Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch)
Chết Mà Sống Lại
Thành phố Nghi Lan.
Tháng ba đầu xuân, màn đêm buông xuống.
Bỗng nhiên một ánh sáng mạnh cắt ngang bầu trời, bầu trời giống như bị xé rách
ra, lập tức tiếng sấm ầm ầm vang lên làm trái tim người ta khiếp sợ, cơn mưa
xối xả như trút nước bao phủ toàn bộ thành thị.
Tiếng mưa rơi, tiếng gió, tiếng sấm chớp, đan xen vào đó là cảnh tượng khủng
bố như ngày tận thế.
“Ô!”
Bỗng nhiên trên mặt hồ mưa bụi sương mù có một cái đầu chui ra.
Giang Trần phun ra một hơi khí lạnh, phun tất cả nước hồ trong lồng ngực ra.
Chưa mở mắt ra Giang Trần liền phát hiện tình cảnh của mình không đúng lắm,
giống như đang đặt mình vào trong một vùng không gian kỳ lạ, có thể bị vùng
không gian đó cắn nuốt bất cứ lúc nào.
Giang Trần vươn một tay ra nắm lấy theo bản năng, chỉ cảm thấy mềm mại trơn
mềm, rất to, một tay khó có thể nắm trong tay, co dãn kinh người suýt chút nữa
làm tay hắn bật ra.
– A – – em nắm vào đâu đó, dùng lực như vậy làm gì, thả tay ra cho tôi.
Đúng lúc này, tiếng nói giống như tiếng thét chói tai truyền vào trong tai
Giang Trần.
Giang Trần cảm thấy hơi kinh ngạc, chẳng lẽ trong không gian kỳ lạ này không
chỉ có một mình hắn?
Nghe thấy tiếng nói, Giang Trần chậm rãi mở đôi mắt vô cùng chua xót ra, trong
mắt nhìn thấy hơi nước sương mù, với thị lực của hắn, những cảnh ngoài hai
thước đều không nhìn thấy được.
Loại tình huống này vô cùng không thích hợp, Giang Trần âm thầm đề cao cảnh
giác, đưa mắt nhìn xung quanh, muốn biết rốt cuộc mình đang ở một nơi như thế
nào.
Sau đó Giang Trần nhìn thấy một khuôn mặt.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt kia, Giang Trần hơi sững sờ, hắn trừng mắt nhìn, lại
nhìn, không sai, đúng là thấy được một gương mặt.
Đó là gương mặt của một người phụ nữ, ngũ quan của người phụ nữ mềm mại đáng
yêu, mái tóc rất đẹp, bởi vì mưa nên ướt nhẹp, ẩm ướt buông xuống sau gáy, cái
trán trơn bóng no đủ, đối diện tầm mắt Giang Trần nên Giang Trần có thể nhìn
thấy rất rõ ràng người phụ nữ đang tức giận.
Vì người phụ nữ rất đẹp nên cho dù tức giận cũng vẫn đẹp như trước.
Chỉ là Giang Trần có chút không hiểu rõ lắm, vì sao người phụ nữ này lại tức
giận, dường như là giận mình.
Vì thế Giang Trần càng lúc càng dùng lực nắm lấy khối tròn tròn đó, hắn không
biết mình đang nắm phải thứ gì, nhưng cũng chỉ có thể nắm chặt lấy, căn bản là
không để tâm, không chút nào dám xem thường, với tình cảnh trước mắt hắn, một
chút sơ suất đều là trí mạng.
– Giang Trần, đau quá, em bỏ tay ra cho tôi.
Thấy Giang Trần chẳng những không buông tay, trái lại còn nắm chặt hơn, phổi
của Đường Nguyệt đã sắp tức đến mức nổ tung rồi, nếu không phải là ở trong
nước, không tiện ra tay mà nói, quả thực cô đã ra tay bóp chết Giang Trần rồi.
– Ngươi bảo ta bỏ tay ra? Bỏ tay ra gì cơ?
Có chút kinh ngạc, Giang Trần hỏi.
– Em nói xem?
Đường Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, trên gương mặt xinh đẹp che kín lạnh lẽo.
– Thật có lỗi, ta không thể bỏ tay ra, cho dù ta chết cũng cần phải kéo ngươi
chết cùng.
Giang Trần lạnh lùng nói.
Sau khi nói xong lời này, bỗng nhiên sắc mặt Giang Trần thay đổi, Giang Trần
thay đổi sắc mặt không phải vì sắc mặt người phụ nữ rất khó coi, mà vì bỗng
nhiên trong lúc đó hắn phát hiện ra mình ở nơi nào.
Hắn không ở trong một không gian kỳ lạ, mà ở trong một hồ nước vô cùng rộng
lớn. Mà tay hắn đúng lúc nắm lấy bộ ngực của người phụ nữ, điều này làm hắn ý
thức được cảm xúc mềm mại trơn mềm là chuyện gì xảy ra rồi.
Lực nắm của hắn rất mạnh, có thể nhìn thấy rõ ràng bộ ngực tròn của người phụ
nữ thay đổi hình dạng trong lòng bàn tay hắn, đó là cảm giác vô cùng kỳ diệu,
xúc cảm mềm mại làm trong lòng hắn hơi nóng lên.
Ma xui quỷ khiến tay Giang Trần lại nhào nặn một cái, giống như muốn chắc chắn
thứ mình nắm trong tay là gì.
Động tác như vậy gần như làm cho Đường Nguyệt hồn phi phách tán, cô mở to hai
mắt nhìn chằm chằm Giang Trần, nếu ánh mắt có thể giết người, cô đảm bảo giết
chết Giang Trần 100 lần, nếu không không đủ để giải hận.
– Giang Trần, em còn nắm nữa à!
Đường Nguyệt kêu to, vừa hoảng sợ vừa rối loạn.
– Nếu không thì ta nên nắm ở đâu?
Giang Trần cũng mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt vô tội.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Đường Nguyệt thở hổn hển, đột nhiên cúi đầu cắn mạnh vào cánh tay Giang Trần
một cái.
Bị đau, tay Giang Trần bóp ngực Đường Nguyệt buông lỏng ra, trái lại giữ chặt
tay Đường Nguyệt, chống đỡ thân thể của mình, sau đó sắc mặt lại thay đổi.
– Đau!
Có lẽ loại cảm giác này đối với người bình thường mà nói, là một xúc cảm vô
cùng bình thường, nhưng lúc xúc cảm này xảy ra trên người hắn lại là không
bình thường.
Nhất là làm trái tim hắn bất an, Đường Nguyệt cắn xuống một cái làm cánh tay
hắn có một vết máu rất sâu, loại cảm giác không bình thường này trở nên vô
cùng mãnh liệt.
Nghĩ đến Giang Trần hắn đường đường là một nhân vật vô cùng khủng bố ở Chân
Linh đại lục, phải biết rằng với sức mạnh thân thể hắn mà nói, cho dù là cường
giả Nguyên Anh Kỳ cắn xuống một cái, tất nhiên là hàm răng sẽ gãy trong chớp
mắt.
Nhưng rõ ràng nữ tử trước mặt không có một chút khí tức dao động, chỉ là một
người bình thường, cắn một cái liền để lại vết máu, chuyện này làm Giang Trần
cảm thấy chấn động rất lớn.
– Rốt cuộc ta đã chết? Hay là còn sống?
Giang Trần tự nói trong lòng, sắc mặt càng ngày càng kỳ lạ.
Sau đó Giang Trần mới phát hiện thân thể của mình có thay đổi, tay kia không
phải tay hắn, cái tay đó rất gầy, hoàn toàn không có sức lực.
Tay không phải tay hắn, tất nhiên thân thể cũng không phải thân thể hắn.
Phát hiện như vậy khiến tâm thần của Giang Trần lại khiếp sợ, đến cuối cùng
gương mặt vốn trắng xanh lại càng trắng xanh không có chút máu nào hơn.
– Ta không chết, nhưng mà ta đã không phải là ta nữa rồi.
Giang Trần thì thào nói.
Sở dĩ Giang Trần có ý thức nguy hiểm mãnh liệt vì hắn vốn đứng trong một cuộc
đuổi giết xưa nay chưa từng có, mấy Thánh Địa lớn liên hợp lại phát ra lệnh
truy sát, tất cả cường giả ở Chân Linh đại lục điên cuồng tiến hành truy sát
hắn.
Giang Trần tự biết mình sẽ phải chết không thể nghi ngờ, không chết Giang Trần
tưởng rằng là ngoài ý muốn, nhìn tình hình hiện giờ, tất nhiên không phải là
ngoài ý muốn rồi.
Hắn trọng sinh vào một thiếu niên ốm yếu, hắn vốn đã chết nhưng lại sống lại.
Tâm trí của Giang Trần không thể nói là không kiên nghị, nhưng loại tình huống
này làm Giang Trần chịu kích thích rất lớn.
– Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
Giang Trần cười khổ, nghĩ một lát lại nói:
– Chắc là chuyện tốt đi, dù sao ta không chết.
– Giang Trần, em có ý gì đây, tôi tốt bụng cứu em em còn chiếm tiện nghi của
tôi, cho dù tôi cắn chết em cũng là em xứng đáng… Không, sớm biết sẽ như vậy
nên để em chết đuối rồi…
Đường Nguyệt thấy Giang Trần có phản ứng khác thường, theo bản năng cho rằng
mình cắn quá dùng lực, Giang Trần tức giận, vì thế ngữ khí nói chuyện không
được tốt, nên càng tức giận hơn.
Bởi vì Đường Nguyệt cho rằng cô có ý tốt cứu người, lại không hiểu sao bị tập
kích ngực, cô còn chưa tức giận Giang Trần đã tức giận rồi, còn cho cô sắc mặt
khó coi, dựa vào cái gì mà Giang Trần tức giận?
– A… Có chút ý tứ, hóa ra ngươi cứu ta, hay lắm hay lắm, cả đời Giang Trần ta
anh hùng cứu mỹ nhân vô số lần, không thể tưởng tượng được kết quả là để mỹ nữ
cứu, thiên lý tuần hoàn, báo ứng không đúng, nhất định mệnh Giang Trần ta chưa
đến chỗ chết. Đàn bà thối, sao ngươi không nghĩ đến, vậy mà Giang Trần ta
không chết đi?
Giang Trần chợt cười to, vui vẻ không thôi.
Đồng thời trong ý thức của Giang Trần lại xuất hiện hai trí nhớ khác nhau,
không ngừng va chạm trong đầu hắn, hai trí nhớ đang nhanh chóng dung hợp lại.
Giang Trần biết hắn vẫn tên là Giang Trần như trước, là học sinh hiền lành
trung thực ở trường trung học Nghi Lan, thậm chí còn có chút nhát gan yếu ớt.
Bây giờ hắn không ở Chân Linh đại lục, mà ở một nơi gọi là địa cầu. Trong lúc
này, đủ loại trí nhớ ở địa cầu giống như Trường Giang và Hoàng Hà chảy ngược
lại, chảy vào trong đầu Giang Trần, làm Giang Trần có một nhận thức đại khái
về địa cầu.
Người phụ nữ trước mặt này tên là Đường Nguyệt, là giáo viên toán học đồng
thời là giáo viên chủ nhiệm lớp của hắn.
Còn vì sao lại ở trong nước, Giang Trần còn chưa hiểu rõ lắm, nghe Đường
Nguyệt nói, Giang Trần chỉ biết duy nhất một chuyện chính là hắn được Đường
Nguyệt cứu.
Những trí nhớ khác còn có rất nhiều, phức tạp mà lẫn lộn, giống như nước chảy
vào trong trí nhớ, không ngừng kích thích đầu hắn, làm trong thời gian ngắn
hắn không có biện pháp tiêu hóa hết.
Nhưng tiêu hóa nhiều… nội dung thế này đã đủ để Giang Trần hiểu biết một chút
tình huống, không đến mức vừa mở mắt ra là mơ mơ màng màng, đầu đầy mờ mịt.
– Đàn bà thối, chỉ khinh bạc ngươi một chút mà thôi, giả bộ là thánh nữ thanh
thuần gì chứ, còn phát động mấy Thánh Địa liên hợp đuổi giết ta, tốt nhất là
ngươi nên cầu nguyện cả đời này Giang Trần ta đều bị nhốt ở địa cầu quái quỷ
này đi, nếu không một khi lão tử trở về nhất định sẽ cởi quần ngươi đánh đòn,
không đánh cho ngươi khóc lóc kêu to lão tử không họ Giang.
Bỗng nhiên Giang Trần hung dữ nói.
Nghĩ tới nữ nhân kia, Giang Trần hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không vì
nữ nhân đó sao hắn lại có thể đến nông nỗi như này, xuất hiện ở một nơi rách
nát?
Giang Trần nhớ rất rõ ràng sau một lúc đuổi giết, cuộc chiến cuối cùng là ở
Lạc Nhật Cốc, Giang Trần không nhớ rõ mình giết bao nhiêu người trong cuộc
chiến đó, đến cuối cùng máu trên kiếm đã khô, sắp thần hồn câu diệt.
Nghĩ đến mình đánh liên tiếp mấy trận lớn, cuối cùng máu trên kiếm lại khô,
tình hình mạng treo lơ lửng, trong đôi mắt Giang Trần không tồn tại sắc thái
âm u.
Ừm, trong khoảnh khắc sắp chết, dường như vẻ mặt của nữ nhân kia không đúng
lắm, nàng ta… Hình như rất đau khổ, hình như lúc ấy nàng ta nói gì đó, chỉ là
khi đó thần thức của ta đang chậm rãi tiêu tan, mất hết lý trí, không nghe
thấy được.
Chẳng lẽ nữ nhân kia không muốn ta chết sao? Lông mày nhíu lại, Giang Trần
nghĩ ở trong lòng.
Rất nhanh Giang Trần phủ định cách nghĩ buồn cười này, hắn không tin nữ nhân
kia không muốn hắn chết, hắn chết nữ nhân kia vui vẻ còn không kịp, nói không
chừng sau khi hắn chết đều nghiền thân thể hắn thành tro, chứng minh nàng ta
băng thanh ngọc khiết thế nào.
– Giang Trần, em bị bệnh thần kinh à, cái gì mà mỹ nữ cứu anh hùng, đánh cái
gì, em không sao chứ?
Đường Nguyệt đâu biết Giang Trần lảm nhảm cái gì, tức giận nói với Giang Trần.
– Đương nhiên em là anh hùng, cô là mỹ nữ, cô đã cứu em tất nhiên là mỹ nữ
cứu anh hùng rồi… A, cô có thể yên tâm, không phải em nói muốn đánh mông của
cô.
Những lời Đường Nguyệt nói làm Giang Trần tỉnh táo lại, hắn cười tít mắt nói.
Đương nhiên nếu có cơ hội đánh mông giáo viên mỹ nữ, chắc chắn xúc cảm vô cùng
tuyệt mỹ, nghĩ như vậy, Giang Trần không khỏi có chút tâm viên ý mã.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!