Ân Oán Quan Trường - Chương 23: Sát nhân diệt khẩu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Ân Oán Quan Trường


Chương 23: Sát nhân diệt khẩu


Một bóng người loáng thoáng như một bóng ma vượt tường ra phía sao của Biện Lương tiêu xa.

Bóng người theo con đường lớn mà lại rẽ vào hẻm nhỏ, chỉ mấy phút sau đã lọt về phía Tây thành.

Phía Tây thành có một tòa trang viện đồ sộ, chỉ nội cửa cổng không cũng đũ thấy đó là trang viện của người hào phú nếu không phải là quan viên.

Cửa cổng vào rất cao, trên đó có hai ngọn đèn lồng.

Đèn rất sáng chừng mười trượng chu vi vẫn còn được thấy rõ ràng.

Bóng đen đi về phía đó.

Dưới ánh sáng tỏ ra xa, thấy rõ bóng người đó là người bao mặt vưa đi ra từ Biện Lương tiêu xa lúc nãy.

Hắn đi đến gần trang viên, hắn không đến trước cổng, hấn nhảy vút qua đầu tường.

Hắn nhún chừng rất nhẹ nhàng, chưng tỏ khinh công của hắn khá cao, thế nhưng khi vừa đến đầu tường thì thân hắn bỗng như một con diều giấy đứt dây, hắn quay ngang như mất thăng bằng và rơi luôn xuống đất.

Hắn rơi xuống và bất động.

Ngay lúc đó, từ phía góc tường bên trái. Một bóng người nữa vút lên.

Vừa chí đầu tường vụt quay ngang và như một cánh chim ăn đêm, bóng đó bỗng bay thẳng về phía người bao mặt vừa rơi xuống thật nhanh.

Chân vừa cham đất, bóng đèn trước cổng hắt lại rõ mặt người: Hàn Ngọc Trác.

Đứng cách khoảng chừng ba bước, Hàn Ngọc Trác nhìn sững vào người bao mặt. Không nghe hắn lên tiếng, cũng không thấy hắn động đậy.

Chỉ một thoáng qua như đã đoán được tình hình. Hàn Ngọc Trác bước lai ngồi xổm xuống đưa tay rà qua mũi người bao mặt mấy lượt. Hắn đã đứng hơi.

Kéo nhanh tấm khăn bao mặt, ngay giữa trán của hắn có một giòng máu, vết thương nhỏ như hột đậu.

Hàn Ngọc Trác nghiếng răng :

– Sát nhân diệt khẩu, đúng là một thủ đoạn vô cùng tàn độc.

Chuyện xảy ra thật quá rõ ràng.

Lúc ra khỏi Biện Lương tiêu xa, Hàn Ngọc Trác đoán chắc bọn chúng sẽ đến điều tra Thương Cửu, nhưng chờ cho người bao mặt trở ra hắn mới theo dõi, quyết định khám phá cho ra sào huyệt không ngờ đối phương quả có nhiều cơ trí, khi biết bị theo dõi liền lập tức phi tang.

Giết đồng bọn để cho đối phương không theo dấu được là một phương pháp khôn ngoan nhưng cũng thật tàn nhẫn. Tên bao mặt không đời nào có thể nghĩ rằng mình chết bởi tay của đồng bọn như thế ấy.

Cho đến bây giờ, sau khi chết rồi, chắc chắn hắn cũng không thể biết mình chết bởi tay ai.

Không thể chần chừ, Hàn Ngọc Trác tung mình vào trang viện.

Tòa trang viện coi như một đại hào phú của Khai Phong thành, bên ngoài đèn hãy sáng choang, thế nhưng bên trong không còn có một bóng người.

Nhất định không phải là tòa nhà hoang phế, nhất định chúng đã thấy động nên đã thoát đi

Tòa trang viện mênh mông, nhưng ngoài nữa ngọn bạch lạp hắt hiu trên bàn, bốn phía trống trơn, đến một cái ghế ngồi cũng không có.

Hàn Ngọc Trác không làm sao có thể suy đoán tại sao?

Không làm gì được Thương Cửu, cố gắng theo được người bao mặt nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn bít lối, không còn một chút gí có thể phăng ra.

Cái có thể gọi là thu hoạch là người đã bắt Triệu đại nhân, bắt bọn Lương gia huynh đệ đúng như Thương Cửu đã nói là một nhân vật vừa hiểm ác vừa gian xảo không sao lường được.

Có thể không phải chỉ một người mà là một tập đoàn tổ chức vô cùng nghiêm mật.

Con người danh chấn thiên hạ như Tiếu Mạnh Thường của Trường Bạch thế gia đã phải gian lao cực khổ đeo riết tới đây, thế mà cuối cùng y như giựt được một con cá lên khỏi mặt nước rồi dây câu đứt tuốt.

Hắn chầm chậm bước đi, trong lòng tuy không bi quan nhưng thật đã có phần chán nản, thình lình hắn vấp phải một viên đá bay đụng chân tường..

Không đá làm sao có thể khua như kim khí?

Hàn Ngọc Trác đưa mắt nhìn theo, vật hắn đá trúng nằm chóp nhoáng sát bên tường. Ánh đèn đã phản chiếu phát quang.

Hắn bước lại nhặt lên và sửng sốt.

Đó là một đầu lâu bằng bạc lớn chừng bằng hai ngón tay cái ruột trống, nhẹ hều.

Trầm ngâm một lúc, ánh mắt Hàn Ngọc Trác từ từ sáng lên.

Bây giờ thu hoạch tương đối đáng mừng.

Đi nhiều, biết rộng hắn biết ngay cái đầu lâu bạc này là ám hiệu của một môn phái Miêu Cương.

Nhưng hắn chưa biết môn phái đó gọi là gì, vì cho dầu đó là một môn phái đã sáng lập từ lâu nhưng cũng rất khó mà biết được vì những môn phái Miêu Cương từ trước đến nay rất ít xâm nhập Trung Nguyên Hắn không biết nhưng hắn đã đoán chắc môn phái này phãi là tổ chức thần bí và rất đáng sợ.

Từ cái đầu lâu bằng bạc này, Hàn Ngọc Trác nhớ lại trái cầu bảy màu mà Di Hồng đã tặng cho mình chính Tề Ngọc Phi đã nói độc trùng trong đó là thứ sanh sản tại Miêu Cương.

Bây giờ thì hắn đã có thể đã quyết đoán được một điều cái môn phái thần bí, đáng sợ này từ Miêu Cương xâm nhập Trung Nguyên và họ đang có một âm mưu rộng lớn.

Bây giờ thì phãi đi theo cái mối mà mình đang có, Hàn Ngọc Trác cất cái đầu lâu bạc và tung mình đi thẳng.

Hàn Ngọc Trác vừa khuất bóng thì một bóng khác xẹt tới sà xuống chỗ cái xác chết, lại một người bao mặt.

Hắn cúi mình đưa tay mò mẫm vào xác chết, hình như đang tìm kiếm một vật

Một lúc sau hắn ngẩng lên tay không.

Hắn phát một chuỗi cười tuy nhỏ, tuy ngắn nhưng cũng đủ lạnh mình và cũng như Hàn Ngọc Trác tung mình đi thẳng.

Tại Lạc Dương có một tòa Thượng Dương cung.

Nói đến Thượng Dương cung người ta nhớ lại giai thoại.

Người ta truyền rằng đời Đường Hà Tông có người Vu Hựu vốn là một bậc tài hoa, có một hôm dưới dòng nước từ Thượng Dương cung chảy ra hắn vớt một chiếc lá hồng, trên đó có đề một bài thơ của người cung nữ. Tự nhiên đó là một bài thơ tình mơ mộng có ngày thoát khỏi cuộc đời cung cấm để có được một tấm chồng xứng đáng..

Vu Hựu lại đề thơ và thả lá. Nhưng tuế nguyệt lưu, chuyện đó cũng theo thời gian mà phai mờ trong tâm trí của người trong cuộc.

Mãi về sao nhân có một cuộc biến loạn nội cung, đám cung nữ bị tản lạc trong nhân gian và Vu Hựu phải có vợ.

Nhưng một hôm nào đó, nhân đến bàn trang điểm của vợ, hắn phát hiện trong hộc tủ có một chiếc lá đã khô, trên chiếc lá ấy bài thơ mà nét bút của hắn, của nàng hãy còn rành rạnh.

Chừng đó, Vu Hựu mới biết vợ mình bây giờ chính là người cung nữ đã thả lá xưa.

Từ đó người ta được thêm một bài đáng gọi là “tuyệt cú”: Nhất liên giai thoại tùy lưu bút, thập tài u tư mãn tố hoài, kim nhất khước thành loan phụng hữu phương trị hồng điệp thị lương môi.

Lá thắm đề thơ và lá thắm trở thành một bà mai mối tốt. Câu chuyện xem chừng nội dung có vẻ bịa nhưng nếu có bịa cũng là chuyện thứ dung, vì câu chuyện đẹp quá, tình quá!

Đêm nay là một đêm trăng.

Trăng sáng quá, giòng nước long lanh thật hữu tình.

Cung cấm ngày xưa không còn nữa, chỉ còn vết tích. Không biết bây giờ, tại Thượng Dương cung còn có nàng cung nữ nào không?

Thượng Dương cung ngày xưa chắc là đẹp lắm, bây giờ thì tường xiêu cột đổ. cỏ dại lên hoang, nếu có người đẹp thì không ai dám “thả giòng lá thắm” vì người ta rất sợ những cổ thành. Người ta bảo rằng những nơi hoang vu đó dễ sanh ra giống… hồ ly

Sợ nhưng thỉnh thoảng, những đêm trăng tỏ trời thanh, những thi nhân say hương vị cổ, vẫn có người đến đó để thưởng trăng. Chắc chắn lúc bấy giờ có một người đẹp kề vai gợi hứng thì cho dầu người đẹp đó là “hồ ly” các bậc thi nhân cũng không bao giờ từ chối.

Đêm trăng, trăng tỏ lâu lâu, dưới một cột rồng ngày xưa, chỉ có dây leo chằng chit nơi đó, nơi điêu tàn bỗng sáng lên. Sáng vì trăng cũng có mà chính vì nhờ có người ngọc đang cùng tình nhân thủ thỉ.

Đàn ông là một nho sinh, áo trắng, đầu xanh, bao nhiêu tình anh hình như hát cả lên đôi mắt. Đôi mắt thật sáng và dáng dấp thật tài hoa.

Đàn bà là một thiếu phụ hãy còn nhỏ tuổi, mặc áo màu lam, mớ tóc óng mượt được cuộn làm lộ cần cổ thon nhỏ trắng ngần. Không phấn không son, thêm chiếc áo màu lam làm cho con người trở nên mộc mạc nhưng cũng không vì thế mà làm át đi ngọc cốt băng cơ.

Nàng đẹp quá, dáng cách trang nhã quá, nhưng ánh mắt lại cũng quá đa tình.

Họ đứng trên bậc thềm hoang, người đàn ông chỉ chỉ nói nói, người thiếu phụ nghiêng mặt cười cười.

Người thư sinh áo trắng nói :

– Hồng muội, ngày xưa đã có người thả lá đề thơ, bây giờ thì tàng cây quá nhiều và chắc lá rụng cũng không ít, nhưng không biết có ai còn làm chuyện đó hay không?

Người thiếu nữ mỉm cười :

– Chỉ tiếc bây giờ là không phải ngày thu, nên lá chắc không có dịp rụng nhiều, nếu không em sẽ chọn vài ba lá..

Người thư sinh áo trắng nói :

– Dừng xe tại nơi này để nhìn lá hồng, có lẽ sẽ có nhiều thư tứ..

Giọng người thiếu phụ hình như có chen tiếng thở ra :

– Không biết đến bao giờ chàng có thề đưa thiếp ngồi xe đến đây để nhặt lá hồng!

Hình như đó không phải là một câu hỏi mà là một tiếng than!

Người thư sinh áo trắng mỉm cười, mắt hắn như chìm sâu vào mắt nàng :

– Hồng muội, rồi cũng phải có cơ hội chớ, giá như đừng gặp phải chuyện này, đêm trăng chúng ta đã có thể mướn một tiểu thuyền thuận giòng viếng lại cảnh đẹp ngày xưa.

Người thiếu phụ mỉm cười, nàng lắc đầu nhè nhẹ :

– Hai cái tiếng tương tư đã làm cho con người phải hao mòn từ ngàn xưa, thiếp chỉ mong chàng sớm trở về..

Người thư sinh áo trắng cũng cười :

– Hồng muội cho rằng anh không biết tương tư là gì sao? Anh chỉ mong chuyện xong rồi sớm trở về.

Người thiếu phụ chớp mắt, giọng nàng hơi thấp xuống :

– Thiếp sợ..

Thư sinh áo trắng đặt tay lên người thiếu phụ giọng nói thật như vỗ về :

– Đừng sợ, Hồng muội, nhị vị lão nhân vốn là con người tùy hỏa không có một người đàn bà nào có mặt trong phủ Kiếm Quốc công, giòng họ Mộc đã mấy đời không hề có chuyện mẹ chồng làm khổ nàng dâu đâu.

Người thiếu phụ dựa mình vào người thư sinh áo trắng, giọng nàng nũng nịu :

– Coi kìa, chàng làm như thiếp chưa từng biết như hay sao? Thiếp sợ là sợ lai lịch xuất thân..

Người thư sinh áo trắng cau mày :

– Xuất thân? Dòng họ Mộc nhà anh, toàn là người xuất thân trong chỗ quyền quý hay sao? Thái Tổ Hồng Võ Đế đã chăng có lần lạ nạn bôn ba đó hay sao, nếu không nhờ vào những kẻ bần nhân hạ tiện thì làm sao mà sống, huống chi bậc tài nữ như Hồng muội.

Người thiếu phụ mỉm cười :

– Đừng nói hai tiếng tài nữ làm cho em thêm thẹn..

Người thư sinh áo trắng nói :

– Không, anh nói thật tình, cho dầu mấy đời Mộc gia mấy đời văn võ song toàn, nhưng nếư luận về tài thì chưa có một người nào dám sánh cùng Hồng muội cả.

Người thiếu phụ cười :

– Thôi bỏ qua chuyện đó đi, bây giờ hãy nói chuyện hiện tại. Anh xem họ có thể đến hay không, trong thơ anh đã nói rõ ràng, chính phụ bút của em cũng không hề giấu thân thế lai lịch, nếu như họ đến thì chứng tỏ nhị vị lão nhân gia không niệm phận bọt bèo..

Người thư sinh áo trắng gật đầu :

– Được rồi, cứ đợi ở đây.

Người thiếu phụ cười :

– Nhưng em nói trước, không phải em dám phụ giòng họ Mộc, nhưng nhớ rằng khi găp anh, em chỉ biết một vị tài tử Tề Ngọc Phi mà thôi đó nghe.

Người thu sinh áo trắng gật đầu :

– Anh biết, giá như anh lấy tư cách “Vương Tước Thiếu Gia” Mộc Xương Tô ra để cầu hôn thì em đâu đã bằng lòng.

Người thiếu phụ cười :

– Cũng chưa biết chừng, giá như buổi đầu em biết anh là Vân Nam Mộc gia thì không chừng còn khỏi phải thử tài nữa đó.

Người thư sinh áo trắng hỏi :

– Không cần thử tài nghĩa là sẽ đuổi gấp ra khỏi cửa phải không?

Người thiếu phụ dựa hẳn vào mình người yêu, miệng nàng nở nụ cười thật ngọt.

– Chưa chưa, không cần thử tài nghĩa là cuốn gói theo mau đó, biết không?

Người thư sinh áo trắng mỉm cười, mắt hắn chợt mơ màng đến Vân Nam..

Người đầu tiên của giòng họ Mộc đã từng là con nuôi Chu Nguyên Chương. Sau khi được đất, giòng họ Mộc ba đời thế tập trấn thủ Vân Nam. Ngày nay, “Kiến Quốc Công” vẫn còn là giòng họ xem như Khai Quốc Công Thần.

Hình như giòng họ, huyết thống có liên quan đến nhân tài, đời nào, giòng họ Mộc cũng có người tài tuấn.

Vị Thiếu vương gia Mộc Xương này là một.

Chỉ có điều hiện hắn đang vận thường phục, giả thường dân đễ làm một cuộc viễn du và tình cờ dung ruõi được hội ngộ với người đẹp mà luân lạc, người ca kỹ Ỷ Hồng.

Nàng nói :

– Chuyện gì cũng được, chỉ có chuyện nói dối với Hàn Ngọc Trác là em cảm thấy không yên ổn, hắn là người quá tốt. Anh thấy không, bên mình hắn vẫn còn quá nhiều gánh nặng thế mà hắn vẫn còn lo thuốc giải cho em..

Tề Ngọc Phi gật đầu :

– Anh có chỗ khó của anh nên bất đắc dĩ đành phải dối hắn, Tiểu Mạnh Thường là con người thông minh lắm, lúc tên đánh xe của Biện Lương tiêu xa hắn định ám toán, sinh mạng trong đường tơ kẽ tóc thế mà hắn vẫn điềm nhiên buộc anh phải ra tay, vì chính hắn đã khám phá được võ công chưa lộ của anh, nếu cho lòi ra thêm nữa, chẳng hạn như cho hắn biết anh tự giải độc trùng Miêu Cương thì nhất định hắn sẽ biết ngay anh là người của Vân Nam vương phủ. Cũng không phải có gì đáng sợ, nhưng trong chuyến viễn du này anh không muốn gây chuyện phiền hà..

Ỷ Hồng nói :

– Dầu sao đi nữa, làm cho hắn lo lắng cho mình là điều mà em không muốn

Tề Ngọc Phi lắc đầu :

– Hồng muội, con người của Tiểu Mạnh Thường không chấp nê chuyện nhỏ nhặt ấy đâu. Vả lai bây giờ anh chưa về Vân Nam, lo gì lại không gặp hắn, chứng tỏ sẽ có cơ hội để giãi bày. Chuyện chúng ta phải chia tay, anh phải ở lại đây phụ với hắn một tay cũng đủ để cho hắn thấy lòng thành…

Ỷ Hồng hỏi :

– Nhưng sao lúc đó anh không chịu nói thẳng ra đi có phải hay hơn không?

Tề Ngọc Phi lắc đầu :

– Có hai việc không thể nói thẳng trong lúc ấy, thứ nhất, thật tình anh cũng chưa có quyết định can thiệp mà chỉ muốn cùng em sớm về Vân Nam, thế nhưng sau đó lại nghĩ lại thấy như thế là bất nghĩa. Triệu Đức Chính hiện đang là một trụ cột của triều đình, giòng họ Mộc lại mấy đời thụ ân của Hoàng gia không thể khoanh tay bỏ về khi nghe ông ta gặp nạn. Thứ nữa, lòng trung tính can trường của Hàn Ngọc Trác đã làm cho anh cảm động, không đành để hắn xông xáo một mình.

Ỷ Hồng gật đầu :

– Nếu anh có thêm một bằng hữu như Hàn Ngọc Trác thì dầu chúng ta tạm thời chịu tương tư em cũng vui lòng.

Tề Ngọc Phi cau mặt nhìn ra ngoài rồi nói :

– Hồng muội, đoàn quân hộ vệ của Mộc gia đã tới..

Ỷ Hồng nhón gót :

– Đâu?

Tề Ngọc Phia ấn nhẹ vai người yêu và cười nói :

– Chưa đến đâu, còn ít nhất là nửa dặm.

Ỷ Hồng lắc đầu :

– Không hiểu sao thính giác của những người luyện võ nhạy quá, người không biết võ y như đui điếc, phải dè như thế hồi nhỏ em luyện kiếm chớ không thèm học chữ.

Tề Ngọc Phi nói :

– Bây giờ cũng đâu có muộn, Mộc gia người nào cũng đều giỏi võ.

Hắn nín ngang và bây giờ Ỷ Hồng mới thoáng qua nghe thấy tiếng ngựa tiếng xe.

Ỷ Hồng vụt cúi mặt thở dài..

Biết tâm trạng người yêu, Tề Ngọc Phi nâng mặt người yêu nói nhỏ :

– Tạm biệt tạm thời và ngắn hạn, Hồng muội đừng làm như thế anh bứt rứt không yên.

Ỷ Hồng thấp giọng :

– Em biết, nhưng em đâu phải là con người có nhiều nghị lực…

Nàng lại làm thinh vì xe ngựa đã tới Thượng Dương đài.

Tiếng xe vừa dừng lại thì từ bên ngoài năm người lực lưỡng đi vào

Đứng cách của họ thật là nhanh nhẹn. Người nào cũng đầy đủ uy phong.

Tề Ngọc Phi vẫy tay :

– Long thống lãnh, chúng tôi đợi ở đây.

Một lão già quắc thước dẫn đầu bước đến cúi mình :

– Xin tham kiến Tiểu vương gia.

Tề Ngọc Phi đưa tay lên miệng :

– Suỵt coi chừng có người rình nghe, ta hiện đang cần đối phó với một bọn gian manh đang âm mưu khuynh đảo Trung Nguyên.

Tề Ngọc Phi chỉ Ỷ Hồng và nói :

– Đây là người mà ta nhờ chi vị hộ tống an toàn đến Vân Nam.

Có lẽ họ đã được lệnh khi Mộc vương phủ nhận được thơ, nên cả năm người cùng bước tới nghiêng mình :

– Thuộc hạ xin bái kiến Thiếu Gia Vương Tử.

Ỷ Hồng đỏ mặt cúi đầu đáp lễ và đưa mắt nhìn người yêu e thẹn…

Tề Ngọc Phi giới thiệu :

– Ngoài Long Tại Thiên thống lãnh ra, bốn vị này là Hải Minh, Nhạc Tuấn, Xa Lôi và Khang Anh, tất cả đều là tướng tài nhất của Mộc gia, nhị vị lão nhân gia đã thương anh chấp nhận nên mới cho họ biết trước và phái toàn những vị đủ tài bảo hộ Hồng muội đó.

Hải Minh cười :

– Thiếu chủ khen làm anh em chúng tôi đỏ mặt, chẳng hay bao giờ thì cho anh em chúng tôi “uống rượu mừng” đây?

Tề Ngọc Phi cũng cười :

– Gấp dữ vậy? Ta về sẽ có ngay.

Vừa nói hắn vừa vung tay, những viên ngọc lónh lánh bay vào tay Hải Minh và cười nói tiếp :

– Tân nương mừng trước chư vị để đi đường dùng nước đó nghe.

Cả năm người cùng nghiêng mình :

– Đa tạ thiếu gia và nương tử.

Tề Ngọc Phi hỏi Long Tại Thiên :

– Nhị vị lão nhân gia vẫn an khang?

Long Tại Thiên đáp :

– Vương gia và phu nhân đều mạnh, chỉ có điều đợi thiếu gia dữ lắm.

Hải Minh nói liền theo :

– Nhất là sau khi được thơ, nhị vị càng nóng lòng muốn làm sao rước nương tử về cho nhị vị an lòng.

Câu nói của Hải Minh thật tình và thật có an ủi khá nhiều đối với Ỷ Hồng, nàng cúi đầu e lệ…

Tề Ngọc Phi nói :

– Chư vị về bẩm lại dùm rằng có lẽ lâu lắm là nữa năm không thì ba tháng ta sẽ về tới Vương phủ.

Hải Minh trố mắt :

– Sao? Đến ba tháng…

Tề Ngọc Phi đáp :

– Miêu cương hiện tại đang gây sự đến Trung Nguyên có thể là do người của lão bà ấy, vì thế ta cần ở lại để xem sao.

Hải Minh nhướng mắt :

– Thì thiếu gia cứ về phủ rồi sai người đón bà ta tới hỏi chuyện có đỡ công hơn không?

Tề Ngọc Phi lắc đầu :

– Sự tình không đơn giản thế đâu, ngày nay nó đã lôi kéo nhiều nhân vật võ lâm dính liền, vả lại ta cũng chỉ đoán chừng chớ chưa biết có phải người của lão thái bà ấy đến Trung Nguyên hay không nữa.

Long Tại Thiên nói :

– Vương gia đã có lệnh không cho Miêu Cương bát động đến Trung Nguyên thuộc hạ nghĩ chắc Kim bà bà không dám.

Tề Ngọc Phi đáp :

– Ta cũng nghĩ như thế, nhưng cần phải ở lại xem cho rõ thực hư.

Hải Minh vội nói :

– Như vậy bốn người chúng tôi xin ở lại với thiếu gia.

Tề Ngọc Phi cau mặt :

– Bộ ta còn bé lắm hay sao mà các người phải ở lại coi chừng?

Hải Minh nói :

– Không có người ở lại với thiếu gia, chúng tôi không thể yên lòng.

Tề Ngọc Phi nói :

– Có gì mà lại không yên lòng? Chớ không phải muốn ở lại Trung Nguyên để chơi cho thỏa lòng mong muốn đó à?

Hải Minh đỏ mặt ấp úng :

– Đâu có, đâu có…

Tề Ngọc Phi cười :

– Trong bốn người bạn trẻ này chỉ có một mình ngươi là ham nói mà cũng ham chơi nhất, cứ nghe về Trung Nguyên là trong bụng mừng rơn.

Hải Minh cố nài với Ỷ Hồng :

– Thiếu phu nhân, xin hãy nói dùm một tiếng, thiếu gia ở lại một mình buồn lắm..

Đúng là hắn đánh trúng ngay bốn chỗ nhược, quả thật Ỷ Hồng cũng đã không yên, nàng nói :

– Hay là chàng để bốn vị trẻ này ở lại..

Tề Ngọc Phi cười :

– Có lẽ em lo sợ rồi phải không?

Hắn quay qua thấp giọng :

– Hải Minh…

Vốn là tay lanh lợi, vừa nghe gọi Hải Minh đã vội cúi đầu :

– Đa tạ thiếu gia..

Tề Ngọc Phi bật cười :

– Sớm vậy, có ai đã gật đầu đâu?

Hải Minh cũng không kém, hắn trả miếng ngay :

– Thiếu phu nhân đã bằng lòng.

Tề Ngọc Phi ngó Ỷ Hồng lắc đầu cười :

– Em thấy cái miệng hắn có đáng ghét không?

Ỷ Hồng biết người yêu đã vì lời yêu cầu của mình mà bằng lòng, sự sung sướng khiến cho nàng e thẹn. Nàng nhìn lại chàng và bỗng cúi mặt vân vê tà áo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN