Thám Tử Kỳ Duyên - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Thám Tử Kỳ Duyên


Chương 14


Chương 14

Một người đàn ông cao lớn, nước da ngăm đang chỉa súng về phía tụi mình.

Ánh mắt của người đó rất đáng sợ.

Hắn mặc trên người bộ đồ da đen bóng, đi giày cao cổ và đội chiếc mũ lưỡi trai cũng bằng da cùng màu.

Khôi Nguyên làm theo ý hắn, ảnh dơ hai tay lên trời; mình cũng làm theo như vậy.

– Đứng lên, sau đó xoay lưng lại!

Khôi Nguyên bình tĩnh làm như hắn nói.

Người đàn ông đó tiến tới, dí súng vào đầu Khôi Nguyên, định bóp cò.

– Đừng!

Mình gào lên.

Hắn quay lại nhìn mình từ đầu xuống chân, nở một nụ cười ám muội. Hắn cất tiếng, nói lạnh lùng:

– Cô sợ tôi sẽ bắn chết gã?

– Anh là ai? Anh muốn gì? Nếu muốn tiền tôi sẽ đưa hết cho anh, chỉ xin anh đừng làm tổn thương anh ấy.

Mình nói như muốn khóc.

– Chà chà, có vẻ thú vị đây? Nhưng rất tiếc tôi không cần tiền. Nếu cô đồng ý đi theo tôi, tôi sẽ để tên này sống sót, ok chứ?

– Được, sao cũng được hết, hãy thả anh ấy ra đi!

– Nhưng trước khi thả, tôi phải bắn một phát cho què giò đã.

Hắn dí súng xuống chân Khôi Nguyên, định bóp cò.

– Đừng!

Mình lại gào lên.

– Còn mặc cả nữa à! Một cái chân và một người phụ nữ xinh đẹp, đổi lấy cái mạng quèn của gã thám tử đẹp trai, còn chưa hài lòng? Tôi bắn nhé!

Và cứ thế hắn bóp cò.

“Tạch”

– Giỡn vậy được rồi đấy Quốc Việt, cậu vẫn chứng nào tật nấy, đã làm sĩ quan an ninh rồi mà còn như con nít vậy coi sao được.

Khôi Nguyên lúc này mới chịu lên tiếng.

– Cậu khá lắm Khôi Nguyên à! Đi đến đâu cũng lắm(…) hì hì hì.

Quốc Việt bỏ lửng câu nói đầy ẩn ý.

Mình chỉ còn biết ngơ ngác nhìn hai người đàn ông nói chuyện với nhau. Họ tay bắt mặt mừng, nói chuyện say sưa quên cả sự hiện diện của mình. Mình bắt đầu nổi khùng, lầm bầm trong bụng: “Hừ các người dám chơi tôi.” Vừa mở miệng chưa kịp mắng cho hai gã rảnh việc đó một tăng thì Quốc Việt đã lên tiếng trước:

– Xin lỗi cô nhé Ngọc Diệp!

Ánh mắt của Quốc Việt nhìn mình rất thiện cảm.

– Sao anh biết tên của tôi?

– Khôi Nguyên thường hay gọi điện kể cho tôi nghe về cô lắm! Cậu ấy nói: “mình đang hầu hạ một cô chủ xinh đẹp, giải quyết xong vụ này chắc mình sẽ xin về hưu sớm.” Tôi mới hỏi lại: “Lý do về hưu là gì?” Cậu bạn tôi mới trả lời rằng: “Suốt ngày bị vợ quản, vợ giận, vợ la hét, vợ mắng mỏ… thì còn làm ăn được cái gì nữa?” Nói thật nhé Ngọc Diệp, tôi đã quen biết Khôi Nguyên từ khi còn để chỏm kia. Nhưng chưa bao giờ thấy tâm trạng cậu ấy hí hửng như những ngày gần đây. Cô không biết đấy thôi, cậu ta có biệt danh là hoàng tử mùa đông; đó là: từ hồi còn là thằng bé học tiểu học đến khi vào đại học, rồi ra trường; lúc nào cũng là cái bộ mặt đó. Cậu ta lạnh lùng đến nổi làm đá cũng phải bực mình. Hồi còn đi học ấy, có chuyện này thú vị lắm nhé… hồi còn đi học…

– Thôi, thôi, mình xin cậu đấy!

Khôi Nguyên lo mà dập lửa gấp, chặn họng anh Quốc Việt không cho anh ấy nói tiếp, rồi quay sang nói với mình:

– Ngọc Diệp, cô đừng nghe cậu ta nói nhảm.

– Ơ!

Mình ngơ ngác nhìn họ.

– Ngọc Diệp à! Cô không biết đâu, cậu ta là một cây mê truyện trinh thám. Có lần đọc truyện trong giờ học bị cô giáo chủ nhiệm phát hiện, bắt quỳ mấy tiếng đồng hồ chai cả gối. Chưa hết đâu, cậu ấy còn đóng giả cả nhân vật chính Sherlock Holmes trong tiểu thuyết trinh thám của Conan Doyle nữa đấy. Cậu ấy còn có nhiều thứ mà…

– Ôi, cái cậu kia. Tôi đã dặn đi dặn lại cậu là không được “đốt nhà”, vậy mà cậu(…) chắc tôi điên quá!

– À, thì ra… vậy mà anh còn chê tôi, còn lý giải này nọ; té ra anh cũng không vừa gì.

Dậu đổ bìm leo, mình không thể bỏ qua cái cơ hội ngàn vàng này để chọc ghẹo Khôi Nguyên.

Tụi mình ngồi nói chuyện rất vui. Anh Quốc Việt là người rất sôi nổi, hài hước; người ta thấy ở ảnh một con người khác hẳn với nghề nghiệp và vẻ bề ngoài của ảnh. Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền, đôi môi dày với sóng mũi cao. Mỗi lần Quốc Việt cười, lại khiến người ta phải chú ý; cách cười của anh ấy không chỉ rất đặc biệt mà còn rất vô tư hồn nhiên nữa.

Coi ảnh vậy thôi, chứ đừng có mà xem thường. Ảnh là nhân vật số một trong tổ trọng án quốc gia; là người đã từng chỉ huy và phá nhiều vụ án lớn; những nhiệm vụ được cấp trên giao phó được liệt vào hàng bất khả thi. Nhưng vào tay Quốc Việt là cái không thể cũng trở thành có thể. Tài gỏi là vậy, mà lúc nào ảnh cũng xếp mình sau Khôi Nguyên. Ảnh kể, hồi đó, Khôi Nguyên đã bỏ học để theo đuổi đam mê của mình là trở thành một thám tử chuyên nghiệp; nói như anh Quốc Việt, nếu Khôi Nguyên mà theo ngành, thì giờ này không biết Khôi Nguyên đã thăng tiến đến mức nào rồi. Nhưng Quốc Việt không tiếc cho quyết định của bạn mình, mà còn rất phục bạn ở chỗ, dám nghĩ dám làm. Sẵn sàng gạt qua hai chữ danh lợi để theo đuổi ước mơ. Bấy giờ, anh Quốc Việt mới hiểu, thì ra, cuộc đời này ai sinh ra cũng có một định mệnh riêng. Làm việc gì cũng được, miễn là công việc lương thiện, đủ nuôi sống bản thân và quan trọng nhất là được thỏa mãn khát khao, nuôi dưỡng niềm đam mê cháy bỏng trong con người mình. Khôi Nguyên có thiên tài bẩm sinh, lại biết tận dụng thiên tài đó của mình vào đúng công việc phù hợp với tố chất của ảnh, nên Khôi Nguyên đã luôn hạnh phúc với nghề. Đúng vậy, hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân. Mình không phụ nghề, không bỏ nghề thì nghề không phụ mình, bỏ mình. Cuối cùng là hai từ “kiên nhẫn” nữa thôi.

Khôi Nguyên, chở mình đi chợ mua thức ăn về nấu bữa trưa cho anh Quốc Việt. Hai ảnh rất thích uống rượu nên mình đã này lại của bác Hoa – một người quen trong chợ, – chai rượu nếp cẩm. Lâu lâu, mới có một chai như vậy nên không thể bỏ qua được. Gặp những người phàm phu tục tử, uống rượu vào là sổ ra lắm thói hư tật xấu thì mình không dám cho uống đâu, nhưng với những người như Khôi Nguyên thì khác; càng uống rượu vào suy nghĩ của ảnh càng sáng tạo, vượt thoát những rào cản, có những phán đoán vô cùng kỳ quặc nhưng lại rất có giá trị. Tóm lại, rượu là chất xúc tác để ảnh làm việc. Những người đàn ông giống như ảnh, rượu chẳng những không có hại mà còn có lợi. Có thể nói, ảnh thành công một phần lớn là nhờ vào rượu.

Trưa hôm đó, mình nấu cho hai ảnh những món ăn rất phổ biến nhưng dễ ăn. Thịt cá ăn hoài cũng ớn, nhưng không có để chiêu đãi khách khứa thì cũng kỳ, nên mình đã quyết định nấu một nồi lẩu bò với đầy đủ các nguyên liệu cần thiết, rau các loại như: cải cay, tầng ô, cải thảo, cọng rau muống chẻ thành sợi, rau má… đậu khuôn, và thịt bò cắt thành từng cục vuông vứt, nhúng vào nước lẩu ngọt ngào, gắp ra để vào chén trong trạng thái nóng hổi vừa thổi vừa ăn, không nên để thịt bò chín quá sẽ mất ngon, nên ăn tái, và chấm với chao thêm mặn mà.

Cần có bánh đa nướng giòn hương vị béo béo của dừa, hến xào sả ớt để xúc bánh tráng; thứ đó để làm mồi nhậu cho mấy ổng.

Cơm nóng gạo tẻ thơm lừng có thể ăn với tóp mỡ rán được chế biến cùng với đậu phộng, sả và mắm ruốc nguyên chất, tạo ra một món ăn rất lạ miệng.

Dĩ nhiên là không thể thiếu bánh mì nóng để chấm với nước lẩu và đừng quên, món rau luộc chấm nước mắm tỏi ớt của anh chàng thám tử Khôi Nguyên.

Xưa giờ, Khôi Nguyên ăn rất ít. Mỗi món ảnh chỉ đụng qua một hai lượt là thôi. Ăn vậy hèn gì không mập được là phải. Ảnh chỉ thèm uống rượu thôi! Mình hỏi ảnh: “Ăn vậy thì lấy sức đâu mà suy nghĩ?” Ảnh đáp: “Ăn nhiều mới không suy nghĩ được.” Theo ảnh, năng lượng bên trong con người có giới hạn, năng lượng không nên dành quá nhiều cho việc ăn; và hoạt động thể chất quá sức, hãy để tập trung năng lượng cho não bộ thì tốt hơn.

Khôi Nguyên thì kiểu gì cũng giải thích được. Và ảnh đã tin vào điều gì rồi thì chắc như đinh đóng cột. Đừng mơ mà ảnh chịu thay đổi, lập trường của ảnh rất là vững vàng.

Tụi mình ăn trưa xong thì bắt đầu vào công việc chính,

Sỡ dĩ anh Quốc Việt đến nhà tụi mình, là do trước đó Khôi Nguyên đã gọi cho anh ấy, nói ảnh đến có việc cần bàn bạc. Hai ảnh thường có qua có lại với nhau vậy đó, những vụ án nào khó khăn cần những phán đoán phi thường để điều tra phá án thì Quốc Việt tìm đến Khôi Nguyên. Còn những vụ án nào cần điều động người, phương tiện và thông tin cần thiết để phá án thì Khôi Nguyên nhờ đến Quốc Việt, vì anh Quốc Việt làm trong ngành nên có rất nhiều điều kiện thuận lợi.

– Cậu bảo sao! Cậu đã từng điều tra những vụ mất tích đó. Nhưng sao cậu không cho tớ biết?

– Lúc đó cậu đang ở Ý điều tra vụ án “gia đình mafia”, tớ còn làm phiền cậu gì nữa. Với lại, sếp tổng khi đó muốn tớ tập trung giải quyết một vụ khác lớn hơn, nên đành giao lại vụ đó cho cậu Hòa – cấp dưới của Quốc Việt, – làm.

– Kết quả vẫn dậm chân tại chỗ?

– Ây, đúng là trên đời này chẳng có thứ gì hoàn mỹ. Như tớ chẳng hạn, tham gia rất nhiều vụ án lớn rồi mà đến vụ này thì đành bó tay. Tớ có sở trường chỉ huy, bắt cướp… nhưng nghề trinh thám như cậu thì tớ thua.

– Như cậu nói thì những vụ mất tích đó đều có những điểm chung?

– Đúng vậy. Điểm thứ nhất là nạn nhân của những vụ mất tích đều là phụ nữ, và tuổi đời của họ còn rất trẻ.

Điều thứ hai, họ đã từng ở căn nhà này.

– Những người đó mất tích trong thời gian ở tại đây?

– Ừm. Có tin đồn nói rằng họ bị ma bắt. Nhưng tớ lại không cho như vậy. Điều đáng nói là, cũng có những người thuê căn nhà này, nhưng họ vẫn bình an vô sự.

– Nhưng những người đó chắc chắn không phải là phụ nữ.

– Đúng rồi Khôi Nguyên. Tụi tớ đã kiểm tra giấy tờ đăng ký tạm trú trong thời gian hai mươi năm qua. Chỉ có ba người phụ nữ thuê căn nhà, và cả ba đều bị mất tích.

– Cậu còn nhớ thời gian xảy ra từng vụ chứ?

– Tớ điều tra vụ thứ ba xảy ra cách đây 3 năm – thời gian đó cậu đang ở nước ngoài – lật lại hồ sơ 2 vụ trước, vụ đầu tiên xảy ra vào năm 2000, sau đó 7 năm thì tiếp vụ thứ hai.

– Bên cậu đã đưa ra giả thiết nào đáng tin cậy nhất?

– Tụi tớ cho rằng, những vụ mất tích đó có liên quan đến một tổ chức buôn người xuyên quốc gia. Những cô gái đó còn rất trẻ đẹp, rất có thể họ đã bị bắt, sau đó được đưa sang biên giới Trung Quốc bán cho những thương lái người Đài Loan.

Khôi Nguyên ngồi lặng suy nghĩ trong tư thế bấm chóp mũi. Quốc Việt rất hiểu tính cách của bạn mình. Biết ý nên ảnh đứng lên ra ngoài đi dạo, để Khôi Nguyên có được không gian yên tĩnh.

Mình muốn xuống bếp rửa chén, nhưng sợ làm ồn Khôi Nguyên nên tạm thời lên phòng ngồi bắt chước ảnh suy nghĩ; mình nuôi hy vọng sẽ tìm ra được một phán đoán có giá trị khiến cho Khôi Nguyên phải sửng sốt; không còn dám coi thường tài năng suy luận của một đứa con gái như mình nữa. “Anh hãy chờ xem! Để rồi lúc đó anh sẽ bám lấy váy tôi mà xin làm đệ tử. Tôi sẽ tìm ra sự thật trước anh.” Mình hí hửng với ý tưởng sẽ làm cho Khôi Nguyên bị bẻ mặt một phen. Ban đầu mình suy nghĩ rất thoải mái, những tình tiết của vụ việc và những suy luận rất chi là sáng suốt; nhưng càng về sau; càng nghĩ càng đau đầu, và thấy quá trời mâu thuẫn. Bấy giờ mình mới sáng mắt ra, nghề thám tử không phải là dễ xơi, nếu không có thiên phú thì còn lâu mới tỏa sáng được. “Híc híc, đành phải bỏ cuộc thôi, nếu còn suy nghĩ nữa chắc mình vỡ não chết mất.” Vậy là, từ đó mình từ bỏ ý định sẽ dạy cho Khôi Nguyên một bài học, vì biết rằng, ham muốn là một chuyện nhưng khả năng lại là một chuyện khác. Mình không thể đánh bại Khôi Nguyên được, đó là một thực tế phủ phàng.

Ngồi một chỗ không yên, mình muốn ra ngoài tìm anh Quốc Việt nói chuyện. Mình nghĩ: “Ừ hen, sao mình ngốc thế nhỉ? Làm thám tử không được thì làm cái khác… thí dụ một người vợ lý tưởng chẳng hạn. Mình phải tranh thủ tìm hiểu về con người của Khôi Nguyên, cần phải biết được ảnh yêu thích thứ gì để chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới của mình. Ảnh thì đi bắt trộm, còn mình thì rình bắt ảnh. Há há, nếu sở hữu được trái tim ảnh thì mình trở thành kẻ chiến thắng rồi. Vậy mà nãy giờ mất thời gian quá!”

Mình đi xuống nhà, thấy Khôi Nguyên vẫn ngồi bất động; hình như ảnh bị hóa đá rồi thì phải. Mình nghĩ quẫn:

– “Có khi nào anh ấy suy nghĩ nhiều quá vỡ động mạch não tắt thở rồi không?”

Vì trong thấy ảnh quá im ắng, im ắng một cách đáng sợ. Không được, phải nói gì đó với anh ấy ngay!

– Khôi Nguyên, tôi ra ngoài một lát nhé!

Không nghe ảnh đáp lại. Mình bắt đầu thấy lo lắng.

– Khôi Nguyên, anh bị làm sao vậy?

Vẫn im lặng như tượng đá.

Mình tiến lại chỗ anh ấy đang ngồi, lấy tay huơ trước mặt Khôi Nguyên kiểm tra thử. Nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì.

Bất ngờ cả người Khôi Nguyên đổ vật xuống ghế, mình hốt hoảng la lên:

– Trời ơi! Anh Nguyên, anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Anh bị làm sao thế này? Anh… Anh Quốc Việt ơi!

Mình hét gọi Quốc Việt đang ở bên ngoài. Nguồn: (Facebook: https://www.facebook.com/nhim.kute.50

Mail: [email protected])

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN