Bách Khoa Thư Viện - Vương lão thủ kho
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Bách Khoa Thư Viện


Vương lão thủ kho



Nhìn căn phòng ẩm ướt, chật chội, Triệu Kiệt cực độ khó chịu. Hắn chỉ muốn thoát thật nhanh ra khỏi nơi này.

Đùa gì chứ, một buổi hẹn hò vui vẻ diễn biến cũng quá kích thích đi chứ.

Gặp được nhóm nhạc nổi tiếng, rồi bị bắt cóc theo, đây là hiệu ứng mà bất cứ chủ giác có ngón tay vàng nào cũng gặp được, là hệ thống sáng tạo cơ hội tán gái sao? Bất quá, điểm thông thạo của hắn hoàn toàn không đủ a.

– Hệ thống đại ca, tiểu đệ không muốn tán gái, đại ca cho đệ về nhà đi.

…. Im lặng……

– Hệ thống lão ba, ngài không thể thấy chết không cứu chứ, ngài không có nhân tính sao??

– Hệ thống gia gia, duyên phận sâu đậm mới gặp được nhau, ngài có thể tìm được một người khác đáng tin cậy như ta sao……..

…….xxx…….zzzzzzzzz

Triệu Kiệt phiền muộn lảm nhảm một hồi, bỗng một thanh âm không kiên nhẫn vang lên.

– Câm mồm…

Là thanh âm quen thuộc, bất quá pha lẫn một chút cau có, bực bội.

Triệu Kiệt ngẩn ngơ. Vốn hắn nghĩ, hệ thống bách khoa thư viện bất quá chỉ là một chương trình cao cấp, vô duyên vô cớ rơi vào đầu mình, hoạt động một máy móc, không có nhân tính gì đáng nói…

Tuy nhiên, nghe thanh âm, hắn cảm giác có gì đó không đúng.

Ngẫm nghĩ, thư viện bất quá là thư viện, nếu hoàn toàn là lập trình máy móc , làm sao có thể biết những suy tư, ý niệm của hắn để phát ra nhiệm vụ hay kích hoạt cho thuê gì đó bất ngờ…… Trí tuệ nhân tạo, khó nói a. Hay giao tiếp với hắn là khí linh gì đó các loại.

Triệu Kiệt hỏi dò .

– Hệ thống, không , tiền bối, có thể gặp mặt nói chuyện không?

Im lặng, vẫn là im lặng…..

– Thật buồn chán. Nếu không, ta hát một bài ”Một con vịt ” a. Có chút tưởng nhớ giọng hát ngày xưa ..

Nói là làm, Triệu Kiệt dứt khoát, rống to cuống họng, hoàn toàn không sử dụng kỹ năng gia trì,, giọng hát vịt đực ồm ồm vang lên :

– Một con vịt xòe ra hai cái cánh….

Đột ngột, một đoàn vô hình khí nhanh chóng tích tụ thành hư ảnh một lão giả, khuôn mặt có chút cau có bực bội:

– Con mẹ ngươi, ta nói câm mồm….

Triệu Kiệt sững sờ, thật có ẩn giấu a.

– Ngài là??

Lão giả căm giận, ngoảnh mặt hừ hừ không thèm để ý.

– Tiền bối, vãn bối hát hay a… Triệu Kiệt thăm dò.

– Hay con mẹ ngươi, mấy ngàn năm ngủ say, thật vất vả thức tỉnh một chút tàn hồn , đã bị tra tấn.

– Ta nói con mẹ ngươi, có kỹ năng không sử dụng đi,

– Vừa êm tai , vừa tăng điểm thông thạo, đủ ứng phó tình huống trước mắt, ngươi thế mà lải nhải……

– Ngu ngốc.

Triệu Kiệt sững sờ, đúng a. chỉ cần ta chăm chỉ hát liền mấy trăm mấy ngàn bài, hẳn kiếm đủ tiền thuê chút võ công thượng hạng.. Bất quá, ngàn bài a… Vẫn là đa cấp dễ kiếm điểm thông thạo!!

– Tạ tiền bối chỉ điểm. Ngài là??

– Hừ hừ, Lão phu họ Vương, ngươi cứ gọi ta thủ kho là được.

Thủ kho, cái quái gì thủ kho. Thần tiên thoát tục phong thái mà nghề nghiệp, thật là thật là…… Triệu Kiệt khinh bỉ nghĩ thầm.

Phát giác suy nghĩ của hắn, Vương lão căm tức :

– Ta nói con mẹ ngươi, nghề nào cũng là nghề, tùy theo giá trị chất lượng mới biết cao quý , đáng giá tôn trọng hay không??

– Biết vì sao bán thân trăm lượng bạc gọi kỹ nữ, còn treo thân ngàn vạn lượng vàng gọi danh kỹ không?

– Biết vì sao ăn cắp mấy đồng gọi tiểu tặc, còn ăn cắp cả kho bạc hoàng gia gọi thần thâu ?

– Con mẹ ngươi, so sánh ta với thủ kho đồng cấp. Có tin ta đánh chết ngươi không? Ngu ngốc.

– Lão phu không nói nữa, ngủ.

Càng nói càng tức, Vương lão hừ hừ, dứt khoát biến mất.

Triệu Kiệt sững sờ, ngài chưa đợi ta nói gì sao. Nói đi là đi.

Ta biết câu trả lời mà, chẳng phải là danh tiếng a.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN