Genesis: New Dawn - Chương 18: Thiết thành 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Genesis: New Dawn


Chương 18: Thiết thành 1


Quetz bước đi một cách hờ hững vào trung tâm Thần Lâm, theo sau Mufasa và hai người con của ông, để lại những dấu chân trên lớp rêu mềm. Anh quái nhân đặt đầu ngón tay lên điếu thuốc, miệng rít một hơi dài rồi nhả thuốc ra, anh không ngờ rằng ba đứa nhóc, đặc biệt là Thái Dương lại có thể mò đến tận đây. Nhưng anh không mấy lo lắng, cậu nhóc tóc trắng nồng nặc mùi của anh, như cũng đủ khiến lũ thú dữ tránh xa họ khi họ băng qua khu rừng. Dựa lưng vào một thân cây cổ thụ, Quetz khoanh chân nhìn khi bốn con quái dị long lông trắng khác chạy tới, chạm mũi vào người Mufasa và hai người đã đi cùng ông như chào hỏi. Anh thở dài, đã lâu rồi họ mới trở về nơi này, một nơi họ từng gọi là nhà suốt nhiều thế kỷ.

– Anh Quetz!

Cái giọng eo éo đến chói tai đó vang lên là Quetz thở dài, anh đảo mắt rồi đưa tay ngoáy tai khi những bước chân ấn nhẹ lên mặt nước tới ngày càng gần. Anh quái nhân nhắm mắt lại một cách khó chịu, mặt ngẩng lên trên giả đò như không nghe thấy gì khi cô nhóc trạc tuổi Thái Dương dừng sững lại trước mặt mình. Anh thực sự không muốn thấy con nhóc phiền phức này, sáu năm trước vẫn vậy, bây giờ vẫn thế, cô vẫn là một nỗi phiền toái mà dường như tồn tại chỉ để tra tấn anh.

– Nà, anh Quetz à, mở mắt ra đi mà. – Anh quái nhân có thể cảm thấy bàn tay của cô nhào nặn mặt anh như một cục bột, Quetz vẫn giữ khuôn mặt cau có chun lại, quyết không chịu thua. Chợt cô nhóc nói với giọng bướng bỉnh: – Anh mà không chịu mở mắt ra là em méc Chullachaki Đại nhân đó.

– Méc mới chả mỏ. – Quetz thở dài chịu thua rồi hạ mặt xuống, một mắt anh mở ra liền kéo theo cả mắt kia khi anh há hốc. Cô nhóc trước mặt anh trông quá giống cậu nhóc tóc trắng mà anh đặc biệt quan tâm, cũng là mái tóc trắng đó và đôi mắt tím đó. Nhưng thay vì mái tóc xòe ra ở phía trước và buộc lại thành một chiếc đuôi ngựa nhỏ ở phía sau, mái tóc ngắn của cô nhóc rũ xuống lưng chừng gáy như khi cậu nhóc kia xõa tóc ra. Phần mái phía trước cũng được chãi chuốt gọn gàng theo tỷ lệ ba bảy, mỗi bên được giữ lại không cho rũ xuống bằng ba chiếc kẹp tóc óng ánh. – Th…Tha… – Quetz vừa chỉ vào mặt cô nhóc vừa lắp bắp.

– Tha…gì? Không lẽ anh quên luôn em rồi sao? – Cô nhóc phồng má cau mày, tay chống nạnh nhìn anh quái nhân như đang quở trách. Cô chỉ lên ngực mình và nói: – Linh, em là Linh nè, chính anh đã đặt cho em cái tên đó mà!

– À…ờ…Linh… – Quetz gật đầu lia lịa rồi đưa tay xoa trán, không hiểu sao con nhóc này sau sáu năm lại lớn lên giống Thái Dương thế, giờ thì anh hiểu sao mới đầu gặp cậu nhóc anh có chút khó chịu rồi.

Quetz lết từng bước tới chỗ mép nước, gia đình của Mufasa đang ngồi nghỉ ngơi cách đó không xa, chút nữa họ sẽ phải đi tiếp. Anh quái nhân ấn tay xuống lớp rêu, để lại một dấu bàn tay lún xuống, rêu vẫn mềm và dày như khi anh rời khỏi đây sáu năm trước. Anh vốc nước lên rửa mặt, nước ấm và tinh khiết giúp anh phần nào quên được nỗi lo lắng. Quetz cúi xuống và ụp cả mặt xuống dòng nước rồi trồi lên, lắc lắc đầu làm nước bắn tung tóe.

– Anh làm thấy ghê quá. – Linh nói rồi nhúng một chân xuống nước trước mặt anh quái nhân, ấn xuống lớp bùn dưới đáy. – Mà nè, cậu con người ôm anh khóc sướt mướt ở bờ sông phía tây nam là ai vậy?

– Em trai anh. – Quetz đáp rồi đứng dậy, đi vì phía gia đình quái dị long đang đợi ở hàng rào cổ thụ. – Chút nữa đám tụi nhóc đó tới thì trốn đi, đừng có mà trêu chọc tụi nó, nhất là thằng bé tóc trắng ấy. – Anh quái nhân quay mặt lại nói.

– Dạ dạ…tới mệt với anh luôn. – Cô nhóc Linh tinh nghịch nói rồi nhảy thoăn thoắt trên mặt nước biến mất giữa các thân cây đại thụ.

***

Phần bên dưới của thành trì bọc sắt vững trãi bỗng trở nên náo nhiệt khi cái tin bốn người thoát khỏi Thần Lâm mà không hề có quái thú bảo vệ. Mọi người đổ xô ra khỏi cổng thành, bỏ những bàn làm việc và các món cổ vật đang được ghi chép và vẽ lại cùng những miếng kim loại vụn thu được từ phế tích trong rừng. Dân trong thành đổ xô xuống mép nước của bán đảo nhân tạo nơi tòa thành được dựng lên, trèo lên những cái chông gỗ to như cây cột chống nhà bao quanh bức tường kim loại để xem sự lạ. Cái tiếng ồn ào huyên náo đó làm trán Yith nổi gân, gã nheo mắt nhìn vào tờ giấy da, tay cầm bút run lên vì khó chịu. Bên cạnh gã, hai người ghi chép đang nhìn dòng người đầy tò mò, trong tay là những tấm thẻ gỗ đánh ký hiệu phân loại các thứ tìm được.

– Ồn ào gì thế?! Im lặng để ta viết chứ! – Yith thò đầu ra khỏi phòng làm việc ở tầng hai của một ngôi nhà, miệng la quang quát.

– Yith Đại nhân! Gã Minh chăn trâu trở về từ cõi chết kìa! – Một người chỉ ra phía cổng rồi chạy theo những người khác đi theo.

– Ba đứa nhỏ cưỡi nai dẫn dã về đó! – Một người khác nói thêm.

– Ba…cái gì cơ?! – Yith nhoài cả người ra cửa sổ nhìn về phía dòng sông bên ngoài bức tường.

Chiếc xuồng đáy bằng vừa chạm bờ, người dân đã xô tới hỏi chuyện ông chú người Viễn tên Minh, ngoài ông này ra còn vài người khác rơi xuống nhưng chỉ có ông là may mắn còn sống. Họ né xa hai con nai đỏ khi chúng bước lên bờ, theo sau là ba đứa nhóc khoác áo choàng, mặt quấn khăn quàng kín mít. Người dân ở đây không tin tưởng người lạ lắm, phần lớn đều mất người thân do bọn thổ phĩ và bọ máy mà mật thám của chúng thì ở khắp nơi. Ba đứa trẻ hành tung bí ẩn đối với họ là một mối họa tiềm tàng, đối với cuộc sống của họ và những người thân còn sót lại.

Yith đứng trên trước cổng thành nhìn xuống, hai bên là hai người khoác áo da giống gã, mặt và tay cũng đầy các hình săm chữ nhật nhưng khác màu. Gã không thích ra khỏi chỗ làm việc, cũng không thích đứng cạnh con người, chủng tộc gã coi là hạ đẳng. Chính vì thế những chuyện huyên náo này, những chuyện buộc gã phải rời khỏi phòng và len lỏi vào giữa dòng người làm gã cực kỳ khó chịu.

– Này đám kia! Đứng lại đó! – Yith gào lên rồi bước xuống con đường dẫn xuống bờ sông, theo sau là hai người đồng tộc cầm súng ống nòng lớn.

– Ôi lạy Đức ông… – Vài người bỗng chắp tay khấn vái khi Yith đi ngang qua, dường như khả năng của gã được tất cả ở đây biết tới.

Gã nhìn một lượt qua ba đứa nhóc khoác áo choàng, hắng giọng rồi nói:

– Ta rất cảm kích việc các nhóc đã cứu người của ta. Nhưng việc làm ta lo lắng là các nhóc đã băng qua Thần Lâm, không có đại diện của phe bên đó dẫn về, mà còn lại chở thêm một người bị…

– Thật ra…Keto Ca chỉ đường cho bọn em ạ.

Cái giọng nói quen thuộc đến đau đớn đó như găm vào màng nhĩ Yith, cả cái tên đó nữa, “Keto Ca”. Gã ghét cay ghét đắng cái thằng nhãi đó, kẻ đã cướp Quetz khỏi gã, thằng nhãi đang đứng trước mặt gã.

– Thái Dương… – Yith vừa nói vừa thở khò khè, tay đưa lên, mắt nheo lại cùng với một nụ cười khát máu, lần này Quetz không có ở đây, lần này gã có thể nhổ cái gai trong mắt mình một lần và mãi mãi. – Số mày tận rồi con…

– Cha chả…anh tính làm gì các ân nhân đã cứu mạng người của chúng ta vậy Yith Huynh? – Cái giọng điềm tĩnh của Jean vang lên làm Yith hạ tay xuống ngay lặp tức.

– C-có làm gì đâu… – Yith lắp ba lắp bắp rồi đảo mắt nhìn quanh, tránh giáp nhìn thẳng vào con mắt đỏ thẫm, đầy quyền uy của Jean, thượng cấp của gã.

Jean nhảy chân sáo xuống con đường đất nhanh thoăn thoắt, một tay chắp sau lưng, tay kia cầm tầu thuốc, miệng phì phèo khói trắng. Anh dừng lại trước ba đứa nhóc, có vẻ như anh vẫn chưa nhận ra ba người đã ở cùng anh và Quetz ở thị trấn của bà Marcela.

– Chúng ta có gì ở đây nhỉ? – Anh quái nhân hỏi.

– Anh Jon, tụi em nè. – Thái Dương mỉm cười rồi cởi áo trùm đầu ra.

Mặt Jean ngay lặp tức tái mét, cái thần thái lúc nãy biến mất khi chân anh bủn rủn, anh ngã người ra sau như sắp xỉu tới nơi nhưng may mà Yith đỡ được. Mắt anh quái nhân trợn lên nhìn khi Lợi và Mỹ Nguyệt cũng cởi nón trùm ra, miệng anh nói lắp bắp:

– M-ma-mấy đ-đư-đứa…

– Keto Ca bảo bọn em tới đây. – Thái Dương cười khúc khích khi thấy bộ dạng của Jean.

– Ớ…em đã gặp cậu ta rồi à? – Jean lảo đảo đứng dậy trước sự ngạc nhiên của mọi người, họ chưa bao giờ thấy chỉ huy của họ sốc đến vậy, thậm chí trước mặt Quetz Xolotl, anh cũng không hề nao núng. Thế mà vừa mới thấy cậu nhóc tóc trắng, suýt chút nữa anh đã té xỉu. Anh quái nhân lắc đầu rồi rủa thầm: – Cái tên ôn dịch đó, cứ thích đùn đẩy công việc cho mình. Thôi mấy đứa theo anh vào nghỉ ngơi đi, tối Quetz sẽ tới đây.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Quetz bước đi một cách hờ hững vào trung tâm Thần Lâm, theo sau Mufasa và hai người con của ông, để lại những dấu chân trên lớp rêu mềm. Anh quái nhân đặt đầu ngón tay lên điếu thuốc, miệng rít một hơi dài rồi nhả thuốc ra, anh không ngờ rằng ba đứa nhóc, đặc biệt là Thái Dương lại có thể mò đến tận đây. Nhưng anh không mấy lo lắng, cậu nhóc tóc trắng nồng nặc mùi của anh, như cũng đủ khiến lũ thú dữ tránh xa họ khi họ băng qua khu rừng. Dựa lưng vào một thân cây cổ thụ, Quetz khoanh chân nhìn khi bốn con quái dị long lông trắng khác chạy tới, chạm mũi vào người Mufasa và hai người đã đi cùng ông như chào hỏi. Anh thở dài, đã lâu rồi họ mới trở về nơi này, một nơi họ từng gọi là nhà suốt nhiều thế kỷ.

– Anh Quetz!

Cái giọng eo éo đến chói tai đó vang lên là Quetz thở dài, anh đảo mắt rồi đưa tay ngoáy tai khi những bước chân ấn nhẹ lên mặt nước tới ngày càng gần. Anh quái nhân nhắm mắt lại một cách khó chịu, mặt ngẩng lên trên giả đò như không nghe thấy gì khi cô nhóc trạc tuổi Thái Dương dừng sững lại trước mặt mình. Anh thực sự không muốn thấy con nhóc phiền phức này, sáu năm trước vẫn vậy, bây giờ vẫn thế, cô vẫn là một nỗi phiền toái mà dường như tồn tại chỉ để tra tấn anh.

– Nà, anh Quetz à, mở mắt ra đi mà. – Anh quái nhân có thể cảm thấy bàn tay của cô nhào nặn mặt anh như một cục bột, Quetz vẫn giữ khuôn mặt cau có chun lại, quyết không chịu thua. Chợt cô nhóc nói với giọng bướng bỉnh: – Anh mà không chịu mở mắt ra là em méc Chullachaki Đại nhân đó.

– Méc mới chả mỏ. – Quetz thở dài chịu thua rồi hạ mặt xuống, một mắt anh mở ra liền kéo theo cả mắt kia khi anh há hốc. Cô nhóc trước mặt anh trông quá giống cậu nhóc tóc trắng mà anh đặc biệt quan tâm, cũng là mái tóc trắng đó và đôi mắt tím đó. Nhưng thay vì mái tóc xòe ra ở phía trước và buộc lại thành một chiếc đuôi ngựa nhỏ ở phía sau, mái tóc ngắn của cô nhóc rũ xuống lưng chừng gáy như khi cậu nhóc kia xõa tóc ra. Phần mái phía trước cũng được chãi chuốt gọn gàng theo tỷ lệ ba bảy, mỗi bên được giữ lại không cho rũ xuống bằng ba chiếc kẹp tóc óng ánh. – Th…Tha… – Quetz vừa chỉ vào mặt cô nhóc vừa lắp bắp.

– Tha…gì? Không lẽ anh quên luôn em rồi sao? – Cô nhóc phồng má cau mày, tay chống nạnh nhìn anh quái nhân như đang quở trách. Cô chỉ lên ngực mình và nói: – Linh, em là Linh nè, chính anh đã đặt cho em cái tên đó mà!

– À…ờ…Linh… – Quetz gật đầu lia lịa rồi đưa tay xoa trán, không hiểu sao con nhóc này sau sáu năm lại lớn lên giống Thái Dương thế, giờ thì anh hiểu sao mới đầu gặp cậu nhóc anh có chút khó chịu rồi.

Quetz lết từng bước tới chỗ mép nước, gia đình của Mufasa đang ngồi nghỉ ngơi cách đó không xa, chút nữa họ sẽ phải đi tiếp. Anh quái nhân ấn tay xuống lớp rêu, để lại một dấu bàn tay lún xuống, rêu vẫn mềm và dày như khi anh rời khỏi đây sáu năm trước. Anh vốc nước lên rửa mặt, nước ấm và tinh khiết giúp anh phần nào quên được nỗi lo lắng. Quetz cúi xuống và ụp cả mặt xuống dòng nước rồi trồi lên, lắc lắc đầu làm nước bắn tung tóe.

– Anh làm thấy ghê quá. – Linh nói rồi nhúng một chân xuống nước trước mặt anh quái nhân, ấn xuống lớp bùn dưới đáy. – Mà nè, cậu con người ôm anh khóc sướt mướt ở bờ sông phía tây nam là ai vậy?

– Em trai anh. – Quetz đáp rồi đứng dậy, đi vì phía gia đình quái dị long đang đợi ở hàng rào cổ thụ. – Chút nữa đám tụi nhóc đó tới thì trốn đi, đừng có mà trêu chọc tụi nó, nhất là thằng bé tóc trắng ấy. – Anh quái nhân quay mặt lại nói.

– Dạ dạ…tới mệt với anh luôn. – Cô nhóc Linh tinh nghịch nói rồi nhảy thoăn thoắt trên mặt nước biến mất giữa các thân cây đại thụ.

***

Phần bên dưới của thành trì bọc sắt vững trãi bỗng trở nên náo nhiệt khi cái tin bốn người thoát khỏi Thần Lâm mà không hề có quái thú bảo vệ. Mọi người đổ xô ra khỏi cổng thành, bỏ những bàn làm việc và các món cổ vật đang được ghi chép và vẽ lại cùng những miếng kim loại vụn thu được từ phế tích trong rừng. Dân trong thành đổ xô xuống mép nước của bán đảo nhân tạo nơi tòa thành được dựng lên, trèo lên những cái chông gỗ to như cây cột chống nhà bao quanh bức tường kim loại để xem sự lạ. Cái tiếng ồn ào huyên náo đó làm trán Yith nổi gân, gã nheo mắt nhìn vào tờ giấy da, tay cầm bút run lên vì khó chịu. Bên cạnh gã, hai người ghi chép đang nhìn dòng người đầy tò mò, trong tay là những tấm thẻ gỗ đánh ký hiệu phân loại các thứ tìm được.

– Ồn ào gì thế?! Im lặng để ta viết chứ! – Yith thò đầu ra khỏi phòng làm việc ở tầng hai của một ngôi nhà, miệng la quang quát.

– Yith Đại nhân! Gã Minh chăn trâu trở về từ cõi chết kìa! – Một người chỉ ra phía cổng rồi chạy theo những người khác đi theo.

– Ba đứa nhỏ cưỡi nai dẫn dã về đó! – Một người khác nói thêm.

– Ba…cái gì cơ?! – Yith nhoài cả người ra cửa sổ nhìn về phía dòng sông bên ngoài bức tường.

Chiếc xuồng đáy bằng vừa chạm bờ, người dân đã xô tới hỏi chuyện ông chú người Viễn tên Minh, ngoài ông này ra còn vài người khác rơi xuống nhưng chỉ có ông là may mắn còn sống. Họ né xa hai con nai đỏ khi chúng bước lên bờ, theo sau là ba đứa nhóc khoác áo choàng, mặt quấn khăn quàng kín mít. Người dân ở đây không tin tưởng người lạ lắm, phần lớn đều mất người thân do bọn thổ phĩ và bọ máy mà mật thám của chúng thì ở khắp nơi. Ba đứa trẻ hành tung bí ẩn đối với họ là một mối họa tiềm tàng, đối với cuộc sống của họ và những người thân còn sót lại.

Yith đứng trên trước cổng thành nhìn xuống, hai bên là hai người khoác áo da giống gã, mặt và tay cũng đầy các hình săm chữ nhật nhưng khác màu. Gã không thích ra khỏi chỗ làm việc, cũng không thích đứng cạnh con người, chủng tộc gã coi là hạ đẳng. Chính vì thế những chuyện huyên náo này, những chuyện buộc gã phải rời khỏi phòng và len lỏi vào giữa dòng người làm gã cực kỳ khó chịu.

– Này đám kia! Đứng lại đó! – Yith gào lên rồi bước xuống con đường dẫn xuống bờ sông, theo sau là hai người đồng tộc cầm súng ống nòng lớn.

– Ôi lạy Đức ông… – Vài người bỗng chắp tay khấn vái khi Yith đi ngang qua, dường như khả năng của gã được tất cả ở đây biết tới.

Gã nhìn một lượt qua ba đứa nhóc khoác áo choàng, hắng giọng rồi nói:

– Ta rất cảm kích việc các nhóc đã cứu người của ta. Nhưng việc làm ta lo lắng là các nhóc đã băng qua Thần Lâm, không có đại diện của phe bên đó dẫn về, mà còn lại chở thêm một người bị…

– Thật ra…Keto Ca chỉ đường cho bọn em ạ.

Cái giọng nói quen thuộc đến đau đớn đó như găm vào màng nhĩ Yith, cả cái tên đó nữa, “Keto Ca”. Gã ghét cay ghét đắng cái thằng nhãi đó, kẻ đã cướp Quetz khỏi gã, thằng nhãi đang đứng trước mặt gã.

– Thái Dương… – Yith vừa nói vừa thở khò khè, tay đưa lên, mắt nheo lại cùng với một nụ cười khát máu, lần này Quetz không có ở đây, lần này gã có thể nhổ cái gai trong mắt mình một lần và mãi mãi. – Số mày tận rồi con…

– Cha chả…anh tính làm gì các ân nhân đã cứu mạng người của chúng ta vậy Yith Huynh? – Cái giọng điềm tĩnh của Jean vang lên làm Yith hạ tay xuống ngay lặp tức.

– C-có làm gì đâu… – Yith lắp ba lắp bắp rồi đảo mắt nhìn quanh, tránh giáp nhìn thẳng vào con mắt đỏ thẫm, đầy quyền uy của Jean, thượng cấp của gã.

Jean nhảy chân sáo xuống con đường đất nhanh thoăn thoắt, một tay chắp sau lưng, tay kia cầm tầu thuốc, miệng phì phèo khói trắng. Anh dừng lại trước ba đứa nhóc, có vẻ như anh vẫn chưa nhận ra ba người đã ở cùng anh và Quetz ở thị trấn của bà Marcela.

– Chúng ta có gì ở đây nhỉ? – Anh quái nhân hỏi.

– Anh Jon, tụi em nè. – Thái Dương mỉm cười rồi cởi áo trùm đầu ra.

Mặt Jean ngay lặp tức tái mét, cái thần thái lúc nãy biến mất khi chân anh bủn rủn, anh ngã người ra sau như sắp xỉu tới nơi nhưng may mà Yith đỡ được. Mắt anh quái nhân trợn lên nhìn khi Lợi và Mỹ Nguyệt cũng cởi nón trùm ra, miệng anh nói lắp bắp:

– M-ma-mấy đ-đư-đứa…

– Keto Ca bảo bọn em tới đây. – Thái Dương cười khúc khích khi thấy bộ dạng của Jean.

– Ớ…em đã gặp cậu ta rồi à? – Jean lảo đảo đứng dậy trước sự ngạc nhiên của mọi người, họ chưa bao giờ thấy chỉ huy của họ sốc đến vậy, thậm chí trước mặt Quetz Xolotl, anh cũng không hề nao núng. Thế mà vừa mới thấy cậu nhóc tóc trắng, suýt chút nữa anh đã té xỉu. Anh quái nhân lắc đầu rồi rủa thầm: – Cái tên ôn dịch đó, cứ thích đùn đẩy công việc cho mình. Thôi mấy đứa theo anh vào nghỉ ngơi đi, tối Quetz sẽ tới đây.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN