Hắc Bạch Long Kiếm
Chương 61: Ra tay trừ ác quỷ Giải cứu mỹ nhân
Triển Nhược Trần đột nhiên chuyển giọng :
– Hình bằng hữu, ta không muốn giết các ngươi nữa!
Hình Hán Xung cất giọng cười kỳ quái, nói :
– Dám chắc có kèm theo điều kiện gì? Dự định lấy tính mạng của bọn ta để làm vật trao đổi, có phải loại dự định đó không?
– Không sai!
Hình Hán Xung chưa mở miệng, Hoàng Tuyên đã kêu lên :
– Tổng chấp sự! Chớ mắc lừa hắn!
Hình Hán Xung cười hắc hắc nói :
– Tính Triển kia, chớ dùng chữ chết để uy hiếp lão phu. Vâng, có rất nhiều người đều không muốn chết, nhưng cũng có người không sợ chết, như lão phu vậy!
Triển Nhược Trần hất hàm hỏi :
– Thật không?
Hình Hán Xung gật đầu nói :
– Cái chết đối với ta nhẹ tợ lông hồng…
Lão thở dài một hơi, nói tiếp :
– Huống gì, sinh tử còn chưa định luận, đao còn nắm trong tay, ít nhiều cũng còn thử xem vận khí, cá cược tạo hóa của mỗi người!
Giọng Triển Nhược Trần hàm ý mỉa mai :
– Thật là một lão già khẳng khái, xem nhẹ cái chết, chỉ sợ một đao của ta đã đưa các ngươi chầu trời!
Hoàng Tuyên lớn tiếng :
– Nghe kìa, đó đâu phải là lời nói của một con người, quả chính là một con lang sói!
Triển Nhược Trần phẫn nộ quát :
– Câm mồm! Hoàng Tuyên, ta đã một lần tha ngươi được sống, ngươi không những không cảm kích mà còn muốn lấy mạng ta, hôm nay lại giở trò để ám toán ta, hành vi của các ngươi đã mất đi đạo lý làm người, nhân tính trong mắt các ngươi trở nên không đáng nửa xu, sự khoan dung của ta đã bị giây bẩn, lòng nhân từ của ta đã trở nên không còn ý nghĩa. Đối với hành vi của các ngươi, ta không thể nhẫn nhịn nổi nữa!
Hình Hán Xung nói lớn :
– Triển Nhược Trần, ngươi nên biết có bao nhiêu người muốn lột da, róc gân ngươi? Bởi vậy ta cho rằng muốn đối phó với loại người như ngươi, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào mà không cần đến đắn đo suy nghĩ, vì bản thân ngươi là một con ác quỷ đáng chết, một tay đồ thủ khát máu giết người không chớp mắt.
Triển Nhược Trần hừ một tiếng, nói :
– Thật là một giọng nói đầy nghĩa khí, thực ra toàn là hôi thối cả!
Hình Hán Xung gầm lên :
– Tính Triển kia, không cần nói nhiều, ta đang đợi ngươi đánh đổi tính mạng, đợi quyết tử chiến!
Triển Nhược Trần chỉ Hoàng Tuyên cười nhạt hỏi :
– Thế nào? Ngươi cũng có hứng thú quyết tử với ra nữa sao?
Hoàng Tuyên đầu tóc xõa bù xù, tay cầm ngọn đao quát lớn :
– Ta dùng ngọn đao của ta để găm vào ngực ngươi không một chút trì nghi. Triển Nhược Trần, ta và ngươi thề không đội trời chung!
Triển Nhược Trần than một tiếng nặng nề, nói :
– Hoàng Tuyên, ngươi lẽ nào không nghĩ lại phụ thân già cả đã vì ngươi sao? Ngươi từ khi lọt lòng, phụ mẫu tốn biết bao nhiêu công sức để nuôi dưỡng ngươi không lớn, ngươi lẽ nào không nghĩ đến ân sinh thành dưỡng dục của phụ mẫu sao? Hoàng Tuyên, hành vi của ngươi, ta thật sự đau buồn cho Hoàng Vị phụ thân ngươi!
Hoàng Tuyên toàn thân phát run, hét lên :
– Sau khi giết chết ngươi, ta sẽ đi tìm một nơi thanh tĩnh, hầu phụ thân ta qua tuổi già, không cần ngươi đề tỉnh ta.
Triển Nhược Trần lắc đầu nói :
– Khi đã ra tay, sợ rằng ngươi không có cơ hội sống để rời khỏi chỗ này!
Hình Hán Xung cất giọng :
– Triển Nhược Trần, ngươi chớ xem thường cô ta, sau khi thi triển kế này, bọn ta đã có chuẩn bị kế sách khác tốt hơn, bọn ta không bao giờ khuất phục, tuyệt đối không!
Triển Nhược Trần nhìn Hoàng Tuyên nói :
– Hoàng Tuyên, ngươi đi đi, lẽ nào ngươi thật sự không nghĩ đến phụ thân đã vì ngươi, ta dám nói rằng phụ thân ngươi mang trọng thương thà mình chết chứ không muốn ngươi mất mạng. Lão ta đang mong ngươi quay trở về bên cạnh lão, nếu ngươi nhận lời khuyên của ta, thì hãy trở về với lão ta ngay đi. Ta tin rằng phụ thân của ngươi sẽ mừng rỡ ôm chầm lấy ngươi. Đi đi, chớ để phụ thân ngươi đau lòng, ân hận!
Hoàng Tuyên lại rung bắn người, nói lớn :
– Triển Nhược Trần, ngươi chớ có dụng tâm, lúc này ngươi hận không giết ta lại phát thiện tâm tha một người muốn lấy mạng ngươi ở trước mặt ngươi?
Hình Hán Xung liền nói :
– Chớ có mắc lừa hắn, hắn ta có dụng ý thâm độc khác!
Triển Nhược Trần đưa tay nhường đường, bảo :
– Hoàng Tuyên, ngươi nếu muốn đi không có ai ngăn cản, càng không có bất cứ điều kiện nào.
Hoàng Tuyên đanh giọng :
– Nhưng ta sẽ không tha cho ngươi, Triển Nhược Trần, ngươi cần nhớ rõ cho ta!
Triển Nhược Trần tức giận quát :
– Mấy lần tha cho ngươi, ngươi vẫn mông muội ngoan cố như vậy. Cũng thôi, vì để khỏi lo nghĩ về sau, vì muốn nhổ cỏ tận gốc, phải ra tay để cho ngươi hết cuồng vọng, dù Hoàng Vị có đáng thương đi nữa, tính Triển này khỏi phải nghĩ đến.
Hoàng Tuyên sắc mặt sạn hiện lên trắng xanh, hít một hơi sâu, nói :
– Ta biết ngươi muốn phá trừ đi đấu chí của ta. Tính Triển kia, ngươi uổng phí công rồi đấy!
Hình Hán Xung phụ họa theo :
– Đúng, bọn ta phải liều chết đến cùng, không bao giờ khuất phục!
Hoàng Tuyên di động cước bộ nói :
– Chúng ta đến lúc liều mạng rồi. Tổng chấp sự, tôi tùy cơ phối hợp với chiêu thức của lão, không giết tên khát máu này, chúng ta thề không quay trở lại!
Hình Hán Xung hai ngọn đao đưa chéo lên nhau, cười độc địa :
– Tính Triển kia, ngươi nghe rõ rồi chứ?
Triển Nhược Trần gật đầu nói :
– Ta nghe rồi, nhưng có một điều muốn biết rõ!
Hình Hán Xung lạnh nhạt hỏi :
– Ngươi muốn biết điều gì?
Triển Nhược Trần nói từng chữ một :
– Có lẽ hai vị có thể lấy điều này để đổi tính mạng của hai vị!
Hình Hán Xung quát :
– Có điều quỷ gì nói nhanh?
Triển Nhược Trần không giận, ngược lại còn nói giọng thỉnh cầu :
– Chỉ mong hai người nói với Triển mỗ về Tổng đàn Cô Lâu bang đang đóng ở chỗ nào.
Chàng chậm rãi nói tiếp :
– Cho là ta cầu xin hai vị, thế nào?
Không ngờ Hình Hán Xung cất giọng cười cuồng vọng…
Hoàng Tuyên gắt giọng :
– Ngươi nhất định muốn tìm Tổng đàn của Đại Mạc Cô Lâu bang. Ta đã nói với ngươi là người của bọn ta tiến nhập vào Đại Mạc vốn không biết rõ chỗ quỷ đó ở nơi nào, lẽ nào ngươi cho rằng bọn ta biết hay sao?
Hình Hán Xung tắt hẳn nụ cười, chỉ Triển Nhược Trần nói :
– Không ngờ ngươi cũng có lúc cầu người, chỉ đáng tiếc rằng yêu cầu của ngươi sẽ khiến ngươi thất vọng, vì bọn ta vốn không biết!
Triển Nhược Trần hỏi :
– Vậy các ngươi làm sao móc nối được với Cô Lâu bang?
Hình Hán Xung nhướng mày giận dữ trả lời :
– Không biết!
Triển Nhược Trần ánh mắt bắt đầu phát ra hai tia hàn quang lạnh lùng nói :
– Nhị vị, ta đã chí nhân tận nghĩa, còn lại là xem vào tạo hóa của mỗi người!
Đột nhiên…
Hình Hán Xung nhảy vọt lên hơn hai trượng, bóng hình đang in trên không trung, người đã lao xuyên phía bên phải Triển Nhược Trần. Hai ngọn đao vạch thành hai vệt sang phóng vào ngực Triển Nhược Trần…
Vị tổng chấp sự của Tam Long hội này quả nhiên võ nghệ cao thâm, chiêu thức xảo diệu… Chí ít Triển Nhược Trần cũng có nghĩ như vậy!
Ngay lúc này, Hoàng Tuyên hét lên một tiếng, bỗng người lao tới phía Triển Nhược Trần, ngọn đao trong tay thuận theo thế vạch lên hình vòng cung nhằm người Triển Nhược Trần đâm tới…
Triển Nhược Trần bỗng né thấp người, nhưng hai chân vẫn không thấy di động, hình vẫn còn nguyên vị trí cũ, người đã bay ra ngoài hai trượng, chuyển thế phát chiêu, bày mươi bảy đường đao hóa thành bảy mươi bảy vệt sáng đan chéo ngang dọc cuộn theo những làn gió lành lạnh!
Ánh đao tỏa đầy trời, thân hình Hình Hán Xung vẫn lơ lửng ở trên không trung, hai ngọn đao trong tay vung cuồng lên…
Trong tiếng binh nhẫn giao nhau làm chấn động màng nhĩ, bỗng có tiếng quát lớn :
– Sát!
Đó là tiếng quát của Hoàng Tuyên, âm thanh còn vang, mũi đao của cô ta đã hướng đâm vào vùng huyệt Quan Nguyên trên người Triển Nhược Trần…
Phối hợp với thế công kích của Hoàng Tuyên, Hình Hán Xung lần thứ hai vận khí toàn thân, lộn người trên không trung chín vòng, hai mũi dao phát ta vô số vệt sáng phủ xuống đầu đối phương…
Triển Nhược Trần hầu như nhận ra tuyệt chiêu của Hình Hán Xung hình như gọi là Vạn Đao Lâm, loại đao pháp này nguồn gốc từ độc môn tuyệt chiêu của Đông Hải Lão Lai Tử Mã Trường Oanh.
Triển Nhược Trần không do dự nữa, thanh Sương Nguyệt đao vạch lên vòng tròn hình xoắn ốc từ to đến nhỏ, từ trên nhìn xuống chỉ thấy ánh đao chứ không thấy người!
Vâng, đó là tuyệt chiêu Song Điêp Phù Đồ!
Triển Nhược Trần xuất đao đã đạt đến cảnh giới vong ngã, trong rừng đao bạo triển, từng tia máu phun ra tứ phía, ba bóng người đột ngột phân ra.
Một bóng hình màu xanh lăn tròn về phía gốc đại thụ, trên mặt đất chạy dài một đường máu, bóng hình đó ôm lấy gốc cây.
Một bóng hình khác bay ra ngoài ba trượng, trên mặt đất ngoài vết máu còn có mấy tảng da thịt, một miếng da thịt trong đó có kèm theo cả râu!
Triển Nhược Trần thu hồi thế chiêu, bóng hình đó lại lao bổ đến tiếp.
Ánh đao như trăm ngàn làn điện phát ra bốn phương tám hướng, Triển Nhược Trần hét một tiếng, Sương Nguyệt đao bạt ra với thế chiêu quỷ dị, luồn lách giữa làn đao đối phương…
Vì thế, người của Hình Hán Xung đã biến thành một con người máu, áo đã rách nát, trên người lãnh hơn một trăm vết đao, từ đầu đến chân hầu như không chỗ nào không bị.
Triển Nhược Trần đứng sừng sững nguyên vị trí, lấy khăn vải ra băng vết thương ở trên hai vai. Chàng không đi liền, ánh mắt rực lên đầy phẫn nộ, thấy Hoàng Tuyên nằm gục dưới đất không dậy nổi, ngẩng mặt máu lên, hàm răng trắng ngần như tuyết cũng đầy máu, đôi mắt trợn trừng nhìn Triển Nhược Trần, nói giọng đứt quãng :
– Triển… Nhược… Trần, Hoàng Tuyên ta… biến thành… con quỷ dữ… cũng… phải… tìm ngươi… báo… thù…
Triển Nhược Trần nét mặt vẫn không biểu hiện gì, nói :
– Ngươi không oán hận ai được, ta đã ba lần tha ngươi khỏi chết, phải nói là chí nhân tận nghĩa, nhưng ngươi vẫn mông muội không biến chuyển, kể cả phụ thân ngươi cũng không đoái hoài đến, vậy còn hận ai được?
Hoàng Tuyên sắc mặt xám xanh, chợt săn lại, cô ta vùng vẫy, trợn đôi mắt nhìn Triển Nhược Trần, nói không ra tiếng :
– Ngươi… Ngươi… chết bất đắc kỳ tử…
Triển Nhược Trần nói với giọng giận dữ :
– Chết thế nào đối với ngươi có liên quan gì, ngươi đã không còn nhìn thấy nữa!
Hoàng Tuyên đột nhiên kêu lên :
– Ba!
Âm thanh đó vang vọng chín tầng mây, trong lúc tiếng kêu còn chưa tiêu thoát, đầu cô ta đã vẹo sang một bên.
Triển Nhược Trần bước đến bên cạnh Hình Hán Xung, chàng chỉ lướt nhìn qua một cái, không cần nhìn kỹ cũng biết Hình Hán Xung đã chết rồi, vì một người nếu yết hầu đều đứt rồi thì làm sao sống được?
* * * * *
Vật Quy điếm thực ra chính là một khu trấn nhỏ, trong sa mạc tiểu trấn giống như vậy có đến mười mấy cái, vốn là nơi khách du mục tụ tập và phân tán, vì nguồn nước đủ, nguồn cỏ nhiều, dần dần trở thành tiểu trấn đông đúc.
Triển Nhược Trần ở ngoài năm dặm đã thấy bờ thành thấp bao bọc xung quanh tiểu trấn, có một số chỗ bị gió cát thổi làm sụp lở, nhưng Vật Quy điếm lại rất náo nhiệt.
Triển Nhược Trần tiến lại ngoài bờ thánh, gần đó có mấy con lạc đà nằm ngang dọc rải rác, phía thành đông còn có một chuồng ngựa, trong chuồng có đến cả trăm con ngựa.
Ánh tịch dương tỏa chiếu, khoát lên mặt cát một lớp áo vàng, hắt chiếu lên tiểu trấn một màu hồng úa, khiến cho những người đi đường sắc mặt cũng vàng héo trông khắc khổ làm sao!
Triển Nhược Trần đi đến trước một khách điếm, thấy bên trong đã ngồi đầy người, rượu bát to thịt miếng lớn, họ ăn uống hả hê!
Nhìn trên đường một lượt, Triển Nhược Trần tiến lại gần, ngước nhìn tấm biển đề trên cổng có bốn chữ đại tự màu vàng: Vật Quy điếm.
Ba gã tiểu nhị trong tửu điếm vận áo trắng quần dài xanh, trên đầu đội chiếc mũ viền vàng, tay bưng mâm gỗ, vòng đông chạy tây, động tác thuần thục và lanh lợi.
Triển Nhược Trần vừa tiến vào bên trong mấy bước, một gã tiểu nhị đã hớn hở chạy ra đón tiếp, nói :
– Từ đâu đến?
Triển Nhược Trần thoáng ngạc nhiên, nhập hương tùy tục trả lời :
– Long Tuyền trấn!
Gã tiểu nhị vội chìa tay mời :
– Long Tuyền trấn đến Vật Quy, lộ trình chín mươi sáu dặm, khách quan ông đi đường vất vả nhỉ, mời vào ngồi bên này!
Triển Nhược Trần gật đầu, đi theo gã ta vào ngồi bên một chiếc bàn, nói :
– Đem cho ta một ít thức ăn gì, ăn xong ta cần một khách phòng.
Gã tiểu nhị hỏi :
– Bao nhiêu rượu?
Triển Nhược Trần lắc đầu trả lời :
– Miễn!
Gã tiểu nhị nhanh tay thu dọn những thứ trên bàn, tươi cười nói :
– Xem ra khách quan, ông phải đi xuống trạm dưới nữa rồi?!
Triển Nhược Trần đâu biết trạm dưới là chỗ nào? Càng không biết trạm nào là trạm cuối cùng?
Vì thế chàng mỉm cười hỏi :
– Trạm dưới là địa danh gì?
Gã tiểu nhị đáp :
– Diêm Vương pha.
Triển Nhược Trần ngẩng đầu lên nói :
– Địa danh gì lạ vậy?
Gã tiểu nhị lắc đầu cười tiếp lời :
– Địa danh không quan trọng, lên đường bình an mới là trọng yếu, đúng vậy không?
Triển Nhược Trần thoáng suy nghĩ, bồi một nụ cười gật đầu nói :
– Đúng vậy!
Gã tiểu nhị vội bước đi, Triển Nhược Trần trong vô tình lướt nhìn khách nhân trong tửu điếm một lượt, thấy toàn là khách làm ăn buôn bán.
Chỉ thoáng chốc, gã tiểu nhị đã đưa thức ăn ra, mỉm cười hỏi :
– Từ Vật Quy điếm đi Diêm Vương pha, đa số là dân buôn hàng da, nếu rẽ đường hướng Địa Ngục môn, nơi đó là nơi buôn ngục và lạc đà, nếu đi về phía đông rẽ hướng Tiểu Hỷ tập, hơn một nửa là mua bán nhân sâm, khách quan, ông muốn đi…
Triển Nhược Trần cười nhạt tiếp lời :
– Ta là người buôn bán nước bọt, buôn bán gì có lợi ta đều làm!
Chàng nhìn những thức ăn trên bàn, mỉm cười nói tiếp :
– Sao những địa danh Đại Mạc nghe rùng rợn đáng sợ như vậy?
Gã tiểu nhị nét mặt lạnh lại, nói :
– Gì, tôi đã nói rồi, chỉ cần lên đường bình an, địa danh gì kệ nó!
Nói xong, gã liền quay đầu đi.
Ăn vội vã qua bữa, Triển Nhược Trần vào phòng đóng cửa lại, ngồi một mình vừa uống trà vừa suy nghĩ…
Tự mình đã thâm nhập Đại Mạc ba trăm dặm, nhưng vẫn không biết Tổng đàn của Cô Lâu bang, sự an nguy của nghĩa mẫu hoàn toàn nằm trong ý niệm quyết đoán của chàng. Là tốt hay là xấu, chỉ có trước hết tìm đến Tổng đàn của địch nhân mới có thể nhận định được!
Trời đã qua canh hai, trên tiểu trấn thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chó sủa, Triển Nhược Trần đang mơ màng định ngủ, trên đường vọng lên tiếng bước chân chạy rầm rập, khiến chàng giật mình tỉnh dậy…
Vội thắt lại đai lưng, chàng vừa mở cửa ra, gã tiểu nhị đứng ở ngoài nói :
– Các vị khách quan thổi tắt đèn đi!
Gã ta đi ngang trước của phòng, Triển Nhược Trần nhỏ giọng hỏi :
– Bằng hữu, chuyện gì vậy?
Gã tiểu nhị ló đầu vào nhìn, liền nhảy dựng lên, nói :
– Ông… khách quan, ông còn chưa ngủ à?
Triển Nhược Trần chỉ ra phía đường, hỏi gặn :
– Không giống như tiếng báo canh, đó là âm thanh gì vậy…
Gã tiểu nhị đưa tay đẩy Triển Nhược Trần, giục :
– Nhanh vào trong phòng đi, chuyện này không liên quan gì đến ông.
Triển Nhược Trần gật đầu nói :
– Được rồi, cho là ta lắm lời, ta vào phòng ngay!
Triển Nhược Trần vừa quay vào phòng, gã tiểu nhị đã thầm xỉ mắng :
– Thật là không biết sống chết!
Triển Nhược Trần độn chiếc khăn băng làm như có người đang ngủ, rồi mở cửa sau, thấy một vòng tròn sang từ gò cát bên này bay vụt lên không trung, phía đầu đường có tiếng gõ “tong tong” vọng lại…
Chàng nhảy lên đỉnh phòng, thi triển thân pháp bay thẳng về phía phát ra tiếng động…
Đuổi kịp đến gần, Triển Nhược Trần ngạc nhiên, thấy đi phía trước là hai đại hán áo tro, trên tay mỗi người cầm hai chiếc đầu lâu, vừa đi vừa ngõ, trông vẻ lạnh lùng!
Theo sau là một toán đại hán áo tro đang cỡi ngựa, trong đêm tối nhìn hình như có đến hơn mười người.
Điều khiến cho Triển Nhược Trần giật mình là trên hai con ngựa, ở giữa có hai vị thiếu nữ bị trói chặt trên hai cái giá chữ thập, không cựa quậy gì được.
Đoàn người từ từ rời khỏi Vật Quy điếm, đang tiến sâu vào Đại Mạc về phía Tây bắc.
Hai thiếu nữ bị trói trên giá buông tiếng gào khóc. Vừa ra khỏi thị trấn, gã đại hán trên lưng ngựa vung roi đánh “bốp” một cái vào người thiếu nữ đang khóc phía sau, gã ta còn buông giọng chửi mắng :
– Tiện tì, các ngươi có thể ra được khỏi Đại Mạc sao? Khóc nữa là bị ăn roi đấy!
Hai thiếu nữ sợ hãi rụt đầu lại, thiếu nữ phía trước nói trong tiếng nấc :
– Tỉ tỉ chớ khóc nữa, oán cho mạng chúng ta khổ nhục!
Chợt nghe một đại hán quay lại ôm quyền nói với gã đại hán vung roi :
– Bẩm Tá hộ pháp, chúng ta nhanh chân một tí, chớ để người ta đợi quá lâu, đã qua thời hạn một ngày rồi!
Gã được xưng là Tá hộ pháp đã cuốn cây roi vào trong tay, nói giọng thô ráp :
– Bảo người dẫn đường quay lại đi, không cần họ đưa nữa!
Hai gã đại hán gõ đầu lâu phía trước liền ngừng tay, cung kính đứng sang hai bên đường đợi khi toán ngựa đi qua mới vội vã quay lại Vật Quy điếm.
Cạnh đồi cát nằm về phía Tây bắc Vật Quy điếm, hai bên quan đạo cây cỏ cũng không nhiều, lúc này nếu có người đứng ở đó, đứng từ xa nhìn vẫn thấy rất rõ…
Hiện tại, ở đó có một người đang đứng!
Không ai khác, người đó chính là Triển Nhược Trần!
Thì ra trong lúc ngầm bám sát theo, Triển Nhược Trần định bám theo hai gã đại hán quay lại, nhưng chàng bỗng nghĩ đến thảm cánh vừa gặp hôm qua, mười hai con lạc đà chết, lão nhân gia kia cũng chết, chỉ không thấy hai vị thiếu nữ kia…
Vì thế, chàng tức tốc vòng qua phía trước mặt toán người thần bí kia.
Khi chàng vừa dừng chân, thì toán người kia đã tiến lại gần.
Có gã đại hán trên mình ngựa nhìn thấy phía trước có người đang đứng dưới ánh trăng, liền cất cao giọng :
– Ôi! Đêm nay đón gió gì?
Triển Nhược Trần ngạc nhiên, chàng đương nhiên không biết ám hiệu của họ, vẫn đứng sừng sững giữa đường. Mười con tuấn mã liền dàn thành hang ngang, ở chính giữa là Tá hộ pháp, gã ta quát :
– Ai?
Triển Nhược Trần cười cợt nói :
– Thích xía chuyện vặt chơi!
Lời chàng vừa nói ra, một tên đại hán trong bọn buông tiếng chửi :
– Mẹ nó!
Có bốn tên đại hán nhảy xuống ngựa, hùng hổ lao đến bao vây Triển Nhược Trần.
Từ sau có tiếng quát :
– Lùi lại!
Bốn tên đại hán đang định xông vào liền lùi lại một trượng, nhưng vẫn bao vây Triển Nhược Trần ở giữa.
Tá hộ pháp ngồi trên mình ngựa, chăm chăm nhìn Triển Nhược Trần, hỏi :
– Các hạ từ đâu đến?
Triển Nhược Trần lạnh nhạt trả lời :
– Long Tuyền trấn!
Một thiếu nữ trên ngựa chợt cất giọng :
– Tỉ tỉ, là anh ta, là người đã gặp ở Long Tuyền trấn!
Tá hộ pháp vung roi, lạnh giọng quát :
– Mở miệng nữa là bị đánh tan xương!
Vị thiếu nữ lãnh một đường roi, nhưng vẫn không dám bật tiếng khóc.
Triển Nhược Trần phẫn nộ lớn tiếng :
– Ra tay đánh nữ nhân, bằng hữu, ngươi thật quá đáng!
Tá hộ pháp vểnh mũi đáp :
– Đó là chuyện của Tá đại gia, không mượn ngươi xía vào!
Triển Nhược Trần hai tay thả xuống, trầm giọng :
– Ta đã nói, ta là người thích xía vào chuyện vặt!
Tá hộ pháp kêu lên một tiếng như mèo hoang, nói :
– Từ nay ta căm ghét những nhân vật bọn ngươi từ Quan Nội thâm nhập vào đây. Kim Gia lâu Liêu Bắc các ngươi không dám xáp mặt giao chiến, lại tiềm phục ở Đại Mạc để đợi người ta lọt lưới. Thế nào? Không có việc gì hay sao lại chọc đến Tá đại gia này?
Triển Nhược Trần trong lòng thầm hiểu đối phương tưởng chàng là đồng bọn với Bì Nhục Đao Tử Đỗ Toàn, bèn cười ha hả cất giọng :
– Tính Tá kia, nếu ngươi không phục, bọn ta đến Tổng đàn của các ngươi để tranh luận cùng Đương gia các ngươi!
Không ngờ chàng vừa dứt lời, Tá hộ pháp lập tức cảnh giác, lạnh giọng hừ một tiếng, chỉ vào mặt Triển Nhược Trần quát :
– Thật là xảo quyệt, ngươi vốn không phải là đồng bọn với những tên kia. Ngươi là ai? Nói nhanh!
Triển Nhược Trần cười ngạo nói :
– Lão huynh, ngươi thật mau quên, ta không phải đã nói với ngươi rồi sao, ta là người thích xía chuyện vặt!
– Hừ, bằng vào ngươi với dáng gầy nhom nhóc con như vậy, cũng dám đứng ra cản đường Tá đại gia. Nói đi, ngươi muốn xía vào chuyện gì?
Triển Nhược Trần chỉ vào hai thiếu nữ bị trói trên giá, nói :
– Để hai vị cô nương đó lại!
Tá hộ pháp ngẩng đầu cười cuồng bạo…
Triển Nhược Trần lạnh giọng :
– Tá bằng hữu, ta cảm thấy không có gì đáng cười cả!
Tá hộ pháp tắt hẳn nụ cười, trầm giọng :
– Sao không dám cười? Ta đang cười ngươi vô tri, cười ngươi ngu dốt đến đáng thương, càng cười ngươi không biết đến cái chết là gi. Ngươi tự vướng vào cái họa sát thân, ngươi nghĩ xem như vậy khiến người ta không cười sao được? Ha ha…
Triển Nhược Trần cắt ngang lời :
– Tá bằng hữu, ngươi có chức phận trọng yếu như thế nào trong Đại Mạc Cô Lâu bang?
Một gã đại hán đứng bên cạnh quát lớn :
– To gan, ngươi dám nói năng với Hữu hộ pháp bọn ta như vậy hử?
Triển Nhược Trần giương mày hỏi :
– Thế nào gọi là một vị Hộ pháp?
Tá hộ pháp sắc mặt sạm lại, hỏi :
– Nghe giọng của ngươi, giống như ngươi đã gặp Ngũ hộ pháp rồi?
Triển Nhược Trần chậm rãi gật đầu trả lời :
– Người thấp nhỏ, đúng không?
Tả Hộ pháp liền gật đầu nói :
– Không sai!
Triển Nhược Trần chỉ vào môi dưới của mình tiếp lời :
– Vị đó môi dưới trề ra, hàm răng dưới lòi ra khỏi miệng, giống như con chó chết nhe răng vậy!
Bỗng một gã đại hán quát tháo :
– Mẹ nó, ngươi dám làm tổn đến Ngũ hộ pháp của bọn ta, đáng chết!
Triển Nhược Trần trề môi cười, Tá hộ pháp nói giọng nặng nề :
– Vậy ta cũng nói rõ cho ngươi biết, lần nay bọn ta cùng xuất động hai toán nhân mã, do hai vị Hộ pháp đích thân dẫn đầu, mục đích là muốn bắt hai tiện tỳ này về, ngươi không biết quan hệ lợi hại trong đó, nhúng tay bậy vào, mất mạng đừng oán hận ai!
Triển Nhược Trần không hiểu đối phương bắt hai thiếu nữ này với mục đích gì, bèn nói :
– Cứ cho ta là người đến chết cũng thích xía vào chuyện đâu đâu!
Chàng chuyển giọng :
– Triển Nhược Trần ta thâm nhập Đại Mạc hơn hai ngày, đã giao chiến ba lần, đương nhiên có cả lão chuột Ngũ hộ pháp trong đó!
Tá hộ pháp ngạc nhiên, đoạn nói :
– Thì ra ngươi chính là Đồ Thủ Triển Nhược Trần được tương truyền là Thiếu chủ tân nhiệm của Kim Gia lâu!
Triển Nhược Trần lãnh đạm tiếp lời :
– Không sai, chính ta!
Tá hộ pháp kinh nộ giao tranh, gằn giọng :
– Triển Nhược Trần, Đại Mạc mênh mông ba ngàn dặm, e rằng ngươi có đi không về!
– Đó là chuyện của ta!
Tá hộ pháp vung tay lên không trung, tám tay đại hán áo tro chỉ trong chớp nhoáng đã vây lấy Triển Nhược Trần vào giữa, quát hỏi :
– Triển Nhược Trần, ngươi đã làm gì Ngũ hộ pháp?
Triển Nhược Trần điềm nhiên cười nói :
– Ta đã nói, gã họ Ngũ kia là con chuột, gã ta thọ thương rồi chui đầu chạy trốn!
Chàng chỉ xuống đất, nói tiếp :
– Đục xuống đất tẩu thoát. Ta đang nghĩ không biết các ngươi có đục xuống đất đào tẩu như hắn ta không?
Tá hộ pháp hét lên một tiếng, ngọn roi trong tay vắt ở thắt lưng, trên tay đã xuất hiện cặp Khô Cốt trảo. Gã ta nói giọng lạnh như băng :
– Cô Lâu bang Đại hộ pháp Tá Tài đêm nay phải giết người rồi!
Triển Nhược Trần thách thức :
– Giết thì giết đi, hù dọa được ai?
Chỉ thấy Tá Tài vung hai tay lên, miệng hô :
– Sát!
Tám gã đại hán áo tro cùng hô theo :
– Sát!
Tám thanh Khô Cốt trảo dài độ ba xích bay lên giữa không trung, phát ra ánh sang chớp chớp giống như điện, tiếng gió rít lên vù vù, phân tám hướng công kích vào Triển Nhược Trần.
Triển Nhược Trần xoay người, ba thanh Khô Cốt trảo vừa quét ngang đầu, Sương Nguyệt đao xé gió vút đi, tỏa ra vô số vệt sang màu xanh tợ như sao chổi, ánh đao chếch về hướng hai gã đại hán áo tro phía bên trái, lập tức một tiếng kêu lên như bò rống, hai tên đại hán ruột gan tuôn cả ra ngoài!
Thân hình xoay sang hướng khác, hai chân hơi cong, Triển Nhược Trần tránh qua tiếp hai mũi Khô Cốt trảo vụt ngang ngực, Sương Nguyệt đao hóa thành cầu vồng, lại thêm một gã đại hán lao tới bị đánh bay ra xa, gục đầu xuống đất chết tốt!
Tá Tài quát lên như sấm :
– Các ngươi đều vô dụng!
Cặp Khô Cốt trảo tợ như hai vuốt hổ quật mạnh tới, ba thanh Khô Cốt trảo khác đã phân ra ba hướng kèm theo kình lực rất mạnh đánh thẳng vào vùng sườn Triển Nhược Trần…
Một tiếng quát vang, Sương Nguyệt đao vút nhanh không thể tưởng tượng được, xẹt ngang qua bụng hai gã đại hán phía bên phải; chưa đợi hai tên đó gã gục, Triển Nhược Trần đã bay người lên, từ không trung một đạo kim quang xanh lè vụt xuống đầu ba gã đại hán khác…
Ba gã đại hán vung trảo đánh hụt, đang định tung đòn tiếp, nhưng vệt sáng xanh lè đi chớp ngang trước mặt, ánh đao chưa tắt, một trận mưa máu tuôn rơi…
Năm gã đại hán gần như cùng ngã vật xuống đất một lúc, hai tay cào cấu trên đất cát loạn xạ, đến khi máu chảy khô cạn, mới nằm thẳng cẳng hết nhúc nhích!
Tá Tài vung cặp Khô Cốt trảo, phẫn nộ phát cuồng lên như một con báo dữ, rống lên một tiếng nói :
– Nghe nói ngươi là một tay đồ phu giết người không chớp mắt, hôm nay mới được thấy quả nhiên danh bất hư truyền, tuy nhiên ngươi chớ đắc ý quá sớm. Họ Triển kia, ta không bao giờ chịu thua ngươi đâu!
Triển Nhược Trần nhướng cặp lông mày lên, cất giọng :
– Ta rất rõ giết gà dọa khỉ, tám người kia bị ta giết rồi, còn ngươi sẽ giống tên Ngũ Tài vậy, tuy nhiên…
Chàng muốn cười, vì cái tên sao thật kỳ quái, Ngũ Tài, Tá Tài, người quái dị có tên quái dị, thật trùng hợp!
Chàng ngừng lại trong giây lát, đoạn nói tiếp :
– Tuy nhiên ta hoàn toàn không muốn giết ngươi. Tính Tá kia, ta yêu cầu ngươi hợp tác cùng ta!
Tá Tài cơ nhục trên mặt giật giật, nói :
– Ngươi chớ làm giấc mộng hoàn lương, chúng ta chẳng có gì để hợp tác.
Tính Triển kia, Kim Gia lâu sắp sụp đổ vào một ngày gần đây, và ngươi cũng sắp chết ở vùng cát càng này rồi, ngươi không biết gì cả sao?
Triển Nhược Trần rất sợ bọn Cô Lâu bang bao vây xung quanh Trường Xuân sơn phát động tấn công Kim Gia lâu, chàng không lo cho sự an nguy Kim Gia lâu mà không cho song Phương một ngày nổ ra cuộc tàn sát thì sự an nguy của nghĩa mẫu sẽ có vấn đề.
Đây là một đại sự khiến người ta lo hoảng, nếu không tìm được tung tích của nghĩa mẫu, Kim Gia lâu sẽ dẫn đến bại vong!
Triển Nhược Trần nghiến răng nói :
– Tá hộ pháp, ta thật không muôn giết ngươi, nhanh đem ta đi gặp Đương gia các ngươi, có điều kiện gì ta sẽ liệu tính giữa song phương!
Tá Tài cười lớn :
– Đương gia bọn ta há tùy tiện gặp ngươi sao? Ngươi thật vọng tưởng!
Triển Nhược Trần trong lòng nôn nóng, nhưng bên ngoài vẫn bình thản lạnh nhạt buông giọng :
– Tá bằng hữu, ngươi thực phải bức bách ta dùng sức mạnh? Lúc đó sẽ không tốt cho ngươi đâu!
Cặp Khô Cốt trảo trong tay vung cuồng lên, Tá Tài xông xả vào Triển Nhược Trần…
Triển Nhược Trần làm như thật sự không muốn bạt đao, thân hình lắc nhẹ bay vọt lên cao, lộn hai vòng trên không trung, người đã đáp xuống bên mấy con ngựa, quay đầu lại nói :
– Tá hộ pháp, chớ bức bách ta ra tay, mong ngươi có thể đem ta đi gặp Đương gia các ngươi, ngươi…
Trên ngựa, thiếu nữ ở cạnh bên đã kêu lên :
– Tráng sĩ, giết chết hắn ta đi, tôi có biện pháp đưa tráng sĩ đi…
Lời nói chưa dứt, ngọn roi da trên tay Tá Tài đã nhắm vào mặt vị thiếu nữ quật vào…
Ngay lúc đó, Triển Nhược Trần hai chân búng mạnh, người vọt lên năm xích, dùng hai ngón tay ở tay trái kẹp lấy ngọn roi, khi đáp xuống đất thì ngọn roi đã nằm ngọn trong tay.
Thật tuyệt diệu! Dưới ánh trăng mờ nhạt, chàng lại bắt lấy ngọn roi một cách chuẩn xác như vậy khiến Tá Tài cũng kinh hãi biến sắc!
Triển Nhược Trần ném ngọn roi xuống đất, nói với thiếu nữ :
– Cô nương, lời của cô có thật không?
Chàng hơi ngừng lời, đoạn nói tiếp :
– Ta không hy vọng gì lắm, vì các ngươi hận hắn nên lợi dụng ta giết hắn mà thôi!
Vị thiếu nữ khác lên tiếng :
– Lời của đại tỷ nói không sai, tỷ muội tôi tuy không biết chỗ quỷ thần bí đó, nhưng chúng tôi có người biết…
Cô ta chưa nói dứt câu, Tá Tài đã phát cuồng lên :
– Bọn ngươi nếu dám nói lên một tiếng nữa thì cả gia tộc các ngươi cũng đừng mong một người sống sót!
Triển Nhược Trần hừ lên một tiếng, nói :
– Chớ làm cuồng trước mặt ta… Tá hộ pháp, ngươi hầu như đã Mất đi chỗ dựa của mạng sống, xem ra chỉ còn ta đối với ngươi mà thôi!
Tá Tài nghiến răng trèo trẹo :
– Đó cũng là điều ta muốn nói, ngươi tiếp chiêu đi!
Lần này Triển Nhược Trần không còn do dự nữa, Sương Nguyệt đao dựng lên muôn vàn ánh đao tua tủa bạt về phía đối phương…
Tá Tài lao người tới, cặp Khô Cốt trảo đánh trên quét dưới, nhưng còn chưa đủ cự ly, bỗng thấy một rừng đao di động về phía gã. Không kịp suy nghĩ, Tá Tài vội lách người tránh, nhưng gã ta phản ứng tuy nhanh, trên người cũng lãnh bảy đường đao…
Trong lúc hoa máu tuôn đầy, Triển Nhược Trần như đang lưỡng lự dự tính điều gì…
Trong lúc lưỡng lự, đột nhiên thấy Nhị Diêm Vương Tá Tài mang người máu lao vút về phía Tây bắc…
Triển Nhược Trần định lao đuổi theo, Tá Tài đã cách xa ngoài hai trượng.
Với loại khinh công Tẩu Sa Phi Ưng đó, Triển Nhược Trần biết đuổi không kịp nữa, đứng lặng người nhìn theo bóng Tá Tài khuất lần ở đồi cát xa xa, rồi mất hẳn trong màn đêm!
Trên ngựa, một thiếu nữ cất giọng gọi :
– Tráng sĩ!
Triển Nhược Trần quay lại nhìn hai thiếu nữ, một thiếu nữ nói giọng cảm kích :
– Đa tạ tráng sĩ!
Triển Nhược Trần giờ mới để mắt nhìn kỹ hai thiếu nữ, gật đầu nói :
– Không sai, chính là đã gặp ở Long Tuyền trấn!
Thiếu nữ kia cựa quậy người, mở lời :
– Làm phiền tráng sĩ mở trói giúp bọn tôi đi!
Triển Nhược Trần cười tiếp lời :
– Xin lỗi, ta quên!
Chàng nhảy người lên, Sương Nguyệt đao hoa lên mấy vòng, nghe hai thiếu nữ “ai da” một tiếng, cùng ngã người xuống ngựa.
Triển Nhược Trần đỡ hai thiếu nữ đứng xuống, hai thiếu nữ cố nén cơn đau, song song quỳ xuống trước mặt Triển Nhược Trần…
Triển Nhược Trần vội đưa hai tay đỡ dậy, nói :
– Nhị vị cô nương chớ làm vậy, nếu lời nói của nhị vị trung thực thì Triển mỗ ngược lại phải quỳ xuống cảm ơn mới phải!
Hai thiếu nữ nghe vậy chậm rãi ngồi xuống nhẹ giọng :
– Triển tráng sĩ, tráng sĩ cũng tạm thời ngồi xuống đây đi!
Nhìn hai thiếu nữ, đưa tay chỉ những thi thể trên đất, Triển Nhược Trần nói :
– Theo tại hạ nghĩ, tại hạ phải đưa nhị vị cô nương trở về gia tộc thôi!
Một thiếu nữ đứng dậy chỉ về phía Tây tiếp lời :
– Gia tộc bọn tôi ở bờ Khắc Lỗ Luân Hà, đi ngựa chỉ cần thời gian hai ngày!
Triển Nhược Trần ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ: thời gian đến hai ngày, nhưng không đi sẽ không biết Tổng đàn Cô Lâu bang ở đâu.
Vì vậy, chàng nghiến răng trầm giọng :
– Nhị vị cô nương, chúng ta đem lương thực và nước tập trung vào một con ngựa, lên đường ngay trong đêm, thế nào?
Hai thiếu nữ nhìn nhau rồi gật đầu.
Triển Nhược Trần liền lấy hết thức ăn và nước uống ở chín con ngựa, treo vào lưng một con, mỗi người chọn một con phi về phía Tây ngay trong đêm.
Triển Nhược Trần băn khoăn suy nghĩ :
“Lỡ hai vị cô nương này lừa mình, thì lúc đó…”.
Chàng không khỏi quay lại nhìn hai thiếu nữ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!