Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê.
Chương 48: Mua quà cho Lý phu nhân.
Có lẽ lời giải đáp cho thắc mắc của Tùng Bách chỉ nằm trong tay của Hàn Minh Vũ, bởi vì ngay cả giám đốc Hà cũng chẳng biết lý do kỳ lạ này của chủ tịch Hàn Thị.
Sau khi cuộc gọi kết thúc Tùng Bách bỏ điện thoại xuống, anh trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc cô Lý là người có thân phận như thế nào, vị giám đốc Hà này tại sao lại âm thầm quan tâm đến cô ấy như vậy?
Bên ngoài, Quyển Nhu đang lựa ra những cành bị héo, ngày hôm nay chỉ có mỗi cô Na Na thì tối qua ăn gì mà bị đau bụng nên không đến làm việc được.
Quyển Nhu đang làm thì có một cuộc điện thoại gọi đến, cô nhìn điện thoại thấy số gọi đến là Lý phu nhân.
“Alo, mẹ ạ.” Quyển Nhu cứ mỗi lần gọi từ mẹ là trong lòng lại dâng lên một cảm xúc bồi hồi.
“Nghệ Hân, con có nhớ ngày hôm nay là ngày gì không?” Giọng nói của Lý phu nhân trong ấn tượng của Quyển Nhu lúc nào cũng là mềm mỏng và ngọt ngào như vậy.
“Con không nhớ, mẹ nhắc con đi.”
“Haiz…mẹ biết ngay mà, lần nào con cũng quên ngày sinh thần của mẹ là sao?”
Quyển Nhu nào có biết ngày sinh thần gì, cũng may Nghệ Hân cũng hay quên ngày này như vậy cô có thể thuận tình mà giả vờ, thuận tình mà ứng biến với tình huống này.
“Con nhớ, chỉ là con giả bộ với mẹ xíu thôi.”
“Con nhớ thật chứ?” Lý phu nhân ngạc nhiên.
“Mấy lần không nhớ thì lần này phải nhớ chứ ạ.”
Giọng của Lý phu nhân trở nên tươi vui: “Con gái ngoan, nếu đã nhớ rồi thì chiều nay con bảo Minh Vũ trở con sang Lý gia dùng bữa cơm tối với mẹ nha.”
“Mẹ không tổ chức gì sao, chỉ ăn cơm thôi ạ?”
“Thôi không cần phải rườm rà như trước, mẹ bây giờ chỉ muốn gia đình mình sum vầy ăn bữa cơm tối với nhau như vậy là được rồi.”
Quyển Nhu nhẹ đáp: “Vâng, con sẽ về ạ.”
“Ừ, mẹ sẽ bảo đầu bếp nấu nhiều món ngon cho con.”
Cuộc gọi sau đó kết thúc, Quyển Nhu nhìn vào chiếc điện thoại, cô nghĩ chiều nay nếu đến Lý gia thì cũng là cơ hội cho cô, từ lúc hoán đổi đến giờ chỉ lo thích ứng với cuộc sống và các mối quan hệ của Lý Nghệ Hân, cô vẫn chưa dành ra thời gian để tìm hiểu về thân thế của chính mình, của chính Khương Quyển Nhu, bây giờ cô đã dần quen với thân phận của thiên kim Lý gia, cũng đã đến lúc phải bắt tay vào mục đích chính.
[…]
Buổi chiều Hàn Minh Vũ tới đón Quyển Nhu, ngồi trong xe cô nói với anh: “Chiều nay mẹ muốn anh trở em sang Lý gia, hôm nay là sinh nhật của bà.”
Hàn Minh Vũ chậm rãi nói: “Ừm, nhưng nếu là sinh nhật thì cũng phải có quà, em đã chuẩn bị chưa?”
“Vì mẹ gọi đột ngột quá nên em chưa chuẩn bị được.”
“Vậy tiện đây anh trở em đi mua, em muốn mua quà gì?”
Quyển Nhu suy nghĩ, nhưng trước giờ cô chưa từng có mẹ, cũng không biết phải tặng quà gì, trong lòng cô thoáng buồn.
“Em không biết phải mua quà gì nữa, cũng không biết bà ấy thích gì?”
Hàn Minh Vũ chuyển ánh nhìn qua Quyển Nhu, anh nói:
“Mẹ em là phụ nữ, em cứ lấy tâm trạng của một phụ nữ mà chọn quà, hình thức không quan trọng, ý nghĩa mới là thứ đáng quý.”
Quyển Nhu cười nhẹ, Minh Vũ thật sâu sắc, vậy mà bấy lâu cô không biết ưu điểm này của anh ấy.
Cuối cùng Hàn Minh Vũ đã trở Quyển Nhu đến một tiệm trang sức, nơi này cũng đang bày bán các mẫu mới được tung ra của Hàn Thị. Quyển Nhu thì không biết Hàn Thị là tập đoàn kinh doanh trang sức, vì thế cô chỉ đơn thuần là nghĩ đến một sợi dây chuyền cho nên đã bảo Minh Vũ trở cô đi mua.
Bước vào trong liền có một nhân viên đi đến tiếp khách.
“Chào anh chị, anh chị có cần tư vấn gì không ạ?”
Hàn Minh Vũ nói: “Để sau, chúng tôi đi xem qua trước đã.”
“Vâng, mời anh chị.” Nhân viên vui vẻ nói.
Cửa tiệm trang sức này có quy mô khá lớn, trưng bày toàn những mẫu thuộc tầm thương hiệu. Quyển Nhu đi một vòng đảo ánh mắt nhìn vào những bàn kính, từ những bàn toàn là nhẫn cho đến những bàn toàn là lắc tay, đồng hồ, khuyên tai…rồi đến dây chuyền, nhưng mà Quyển Nhu khi nhìn một lượt thì đầu ốc choáng váng, choáng không phải vì các mẫu trang sức quá đẹp quá lấp lánh mà là vì chúng quá đắc, đắc đến mức phải gọi là đắc của cái đắc luôn.
Quyển Nhu hoa mắt, cô không dám nhìn giá nữa, nước bọt cũng đã nuốt xuống mấy lần. Cô nhìn Minh Vũ, ánh mắt như muốn nói chúng ta về thôi, đi mua cái khác đi anh, nhưng cô có thể nói được chăng? Đừng quên cô là Lý Nghệ Hân, tiền ư? Nó là vấn đề sao?
Ánh mắt đang nhìn Minh Vũ của Quyển Nhu bỗng dưng cụp xuống, ủ rũ đi hẵng, cô lại quay sang bậm môi mà nhìn số trang sức đắc đỏ kia.
Hàn Minh Vũ bước tới, anh cuối xuống nói nhỏ trong tai Quyển Nhu: “Em có thẻ của anh rồi mà, cứ dùng tiền của anh mà mua, coi như là lòng của em mà khoản chi là của anh, gộp lại thành một món quà tặng cho mẹ em.”
Quyển Nhu quay lại nhìn Minh Vũ, có lẽ anh ấy hiểu cô đang ngại về tiền, nhưng tấm bình phòng của cô vẫn là cái cớ thẻ của Lý Nghệ Hân bị khóa, cho nên Minh Vũ chỉ nghĩ cô ngại lựa chọn vì không thể dùng thẻ của mình để thanh toán. Nếu đã vậy thì cũng đành phải chọn thôi, còn không Minh Vũ sẽ nghi ngờ mất.
Quyển Nhu đành miễn cưỡng chọn, cô nhìn tới nhìn lui, cuối cùng đưa tay chỉ vào một sợi dây chuyền có hình đóa hoa Bách Hợp.
Nhân viên lấy ra sợi dây chuyền theo yêu cầu rồi đưa cho Quyển Nhu.
Quyển Nhu cầm lên xem thử, thế rồi cô quay qua Minh Vũ:
“Minh Vũ, anh thấy đẹp không?”
Ánh mắt của Quyển Nhu rất rạng ngời, cảm thấy như cô ấy chưa từng cầm trong tay một món trang sức nào.
Hàn Minh Vũ nhẹ gật đầu, Quyển Nhu mỉm cười, cô quay lại nói với cô nhân viên: “Chọn cho tôi cái này.”
Sợi dây chuyền được nhân viên cầm lấy, giá thành mà Quyển Nhu đã chọn cũng thuộc tầm trung trong số những thứ đắc nhất, có những cái cũng rẻ hơn nhưng chúng lại không đẹp, không phù hợp với độ tuổi của Lý phu nhân vì thế Quyển Nhu mới cân nhắc chọn sợi dây chuyền Bách Hợp, hoa Bách Hợp cũng là một loại hoa mà cô yêu thích.
Nhân viên đưa cho Quyển Nhu cái túi có đựng hộp dây chuyền bên trong, cô cầm lấy rồi đưa thẻ của Minh Vũ cho cô nhân viên quẹt.
[…]
Lý phu nhân bước vào phòng nhìn thấy Lý lão gia hút thuốc thì đi tới rút cái điếu ra khỏi miệng ông, bà gâm đầu thuốc vào cái gạt tàn.
“Lão gia, hút thuốc nhiều sẽ rất không tốt, hôm nay lão gia cũng đã hút đến điếu thứ 4 rồi.”
Lý phu nhân ngồi xuống bên cạnh của Lý lão gia, nhẹ nhàng khuyên bảo.
Lý lão gia không vui nhưng cũng không trách được phu nhân, ông nói: “Bà không cần phải lo, tôi tự biết chừng mà.”
“Tôi không canh lão gia thì lão gia làm sao mà biết chừng được, tuổi đã cao rồi, lão gia cũng nên cai thuốc đi.”
Lý lão gia thở dài: “Đã là thói quen, khó mà bỏ được. Mà thôi, cũng đừng nói chuyện này nữa, hôm nay là sinh thần của bà, thế đã gọi con gái về chưa?”
Lý phu nhân cười, bà nói: “Đã gọi rồi, ngày này sao mà không gọi nó về được.”
“Ừ, gọi rồi thì tốt, có Nghệ Hân về thì nhà cửa mới vui, còn nhớ lúc nhỏ ngày nào nó cũng líu lo khắp nhà, khi lớn cũng vậy, hễ về nhà là nghe cái miệng của nó trước tiên.”
“Phải, nhưng mà cũng chỉ toàn là nó bắt nạt những người giúp việc rồi quát tháo om xòm, tính con bé này nó cũng trời trời đất đất, nhiều lần tôi cũng muốn đánh nhưng lại không nỡ, vì xót con nên không ra tay được.” Lý phu nhân ngậm ngùi nói.
Lý lão gia cười điềm tĩnh, ông nói: “Chúng ta đã quá chiều con, tôi chỉ sợ nó không gã đi được, cũng may là có Minh Vũ, chịu nhường chịu nhịn nó, nếu không tối với bà sẽ phải khổ não nhiều rồi.”
Miệng của phu nhân Lý cũng nở nụ cười: “Lão gia nói đúng, lần trước tôi đến Hàn gia thăm Nghệ Hân, nó lại không có ở nhà, tôi hỏi ra thì mới biết nó chạy đi tìm Minh Vũ, con bé có lẽ đã thích Minh Vũ hơn trước rất nhiều, tôi cũng mong hai đưa hòa thuận yêu thương nhau, để rồi tôi và lão gia còn có cháu để bế.”
Lý lão gia nghe nhắc đến cháu thì nét mặt rất vui, ở tuổi này rồi thì ai mà lại không mong được bế cháu.
“Phu nhân tiểu thư đến rồi.” Một người làm đứng ở bên ngoài thông báo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!