Genesis: New Dawn - Chương 17: Khu rừng cổ đại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Genesis: New Dawn


Chương 17: Khu rừng cổ đại


Tiếng chim hót líu lo giữa các tán cây nghe có vẻ trái ngược với bầu không khí căng thẳng khi Lợi và Mỹ Nguyệt kéo một người đàn ông người Viễn khỏi bờ sông, vào trong bãi đá dưới tán cây rừng. Hai người đưa tay quệt trán rồi nhìn ra dòng sông chảy xiết, cuốn theo các khúc gỗ và xác người cùng gia súc đi, hẳn là chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra. Cậu nhóc da ngăm nhìn quanh, cậu chợt nhận ra rằng Thái Dương đã đi đâu mất, cầm theo cả cung và giỏ tên của cậu.

Cậu nhóc tóc trắng nấp sau đám rễ của một thân cây đổ ngang qua bãi đá lớn, nó trùm đầu và khăn quàng che kín cả khuôn mặt khi cậu nhìn bên kia con sông không rộng lắm. Ở bãi đá bên ngoài bìa rừng bên kia, một khối lông trắng như tuyết to như một con voi đang nằm, chợt từ tán cây xuất hiện hai con quái dị long lông trắng cao tầm hai thước. Khối lông kia cử động rồi ngồi dậy, lông gai đỏ trên đầu khua lạch cạch làm Thái Dương nhận ra ngay đó là con quái dị long Mufasa. Cậu nhóc chợt há hốc khi một người nữa xuất hiện, tim cậu đập loạn nhịp trong lồng ngực, nước mắt ứa ra từ khóe mắt khi cậu nhận ra mái tóc trắng và đôi mắt hổ phách của anh quái nhân.

Quetz phóng tới chỗ Mufasa, tấm áo choàng lông trắng muốt bay lật phật, vết thương của anh trông có vẻ đã lành hẳn. Anh quái nhân đặt tay lên mõm con quái dị long, mắt nhìn mảng lông nhuộm đỏ máu một cách lo lắng rồi chạy tới kê miệng hút máu từ vết thương phun ra. Thái Dương chợt thấy chân mình run cầm cập khi con quái dị long gầm gừ nhìn về phía cậu đang nấp, lòng thấp thỏm lo âu rằng hai con quái dị long nhỏ hơn kia sẽ vượt sông tấn công. Cậu nhóc nắm chặt lấy cổ ngực áo khi Quetz nhổ ngụm máu ra rồi đứng thẳng dậy, tim cậu giật thót lên khi anh nói lớn:

– Ra đi.

– Keto Ca! Em đây! – Thái Dương trèo lên thân cây ngã, nón trùm và khăn quàng được tháo xuống, để lộ nụ cười hạnh phúc và những giọt nước mắt lăn xuống má. – Đây có phải là Thần Lâm không ạ? Anh tới đây để trị thương phải không? Sao anh không dẫn tụi em theo? – Những câu hỏi dồn dập được đáp lại bởi sự im lặng và tiếng gió thổi xào xạc qua khu rừng. Cậu nhóc tóc trắng nghiến răng trong sự tức giận và thiếu kiên nhẫn, cậu đưa tay lên lau mắt trong từng tiếng nấc nghẹn: – S-sao anh không n-nói với em? Em đã lo lắm, anh biết không? – Quetz vẫn đứng trong im lặng, lưng vẫn quay về phía cậu nhóc làm cậu càng thêm tức giận. Cậu chợt cậu gào lên: – Này! Trả lời tôi đi chứ! A-anh ghét tôi phải không?! Hả?! Vậy sao không nói ngay từ đầu đi?! Sao lúc ở làng cũ không để tôi lại cho rồi?! Anh là đồ ngốc! Keto Ngốc! Keto…

Thái Dương cứng họng khi Quetz nhảy một mạch qua các tảng đá trên dòng sông tới trước mặt cậu, tay anh quàng qua người cậu, ôm chặt cậu vào lòng anh. Nước mắt nhỏ xuống chiếc áo choàng của cậu nhóc tóc trắng, hơi thở nóng run run của Quetz phả vào vai cậu khi anh nói:

– Thằng ngốc này…đáng lẽ em không nên tới chỗ nguy hiểm này…sao em cứ thích tự dấn thân vào mấy chỗ này nhỉ?

Sự tức giận và đau khổ trong Thái Dương biến mất, thay vào đó là một cảm giác mà cậu không thể nào tả được. Cậu ôm chặt lấy Quetz, tay bấu lấy lưng anh và khóc nức nở, như thể nếu cậu bỏ ra, Quetz sẽ biến mất một lần nữa và mãi mãi. Cậu nhóc mỉm cười qua những giọt nước mắt khi tay Quetz đặt lên lưng cậu, vỗ vỗ một cách chậm rãi để an ủi. Anh quái nhân quỳ một chân xuống và gỡ tay Thái Dương ra, để chúng gác lên vai mình rồi đặt bàn tay xám lên gò má ướt của cậu nhóc, ngón cái nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt. Cậu nhóc tóc trắng cố gắng không khóc, cậu nắm chặt lấy bàn tay anh quái nhân, tay kia đặt lên gò má xám nhạt, hơi lạnh của anh, nở một nụ cười hạnh phúc khi cuối cùng đã gặp lại anh.

– Thái… Anh Quetz! – Tiếng kêu thất thanh của Lợi khiến cả hai quay mặt tới chỗ cậu nhóc đang chỉ về phía đó, miệng lắp ba lắp bắp.

– Keto Ca, đi với bọn em đi. – Thái Dương nắm lấy tay Quetz, mắt cậu nhìn vào mắt anh như cầu khẩn.

– Anh…anh không thể. – Quetz thở dài trong tiếc nuối, anh khẽ cạ trán lên trán cậu nhóc và nói: – Hãy đi theo khu rừng về phía đông, hỏi các Mộc Linh hướng về Thiết Thành nhé. Anh sẽ đến đó gặp các em ngay khi anh có thể.

– Nhưng… – Thái Dương vừa định phản đối thì anh quái nhân đã đặt một ngón tay lên môi cậu.

– Nghe lời anh lần này nhé? – Quetz mỉm cười rồi dụi môi lên trán cậu nhóc trước khi nhảy lóc chóc qua các mỏm đá qua bờ sông. Anh quay lại vẫy tay với Thái Dương rồi đi vào rừng, theo sau ba con quái dị long tha những con gia súc chết trôi biến mất sau lùm cây.

Cậu nhóc tóc trắng đứng đó một hồi lâu, không nhận ra bạn mình đang đợi bên dưới thân cây, chỉ khi Lợi cất tiếng ho cậu mới nhìn xuống và mỉm cười. Thái Dương trượt xuống khỏi thân cây ngã, khẽ gật đầu với cậu bạn da ngăm đang nhìn cậu với ánh mắt lo lắng. Chợt tiếng hét của Mỹ Nguyệt và một người đàn ông vang lên từ khúc sông nơi họ đã dừng chân, hai cậu nhóc hớt hãi chạy về hướng tiếng hét vừa vang lên. Cả hai dừng lại sau lưng Mỹ Nguyệt đang bò giật lùi, cạnh bên cô là người đàn ông người Viễn lúc nãy, một tay và một chân ông ta cố lết đi, chân và tay kia thì bất động. Cả hai lắp bắp chỉ về phía một tảng đá trong rừng, Lợi ngay lặp tức hét toáng lên, giáo chĩa về phía đốm sáng trắng sữa với đôi cánh trong suốt đập liên hoàn đang lơ lửng.

– Đó là…Mộc Linh? Ở đây cũng có sao? – Thái Dương chợt nhớ lại lời của Quetz và những câu truyện của các cụ trong làng về các cánh rừng linh thiêng. Cậu nhóc nuốt nước bọt lấy can đảm và bước tới chỗ đốm lửa trong khi ba người kia khẽ kêu cậu quay lại. Thái Dương quỳ xuống trước nó và chắp tay vái một cái đầy thành kính, cậu quay qua ba người kia và nói: – Chúng không làm hại chúng ta đâu, nếu chúng có ở đây thì có nghĩa khu rừng rất khỏe mạnh.

– Chúng sẽ gọi Chullachaki tới. – Ông chú người Viễn thì thầm bằng giọng run run.

– Chullachaki? Con quái dị long khổng lồ phải không ạ? – Lợi giật mình hỏi.

– Quái dị l… Không! – Ông chú đó thốt lên. – Mufasa không phải là Chullachaki! Con quái đó lớn hơn nhiều!

– Nó biến mất rồi! – Mỹ Nguyệt hét lên khi đốm lửa mờ đi rồi biến mất vào không khí, cô quay mặt qua lại rồi lại hét lên khi thấy một con Mộc Linh nữa xuất hiện trên lưng con nai của cô, những con khác lấp ló trong các lùm cây gần đó.

– Hai con nai không sợ, không có nguy hiểm gì đâu. Khi nào gặp những con Muuto mới phải sợ. – Thái Dương mỉm cười rồi bước tới chỗ đốm lửa hơi lùi lại, cậu nói khẽ: – Chỉ đường cho chúng tôi tới Thiết Thành nhé?

Đốm lửa trắng đứng yên một hồi rồi bay tới giữa các thân cây, chao lượn vài vòng rồi vụt biến mất, theo sau là những con Mộc Linh khác bay theo. Cậu nhóc tóc trắng nhìn vào khu rừng âm u và khẽ gật đầu, đó là đường họ phải đi.

***

Con đường băng qua khu rừng dày đặc rễ cây mọc trồi lên khỏi mặt đất, cây cối mọc xum xuê tới nỗi Thái Dương khó có thể thấy được những tia sáng len qua tán cây. Lợi chở ông chú đeo nẹp làm từ dây rừng và cành cây trên con nai của mình, mắt nhìn láo liên khi những đốm lửa Mộc Linh lấp ló giữa các thân cây. Cậu nhóc da ngăm rụt cổ lại mỗi khi một đốm lửa bay tới gần, lượn lờ xung quanh cậu trên đôi cánh trong suốt như thể đang nghiên cứu cậu trước khi bay mất hút vào lùm cây. Lợi nhìn qua con nai kia, Mỹ Nguyệt cũng có biểu cảm giống cậu, mặt cô tái nhợt, mặt cắt không còn một giọt máu khi lũ Mộc Linh xuất hiện ngày càng nhiều, lượn lờ xung quanh và phía trước họ.

Trái với ba người kia, Thái Dương như bị hớp hồn bởi vẻ đẹp nguyên sơ của khu rừng, chim chóc và thú rừng vẫn còn vô cùng sung sức dù mùa đông đang tới gần. Cây cối trong khu rừng này khác hẳn với vùng núi, hoặc ở bất cứ vùng nào khác, chúng không mọc tươi tốt như ở đây, chủng loài cũng đa dạng hơn hẳn. Cậu nhóc tóc trắng ngồi sau chị mình, chốc chốc lại đưa tay giật một bông hoa khỏi cành cây thấp, tay vẽ lại từng chi tiết của nó rồi thả nó xuống, đồng thời làm dấu đề phòng họ đi lạc. Cậu nhận thấy rằng trong khu rừng kỳ lạ này, cây cỏ của bốn mùa mọc cùng nhau, như thể vùng đất tự điều chỉnh khí hậu cho vừa với từng loài. Thái Dương gãi cằm và đóng cuốn sổ lại, có quá nhiều thứ mà cậu không biết, chắc cậu sẽ phải hỏi Quetz khi gặp lại anh.

Bọn Mộc Linh dừng lại xung quanh một hàng những cây cổ thụ khổng lồ, từng chiếc rẽ to bằng cả con bò trồi lên, bám đầy rêu, dây leo và địa y. Thái Dương trầm trồ khi thấy cây cổ thụ, cậu đoán rằng chúng ít nhất cũng phải cả ngàn tuổi, tầng lá xum xuê như che hết tất cả ánh sáng mặt trời. Hai con nai dừng sững lại, cả Lợi và Mỹ Nguyệt đều không biết có nên đi tiếp hay không khi bọn Mộc Linh chỉ bay quanh các cây cổ thụ đó. Chợt một đốm lửa trắng bay tới trước mặt Thái Dương, nó dừng lại trước mũi cậu, bay một vòng quanh cậu nhóc tóc trắng rồi bay về phía một tán cây thấp giữa hai cây lớn. Cậu leo xuống khỏi con nai đi tới chỗ đó, tay ngoắc ngoắc ra hiệu cho hai người kia thúc nai đi theo. Phía bên kia hàng rào cổ thụ là một vùng rừng nữa nhưng nó khác hẳn so với khu rừng ngoài kia.

Bên ngoài rậm rạp bao nhiêu thì ở bên trong càng quang đãng bấy nhiêu, tuy vậy vẫn có các cây cổ thụ to hơn cả hàng rào kia mọc trên các đảo nhỏ giữa một dòng nước cạn, rộng ít nhất cả cây số. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống một cách yếu ớt qua tầng lá rậm rạp, chim chóc và thú rừng dường như cũng tránh bay vào đây, chỉ có bướm và chuồn chuồn lượn lờ trên các đảo mọc đầy cỏ và rêu, làm khung cảnh càng trở nên tĩnh mịch. Nhưng đó là một loại tĩnh mịch dễ chịu, linh tính mách bảo Thái Dương rằng lũ thú rừng tránh xa nơi này không phải vì sợ mà là do kính nể. Cậu nhóc tóc trắng chắp tay xin phép rồi chậm rãi bước vào, chân dẫm lên lớp rêu mềm, cảm giác hơi lún làm cậu hơi hoảng hồn nhìn xuống. Cạnh dấu chân cậu là những dấu chân ba ngón, một dấu chân giống người hơn bình thường, đặc biệt bên cạnh đó là dấu ấn của một bàn tay người.

– Keto Ca… – Thái Dương khẽ nói rồi ngồi xuống ướm bàn tay của mình vào dấu bàn tay to gần gấp đôi của cậu. – Hẳn đây là nhà của Mufasa.

– Này các nhóc. – Ông chú bị thương khẽ gọi, mắt dáo dác nhìn quanh một cách sợ sệt khi Lợi và Mỹ Nguyệt trèo xuống. – Đây là trái tim của Thần Lâm đó, chúng ta không nên ở đây, Họ sẽ nổi giận.

– Không sao đâu, tin cháu đi – Thái Dương mỉm cười đầy tự tin rồi bước tới cạnh mép hồ, nước chỉ sâu tới đầu gối cậu, trong vắt thấy cả lớp bùn bên dưới.

Cậu nhóc tóc trắng ngồi xuống, lấy chiếc túi nước ấn xuống dòng suối chảy chậm rãi. Nước ở đây ấm nhưng không nóng, nuôi sống những đàn cá nhỏ lẩn trốn giữa các tảng đá bám đầy rêu to như cái thùng trồi lên giữa các hòn đảo. Thái Dương chợt ngước lên khi vài con lưỡng cư nhỏ nhảy xuống khỏi một tảng đá gần đó, bên trên là dấu chân sói to như dấu chân của Quetz. Cậu nhóc chớp chớp mắt đầy tò mò, dấu chân đó vẫn còn mới, cậu nhìn xuống dòng nước. Cạnh tảng đá đó là một dấu chân người, nhìn kỹ thì nó cùng kích thước với chân cậu. Thái Dương nhấc túi nước đã đầy khỏi mặt nước rồi nhìn thẳng xuống, những gợn sóng lăn tăn khiến hình phản chiếu khuôn mặt cậu biến dạng. Nhưng có điều gì đó không đúng, hình ảnh càng rõ ràng hơn thì khuôn mặt cậu trong dòng nước cũng trở nên khang khác. Cũng đôi mắt tím đó, cũng mái tóc trắng đó nhưng thay vì phần mái xòe ra thì đã được mái tóc của hình bóng kia đã được chãi gọn gàng, được giữ lại không cho rũ xuống trán bằng ba cái kẹp tóc nhỏ.

Thái Dương đưa tay lên dụi mắt rồi nhìn xuống, thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra khuôn mặt của mình trong dòng nước. Cậu nhóc chuẩn bị đứng lên thì mặt nước lại nổi những gợn sóng nhỏ dù không hề có gì rơi xuống, cậu lại nhìn xuống dòng nước, đôi mắt tím nheo lại, tập trung vào hình bóng phản chiếu kia. Chợt khuôn mặt kia lại xuất hiện, lồng vào hình phản chiếu của Thái Dương vừa khít nhưng nữ tính hơn một chút, nó mỉm cười với cậu rồi lại biến mất đột ngột như khi nó xuất hiện. Cậu nhóc run lẩy bẩy, tay nắm chặt lấy ống quần, mặt tái mét vì sợ hãi, cậu không biết chuyện gì vừa xảy ra nhưng cậu khá chắc rằng đáng lẽ không nên thấy thứ đó. Thái Dương cố hít thở đều rồi ngước lên, mắt cậu chợt giáp với khuôn mặt trong làn nước lúc nãy đang nở một nụ cười tinh nghịch.

– Á! – Thái Dương hét lên rồi nhảy ra sau, tay đưa lên che mặt.

– Thái Dương! Chuyện gì vậy? – Lợi chạy tới hỏi đầy lo lắng.

– C-có…c-cái mặt…gi-giô-giống… – Thái Dương chỉ về phía dòng nước nói lắp bắp, nhưng đã chẳng còn gì ở đó ngoài những cánh bướm tím lất phất trên các hòn đảo đầy rêu. Cậu nhóc ngớ người hạ tay xuống, mặt đơ ra vì sốc, trong đầu tự hỏi rằng khuôn mặt đó, cô nhóc đó đã biến đâu mất.

– Này, sao vậy? – Lợi hỏi rồi vỗ vỗ nhẹ lên mặt bạn mình.

– À…à…không có gì đâu… – Thái Dương lắc đầu cười gượng, chân bước tới chỗ Mỹ Nguyệt đang ngồi nghỉ chân cạnh hai con nai.

– Thái Dương à, em sao vậy? – Cô chị đứng dậy hỏi, tay đặt lên mặt cậu nhóc tóc trắng.

– Kh-không có gì đâu chị. – Thái Dương cười gượng gạo và khoác áo choàng lên, mắt nhìn về khu rừng ngập nước một cách lo lắng rồi nói: – Chúng ta không nên ở đây, đi thôi.

– Thấy chưa?! Ta đã bảo mà! – Ông chú người Viễn chỉ xuống bằng cánh tay lành lặn, tay chộp lấy túi nước và đưa lên miệng tu ừng ực. Ông đưa túi nước cho Thái Dương và hỏi: – Mà này cháu gái, cháu đã thấy gì vậy?

– Không có gì quan tr…gái? – Thái Dương ngớ người trước câu hỏi của ông chú, đúng là trông cậu hơi nhỏ con hơn hẳn đám con trai cùng lứa nhưng đâu tới nỗi đó.

– Gái?! – Cả Lợi và Mỹ Nguyệt thốt lên rồi ôm bụng cười ha hả, cô thiếu nữ vừa đứng lên đã khụy xuống, tay đập đập xuống đám rêu. Cậu nhóc da ngăm cũng chả khá hơn, cậu ngã lăn quay ra đất, hai chân đá vào không khí, tiếng cười của họ làm Thái Dương ngượng chín mặt.

Sau một tràng cười làm cậu nhóc tóc trắng hồn phách siêu tán còn ông chú bị thương thì không hiểu chuyện gì, cả ba leo lên hai con nai rồi đi khỏi khu rừng ngập nước, không để ý đôi mắt tím đang nhìn họ từ một hòn đảo phía xa với nụ cười ranh mãnh.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Tiếng chim hót líu lo giữa các tán cây nghe có vẻ trái ngược với bầu không khí căng thẳng khi Lợi và Mỹ Nguyệt kéo một người đàn ông người Viễn khỏi bờ sông, vào trong bãi đá dưới tán cây rừng. Hai người đưa tay quệt trán rồi nhìn ra dòng sông chảy xiết, cuốn theo các khúc gỗ và xác người cùng gia súc đi, hẳn là chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra. Cậu nhóc da ngăm nhìn quanh, cậu chợt nhận ra rằng Thái Dương đã đi đâu mất, cầm theo cả cung và giỏ tên của cậu.

Cậu nhóc tóc trắng nấp sau đám rễ của một thân cây đổ ngang qua bãi đá lớn, nó trùm đầu và khăn quàng che kín cả khuôn mặt khi cậu nhìn bên kia con sông không rộng lắm. Ở bãi đá bên ngoài bìa rừng bên kia, một khối lông trắng như tuyết to như một con voi đang nằm, chợt từ tán cây xuất hiện hai con quái dị long lông trắng cao tầm hai thước. Khối lông kia cử động rồi ngồi dậy, lông gai đỏ trên đầu khua lạch cạch làm Thái Dương nhận ra ngay đó là con quái dị long Mufasa. Cậu nhóc chợt há hốc khi một người nữa xuất hiện, tim cậu đập loạn nhịp trong lồng ngực, nước mắt ứa ra từ khóe mắt khi cậu nhận ra mái tóc trắng và đôi mắt hổ phách của anh quái nhân.

Quetz phóng tới chỗ Mufasa, tấm áo choàng lông trắng muốt bay lật phật, vết thương của anh trông có vẻ đã lành hẳn. Anh quái nhân đặt tay lên mõm con quái dị long, mắt nhìn mảng lông nhuộm đỏ máu một cách lo lắng rồi chạy tới kê miệng hút máu từ vết thương phun ra. Thái Dương chợt thấy chân mình run cầm cập khi con quái dị long gầm gừ nhìn về phía cậu đang nấp, lòng thấp thỏm lo âu rằng hai con quái dị long nhỏ hơn kia sẽ vượt sông tấn công. Cậu nhóc nắm chặt lấy cổ ngực áo khi Quetz nhổ ngụm máu ra rồi đứng thẳng dậy, tim cậu giật thót lên khi anh nói lớn:

– Ra đi.

– Keto Ca! Em đây! – Thái Dương trèo lên thân cây ngã, nón trùm và khăn quàng được tháo xuống, để lộ nụ cười hạnh phúc và những giọt nước mắt lăn xuống má. – Đây có phải là Thần Lâm không ạ? Anh tới đây để trị thương phải không? Sao anh không dẫn tụi em theo? – Những câu hỏi dồn dập được đáp lại bởi sự im lặng và tiếng gió thổi xào xạc qua khu rừng. Cậu nhóc tóc trắng nghiến răng trong sự tức giận và thiếu kiên nhẫn, cậu đưa tay lên lau mắt trong từng tiếng nấc nghẹn: – S-sao anh không n-nói với em? Em đã lo lắm, anh biết không? – Quetz vẫn đứng trong im lặng, lưng vẫn quay về phía cậu nhóc làm cậu càng thêm tức giận. Cậu chợt cậu gào lên: – Này! Trả lời tôi đi chứ! A-anh ghét tôi phải không?! Hả?! Vậy sao không nói ngay từ đầu đi?! Sao lúc ở làng cũ không để tôi lại cho rồi?! Anh là đồ ngốc! Keto Ngốc! Keto…

Thái Dương cứng họng khi Quetz nhảy một mạch qua các tảng đá trên dòng sông tới trước mặt cậu, tay anh quàng qua người cậu, ôm chặt cậu vào lòng anh. Nước mắt nhỏ xuống chiếc áo choàng của cậu nhóc tóc trắng, hơi thở nóng run run của Quetz phả vào vai cậu khi anh nói:

– Thằng ngốc này…đáng lẽ em không nên tới chỗ nguy hiểm này…sao em cứ thích tự dấn thân vào mấy chỗ này nhỉ?

Sự tức giận và đau khổ trong Thái Dương biến mất, thay vào đó là một cảm giác mà cậu không thể nào tả được. Cậu ôm chặt lấy Quetz, tay bấu lấy lưng anh và khóc nức nở, như thể nếu cậu bỏ ra, Quetz sẽ biến mất một lần nữa và mãi mãi. Cậu nhóc mỉm cười qua những giọt nước mắt khi tay Quetz đặt lên lưng cậu, vỗ vỗ một cách chậm rãi để an ủi. Anh quái nhân quỳ một chân xuống và gỡ tay Thái Dương ra, để chúng gác lên vai mình rồi đặt bàn tay xám lên gò má ướt của cậu nhóc, ngón cái nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt. Cậu nhóc tóc trắng cố gắng không khóc, cậu nắm chặt lấy bàn tay anh quái nhân, tay kia đặt lên gò má xám nhạt, hơi lạnh của anh, nở một nụ cười hạnh phúc khi cuối cùng đã gặp lại anh.

– Thái… Anh Quetz! – Tiếng kêu thất thanh của Lợi khiến cả hai quay mặt tới chỗ cậu nhóc đang chỉ về phía đó, miệng lắp ba lắp bắp.

– Keto Ca, đi với bọn em đi. – Thái Dương nắm lấy tay Quetz, mắt cậu nhìn vào mắt anh như cầu khẩn.

– Anh…anh không thể. – Quetz thở dài trong tiếc nuối, anh khẽ cạ trán lên trán cậu nhóc và nói: – Hãy đi theo khu rừng về phía đông, hỏi các Mộc Linh hướng về Thiết Thành nhé. Anh sẽ đến đó gặp các em ngay khi anh có thể.

– Nhưng… – Thái Dương vừa định phản đối thì anh quái nhân đã đặt một ngón tay lên môi cậu.

– Nghe lời anh lần này nhé? – Quetz mỉm cười rồi dụi môi lên trán cậu nhóc trước khi nhảy lóc chóc qua các mỏm đá qua bờ sông. Anh quay lại vẫy tay với Thái Dương rồi đi vào rừng, theo sau ba con quái dị long tha những con gia súc chết trôi biến mất sau lùm cây.

Cậu nhóc tóc trắng đứng đó một hồi lâu, không nhận ra bạn mình đang đợi bên dưới thân cây, chỉ khi Lợi cất tiếng ho cậu mới nhìn xuống và mỉm cười. Thái Dương trượt xuống khỏi thân cây ngã, khẽ gật đầu với cậu bạn da ngăm đang nhìn cậu với ánh mắt lo lắng. Chợt tiếng hét của Mỹ Nguyệt và một người đàn ông vang lên từ khúc sông nơi họ đã dừng chân, hai cậu nhóc hớt hãi chạy về hướng tiếng hét vừa vang lên. Cả hai dừng lại sau lưng Mỹ Nguyệt đang bò giật lùi, cạnh bên cô là người đàn ông người Viễn lúc nãy, một tay và một chân ông ta cố lết đi, chân và tay kia thì bất động. Cả hai lắp bắp chỉ về phía một tảng đá trong rừng, Lợi ngay lặp tức hét toáng lên, giáo chĩa về phía đốm sáng trắng sữa với đôi cánh trong suốt đập liên hoàn đang lơ lửng.

– Đó là…Mộc Linh? Ở đây cũng có sao? – Thái Dương chợt nhớ lại lời của Quetz và những câu truyện của các cụ trong làng về các cánh rừng linh thiêng. Cậu nhóc nuốt nước bọt lấy can đảm và bước tới chỗ đốm lửa trong khi ba người kia khẽ kêu cậu quay lại. Thái Dương quỳ xuống trước nó và chắp tay vái một cái đầy thành kính, cậu quay qua ba người kia và nói: – Chúng không làm hại chúng ta đâu, nếu chúng có ở đây thì có nghĩa khu rừng rất khỏe mạnh.

– Chúng sẽ gọi Chullachaki tới. – Ông chú người Viễn thì thầm bằng giọng run run.

– Chullachaki? Con quái dị long khổng lồ phải không ạ? – Lợi giật mình hỏi.

– Quái dị l… Không! – Ông chú đó thốt lên. – Mufasa không phải là Chullachaki! Con quái đó lớn hơn nhiều!

– Nó biến mất rồi! – Mỹ Nguyệt hét lên khi đốm lửa mờ đi rồi biến mất vào không khí, cô quay mặt qua lại rồi lại hét lên khi thấy một con Mộc Linh nữa xuất hiện trên lưng con nai của cô, những con khác lấp ló trong các lùm cây gần đó.

– Hai con nai không sợ, không có nguy hiểm gì đâu. Khi nào gặp những con Muuto mới phải sợ. – Thái Dương mỉm cười rồi bước tới chỗ đốm lửa hơi lùi lại, cậu nói khẽ: – Chỉ đường cho chúng tôi tới Thiết Thành nhé?

Đốm lửa trắng đứng yên một hồi rồi bay tới giữa các thân cây, chao lượn vài vòng rồi vụt biến mất, theo sau là những con Mộc Linh khác bay theo. Cậu nhóc tóc trắng nhìn vào khu rừng âm u và khẽ gật đầu, đó là đường họ phải đi.

***

Con đường băng qua khu rừng dày đặc rễ cây mọc trồi lên khỏi mặt đất, cây cối mọc xum xuê tới nỗi Thái Dương khó có thể thấy được những tia sáng len qua tán cây. Lợi chở ông chú đeo nẹp làm từ dây rừng và cành cây trên con nai của mình, mắt nhìn láo liên khi những đốm lửa Mộc Linh lấp ló giữa các thân cây. Cậu nhóc da ngăm rụt cổ lại mỗi khi một đốm lửa bay tới gần, lượn lờ xung quanh cậu trên đôi cánh trong suốt như thể đang nghiên cứu cậu trước khi bay mất hút vào lùm cây. Lợi nhìn qua con nai kia, Mỹ Nguyệt cũng có biểu cảm giống cậu, mặt cô tái nhợt, mặt cắt không còn một giọt máu khi lũ Mộc Linh xuất hiện ngày càng nhiều, lượn lờ xung quanh và phía trước họ.

Trái với ba người kia, Thái Dương như bị hớp hồn bởi vẻ đẹp nguyên sơ của khu rừng, chim chóc và thú rừng vẫn còn vô cùng sung sức dù mùa đông đang tới gần. Cây cối trong khu rừng này khác hẳn với vùng núi, hoặc ở bất cứ vùng nào khác, chúng không mọc tươi tốt như ở đây, chủng loài cũng đa dạng hơn hẳn. Cậu nhóc tóc trắng ngồi sau chị mình, chốc chốc lại đưa tay giật một bông hoa khỏi cành cây thấp, tay vẽ lại từng chi tiết của nó rồi thả nó xuống, đồng thời làm dấu đề phòng họ đi lạc. Cậu nhận thấy rằng trong khu rừng kỳ lạ này, cây cỏ của bốn mùa mọc cùng nhau, như thể vùng đất tự điều chỉnh khí hậu cho vừa với từng loài. Thái Dương gãi cằm và đóng cuốn sổ lại, có quá nhiều thứ mà cậu không biết, chắc cậu sẽ phải hỏi Quetz khi gặp lại anh.

Bọn Mộc Linh dừng lại xung quanh một hàng những cây cổ thụ khổng lồ, từng chiếc rẽ to bằng cả con bò trồi lên, bám đầy rêu, dây leo và địa y. Thái Dương trầm trồ khi thấy cây cổ thụ, cậu đoán rằng chúng ít nhất cũng phải cả ngàn tuổi, tầng lá xum xuê như che hết tất cả ánh sáng mặt trời. Hai con nai dừng sững lại, cả Lợi và Mỹ Nguyệt đều không biết có nên đi tiếp hay không khi bọn Mộc Linh chỉ bay quanh các cây cổ thụ đó. Chợt một đốm lửa trắng bay tới trước mặt Thái Dương, nó dừng lại trước mũi cậu, bay một vòng quanh cậu nhóc tóc trắng rồi bay về phía một tán cây thấp giữa hai cây lớn. Cậu leo xuống khỏi con nai đi tới chỗ đó, tay ngoắc ngoắc ra hiệu cho hai người kia thúc nai đi theo. Phía bên kia hàng rào cổ thụ là một vùng rừng nữa nhưng nó khác hẳn so với khu rừng ngoài kia.

Bên ngoài rậm rạp bao nhiêu thì ở bên trong càng quang đãng bấy nhiêu, tuy vậy vẫn có các cây cổ thụ to hơn cả hàng rào kia mọc trên các đảo nhỏ giữa một dòng nước cạn, rộng ít nhất cả cây số. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống một cách yếu ớt qua tầng lá rậm rạp, chim chóc và thú rừng dường như cũng tránh bay vào đây, chỉ có bướm và chuồn chuồn lượn lờ trên các đảo mọc đầy cỏ và rêu, làm khung cảnh càng trở nên tĩnh mịch. Nhưng đó là một loại tĩnh mịch dễ chịu, linh tính mách bảo Thái Dương rằng lũ thú rừng tránh xa nơi này không phải vì sợ mà là do kính nể. Cậu nhóc tóc trắng chắp tay xin phép rồi chậm rãi bước vào, chân dẫm lên lớp rêu mềm, cảm giác hơi lún làm cậu hơi hoảng hồn nhìn xuống. Cạnh dấu chân cậu là những dấu chân ba ngón, một dấu chân giống người hơn bình thường, đặc biệt bên cạnh đó là dấu ấn của một bàn tay người.

– Keto Ca… – Thái Dương khẽ nói rồi ngồi xuống ướm bàn tay của mình vào dấu bàn tay to gần gấp đôi của cậu. – Hẳn đây là nhà của Mufasa.

– Này các nhóc. – Ông chú bị thương khẽ gọi, mắt dáo dác nhìn quanh một cách sợ sệt khi Lợi và Mỹ Nguyệt trèo xuống. – Đây là trái tim của Thần Lâm đó, chúng ta không nên ở đây, Họ sẽ nổi giận.

– Không sao đâu, tin cháu đi – Thái Dương mỉm cười đầy tự tin rồi bước tới cạnh mép hồ, nước chỉ sâu tới đầu gối cậu, trong vắt thấy cả lớp bùn bên dưới.

Cậu nhóc tóc trắng ngồi xuống, lấy chiếc túi nước ấn xuống dòng suối chảy chậm rãi. Nước ở đây ấm nhưng không nóng, nuôi sống những đàn cá nhỏ lẩn trốn giữa các tảng đá bám đầy rêu to như cái thùng trồi lên giữa các hòn đảo. Thái Dương chợt ngước lên khi vài con lưỡng cư nhỏ nhảy xuống khỏi một tảng đá gần đó, bên trên là dấu chân sói to như dấu chân của Quetz. Cậu nhóc chớp chớp mắt đầy tò mò, dấu chân đó vẫn còn mới, cậu nhìn xuống dòng nước. Cạnh tảng đá đó là một dấu chân người, nhìn kỹ thì nó cùng kích thước với chân cậu. Thái Dương nhấc túi nước đã đầy khỏi mặt nước rồi nhìn thẳng xuống, những gợn sóng lăn tăn khiến hình phản chiếu khuôn mặt cậu biến dạng. Nhưng có điều gì đó không đúng, hình ảnh càng rõ ràng hơn thì khuôn mặt cậu trong dòng nước cũng trở nên khang khác. Cũng đôi mắt tím đó, cũng mái tóc trắng đó nhưng thay vì phần mái xòe ra thì đã được mái tóc của hình bóng kia đã được chãi gọn gàng, được giữ lại không cho rũ xuống trán bằng ba cái kẹp tóc nhỏ.

Thái Dương đưa tay lên dụi mắt rồi nhìn xuống, thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra khuôn mặt của mình trong dòng nước. Cậu nhóc chuẩn bị đứng lên thì mặt nước lại nổi những gợn sóng nhỏ dù không hề có gì rơi xuống, cậu lại nhìn xuống dòng nước, đôi mắt tím nheo lại, tập trung vào hình bóng phản chiếu kia. Chợt khuôn mặt kia lại xuất hiện, lồng vào hình phản chiếu của Thái Dương vừa khít nhưng nữ tính hơn một chút, nó mỉm cười với cậu rồi lại biến mất đột ngột như khi nó xuất hiện. Cậu nhóc run lẩy bẩy, tay nắm chặt lấy ống quần, mặt tái mét vì sợ hãi, cậu không biết chuyện gì vừa xảy ra nhưng cậu khá chắc rằng đáng lẽ không nên thấy thứ đó. Thái Dương cố hít thở đều rồi ngước lên, mắt cậu chợt giáp với khuôn mặt trong làn nước lúc nãy đang nở một nụ cười tinh nghịch.

– Á! – Thái Dương hét lên rồi nhảy ra sau, tay đưa lên che mặt.

– Thái Dương! Chuyện gì vậy? – Lợi chạy tới hỏi đầy lo lắng.

– C-có…c-cái mặt…gi-giô-giống… – Thái Dương chỉ về phía dòng nước nói lắp bắp, nhưng đã chẳng còn gì ở đó ngoài những cánh bướm tím lất phất trên các hòn đảo đầy rêu. Cậu nhóc ngớ người hạ tay xuống, mặt đơ ra vì sốc, trong đầu tự hỏi rằng khuôn mặt đó, cô nhóc đó đã biến đâu mất.

– Này, sao vậy? – Lợi hỏi rồi vỗ vỗ nhẹ lên mặt bạn mình.

– À…à…không có gì đâu… – Thái Dương lắc đầu cười gượng, chân bước tới chỗ Mỹ Nguyệt đang ngồi nghỉ chân cạnh hai con nai.

– Thái Dương à, em sao vậy? – Cô chị đứng dậy hỏi, tay đặt lên mặt cậu nhóc tóc trắng.

– Kh-không có gì đâu chị. – Thái Dương cười gượng gạo và khoác áo choàng lên, mắt nhìn về khu rừng ngập nước một cách lo lắng rồi nói: – Chúng ta không nên ở đây, đi thôi.

– Thấy chưa?! Ta đã bảo mà! – Ông chú người Viễn chỉ xuống bằng cánh tay lành lặn, tay chộp lấy túi nước và đưa lên miệng tu ừng ực. Ông đưa túi nước cho Thái Dương và hỏi: – Mà này cháu gái, cháu đã thấy gì vậy?

– Không có gì quan tr…gái? – Thái Dương ngớ người trước câu hỏi của ông chú, đúng là trông cậu hơi nhỏ con hơn hẳn đám con trai cùng lứa nhưng đâu tới nỗi đó.

– Gái?! – Cả Lợi và Mỹ Nguyệt thốt lên rồi ôm bụng cười ha hả, cô thiếu nữ vừa đứng lên đã khụy xuống, tay đập đập xuống đám rêu. Cậu nhóc da ngăm cũng chả khá hơn, cậu ngã lăn quay ra đất, hai chân đá vào không khí, tiếng cười của họ làm Thái Dương ngượng chín mặt.

Sau một tràng cười làm cậu nhóc tóc trắng hồn phách siêu tán còn ông chú bị thương thì không hiểu chuyện gì, cả ba leo lên hai con nai rồi đi khỏi khu rừng ngập nước, không để ý đôi mắt tím đang nhìn họ từ một hòn đảo phía xa với nụ cười ranh mãnh.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN