Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm
Chương 8: Tình yêu vô vọng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Vịt
Lư Ninh không biết bất chấp yêu một người là cảm giác gì, yêu tới loại trình độ như Ninh Kinh Hồng…… Lư Ninh chỉ có thể đánh giá hắn một câu, NGỐC.
“A Huy rất tốt, bạn gái của anh ấy cũng rất tốt. Lần trước sinh nhật anh ấy, mình mua cho anh ấy một đôi giày đá bóng. Đôi giày đó anh ấy thích lâu lắm rồi, nhưng vẫn không có tiền. Lúc ăn cơm tối anh ấy đặc biệt gọi điện thoại tới nói với mình, “chị dâu kêu chú cùng đi ăn cơm”, mình rất buồn, giận dỗi không tặng anh ấy, hết giận lại muốn tặng đã không kịp nữa. Năm nay tặng cho anh ấy đi, bất quá là kiểu dáng năm ngoái, không biết anh ấy còn thích hay không.”
Ninh Kinh Hồng có thể viết ra lời như vậy, phần tình yêu này đã vượt ngoài cực hạn hiểu lý giải của Lư Ninh, cậu vốn đã không biết yêu người khác, sau khi cha mẹ chế cậu lại càng không có yêu ai…… Cậu yêu chỉ có tiền! Lư Ninh không cách nào hiểu được tình cảm của Ninh Kinh Hồng, càng không cách nào hiểu được yêu một người xa lạ không huyết thống quan hệ yêu tới mức vì hắn trả nợ.
Tình yêu đều là gạt người! Tình mới là vĩnh hằng!
Bất quá cậu cũng hiểu được sụp đổ của Ninh Kinh Hồng, chữa bệnh và vay nặng lãi, bất luận cái này cũng đều là động không đáy, quăng nhiều tiền vào hơn nữa cũng lấp không đủ. Ninh Kinh Hồng mới 18 tuổi, phải gánh vác áp lực lớn như vậy, lại phải đè ép tình cảm của mình, thời gian dài đương nhiên sẽ chịu không nổi.
Không tự sát nói rõ cậu rất kiên cường.
Ninh Kinh Hồng cũng khẳng định biết chuyện Trần Huy hít ma túy, có lẽ vay tiền trong quán là phải có gì đều nói hết, bằng không Liên Hồng nhất cũng sẽ không dùng báo cảnh sát uy hiếp hắn.
Càng nhìn rõ tình cảnh của Ninh Kinh Hồng, Lư Ninh càng nghĩ không rõ, nếu như là đối với mình lẫn người trong lòng làm tới loại trình độ này coi như thôi, gia hỏa này lại thích một đồng tính có bạn gái, vì một đoạn tình yêu đơn phương không có hi vọng bỏ ra nhiều như vậy, thật sự có đáng giá không?
Cơm trong hộp có chút lạnh, Lư Ninh đậy nó lại, nhét vào lò vi ba.
Cậu ăn chậm, cuộc sống thường niên không quy luật, dạ dày có bệnh, ăn tới nửa đi hâm nóng là chuyện thường xảy ra. Bất quá Ninh Kinh Hồng rất khỏe mạnh, thân thể người trẻ tuổi chính là tư sản, Lư Ninh cảm thấy từ hiện tại bắt đầu bảo dưỡng, sau này cậu sống đại khái sẽ dễ dàng hơn chút.
Bên kia cơn nghiện của Trần Huy đi lên, bắt đầu giãy dụa, Lư Ninh trói tới rất chắc, hắn giãy không ra, tấm sưởi bị kéo “bang bang” vang lên hai tiếng. Sau khi vang lên Trần Huy lại không khí lực, liền rụt lại ở trên tấm sưởi vẫn luôn sốt rét, trọng miệng nức nức nở nở mà kêu to, nhưng không biết đang kêu cái gì.
Lư Ninh từ trong lò vi sóng lấy hộp cơm ra, ngồi ở trên ghế salon ăn hai miêng, cảm giác được tầm mắt Trần Huy nhìn về phía bên này, mới nhìn hắn một cái.
“Ưm —!”
Lư Ninh thở dài, đi tới tháo tấm vải bịt miệng hắn ra, Trần Huy đứt quãng run run cầu khẩn cậu: “Kinh Hồng, em thả anh ra, anh chịu không được.”
Lư Ninh không để ý đến hắn, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế salon. Lòng dạ cậu đại khái là làm làm bằng sắt đá, cậu tựa vào trên ghế salon một bên nhét cơm vào trong miệng một bên nhìn hắn bị giày vò, trong lòng một chút cảm giác cũng không có, thậm chí cảm thấy đáng đời.
“Kinh Hồng…… Kinh Hồng!”
Lư Ninh nuốt cơm xuống: “Anh muốn làm cái gì?”
“Em giáu anh đi tìm anh Trang…… Hắn biết chỗ nào có thể kiếm được đồ, van cầu em Kinh Hồng! Anh thật sự chịu không nổi rồi!”
Trần Huy một bên run run nói xong, hắn hình như muốn đụng lên tấm sưởi, nhưng bị Lư Ninh trói quá chặt, căn bản đụng không tới.
Lư Ninh ăn xong miếng cơm cuối cùng, nuốt hết cơm, mới vươn tay ra chặn môi Trần Huy: “Suỵt, nhỏ giọng chút, bị hàng xóm nghe thấy, người ta sẽ báo cảnh sát.”
Trần Huy cả người thần trí cũng không làm sao rõ ràng, một bên lắc đầu một bên nhắc đi nhắc lại: “Báo cảnh sát…… Không…… Không thể báo cảnh sát…… Không thể……”
“Yến tâm, em không báo cảnh sát, anh an tĩnh chút.”
Không thể không nói, bộ dáng này của Trần Huy rất thảm, nước mắt nước mũi chảy không ngừng, đem khuôn mặt anh tuấn quét tới loạn thất bát tao. Lư Ninh nhìn không được, dùng khăn giấy lau khô sạch sẽ cho hắn, sau đó người lại cắn môi ô ô mà khóc.
Bộ dáng này nếu để cho bản thân Ninh Kinh Hồng nhìn thấy, có thể thật sự đáp ứng yêu cầu của hắn, chỉ tiếc Lư Ninh không phải Ninh Kinh Hồng, cậu đối với người hít ma túy sinh ra không được nửa lòng đồng tình.
Nhưng “anh Trang” trong miệng hắn là ai, không phải trùm buôn thuốc phiện, cũng có thể là người liên quan tới ma túy.
Lư Ninh trong lòng luẩn quẩn loanh quanh, ngoài miệng lại nói: “Anh ở chỗ này của em không thoải mái…… Bằng không em thông báo chị dâu đón anh về?”
Trần Huy vẫn duy trì một tia thần trí, nghe thấy cậu nói liều mạng lắc đầu: “Không cần, không cần để cho Mộc Mộc biết……”
Lư Ninh không biết nên vì Ninh Kinh Hồng cảm thấy thương tâm hay là cao hứng, Trần Huy này ngược lại rất đàn ông, đối với bạn gái mình cực kỳ tốt, hắn thật sự không biết Ninh Kinh Hồng đối với hắn không có ý tứ?
“Vậy anh liền nhịn chút, qua khoảng thời gian này lại nói.”
Lư Ninh mở ra một hộp cơm khác đặt trên bàn, gắp một đũa đút tới khóe miệng Trần Huy: “Trước tiên ăn chút đi.”
Trần Huy cũng đang cố gắng đấu tranh với ma túy, Lư Ninh nhìn ra được hắn muốn từ bỏ, cũng không có mặc kệ, nhưng thứ đồ này một khi dính vào…… cũng không phải nói cai là có thể cai.
Trần Huy mê mang mà trợn tròn mắt, cũng không biết hắn rốt cuộc có thể nhìn rõ ràng vị trí của Lư Ninh hay không, nghe được ăn cơm cũng biết há miệng, Lư Ninh nhét cơm vào miệng hắn, Trần Huy khó khăn nuốt vài miếng, lại bắt đầu khóc: “Kinh Hồng, anh thật sự không nhịn được, em nhanh đi tìm anh Trang.”
Lư Ninh gắp lên một miếng thịt kho tàu hung hăng nhét vào trong miệng Trần Huy, đã có chút nhịn không được: “Em bây giờ đi đầu tìm anh Trang, trời muộn như vậy. Huống chi, em đi tìm, người ta cũng không biết em a.”
Cậu không thể tùy tiện cho rằng Trần Huy là đáng đời, hắn cũng có thể là bị người hại, hoặc là do thân không thuận theo mình, nhưng bộ dáng không tiền đồ này thật sự làm cho Lư Ninh thật sự không sinh ra đồng tình — muốn cai nghiện ít nhất cũng bày ra quyết tâm muốn cai đi.
Trần Huy đại khái muốn túm thứ gì đó, không biết làm sao Lư Ninh không quan tâm, đối với “Độc trùng” cũng không có chút đồng tình nào, hắn chỉ có thể đem hay tay mình quấn chung một chỗ, ôm tấm sưởi không ngừng run rẩy. Hắn lao lực mà nhai kỹ miếng thịt trong miệng, chỉ cần nhìn bộ dạng hắn nuốt xuống, là có thể biết cái gì gọi là “Nhạt như nước ốc”.
“Sao thế? Khó ăn a?”
Trần Huy run run lắc đầu: “Lạnh…… Quá lạnh, nếm không ra mùi vị……”
Lư Ninh sờ sờ bên ngoài hộp cơm, còn có hơi hơi nhiệt độ, bản thân cậu dạ dày không tốt quen ăn cơm nóng, Trần Huy chê lạnh, có lẽ là một loại phản ứng giới đoạn đi. Nghe nói người lên cơn nghiện có thể sinh ra bất kỳ ảo giác nào, sợ lạnh, sợ ánh sáng…… Đương nhiên cũng sẽ đối với thức ăn mất đi hứng thú.
Xác thực mà nói, bọn họ sẽ đối với ngoại trừ thứ kia mất đi hứng thú đối với tất cả mọi thứ.
“Anh không ăn…… Anh không ăn! Kinh Hồng! Em nhanh đi tìm anh Trang! Vay tiền! Vay tiền hắn! Hắn sẽ cho chúng ta mượn!”
Lư Ninh trong lòng giống như bị người tưới một gáo cây trẩu (*), hỏa tinh trong lòng “vụt” một cái đốt lên, Ninh Kinh Hồng này, rốt cuộc là như thế nào đem mình với độc trùng này vạch tới “chúng ta”?
((*) một loại cây lấy tinh dầu)
Cậu mặt không biểu tình đổi thành thìa, đem cơm thấm ướt nước canh mạnh mẽ nhét vào trong miệng Trần Huy: “A Huy, anh từ từ nhai, ăn kỹ chút là có thể nếm ra mùi vị…… Nếu không thì thế này, anh ăn cơm xong, em gọi điện thoại cho anh Trang, nếu hắn có thể vay tạm, em liền tới vay hắn tiền.”
Trần Huy cố gắng nhai thứ Lư Ninh đút vào trong miệng hắn, nhai một chút liền khóc lên, hắn đột nhiên kịch liệt giãy dụa, Lư Ninh muốn đè lại hắn, Trần Huy chợt nghiêng thân thể về phía trước, đầu đụng vào trong ngực Lư Ninh: “Kinh Hồng…… Anh không bỏ được, anh không bỏ được! Mau tìm anh Trang! Tìm anh Trang a!”
Lư Ninh không phòng bị, cả hộp cơm trong tay trực tiếp ụp trên mặt đất, người cậu cũng ngã xuống một bên, dầu mỡ lòng bàn tay làm cho Lư Ninh cảm thấy buồn nôn một trận. Bất quá cậu phản ứng rất nhanh, Trần Huy vừa ngã xuống lập tức nghiêng sang một bên, ngược lại không có bị hắn quấn lên.
Lư Ninh tới phòng rửa tay rửa sạch sẽ dầu mỡ trên tay, lúc trở lại Trần Huy lăn qua lăn lại tới càng kịch liệt, khắp người dính cơm, tấm sưởi cơ hồ bị hắn giật xuống. Lư Ninh cũng chưa thật sự đối mặt với kẻ nghiện, không biết bọn nghiện là một hồi nối tiếp một hồi càng mạnh hơn, giống như phụ nữ có thai lúc đau bụng sinh con vậy, phát tác một hồi dừng một hồi.
Lư Ninh càng nghĩ càng bực mình, động tác buộc dây thừng càng dùng sức chút, Trần Huy khó chịu kêu một tiếng, Lư Ninh cúi đầu nhìn hắn, ngữ khí rất ôn nhu: “Xin lỗi, xiết đau rồi hả? Vì tốt cho anh, phải trói chặt chút, anh hiện tại sẽ làm ra chuyện gì, bản thân cũng khống chế không được.”
Trần Huy co rúc thân thể ho khan hai tiếng, đột nhiên ngẩng đầu lên phát ra rên rỉ: “Em nói rất đúng…… Kinh Hồng, trói anh chặt chút…… Anh cảm thế thoải mái hơn rất nhiều.”
Lư Ninh buộc thắt nút sợi dây, càng phát giác sự tình phiền toái — hắn chẳng lẽ đã phải dựa vào đau đớn để đè nén cơn nghiện? Vốn tưởng rằng Trần Huy chỉ là nghiện nhẹ, bộ dáng này làm sao cảm thấy hắn là kẻ nghiện độ nặng.
Áo của Trần Huy đặt ở phòng rửa tay, Lư Ninh thuận tay lấy điện thoại trong túi áo hắn ra, bắt đầu lật danh bạ.
Trần Huy hãm sâu trong ảo giác băng lãnh, đối với bên ngoài mất đi phần lớn cảm giác, ai động vào cái gì của hắn cũng một chút không rõ, Lư Ninh ngồi trên sofa lật, lật hồi lâu không lật tới “anh Trang” gì đó, không thể làm gì khác hơn là đem màn hình cho hắn nhìn: “A Huy a, ai là anh Trang?”
Trần Huy nghe được tên “anh Trang” vẫn còn có phản ứng, hắn muốn cướp điện thoại, Lư Ninh nhẹ nhàng giơ tay lên, hắn liền chộp vào khoảng không. Cậu dời điện thoại ra xa một đoạn, thái độ vẫn như cũ rất ôn nhu: “Chỉ cho em xem là được rồi, anh như vậy không cách nào liên hệ với anh Trang.”
Thật không biết đám ngốc trẻ tuổi vô tri này rốt cuộc nghĩ như thế nào, kẻ xâm lược giới thiệu thuốc phiện là vì tan rã lực chiến đấu của một quốc gia, bản thân bọn hắn đi hút những thứ này là vì cái gì? Tan rã lực chiến đấu của chính mình?
Trần Huy rõ ràng cao hơn Ninh Kinh Hồng rất nhiều, nhưng hiện tại ngay cả khí lực đoạt lại điện thoại cũng không có.
Trần Huy mất rất nhiều sức lực mới xác nhận được số điện thoại của “anh Trang”, Lư Ninh gọi điện thoại qua, an ủi Trần Huy: “Anh đừng sốt ruột, em đang liên hệ với hắn.”
Cậu nói xong câu đó liền xoay người đi tới bên cửa sổ, mặt không biểu tình nhìn màn đen nồng đậm ngoài cửa sổ — không bằng trời sáng liền báo cảnh sát đi, cũng đỡ Liên Hồng Nhất cả ngày đem cái này uy hiếp cậu.
Qua thật lâu bên kia mới có người nhận, Lư Ninh không nói chuyện, đối phương trước tiên “Alo?” một tiếng.
“Trần Huy? Tao không phải đã nói với mày, không có chuyện gì đừng liên hệ với tao sao? Đừng gọi tới số này nữa!”
Tâm tình “anh Trang” dường như không tốt lắm, tức giận nói xong câu này liền đơn phương kết thúc trò chuyện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!