Xác Chết
Mẹ tiên đỡ đầu
-Thi Thi, cậu biết cô gái này sao? Cô ấy là con nhà ai vậy?
Cô gái tóc xoăn đứng cạnh Nguyên Thi Thi tò mò hỏi.
Nguyên Thi Thi khoanh tay, cười như không cười nhìn Tân Nghiên:
-Mình cũng rất tò mò, vậy mong Tân tiểu thư không sợ phiền toái giới thiệu bản thân một chút, được chứ?
Tân Nghiên nắm chặt áo tắm của mình, miễn cưỡng trả lời:
-Tôi không phải là thiên kim tiểu thư gì cả, chỉ là một người bình thường thôi.
-Ồ?
Cô gái tóc quăn rất hứng thú nói.
-Một người thường có thể xuất hiện ở Hoán Thải Hoa Đô này thật sự rất hiếm có đấy.
Nguyên Thi Thi cười nhẹ:
-Lần này chúng ta được mở mang tầm mắt rồi còn gì, mấy đồ bình thường cũng không đắt lắm, giá trị chỉ tầm mấy tháng tiền lương thôi, người ta vẫn gánh được.
Tân Nghiên hơi cúi đầu, buồn tủi thật vất vả mới áp xuống được lại một lần nữa dâng lên. Cô cố gắng nén nước mắt trở lại, cảm xúc tự ti làm cô không có can đảm đáp trả.
-Thi Thi, đi thôi, đừng tốn thời gian ở đây nữa, mình đoán anh mát xa đẹp trai đã đến chờ bọn mình rồi.
Cô gái tóc quăn thúc giục nói.
-Ok, đợi mình một lát.
Nguyên Thi Thi vỗ vỗ tay cô trấn an, sau đó nói với Tân Nghiên.
-Ba ngày sau là tiệc đính hôn giữa tôi và Hòa Phủ, cô là ‘bạn cùng trường’ của anh ấy, không biết cô nhận được thiếp mời chưa? Nếu chưa nhận được, tôi sẽ về nói với Hòa Phủ một tiếng, bảo anh ấy làm riêng cho cô một tấm thiếp.
Giọng nói cao cao tại thượng cùng với vẻ hào phóng dối trá khiến Tân Nghiên cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ, sau một lúc lâu mới nghiến răng phun ra hai chữ:
-Không cần.
-Thật là tiếc quá.
Trong mắt Nguyên Thi Thi hiện lên tia trào phúng, ngay sau đó cầm lấy tay cô gái tóc xoăn, nhẹ nhàng nói.
-Đi thôi, đi làm spa.
Hai người yểu điệu đi, nhìn bóng lưng hai người, nước mắt Tân Nghiên cuối cùngcũng không khống chế được, từng giọt lăn xuống.
-Vừa nãy sao không phản kích lại?
Một thanh âm nhẹ nhàng từ bên người truyền đến.
Tân Nghiên lau nước mắt, quay đầu nhìn An Bộ, nức nở nói:
-Mình nên phản kích lại thế nào giờ? Không lẽ nói mình mới là bạn gái của Lương Hòa Phủ?
-Không không không.
An Bộ kéo cô đến một phòng yên tĩnh, trước tiên bảo nhân viên mát xa rời đi chốc lát, sau đó nói với cô, “Cậu nên nói với cô ta, cậu đã đá tên cặn bã Lương Hòa Phủ, cảm ơn cô ta đã dang rộng vòng tay đón hắn, thật đáng khen ngợi cho sự dũng cảm hy sinh to lớn vì nhân loại của cô ta.”
“Phụt.” Tân Nghiên buồn cười, nín khóc cười.
Tân Nghiên cười, An Bộ thì không cười được. Cô đưa Tân Nghiên đến đây vì hy vọng cô có thể nhanh chóng khôi phục tinh thần, đừng vì một tên cặn bã mà uể oải buồn chán, kết quả bị vị hôn thê hờ của hắn phá đám. Cô đã không khuyến khích Tân Nghiên cầm bình axit đến tòa soạn báo là tốt lắm rồi, con nhỏ này còn không biết điều như gà chạy loạn đến đây diễu võ dương oai, thật sự buồn cười!
-Tân Nghiên.
An Bộ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tân Nghiên.
-Sao thế?
Tân Nghiên ủ rũ nhìn cô.
-Cậu có biết cậu chuyện cổ tích “Cô bé Lọ Lem” không?
An Bộ hỏi.
Tân Nghiên kỳ quái nói:
-Chuyện cổ tích này ai mà chả biết, làm gì có ai chưa đọc đâu?
An Bộ cười như hồ ly tinh:
-Vậy cậu có muốn làm cô gái Lọ Lem một lần không?
Tân Nghiên không hiểu gì cả:
-Ý cậu là sao?
-Tớ sẽ trở thành mẹ tiên đỡ đầu cho cậu, biến cho cậu một đôi giày thủy tinh, đưa cậu đi tham gia tiệc đính hôn của họ. Phép thuật có tác dụng trong thời gian có hạn một buổi tối.
An Bộ vươn một ngón tay.
-Từ nay về sau, hy vọng cậu có thể hoàn toàn quên tên kia đi, bắt đầu một cuộc sống mới.
Sáng sớm ba ngày sau, An Bộ tràn trề năng lượng xuất hiện trước của nhà Tân Nghiên, trên tay cầm một cái ô che nắng màu đen, mặc một bộ váy màu đỏ rực rỡ, chân đi đôi giày cao gót màu vàng, đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, giống hệt yêu ma dưới địa phủ, làm gì có bộ dáng của một mẹ tiên đỡ đầu.
Tân Nghiên chóng mặt nhìn cô, sau đó lại choáng váng bị cô lôi ra khỏi cửa, đi thẳng đến trung tâm mua sắm.
Mua giày cao gót giá trị năm chữ số, lễ phục sáu chữ số, trang sức đính kèm bảy chữ số, cộng thêm chuyên viên trang điểm, ‘mẹ tiên đỡ đầu’ An Bộ cải tạo Tân Nghiên một lượt từ đầu đến chân.
Cả người Tân Nghiên ngây ngẩn rồi, cô có cảm giác An Bộ giống như có phép thuật, muốn cái gì sẽ có cái đó. Cô chỉ việc lo ngạc nhiên níu lưỡi, những thương tâm khổ sở đều vứt sau đầu. Khó trách người ta thường nói đi mua sắm có thể giải tỏa áp lực, An Bộ đã dùng cách tiêu tiền như đám nhà giàu mới nổi chứng thực điều này.
Buổi tối hơn 9 giờ, ngoài khách sạn Thánh Đạt, vô số siêu xe xuất hiện, người giàu có của mọi tầng lớp, lần lượt đi vào khách sạn, một đám người lễ phục xa hoa, vô cùng chói mắt.
Sau một lúc lâu, một chiếc xe thể thao màu đỏ đang thịnh hành, rầm rộ phanh trước cửa khách sạn.
Nhân viên mở cửa lập tức tiến lên, lễ phép mở cửa xe ra, một đôi chân xinh đẹp bước xuống, trên bàn chân đi một đôi giày thủy tinh lấp lánh, một mỹ nữ dáng người cao gầy bước ra.
Từng ánh mắt kinh diễm tập trung vào bên này, Tân Nghiên lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người một cách hoa lệ như vậy, tim không khống chế được loạn nhịp, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
-Ngẩng đầu, ưỡn ngực, không được né tránh mọi ánh nhìn, biến bản thân thành một nữ vương.
Trong đầu đột nhiên hiện lên lời An Bộ nói.
-Cậu đứng trước mặt người khác, là một diễn viên đứng trước khán đài. Ai có kỹ thuật diễn cao hơn, người đó có thể làm chủ mọi thứ.
-Mình sợ mình không làm được.
-Không làm được thì liên quan gì? Cậu đừng quên, phép thuật này chỉ có tác dụng trong một buổi tối. Diễn hỏng, cùng lắm thì phủi mông chạy lấy người, dù sao bọn họ không trả tiền chạy cát sê cho cậu.
-Bộ Bộ, cậu không đến cùng mình sao?”
“-Yên tâm, đến lúc đó tớ sẽ tìm cậu.
……
Tân Nghiên thầm cổ vũ bản thân, chậm rãi bước vào.
Trong sảnh tổ chức bữa tiệc, An Bộ mặc quần áo nhân viên khách sạn, bưng khay, đi qua lại giữa đoàn khách, mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám phương, nhanh chóng ghi vào ký ức diện mạo, chiều cao, trang phục, thần thái, ngôn hành cử chỉ của từng người.
Đây là thói quen của cô, chủ yếu để rèn luyện đại não. Cô chỉ có thể lưu giữ ký ức trong thời gian ngắn, nếu quá ba ngày mà không có ký ức gì, chắc chắn sẽ não cô sẽ quên sạch mọi đồ vật không còn một mảnh. Cho nên dù là những kỹ năng hay tri thức mà cô đã học qua, đều bắt buộc phải ôn tập lại, thường xuyên huấn luyện, nếu không chẳng khác gì ném bùn xuống ao.
An Bộ một lần nữa đặt thêm mấy ly rượu vào cái khay trên tay, vừa chuẩn bị bước đi, người bên cạnh đột nhiên duỗi một bàn tay ra, lấy một ly rượu vang đỏ trên khay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm miệng ly, móng tay sạch sẽ, ly rượu dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng ôn thuận.
An Bộ theo bàn tay, quay đầu nhìn chủ nhân của nó.
Người này xấp xỉ gần ba mươi tuổi, cao hơn An Bộ một cái đầu, dáng người tỷ lệ hoàng kim, ngũ quan sâu sắc mang theo nét đặc trưng của con lai, một đôi mắt xanh biếc, tảo ra cái nhìn người thường chớ tới gần, đứng dưới ánh đèn như hạc giữa bầy gà, khí chất xuất sắc.
Người đàn ông này, chính là người mà An Bộ đã tiếp đãi trong nhà hàng mấy ngày trước, là vị khách được Zenia coi trọng lại không xuất hiện, chỉ là cô không nhớ rõ.
Giản Ninh Huyên cầm một ly rượu vang đỏ, không lập tức đi luôn mà vẫn đứng bên cạnh An Bộ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô.
An Bộ bị hắn nhìn chằm chằm đến mức rợn tóc gáy, nhịn không được hỏi:
-Thưa ngài, ngài có yêu cầu gì sao?
-Cô có phải người phục vụ ở nhà hàng Kris không?
Giản Ninh Huyên hỏi.
-Đúng vậy.
An Bộ gật gật đầu.
-Ngài là khách quen của Kris?
-Không phải.
Xác định suy đoán trong lòng, Giản Ninh Huyên không nói chuyện nữa, ánh mắt dừng trên bảng tên trước ngực cô.
Đây là ý gì?
An Bộ buồn bực trong lòng, cô không cho rằng đối phương thèm muốn “sắc đẹp” của mình, cái loại ánh mắt lãnh diễm cao quý này, giống hệt như đang nhìn một “người chết”. À mà, mặc dù cô đúng là một người chết thật, nhưng cứ bị nhìn chằm chằm như vậy, kể cả là xác chết cũng sẽ vùng dậy đó.
An Bộ quyết định tẩu là thượng sách, lễ phép cười với người đàn ông một cái, cô bê khay tiến vào đại sảnh.
Đi hơn mười mét, cô phát hiện người đàn ông kia cũng đi theo, không hề có ý đến gần, chỉ đơn giản là đi theo, bảo trì khoảng cách bốn năm bước.
An Bộ:
-……
Tên này muốn làm gì, mau khai nhanh! Theo sau giống hệt cái đuôi, không biết bản thân mình có cảm giác tồn tại rất mạnh sao?
Bảy, tám phút sau, An Bộ rốt cuộc nhịn không được, dừng chân hỏi:
-Thưa ngài, xin hỏi có chuyện gì sao?
Giản Ninh Huyên nhàn nhạt nói:
-Tôi chỉ tùy tiện đi loanh quanh thôi.
An Bộ trừng mắt: Hội trường to như thế, vì cái gì chỉ “tùy tiện đi loanh quanh” mình cô thôi?!
Giản Ninh Huyên nhìn ánh lửa thoáng xuất hiện trong mắt cô, mặt vô biểu tình hỏi:
-Có vấn đề gì không?
An Bộ:
-……
Trời cao ban cho anh một khuôn mặt đẹp trai đứng đắn, không phải để anh dùng để giả ngu.
-Nếu ngài chỉ muốn đi loanh quanh thôi, vậy tôi kiến nghị ngài đến bàn ăn bên kia, có thể vừa thưởng thức mỹ thực, vừa có thể thưởng thức cảnh đêm.
An Bộ chỉ cho hắn một con đường chân lý.
-Tôi muốn làm gì không cần cô quyết định.
Âm thanh của Giản Ninh Huyên không hề phập phồng.
An Bộ: Đương nhiên, tôi không thể quyết định anh sẽ làm gì, nhưng tôi có thể quyết định bày tỏ sự chán ghét đối với anh.
-Xin lỗi, mời ngài cứ tự nhiên.
An Bộ xoay người, không để ý đến hắn, bắt đầu chuyên tâm công tác.
Theo lý mà nói, người đàn ông xuất chúng như thế sẽ trở thành trung tâm mới đúng, hắn lại cô đơn lẻ bóng, thờ ơ với mọi thứ xung quanh, vừa không nói chuyện với mọi người, cũng không đi chào hỏi chủ tiệc, rốt cuộc hắn tới đây làm gì?
9 giờ 30 phút, ông Lương bước lên bục, đầu tiên theo lệ là đọc diễn văn, sau đó cao giọng tuyên bố tin đính hôn giữa Lương Hòa Phủ và Nguyên Thi Thi, đồng thời nâng chén chúc mừng. Hai nhân vật chính dưới sự chứng kiến của mọi người, hoàn thành nghi thức đính hôn, đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, sau đó là thời gian để mọi người cạn ly, hàn huyên với nhau.
Lương Hòa Phủ dẫn Nguyên Thi Thi đi xuyên qua hội trường, tiếp nhận lời chúc phúc của khách khứa.
-Thi Thi, vị hôn phu của cậu đẹp trai quá đi, nhất định phải giữ cẩn thận, miễn cho anh ấy bị hồ ly tinh bên ngoài câu đi mất.
Đinh Di nửa thật nửa giả nói.
-Đàn ông tốt nào mà chả bị người khác thương nhớ? Những hoa hoa cỏ cỏ trước kia mình mặc kệ, nhưng về sau, anh ấy chỉ yêu một mình mình thôi. Anh nói đúng không, Hòa Phủ?
Nguyên Thi Thi quay đầu cười nũng nịu với Lương Hòa Phủ.
Lương Hòa Phủ chọc chọc mũi cô:
-Đương nhiên, có một hôn thê xinh đẹp như thế này đứng cạnh, còn người con gái nào có thể lọt vào mắt anh được nữa?
Nguyên Thi Thi lộ ra biểu tình ngọt ngào, Đinh Di đứng nhìn bên cạnh âm thầm bĩu môi. Chờ khi Lương Hòa Phủ đi ra chỗ khác, cô lập tức đi qua nhỏ giọng nhắc nhở:
-Thi Thi, mình nghe nói trước kia hôn phu của cậu từng có một cô bạn gái yêu nhau rất lâu, cậu không lo lắng gì sao?
-Cậu nói con nhỏ kia á.
Nguyên Thi Thi khinh thường nói:
-Cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé vô hại, hoàn toàn không đáng lo.
-Cậu chắc chứ?
Đinh Di nhìn xung quanh, hỏi.
-Hôm nay cô ta có đến không?
-A, Hòa Phủ chưa phát thiếp mời cho cô ta, cậu cảm thấy với thân phận của cô ta, có tư cách gì tham gia bữa tiệc này?
-Nói cũng……
Chưa dứt lời, chợt nghe phía cửa truyền đến tiếng xì xầm ồn ào của mọi người, hai người đồng thời nhìn về hướng đó……
Một cô gái chầm chậm bước vào đại sảnh, bộ váy dài màu xanh để lộ đôi vai gầy, chiếc váy thiết kế bám sát vào eo lộ ra dáng người thanh mảnh quyến rũ, nếp gấp ở làn váy như một cánh bướm diễm lệ. Mái tóc được búi cao, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, trên cổ đeo một chiếc vòng ngọc bích càng tôn lên làn da trắng nõn của cô. Trang điểm tự nhiên không cầu kỳ, hoàn mỹ phô ra một người cao nhã và quyến rũ.
Là người cuối cùng xuất hiện, không hề ngoài ý muốn trở thành tiêu điểm của mọi người, trong khoảnh khắc kia, cô khiến không ít người kinh diễm.
———–
Dịch: Thanh Thư
Biên tập: BảoNhi
Team: Thỏ thích ăn thịt
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại .com ngày 04/12/2018
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!