Trịnh Nguyễn Tranh Hùng - Bàn việc bên hồ Tả Vọng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Trịnh Nguyễn Tranh Hùng


Bàn việc bên hồ Tả Vọng



Cảm ơn lời động viên của mọi người, ta đã mổ xong rồi, xin lỗi độc giả vì chuyện chậm chương

Bàn việc bên hồ Tả Vọng

………………..

Trên còn đường dẫn ra phía hồ Tả Vọng, Trịnh Cán ngồi trên long xa cùng với Lê Quý Đôn, Hoàng Đình Bảo, Đoàn Thụ, Cùng một số vị đại thần khác đang thăm thú kinh thành.Hoàng Đình Bảo cùng các đại thần khác nhìn khung cảnh người người tấp nập mà không ngừng cảm khái, từ khi điện hạ đăng cơ quả thật quốc lực mạnh lên rất nhiều, chỉ tính riêng thuế thương mại, hàng hải đã thu về rất nhiều tiền cho quốc khố, không thể nghi ngờ, Đại Việt lúc này so với Tây Sơn của Nguyễn Nhạc hay Trịnh Tông đều là mạnh hơn không ít, khiến cho hai nước này vẫn chưa dám đánh chủ ý đến,

Hôm nay, mấy người này chính là theo Trịnh Cán đi thăm hồ Tả Vọng, Trịnh Cán tò mò muốn biết răng, hồ gươm bây giờ so với Hồ Gươm ở hậu thế có gì khác nhau hay không, Trịnh Cán cũng nhân cơ hội này mà tâm sự khen ngợi đám đại thần một phen những khích lệ này đối với quân thần là vô cùng quan trọng.

Di chuyển qua một khúc của, phía trước mặt liền hiện ra hồ Tả Vọng, không như hậu thế bị nhà cao tầng rồi rác thải làm bẩn, hiện tại lòng hồ xanh mơn mởn, đình Tả Vọng vô cùng nguy nga đặt trên gò đất mà sau này là tháp rùa. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làn sóng phập phồng, trong không khí tràn ngập mùi thơm. Quả thật so với khung cảnh này, hồ Gươm thời hiện tại thua kém quá nhiều, tâm tình Trịnh Cán rất tốt, gần đây cải cách đã thu được một số kết quả, quốc lực đã mạnh lên, đối với việc thực dân pháp muốn tiến đánh Đại Việt của sau này hắn có tự tin rất lớn, chỉ cần hắn để lại một Đại Việt cải cách hùng cường, hắn không tin đám con cháu kia lại để đất đai mất vào tay giặc,.

Hiện nay quốc lực do thông thương với bên ngoài nên đã vô cùng hùng hậu, thủy quân của hắn đã học được cách đóng thuyền của Đại Thanh và Phương tây, kết hợp với tri thức sẵn có, không bao lâu nữa, thủy quân Bắc Hà của hắn không phải sử dụng thuyền mành(1) nữa. còn về hỏa thương doanh, Nguyễn Hữu Du cũng đã cải tiến kỹ thuật làm súng, và hắn cũng đích thân soạn ra một bộ tác chiến dành riêng cho hảo thương binh, tuy tri thức hắn có hạn nhưng tư tưởng chiến đấu hiện đại ở thời này cũng đã đủ dùng, sau này để cho đám tham tướng, du kích từ từ nghiên cứu. Nông dân dưới sự chỉ đạo của Lê Quý Đôn đã không chỉ trồng nguyên lúa nữa, àm đã trồng thêm rất nhiều loại cây khác, tin rằng vụ thu hoạch năm nay. Tình trạng thiếu lương thực sẽ giảm.

số lượng quan viên huân tộc quá nhiều. Hơn nữa quân công ban tước vị, cũng không ít, khiến cho tiền và lương thực chảy vào túi đám này rất khổng lồ, nhưng lại không phải đóng một đồng tiền thuế, điều này khiến Trịnh Cán không hải lòng, hắn đang suy nghĩ biện pháp giải quyết tận gốc.

hắn hiểu rõ, trên có chính sách, dưới có đối sách, cứ cho là luật của hắn được thực thi nhưng cũng khó mà đạt hiệu quả. Việc làm ở An Quảng chẳng qua chỉ là để thử phản ứng của đám triều thần mà thôi. Trước hết Trịnh Cán muốn ở An Quảng chính sách mới của hắn phải được thí điểm toàn bộ

Căn cứ và công tác thống kê mới nhất, Bùi Danh Toại gửi về 1 phủ, ba huyện cùng bốn châu của An Quảng sau khi thực thi luật cư trú và đất đai đã tăng dân số lên ba mươi tám vạn hộ , hơn một trăm chín mươi vạn nhân khẩu, tuổi lao động ước tính là chín mươi vạn ngườicòn ruộng cạn đã là một ngàn vạn khoảnh, ruộng nước, tám trăn vạn khoảnh, nhưng cuối bản tấu, Bùi Danh Toại cũng nói, đây vẫn chưa phải là hoàn mĩ, hào môn thế tộc quá nhiều, hắn không dám đồ sát hết, Ra đến đình Tả Vọng giữa hồ, Trịnh Cán mới thu hồi tâm thần hỏi Lê Quý Đôn phí

– Lê ái khanh, bản tấu của Bùi Danh Toại khanh đã đọc qua, không biết khanh có ý kiến gì?

Lê Quý Đôn cung kính

– Hồi bẩm điện hạ, số nhân khẩu và ruộng đất nhập tịch này tuy rằng vẫn chưa đủ, nhưng so với các đời trước đã là tuyệt đồi dọa người, đủ thấy đám hào môn sĩ tộc đã sợ hãi, theo y kiến vi thần điện hạ nên Lão không nói thêm nhưng Trịnh Cán hiểu ý lão, một con kiến không có gì đáng nói, mười con cũng bình thương, nhưng vạn con, chục vạn con thì có thể giết chết cả một con voi, nếu triệt để trở mặt với sĩ tộc, Trịnh Cán lúc này vẫn là chưa đủ sức.

Hắn tức giận nói:

– Quả nhân sao không biết nhưng chuyện này, nhưng đám sĩ tộc đó chính là ung nhọt, nếu không cắt bỏ, làm sau Đại Việt hùng mành được.

Hoàng Đình Bảo cũng khuyện nhủ:

– Việc này là chuyện sớm muộn cũng thành, điện hạ không nên nóng vội nhất thời màn hỏng việc lớn.

Hoàng Đình Bảo nói tiếp

– Chúng thần đã sắp bàn bạc rồi, trước mắt chúng ta thi hành tân pháp một cách từ từ mưa dầm thấm lâu, tin tưởng năm ba năm nữa, thực lực của đám sĩ tộc sẽ bị mài mòn dần, lúc đó chính là lúc chúng ta thu lưới.

Trịnh Cán lắc đầu nói:

– Ái khanh đã quên có bốn thế lực nhìn chằm chằm vào chúng ta,

Nguyễn Hữu Chỉnh gật đầu, nói:

– Đại vương yên tâm, thám báo của chúng ta liên tục đưa tin tức về, nếu đám phản tặc đó xuất động,

Trịnh Cán quay đầu hỏi Phạm Ngô Cầu:

– Phạm ái khanh, phía bên kia có dị động gì hay không

Phạm Ngô Cầu có chút không tự nhiên lão đương nhiên biết bên kia mà Trịnh Cán nói là đại biểu cho cái gì, nhưng càng biết lão càng kinh sợ, hôm được Trịnh Cán gọi vào nhận việc, lão mới biết tay của Vị điện hạ chưa đầy năm tuổi này dài thế nào, Chu Tước Doanh của Trịnh Cán đã thâm nhập vào hầu hết các nhà quan lại hiển quý, lão không biết bằng cách nào vị điện hạ trẻ con làm được điều này, lão lại càng không biết tại sao hắn luyện được một chi quân đội thiết huyết trung thành đến thế. Nhưng lão biết việc tụ tập ở phủ Anh Quốc Công Trịnh Quyền của đám người Tiên Dung Quân Chúa, Ngọc Ma Hầu Nguyễn Luận, Văn Thành Bá Trịnh Thanh, Tam Liêm Hầu Trịnh Tạo, Đông Sơn Vương Lê Duy Khiêm, Hoành Sơn Hầu Lê Duy Ký đã bị Chu tước doanh nghe lén được, Trịnh Cán chính là giao cho thái úy lão giải quyết vụ này, đồng thời cũng cử cho lão năm mươi tên Chu tước làm thuộc hạ đắc lực, lại dặn lão theo dõi kỹ bọn này, Phạm Ngô Câu vội đứng lên.

– Điện hạ, đúng là thần cơ diệu toán, pháp nhãn không bỏ sót chỗ nào. Qua đám thuộc hạ điều tra báo về, hiện nay Anh Quốc công cùng đám tôn thất phản loạn, vẫn đang trù tính kế hoạch, nếu điện hạ tiếp tục mở rộng tân pháp, chúng sẽ…

Lão nói đến đây thì ngập ngừng

Trịnh Cán cười ha hả, nói:

– có gì cứ nói, không cần ngại

Phạm Ngô Câu nói tiếp

– Điện hạ, bọn chúng định buổi đại triều sắp tới sẽ dâng tấu can gián, nếu như điện hạ không thu hồi chính sách, thuế phú dựa trên đầu người chứ không dựa vào tước vị, bọn chúng sẽ tạo ra nguy hiểm với người.

Trịnh Cán nhìn Phạm Ngô Cầu nói:

– Việc này quả nhân tin tưởng khanh sẽ biết làm thế nào, buổi đại triều sắp tới quả nhân sẽ một mẻ tóm gọn bọn chúng.

Phạm Ngô Cầu và đám cận thần đều có thể cảm thấy sát khi nồng đậm phát ra từ người vị điện hạ trẻ con này, nhìn xa trông rộng, sát phát quyết đoán, theo phò người như vậy mới không uổng công đọc sách. Phạm ngô Cầu hung hăng, chém tay vào không khí:

– Điện hạ yên tâm, việc này lão thần sẽ cẩn thận an bài,

Lúc này tâm trạng Trịnh Cán khá tốt. Mặc dù hiện giờ cục diện nước có chút khó khăn, nhưng tân pháp mới đã được thi một vài mặt của đời sống bách tính thay đổi, Quốc tử giám và các trường trên toàn quốc đã đưa thêm cả toán học, kỹ thuật vào giảng dạy, khiến cho nhân tài xuất hiện khá nhiều, hơn nữa lực lượng tình báo mà hắn khổ công gây dựng, cũng đã bắt đầu phát huy tác dụng, bất cứ là gió thổi cỏ lay đều không thoát khỏi hắn

Tuy nhiên, một tin tức Tiểu Thuận Tử mang đến làm cho tâm tình hắn hoàn toàn bị phá hỏng thậm chí là muốn giết người

– Sao có thể?

Trịnh Cán đưa bản tấu mới nhất của Bùi Danh Toại cho Lê Quý Đôn

– Lê ái khánh, ngươi nghĩ xem có phải là sai rồi không, bản tấu trước rõ ràng không phải nói có ngàn vạn khoảng ruộng hơn hai trăm vạn dân hay sao vậy tại sao thuế phú Bùi Danh Toại thu trong toàn trấn chỉ có chừng này. Trịnh Cán làm một bộ khó tin nói,

Lê Quý Đôn tiếp lấy bản tấu. lão nhìn một lát rồi cười khổ lắc đầu:

– Điện hạ do gấp quá mà chưa xem hết chẳng, trong này Bùi đại nhân có nói, toàn bộ An Quảng sở hữu hơn ngàn vạn mẫu ruộng tốt, hai con đường thông thương với Quảng Tây của đại thanh, dọc bờ biển lại buôn bán không nhỏ, tuy nhiên hơn phân nửa đều là sản nghiệp các đại thế tộc, hào môn, địa chủ. Bộ phận này không phải nộp thuế. Nhưng chỗ phải nộp thuế chỉ có bấy nhiêu, cho nên mặc dù dân số nhiều, ruộng nhiều mà thuế lại ít.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN