Khi Nữ Phụ Thành Thành Nhân Vật Chính - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
228


Khi Nữ Phụ Thành Thành Nhân Vật Chính


Chương 32



An Diệp Lạc nghe anh nói vậy, cô im lặng, điều đó khiến cho Tống Nghiêm Tịch trong mắt hiện lên đau đớn. Một lúc sau, giọng An Diệp Lạc đều đều khẽ nói:

– Em kể cho anh nghe một chuyện, sau khi nghe xong rồi thì lúc đó anh hãy quyết định sau!

– Được! Em nói đi, dù như thế nào thì anh cũng sẽ không buông tay em!

Nghe anh khẳng định vậy, An Diệp Lạc chỉ nhếch mép, cô bắt đầu kể cho anh nghe:

– Em thực ra không phải là Diệp Lạc Nguyên!

Nghe cô nói vậy Tống Nghiêm Tịch sững sờ, cô không phải Diệp Lạc Nguyên vậy cô là ai? An Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn biểu hiện của anh, chỉ thấy trong mắt anh là kinh ngạc, khẽ cười, An Diệp Lạc nói tiếp:

– Thân xác này chính xác là của Diệp Lạc Nguyên, còn linh hồn là một người khác tên là An Diệp Lạc, cha mẹ mất sớm, một mình cô gây dựng được công ty phụ tùng oto tuy không có tiếng tăm nhưng cuộc sống rất thoải mái.

Cho tới một ngày, cô bị bọn cướp giật đồ và được một chàng trai giúp đỡ lấy lại được, ban đầu vì cảm ơn chàng trai, cô mời anh ta một bữa cơm, hai người nói chuyện rất hợp ý nhau, sau đó trao đổi số điện thoại.

Lâu dần tin nhắn qua lại khiến cho hai người trở thành người yêu, và đi tới hôn nhân. An Diệp Lạc vì tin tưởng người yêu cũng là chồng chưa cưới cho nên cô đã làm giấy tờ chuyển nhượng cho người chồng chưa cưới kia, được thay mặt cô quản lý công ty khi cô vắng mặt đột xuất.

Trong khi cô đang mong chờ mình sẽ có được hạnh phúc thì một ngày kia, khi cô về nhà đã phát hiện ra một chuyện động trời thì ra anh ta và bạn thân của cô lên kế hoạch từ trước để tiếp cận cô. Sau đó cô bị họ đẩy ngã từ tầng hai mươi rơi xuống, cứ nghĩ rằng cô không có cơ hội sống lại khoing ngờ được ông trời cho cô sống lại nhập vào xác của người tên là Diệp Lạc Nguyên ở năm năm sau!

Nói xong, An Diệp Lạc không nhìn lại anh, cô im lặng để anh tự mình suy nghĩ. Cô biết mình đã có chút tình cảm với anh, cho nên khi quyết định nói cho anh biết cô cũng đã cân nhắc, nếu anh không chấp nhận thì chút tình cảm đó của cô bỏ đi, như vậy cô cũng sẽ không bị tổn thương nhiều.

Tống Nghiêm Tịch nghe cô kể, anh thật không nghĩ trên đời lại có chuyện lạ như vậy, nếu như không phải là cô thì anh sẽ chẳng tin chuyện phi lý này lại có thật. Đồng thời cũng khiến anh hiểu về cô hơn.

Cô là Diệp Lạc Nguyên cũng được, là An Diệp Lạc cũng được. Chỉ cần người đó là cô, như vậy những chuyện khác có quan trọng không?

Khi An Diệp Lạc đứng dậy rời đi, quay lưng, một chút thất vọng trong lòng cô thoáng qua, có lẽ cả đời này cô sẽ chẳng có hạnh phúc cho riêng mình, trở lại căn phòng, nhớ lại mấy ngày qua cùng anh náo loạn trong căn phòng này, một giọt nước mắt khẽ rơi từ trên mi mắt xuống đất.

Nằm trên giường, ôm chiếc gối mà anh đã dùng để gối đầu, trong lòng cô trống trải, có lẽ qua ngày mai, cô lại trở về con người lạnh lùng của mình trước kia. Anh và cô có lẽ chỉ là thoáng qua thôi, coi như một giấc mộng sau hè đi.

Suy nghĩ miên man, khi cô dần thiếp trong giấc ngủ thì cánh cửa “cạch” một tiếng vang lên, cô mở mắt, đôi mắt kinh ngạc nhìn người vừa bước vào trong phòng. Trong đầu thì nghĩ: anh vì sao không rời đi? Sao lại bước vào phòng của cô?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN