Hắc Thánh Thần Tiêu - Chương 10: Nhất bút âm dương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Hắc Thánh Thần Tiêu


Chương 10: Nhất bút âm dương


Trương Quả Lão vừa hỏi vừa nhìn khắp người chàng, như thể xem chàng để chiếc Thiết tiêu ở đâu, bởi lão chỉ thấy có độc một chiếc trúc tiêu lủng lẳng bên cạnh sườn chàng.

Tiết Thiếu Lăng đỏ mặt phân trần :

– Vì vãn bối không cẩn thận đã để mất chiếc Thiết tiêu của Tang lão tiền bối trong khách sạn tại Nhữ Châu.

Trương Quả Lão cười mỉa :

– Chiếc Thiết tiêu đã mất? Như vậy lão làm sao dám tin ngươi?

Tiết Thiếu Lăng tha thiết :

– Vãn bối không dám nói ngoa, chính một lão đạo nhân đã đánh cắp Thiết tiêu và để lại chiếc trúc tiêu này cho vãn bối.

Chàng vừa nói vừa chỉ vào chiếc trúc tiêu bên cạnh sườn.

Trương Quả Lão trầm gương mặt, gằn giọng :

– Người trẻ tuổi ơi! Ngươi nghe ở đâu câu chuyện đó rồi đến đây định lừa ta?

Lão bật cười ha hả, tiếp :

– Ha ha! Suýt chút nữa ta đã mắc mưu ngươi rồi.

Tiết Thiếu Lăng run giọng, khẩn khoản :

– Cầu xin lão tiền bối xét lại.

Trương Quả Lão khoác tay :

– Đừng nói gì hơn! Đừng! Dù thực sự Tang lão đầu bảo ngươi đến đây, ta cũng không giúp gì được.

Lão bước tới, chụp lấy địa bàn, tay kia nện gậy xuống nền nhà cộp cộp, tỏ vẻ sắp sửa xuất ngoại.

Dù đã có lời Vưu sư phó dặn dò nên chiều chuộng Trương Quả Lão, song thấy lão quá lạnh nhạt cao ngạo, vốn tánh quật cường, chàng không chịu nổi thái độ đó toan nói lời cáo từ.

Vừa lúc đó, có tiếng chân người vang lên bên ngoài cửa. Tiếng chân nghe còn xa, dần dần lớn ra, chứng tỏ có người đang đi đến. Mà nơi đây là cuối thôn, người đó dĩ nhiên là tìm đến nhà Trương Quả Lão chứ chẳng còn đi đâu khác nữa.

Trương Quả Lão biến sắc thấp giọng nói :

– Người trẻ tuổi, nếu có ai đến tìm ta thì ngươi cứ bảo là ta đi vắng nhé.

Nói xong, lão nhanh chân bước vào hậu phòng.

Tiết Thiếu Lăng còn nghe lão “Hừ” một tiếng trước khi lão khuất mình sau tấm vách ngăn đôi gian nhà.

Tiếng chân người nghe mỗi lúc một gần, sau cùng dừng lại trước cửa.

Tiết Thiếu Lăng thầm nghĩ :

– Ai đến nữa đây? Cứ theo tiếng chân, có ít nhất hơn hai người.

Bên ngoài, có giọng nói sang sảng vọng vào :

– Có Trương lão tiên sinh trong nhà chăng?

Tiết Thiếu Lăng cau mày, có ý bực tức, bỗng dưng Trương Quả Lão giao cho chàng thay lão tiếp khách trong khi chàng muốn đi ngay, nhưng đã muộn mất rồi, chàng không thể lẻn đi được, bất đắc dĩ chàng phải bước ra cửa.

Người cất tiếng gọi là một thiếu niên chưa quá hai mươi tuổi, vận y phục chẹt màu xanh, lưng dắt trường kiếm. Trông diện mạo cũng khá khôi ngô tuấn tú.

Tiết Thiếu Lăng vòng tay chào :

– Các vị từ xa đến đây tìm Trương lão tiên sanh, xin hỏi có điều chi chỉ giáo?

Thiếu niên vòng tay đáp lễ nói :

– Gia sư là Nam Nhạc quán chủ tại Hành Sơn, cùng với Ngọc Chân đạo trưởng Võ Đang sơn và Đại Thông thiền sư phái Thiếu Lâm, từ xa xôi ngàn dặm đến đây muốn bái phỏng Trương lão tiên sanh.

Tiết Thiếu Lăng ngây người kinh hãi, tưởng mình nghe lầm.

Những tên đó chàng từng nghe nói đến, họ toàn là những nhân vật thượng đỉnh trong võ lâm, hôm nay cùng hiệp nhau đến đây, hẳn phải có một lý do quan trọng lắm.

Nam Nhạc quán chủ là một Chưởng môn nhân phái Hành Sơn, một trong bốn đại môn phái đương thời.

Ngọc Chân Tử là sư đệ Ngọc Hư Tử, là Chưởng môn nhân phái phái Võ Đang, tuy cầm quyền Chưởng môn, nhưng Ngọc Hư Tử chuyên việc tu đạo, các sự vụ trong phái đều do Ngọc Chân Tử điều khiển cho nên dù Ngọc Hư Tử chấp chưởng quyền lãnh đạo song chỉ là cái danh suông, còn thực sự chính là Ngọc Chân Tử mới là người trực tiếp với giang hồ.

Còn Đại Thông thiền sư, chàng chỉ biết là tay thượng thặng trong phái Thiếu Lâm vậy thôi, chứ thân phận như thế nào không rõ lắm.

Cả ba nhân vật có thanh danh trọng vọng như vậy, lại cùng đến tìm Trương Quả Lão một lượt hẳn phải là một việc phi thường.

Nhưng, Trương Quả Lão không chịu tiếp kiến họ, thế là nghĩa làm sao? Lão biết trước mà lẩn tránh, hay là lão không biết? Vì muốn đi gấp nên không chịu tiếp bất kỳ ai, sợ dây dưa làm chậm mất thời gian?

Tiết Thiếu Lăng lắc đầu :

– Các vị đến chậm một chút rồi, Trương lão tiên sanh đã xuất ngoại rồi.

Đạo nhân đứng bên tả, râu còn đen, vận áo xanh lam, vóc hình cao, có lẽ là Ngọc Chân Tử, có đôi mắt sáng ngời nhìn chàng một lút rồi hỏi :

– Tiểu thí chủ cao danh quí tánh là chi?

Tiết Thiếu Lăng vội đáp :

– Tại hạ là Tiết…

Một tràng cười sang sảng vang lên, chặn ngang câu nói của chàng.

Thì ra, Trương Quả Lão phía hậu xuất hiện, vòng tay hướng từ người vái chào :

– Tam vị đến bất ngờ thành ra lão phu bất lễ nghinh tiếp, xin tha lỗi cho lão phu.

Tiết Thiếu Lăng sượng sùng thầm nghĩ :

– Lão này kỳ quái thật! Đã bảo mình thay lời tạ khách rồi bây giờ lại chường mặt.

Nhưng rồi chàng không còn lấy làm lạ nữa, lão tưởng đâu những người đến tìm lão là bọn phàm phu tục tử không đáng cho lão nghinh tiếp, khi biết khách toàn là những tay kiệt liệt trên giang hồ, tánh xu thời bừng dậy, lão không thể bỏ qua dịp tốt, vội chạy ra nghinh đón mặc cho chàng kẹt cứng tại chỗ.

Trong ba vị khách, người vận áo tro, râu lốm đốm trắng, hình vóc thấp ốm, là Nam Nhạc quán chủ, cất giọng oan oan :

– Kính chào Trương đại hiệp! Bần đạo cùng các vị đạo huynh đến đây, quấy nhiểu cảnh thanh tịnh của đại hiệp thật tội rất lớn.

Trương Quả Lão cười ha hả :

– Có gì đâu! Có gì đâu! Xin mời các vị ngồi, ngồi xuống rồi đàm đạo.

Không kể chủ nhân, số khách không phù hợp với số ghế, thì còn mời ai ngồi, ai phải đứng?

Trương Quả Lão chạy vào trong mang ra hai chiếc ghế tre, ọp ẹp hơn đặt quanh chiếc bàn.

Tiết Thiếu Lăng cảm thấy mình là người thừa, bước lại góc nhà đứng lặng.

Chàng không còn muốn bỏ đi nữa. Sự xuất hiện bất thần của ba nhân vật thượng đỉnh trên giang hồ cùng một lúc, tại một nơi thanh tĩnh như thế này, hẳn nhiên không phải là trường hợp thường, dù sao chàng cũng phải nán lại xem họ bàn những gì.

Nam Nhạc quán chủ điểm một nụ cười :

– Trương đại hiệp bỏ lỗi cho, bần đạo vô cùng cảm kích.

Rồi lão quay lại giới thiệu :

– Vị này Ngọc Chân Tử phái Võ Đang, còn đây là Đại Thông thiền sư chủ trì La Hán đường trên Thiếu Lâm Tự.

Lão day qua đồng bọn :

– Chắc các vị không lạ gì Trương đại hiệp Trương Quả Lão, trên giang hồ hào kiệt tặng cho tước hiệu Nhất Bút Âm Dương.

Tiết Thiếu Lăng lại một phen kinh hãi. Chàng có ngờ đâu vị tiên sanh chuyên xem phong thủy cho người đời lại là vị đại hiệp Nhất Bút Âm Dương, thịnh danh chấn động võ lâm.

Chàng từng nghe Tiết Thần Y nói về Nhất Bút Âm Dương trong những khi rỗi rảnh bàn luận về việc anh hùng trong thiên hạ. Đại hiệp Trương Quả Lão có tánh ương ngạnh, ghét ác như kẻ thù, trong giang hồ người ta xưng lão với Hắc Thánh Thần Tiêu Du Long Tang Cửu là Nam Bút Bắc Tiêu. Thảo nào mà Vưu sư phó không sai chàng vượt ngàn dặm đến đây tìm lão?

Trương Quả Lão cười khanh khách nói :

– Lão phu hằng nghe danh lớn của các vị, hằng mong có dịp diện kiến, bất ngờ hôm nay có mặt cả tại đây làm cho lão vinh hạnh vô cùng. Thẹn thay cho lão, hơn hai mươi năm qua sống ẩn một nơi như người cô lậu, không làm nên một cái gì cho chính nghĩa võ lâm.

Bên trong, một đồng tử bước ra, tay nâng một khai trà. Đồng tử tuổi độ mười lăm, mười sáu, dù y phục thô sơ bằng bố song dung mạo thanh tú lạ thường, nhìn vào dáng dấp của hắn cũng đủ biết hắn là người có võ công đáng sợ.

Tiết Thiếu Lăng lại tưởng :

– Có lẽ đồng tử là đồ đệ của Trương Quả Lão.

Đồng tử đặt trước mặt mỗi người một chén trà, còn bưng một chén đến cho Tiết Thiếu Lăng bảo :

– Uống đi!

Tiết Thiếu Lăng tiếp lấy nhoẻn miệng cười :

– Cám ơn bằng hữu!

Đồng tử điểm một nụ cười ranh mãnh, lui vào một góc phòng.

Trương Quả Lão cất tiếng mời cử tọa :

– Ẩn cư sơn dã xa hẳn người đời, lão phu chẳng có món gì quí đãi khách, mượn tạm chung trà đạm bạc biểu lộ chút lòng thành mong tam vị không cười cho, lão phu hân hạnh lắm.

Nam Nhạc quán chủ, Ngọc Chân Tử và Đại Thông thiền sư đồng nâng chung trà uống cạn.

Trương Quả Lão tiếp :

– Tam vị quang lâm tệ xá chắc có điều chỉ giáo? Lão phu xin nghe.

Nam Nhạc quán chủ chắp tay nói :

– Vô Lượng Thọ Phật! Dù Trương đại hiệp không hỏi, chúng tôi cũng phải trình bày.

Trương Quả Lão chú ý :

– Quán chủ cứ nói.

Nam Nhạc quán chủ ngưng trọng thần sắc :

– Việc nói ra rất dài, chẳng qua từ bao lâu nay đại hiệp đóng cửa nhàn cư không màng đến những diễn tiến trên giang hồ, có biết đâu một biến chuyển lớn lao vừa xảy ra, đưa võ lâm vào kiếp số vô cùng thảm khốc…

Trương Quả Lão tỏ vẻ kinh hãi :

– Có việc thế à? Hơn hai mươi năm qua, lão phu ẩn tích mai tông có hay biết gì đâu.

Câu nói đó dù khéo thốt đến đâu, cũng không giấu nổi cái nguyện ý của lão không muốn can dự vào việc giang hồ, dù có biến chuyển gì xảy ra trong võ lâm, vị tất lão chịu rời cái vỏ ốc rất yên ổn hiện tại mà xuôi ngược Bắc, Nam như thời cường tráng.

Tuy nhiên, biết vậy mà Nam Nhạc quán chủ cứ lờ đi, nói tiếp :

– Nếu sự việc không trên sức mình thì bần đạo cùng hai vị đạo huynh đâu dám đến đây phiền nhiễu thanh tu của đại hiệp?

Tiết Thiếu Lăng hết sức làm lạ nghĩ thầm :

– Việc gì mà to tát đến thế? Cả ba đâu phải tay vừa, tự họ không lo liệu nổi sao, lại còn phải đến đây bàn bạc với lão Trương?

Trương Quả Lão mỉm cười nói :

– Quán chủ không quá khách sáo. Xin cứ nói rõ cho lão phu nghe sự thế như thế nào.

Nam Nhạc quán chủ thở dài :

– Gần đây, trên giang hồ xuất hiện một Bang hội thần bí, người trong Bang hội ẩn ẩn hiện hiện thất thường không khác nào hình ma bóng quỷ, không ai biết rõ họ là những nhân vật ra làm sao nữa. Sáu tháng nay, một cao thủ hữu danh trong võ lâm bỗng nhiên mất tích một cách hết sức bí mật.

Tiết Thiếu Lăng giật mình chú ý lắng tai nghe.

Nam Nhạc quán chủ nói tiếp :

– Thoạt đầu, thiên hạ chỉ cho là một sự ngẫu nhiên không ai để ý tìm hiểu làm gì, bởi có chi lạ trong việc một người nào đó trong lúc cao hứng mà ẩn lánh cuộc đời, tìm thú thanh nhàn tịch mịch? Nhưng, một người biến mất, hai, ba người biến mất, rồi có đến vài mươi người, số mất tích tiếp nối nhiều lên khiến người ta phải chú ý. Nhất là ba tháng gần đây, tình trạng đó gây khủng khiếp thật sự cho khách giang hồ, như Thiết Đảm Thắng đại hiệp trong Tiêu cục Trường Thắng, như Lưu Vân Kiếm Quí đại hiệp tại Thanh Phong trấn cả hai đều mất tích. Đúng ra, cả hai bị một bọn người lạ mắt bắt đem đi, bắt rất dễ dàng như con diều hâu xớt con gà. Sau cùng, sư đệ của bần đạo là Thường Duy Nhân, ẩn cư tại Quảng Sơn, không giao du với hào kiệt võ lâm, không mảy may ân oán với giang hồ, thế mà vẫn mất tích trong trường hợp bí mật…

Tiết Thiếu Lăng hết sức hãi hùng.

Thiết Đảm Thắng Trấn Sơn nào phải tay vừa? Y là Chưởng môn nhân của cánh tục gia đệ tử phái Thiếu Lâm, thinh danh lừng lẫy đất Trường An.

Còn Lưu Vân Kiếm Quý Đình Phương là cao thủ phái Võ Đang, hùng cứ tại Thanh Phong trấn, cạnh chân núi Võ Đang sơn.

Thường Duy Nhân tước hiệu Nhập Vân Long, ẩn cư tại Quảng Sơn, có một thời oai trấn trường giang.

Những nhân vật này chàng thường nghe nghĩa phụ đề cập đến, xem như những cây trụ kình thiên trong võ lâm, thế mà vẫn bị người ta bắt như thường.

Vậy ra, người trong Bang hội nào đó có bản lĩnh đáng khiếp! Chàng bất giác liên tưởng đến trường hợp của Long Môn ngũ quái và nghĩa phụ chàng. Có lẽ cũng do chính người trong Bang hội bí mật này gây nên.

Trương Quả Lão biến sắc :

– Sự tình nghiêm trọng đến thế à?

Ngọc Chân Tử tiếp lời Nam Nhạc quán chủ :

– Tệ phái từng phái người bí mật đi khắp sông hồ để điều tra sự thể, nhưng người có đi nhưng không có trở lại…

Đại Thông thiền sư phụ họa :

– Bần đạo trước sau phái hai nhóm đệ tử dò la tin tức chúng đến nay vẫn chưa có tên nào trở về…

Nam Nhạc quán chủ chính sắc :

– Cho nên, bần đạo hôm nay đến đây bái kiến Trương đại hiệp chỉ giáo cho một vài điều hữu ích đối phó với tình hình, cứu vãn vận kiếp võ lâm. Bởi những vụ mất tích như thế này quyết không do ân oán tinh cừu thông thường mà giang hồ vấp phải. Hiển nhiên, phải có một nguyên nhân, một âm mưu, liên quan đến tiền đồ võ lâm…

Quán chủ dừng lại một chút, rồi trịnh trọng nói tiếp :

– Nói gần nói xa không qua nói thẳng, bọn bần đạo yêu cầu đại hiệp liệu cách giúp cho, được bái kiến lão sư Vô Cực lão tiền bối.

Trương Quả Lão “Ạ” lên một tiếng, nhưng tiếng “Ạ” của lão lại bị tiếng “Ạ” của Tiết Thiếu Lăng to hơn lấn át mất.

Chàng hết sức kinh hãi, không dằn được sự chấn động bên trong buột miệng kêu lên, may mà mọi người đều hết sức chú trọng đến vấn đề bàn bạc, không ai để ý.

Vô Cực lão tiền bối! Sư phụ của Trương đại hiệp Nhất Bút Âm Dương Trương Quả Lão! Tại sao nghĩa phụ chàng không hề nhắc đến vị Thái Sơn Bắc Đẩu đó?

Trương Quả Lão cau mày nghĩ ngợi, đoạn vòng tay thốt :

– Các vị có lòng hạ cố, lẽ ra lão phu phải tuân mệnh. Song mấy năm sau này, gia sư nhất thiết không màng đến thế sự, chỉ sợ…

Nam Nhạc quán chủ thiết tha :

– Bần đạo thường nghe Vô Cực lão tiền bối tu chân ngộ đạo, không can sự đến việc hồng trần, nhưng việc này có quan hệ lớn lao đến an nguy của võ lâm, nên đại diện cho toàn thể hào kiệt anh hùng, mạo muội đến đây yêu cầu đại hiệp giúp đỡ…

Đại Thông thiền sư chắp tay chữ thập :

– A Di Đà Phật! Lệnh sự từng được giang hồ tôn xưng là Võ lâm Đệ nhất kỳ nhân, công lực siêu thần nhập hóa, không phải mỗi việc mà bọn bần tăng dám đến quấy rầy… Chẳng qua trước sự tình bất khả kháng, bắt buộc phải phiền đến lão nhân, dù sao cũng mong đại hiệp không từ chối.

Ngọc Chân Tử phụ họa :

– Bần đạo vâng lệnh sư huynh vượt ngàn dặm đến đây không ngoài đều ước mong đó. Nếu được đại hiệp chấp thuận cho thì võ lâm vạn hạnh mà công đức của đại hiệp to lớn vô cùng.

Trương Quả Lão lộ vẻ khó khăn ra mặt. Lão trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, đoạn gật đầu :

– Quán chủ và hai vị đạo huynh đã tất tình bày giải, lão phu còn khước từ hay sao? Nhưng, lão phu không dám tiên đoán kết quả như thế nào, chỉ xin cố gắng giúp các vị. Nếu may ra gia sư chấp thuận thì không uổng công các vị từ xa đến, riêng lão phu cũng được niềm vui là không phụ lòng chiếu cố của các vị.

Nam Nhạc quán chủ, Ngọc Chân Tử và Đại Thông thiền sư cùng thở phào, vẻ vui mừng lộ ra trong ánh mắt. Họ cùng đứng lên. Nam Nhạc quán chủ chắp tay vái tạ :

– Lành thay! Lành thay! Trương đại hiệp dũng khí có thừa, thấy nguy không sao ngoảnh mặt, bọn bần đạo cảm kích vô cùng.

Trương Quả Lão khiêm nhượng :

– Các vị dạy quá lời!

Lão ngẩng mặt nhìn ra bên ngoài, tiếp nói :

– Gia sư có ngôi nhà cỏ trên đỉnh Vân Nhạc, muốn gặp người chỉ có giờ Ngọ thôi. Việc khẩn cấp mình không thể chậm trễ được, lão phu xin tam vị khởi hành liền may ra còn kịp.

Lão cầm chiếc gậy lên như có ý giục đi liền.

Nam Nhạc quán chủ, Ngọc Chân Tử và Đại Thông thiền sư hết sức mừng rỡ.

Trương Quả Lão đưa tay ra :

– Mời tam vị đi trước.

Ba người hai đạo một tăng không cần khách khí bước ra khỏi nhà ngay, thiếu niên áo xanh theo bén gót.

Trương Quả Lão dặn tiểu đồng :

– Giữ nhà giữ cửa cẩn thận đấy! Sư phụ xong việc là về liền.

Đồng tử nghiêng mình :

– Đệ tử tuân lệnh.

Tiết Thiếu Lăng đứng bên cạnh lấy làm khó nghĩ, Vưu sư phó sai chàng đến đây cốt ý nhờ Trương Quả Lão tiến dẫn chàng với Vô Cực lão nhân, lão đã khước từ rồi, chàng nên trở lại Lạc Dương hay phải làm gì? Lưu lại đây chờ lão về khẩn cầu lão thêm lần nữa chăng?

Lão sắp sửa dẫn bọn Nam Nhạc quán chủ đi gặp Vô Cực lão nhân, dịp may như vậy mà chàng không được cùng theo thì chắc gì lần sau Trương Quả Lão chịu nhọc đưa chàng đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN