Genesis: New Dawn - Chương 37: Gia đình rạn vỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Genesis: New Dawn


Chương 37: Gia đình rạn vỡ


– Anh…đã làm gì?

Giọng của Jean rỗng tuếch và cay đắng, mắt anh nhìn chòng chọc vào Yith đang ngồi giữa những mảnh kính vỡ nát, đầu hắn cúi gục xuống và khuôn mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, mặc cho vết thương đang chảy máu. Anh đưa mắt nhìn Thái Dương đã bị kéo khỏi người Quetz, kẹp chặt giữa Mỹ Nguyệt và Linh. Dù vậy anh vẫn thấy các vết bầm trên người cậu thiếu niên, đứa trẻ trước mắt. Từng vết tím sẫm hằn lên làn da trắng nõn, gây ra bởi các ngón tay thô ráp, những ngón tay đã xoa vai khen ngợi anh sau một trận chiến, các ngón tay đã làm hại Thái Dương.

“Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà!” Cái giọng quang quác, đầy sát ý của Quetz vang vọng trong đầu Jean, và sự sáng tỏ rơi xuống đầu anh như một quả tạ. Yith, vị huynh trưởng tốt bụng, cứng đầu nhưng hết lòng vì đồng đội của anh đã làm nhiều hơn là khiến Thái Dương mà anh coi là em trai, như Jean đã coi Quetz như anh em. Không, Jean nghĩ, vị huynh trưởng “đáng kính” đây đã vượt xa cái ngưỡng đánh đập thông thường, hành động của hắn chỉ có thể gọi là biến thái và bệnh hoạn. Cuối cùng, anh ma cà rồng quay mặt khỏi Thái Dương, đôi mắt đỏ ngầu màu máu nhìn đôi mắt nâu như đang cầu xin của Yith. Anh nhìn hắn ngồi giữa các mảnh vỡ của chiếc bàn. Đây có phải là vị huynh trưởng kính yêu của anh? Một tên hiếp dâm bệnh hoạn? Anh ta có hiểu rõ tầm nghiêm trọng của việc làm của anh ta không? Anh ta đang tuyệt vọng cầu xin sự tha thứ của Quetz, của anh hay của Thái Dương? Jean không rõ, anh chỉ biết là con tim lạnh lẽo của mình, thứ mà anh nghĩ không thể đau đớn, quặn lại một cách đầy khó hiểu.

Jean loạng choạng dựa lên tường, một tay quặp lấy ngực áo, tay kia bấu lấy bức tường, mạnh tới nỗi bóp nát lớp gỗ và xi măng. Điếu thuốc trên môi Jean rơi xuống khi tiếng cười khành khạch man rợ bật ra từ miệng anh, rộng ngoác đến tận mang tai, dị dạng và đầy nỗi buồn. Ngân Thứ nhìn bạn mình đang cười lớn dần, anh biết điều đó nghĩa là gì, mỗi người có một thể hiện khác nhau, Quetz nổi cơn lôi đình, anh thì nằm vật vờ, Jean thì… Lần cuối anh Mi-go tóc vàng thấy Jean cười như vậy, một bầy người máy đang bao vây anh, trên dưới chục mũi thương đâm xuyên người anh, nhấc bổng anh lên. Nhưng Jean vẫn cười, trong đau đớn và tuyệt vọng, tiếng cười rùng rợn đó vẫn ám ảnh anh tới ngày hôm nay.

– C-có gì…b-buồn cười chứ? – Linh lắp bắp hỏi.

– Oh mon dieu, n’est-ce pas hilarant? – Jean thốt lên, chân dẫm lên điếu thuốc cháy dở. Anh đặt tay lên mặt và lắc đầu, cố nói qua tràng cười đau đớn: – Suốt thời gian qua…tôi cứ nghĩ…tôi cứ nghĩ…anh tốt lắm cơ, anh vĩ đại lắm cơ. Nhưng không ngờ Yith à… – Jean ngẩng gương mặt ướt đẫm, méo xệch lên. – Tôi không ngờ rằng Quetz lại nhận ra được bản chất của anh trước tôi đấy.

– Khốn nạn… – Quetz cựa quậy, cố kéo mình về phía Yith.

– Câm mồm đi! – Jean thẳng chân đá vào đầu Quetz và đạp lên đầu anh giữ xuống. – Tao chưa nói xong thì mày chả có cơ hội mở miệng ra đâu, vous demi bâtard Mexicain. Còn anh… – Anh mà cà rồng quay qua Yith, nhìn vết thương đang bắt đầu lành với tốc độ chóng mặt. – Một lời giải thích…bọn tôi đáng được biết.

– Jean, anh…

– Không phải ở đây. – Jean gầm gừ, anh giở chân lên, người cúi xuống nắm lấy áo Quetz lôi xền xệt qua mặt Yith ra khoang chỉ huy, không nói cũng biết gã kia đang lết theo, đầy sợ hãi và lo lắng.

***

– Tao sẽ không hối hận việc này. – Yith thề khi hắn nhìn xuống cậu bé tóc trắng mười lăm tuổi bên dưới mình. – Dù mày có khóc lóc hay la hét, tao sẽ không dừng lại. Dù mày có làm hay nói gì…tất cả đều trống rỗng và vô giá trị. Bởi vì mày là như thế đấy, Thái Dương “yêu dấu” à. – Ngón tay của hắn nắm chặt lấy mái tóc trắng và kéo mạnh. – Trống rỗng và vô giá trị.

Đôi mắt tím mở to, nhìn vào gã da đỏ mắt nâu. Một tiếng cười đột nhiên bật ra từ giữa môi khô nứt của hắn khi giọng nói run run yếu ớt cất lên:

– Anh…Isu…

– Mày gần như là hoàn hảo, Thái Dương. – Yith liếm môi, mắt hắn mở to, nhìn cậu bé bên dưới, để mồ hôi rơi xuống mặt cậu. – Mày nhìn tao không tin được chuyện này, mày kêu khóc và cầu xin theo lệnh tao. Cơ thể mày vặn vẹo và bầm tím dưới tay tao. Cứ như là mày được tạo ra cho tao vậy, Thái Dương. Một sự giải thoát hoàn hảo.

– Anh Isu, làm ơn dừng lại đi! – Thái Dương kêu lên, cầu xin gã đàn ông lớn hơn trong tuyệt vọng. – Làm ơn dừng việc này lại! Anh không cần làm thế này.

– Tao sẽ không dừng. Không thể dừng.

– Anh cần giúp đỡ!

– Không! – Gã người da đỏ gầm lên, giọng của hắn trầm và căng thẳng. Hắn cúi xuống và liếm lên cổ cậu bé, một nụ cười móm méo nở trên môi hắn khi hắn nói tiếp: – Không. Tao không thể chịu nổi một đêm nữa chiến đấu với bản thân tao. Mày có biết cảm giác đó thế nào không? Phải nhìn người mình yêu quý trong tay kẻ khác trong khi mọi tình cảm của mình dành cho người đó bị từ chối thẳng thừng? Và những giấc mơ…tao đã mơ tao có khoái cảm khi khiến Quetzy đau đớn. Tao tỉnh dậy mà kinh tởm chính tao. Nhưng mày…chính mày đã tự chuốc lấy việc này. Có thể mày không nhận ra, Thái Dương, nhưng thực sự là vậy. Mọi người đều lú lẫn hết rồi. Quetzy, Jean, Ngân Thứ, cả lũ bạn của mày. Chúng nghĩ mày là con người ngọt ngào, hoàn hảo, nhưng không phải vậy. Mày là một món đồ chơi, không hơn không kém.

– Đừng… – Thái Dương khóc nấc khi tay của Yith bỏ tóc cậu ra.

Gã người da đỏ vuốt mặt cậu đầy nhạo báng, lau đi nước mắt trên má cậu bé trước khi di chuyển xuống cái cổ gầy. Móng tay cào vào xương đòn, để lại các vết xước đỏ. Hai bàn tay di chuyển, xé toạc quần áo, để lộ một cơ thể mảnh khảnh, tuyệt đẹp và hoàn hảo.

– Tao sẽ không hối hận. – Yith lặp lại, miệng há ra và cắn xuống, để tiếng hét đau đớn ngọt ngào đó chảy vào tai mình.

***

Lợi nhìn chỗ Yith ngã xuống ánh sáng bị bẻ cong qua các mảnh kính vỡ, lấp lánh trên vũng máu đỏ lênh láng. Thật buồn cười làm sao khi mặt bàn vỡ nát dưới sức nặng của Yith. Nó thật giống như gia đình của họ hiện giờ. Thở lúc này thật khó khăn, khi mà đầu óc cậu thiếu niên da ngăm còn chưa nhận thức rõ mọi chuyện vừa xảy ra. Nó quá nhay, quá khủng khiếp, năng lực của họ, sức mạnh của họ, cảm xúc của họ. Tất cả bùng cháy trước mặt Lợi, như thể cậu phải đứng trước mặt trời với đôi mắt khép chặt, da cậu phỏng rát bởi làn sống thịnh nộ và sợ hãi đó. Cậu có thể cảm thấy Linh, Mỹ Nguyệt và Thái Dương, bạn cậu, em trai cậu, đang nhìn mình, và cậu biết cậu phải nói gì đó, bất cứ thứ gì. Nhưng không có lời lẽ nào được cất lên.

– L-Lôi? – Tiếng nói ngần ngại và yếu ớt của Thái Dương bật khỏi đôi môi run run.

– Th-thằng khốn đó… – Môi Lợi cuối cùng cũng bật ra được tiếng nói, kèm theo những giọt nước mắt rơi xuống. – Thằng quái vật đáng kinh tởm…

Quái vật. Thái Dương đã nghe Lợi gọi Quetz và Jean là quái vật nhiều lần, chủ yếu là vì sự khác thường của họ. Nhưng cái từ đó nghe thật cay đắng khi nói về Yith, như thể cậu thực sự nghĩ hắn là thứ kinh tởm không nên tồn tại. Cậu thiếu niên tóc trắng chưa bao giờ nghĩ gã người da đỏ là một con quái vật. Cậu sợ hắn, nhưng cậu cũng thấy tiếc cho hắn. Cậu ngưỡng mộ hắn vì quý mến Quetz, nhưng cậu cũng không muốn nhìn hắn nữa. Nhưng có một điều Thái Dương chắc chắn, điều đó là Yith vẫn là một người bình thường, một sinh vật sống dù bị tổn thương nhưng không bao giờ là một con quái vật.

– Em…xin lỗi… – Thái Dương khẽ nói.

– Thái Dương! Sao em lại xin lỗi?! – Mỹ Nguyệt thốt lên, lòng cô quặn lại khi thấy cậu em trai mình như thế này sau mọi chuyện.

– Em không muốn hủy hoại cuộc sống của mọi người. – Thái Dương đáp, đầu dựa lên vai chị mình. – Em không muôn anh Jean…hay anh Ngân Thứ…hay bất cứ ai biết. Nhưng Keto Ca…

– Thái Dương, – Linh đặt tay lên mặt bạn mình. – mình biết cậu hơi khó chịu với lão rồng già ấy, nhưng cậu cũng đừng nên như vậy. Anh ấy quan tâm cậu nhiều lắm. – Mắt cô hướng về cánh cửa ba người kia đã đóng lại. – Quetz có thể cộc cằn và tàn bạo, nhưng anh ấy cũng trung thành và tốt bụng lắm. Nên đừng giận gì anh ấy nhé? Quetz chỉ rất yêu cậu thôi.

– Hai người…không giận mình vì không nói gì sao? – Thái Dương run lẩy bẩy trong tay Mỹ Nguyệt.

– Chị không thể giận em vì một chuyện như thế này. – Mỹ Nguyệt lắc đầu. – Chị ước em nói với chị sớm hơn nhưng chị biết em sẽ nói khi thời gian đến mà.

Sự nhẹ nhõm tràn qua Thái Dương khi chị cậu nói câu đó, Lợi cũng quay lại ôm chặt lấy cậu, khóc không thành tiếng. Khi cậu thiếu niên tóc trắng thấy ánh nhìn ủng hộ của Linh và Mỹ Nguyệt, cậu cảm thấy sự lo lắng đã phần nào rời khỏi tâm trí cậu. sóng gió vẫn còn, nhưng thật tốt khi Thái Dương thấy gia đình chắp vá này vẫn quan tâm tới cậu mặc cho hoàn cảnh này. Nó giống như một sự an ủi êm dịu, giống như những cử chỉ quan tâm của Quetz. Cậu thiếu niên nhíu mày khi nghĩ về anh mình. Cậu đã thấy Quetz tức giận và bạo lực như vậy rồi, nó luôn làm cậu hơi sợ anh nhưng cậu biết anh muốn bảo vệ cậu. Tuy nhiên quả đấm đó, nó thật khác với những đòn tấn công anh hay tung ra. Thông thường Quetz sẽ thẳng tay giết tất, trong lòng tràn ngập tức giận và thỏa mãn, Nhưng hẳn là anh phải đau đớn lắm khi phải làm vậy, hành động của anh là một sự kết hợp của đau đớn và thất vọng. Thái Dương biết Quetz không phải chỉ đang giận Yith vì đã làm hại cậu, anh giận hắn vì đã phản bội lòng tin của anh.

– Anh… – Ngân Thứ chợt đứng dậy, đôi mắt lờ đờ nhìn ra phía cửa. Anh chàng tóc vàng vừa bước ra cửa vừa thều thào: …anh ra xem họ thế nào đây.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

– Anh…đã làm gì?

Giọng của Jean rỗng tuếch và cay đắng, mắt anh nhìn chòng chọc vào Yith đang ngồi giữa những mảnh kính vỡ nát, đầu hắn cúi gục xuống và khuôn mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, mặc cho vết thương đang chảy máu. Anh đưa mắt nhìn Thái Dương đã bị kéo khỏi người Quetz, kẹp chặt giữa Mỹ Nguyệt và Linh. Dù vậy anh vẫn thấy các vết bầm trên người cậu thiếu niên, đứa trẻ trước mắt. Từng vết tím sẫm hằn lên làn da trắng nõn, gây ra bởi các ngón tay thô ráp, những ngón tay đã xoa vai khen ngợi anh sau một trận chiến, các ngón tay đã làm hại Thái Dương.

“Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà!” Cái giọng quang quác, đầy sát ý của Quetz vang vọng trong đầu Jean, và sự sáng tỏ rơi xuống đầu anh như một quả tạ. Yith, vị huynh trưởng tốt bụng, cứng đầu nhưng hết lòng vì đồng đội của anh đã làm nhiều hơn là khiến Thái Dương mà anh coi là em trai, như Jean đã coi Quetz như anh em. Không, Jean nghĩ, vị huynh trưởng “đáng kính” đây đã vượt xa cái ngưỡng đánh đập thông thường, hành động của hắn chỉ có thể gọi là biến thái và bệnh hoạn. Cuối cùng, anh ma cà rồng quay mặt khỏi Thái Dương, đôi mắt đỏ ngầu màu máu nhìn đôi mắt nâu như đang cầu xin của Yith. Anh nhìn hắn ngồi giữa các mảnh vỡ của chiếc bàn. Đây có phải là vị huynh trưởng kính yêu của anh? Một tên hiếp dâm bệnh hoạn? Anh ta có hiểu rõ tầm nghiêm trọng của việc làm của anh ta không? Anh ta đang tuyệt vọng cầu xin sự tha thứ của Quetz, của anh hay của Thái Dương? Jean không rõ, anh chỉ biết là con tim lạnh lẽo của mình, thứ mà anh nghĩ không thể đau đớn, quặn lại một cách đầy khó hiểu.

Jean loạng choạng dựa lên tường, một tay quặp lấy ngực áo, tay kia bấu lấy bức tường, mạnh tới nỗi bóp nát lớp gỗ và xi măng. Điếu thuốc trên môi Jean rơi xuống khi tiếng cười khành khạch man rợ bật ra từ miệng anh, rộng ngoác đến tận mang tai, dị dạng và đầy nỗi buồn. Ngân Thứ nhìn bạn mình đang cười lớn dần, anh biết điều đó nghĩa là gì, mỗi người có một thể hiện khác nhau, Quetz nổi cơn lôi đình, anh thì nằm vật vờ, Jean thì… Lần cuối anh Mi-go tóc vàng thấy Jean cười như vậy, một bầy người máy đang bao vây anh, trên dưới chục mũi thương đâm xuyên người anh, nhấc bổng anh lên. Nhưng Jean vẫn cười, trong đau đớn và tuyệt vọng, tiếng cười rùng rợn đó vẫn ám ảnh anh tới ngày hôm nay.

– C-có gì…b-buồn cười chứ? – Linh lắp bắp hỏi.

– Oh mon dieu, n’est-ce pas hilarant? – Jean thốt lên, chân dẫm lên điếu thuốc cháy dở. Anh đặt tay lên mặt và lắc đầu, cố nói qua tràng cười đau đớn: – Suốt thời gian qua…tôi cứ nghĩ…tôi cứ nghĩ…anh tốt lắm cơ, anh vĩ đại lắm cơ. Nhưng không ngờ Yith à… – Jean ngẩng gương mặt ướt đẫm, méo xệch lên. – Tôi không ngờ rằng Quetz lại nhận ra được bản chất của anh trước tôi đấy.

– Khốn nạn… – Quetz cựa quậy, cố kéo mình về phía Yith.

– Câm mồm đi! – Jean thẳng chân đá vào đầu Quetz và đạp lên đầu anh giữ xuống. – Tao chưa nói xong thì mày chả có cơ hội mở miệng ra đâu, vous demi bâtard Mexicain. Còn anh… – Anh mà cà rồng quay qua Yith, nhìn vết thương đang bắt đầu lành với tốc độ chóng mặt. – Một lời giải thích…bọn tôi đáng được biết.

– Jean, anh…

– Không phải ở đây. – Jean gầm gừ, anh giở chân lên, người cúi xuống nắm lấy áo Quetz lôi xền xệt qua mặt Yith ra khoang chỉ huy, không nói cũng biết gã kia đang lết theo, đầy sợ hãi và lo lắng.

***

– Tao sẽ không hối hận việc này. – Yith thề khi hắn nhìn xuống cậu bé tóc trắng mười lăm tuổi bên dưới mình. – Dù mày có khóc lóc hay la hét, tao sẽ không dừng lại. Dù mày có làm hay nói gì…tất cả đều trống rỗng và vô giá trị. Bởi vì mày là như thế đấy, Thái Dương “yêu dấu” à. – Ngón tay của hắn nắm chặt lấy mái tóc trắng và kéo mạnh. – Trống rỗng và vô giá trị.

Đôi mắt tím mở to, nhìn vào gã da đỏ mắt nâu. Một tiếng cười đột nhiên bật ra từ giữa môi khô nứt của hắn khi giọng nói run run yếu ớt cất lên:

– Anh…Isu…

– Mày gần như là hoàn hảo, Thái Dương. – Yith liếm môi, mắt hắn mở to, nhìn cậu bé bên dưới, để mồ hôi rơi xuống mặt cậu. – Mày nhìn tao không tin được chuyện này, mày kêu khóc và cầu xin theo lệnh tao. Cơ thể mày vặn vẹo và bầm tím dưới tay tao. Cứ như là mày được tạo ra cho tao vậy, Thái Dương. Một sự giải thoát hoàn hảo.

– Anh Isu, làm ơn dừng lại đi! – Thái Dương kêu lên, cầu xin gã đàn ông lớn hơn trong tuyệt vọng. – Làm ơn dừng việc này lại! Anh không cần làm thế này.

– Tao sẽ không dừng. Không thể dừng.

– Anh cần giúp đỡ!

– Không! – Gã người da đỏ gầm lên, giọng của hắn trầm và căng thẳng. Hắn cúi xuống và liếm lên cổ cậu bé, một nụ cười móm méo nở trên môi hắn khi hắn nói tiếp: – Không. Tao không thể chịu nổi một đêm nữa chiến đấu với bản thân tao. Mày có biết cảm giác đó thế nào không? Phải nhìn người mình yêu quý trong tay kẻ khác trong khi mọi tình cảm của mình dành cho người đó bị từ chối thẳng thừng? Và những giấc mơ…tao đã mơ tao có khoái cảm khi khiến Quetzy đau đớn. Tao tỉnh dậy mà kinh tởm chính tao. Nhưng mày…chính mày đã tự chuốc lấy việc này. Có thể mày không nhận ra, Thái Dương, nhưng thực sự là vậy. Mọi người đều lú lẫn hết rồi. Quetzy, Jean, Ngân Thứ, cả lũ bạn của mày. Chúng nghĩ mày là con người ngọt ngào, hoàn hảo, nhưng không phải vậy. Mày là một món đồ chơi, không hơn không kém.

– Đừng… – Thái Dương khóc nấc khi tay của Yith bỏ tóc cậu ra.

Gã người da đỏ vuốt mặt cậu đầy nhạo báng, lau đi nước mắt trên má cậu bé trước khi di chuyển xuống cái cổ gầy. Móng tay cào vào xương đòn, để lại các vết xước đỏ. Hai bàn tay di chuyển, xé toạc quần áo, để lộ một cơ thể mảnh khảnh, tuyệt đẹp và hoàn hảo.

– Tao sẽ không hối hận. – Yith lặp lại, miệng há ra và cắn xuống, để tiếng hét đau đớn ngọt ngào đó chảy vào tai mình.

***

Lợi nhìn chỗ Yith ngã xuống ánh sáng bị bẻ cong qua các mảnh kính vỡ, lấp lánh trên vũng máu đỏ lênh láng. Thật buồn cười làm sao khi mặt bàn vỡ nát dưới sức nặng của Yith. Nó thật giống như gia đình của họ hiện giờ. Thở lúc này thật khó khăn, khi mà đầu óc cậu thiếu niên da ngăm còn chưa nhận thức rõ mọi chuyện vừa xảy ra. Nó quá nhay, quá khủng khiếp, năng lực của họ, sức mạnh của họ, cảm xúc của họ. Tất cả bùng cháy trước mặt Lợi, như thể cậu phải đứng trước mặt trời với đôi mắt khép chặt, da cậu phỏng rát bởi làn sống thịnh nộ và sợ hãi đó. Cậu có thể cảm thấy Linh, Mỹ Nguyệt và Thái Dương, bạn cậu, em trai cậu, đang nhìn mình, và cậu biết cậu phải nói gì đó, bất cứ thứ gì. Nhưng không có lời lẽ nào được cất lên.

– L-Lôi? – Tiếng nói ngần ngại và yếu ớt của Thái Dương bật khỏi đôi môi run run.

– Th-thằng khốn đó… – Môi Lợi cuối cùng cũng bật ra được tiếng nói, kèm theo những giọt nước mắt rơi xuống. – Thằng quái vật đáng kinh tởm…

Quái vật. Thái Dương đã nghe Lợi gọi Quetz và Jean là quái vật nhiều lần, chủ yếu là vì sự khác thường của họ. Nhưng cái từ đó nghe thật cay đắng khi nói về Yith, như thể cậu thực sự nghĩ hắn là thứ kinh tởm không nên tồn tại. Cậu thiếu niên tóc trắng chưa bao giờ nghĩ gã người da đỏ là một con quái vật. Cậu sợ hắn, nhưng cậu cũng thấy tiếc cho hắn. Cậu ngưỡng mộ hắn vì quý mến Quetz, nhưng cậu cũng không muốn nhìn hắn nữa. Nhưng có một điều Thái Dương chắc chắn, điều đó là Yith vẫn là một người bình thường, một sinh vật sống dù bị tổn thương nhưng không bao giờ là một con quái vật.

– Em…xin lỗi… – Thái Dương khẽ nói.

– Thái Dương! Sao em lại xin lỗi?! – Mỹ Nguyệt thốt lên, lòng cô quặn lại khi thấy cậu em trai mình như thế này sau mọi chuyện.

– Em không muốn hủy hoại cuộc sống của mọi người. – Thái Dương đáp, đầu dựa lên vai chị mình. – Em không muôn anh Jean…hay anh Ngân Thứ…hay bất cứ ai biết. Nhưng Keto Ca…

– Thái Dương, – Linh đặt tay lên mặt bạn mình. – mình biết cậu hơi khó chịu với lão rồng già ấy, nhưng cậu cũng đừng nên như vậy. Anh ấy quan tâm cậu nhiều lắm. – Mắt cô hướng về cánh cửa ba người kia đã đóng lại. – Quetz có thể cộc cằn và tàn bạo, nhưng anh ấy cũng trung thành và tốt bụng lắm. Nên đừng giận gì anh ấy nhé? Quetz chỉ rất yêu cậu thôi.

– Hai người…không giận mình vì không nói gì sao? – Thái Dương run lẩy bẩy trong tay Mỹ Nguyệt.

– Chị không thể giận em vì một chuyện như thế này. – Mỹ Nguyệt lắc đầu. – Chị ước em nói với chị sớm hơn nhưng chị biết em sẽ nói khi thời gian đến mà.

Sự nhẹ nhõm tràn qua Thái Dương khi chị cậu nói câu đó, Lợi cũng quay lại ôm chặt lấy cậu, khóc không thành tiếng. Khi cậu thiếu niên tóc trắng thấy ánh nhìn ủng hộ của Linh và Mỹ Nguyệt, cậu cảm thấy sự lo lắng đã phần nào rời khỏi tâm trí cậu. sóng gió vẫn còn, nhưng thật tốt khi Thái Dương thấy gia đình chắp vá này vẫn quan tâm tới cậu mặc cho hoàn cảnh này. Nó giống như một sự an ủi êm dịu, giống như những cử chỉ quan tâm của Quetz. Cậu thiếu niên nhíu mày khi nghĩ về anh mình. Cậu đã thấy Quetz tức giận và bạo lực như vậy rồi, nó luôn làm cậu hơi sợ anh nhưng cậu biết anh muốn bảo vệ cậu. Tuy nhiên quả đấm đó, nó thật khác với những đòn tấn công anh hay tung ra. Thông thường Quetz sẽ thẳng tay giết tất, trong lòng tràn ngập tức giận và thỏa mãn, Nhưng hẳn là anh phải đau đớn lắm khi phải làm vậy, hành động của anh là một sự kết hợp của đau đớn và thất vọng. Thái Dương biết Quetz không phải chỉ đang giận Yith vì đã làm hại cậu, anh giận hắn vì đã phản bội lòng tin của anh.

– Anh… – Ngân Thứ chợt đứng dậy, đôi mắt lờ đờ nhìn ra phía cửa. Anh chàng tóc vàng vừa bước ra cửa vừa thều thào: …anh ra xem họ thế nào đây.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN