Thám Tử Kỳ Duyên
Chương 25
—
Khôi Nguyên cho xe chạy đến một bãi đất bằng, trên bề mặt cát phủ trắng xóa.
Sóng nước dạt dào, khẽ đập vào bờ cỏ lao xao.
Tụi mình chỉ cách hồ ma cô chừng 19 bước chân.
Ánh trăng soi tỏ đêm thanh khí, mình lắng tai nghe tiếng sóng vỗ. Ngắm dãi ánh trăng trải xuống mặt hồ long lanh huyền ảo. Mặt nước sóng sánh, trong veo như chén chè đông sương tinh khiết.
Bóng của mình và Khôi Nguyên đổ xuống bãi cát trắng, đó là đêm mình nghe được tiếng côn trùng râm rang, ngửi được mùi hương đêm nồng nàn, và cảm nhận được làn da mát mẻ gió trời mơn man.
– Cô bỏ cây đàn xuống đi, định đeo nó trên vai vậy hả?
– Anh đưa tôi đến đây để ngắm cảnh thôi sao?
– Nếu chỉ đơn giản vậy thì đưa cô đến làm gì. Bỏ cây đàn xuống đi đã.
Mình rất tò mò muốn biết ảnh đưa mình đến hồ ma cô để làm gì, mình cứ làm theo lời ảnh xem sao, mình cởi cây đàn ra để nó dựa vào chiếc cào cào.
– Bắt đầu thôi!
– Bắt đầu gì?
– Cởi đồ.
– Cái gì cơ? – Mình thốt lên.
Khôi Nguyên khẩn trương xé gói quà lấy ra hai bộ đồ – giải thưởng tụi mình vừa giành được ở quán trí tuệ.
Đêm đó, trăng rất sáng nên không cần dùng đèn pin, vẫn có thể nhìn thấy được thiết kế và màu sắc của hai bộ đồ. Xét về mẫu thiết kế của nhà thiết kế Lu Lu và nhà sản xuất An Bình thì không thể chê vào đâu được, mình sẽ không miêu tả chi tiết về từng đường kim mũi chỉ, tóm lại, nhìn tổng thể, phần thưởng mà tụi mình giành được là đẹp ở mức trên cả tuyệt vời, và độc nhất vô nhị trên giới này.
Điều trùng hợp thú vị, là cả hai bộ đồ đều màu tím hoa cà. Sắc màu mà Khôi Nguyên thích nhất.
– Chà chà, máu tím cơ đấy!
– Đúng khẩu vị của anh rồi còn gì.
– Đừng mất thời gian nữa, – Khôi Nguyên đưa bộ váy sang cho mình, – Ngọc Diệp, cô hãy mặt vào đi.
– Mặc vào ư! Ngay ở đây luôn sao?
– Chứ còn ở đâu nữa, tôi sẽ mặc cái này, – Khôi Nguyên cầm lấy bộ vestton.
– Anh không đùa chứ Khôi Nguyên? Làm sao có thể mặc ở đây được.
– Đừng thắc mắc nữa, mặc vào nhanh lên! – Khôi Nguyên hối thúc.
– Thay đồ ở chỗ nào?
– Xoay lưng lại đi, tôi không thèm nhìn đâu.
– Ơ!
– Còn đứng ngây ra đó, tôi mặc trước đây.
Miệng nói tay làm, Khôi Nguyên xoay lưng lại, bắt đầu những động tác trút bỏ y phục đang mặc trên người.
Mình như cái máy vậy, cũng xoay lưng lại như Khôi Nguyên, cởi bỏ thời trang “gái giang hồ” đang phủ chế trên cơ thể gợi cảm.
– Cô xong chưa? Tôi quay mặt lại đó.
Mình la lên:
– Đừng!
– Trời ơi! Lâu vậy sao?
– Một chút nữa thôi.
(…)
– Được chưa?
(…)
– Rồi đấy! Anh quay lại đi.
—
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mặt tụi mình chạm nhau. Dưới mặt trời khuya, dung nhan mờ ảo hiện lên như một câu chuyện cổ tích. Khôi Nguyên trong trang phục của nhà thiết kế Lu Lu đẹp không gì diễn tả được. Gió thổi phớt qua mái tóc ảnh, ánh trăng kỳ ảo tô điểm thêm cho những đường nét mỹ tuyệt nam nhân. Về phần mình, mình không đủ thời gian và điều kiện, để soi lấy dung nhan diễm lệ của mình dưới một đêm trăng rằm. Mình chỉ tập trung ngắm nhìn Khôi Nguyên, anh ấy nào khác gì mình, anh ấy cũng ngắm mình mỹ miều lắm! Ảnh phải thốt lên rằng:
– Cô đẹp quá Ngọc Diệp.
Mình hơi e thẹn cúi đầu. Mình cũng không hiểu ra làm sao nữa. Rõ ràng là anh ấy, Khôi Nguyên đã tham lam hôn mình rất nhiều, đã ôm mình, vuốt ve mình… thế mà… thế mà mình vẫn có cảm giác ngại ngần khi anh ấy có biểu hiện muốn xít lại.
Khôi Nguyên đứng trước mặt mình, chiều cao của anh ấy khiến mình phút chốc trở thành một cô bé con như anh ấy đã gọi.
– Bé con, đứng im! – Anh ấy ra lệnh đấy.
Mình không thể phản kháng, chỉ còn biết đứng bất động theo mệnh lệnh của người đàn ông đó. Anh ấy quá sức quyến rũ, bản tính của anh ấy là thích khám phá và chinh phục mọi thử thách. Ảnh xem mình cũng giống như một bức màng bí ẩn mà anh ấy phải xuyên thủng. Chiếm đoạt và xé nát trái tim mình! Bấy giờ mình mới thấy được mức độ nguy hiểm của đôi môi mỏng ấy, của đôi mắt ướt át, và sóng mũi dọc dừa ấy. Nhưng, tất cả đều bị bỏ xa so với khối óc, và tính cách mê hoặc của Khôi Nguyên. Biết thì đã sao? Đã quá muộn màng để nhận ra điều đó rồi.
Khôi Nguyên đặt hai tay lên đôi vai tròn của mình. Nhìn tổng thể, mình không phải là một siêu người mẫu, thậm chí mình có hơi đầy đặn. Nhưng hình như, đó không phải là một khuyết điểm, đàn ông mỗi người một khẩu vị đàn bà. Mình thấy Khôi Nguyên, anh ấy rất thích cơ thể của mình. Ảnh từng nói: “Môi cô thơm lắm Ngọc Diệp!” Trên người mình còn lắm thứ thơm hơn, mê hoặc hơn nữa, mình biết. Mình cũng không thể trách anh ấy được, mình yên tâm, vì mình hiểu: anh ấy sẽ tôn trọng mình, sẽ giữ mọi thứ trong giới hạn cho phép.
Khôi Nguyên nắm lấy hai cánh tay mình vít lên vai ảnh. Còn ảnh hì ôm lấy eo mình. Đôi môi ảnh tiến lại gần hơn đốm lửa trên môi mình.
“Chụt”
Một nụ hôn đến đích.
“Chụt”
Nụ hôn thứ hai đến đích.
“Chụt chụt”
Nụ hôn thứ ba ăn mất phần của nụ hôn thứ tư. Hình như, Khôi Nguyên bị nghiện hôn mình rồi hay sao đó, mà môi ảnh cứ bám riết lấy môi mình. Thú thật một điều, lúc ảnh ôm eo mình người mình đã nóng như hỏa lò rồi. Tim mình hồi hộp đập mạnh khiếp! Lúc ảnh hôn mình thì sức nóng đã dâng lên ngưỡng bức bối. Đến khi tay ảnh nắn sâu vào lưng mình thì mình đã tê dại. Núi lửa xém chút đã phun trào rồi. Mình kịp hoàn hồn lại, mình có chút lo sợ, mình nghĩ: “Nghe đâu khi người ta hôn nhau nhiều, người ta sẽ bị ghiền và người ta sẽ nghĩ đến những chuyện khác.” Không được rồi, mình phải làm gì đó.
Suy nghĩ vừa dứt, mình nhẹ nhàng đẩy Khôi Nguyên ra.
– Ưm… thôi đủ rồi anh Nguyên.
– Sao thế?
– Hôm nay, anh đã hôn tôi nhiều quá rồi.
– Môi cô không chỉ thơm mà con ngọt nữa. Tôi bị nghiện rồi.
– Coi anh ăn nói kìa. Con người anh thật là khó hiểu.
– Khó hiểu?
– Phải. Anh làm tôi hoang mang đấy!
– Tôi có tài đó sao?
– Rốt cuộc anh là người như thế nào?
– Tại sao lại mất công tìm hiểu những cái đó. Hãy thả lỏng và tận hưởng giây phút của ngày hôm nay. Ngọc Diệp hãy theo tôi nào!
Khôi Nguyên nắm tay mình kéo đi cùng ảnh.
Đến một bờ cỏ, chỗ gốc cây dừa. Ảnh buông tay mình ra, ảnh chỉ tay ra ngoài hồ rồi hỏi mình:
– Cô trông thấy gì đó không?
– Ồ, đó là chiếc suồng của ông đánh cá.
Khôi Nguyên khẩn trương nắm lấy sợi dây thừng kéo chiếc suồng vào trong bờ.
– Anh định làm gì vậy?
Anh ấy tháo đầu dây buột chiếc suồng ra, gắn lại mái chèo. Rồi nhanh chóng đỡ mình xuống chiếc suồng.
– Trời ơi! Có được không đấy. Nhỡ ông đánh cá thấy thì làm sao?
– Có cho tiền ông ấy, giờ này cũng không dám bò tới đây.
Đưa mình lên được suồng rồi ảnh cũng nhảy lên, cầm lấy mái chèo, chèo ra giữa hồ ma cô.
– Ha ha ha…. Ha ha ha…
Mình cười sặc sụa.
– Cận thận đấy! Coi chừng rớt xuống hồ bây giờ.
– Trông anh kìa, ha ha ha… ha ha ha… – mình chỉ tay vào người ảnh.
– Tôi bị làm sao đâu?
– Có ông lái đò nào giống như anh không kia chứ? Anh mặc bảnh bao gớm!
Mình chọc ghẹo ảnh.
Khôi Nguyên vóc nước hồ hất vào người mình.
– Á… Khôi Nguyên… đừng mà… làm ơn…
– Cho cô chừa cái thói dám trêu chọc tôi.
Ánh trăng vằng vặc soi tỏ thiên đường ái ân của tụi mình.
Mái chèo khua động mặt nước trong veo.
Cảm hứng dâng trào Khôi Nguyên đọc thơ:
“Sao anh không về chơi thôn Vỹ
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.”
Mình cũng họa theo, mình nhớ bài thơ này đã được học từ thời phổ thông. “Đây Thôn Vỹ Dạ” của thi sĩ Hàn Mặc Tử.
“Gió theo lối gió, mây đường mây,
Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay…
Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?”
Khôi Nguyên cất giọng ngâm khổ cuối:
“Mơ khách đường xa, khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra…
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh,
Ai biết tình ai có đậm đà?”
(…)
– Anh cũng biết ngâm thơ cơ đấy!
– Tinh thần dân tộc cả thôi.
– Giới trẻ bây giờ xem thơ là thứ sến sẩm rồi.
– Chính vì vậy mà tôi và cô cần phải bảo tồn.
– Anh nói cũng đúng. Giống như anh vậy, anh hiện đại hơn ai hết mà tôi từng biết. Anh cũng quê mùa không ai bằng đâu. – Rồi mình che miệng cười tủm tỉm.
– Tôi không chèo nữa đâu, mỏi tay quá rồi.
Khôi Nguyên bỏ mái chèo xuống, ảnh đi lại chỗ mình đang ngồi, Khôi Nguyên ngã lưng xuống nhìn lên bầu trời trăng sao. Con suồng chồng chềnh khiến mình sợ chết khiếp.
– Ôi, nó chao rồi này, nguy hiểm quá!
– Đừng quýnh lên, sẽ bị mất thằng bằng đấy, cứ nhẹ nhàng thôi.
– Mình khẽ khàng cử động.
Khôi Nguyên bất ngờ nắm lấy bàn tay mình.
– Nằm xuống đây với tôi!
Mình chậm rãi, cẩn thận nằm xuống bên ảnh. Khôi Nguyên vòng tay ôm lấy vai mình ép sát vào lòng ảnh. Mái tóc nhung mềm mượt của mình buông thả xuống, Khôi Nguyên vuốt ve mái tóc thề, rồi nhẹ hôn lên đó.
– Môi cũng thơm mà tóc cũng thơm nữa.
Mình không nói gì cả, nằm ngửa mặt ngắm trăng. Ngực mình phập phồng, mình không dám cử động vì hồi hộp.
– Đố cô nhé Ngọc Diệp.
– Đố đi!
– Vì sao thằng Cuội bị nhốt trên cung trăng?
– Vì nó nói láo.
– Sai.
– Đúng mà, tôi được học như vậy từ hồi tiểu học.
– Thằng Cuội thực ra không bị nhốt trên cung trăng, nó có thể đi bất cứ lúc nào nhưng nó không muốn đi.
– Lý do?
– Nó lỡ yêu chị Hằng mất rồi. Nếu nó bỏ đi thì cả nó và chị Hằng đều không vui.
– Tại sao vậy?
– Ôi, cô ngốc thật đấy! Nói đến đó mà cô còn không hiểu nữa sao?
– Anh nói rõ hơn đi.
– Thôi, tôi không nói nữa đâu.
Mình vòng tay ôm cổ Khôi Nguyên, anh ấy cũng quay mặt lại. Tụi mình chuyển tư thế nằm nghiêng, mặt đối mặt.
– Cô cũng bị nghiện hôn rồi đúng không?
– Làm gì có, anh đừng nói bậy.
Đôi mắt mình long lanh, thủy tinh thể giãn nở ra, mình đang say đắm phút thần tiên ấy.
“Chụt” – Nụ hôn bất ngờ khiến mình không kịp kháng cự.
– Ưm… anh chưa xin phép mà!
– Tôi chưa thấy ai hôn lại đi xin phép bao giờ.
– Anh hư lắm!
– Tôi là bad boy mà.
Tụi mình lặng nhìn nhau, thế rồi… mình cũng để mặc cho anh ấy khám phá nụ môi của mình, cho anh ấy hôn thỏa thuê luôn. Nhưng chỉ đêm hôm nay thôi, kể từ ngày mai mình sẽ đóng cửa, không bán thêm nụ hôn nào nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!