc đá cậu và hai người kia đang nằm. Tuyết mềm và phủ một lớp mỏng trên lá cỏ như ai đó rải muối, chỉ có vài mảng dày chừng một lóng tay, nhanh chóng tan đi cùng lớp sương mờ ảo khi mặt trời lên.

Ánh mặt trời yếu ớt rọi qua những khe đá và cành cây, làm lộ những cái bóng nhỏ như con chuột đang đào bới, bốn cái chân mọc tòe ra hai bên cái thân hình ống hơi dài phủ một lớp lông đẩy chúng đi trên nền đất lạnh. Cậu nhóc nhìn khi một con chạy tới chỗ đống lửa tàn một cách tò mò, cái mỏ ngắn cũn cởn trên cái đầu vuông vức gõ vào nhau kêu lạch cạch trong khi đôi mắt to tròn nhìn vào đống tro. Mọc ra từ hai mép của con vật là hai chiếc ngà chĩa xuống chỉ dài bằng hai lóng tay, cái đuôi ngắn ngủn vẫy qua vẫy lại như thích thú lắm. Cậu nhóc bật cười khi vài con nữa chạy tới khiến con đầu tiên kêu lên re ré rồi lúc lắc đầu, không để ý hai cặp mắt đang dòm chừng chúng sau bụi cây.

Tiếng sột soạt trong cỏ khiến bọn thú ngóc đầu dậy, cái đuôi đang vẫy lia lịa cũng cụp xuống khi chúng cảm thấy thứ gì đó không ổn. Hai cái bóng vụt ra khỏi vài cây thông mọc sát vách đá khiến những con thú chạy tán loạn vào cỏ, nhưng hai cái bóng nhanh hơn, chúng phóng qua không trung và hạ cánh lên giữa đám thú đang chạy với móng vuốt xòe ra như chim ưng. Chỉ trong chớp mắt đất và tuyết bay lên không trung, tiếng kêu của hai con vật xấu số làm kinh động bầy thú đang ngủ cách đó không xa trong khi con thằn lằn ba sừng chỉ kêu lên một cách khó chịu.

Cậu nhóc thở gấp khi cái bóng người cao kều đứng dậy, cái đuôi dài và mảnh nhưng đầy uy lực của anh ta quét qua quét lại trong không khí. Trong tay anh là con thú lúc nãy đang kêu lên vì đau đớn do những móng tay sắc nhọn bấu vào cổ nó và từ từ thả vào cái miệng há to của anh. Hàm dưới của anh long ra, kết nối với hàm trên bằng một cái màng da kéo dãn được, hai hàm răng sắc nhọn của anh đóng chặt lại khi con thú đã được hạ xuống nửa người, cắt đôi nó như một cái máy chém. Cậu nhóc nhắm mắt khi người kia hạ nửa còn lại xuống và cắn nốt phần thân trên, chỉ chừa lại cái cổ và đầu trong khi con thứ hai đang bị xâu xé bởi hàm răng của một con chim ăn thịt lông đen tuyền.

– Này Thái Dương. – Anh chàng kia gọi, đôi chân như chân chim của anh bước lên đá, anh dùng một móng tay móc một nhãn cầu ra khỏi hốc mắt đang mở to của cái đầu.

– D-dạ? – Cậu nhóc tóc trắng giật mình đáp, thân cậu hơi run run bởi sự người đàn ông đã hơn ba ngàn tuổi này, không chỉ vì sợ, mà còn là vì thán phục.

– Ta…không làm nhóc giật mình đấy chứ? – Anh chàng kia hỏi, mặt anh hiện rõ vẻ hơi hối hận khi thấy Thái Dương run như cầy sấy.

– Ơ…không, em-em đâu có giật mình! – Thái Dương cố tỏ vẻ tự tin trong khi giọng cu cậu thì run run. Cậu gãi đầu và nói tiếp: – Nhưng mà Keto-san…cũng có phần hơi đáng sợ mỗi khi anh ăn.

– À…ta xin lỗi. – Anh chàng kia gục gật rồi đưa tay lên lau cái miệng dính đầy máu của mình bằng cánh tay đầy những hình săm ngang dọc, đôi tai dài của anh hơp sụ xuống. Quetz vẫn hơi thấy ngài ngại khi nghe cái tên “Keto” Thái Dương đã đặt cho mình. – Đáng lẽ ta…anh phải đi chỗ khác để ăn.

– Anh Keto, không sao đâu mà. – Thái Dương cười khúc khích khi thấy điệu bộ của người kia.

– Nhóc chắc chứ? – Tai của Quetz hơi vểnh lên, chúng rung rung một chút, dò tìm mọi dấu hiệu trong giọng của cậu nhóc.

– Ưm. Em chắc mà. – Thái Dương gật đầu và mỉm cười.

– Tốt. – Quetz đáp và ngẩng đầu dậy khi tiếng bước chân của một con thằn lằn chân chim bạo chúa chạy ngang. Cái bóng cao hai mét của nó dừng lại rồi quay sang chỗ Pumba đang nằm, cả hai có thể thấy một con thằn lằn chân chim ăn cỏ nhỏ đang vắt vẻo giữa bộ hàm to tướng của nó. Con thú khịt mũi rồi quay đầu chạy vào rừng. Quetz nheo mắt và đứng dậy, nếu không phải vì họ hạ trại thì có thể đã bị mai phục bởi bọn thú ăn thịt giữa đồng cỏ.

– Lạnh… – Thái Dương thì thầm và ôm vai mình, mỗi hơi thở của cậu là một đám hơi trắng mờ biến mất sau vài giây.

– Ừ. – Quetz gật đầu. – Do tro núi lửa nên trời lạnh đi, ít nhất cũng phải bằng chỗ sườn núi. Nếu chúng ta đi ngay bây giờ, tới giữa trưa sẽ tới đó, sẽ ấm hơn một chút.

– Nhưng anh nói…giữa trưa sẽ đi mà. – Thái Dương chớp mắt đầy tò mò và lo lắng.

– Ừ, nhưng đợi tới giữa mới trưa đi thì chập tối mới tới đó, chúng ta sẽ bỏ mất một ngày nữa. – Quetz đáp và dọn dẹp chỗ anh nằm, anh chỉ về hướng rặng phi lao mọc um tùm ở một khúc sông. – Thấy chỗ đó chứ? Đó là chỗ an toàn nhất để qua sông lúc nước ròng.

– Chúng ta không thể lội qua sao? – Thái Dương hỏi và ngáp dài, cái lạnh khiến cậu lại lên cơn buồn ngủ.

– Lội à? Không. Nguy hiểm lắm. – Quetz lắc đầu rồi vuốt vuốt sống mũi Pumba làm nó thở hắt ra và cựa mình đứng dậy trên những cái chân to bằng nửa cây cột chống nhà. – Gọi Mỹ Nguyệt và Lợi dậy đi, nửa tiếng nửa ta sẽ đi.

Thái Dương gật đầu rồi lay cô gái lớn hơn cậu ba tuổi dậy, tiếp đó là cậu nhóc da hơi ngăm trạc tuổi cậu. Mỹ Nguyệt dụi mắt và ngồi dậy trong khi Lợi thì vẫn cố chấp cuốn mình trong chiếc chăn bằng da, cậu nhóc chỉ bị đánh thức bởi cú quất đuôi đau điếng của Quetz vào mông cậu. Thái Dương và Mỹ Nguyệt cười cười khi Lợi lăn qua lăn lại kêu trời trước khi dọn dẹp chỗ ngủ và buộc nồi cháo trên đống lửa lại. Xung quanh họ, bầy thú ăn cỏ đang lục đục thức giấc, chúng kêu rống lên khi nhận ra xung quanh là dấu vết của những con thú ăn thịt đã đột kích trong đêm, để lại vài cái xác bị ăn dở.

– Anh ấy nói “vượt sông” là sao? – Lợi hỏi, tuy trạc tuổi Thái Dương như cậu cao hơn Thái Dương tới nửa cái đầu, da cậu hơi ngăm do muối và gió biển. – Là chúng ta phải bơi qua á?

– Không, anh Keto nói có một chỗ an toàn để qua. – Thái Dương đáp, cậu giũ chiếc áo da của mình rồi khoác nó lên. – Chắc là chỗ đó nước không sâu. Hoặc ít thú dữ.

– Cả hai. – Quetz chợt lên tiếng, anh gỡ cây cung giắt trên lưng Pumba ra, những ngón tay xám của anh mắc dây cung vào một cách nhanh chóng trước khi anh giương cung và bắn một lũi tên vào đám cỏ khiến một con mèo nanh kiếm nhỏ chạy mất. – Nước ở chỗ đó nông nhưng chảy hơi siết, bọn lưỡng cư và cá lớn sẽ tránh xa chỗ đó trừ khi buộc phải băng qua. – Quetz tiến tới chỗ mũi tên và kéo nó ra khỏi bụi cây, ở đầu mũi tên là một con chuột nhắt.

Thái Dương và Lợi nhăn mặt khi Quetz gỡ con chuột ra và thảy nó vào miệng và nuốt chửng, hẳn là anh vẫn còn đói lắm. Hai cậu nhóc giúp Mỹ Nguyệt chất đồ lên lưng con thằn lằn ba sừng Pumba rồi leo lên lưng nó trong khi con chim ăn thịt Timon ngồi chễm chệ trên mũi Pumba như một ông tướng, kêu những tiếng rù rừ thích thú. Cả ba đứa ngồi lên cái lưng lông lá của Pumba trước khi Quetz vỗ vỗ cái điềm hình tam giác ngược của nó, ra hiệu đã đến lúc đi. Thái Dương rút cuốn sổ của mình cùng cây viết chì tự chế ra, cậu hí hoáy vẽ phía đằng sau của Quetz, chốc chốc dừng lại mỗi khi cậu thấy anh hơi để ý. Khá bằng lòng với bức vẽ của mình, cậu nhóc tóc trắng hướng sự chú ý ra bãi cỏ nơi đàn thú đang bắt đầu di chuyển.

Quetz dẫn Pumb tránh xa đàn thú, không khiến chúng hoảng sợ bởi sự có mặt của anh hay Timon và cũng để tới chỗ rặng phi lao nơi họ sẽ qua sông dễ hơn. Cỏ và đất nhanh chóng bị thay thế bởi sỏi đá nhô lên từ bờ cát khi họ tới bờ sông, tuy là cát nhưng những cây phi lao và dương xỉ vẫn ngoan cố mọc lên. Đúng như Quetz nói, dòng sông trở nên hẹp và siết qua bãi đá bằng rộng bằng bề ngang của một căn nhà mọc lên như một cây cầu tự nhiên, không hề phù hợp cho các sinh vật dưới nước săn mồi. Chỗ qua sông vẫn còn đầy các dấu vết của con người và ở bên kia là những đống lửa tàn, một dấu hiệu cho thấy dân làng đã hạ trại ở đây. Quetz nhìn qua chỗ bầy thú, mặt trời đứng bóng báo hiệu việc chúng qua sông, đằng xa vọng lại tiếng kêu gào khi vài con bị tấn công bởi lưỡng cư khổng lồ và thuồng luồng.

– Xuống đi, Pumba sẽ lội qua. – Quetz nói rồi cầm cung và giỏ tên lên.

– Lội á? Vậy là sao? – Mỹ Nguyệt hỏi trong khi Thái Dương lục đục leo xuống.

– Cây cầu không còn vững như trước nữa. – Quetz đáp, anh đạp nhẹ lên một tảng đá, nó rung rinh như sắp đổ, vài con côn trùng rơi xuống và trôi đi trước khi bị bọn chim và cá xơi tái. – Nó sẽ không chịu nổi sức nặng của Pumba. Chúng ta sẽ phải đi bộ ở đây hoặc bơi qua chỗ nước sâu và chậm hơn.

– V-vậy ít nhất hãy để nó nghỉ ngơi trước đã. – Thái Dương nói, cậu chỉnh lại cái áo choàng và đưa tay lên vuốt tóc. – Chắc nó cũng mệt rồi, trời cũng đứng bóng rồi, chúng ta cũng nên nghỉ ăn trưa đã.

Quetz chớp chớp mắt một cách ngạc nhiên, nhưng khi thấy Pumba cũng bắt đầu mệt mỏi và hai người kia đồng tình, anh miễn cưỡng gật đầu. Thái Dương thở phào nhẹ nhõm và chạy ra sau rặng phi lao, cậu thụp người xuống và ôm đầu vì hối hận, đáng lẽ ra cậu không nên làm vậy. Hai hàm răng của Thái Dương nghiến chặt vào nhau, mắt cậu ngâng ngấng nước, hai bàn tay cậu nắm chặt vào mái tóc trắng bạc. Sao cậu thể ích kỷ như thế? Níu kéo thời gian đi của với Quetz, Thái Dương có thể làm hại cả Mỹ Nguyệt và Lợi. Cậu khụt khịt và dụi mặt vào hai bàn tay run run, cố không khóc lớn, cũng chính vì cái tính hay bám víu cùng sự hậu đậu của cậu mà biết bao lần Lợi và chị Mỹ Nguyệt phải chịu khổ, lần này cậu đã có thể khiến họ mất mạng. Nhưng có cái gì đó khang khác so với những lần trước, với chị Mỹ Nguyệt và Lợi, Thái Dương chỉ bám víu vì cậu đã quen cả hai từ nhỏ, từ khi gặp Quetz, Thái Dương không muốn rời khỏi anh nửa bước, như thể họ đã biết nhau từ lâu. Mỗi giây Thái Dương ở bên cạnh Quetz, cậu luôn cảm thấy nhẹ nhõm và an toàn, cái cảm giác ấm áp và thanh bình khó tả ấy gặm nhấm tâm trí Thái Dương cùng song hành với cảm giác tội lỗi khiến mắt cậu nhóc cứ ứa nước mặc cho cậu cố không khóc.

– Này, Thái Dương. – Giọng của Quetz chợt vang lên khiến Thái Dương giật mình.

– D-dạ? – Thái Dương luống cuống dụi mắt, đôi mắt hổ phách của anh quắc lên dò hỏi khiến cậu hơi rùng mình.

– Làm gì mà luống ca luống cuống thế? – Quetz hỏi bằng giọng lo lắng, hai tai anh hơi sụ xuống còn cái đuôi thì đong đưa qua lại đều đều. – Mà lại còn ở đây nữa, bộ có chuyện gì khó nói hả?

– Ơ…dạ không… – Thái Dương nói lí nhí rồi ôm lấy hai đầu gối, mắt cậu cụp xuống trong khi hai gò má cậu ấm lên, thầm hi vọng rằng dưới bóng của rặng phi lao, Quetz sẽ không thấy mặt mình.

– Này, sao mặt đỏ vậy? Lại sốt à? – Quetz nghiêng đầu đầy lo lắng rồi quỳ một chân xuống cạnh Thái Dương khiến cậu nhóc càng thêm bối rối.

Thái Dương điếng người khi mu bàn tay của Quetz đặt lên trán mình, tim cậu như lỡ mất một nhịp khi những đốt ngón tay dài vuốt lên huyệt thái dương và xuống mặt cậu. Cậu nhóc tóc trắng hơi ngẩng mặt lên để bàn tay Quetz đặt lên má cậu, từ cổ họng cậu phát ra những tiếng rừ rừ như một con mèo đang làm nũng. Mặt Thái Dương đỏ ửng lên, cậu nghiêng người về phía Quetz và chợt nhận ra anh đã thu tay lại và đang nhìn cậu đầy tò mò và bối rối. Mặt Thái Dương thộn ra trong một giây, mặt cậu chợt bùng nổ với nhiệt khi nó đỏ ửng lên từ mũi đến tận hai tai khiến cậu ôm mặt và quay đi trước sự bối rối của Quetz. Thái Dương co rúm lại, cố tự làm mình bình tĩnh lại nhưng tim cậu cứ đập bình bịch trong lồng ngực còn tâm trí thì đang nổ lép bép như đống lửa ngày hội.

Quetz gãi đầu và nhìn sang một bên, anh không biết phản ứng của Thái Dương nghĩa là gì, chỉ biết hẳn là cậu đang khó chịu lắm. Cái đuôi dài của anh cuốn quanh cả hai, khẽ đập đập lên nền cát khiến lớp lông mềm màu trắng bị phủ bởi màu nâu vàng, cố gây sự chú ý cho Thái Dương. Tim của Quetz hơi chùng xuống khi anh để ý vai của cậu nhóc chốc chốc lại giật lên với những tiếng sụt sùi, anh đưa tay vuốt lên đầu cậu lần nữa nhưng Thái Dương lại thu mình lại hơn. Anh thở dài, gần như chịu thua với cậu nhóc tóc trắng trước khi câu nói hôm qua của Mỹ Nguyệt văng vẳng trong đầu anh. “Thái Dương-kun thích anh lắm đó.”

Cái từ “thích” tuy nghe xa lạ nhưng lại khiến anh mất cảnh giác và suýt chút nữa đập mặt xuống đá, “muốn” hay “cần” đều là những điều hết sức rõ ràng đối với anh. Nhưng “thích” ư? Nó mang một ý nghĩa trừu tượng mà trí óc của anh không hiểu được, thậm chí lúc mới gặp Thái Dương, từ “thích” đối với Quetz chỉ đơn thuần là do Thái Dương hơi khác so với những con người khác. Anh lại thở dài, dựa cái đầu trắng của anh vào gốc phi lao, quyết đợi đến khi Thái Dương chịu nín. Nhìn cậu bé, Quetz lại nhớ đến khi anh còn ở với Người Đó, Elizabeth, cô luôn tìm cách an ủi anh mỗi khi anh buồn, nhưng đôi khi nổi buồn đó quá lớn khiến cô buộc phải để Quetz một mình. Ngẫm lại Quetz không nhớ tại sao mình lại buồn đến mức đó, anh nhịn ăn suốt nhiều ngày trước khi đi mất tăm suốt tuần chỉ để quay lại với những mảnh máy móc cũ trong miệng khiến môi anh đầy vết thương. “Rốt cuộc mình đã cố làm gì nhỉ?” Quetz tự hỏi và cạ đầu vào lớp vỏ cây sần sùi trong khi Thái Dương ngồi im ru.

– Anh Keto…? – Thái Dương hỏi lí nhí, một cơn gió lùa qua các thân cây khiến tóc cậu hơi rung rinh còn cậu nhóc thì rùng mình vì lạnh.

– Hửm? – Quetz đáp bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

– Sau khi đưa bọn em tới chỗ đó…anh sẽ đi phải không? – Cậu nhóc quay lại nhìn Quetz với đôi mắt đẫm lệ và tràn ngập nỗi buồn.

– Anh…nghĩ là vậy. – Quetz đáp, anh không chắc chắn mình sẽ đi đâu, chỉ biết là phải đi về phía đông.

– Anh…sẽ đi đâu? – Giọng cậu nhóc run run, tâm trí cậu rối bời bởi những tình cảm mới xuất hiện những ngày vừa qua.

– Phía đông, có thứ gì đó đang gặm nhấm tâm trí anh, bảo anh đi về hướng đó. – Quetz đáp và đứng dậy, đôi mắt anh trở nên u ám khi ký ức về việc đó xuất hiện trong đầu anh. Anh cúi xuống nhìn vào đôi mắt tím đẫm lệ của Thái Dương và thở dài, anh hỏi bằng giọng ngập ngừng: – Thái Dương…không định đi theo anh đấy chứ?

– Em không biết nữa… – Thái Dương lại ngồi ôm chân mình, cơn gió lạnh từ thổi từ phía nam qua dãy núi tới chỗ đồng cỏ khiến cậu thu mình lại hơn, không chỉ vì lạnh mà còn là vì cảm giác nhoi nhói trong lồng ngực.

– Hành trình của anh rất nguy hiểm, – Quetz nói và lại ngồi xuống trước mặt Thái Dương, bàn tay của anh đặt lên đầu và tai cậu khiến cậu nhóc nghiêng đầu vào. – anh không thể bảo đảm nhóc sẽ được an toàn hay ăn no mặc ấm đâu, lại còn rất nguy hiểm nữa, tốt nhất Thái Dương nên ở lại với dân làng đi,

Trong vài giây, chỉ có tiếng lá cây bị thổi xào xạc đáp lại lời của Quetz, rồi tiếng động đó cũng dần mờ đi khi đôi mắt tím đầy nổi buồn của Thái Dương nhìn vào mắt anh. Sự tuyệt vọng hiện rõ trong đôi mắt của cậu, hai hòn ngọc tím như hớp hồn Quetz, chúng rung rung với từng giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt. Bàn tay gầy của cậu đặt lên tay Quetz rồi đưa tay anh đặt lên bả vai trái của cậu, hai bàn tay vịn chặt lấy cổ tay của anh. Thái Dương khẽ kêu lên, từng hơi thở của cậu trở nên gấp gáp và nóng hổi khi tay của Quetz cử động trên vai mình, những ngón tay dài co lại rồi duỗi ra, cạ vào da cậu qua lớp áo khiến cậu phải quay mặt đi chỗ khác.

– Thái Dương? – Quetz chớp mắt rồi cố rụt tay lại, sống mũi của anh hơi ấm lên khi thấy biểu cảm của cậu nhóc tóc trắng.

– Đừng… – Thái Dương nói lí nhí, hai chân cậu hơi co đạp lên đất rừng, hai bàn tay của cậu vẫn giữ chặt tay của Quetz.

Trước sự bất ngờ và khó xử của Quetz, Thái Dương hơi kéo vai áo trái xuống và luồn bàn tay của anh bên dưới lớp áo vải. Quetz nuốt nước bọt và nhắm chặt mắt lại, anh không dám nhìn thẳng vào mặt Thái Dương, sợ cậu nhóc sẽ trở nên khó xử, bàn tay của anh cảm nhận làn da của cậu. Tim anh đập chậm nhưng mạnh trong lồng ngực, từng tiếng đùng đùng vang từ ngực lên tới não anh khi lòng bàn tay của anh chạm lên vai Thái Dương. Thân nhiệt của Thái Dương truyền lên tay Quetz khiến các kẽ ngón tay của anh hơi ra mồ hôi, trong bóng tối Quetz vẫn có thể nghe và cảm nhận từng hơi thở của Thái Dương, trong đầu anh hiện ra khuôn mặt của cậu nhóc. Vai của Thái Dương hơi co giật dưới bàn tay của Quetz khi những ngón tay của anh chầm chậm cạ lên làn da mềm và ấm của cậu. Chợt ngón tay cái của anh cảm thấy một cái gì đó gần cổ của Thái Dương. Một vết sẹo trũng xuống rộng chừng nửa lóng tay, kéo dài từ vai qua khỏi xương đòn và xem chừng còn kéo xuống tới ngực cậu.

– Thái Dương…? – Quetz từ từ mở mắt ra, đập vào mắt anh là khuôn mặt gần như tuyệt vọng của Thái Dương, hai dòng nước mắt chảy ra từ đôi mắt ướt đẫm, lăn xuống hai gò má của cậu. Bàn tay của Quetz di chuyển từ vai lên cổ rồi áp lên má cậu nhóc, ngón cái của anh nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đang chảy xuống. Anh nhích tới gần hơn, mặt anh chỉ còn cách mặt Thái Dương chừng hai gang tay. Anh hỏi nhỏ: – Vết sẹo đó là sao?

– Dân làng…nói em là…điềm gở… – Thái Dương khóc thút thít. – Một người…đã…

– Suỵt… Đừng nói nữa.

Mắt Thái Dương mở to khi hai cánh tay của Quetz quàng qua người cậu và kéo cậu vào ngực anh, một bàn tay của anh đặt lên lưng cậu trong khi tay kia đang vuốt vuốt mái tóc trắng của cậu. Tim Thái Dương đập ngày một nhanh, như thể muốn bắn khỏi lồng ngực nhỏ bé của cậu bất cứ lúc nào, mặt cậu nóng ran còn tâm trí cậu như muốn nổ tung. Nghiến chặt răng lại, Thái Dương không muốn khóc lớn, giữa các kẻ răng chỉ phát ra những tiếng kêu nho nhỏ trước khi cậu ôm chặt lấy tấm lưng Quetz và dụi mặt vào vai anh. Tiếng khóc thút thít của cậu nhóc nhỏ dần khi cậu cảm thấy bàn tay ấm áp của anh quái nhân vuốt ve mái tóc của mình. Trong vô thức cậu nhóc nắm chặt lưng áo của Quetz rồi cạ đầu vào đầu và cổ anh, khẽ kêu lên những tiếng rù rừ trong cổ họng. Tim Thái Dương đập chậm lại, hai dòng nước mắt cũng đã ngưng chảy, cùng với toàn bộ âm thanh xung quanh. Trong khoảnh khắc đó, dường như chỉ có cậu và Quetz là tồn tại.

***

– Hai người đó đi hơi lâu nhỉ? – Lợi nói rồi đưa tay lên quẹt trán trong khi mắt nhìn về phía rặng phi lao.

– Chắc họ đang tình tứ ấy mà. – Mỹ Nguyệt cười cười đầy ẩn ý, cô khuấy khuấy nồi cháo vẫn còn phân nửa rồi múc một muỗng đưa lên miệng nếm thử.

– Tình tứ…gì cơ? – Lợi quay qua nhìn Mỹ Nguyệt với vẻ khó hiểu.

– Lôi còn nhỏ lắm, không hiểu đâu. – Mỹ Nguyệt mỉm cười khiến Lợi càng thấy khó hiểu.

– Ơ…nếu em không đủ tuổi để hiểu thì Thái Dương làm sao hiểu? – Lợi cố cãi lý với cô chị của mình trong khi mặt cô hơi thộn ra.

– Hiểu cái gì? – Cái giọng đanh thép của Quetz chợt vang lên, cái bóng cao kều của anh trùm lên đầu Lợi khiến mồ hôi cậu chảy ra như tắm.

– Ơ…ơ… – Lợi quay đầu đầy nặng nề, đôi mắt cậu mở to đầy kinh hãi khi trông thấy hai hòn ngọc màu hổ phách nhíp lại cùng với nụ cười đầy sát khí của Quetz, một đường gân nôi lên trên trán anh. Lợi nuốt nước bọt và đáp: – D-dạ không ạ…

– Tốt, giờ thì ăn thôi, chúng ta có một tiếng, đợi tới chiều nước sẽ lại lên đấy. – Quetz nói rồi bước tới chỗ đống lửa, theo sau là Thái Dương với vẻ mặt hơi bơ phờ nhưng ít nhiều cũng vui vẻ hơn hôm qua.

– Này Thái Dương. – Lợi khẽ gọi và nắm lấy cổ tay Thái Dương. – Hai người bàn chuyện gì mà lâu vậy?

– À…không có gì đâu. – Thái Dương nói rồi đưa tay vuốt tóc, cậu hơi mỉm cười và lén nhìn Quetz đang múc cháo ra chén cùng với thịt và cá khô.

– Vậy anh Keto…nói gì với cậu? – Lợi chớp chớp mắt, dò tìm mọi cử chỉ của bạn mình.

– Không…anh ấy chẳng nói gì hết. – Thái Dương lắc đầu, mặt cậu lại hơi đỏ lên khi nhớ đến chuyện lúc nảy.

– Á à… – Một nụ cười khoái trá hiện ra trên mặt Lợi khi cậu ta để ý thấy mặt Thái Dương. Cậu gật gù thích thú và nói: – Hiểu rồi, hiểu rồi.

– H-hiểu cái gì? – Giọng Thái Dương chợt vút lên cao như diều gặp gió trong khi mặt cậu đỏ rực như một quả dâu rừng. Cậu đưa tay lên xoa xoa bả vai nơi Quetz đã đặt lên, cậu thở dài và nói tiếp, giọng cậu đã bình tĩnh trở lại: – Mà thôi, không có gì quan trọng đâu.

– Ờ… – Giọng Lợi xìu xuống khi thấy biểu cảm của Thái Dương. – Mà hai người thực sự đã nói gì vậy?

– Hai đứa kia có lại ăn không thì bảo? – Tiếng Mỹ Nguyệt la ông ổng khiến hai cậu nhóc giật mình và lật đật chạy tới bên đống lửa, vừa hong tay cho ấm, vừa chuẩn bị ăn trong khi Pumba và Timon đang nằm nghỉ dưới một gốc phi lao.

Thái Dương lén đưa mắt nhìn Quetz, anh đang nhìn xa xăm về phía sườn núi, hẳn là có gì đó khiến anh hơi lo lắng. Tiếng hú vọng lại theo gió, mang theo mùi hương của gỗ thông và máu, nó nồng nặc và tanh rình, hẳn là một bầy sói đã giết con gì đó. Thái Dương để ý rằng Quetz vẫn không rời mắt khỏi rừng thông trên núi, đôi mắt anh nheo lại đầy đăm chiêu, liếc qua liếc lại như thể đang tìm thứ gì đó. Cậu nhóc bắt chước nhìn theo hướng Quetz đang nhìn, về hướng sườn núi thoai thoải mọc đầy thông và một hai cây sồi hoặc gỗ thích đã rụng gần hết lá.

Tiếng hú đó một lần nữa lại vang lên, nhưng lần này theo một hướng khác, hơi xa hơn, hoặc gần hơn, Thái Dương không biết, âm thanh đó vọng qua các hẻm núi đã nhiều lần, cậu cho là vậy. Quetz đứng dậy, ngoài hai bờ vai cử động với mỗi nhịp thở và mái tóc trắng bạch kim bay lất phất trong gió lạnh, toàn thân anh hoàn toàn bất động, bất kỳ ai cũng có thể lầm anh với một pho tượng. Cạnh Thái Dương, Mỹ Nguyệt và Lợi dường như cũng để ý thấy hành động bất thường của Quetz, họ đã tưởng đó là sói, nhưng một bầy sói làm sao khiến gã quái nhân này kinh động như vậy được? Tiếng hú kéo dài suốt vài phút, hoặc có thể chúng đã ngừng hú nhưng dư âm vẫn còn đang dội lại, cho tới khi ngừng hẳn, im bặt, chỉ có tiếng gió thổi hù hù từ các dãy núi vọng tới.

– Đó là gì vậy? – Mỹ Nguyệt thì thầm, đầu cô hơi cúi xuống, như thể để tránh những cập mắt có thể đang dòm ngó từ bên kia sông.

Quetz không nói gì, thực ra là anh không hề cử động, anh giữ tư thế tượng đá đó trong vài giây trước khi bước lên một tảng đá lớn, vểnh một bên tai lên nghe ngóng. Vành tai dài và nhọn của Quetz giật giật trong gió, bắt lấy từng dấu hiệu nhỏ nhất trong khi mắt anh liếc về hướng tiếng hú vừa vọng lại. Nhìn mặt Quetz, Thái Dương khó có thể đoán được suy nghĩ, hay tâm trạng của anh, nó không có sự căng thẳng, sợ hãi, hay thậm chí là bực bội, nhưng cậu có thể nhận ra một điều rõ ràng trên mặt anh. Hoặc Quetz muốn cậu thấy biểu cảm đó. Trên khóe môi của anh, một nụ cười nhỏ, gần như vô hình, hiện lên. Dò xét. Tính toán. Chỉ còn bước cuối cùng: hành động.

– Không có gì đáng lo. – Quetz chợt nhún vai và nhắm mắt, mặt anh đầy vẻ thờ ơ, như thể lúc nãy không có gì xảy ra dù rõ ràng anh là người phản ứng dữ nhất.

– Đó là gì vậy? – Mỹ Nguyệt lại thì thầm câu hỏi của mình. – Tiếng hú lúc nãy ấy.

– Thú hoang, không hơn, không kém. – Quetz đáp, anh khịt mũi và cầm tô cháo lên cho một thìa vào miệng, anh nuốt ực một cái mà không cần nhai rồi nói tiếp: – Với lại chúng ở xa, xa lắm, không sao đâu.

– Anh chắc chứ? – Lợi hỏi, vẻ sợ sệt hiện rõ trên mặt cậu.

– Chắc. – Quetz gật gù và huýt sáo gọi Timon đến cạnh mình, nó chạy tới và cạ đầu vào lòng bàn tay anh khiến Thái Dương cảm thấy hơi tức. – Giờ thì ăn đi, nếu chúng ta muốn bắt kịp dân làng, chúng ta phải đi s…

– Ắt xì!

Tiếng hắt hơi nghe như một con mèo của Thái Dương khiến Quetz quay mặt qua nhìn cậu, mắt anh mở to như thể ngạc nhiên lắm trước khi lắc đầu quay đi còn cậu nhóc thì thụt đầu vào cổ áo choàng, mặt ửng đỏ lên. Thái Dương đâu có muốn hắt hơi, nhưng một bông tuyết rơi trúng mũi cậu khiến cơn cảm lạnh tái phát. Cậu dụi cái mũi vẫn còn đỏ của mình rồi ngước nhìn lên, bầu trời xám xịt do bụi núi lửa bỗng như bị nhuộm trắng bởi những đốm trắng rơi hờ hững xuống mặt đất. Chẳng mấy chốc chúng đã phủ kín các ngọn phi lao còn Pumba thì lắc người giũ tuyết khỏi lông. Thái Dương chợt cảm thấy hai tay Quetz vòng qua cổ mình, cậu điếng người khi thấy anh đã đứng trước mặt, nhẹ nhàng kéo chiếc mũ trùm lên che đầu cậu còn anh thì phủi tuyết khỏi tóc.

– Khó chịu thật. – Quetz lầm bầm, anh bước tới chỗ Pumba và lôi từ đống đồ ra một cuộn dải băng bằng da.

– Anh làm gì vậy? – Thái Dương nghiêng đầu đầy tò mò.

– Giày tuyết. – Quetz đáp gọn hơ, tay anh gỡ rối dải băng. – Anh không muốn chân bị lạnh đâu. Năm nay mùa đông sẽ đến sớm.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Cậu nhóc tóc trắng chợt thức giấc do tiếng sột soạt trong cỏ và tiếng những cái mỏ gõ lách cách vào nhau, cậu trở mình và ngồi dậy một cách uể oải. Hai bàn tay nhỏ nhắn của cậu đưa lên dụi đôi mắt tím vẫn còn ngái ngủ trước khi buộc lại tóc thành một cái đuôi ngựa nhỏ sau đầu. Bầu trời vẫn còn u ám do bụi tro núi lửa, nhưng sắc xanh đậm cho biết mặt trời đang lên từ đường chân trời, cùng với nó là các đàn thú biết bay ăn đêm đang bay về tổ sau một đêm bận rộn. Run lên vì lạnh, cậu nhóc chà hai bàn tay vào nhau, hơi thở của cậu tạo thành một làn hơi mờ mờ trước khi biến mất, cậu để ý xung quanh chỗ trại là những mảng tuyết nhỏ, một mảng vẫn còn bám trên lưng của con thằn lằn ba sừng to như con voi đang say ngủ kế hốc đá cậu và hai người kia đang nằm. Tuyết mềm và phủ một lớp mỏng trên lá cỏ như ai đó rải muối, chỉ có vài mảng dày chừng một lóng tay, nhanh chóng tan đi cùng lớp sương mờ ảo khi mặt trời lên.

Ánh mặt trời yếu ớt rọi qua những khe đá và cành cây, làm lộ những cái bóng nhỏ như con chuột đang đào bới, bốn cái chân mọc tòe ra hai bên cái thân hình ống hơi dài phủ một lớp lông đẩy chúng đi trên nền đất lạnh. Cậu nhóc nhìn khi một con chạy tới chỗ đống lửa tàn một cách tò mò, cái mỏ ngắn cũn cởn trên cái đầu vuông vức gõ vào nhau kêu lạch cạch trong khi đôi mắt to tròn nhìn vào đống tro. Mọc ra từ hai mép của con vật là hai chiếc ngà chĩa xuống chỉ dài bằng hai lóng tay, cái đuôi ngắn ngủn vẫy qua vẫy lại như thích thú lắm. Cậu nhóc bật cười khi vài con nữa chạy tới khiến con đầu tiên kêu lên re ré rồi lúc lắc đầu, không để ý hai cặp mắt đang dòm chừng chúng sau bụi cây.

Tiếng sột soạt trong cỏ khiến bọn thú ngóc đầu dậy, cái đuôi đang vẫy lia lịa cũng cụp xuống khi chúng cảm thấy thứ gì đó không ổn. Hai cái bóng vụt ra khỏi vài cây thông mọc sát vách đá khiến những con thú chạy tán loạn vào cỏ, nhưng hai cái bóng nhanh hơn, chúng phóng qua không trung và hạ cánh lên giữa đám thú đang chạy với móng vuốt xòe ra như chim ưng. Chỉ trong chớp mắt đất và tuyết bay lên không trung, tiếng kêu của hai con vật xấu số làm kinh động bầy thú đang ngủ cách đó không xa trong khi con thằn lằn ba sừng chỉ kêu lên một cách khó chịu.

Cậu nhóc thở gấp khi cái bóng người cao kều đứng dậy, cái đuôi dài và mảnh nhưng đầy uy lực của anh ta quét qua quét lại trong không khí. Trong tay anh là con thú lúc nãy đang kêu lên vì đau đớn do những móng tay sắc nhọn bấu vào cổ nó và từ từ thả vào cái miệng há to của anh. Hàm dưới của anh long ra, kết nối với hàm trên bằng một cái màng da kéo dãn được, hai hàm răng sắc nhọn của anh đóng chặt lại khi con thú đã được hạ xuống nửa người, cắt đôi nó như một cái máy chém. Cậu nhóc nhắm mắt khi người kia hạ nửa còn lại xuống và cắn nốt phần thân trên, chỉ chừa lại cái cổ và đầu trong khi con thứ hai đang bị xâu xé bởi hàm răng của một con chim ăn thịt lông đen tuyền.

– Này Thái Dương. – Anh chàng kia gọi, đôi chân như chân chim của anh bước lên đá, anh dùng một móng tay móc một nhãn cầu ra khỏi hốc mắt đang mở to của cái đầu.

– D-dạ? – Cậu nhóc tóc trắng giật mình đáp, thân cậu hơi run run bởi sự người đàn ông đã hơn ba ngàn tuổi này, không chỉ vì sợ, mà còn là vì thán phục.

– Ta…không làm nhóc giật mình đấy chứ? – Anh chàng kia hỏi, mặt anh hiện rõ vẻ hơi hối hận khi thấy Thái Dương run như cầy sấy.

– Ơ…không, em-em đâu có giật mình! – Thái Dương cố tỏ vẻ tự tin trong khi giọng cu cậu thì run run. Cậu gãi đầu và nói tiếp: – Nhưng mà Keto-san…cũng có phần hơi đáng sợ mỗi khi anh ăn.

– À…ta xin lỗi. – Anh chàng kia gục gật rồi đưa tay lên lau cái miệng dính đầy máu của mình bằng cánh tay đầy những hình săm ngang dọc, đôi tai dài của anh hơp sụ xuống. Quetz vẫn hơi thấy ngài ngại khi nghe cái tên “Keto” Thái Dương đã đặt cho mình. – Đáng lẽ ta…anh phải đi chỗ khác để ăn.

– Anh Keto, không sao đâu mà. – Thái Dương cười khúc khích khi thấy điệu bộ của người kia.

– Nhóc chắc chứ? – Tai của Quetz hơi vểnh lên, chúng rung rung một chút, dò tìm mọi dấu hiệu trong giọng của cậu nhóc.

– Ưm. Em chắc mà. – Thái Dương gật đầu và mỉm cười.

– Tốt. – Quetz đáp và ngẩng đầu dậy khi tiếng bước chân của một con thằn lằn chân chim bạo chúa chạy ngang. Cái bóng cao hai mét của nó dừng lại rồi quay sang chỗ Pumba đang nằm, cả hai có thể thấy một con thằn lằn chân chim ăn cỏ nhỏ đang vắt vẻo giữa bộ hàm to tướng của nó. Con thú khịt mũi rồi quay đầu chạy vào rừng. Quetz nheo mắt và đứng dậy, nếu không phải vì họ hạ trại thì có thể đã bị mai phục bởi bọn thú ăn thịt giữa đồng cỏ.

– Lạnh… – Thái Dương thì thầm và ôm vai mình, mỗi hơi thở của cậu là một đám hơi trắng mờ biến mất sau vài giây.

– Ừ. – Quetz gật đầu. – Do tro núi lửa nên trời lạnh đi, ít nhất cũng phải bằng chỗ sườn núi. Nếu chúng ta đi ngay bây giờ, tới giữa trưa sẽ tới đó, sẽ ấm hơn một chút.

– Nhưng anh nói…giữa trưa sẽ đi mà. – Thái Dương chớp mắt đầy tò mò và lo lắng.

– Ừ, nhưng đợi tới giữa mới trưa đi thì chập tối mới tới đó, chúng ta sẽ bỏ mất một ngày nữa. – Quetz đáp và dọn dẹp chỗ anh nằm, anh chỉ về hướng rặng phi lao mọc um tùm ở một khúc sông. – Thấy chỗ đó chứ? Đó là chỗ an toàn nhất để qua sông lúc nước ròng.

– Chúng ta không thể lội qua sao? – Thái Dương hỏi và ngáp dài, cái lạnh khiến cậu lại lên cơn buồn ngủ.

– Lội à? Không. Nguy hiểm lắm. – Quetz lắc đầu rồi vuốt vuốt sống mũi Pumba làm nó thở hắt ra và cựa mình đứng dậy trên những cái chân to bằng nửa cây cột chống nhà. – Gọi Mỹ Nguyệt và Lợi dậy đi, nửa tiếng nửa ta sẽ đi.

Thái Dương gật đầu rồi lay cô gái lớn hơn cậu ba tuổi dậy, tiếp đó là cậu nhóc da hơi ngăm trạc tuổi cậu. Mỹ Nguyệt dụi mắt và ngồi dậy trong khi Lợi thì vẫn cố chấp cuốn mình trong chiếc chăn bằng da, cậu nhóc chỉ bị đánh thức bởi cú quất đuôi đau điếng của Quetz vào mông cậu. Thái Dương và Mỹ Nguyệt cười cười khi Lợi lăn qua lăn lại kêu trời trước khi dọn dẹp chỗ ngủ và buộc nồi cháo trên đống lửa lại. Xung quanh họ, bầy thú ăn cỏ đang lục đục thức giấc, chúng kêu rống lên khi nhận ra xung quanh là dấu vết của những con thú ăn thịt đã đột kích trong đêm, để lại vài cái xác bị ăn dở.

– Anh ấy nói “vượt sông” là sao? – Lợi hỏi, tuy trạc tuổi Thái Dương như cậu cao hơn Thái Dương tới nửa cái đầu, da cậu hơi ngăm do muối và gió biển. – Là chúng ta phải bơi qua á?

– Không, anh Keto nói có một chỗ an toàn để qua. – Thái Dương đáp, cậu giũ chiếc áo da của mình rồi khoác nó lên. – Chắc là chỗ đó nước không sâu. Hoặc ít thú dữ.

– Cả hai. – Quetz chợt lên tiếng, anh gỡ cây cung giắt trên lưng Pumba ra, những ngón tay xám của anh mắc dây cung vào một cách nhanh chóng trước khi anh giương cung và bắn một lũi tên vào đám cỏ khiến một con mèo nanh kiếm nhỏ chạy mất. – Nước ở chỗ đó nông nhưng chảy hơi siết, bọn lưỡng cư và cá lớn sẽ tránh xa chỗ đó trừ khi buộc phải băng qua. – Quetz tiến tới chỗ mũi tên và kéo nó ra khỏi bụi cây, ở đầu mũi tên là một con chuột nhắt.

Thái Dương và Lợi nhăn mặt khi Quetz gỡ con chuột ra và thảy nó vào miệng và nuốt chửng, hẳn là anh vẫn còn đói lắm. Hai cậu nhóc giúp Mỹ Nguyệt chất đồ lên lưng con thằn lằn ba sừng Pumba rồi leo lên lưng nó trong khi con chim ăn thịt Timon ngồi chễm chệ trên mũi Pumba như một ông tướng, kêu những tiếng rù rừ thích thú. Cả ba đứa ngồi lên cái lưng lông lá của Pumba trước khi Quetz vỗ vỗ cái điềm hình tam giác ngược của nó, ra hiệu đã đến lúc đi. Thái Dương rút cuốn sổ của mình cùng cây viết chì tự chế ra, cậu hí hoáy vẽ phía đằng sau của Quetz, chốc chốc dừng lại mỗi khi cậu thấy anh hơi để ý. Khá bằng lòng với bức vẽ của mình, cậu nhóc tóc trắng hướng sự chú ý ra bãi cỏ nơi đàn thú đang bắt đầu di chuyển.

Quetz dẫn Pumb tránh xa đàn thú, không khiến chúng hoảng sợ bởi sự có mặt của anh hay Timon và cũng để tới chỗ rặng phi lao nơi họ sẽ qua sông dễ hơn. Cỏ và đất nhanh chóng bị thay thế bởi sỏi đá nhô lên từ bờ cát khi họ tới bờ sông, tuy là cát nhưng những cây phi lao và dương xỉ vẫn ngoan cố mọc lên. Đúng như Quetz nói, dòng sông trở nên hẹp và siết qua bãi đá bằng rộng bằng bề ngang của một căn nhà mọc lên như một cây cầu tự nhiên, không hề phù hợp cho các sinh vật dưới nước săn mồi. Chỗ qua sông vẫn còn đầy các dấu vết của con người và ở bên kia là những đống lửa tàn, một dấu hiệu cho thấy dân làng đã hạ trại ở đây. Quetz nhìn qua chỗ bầy thú, mặt trời đứng bóng báo hiệu việc chúng qua sông, đằng xa vọng lại tiếng kêu gào khi vài con bị tấn công bởi lưỡng cư khổng lồ và thuồng luồng.

– Xuống đi, Pumba sẽ lội qua. – Quetz nói rồi cầm cung và giỏ tên lên.

– Lội á? Vậy là sao? – Mỹ Nguyệt hỏi trong khi Thái Dương lục đục leo xuống.

– Cây cầu không còn vững như trước nữa. – Quetz đáp, anh đạp nhẹ lên một tảng đá, nó rung rinh như sắp đổ, vài con côn trùng rơi xuống và trôi đi trước khi bị bọn chim và cá xơi tái. – Nó sẽ không chịu nổi sức nặng của Pumba. Chúng ta sẽ phải đi bộ ở đây hoặc bơi qua chỗ nước sâu và chậm hơn.

– V-vậy ít nhất hãy để nó nghỉ ngơi trước đã. – Thái Dương nói, cậu chỉnh lại cái áo choàng và đưa tay lên vuốt tóc. – Chắc nó cũng mệt rồi, trời cũng đứng bóng rồi, chúng ta cũng nên nghỉ ăn trưa đã.

Quetz chớp chớp mắt một cách ngạc nhiên, nhưng khi thấy Pumba cũng bắt đầu mệt mỏi và hai người kia đồng tình, anh miễn cưỡng gật đầu. Thái Dương thở phào nhẹ nhõm và chạy ra sau rặng phi lao, cậu thụp người xuống và ôm đầu vì hối hận, đáng lẽ ra cậu không nên làm vậy. Hai hàm răng của Thái Dương nghiến chặt vào nhau, mắt cậu ngâng ngấng nước, hai bàn tay cậu nắm chặt vào mái tóc trắng bạc. Sao cậu thể ích kỷ như thế? Níu kéo thời gian đi của với Quetz, Thái Dương có thể làm hại cả Mỹ Nguyệt và Lợi. Cậu khụt khịt và dụi mặt vào hai bàn tay run run, cố không khóc lớn, cũng chính vì cái tính hay bám víu cùng sự hậu đậu của cậu mà biết bao lần Lợi và chị Mỹ Nguyệt phải chịu khổ, lần này cậu đã có thể khiến họ mất mạng. Nhưng có cái gì đó khang khác so với những lần trước, với chị Mỹ Nguyệt và Lợi, Thái Dương chỉ bám víu vì cậu đã quen cả hai từ nhỏ, từ khi gặp Quetz, Thái Dương không muốn rời khỏi anh nửa bước, như thể họ đã biết nhau từ lâu. Mỗi giây Thái Dương ở bên cạnh Quetz, cậu luôn cảm thấy nhẹ nhõm và an toàn, cái cảm giác ấm áp và thanh bình khó tả ấy gặm nhấm tâm trí Thái Dương cùng song hành với cảm giác tội lỗi khiến mắt cậu nhóc cứ ứa nước mặc cho cậu cố không khóc.

– Này, Thái Dương. – Giọng của Quetz chợt vang lên khiến Thái Dương giật mình.

– D-dạ? – Thái Dương luống cuống dụi mắt, đôi mắt hổ phách của anh quắc lên dò hỏi khiến cậu hơi rùng mình.

– Làm gì mà luống ca luống cuống thế? – Quetz hỏi bằng giọng lo lắng, hai tai anh hơi sụ xuống còn cái đuôi thì đong đưa qua lại đều đều. – Mà lại còn ở đây nữa, bộ có chuyện gì khó nói hả?

– Ơ…dạ không… – Thái Dương nói lí nhí rồi ôm lấy hai đầu gối, mắt cậu cụp xuống trong khi hai gò má cậu ấm lên, thầm hi vọng rằng dưới bóng của rặng phi lao, Quetz sẽ không thấy mặt mình.

– Này, sao mặt đỏ vậy? Lại sốt à? – Quetz nghiêng đầu đầy lo lắng rồi quỳ một chân xuống cạnh Thái Dương khiến cậu nhóc càng thêm bối rối.

Thái Dương điếng người khi mu bàn tay của Quetz đặt lên trán mình, tim cậu như lỡ mất một nhịp khi những đốt ngón tay dài vuốt lên huyệt thái dương và xuống mặt cậu. Cậu nhóc tóc trắng hơi ngẩng mặt lên để bàn tay Quetz đặt lên má cậu, từ cổ họng cậu phát ra những tiếng rừ rừ như một con mèo đang làm nũng. Mặt Thái Dương đỏ ửng lên, cậu nghiêng người về phía Quetz và chợt nhận ra anh đã thu tay lại và đang nhìn cậu đầy tò mò và bối rối. Mặt Thái Dương thộn ra trong một giây, mặt cậu chợt bùng nổ với nhiệt khi nó đỏ ửng lên từ mũi đến tận hai tai khiến cậu ôm mặt và quay đi trước sự bối rối của Quetz. Thái Dương co rúm lại, cố tự làm mình bình tĩnh lại nhưng tim cậu cứ đập bình bịch trong lồng ngực còn tâm trí thì đang nổ lép bép như đống lửa ngày hội.

Quetz gãi đầu và nhìn sang một bên, anh không biết phản ứng của Thái Dương nghĩa là gì, chỉ biết hẳn là cậu đang khó chịu lắm. Cái đuôi dài của anh cuốn quanh cả hai, khẽ đập đập lên nền cát khiến lớp lông mềm màu trắng bị phủ bởi màu nâu vàng, cố gây sự chú ý cho Thái Dương. Tim của Quetz hơi chùng xuống khi anh để ý vai của cậu nhóc chốc chốc lại giật lên với những tiếng sụt sùi, anh đưa tay vuốt lên đầu cậu lần nữa nhưng Thái Dương lại thu mình lại hơn. Anh thở dài, gần như chịu thua với cậu nhóc tóc trắng trước khi câu nói hôm qua của Mỹ Nguyệt văng vẳng trong đầu anh. “Thái Dương-kun thích anh lắm đó.”

Cái từ “thích” tuy nghe xa lạ nhưng lại khiến anh mất cảnh giác và suýt chút nữa đập mặt xuống đá, “muốn” hay “cần” đều là những điều hết sức rõ ràng đối với anh. Nhưng “thích” ư? Nó mang một ý nghĩa trừu tượng mà trí óc của anh không hiểu được, thậm chí lúc mới gặp Thái Dương, từ “thích” đối với Quetz chỉ đơn thuần là do Thái Dương hơi khác so với những con người khác. Anh lại thở dài, dựa cái đầu trắng của anh vào gốc phi lao, quyết đợi đến khi Thái Dương chịu nín. Nhìn cậu bé, Quetz lại nhớ đến khi anh còn ở với Người Đó, Elizabeth, cô luôn tìm cách an ủi anh mỗi khi anh buồn, nhưng đôi khi nổi buồn đó quá lớn khiến cô buộc phải để Quetz một mình. Ngẫm lại Quetz không nhớ tại sao mình lại buồn đến mức đó, anh nhịn ăn suốt nhiều ngày trước khi đi mất tăm suốt tuần chỉ để quay lại với những mảnh máy móc cũ trong miệng khiến môi anh đầy vết thương. “Rốt cuộc mình đã cố làm gì nhỉ?” Quetz tự hỏi và cạ đầu vào lớp vỏ cây sần sùi trong khi Thái Dương ngồi im ru.

– Anh Keto…? – Thái Dương hỏi lí nhí, một cơn gió lùa qua các thân cây khiến tóc cậu hơi rung rinh còn cậu nhóc thì rùng mình vì lạnh.

– Hửm? – Quetz đáp bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

– Sau khi đưa bọn em tới chỗ đó…anh sẽ đi phải không? – Cậu nhóc quay lại nhìn Quetz với đôi mắt đẫm lệ và tràn ngập nỗi buồn.

– Anh…nghĩ là vậy. – Quetz đáp, anh không chắc chắn mình sẽ đi đâu, chỉ biết là phải đi về phía đông.

– Anh…sẽ đi đâu? – Giọng cậu nhóc run run, tâm trí cậu rối bời bởi những tình cảm mới xuất hiện những ngày vừa qua.

– Phía đông, có thứ gì đó đang gặm nhấm tâm trí anh, bảo anh đi về hướng đó. – Quetz đáp và đứng dậy, đôi mắt anh trở nên u ám khi ký ức về việc đó xuất hiện trong đầu anh. Anh cúi xuống nhìn vào đôi mắt tím đẫm lệ của Thái Dương và thở dài, anh hỏi bằng giọng ngập ngừng: – Thái Dương…không định đi theo anh đấy chứ?

– Em không biết nữa… – Thái Dương lại ngồi ôm chân mình, cơn gió lạnh từ thổi từ phía nam qua dãy núi tới chỗ đồng cỏ khiến cậu thu mình lại hơn, không chỉ vì lạnh mà còn là vì cảm giác nhoi nhói trong lồng ngực.

– Hành trình của anh rất nguy hiểm, – Quetz nói và lại ngồi xuống trước mặt Thái Dương, bàn tay của anh đặt lên đầu và tai cậu khiến cậu nhóc nghiêng đầu vào. – anh không thể bảo đảm nhóc sẽ được an toàn hay ăn no mặc ấm đâu, lại còn rất nguy hiểm nữa, tốt nhất Thái Dương nên ở lại với dân làng đi,

Trong vài giây, chỉ có tiếng lá cây bị thổi xào xạc đáp lại lời của Quetz, rồi tiếng động đó cũng dần mờ đi khi đôi mắt tím đầy nổi buồn của Thái Dương nhìn vào mắt anh. Sự tuyệt vọng hiện rõ trong đôi mắt của cậu, hai hòn ngọc tím như hớp hồn Quetz, chúng rung rung với từng giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt. Bàn tay gầy của cậu đặt lên tay Quetz rồi đưa tay anh đặt lên bả vai trái của cậu, hai bàn tay vịn chặt lấy cổ tay của anh. Thái Dương khẽ kêu lên, từng hơi thở của cậu trở nên gấp gáp và nóng hổi khi tay của Quetz cử động trên vai mình, những ngón tay dài co lại rồi duỗi ra, cạ vào da cậu qua lớp áo khiến cậu phải quay mặt đi chỗ khác.

– Thái Dương? – Quetz chớp mắt rồi cố rụt tay lại, sống mũi của anh hơi ấm lên khi thấy biểu cảm của cậu nhóc tóc trắng.

– Đừng… – Thái Dương nói lí nhí, hai chân cậu hơi co đạp lên đất rừng, hai bàn tay của cậu vẫn giữ chặt tay của Quetz.

Trước sự bất ngờ và khó xử của Quetz, Thái Dương hơi kéo vai áo trái xuống và luồn bàn tay của anh bên dưới lớp áo vải. Quetz nuốt nước bọt và nhắm chặt mắt lại, anh không dám nhìn thẳng vào mặt Thái Dương, sợ cậu nhóc sẽ trở nên khó xử, bàn tay của anh cảm nhận làn da của cậu. Tim anh đập chậm nhưng mạnh trong lồng ngực, từng tiếng đùng đùng vang từ ngực lên tới não anh khi lòng bàn tay của anh chạm lên vai Thái Dương. Thân nhiệt của Thái Dương truyền lên tay Quetz khiến các kẽ ngón tay của anh hơi ra mồ hôi, trong bóng tối Quetz vẫn có thể nghe và cảm nhận từng hơi thở của Thái Dương, trong đầu anh hiện ra khuôn mặt của cậu nhóc. Vai của Thái Dương hơi co giật dưới bàn tay của Quetz khi những ngón tay của anh chầm chậm cạ lên làn da mềm và ấm của cậu. Chợt ngón tay cái của anh cảm thấy một cái gì đó gần cổ của Thái Dương. Một vết sẹo trũng xuống rộng chừng nửa lóng tay, kéo dài từ vai qua khỏi xương đòn và xem chừng còn kéo xuống tới ngực cậu.

– Thái Dương…? – Quetz từ từ mở mắt ra, đập vào mắt anh là khuôn mặt gần như tuyệt vọng của Thái Dương, hai dòng nước mắt chảy ra từ đôi mắt ướt đẫm, lăn xuống hai gò má của cậu. Bàn tay của Quetz di chuyển từ vai lên cổ rồi áp lên má cậu nhóc, ngón cái của anh nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đang chảy xuống. Anh nhích tới gần hơn, mặt anh chỉ còn cách mặt Thái Dương chừng hai gang tay. Anh hỏi nhỏ: – Vết sẹo đó là sao?

– Dân làng…nói em là…điềm gở… – Thái Dương khóc thút thít. – Một người…đã…

– Suỵt… Đừng nói nữa.

Mắt Thái Dương mở to khi hai cánh tay của Quetz quàng qua người cậu và kéo cậu vào ngực anh, một bàn tay của anh đặt lên lưng cậu trong khi tay kia đang vuốt vuốt mái tóc trắng của cậu. Tim Thái Dương đập ngày một nhanh, như thể muốn bắn khỏi lồng ngực nhỏ bé của cậu bất cứ lúc nào, mặt cậu nóng ran còn tâm trí cậu như muốn nổ tung. Nghiến chặt răng lại, Thái Dương không muốn khóc lớn, giữa các kẻ răng chỉ phát ra những tiếng kêu nho nhỏ trước khi cậu ôm chặt lấy tấm lưng Quetz và dụi mặt vào vai anh. Tiếng khóc thút thít của cậu nhóc nhỏ dần khi cậu cảm thấy bàn tay ấm áp của anh quái nhân vuốt ve mái tóc của mình. Trong vô thức cậu nhóc nắm chặt lưng áo của Quetz rồi cạ đầu vào đầu và cổ anh, khẽ kêu lên những tiếng rù rừ trong cổ họng. Tim Thái Dương đập chậm lại, hai dòng nước mắt cũng đã ngưng chảy, cùng với toàn bộ âm thanh xung quanh. Trong khoảnh khắc đó, dường như chỉ có cậu và Quetz là tồn tại.

***

– Hai người đó đi hơi lâu nhỉ? – Lợi nói rồi đưa tay lên quẹt trán trong khi mắt nhìn về phía rặng phi lao.

– Chắc họ đang tình tứ ấy mà. – Mỹ Nguyệt cười cười đầy ẩn ý, cô khuấy khuấy nồi cháo vẫn còn phân nửa rồi múc một muỗng đưa lên miệng nếm thử.

– Tình tứ…gì cơ? – Lợi quay qua nhìn Mỹ Nguyệt với vẻ khó hiểu.

– Lôi còn nhỏ lắm, không hiểu đâu. – Mỹ Nguyệt mỉm cười khiến Lợi càng thấy khó hiểu.

– Ơ…nếu em không đủ tuổi để hiểu thì Thái Dương làm sao hiểu? – Lợi cố cãi lý với cô chị của mình trong khi mặt cô hơi thộn ra.

– Hiểu cái gì? – Cái giọng đanh thép của Quetz chợt vang lên, cái bóng cao kều của anh trùm lên đầu Lợi khiến mồ hôi cậu chảy ra như tắm.

– Ơ…ơ… – Lợi quay đầu đầy nặng nề, đôi mắt cậu mở to đầy kinh hãi khi trông thấy hai hòn ngọc màu hổ phách nhíp lại cùng với nụ cười đầy sát khí của Quetz, một đường gân nôi lên trên trán anh. Lợi nuốt nước bọt và đáp: – D-dạ không ạ…

– Tốt, giờ thì ăn thôi, chúng ta có một tiếng, đợi tới chiều nước sẽ lại lên đấy. – Quetz nói rồi bước tới chỗ đống lửa, theo sau là Thái Dương với vẻ mặt hơi bơ phờ nhưng ít nhiều cũng vui vẻ hơn hôm qua.

– Này Thái Dương. – Lợi khẽ gọi và nắm lấy cổ tay Thái Dương. – Hai người bàn chuyện gì mà lâu vậy?

– À…không có gì đâu. – Thái Dương nói rồi đưa tay vuốt tóc, cậu hơi mỉm cười và lén nhìn Quetz đang múc cháo ra chén cùng với thịt và cá khô.

– Vậy anh Keto…nói gì với cậu? – Lợi chớp chớp mắt, dò tìm mọi cử chỉ của bạn mình.

– Không…anh ấy chẳng nói gì hết. – Thái Dương lắc đầu, mặt cậu lại hơi đỏ lên khi nhớ đến chuyện lúc nảy.

– Á à… – Một nụ cười khoái trá hiện ra trên mặt Lợi khi cậu ta để ý thấy mặt Thái Dương. Cậu gật gù thích thú và nói: – Hiểu rồi, hiểu rồi.

– H-hiểu cái gì? – Giọng Thái Dương chợt vút lên cao như diều gặp gió trong khi mặt cậu đỏ rực như một quả dâu rừng. Cậu đưa tay lên xoa xoa bả vai nơi Quetz đã đặt lên, cậu thở dài và nói tiếp, giọng cậu đã bình tĩnh trở lại: – Mà thôi, không có gì quan trọng đâu.

– Ờ… – Giọng Lợi xìu xuống khi thấy biểu cảm của Thái Dương. – Mà hai người thực sự đã nói gì vậy?

– Hai đứa kia có lại ăn không thì bảo? – Tiếng Mỹ Nguyệt la ông ổng khiến hai cậu nhóc giật mình và lật đật chạy tới bên đống lửa, vừa hong tay cho ấm, vừa chuẩn bị ăn trong khi Pumba và Timon đang nằm nghỉ dưới một gốc phi lao.

Thái Dương lén đưa mắt nhìn Quetz, anh đang nhìn xa xăm về phía sườn núi, hẳn là có gì đó khiến anh hơi lo lắng. Tiếng hú vọng lại theo gió, mang theo mùi hương của gỗ thông và máu, nó nồng nặc và tanh rình, hẳn là một bầy sói đã giết con gì đó. Thái Dương để ý rằng Quetz vẫn không rời mắt khỏi rừng thông trên núi, đôi mắt anh nheo lại đầy đăm chiêu, liếc qua liếc lại như thể đang tìm thứ gì đó. Cậu nhóc bắt chước nhìn theo hướng Quetz đang nhìn, về hướng sườn núi thoai thoải mọc đầy thông và một hai cây sồi hoặc gỗ thích đã rụng gần hết lá.

Tiếng hú đó một lần nữa lại vang lên, nhưng lần này theo một hướng khác, hơi xa hơn, hoặc gần hơn, Thái Dương không biết, âm thanh đó vọng qua các hẻm núi đã nhiều lần, cậu cho là vậy. Quetz đứng dậy, ngoài hai bờ vai cử động với mỗi nhịp thở và mái tóc trắng bạch kim bay lất phất trong gió lạnh, toàn thân anh hoàn toàn bất động, bất kỳ ai cũng có thể lầm anh với một pho tượng. Cạnh Thái Dương, Mỹ Nguyệt và Lợi dường như cũng để ý thấy hành động bất thường của Quetz, họ đã tưởng đó là sói, nhưng một bầy sói làm sao khiến gã quái nhân này kinh động như vậy được? Tiếng hú kéo dài suốt vài phút, hoặc có thể chúng đã ngừng hú nhưng dư âm vẫn còn đang dội lại, cho tới khi ngừng hẳn, im bặt, chỉ có tiếng gió thổi hù hù từ các dãy núi vọng tới.

– Đó là gì vậy? – Mỹ Nguyệt thì thầm, đầu cô hơi cúi xuống, như thể để tránh những cập mắt có thể đang dòm ngó từ bên kia sông.

Quetz không nói gì, thực ra là anh không hề cử động, anh giữ tư thế tượng đá đó trong vài giây trước khi bước lên một tảng đá lớn, vểnh một bên tai lên nghe ngóng. Vành tai dài và nhọn của Quetz giật giật trong gió, bắt lấy từng dấu hiệu nhỏ nhất trong khi mắt anh liếc về hướng tiếng hú vừa vọng lại. Nhìn mặt Quetz, Thái Dương khó có thể đoán được suy nghĩ, hay tâm trạng của anh, nó không có sự căng thẳng, sợ hãi, hay thậm chí là bực bội, nhưng cậu có thể nhận ra một điều rõ ràng trên mặt anh. Hoặc Quetz muốn cậu thấy biểu cảm đó. Trên khóe môi của anh, một nụ cười nhỏ, gần như vô hình, hiện lên. Dò xét. Tính toán. Chỉ còn bước cuối cùng: hành động.

– Không có gì đáng lo. – Quetz chợt nhún vai và nhắm mắt, mặt anh đầy vẻ thờ ơ, như thể lúc nãy không có gì xảy ra dù rõ ràng anh là người phản ứng dữ nhất.

– Đó là gì vậy? – Mỹ Nguyệt lại thì thầm câu hỏi của mình. – Tiếng hú lúc nãy ấy.

– Thú hoang, không hơn, không kém. – Quetz đáp, anh khịt mũi và cầm tô cháo lên cho một thìa vào miệng, anh nuốt ực một cái mà không cần nhai rồi nói tiếp: – Với lại chúng ở xa, xa lắm, không sao đâu.

– Anh chắc chứ? – Lợi hỏi, vẻ sợ sệt hiện rõ trên mặt cậu.

– Chắc. – Quetz gật gù và huýt sáo gọi Timon đến cạnh mình, nó chạy tới và cạ đầu vào lòng bàn tay anh khiến Thái Dương cảm thấy hơi tức. – Giờ thì ăn đi, nếu chúng ta muốn bắt kịp dân làng, chúng ta phải đi s…

– Ắt xì!

Tiếng hắt hơi nghe như một con mèo của Thái Dương khiến Quetz quay mặt qua nhìn cậu, mắt anh mở to như thể ngạc nhiên lắm trước khi lắc đầu quay đi còn cậu nhóc thì thụt đầu vào cổ áo choàng, mặt ửng đỏ lên. Thái Dương đâu có muốn hắt hơi, nhưng một bông tuyết rơi trúng mũi cậu khiến cơn cảm lạnh tái phát. Cậu dụi cái mũi vẫn còn đỏ của mình rồi ngước nhìn lên, bầu trời xám xịt do bụi núi lửa bỗng như bị nhuộm trắng bởi những đốm trắng rơi hờ hững xuống mặt đất. Chẳng mấy chốc chúng đã phủ kín các ngọn phi lao còn Pumba thì lắc người giũ tuyết khỏi lông. Thái Dương chợt cảm thấy hai tay Quetz vòng qua cổ mình, cậu điếng người khi thấy anh đã đứng trước mặt, nhẹ nhàng kéo chiếc mũ trùm lên che đầu cậu còn anh thì phủi tuyết khỏi tóc.

– Khó chịu thật. – Quetz lầm bầm, anh bước tới chỗ Pumba và lôi từ đống đồ ra một cuộn dải băng bằng da.

– Anh làm gì vậy? – Thái Dương nghiêng đầu đầy tò mò.

– Giày tuyết. – Quetz đáp gọn hơ, tay anh gỡ rối dải băng. – Anh không muốn chân bị lạnh đâu. Năm nay mùa đông sẽ đến sớm.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN