Phượng Kinh Thiên - Chương 4: Thề không cam tâm (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Phượng Kinh Thiên


Chương 4: Thề không cam tâm (2)



Bùi thái y cúi người bước vào. Chỉ nhìn qua, ông liền lặng lẽ lắc đầu, công chúa rõ ràng là một lòng muốn chết!

Tuy ông có thể cứu được thân xác nhưng không cách nào có thể cứu được tâm trí của nàng. Nói đi thì phải nói lại, cũng không thể trách nàng – một đứa trẻ bảy tuổi thì làm sao có thể chịu được tin dữ đột nhiên ập tới như vậy chứ?

Nàng – từ một Đích công chúa* tôn quý trong cung, nhận được ngàn vạn sự sủng ái lại trở thành dáng vẻ ngày hôm nay, một lòng muốn chết âu cũng là có nguyên do cả.

*Đích công chúa: con do vợ cả sinh ra được thêm Đích trước nhân xưng để phân biệt với con vợ lẽ sinh ra.

Thi Tề bước vào trong điện, nhìn Vô Ưu công chúa sắc mặt ảm đạm, nhắm chặt đôi mắt, không có chút sức sống nào nằm trên giường thì có hơi sững sờ, trong lòng không ngừng thở dài.

Tên gọi Vô Ưu, phong hào cũng là Vô Ưu, chỉ hai chữ Vô Ưu cũng đủ thể hiện sự vinh sủng của nàng. Nhìn khắp hoàng cung này, có hoàng tử công chúa nào được ban cho phong hào Vô Ưu? Cũng giống như Thánh Nguyên hoàng hậu vậy, vinh quang nhiều quá tất cũng sẽ có lúc suy yếu!

Nếu chủ tử chỉ hạ lệnh nhốt lại thì cũng thôi đi, thế nhưng lại còn thêm câu “không được đặc xá“. Điều này đối với Vô Ưu công chúa mới bảy tuổi là tàn nhẫn đến mức nào cơ chứ?

“Bùi thái y, thế nào?” Thi công công hỏi. Mặc dù rất thương và đồng tình, ông vẫn không quên đi chức trách của mình. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng trong việc tại sao ông lại trở thành tâm phúc của chủ tử. Mọi chuyện đều lấy ý muốn của chủ tử làm tiền đề.

Bùi thái y thu tay về, đứng dậy cung kính đáp: “Thi công công, công chúa không có nguy hiểm gì tới tính mạng. Đợi nàng tỉnh lại, cho ăn chút gì đó là được.” Ba ngày không ăn không uống quả thực sẽ không đói chết người. Thực ra lúc nãy khi ông bắt mạch, phát hiện công chúa vẫn rất tỉnh táo. Đương nhiên, ông sẽ không nói ra chuyện này. Vô Ưu công chúa dù là tỉnh táo hay hôn mê thì cũng không thể nào thay đổi được vận mệnh của nàng, sao ông lại phải bỏ đá xuống giếng lúc này chứ?

Thi Tề gật gật đầu, ra hiệu cho thái giám phía sau tiễn Bùi thái y ra ngoài.

Hai tỳ nữ Ngọc Châu, Ngọc Thúy cảm thấy vui mừng vì Bùi thái y nói công chúa không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên, khi thấy sắc mặt của Bùi thái y và Thi công công, hai người dường như cảm nhận được chuyện gì đó. Họ quay đầu nhìn công chúa vẫn đang hôn mê trên giường, lại nhìn Thi công công với đôi mắt ngấn lệ, thật sự khiến người khác đau lòng.

Thi Tề đè nén sự đồng cảm trong lòng xuống, nghiêm mặt không chút biểu cảm nào mà tuyên bố: “Phụng ý chỉ của hoàng thượng, chuyển Nguyên Vô Ưu vào trong Nhân Lãnh cung, giam cầm cả đời, không được miễn xá.”

Trong chốc lát, cả thân thể Ngọc Châu, Ngọc Thúy như bị ai đó hút hết sinh khí, xụi lơ dưới đất, vô cùng đau khổ sau khi nghe thấy lời Thi công công nói.

Qua một hồi, Ngọc Châu mới phản ứng lại, bò về phía trước, dập đầu với Thi công công thật mạnh, khóc lớn nói: “Xin Thi công công ân điển, thay công chúa cầu xin với hoàng thượng, xin hoàng thượng thu hồi thánh lệnh, sao có thể giam công chúa tại lãnh cung cả đời được chứ?”

Ngọc Thúy cũng dập đầu thật mạnh, khóc không ra tiếng: “Xin Thi công công bẩm báo với hoàng thượng, công chúa dù gì cũng là huyết mạch chính thống của hoàng thượng…”

Thi Tề nhắm mắt lại, đột nhiên lại mở bừng mắt ra, nghiêm khắc nói: “Nô tỳ to gan, há lại để các ngươi làm càn, còn không ngậm miệng…”

“Cho ta xin ly nước.”

Ngắt lời Thi công công, một giọng nói non nớt, mềm mại mà khàn khàn vang lên trong nội điện một cách nhẹ nhàng khiến ba người trong phút chốc đứng ngơ ra tại chỗ.

Lam Vân, kỳ thật trong khoảnh khắc Bùi thái y vừa đặt tay lên tay của nàng, cơ thể nàng đã có nhận thức nhưng không để nàng phản ứng lại, một đống kí ức hỗn độn không thuộc về nàng lại mạnh mẽ chạy vào những dây thần kinh kí ức. Nàng không có thời gian để giật mình kinh ngạc, chỉ là theo bản năng đem những kí ức chỉnh sửa lại thành một mà thôi.

Sau khi nàng chỉnh sửa xong toàn bộ, không kịp suy nghĩ đến câu trả lời cho sự kinh ngạc trong lòng, liền bị cảm giác từ cơ thể truyền đến chiếm lấy suy nghĩ. Tay chân vô lực, xây xẩm mặt mày, cổ họng khô rát cộng thêm những âm thanh ồn ào bên ngoài truyền tới khiến nàng biết rằng, trước mắt nàng không thể bình tĩnh mà suy xét được gì nữa.

“Công chúa.”

Thấy nàng tỉnh lại, hai cung nữ Ngọc Châu, Ngọc Thúy vui mừng, kích động đến chảy nước mắt, Ngọc Châu mãi mới nhớ ra công chúa lúc nãy nói gì, vội vội vàng vàng rót một ly nước đến: “Công chúa, nước đây ạ.”

Ngọc Thúy bên cạnh bước lên trước dìu nàng ngồi dậy, lấy chiếc áo lông cáo trắng bên cạnh khoác lên cho nàng. Lam Vân nhìn nàng ta một cái, lại nhìn về phía Ngọc Châu, nhẹ giọng nói: “Đem nước trà đổi thành nước lọc đi.” Tuy nàng biết rất rõ thân thể này không phải là của nàng, nhưng người làm chủ thân thể này là nàng, thói quen ăn uống tự nhiên cũng phải theo nàng mà làm.

Ngọc Châu ngơ ngẩn nhìn ly trà được bưng trên tay, vội vã lui ra rót một ly nước mới vào.

Lam Vân uống một ngụm nước dưới sự giúp đỡ của Ngọc Châu, dòng nước ấm mát thấm ướt bờ môi, sau đó mới uống thêm vài ngụm nữa, nước vừa chảy vào cổ họng, cảm giác đỡ hơn nhiều rồi.

Thấy công chúa cuối cùng cũng chịu uống nước, Ngọc Châu vội vàng lau đi nước mắt, cẩn thận hỏi: “Công chúa, nô tỳ đã chuẩn bị cháo, người ăn một chút được không?”

Lam Vân không trả lời nàng, chỉ nhìn người đàn ông đang đứng chau mày nhìn nàng.

“Thi công công, bản công chúa có thể dùng một chén cháo rồi mới chấp hành thánh ý, theo ngươi đến Nhân Lãnh cung được không?”

Thi Tề ngây người, sau đó mới cúi lưng lui ra ngoài: “Nô tài ở ngoài điện đợi công chúa.” Một chút chuyện này ông có thể nhân nhượng được.

Ngọc Châu, Ngọc Thúy nhìn công chúa cuối cùng cũng chịu ăn uống, trong lòng vui vẻ nhưng đồng thời cũng thấy đau lòng, công chúa làm sao có thể sống ở Nhân Lãnh cung? Hơn nữa còn là cả đời, hoàng thượng quá nhẫn tâm, cho dù nói thế nào thì công chúa cũng là con gái của người, là Đích công chúa tôn quý nhất trong hoàng cung này.

Từ từ, cẩn thận nuốt xuống một ngụm nhỏ cháo trắng, Lam Vân cũng bắt đầu suy nghĩ, nhẹ nói: “Các ngươi đem quần áo, trang sức, vật dụng có giá trị nhất của bản công chúa thu thập lại bỏ vào trong rương, đợi lát nữa đem đến Nhân Lãnh Cung.” Nếu nàng nhớ không lầm, hai người này là cung nữ thân cận do đích thân Lưu Thị Oánh Hoa chọn, có thể không thông minh lanh lợi, nhưng hơn ở chỗ có lòng trung thành.

Ngọc Châu, Ngọc Thúy ngơ ngác nhìn công chúa, một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Ngọc Châu, Ngọc Thúy khó khăn lắm mới tỉnh lại, mang biểu cảm phức tạp như có lời muốn nói lại không dám nói. Khẩu dụ của hoàng thượng là bảo công chúa đến ở trong Nhân Lãnh cung, cấm túc cả đời không được miễn xá, công chúa làm như vậy có chút không thỏa đáng, nếu như hoàng thượng trách tội…

“Ngọc Châu, Ngọc Thúy?” Lam Vân ngước mắt lên nhìn hai người họ mà nói.

“Vâng, thưa công chúa.” Ngọc Châu so với Ngọc Thúy nhanh nhẹn hơn một chút, vội kéo tay Ngọc Thúy đi làm theo lời công chúa căn dặn.

Lam Vân tiếp tục ăn từng ngụm, từng ngụm nhỏ, thân thể vì đói mà yếu ớt cũng đã khôi phục lại chút tinh thần, nàng dựa vào cái gối mềm phía sau mà nhắm hờ mắt. Trong lòng xem lại những tư liệu về cuộc sống của Nguyên Vô Ưu một lần nữa.

Lúc Thi Tề bước vào, liền nhìn thấy hai cung nữ đang bận rộn tay chân đóng nắp một cái rương gỗ lớn, bèn quát lên: “Các ngươi đang làm gì?”

Bây giờ, Ngọc Châu, Ngọc Thúy rất sợ Thi công công. Sau khi bị trách mắng, hai nàng nhìn công chúa trên giường cầu cứu.

Thi Tề chau nhẹ mày, cũng nhìn về phía công chúa trên giường.

Giọng của công chúa nghe ra đỡ hơn lúc nãy nhiều. Tuy cũng khàn khàn như vậy, nhưng lại rất mềm mại.

“Thi công công, trong khẩu dụ của phụ hoàng có nói là không cho ta mang những thứ này đi không?”

“Chuyện này…” Thi Tề ngây người nhìn nàng. Ông thật muốn nói một câu: Công chúa điện hạ, điều này còn cần phải nói ra sao? Nhưng phàm là người có chút đầu óc đều biết trong khẩu dụ không thể nào nói rõ những điều này, nhưng không nói rõ ra không có nghĩa là được cho phép.

“Nếu phụ hoàng đã không hạ khẩu dụ, cũng không biến bản công chúa xuống làm dân thường, không thay tên đổi họ của bản công chúa, vậy bản công chúa đem những thứ nằm trong hành lý của bản công chúa đi, có gì không được?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN