Hắc Bạch Long Kiếm
Chương 56: Truy tìm dấu vết địch, gặp lại bóng cố nhân
Tiếng áo bay phần phật, Qua Siêu Sinh lao vút người lên cao ba trượng, ẩn khuất trong những cành cây, một luồng khói xám tựa như mây mờ cuộn về phía đối phương.
Triển Nhược Trần biết lợi hại, thế nhưng chàng lại không lùi bước. Chợt thấy chàng đột ngột tạt ngang người ra hai trượng, hai tay vươn mạnh như đại bàng vẫy cánh vọt lên cao ba trượng, lướt qua khỏi làn khói độc và đáp người trên cây.
Rất nhanh và cũng rất tuyệt diệu, khi Qua Siêu Sinh đáp người xuống quay đầu nhìn thì không thấy Triển Nhược Trần đâu nữa.
Thì ra sau khi gã phóng Khô Cốt độc phấn ra, liền liều mạng bay người lên Không trung, mục đích đương nhiên cũng muốn tránh luồng khói độc đó. Gã ta tin rằng Triển Nhược Trần cũng bay người tránh như gã ta chứ không truy kích, thậm chí Triển Nhược Trần bị trúng khói độc nữa là khác. Nhưng không ngờ…
Qua Siêu Sinh nhìn không thấy Triển Nhược Trần, vừa ngẩng đầu lên, bỗng thấy một bóng người thoắt hiện, gã tung một cánh tay đánh ngược lên, người bay ra phía bên trái ngoài ba trượng.
Qua Siêu Sinh chưa đứng xuống vững, trước mặt đã xuất hiện một người đứng ngạo nghễ, một người mà gã không muốn nhìn thấy chút nào: Triển Nhược Trần!
Cũng trong lúc này, phía bên kia vang lên tiếng quát tháo ầm ĩ, cây cối gãy rào rào!
Triển Nhược Trần mặt lạnh như băng, nói :
– Tính Qua kia, độc phấn của ngươi đã dùng xong rồi đấy!
Qua Siêu Sinh tiếp lời :
– Triển Nhược Trần, ngươi là địch nhân thích đáng nhất ta được gặp trong cuộc đời này!
Triển Nhược Trần lắc nhẹ đầu, nói :
– Ta thực nhìn không ra có điểm gì đáng cho ngươi xưng tụng, nếu thật sự có, thì đó là thủ đoạn sát nhân của ta!
– Ngươi nên biết giết được ta cũng không phải là chuyện đơn giản!
– Bất cứ người nào mà ta giết đều không đơn giản, mà ta lâu nay cũng không xem thường bất cứ địch nhân nào, nhất là đối mặt với các hạ, càng không khinh suất coi thường!
Qua Siêu Sinh chỉ vào túi áo, nói :
– Hóa Cốt độc phấn còn đây, người chớ tưởng rằng ta chỉ có chừng đó!
Triển Nhược Trần chiếu hai luồng nhãn quang rừng rực vào Qua Siêu Sinh, mặt đầy sát cơ, lạnh giọng :
– Ngươi đương nhiên còn, nhưng vấn đề là ta sẽ không để cho ngươi thọc tay vào túi lấy tiếp. Gã tên Qua kia, ngươi không còn bất cứ cơ hội nào nữa đâu!
Qua Siêu Sinh tuyệt đối tin vào lời nói của Triển Nhược Trần, nếu gã ta hơi có bất cứ một động tác nào, thì Triển Nhược Trần sẽ vung đao chém tới ngay. Uy danh của Sương Nguyệt đao trên giang hồ tương truyền đã lâu, nghe đến phải khiếp sợ!
Triển Nhược Trần cất giọng nói :
– Tên Qua kia, chớ có chấn động trong lòng, càng chớ có mạo hiểm ra tay. Nhưng ta cũng cho ngươi một cơ hội giao đấu công bằng, ngươi lấy binh nhãn ra, dốc hết võ công của ngươi ra, ta rất muốn lĩnh giáo võ công tuyệt học của Đại Mạc Cô Lâu bang!
Qua Siêu Sinh đưa ngang hai tay ra, từ từ cởi cặp bao tay bằng da người, nói :
– Tên Triển kia, ta đã cởi bao tay ra, chứng tỏ ra đã không sử dụng Hóa Cốt độc phấn nữa!
Triển Nhược Trần gật đầu tiếp lời :
– Có lúc tiểu nhân cũng có nghĩa cử, ta tin ngươi!
Qua Siêu Sinh quay ngược hai tay, trên tay đã xuất hiện cặp đầu lâu. Gã ta gõ hai chiếc đầu lâu vào nhau, ánh lửa lóe lên rờn rợn, lên giọng thách thức :
– Tên Triển kia, ngươi ra tay đi!
Triển Nhược Trần nghiến răng, nói :
– Trước khi động thủ, ta mong ngươi nói rõ cho ta biết một chuyện.
Qua Siêu Sinh vừa cười vừa khóc, hỏi :
– Chuyện có liên quan đến Kim quả phụ…
Triển Nhược Trần quát lớn cắt ngang lời :
– Ngươi không được gọi ba tiếng “Kim quả phụ” nữa.
Qua Siêu Sinh thoáng ngạc nhiên, Triển Nhược Trần trầm giọng :
– Làm một nữ nhân, sau khi vị trượng phu chết đi, bà ta đau khổ biết nhường nào, sự chịu đựng đó vượt ngoài sức người ta tưởng tượng, là người tức phải biết thông cảm, sao lại cứ gọi “quả phụ”, “quả phụ”? Nhân tính đâu? Nhân nghĩa bỏ đâu? Người như vậy khác gì cầm thú!
Qua Siêu Sinh cụp đôi mày xuống, nói :
– Triển Nhược Trần, đối với lời chỉ trích của ngươi, ta hoàn toàn tiếp thu và rất hiểu, vì Kim quả phụ là nghĩa mẫu của ngươi, ngươi có quyền đòi đạo lý công bằng vì bà ta!
– Ngươi lại muốn tạo cơ hội để ra tay phải không?
Triển Nhược Trần đang nói, Qua Siêu Sinh đã xông lên, đầu lâu bên tay phải múa tít như chong chóng, đầu lâu bên tay trái quay nửa vòng từ dưới bật lên trên, một chiêu hai thức, quỷ dị khó lường.
Triển Nhược Trần lách người tả hữu, thoát một cái người đã thăng cao năm trượng, ánh đao tua tủa đầy trời, tám mười mốt đường đao chụp xuống trên đầu Qua Siêu Sinh.
Không sai, ánh đao dày đặc cả trời, kèm theo làn gió lành lạnh bạt ra, Qua Siêu Sinh hoa mắt, tức tốc búng người bật ngược ra sau, tiếp theo đó là những vệt sáng bay ngược lại phía đối phương.
Chỉ nghe “keng keng keng” ba tiếng vang lên, ba mũi Khô Cốt đinh đã bay mất dạng.
Đáp xuống đất, Qua Siêu Sinh khóc lớn, tiếng khóc chưa dứt, gã lao đầu vào giữa làn đao, hai chiếc đầu lâu quật vùn vụt nhằm đánh vào Triển Nhược Trần.
Triển Nhược Trần né người liên tục, một lần né là tránh qua một đòn trí mệnh của đối phương.
Phía bên kia, cuộc tàn sát lẫn nhau đã đến giây phút nguy ngập. Mười hai tay vệ sĩ áo tro phân thành sáu toán, cứ hai vây đánh một người…
Hỏa Ấn Tinh Quân Phan Đắc Thọ thảm thương nhất, lão ta bị thương cả tay lẫn chân, khiến cho lão ta không thể hạ gục được địch phương, ngược lại bị Khô Cốt trảo đánh nát thịt rách da, áo quần tả tơi.
Đào Kỳ Trung bên ngực phải bị thương, lồi xương, nếu không có Huyền Tiểu Hương chống đỡ e là đã thịt nát xương tan!
Trong rừng tùng, Triển Nhược Trần rống lên một tiếng, tránh đòn trí mệnh của đối phương, đột ngột gập người xoay nhanh lao thẳng vào đối phương, chỉ thấy ánh đao xẹt lên như điện chớp, chín mươi chín đường đao tạo nên một rừng đao bủa khắp người Qua Siêu Sinh.
Có tiếng khóc buồn và thê lương vang lên, nghe ra không giống như tiếng khóc bình thường của Khốc Vương Qua Siêu Sinh.
Vì trong tiếng khóc bình thường của gã ta nghe giống như tiếng cười của mọi người, gã ta không những đang cười, mà còn đang luyện võ công.
Đằng này lại khác, thanh âm tợ như từ Địa Ngục phát ra, từ u minh vọng về, nghe ra đầy đau buồn và tuyệt vọng.
Tiếng khóc còn vang vọng, Qua Siêu Sinh toàn thân đầy máu, ném mạnh chiếc đầu lâu trên tay trái, thân hình tung lộn liên tiếp trên không trung, lao thẳng ra ngoài rừng tùng.
Triển Nhược Trần nhất chiêu đắc thủ, đâu chịu buông tha đối phương, chàng truy đuổi theo không một chút chậm trễ, miệng quát :
– Muốn tẩu thoát hả?
Dưới ánh trăng chiếu tỏa, Triển Nhược Trần đuổi ra khỏi cánh rừng tùng, bỗng thấy Qua Siêu Sinh ở phía trước vọt người lên, tay trái đưa xuống vung về phía sau, một luồng khói màu xám tỏa ra.
Triển Nhược Trần đang bám đuổi theo, không ngờ khi sắp đuổi kịp, đối phương lại kịp thời tung Hóa Cốt độc phấn ra, liền thoắt búng người ra xa…
Tránh qua khỏi làn khói độc, thì Qua Siêu Sinh đã biến mất trong màn đêm.
Ngay lúc này, cạnh rừng tùng lên vang lên những tiếng kêu la kinh thiên động địa.
Triển Nhược Trần nghiến răng, quay người lao về phía đó, thấy giữa không trung ánh đao lóe rạng ngời, máu tuôn như mưa…
Có ba đai hán áo tro chẳng kể sống chết lao tới, ngọn Sương Nguyệt đao trong tay Triển Nhược Trần vút lên, thịt bay tứ phía, máu vọt thành vòi. Ngọn đao bổ tiếp xuống, một tên đại hán bị chẻ một đường thành hai “người nửa”, nhìn thấy phải rùng mình khiếp hãi.
Triển Nhược Trần quát lớn :
– Gã tính Qua đã chạy trốn rồi, các ngươi còn dám chống cự nữa hả?
Ánh đao vung lên, bóng người đổ xuống…
Chàng lao về phía Phan Đắc Thọ cả người đầy máu, thở hổn hển, Đắc Thọ chỉ tay về phía khác, nói :
– Thiếu chủ, nhanh, Đào Kỳ Trung thọ thương không nhẹ!
Triển Nhược Trần nhìn Phan Đắc Thọ đã như một người máu, đáp lại :
– Nhị đương gia cũng thọ thương không nhẹ, tôi trước hết phải đưa Nhị đương gia đến nơi an toàn.
– Không, ta còn chống cự được, nhanh sang cứu Đào Kỳ Trung!
Triển Nhược Trần phóng ánh mắt nhìn thấy Đào Kỳ Trung đang ngồi bệt dưới đất trong lúc Huyền Tiểu Hương thoăn thoắt lao người đánh bật bảy tay đại hán áo tro ra ngoài.
Triển Nhược Trần nghiến răng ken két lao vút người đi, tợ như thiên mã hành vân luồn giữa màn đêm…
Sương Nguyệt đao xé gió vùn vụt, hai đại hán áo tro vật người chết tại chỗ.
Có một tên đại hán khác liều mình lao bổ tới, ngọn đao chưa kịp biến chiêu, Triển Nhược Trần xoay người đạp mạnh, gã ta quay tròn dưới đất hết ngóc đầu nổi.
Bốn tên còn lại thấy Triển Nhược Trần đến liền bỏ Huyền Tiểu Hương vây áp về chàng.
Triển Nhược Trần mặt lạnh như tiền, ngọn đao quét tròn theo thân hình xoay nhanh. Một đòn Khô Cốt trảo vút qua suýt trúng mặt chàng, thanh Sương Nguyệt đao xẹt nhanh rạch tung bụng tên đại hán.
Một tên đại hán khác lao người vào, Sương Nguyệt đao thuận thế lách nhẹ, gã ta đứt ngang người.
Hai tên còn lại sợ hãi lủi mất vào trong rừng. Triển Nhược Trần bảo Huyền Tiểu Hương :
– Dìu Đào Kỳ Trung về phía Nhị đương gia, bảo hộ thận trọng!
Huyền Tiểu Hương đáp :
– Tuân lệnh!
Nói xong, lão lau máu trên mặt và trên tay, đưa tay đỡ Đào Kỳ Trung dậy, hai người dìu nhau khập khiễng đi về phía Phan Đắc Thọ.
Bên kia, giọng Diêu Cương quát lớn :
– Lão phu đánh chết lũ ác quỷ nhà ngươi!
Không ngờ ngay lúc đó, từ trong rừng tùng vang lên tiếng hú tợ như quỷ kêu, bọn đại hán áo tro đang nghênh chiến cũng phát lên tiếng kêu kỳ quái, rồi chạy mất vào rừng tối.
Rất nhanh, chỉ trong tích tắc bọn họ đã biến mất không còn một người.
Không, còn lại thật không ít, tuy nhiên toàn bộ đều nằm trong những vũng máu, hơn một nửa bị đứt lìa tay chân, đầu rời khỏi cổ.
Bọn Tô Kiệt mang người máu đi đến bên cạnh Phan Đắc Thọ, ngồi bịch xuống đất, há miệng thở hồng học như trâu mở cày.
Triển Nhược Trần liền bảo Huyền Tiểu Hương :
– Nhanh đi tìm ngựa lại đây, các ngươi thọ thương nặng như vậy cần trị liệu ngay!
Huyền Tiểu Hương người cũng đầy máu trên sống lưng bị ngọn trảo xé rách da một mảng, trên trán bên trái cũng bị rạch ba đường tươm máu. Lão vòng qua cánh rừng, không lâu sau đã dẫn hai con ngựa tới.
Tô Kiệt vừa thở vừa nói :
– Nhị bảo đầu, làm phiền lão đi tìm ngựa đem về đây thế bọn tôi!
Huyền Tiểu Hương hỏi :
– Tô huynh, ngựa các người để ở đâu?
Tô Kiệt chỉ về phía sơn đạo, trả lời :
– Ở bên kia, không xa!
Huyền Tiểu Hương liền đi ngay. Phan Đắc Thọ nôn nóng hỏi Triển Nhược Trần :
– Lâu chủ thực sự mất tích sao?
Triển Nhược Trần gật đầu nặng nề, chú mắt nhìn ra xa, dưới ánh trăng ảm đạm, thấy đôi mắt của chàng rực đầy uy lực, nói :
– Không sai, mấy ngày nay mọi người trong Kim Gia lâu đều hết sức lo lắng, đây là vấn đề cay nghiệt hệ trọng!
Phan Đắc Thọ nói giọng phẫn nộ :
– Vừa rồi xáp mặt với gã tính Qua kia mấy lần, cũng không thể tra ra bọn hắn bắt Lâu chủ đi đâu, lại cho rằng bọn hắn khoác lác, không ngờ… lại là sự thật!
Triển Nhược Trần nhìn cánh rừng, căm hận nói :
– Cổ nhân nói không sai, đánh răng không chết hậu hoạn khôn lường. Lần trước, chúng ta rộng lượng thả đi không ít nhân vật hắc đạo, không ngờ những tên này lại cấu kết với bọn Đại Mạc Cô Lâu bang, một lòng hủy diệt Kim Gia lâu.
Phan Đắc Thọ nói lớn :
– Cơ nghiệp Kim Gia lâu vững chãi mấy mươi năm, mấy tên tiểu yêu tặc đó dễ gì làm loạn được!
Triển Nhược Trần trầm giọng :
– Đại kế kháng địch cần phải triển khai ngay, tất cả đều đợi Nhị đương gia đến Kim Gia lâu để trù hoạch!
Phan Đắc Thọ vỗ vai Triển Nhược Trần hỏi :
– Thiếu chủ trong lòng đã dự tính thế nào chưa?
Triển Nhược Trần gật gù đáp lại :
– Tôi nghĩ tính chỉ là ý của một người, còn đại kế cần phải có đầy đủ mọi người cùng thương nghị mới có thể tiến hành được!
– Phan mỗ chính là muốn nghe ý kiến của riêng mình Thiếu chủ!
Triển Nhược Trần nghiến răng trả lời :
– Ý của tôi, trước tiên là cố thủ Kim Gia lâu, điều phái toàn bộ võ lực của bốn cấp Lôi, Điện, Nguyệt, Tinh trở về Kim Gia lâu, và tôi cũng đã điều phái rồi!
Ngừng lại giây lát, chàng mở lời khiêm tốn :
– Đợi Nhị đương gia không được nên tôi phải tự tiện hạ lệnh, mong Nhị đương gia lượng thứ cho!
Phan Đắc Thọ cười ha ha, nói :
– Nói gì vậy? Vả lại ý của Thiếu chủ ta tán thành, trước hết tập trung võ lực, sau đó công kích địch nhân, kế hoạch đó còn có gì hơn!
Triển Nhược Trần cười, tiếp lời :
– Tập trung võ lực xong, tôi dự định đi Đại Mạc, Cô Lâu bang là đại bang phái có tổ chức ở Đại Mạc, tôi phải đến đó để thăm dò trực tiếp mới được!
Phan Đắc Thọ vội hỏi :
– Thiếu chủ chuẩn bị dẫn theo bao nhiêu người?
Triển Nhược Trần gượng cười, trả lời :
– Chỉ một mình tôi!
Phan Đắc Thọ lắc đầu, nói :
– Thiếu chủ, điểm này tôi không đồng ý!
Triển Nhược Trần đáp lại :
– Tôi không thể nhìn Cô Lâu bang bắt nghĩa mẫu đi mà không lo nghĩ đến. Nhị đương gia, nghĩa mẫu tôi đã mất đi nam tử đích thân sinh ra, phận nghĩa tử như tôi nếu không ra tay, thì còn gọi là người được sao?
– Thiếu chủ, Cô Lâu bang bắt Lâu chủ đi, người của Kim Gia lâu đều có trách nhiệm, không thể đổ lấy cho ai được. Lâu chủ không chỉ riêng gì nghĩa mẫu của Thiếu chủ, mà còn là chủ nhân tốt của chúng ta, lúc này ai lại không muốn quyết tử vì bà ta? Lại một mình Thiếu chủ đi liều mạng…
Triển Nhược Trần thở ra một tiếng, chợt thấy Huyền Tiểu Hương dẫn ba con ngựa đến, vừa đi vừa cất cao giọng :
– Thiếu chủ, Nhị đương gia, chỉ tìm thấy ba con ngựa, hai con ngựa còn lại…
Triển Nhược Trần bước lên đón, nói :
– Dẫn qua đây, trước hết đỡ Nhị đương gia lên ngựa, thọ thương nặng một người cởi một con, thọ thương nhẹ hai người một con, chúng ta trở về Trường Xuân sơn ngay!
Bảy người cởi trên năm con ngựa, toàn thân đầy máu, chậm rãi đi về phía Kim Gia lâu…
Không có ai nói lên một lời nào, càng không có ai mở miệng cười, lâu lâu Phan Đắc Thọ lại buông ra một câu :
“Lũ khốn nạn!”.
Ai cũng đều biết lão đang chửi bọn Đại Mạc Cô Lâu bang.
Triển Nhược Trần không chửi, nhưng thỉnh thoảng lại nghiến răng trèo trẹo, rõ ràng cơn phẫn nộ trong lòng đang bốc lên ngùn ngụt như ngọn hỏa diệm sơn.
Khi về đến Kim Gia lâu, phương Đông đã hửng sáng. Tin cấp báo đến Cửu Xương các và Như Ý hiên, người chạy đến Đại Kim Gia lâu đầu tiên là Thi Gia Gia. Nàng ta vừa đặt chân đến hành lang, thấy Triển Nhược Trần cả người đầy máu, mặt máy xác xơ, vội lao đến kinh hoàng thốt lên :
– Nhược Trần, chàng thọ thương rồi sao?
Triển Nhược Trần mỉm cười, nắm lấy tay Thi Gia Gia, nói :
– Đây toàn là máu của địch nhân!
Thi Gia Gia nhẹ hẳn người, liền quay sang thi lễ với Phan Đắc Thọ :
– Phan thúc, chào lão!
Phan Đắc Thọ bị thương khắp người, vẫn cười ha hả, nói :
– Nhờ Thiếu chủ đến kịp lúc, mọi chuyện đều yên cả. Ha ha…
Lúc này mọi người băng bó vết thương cho bọn Phan Đắc Thọ, và dọn lên một mâm rượu thịt.
Bọn họ từ trưa qua đến giờ chưa có một giọt nước vào bụng, lúc này là ẩm thực vi tiên, cùng vây quanh bàn ăn như hổ đói.
Lát sau, Đại ty vệ Vô Tình Báo Phí Vân bước nhanh vào Đại Kim lâu, đôi mắt mở to chăm nhìn Đào Kỳ Trung thân thọ trọng thương, vội hỏi :
– Ai gây ra vậy?
Phan Đắc Thọ vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, nói :
– Lão Phí, qua đây, chúng ta cần bàn tính đại kế ngay bây giờ!
Phí Vân thi lễ, đáp lại :
– Nhị đương gia đi đường mệt nhọc, lại gặp địch nhân, trước hết cần nghỉ ngơi đã!
– Ta có thể nghỉ ngơi được sao?
Lúc này tỷ muội Thân Vô Mộ Thân Vô Cầu cùng Cửu công Thân Vô Kỵ hớt hải chạy lại. Thân Vô Kỵ đi đến cạnh bên Triển Nhược Trần, hỏi :
– Sao vậy? Lẽ nào Cô Lâu bang đã cả gan công kích chúng ta?
Triển Nhược Trần đứng dậy, nói :
– Đại cửu công, mời các người ngồi, đợi chúng ta ăn xong rồi cùng thương nghị đại kế kháng địch!
Chính giữa Đại Kim lâu, hai bên chiếc bàn bằng ngọc hình vuông, gồm những người chủ chốt trong Kim Gia lâu.
Phía bên phải có Thân Vô Kỵ, tỷ muội Thân Vô Mộ, Triển Nhược Trần, Thi Gia Gia, cùng phu thê Thụy Lương và đứa con trai Thụy Ngô Hùng…
Bên trái có Phan Đắc Thọ, Phí Vân, Nguyễn Nhị đứng đầu nhóm Bát vệ, còn lại là Cố Ung Đại bảo đầu cấp chữ Lôi, Triệu Kỳ Đại bảo đầu cấp chữ Điện, Tăng Tú Hùng Đại bảo đầu cấp chữ Nguyệt, Vu Hoành Đại bảo đầu cấp chữ Tinh…
Bầu không khí trong Đại Kim lâu trở nên tĩnh lặng, đến nỗi một cái kim rơi cũng nghe thấy! Vị trí chính giữa chiếc bàn ngọc là chỗ của Kim Thân Vô Ngân Lâu chủ Kim Gia lâu ngồi, nhưng bây giờ lại bỏ trống. Mọi người đang ngồi cùng nhìn lướt quanh bàn một lượt rồi cúi đầu xuống vẻ mặt nặng nề.
Phan Đắc Thọ chợt đứng dậy, cất giọng :
– Nghe Thiếu chủ nói, các con đường chính thông với Kim Gia lâu liên tục có địch xuất hiện. Phan mỗ chủ trì ngoại vụ ở Đại Lương Thành không phát hiện địch nhân lộ diện, sao đùng một cái bọn Cô Lâu bang xâm nhập vào địa giới Liêu Bắc đông đến như vậy?
Ngữ khí đầy uy lực, lấy tư cách Nhị đương gia để chất vấn mọi người. Nhưng khi ánh mắt lão vừa tiếp xúc với Triển Nhược Trần, ngữ khí lại dịu xuống :
– Địch nhân xuất hiện bất ngờ, công kích trong lúc không phòng bị, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, các ngươi nên nói ra hết những điều trong lòng. Chớ quên sự an nguy của Lâu chủ hoàn toàn trông chờ vào chúng ta đấy!
Đại Tỵ Vệ Phí Vân tiếp lời :
– Mấy hôm nay những đoàn nhân mã đi trên các tuyến đường từ Kim Gia lâu về hướng đông, đa số đều gặp địch nhân. Tùng Hương trấn, Thập Lý phố, Thái Hòa thành đều có mặt bọn Cô Lâu bang nửa người nửa quỷ đó. Theo cách nghĩ của tôi, nhân lực chúng ta phân thành hai mũi, một mũi men theo xung quanh Kim Gia lâu truy quét bọn nó, gặp tên nào giết ngay tên đó, mũi thứ hai thẳng đến Tổng đàn Đại Mạc Cô Lâu bang, chúng ta khử trừ tận gốc để khỏi lo hậu hoạn về sau!
Lão nhìn Phan Đắc Thọ nói tiếp :
– Các người thấy sao?
Phan Đắc Thọ lướt nhìn trên mặt từng người, rồi dừng lại trên mặt Triển Nhược Trần đang chìm trong tâm tư, nói :
– Đợi nghe ý của Thiếu chủ!
Triển Nhược Trần chậm rãi buông giọng :
– Ý kiến của Đại Tỵ Vệ vốn rất hợp tình thế, nhưng lúc đó là lúc song phương ta đối mặt giáp chiến, còn nay địch nhân đang tổ chức bí mật, chúng ta làm vậy e chẳng bắt gặp tên nào, ngược lại còn tạo cơ hội cho địch nhân nữa là khác.
Phan Đắc Thọ gật đầu, Thân Vô Kỵ lên tiếng :
– Nhược Trần, nói như vậy ngươi đã có suy tính kỹ càng rồi!
Triển Nhược Trần chậm rãi đứng dậy, đáp lại :
– Đại cửu công, đó chỉ là cách nghĩ của riêng tôi!
Phí Vân ôm quyền nói :
– Thiếu chủ, xin Thiếu chủ nói thẳng ra!
Triển Nhược Trần nhìn quanh mọi người, trầm giọng :
– Lần này địch nhân xâm nhập Liêu Bắc, tất có kế sách chu tường. Hôm trước tôi từng giáp mặt với tên Huyết Hồn, sau khi giao đấu, hắn ta đề tỉnh tôi: Đại Mạc Cô Lâu bang bị những nhân vật hắc đạo xúi giục mới đến đây, trong đó có cả Vưu Nô Nô. Họ cấu kết với Cô Lâu bang với âm mưu hủy diệt Kim Gia lâu…
Chàng lướt nhìn Phan Đắc Thọ và Phí Vân, đoạn nói :
– Ý của tôi là tự một mình tôi đến Đại Mạc Cô Lâu bang, ở Kim Gia lâu này do Nhị đương gia điều binh khiển tướng, chủ trì đại kế ngự địch. Đợi sau khi tôi thăm dò và nắm rõ về tin tức Lâu chủ bị bắt xong, sẽ quay trở lại cùng các vị tìm kế sách để cứu lấy Lâu chủ.
Thân Vô Kỵ lắc mạnh đầu ngăn cản :
– Không được, không được, đâu để ngươi một mình mạo hiểm được? Việc đó để điều phái người khác đi.
Phan Đắc Thọ gật đầu tán đồng :
– Phan mỗ đồng ý ý kiến của Cửu công, thay người khác đi!
Triển Nhược Trần mỉm cười, nói :
– Các vị chớ quên rằng đằng sau nhiệm vụ đó chưa biết bao nhiêu trở ngại gian lao, huống gì tôi vốn là nhân vật phiêu bạt nhiều năm, chỉ cần cải trang chút ít, khoác lại chiếc áo ngày xưa, mấy ai biết được tôi chính là Thiếu chủ Kim Gia lâu hiện thời?
Chàng quay lại nhìn Thi Gia Gia, nói tiếp :
– Nghĩa mẫu đang chịu bao đắng cay, điều bà ta trông ngóng nhất chính là đứa con này sớm xuất hiện trước mặt bà ta, chút lòng hiếu đó ta không thể bỏ quên, huống gì địch nhân ra tay ngầm, vì sao chúng ta không thể ngầm hạ thủ?
Lời của Triển Nhược Trần thấu lý đạt tình, Kim Thục Nghi và tỷ muội Thân Vô Cầu bùi ngùi nhỏ lệ.
Thân Vô Kỵ gật đầu, tiếp lời :
– Thật là một nam tử hiếu nghĩa. Nhược Trần, ta không chỉ một lần nói với đại muội ta về ngươi, ngươi thật hiếu thảo còn hơn cả con ruột. Mấy lời vừa rồi của ngươi, rồi một ngày lọt vào tai đại muội ta, bà ta sẽ mừng đến phát khóc…
Vừa nói, lão vừa đưa tay lau nước mắt.
Triển Nhược Trần nói giọng tự tin :
– Nhị đương gia đã có mặt ở Kim Gia lâu, chỉ cần tăng cường phòng thủ nghiêm mật, bọn Cô Lâu bang dù hung bạo đến mấy cũng khó tiến vào được một bước!
Phan Đắc Thọ vết thẹo trên trán đỏ rực lên, hỏi :
– Thiếu chủ không đi Đại Mạc là không được hay sao?
Triển Nhược Trần gật đầu đáp :
– Cứu viện Lâu chủ không thể chậm trễ, Nhị đương gia chớ ngăn cản gì thêm!
Phí Vân lên tiếng :
– Tôi bồi Thiếu chủ đi Đại Mạc!
Triển Nhược Trần lắc đầu nói :
– Như hôm nay chúng ta cần phải tập trung lực lượng, nhiệm vụ của tôi là đi thăm dò tình hình địch phương và tìm ra tung tích của nghĩa mẫu, đi đông người càng thêm bất lợi mà thôi!
Phan Đắc Thọ liền hỏi :
– Thiếu chủ lúc nào khởi hành?
Thi Gia Gia rời khỏi chỗ ngồi bước đến cạnh bên Triển Nhược Trần.
Triển Nhược Trần đưa tay dìu Thi Gia Gia, nói :
– Gia Gia, ta phải lên đường ngay, nàng bảo trọng lấy thân…
Thi Gia Gia nói giọng đượm nồng tình cảm :
– Nhược Trần, điều chàng quyết định đều chính xác, thiếp không ngăn cản.
Nhưng chàng nhất định phải bảo trọng lấy thân, nghe nói vùng Đại Mạc hoang vu, mấy trăm dặm khó thấy một bóng người, thiếp lo sợ chàng đi một mình…
Triển Nhược Trần mỉm cười, nói :
– Đến những vùng đó ta càng phấn chấn tinh thần, vì ta là người được đúc ra từ những hoàn cảnh khắc nghiệt đó. Gia Gia, nàng cứ yên tâm đi!
Triển Nhược Trần nói đi là đi, chàng chỉ nhìn quanh mọi người một lượt, rồi đặt hai tay lên vai Thi Gia Gia, nhỏ giọng :
– Hiền thê của ta, bảo trọng nhé!
Dứt lời, chàng cất bước ra đi!
Vừa ra tới đại sảnh, thấy Huyền Tiểu Hương đã đứng giữa hai con ngựa, yên ngựa đã chuẩn bị sẵn, như đang đợi một người.
Đúng vậy, khi Triển Nhược Trần bước lại gần, Huyền Tiểu Hương cười hì hì, nói :
– Thiếu chủ, đã chuẩn bị sẵn ngựa cho Thiếu chủ, xin lên ngựa đi!
Triển Nhược Trần ngạc nhiên hỏi :
– Tiểu Hương, ai bảo lão chuẩn bị ngựa vậy?
Huyền Tiểu Hương cười, trả lời :
– Tôi đang dưỡng thương sau Đại Kim lâu, nghe Thiếu chủ nói đi Đại Mạc xa xôi, tôi muốn… cùng lên đường hầu Thiếu chủ… Bởi vậy tôi lén ra đây chuẩn bị ngựa sẵn cho Thiếu chủ.
Triển Nhược Trần trầm hẳn nét mặt lại, nói :
– Xem lão bị thương khắp người như vậy, không khéo bắt ta hầu lão nữa là khác!
Huyền Tiểu Hương liền nhảy lên cao nửa trượng, nói giọng hăng hái :
– Thiếu chủ nhìn xem, thọ thương một chút này có đáng gì với Huyền Tiểu Hương này đâu!
Triển Nhược Trần lạnh giọng :
– Đem ngựa vào, nhanh vào nghỉ dưỡng thương, không được trái quy củ!
Huyền Tiểu Hương lặng thinh không nói gì thêm, Triển Nhược Trần bước đi…
Bước đi của chàng rất thong thả, thậm chí chàng cũng không cần ngựa để lên đường.
Một mình thả bước trên con đường đất đỏ, Triển Nhược Trần tưởng như đang trở về lại những năm tháng trước khi đặt chân vào Kim Gia lâu. Bấy giờ, một mình trôi dạt giang hồ, mây trời làm chăn, bụi trần làm chiếu, ăn gió năm sương, chịu biết bao gian khổ phong sương. Nhưng trong gian khổ cũng có ngọt ngào, nếm được tình người ấm lạnh. Những tháng ngày lênh đênh vô định, lại rất tiêu dao tự tại, giống như vây giờ vậy…
Bỗng nhiên, trước con sông nhỏ trước mặt có một bóng người xuất hiện…
Đó là một nữ nhân, tay xách gàu nước, chậm rãi bước trên bờ sông. Chàng phóng mắt nhìn, thì ra còn có một chiếc thuyền nhỏ đang cắm sào đứng ven sông.
Triển Nhược Trần chậm rãi đi dọc theo bờ sông. Hôm nay chàng vận y phục chẳng lộng lẫy sang trọng gì, chỉ vận chiếc áo màu xanh lam cũ kỹ, đi hài bằng vải thô, quấn trên đầu tóc cũng là một cái giải rất bình thường, nhìn từ xa, giống như một khách nhân vãn lai tầm thường.
Bên bờ sông, vị nữ nhân đưa tay lên che ánh nắng để nhìn, đến khi… đến khi Triển Nhược Trần còn cách cô ta chưa đầy mười trượng…
Bấy giờ, cô ta lại nở nụ cười.
Liền thả thùng nước xuống, vội chạy xộc lại, vừa cười vừa gọi :
– Là chàng, không sai, đúng là chàng!
Triển Nhược Trần từ từ thả bước, trong lòng không thể không ngầm cảnh giác với vị nữ nhân đang chạy đến trước mặt, vì bắt đầu từ con sông nhỏ này trở đi là ra khỏi địa giới Liêu Bắc. Nói cách khác, đây chính là nơi tận cùng của phạm vi thế lực Kim Gia lâu. Kể cả xung quanh Kim Gia lâu còn có Cô Lâu bang tàng ẩn, huống gì nơi này, càng phải đề phòng thận trọng mới được!
Lúc này, vị nữ nhân lao tới như một cánh chim xinh xắn, rồi dừng lại cách trước mặt chàng không đầy ba trượng. Nét mặt lộ vẻ kinh ngạc và mừng rỡ, hai tay đưa ra rồi thụt vào, miệng hơi mở ra rồi ngậm lại, đôi nhãn châu long lanh chớp liên tục, như không đè nén nổi bao nỗi vui mừng trỗi dậy trong lòng.
Triển Nhược Trần ngạc nhiên chậm bước lại, nhíu mày buông giọng :
– Cô… cô là Từ… Từ Tiểu Hà…?
Cô gái có tên Từ Tiểu Hà đó lại kêu lên một tiếng mừng rỡ, gật đầu nói :
– Triển đại ca, huynh vẫn không quên muội!
Triển Nhược Trần mỉm cười tiếp lời :
– Lan Chỉ Xuyên Tâm Từ Tiểu Hà đã từng muốn lấy mạng ta, ta há dễ dàng quên được sao?
Từ Tiểu Hà vươn người lên kéo lấy tay Triển Nhược Trần, tươi cười nói :
– Triển đại ca, lên thuyền đi!
Chỉ về phía chiếc thuyền, Triển Nhược Trần hỏi :
– Đây là thuyền của cô nương sao?
Từ Tiểu Hà gật đầu đáp :
– Cũng là nhà của muội!
Triển Nhược Trần thoáng ngạc nhiên, hỏi lại :
– Nhà của cô?
Từ Tiểu Hà ngẩng mặt lên cười niềm nở, sánh vai bước đến cạnh thuyền, nói :
– Vâng, muội lâu nay một mực ở trong chiếc thuyền này!
Triển Nhược Trần cười nhạt hỏi :
– Sau khi cô nương tiếp nhận Lý Lão Phủ Đầu và làm hỏng chuyện, rồi bỏ đi đến nơi này hay sao?
– Đúng vậy. – Từ Tiểu Hà vừa đáp lời vừa xách gàu nước lên.
Triển Nhược Trần đứng ở bên bờ, chỉ tay lên thuyền, mỉm cười hỏi :
– Trên thuyền chỉ có một mình cô nương thôi sao?
Từ Tiểu Hà hơi ngớ người ra và có phần e thẹn, trả lời :
– Còn có chồng của muội nữa!
– Chồng cô nương… lẽ nào cô nương đã kết hôn?
Từ Tiểu Hà lúc lắc đầu, bước lên thuyền trước, nói :
– Triển đại ca, nhanh lên thuyền đi!
Triển Nhược Trần lắc đầu từ chối :
– Nếu cô nương có chồng, lúc này ta lên thuyền sẽ thất lễ. Từ cô nương, ta còn có chuyện trọng yếu phải làm, chúng ta sau này sẽ gặp lại!
Chàng định quay người bước đi, Từ Tiểu Hà than một tiếng oán hờn, nói :
– Triển đại ca, lẽ nào vội đến nỗi qua cửa nhà cũng không vào sao?
Triển Nhược Trần quay phắt người, đáp lại :
– Đây không phải là nhà của ta!
Từ Tiểu Hà e lệ nhẹ giọng :
– Ở trong tim Từ Tiểu Hà, nào khác gì là nhà của huynh!
Triển Nhược Trần nét mặt lạnh lại, gắt giọng :
– Nói gì? Lỡ ra lời đó lọt vào tai vị phu quân cô nương, há không dẫn đến sự hiểu lầm sao?
Từ Tiểu Hà nhìn Triển Nhược Trần với ánh mắt hờn trách, nói :
– Có rất nhiều sự tình, Triển đại ca hoàn toàn không hiểu, vì sao không lên thuyền ngồi một tí cái đã?
Triển Nhược Trần vẫn chưa lên thuyền, mở lời lạnh nhạt :
– Có những điều không nên hiểu, vì nếu hiểu sẽ sinh ra sự thương hại và tự làm khổ lấy mình!
Từ Tiểu Hà nói giọng thoáng buồn :
– Có những người tình nguyện nhận lấy sự thương hại, và muội… muội càng xem sự thương hại đó dịu ngọt như đường mật, muội cam tâm tình nguyện.
Triển Nhược Trần hừ một tiếng, nói :
– Nhưng vị phu quân của cô sẽ đau khổ. Từ Tiểu Hà, chớ có khiến ta thất vọng về muội, ở trong lòng Triển đại ca này, muội vẫn luôn là một người thuần khiết và lương thiện. Từ Tiểu Hà, ta chúc muội hạnh phúc!
Nói xong chàng quay người bước đi…
Từ Tiểu Hà đứng trên thuyền, gọi :
– Triển đại ca…
Nhưng Triển Nhược Trần vẫn không quay đầu lại, chàng bước đi nhanh hơn, trong thoáng chốc đã cách xa mười trượng.
Bất ngờ, nghe tiếng tay áo phất trong gió, một vật sáng như làn gió cuộn tròn, bay xuống chắn trước mặt chàng.
Triển Nhược Trần từ từ hạ tay phải xuống, Sương Nguyệt đao được giấu trong tay áo rộng một cách ảo diệu.
Chàng lạnh lùng buông giọng :
– Từ Tiểu Hà, muội không nên đuổi theo!
Từ Tiểu Hà nói giọng đượm buồn :
– Triển đại ca, lần này đi Đại Mạc, huynh nên đề phòng cảnh giác, vừa rồi sao huynh chẳng có chút phản ứng phòng bị gì cả?
Triển Nhược Trần giật thót trong lòng, thầm nghĩ :
“Ta sao lại không cảnh giác được? Chỉ vì ngươi không biết đó thôi, khi ngươi vừa bay người lên, hình bóng của ngươi đã hiện lên trên thân Sương Nguyệt đao”.
Chàng chăm mắt nhìn Từ Tiểu Hà, hỏi :
– Từ cô nương, cô nương sao biết ta đi Đại Mạc?
Từ Tiểu Hà tỏ ra đắc ý nói :
– Còn biết huynh tìm đến Cô Lâu bang nữa cơ!
Triển Nhược Trần ngạc nhiên, hỏi tiếp :
– Từ Tiểu Hà, lẽ nào cô nương có quan hệ với bọn nó, như vậy càng khiến cho ta thất vọng!
Từ Tiểu Hà nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hoắm của Triển Nhược Trần, đáp lại :
– Có rất nhiều điều Triển đại ca khát khao được biết, nhưng không phải chỉ hai ba lời là nói xong. Triển đại ca, không ngại gì, trở về thuyền ngồi một tí, tiện dịp ăn trưa luôn!
Triển Nhược Trần nhìn chiếc thuyền nhỏ ven sông, hỏi :
– Ta cùng ăn cơm với cô nương trong chiếc thuyền nhỏ, lỡ vị phu quân của cô nương thấy được, sẽ không tránh khỏi sự dị nghị, khi đó nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết nỗi oan!
Từ Tiểu Hà thở một hơi dài thườn thượt, nhẹ lời :
– Triển đại ca, huynh… huynh lẽ nào…
Triển Nhược Trần nét mặt lạnh lại, ngắt lời :
– Từ Tiểu Hà, Triển Nhược Trần này không phải là một nam nhân lỗ mãng, cũng không phải là một kẻ bừa bãi tùy tiện, lễ nam nữ thọ thọ bất thân còn hiểu, cô nương…
Từ Tiểu Hà nhấn giọng :
– Triển đại ca, Từ Tiểu Hà hoàn toàn không phải là loại người như huynh tưởng tượng, chỉ cần huynh lên thuyền sẽ hiểu rõ tất cả, mời!
Triển Nhược Trần trợn to đôi mắt, nặng lời :
– Ta nói lại cho cô nương rõ, ta là người đã kết hôn!
Từ Tiểu Hà gượng cười đáp lại :
– Triển đai tẩu là Thi Gia Gia, muội đã biết từ ngày huynh kết hôn!
Triển Nhược Trần lắm phần ngạc nhiên, nói :
– Cô nương quả là rất chú ý đến từng nước bước của ta!
Từ Tiểu Hà than nhẹ :
– Đối với người hằng ghi tạc trong lòng, sao lại không chú ý được?
Cô ta nở nụ cười miễn cưỡng, nói tiếp :
– Tuy muội biết mình si mộng, tuy muội cũng biết Thi Gia Gia thành hôn với Triển đại ca, nhưng muội lại chúc cho hai người hạnh phúc, vì chỉ cần Triển đại ca khoái lạc là muội cũng mãn ý rồi!
Triển Nhược Trần không phải là người bằng sắt đá, nghe những khúc nhạc cuồng si của Từ Tiểu Hà đối với chàng, bất giác than một tiếng, nói :
– Từ cô nương, như hôm nay ta đã kết hôn, cô nương đã thành thân, chúng ta chúc nhau hạnh phúc, gắn bó trọn đời!
Đôi mắt rướm lệ, Từ Tiểu Hà lặp lại :
– Những mong gắn bó lâu dài, vầng trăng mãi mãi tròn.
Cô ta chỉ tay lên thuyền, mời :
– Triển đại ca, mời huynh lên thuyền!
Triển Nhược Trần thoáng ngẫm nghĩ, nói :
– Được, ta ngồi một tí sẽ đi ngay!
Bấy giờ, Từ Tiểu Hà nhoẻn miệng cười…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!