Thám Tử Kỳ Duyên
Chương 53
— Cô Hoàng Lan… chính là…
Chính là…
Em… cùng… cha… khác… mẹ… với… Thế… Anh.
– “Trời ơi!” – Con và anh Quốc Việt thốt lên. Con không tin vào tai mình nữa. Tại sao lại có thể như vậy được. Họ…họ là anh em của nhau ư? Nếu vậy thì… đúng là oan nghiệt.
– Khôi Nguyên nói không sai, – Thế Anh nói: – ngày tôi biết được sự thật kinh hoàng đó, cũng là ngày ông ấy qua đời. Ông ấy đã đến chỗ mẹ con tôi vào một chiều mưa tháng bảy, để nói cho tôi biết cái tội nghiệt mà ông ấy đã gây ra cho chúng tôi, cả mẹ tôi, tôi và Hoàng Lan.
Thế Anh nhớ lại…
“Ông vừa nói gì? Vừa nói gì vậy hả? Sao Hoàng Lan có thể là em gái của tôi được.” – Tôi giống như người điên, mất hết sự tỉnh táo khi biết được sự thật sét đánh đó.
“Sao vậy Thế Anh? Chẳng lẽ các người đã làm cái chuyện đó rồi sao?” – Ông ấy túm lấy cổ áo của tôi.
“Ông…tất cả là do ông… tất cả…tôi hận ông! Hận ông…” – Không chịu được cú sốc lớn đó, tôi lao ra khỏi nhà… chạy như một thằng điên giữa trời giông bão.
Ông ấy; người cha ruột của tôi, ông đuổi theo tôi vì sợ tôi sẽ làm điều rồ dại. Ông đã nghĩ đúng, khi đó tôi đi tìm cái chết. Tôi chạy lên cao, tìm một mép vực rồi lao người xuống. Khi tôi đã đến sát mép vực, chỉ một chút nữa thôi là tôi đã được về với Hoàng Lan từ ngày đó rồi (sau này tôi biết Hoàng Lan đã ra đi đúng vào ngày hôm đó). Nhưng tôi đã quan sát thấy được một cảnh tượng hãi hùng, chiếc xe đang chạy lại với tốc độ rất cao, là ông ấy; ông ấy choài người ra ngoài hét lớn giữa trời mưa:
– Thế Anh! Không…ggg…đừng… đừng con ơi…iii! – Tiếng ông ấy xa thăm thẳm vọng đến chỗ tôi.
Ông trời thật tàn ác với tôi. Tôi chưa kịp giải thoát thì đã phải chứng kiến cảnh cha ruột của mình lao xe xuống vực thẳm. Vì quá lo lắng cho tôi, mà ông ấy đã coi thường tính mạng mình. Thật chua xót và đau đớn, nhưng chính ông ấy làm tôi thức tỉnh. Tôi không được chết! Tội nghiệt tôi quá lớn, tôi phải ở lại cõi trần này để bị đày đọa thêm nữa, tôi phải sống không bằng chết thì trời kia mới hả dạ. Tôi phải bị hành hạ…phải bị hành hạ…
Khôi Nguyên đã tìm thấy tôi ở nghĩa trang Du Sinh, tôi có ý định thắp cho Hoàng Lan nén nhang cuối cùng, rồi sẽ về dưới đó để đoàn tụ với ba mẹ và em gái tôi. Con chim bay hoài cũng mỏi cánh, con ngựa chạy mãi cũng chồn chân, tôi đã quá mệt mỏi, tôi muốn được yên nghỉ. Nhưng một lần nữa, Khôi Nguyên đã giúp tôi tỉnh ngộ. Nếu tôi chọn cái chết, tôi sẽ rất có lỗi với mẹ, với ba; người đã sinh thành ra tôi. Có lỗi với Hoàng Lan em gái tôi, là người tôi yêu tha thiết; xin đừng chê trách tôi, vì đến giờ phút này tôi vẫn còn yêu cô ấy. Hoàng Lan mãi là cô gái ngây thơ buổi đầu tôi gặp gỡ tại căn nhà này. Mẹ tôi đã lên cơn đau tim và mất ngay sau khi ba tôi qua đời. Cũng đúng thôi, ông ấy chính là ý nghĩa của đời bà, mãi mãi là như vậy. Ông ấy quan trọng đến mức khiến mẹ tôi phải hy sinh tất cả, bà đã từng chịu biết bao tủi nhục bên một thằng chồng vũ phu là vì cái gì hả? Vì bà đang mang cốt nhục của ông ấy. Bà lại không muốn cho ông ấy phải khó xử, để ông ấy đi lấy một người phụ nữ khác là con gái của một chủ thầu xây dựng giàu có. Vì tương lai và sự nghiệp của người mình yêu mà bà phải chịu đựng bao đòn roi, bao sự nhục nhã…chính là người mẹ tần tảo của tôi đó. Đến cuối cùng, bà vẫn coi trọng ông ấy hơn tôi. Bà thà để tôi sống vất vưởng trên đời này, chứ nhất quyết không chịu ở lại cùng tôi, bà muốn đi theo ông ấy… thế là… bà được toại nguyện. – Thế Anh cười chua cay, sau đó là chuỗi dài nước mắt. “Hu…hu…hu…” – Anh ấy khóc nức nở.
Con cũng rưng rưng, muốn khóc theo Thế Anh. Trong lúc đợi Thế Anh bình tĩnh lại, Khôi Nguyên nói về việc anh ấy đã tìm ra Thế Anh như thế nào. Con, Quốc Việt và hai công an viên chăm chú lắng nghe.
– (…) Tôi đã gọi cho bà Hiền để hỏi về ngày mất của cô Hoàng Lan. Tôi đặt ra giả thiết: Thế Anh thường vắng nhà vào tháng tám là để viếng mộ cô ấy. Nhưng bà Hiền lại cho tôi biết cô Hoàng Lan mất vào tháng bảy. Tôi đặc biệt quan tâm đến mối liên hệ thời gian xảy ra những vụ mất tích với sự vắng mặt của Thế Anh; đó là tháng tám. Vậy thì… Thế Anh đã đi đâu và làm gì vào tháng tám? Thế Anh có liên quan gì đến những bộ hài cốt dưới tầng hầm, cái chết của cha con ông Trịnh Vỹ và những vụ mất tích hay không? Manh mối mà người xe ôm cung cấp, buộc tôi phải lật lại mọi tình tiết của vụ án. Thậm chí phải đặt lại giả thiết cơ bản. Tôi bắt đầu suy luận, tập trung cao độ. Cuối cùng, tôi phát hiện ra một sai lầm trong mối mòn tư duy của mình. Thực ra, cô Hoàng Lan mất vào tháng tám; bà Hiền không nói sai, vì bà ấy tính thời gian theo lịch âm chứ không theo lịch dương như chúng ta. Cô ấy mất vào ngày mười bốn tháng bảy (tức tháng oan hồn), và ngày dỗ của hai cha con họ là ngày mười lăm tháng bảy âm lịch. Tôi đã điều tra kỹ lưỡng, sinh nhật cô Hoàng Lan là ngày 23 tháng 7 (âm lịch) Như vậy thì giả thiết của tôi rất thuyết phục. Thế Anh thường vắng nhà vào tháng 8 (dương lịch) Anh ấy đi hơn mười ngày mới trở về. Anh ấy đi đâu? Đi viếng mộ cô Hoàng Lan và chờ cho qua ngày sinh nhật của cô ấy mới chịu đi. Lần đầu tiên đến mộ hai cha con ông Trịnh Vỹ, tôi đã chú ý đến những cành bông cúc khô héo nằm quanh nơi an nghỉ của họ; rõ ràng là mộ của họ không đơn độc, có người đã đến thắp nhang và cúng cho họ, tuy nhiên người này đến không thường xuyên. Ngay từ lần đó, tôi đã nghĩ đến một người…
– Khôi Nguyên ơi! Họ thật là tội nghiệp! – Giọng con run run.
Chàng thám tử đẹp trai tiếp tục giải thích về vụ án:
– Xa hơi nữa, tôi còn ghi lại ngày tháng cụ thể xảy ra những vụ mất tích để tra cứu theo âm lịch, điều làm tôi vô cùng kinh ngạc, đó là: rất nhiều khả năng những vụ mất tích xảy ra đúng vào ngày mất của hai cha con ông Trịnh Vỹ; tức là ngày 14 tháng 7 (âm lịch) Vậy ai đã bắt cóc họ? Và động cơ của người đó là gì? Tôi đã chời đợi ở nghĩa trang Du Sinh từ lúc sáng sớm cho đến chiều mới gặp được Thế Anh. Và anh ấy đã xuất hiện đúng như suy đoán của tôi. Ngày 14 vừa qua, chính là ngày mất của cô Hoàng Lan.
—
Thế Anh đã ổn định lại, Khôi Nguyên kể tiếp lý do cô Hoàng Lan tự tử. Anh ấy rít vào hơi thuốc, sau đó lắng giọng nói:
– Ngày bà Thủy Tiên đến tìm ông Trịnh Vỹ, cũng là ngày cô Hoàng Lan lén nghe và biết được sự thật kinh hoàng. “Thế Anh là anh cùng cha khác mẹ với cô.” Như vậy, tức là cô đang mang trong mình đứa nghiệt chủng; khi sinh ra nó sẽ bị quái thai, hoặc không nữa cũng bệnh này bệnh nọ, và chẳng ai chấp nhận thứ như vậy cả; nó là kết quả của một mối tình loạn luân. Bị một cú sốc quá nặng! Cô Hoàng Lan đã chọn cái chết, khi đó là lối thoát duy nhất. Ông trời đúng là thích trêu ngươi. Cô ấy chết rồi mà linh hồn vẫn chưa được siêu thoát. Cô ấy đã nhiều lần báo mộng cho Ngọc Diệp, dẫn cô ấy đến văn phòng của tôi để giải nỗi oan khuất. Trước đây cô Hoàng Lan đã từng báo mộng cho Kiều Oanh, nhưng đáng tiếc Kiều Oanh đã tự tử chết vì tình.
– Con Hoàng Lan chết như vậy là đáng lắm! Nó đã dành đi rất nhiều tình yêu thương của anh Vỹ vốn là để dành cho tao… – Mụ Thùy Dung xía vào.
– Nín! – Anh Quốc Việt nẹt mụ.
Mụ phóng ánh mắt căm thù nhìn chúng tôi, nhưng không dám nói thêm lời gì nữa. Ít phút sau cảnh sát có mặt khắp nhà, đồi trà bị phong tỏa để phục vụ công tác điều tra. Họ cho người phá lớp gạch men, nạy nắp hầm lên, xuống khám nghiệm lại hiện trường… Khôi Nguyên ngáp dài, quay sang nói với Quốc Việt:
– Cậu cứ làm việc tiếp đi. Tớ phải đi uống vài ly rượu, rồi đánh một giấc. Tạm biệt nhé! – Nói rồi Khôi Nguyên định quay lưng bỏ đi.
– Khoan đã! – Quốc Việt giữ lại.
– Gì nữa đây? – Khôi Nguyên lại ngáp.
– Cậu đi bằng thứ gì? Chiếc cào cào của cậu chẳng phải đã lao xuống vực thẳm rồi sao?
– Ừ nhỉ! Tớ quên bén chuyện đó.
– Cầm lấy! – Quốc Việt ném chùm chìa khóa chiếc mô tô cho Khôi Nguyên, rồi nói: – Uống ít thôi nhé! Con này tớ mới mua đấy!
– Biết rồi, khổ quá! Cùng lắm tớ đền cho cậu con mới.
– Đợi cậu đền được chắc cóc mọc đuôi.
Khôi Nguyên ra khỏi nhà, không thèm nói với con một tiếng nào. Thái độ của anh ấy thật khó hiểu, ảnh làm lòng dạ con rối bời. Vụ án đã được phá, nỗi oan của cô Hoàng Lam đã được giải. Tai họa của con cũng đã qua! Nhưng tại sao? Tại sao con vẫn thấy không vui. Ánh mắt của Khôi Nguyên đã khác hẳn trước đây khi anh ấy nhìn con, hình như anh ấy không còn xem con là đối tượng của anh ấy nữa. Khôi Nguyên bắt đầu chán con rồi. Lỗi là do con phải không sơ? Chính con đã khiến anh ấy thay đổi cách nghĩ và trái tim vốn dĩ đã từng có con. Nếu đúng như vậy, thì con phải làm sao đây? Không suy nghĩ thêm nữa, con liền chạy theo anh ấy.
—
– Khôi Nguyên! – Con gọi chàng.
Khôi Nguyên đứng lại, ảnh hơi ngước mặt lên, sau đó quay lại nhìn con; ánh mắt của ảnh giống như thuở ban đầu gặp gỡ ở văn phòng Sherlock Nguyễn. Đã không còn sự thích thú, khác lạ như những ngày bên nhau nhau nữa. Khôi Nguyên đã thay đổi, ảnh đã thay đổi thật rồi.
– Chuyện gì vậy Ngọc Diệp? – Ảnh hỏi lại con, phải nói là giọng ảnh rất lạnh.
Thái độ của ảnh khiến con bị hụt, con cảm thấy vô cùng xấu hổ nếu lúc này con tỏ tình với ảnh. Mọi dự định của con bỗng chốc tan biến, con đành chuyển sang chủ đề khác để lãng đi câu chuyện tình yêu con hàng đêm ấp ủ trong lòng.
– Bây giờ anh định đi đâu?
– Tôi đã nói rồi, tôi đi uống. Sau đó về lại văn phòng của mình, nhiệm vụ của tôi đã kết thúc.
– Cám ơn anh! – Giọng con nghẹn lại, lòng trào lên nỗi buồn không sao định nghĩa được.
– Công việc cả thôi mà.
– À, phải rồi…
– “?” – Anh ấy chăm chú nhìn con.
– Còn một chi tiết nữa không thấy anh đã động đến.
– Chi tiết nào cơ? – Nét mặt anh ấy vẫn như băng.
– Cái đinh gãy, anh nhớ chứ?
Khôi Nguyên đứng lặng, ảnh không trả lời câu hỏi của con, mà phóng nhanh ra khỏi nhà… hành động của ảnh khiến con thấy rất khó hiểu, con thất thỉu đi vào gặp anh Quốc Việt kể cho ảnh nghe về hành động kỳ quặc của Khôi Nguyên.
– Em bảo sao? Cậu ấy đã chạy đi rất vội ư? Vụ án đã kết thúc rồi, cậu ấy còn định làm gì… chẳng phải cậu ấy nói là đi uống rượu sao? Đi uống rượu thì đâu cần phải vội như vậy(?)
– Em cũng không biết nữa, trông anh ấy có vẻ rất khẩn trương.
—
Một tuần sau.
Một tuần sau. Con, Khôi Nguyên, Quốc Việt, bà Hiền, Thế Anh đến trước am thờ (nơi cô Hoàng Lan đã từng kết thúc cuộc đời mình bằng vòng dây oan nghiệt). Tụi con cầu cho linh hồn cô được siêu thoát.
Con không dám kể cho mọi người nghe những giấc mộng, con đã nằm mơ thấy cô Hoàng Lan, con thấy cô ấy ngồi khóc thê thảm. Nỗi oan quá lớn khiến cô ấy không thể siêu thoát được ư? Con thấy rất tội nghiệp cho cô ấy!
Mụ Thùy Dung được đưa vào trại tâm thần, bị cách ly và giam giữ rất kỹ; người ta không thể truy tố mụ được, cũng bởi lý do: mụ bị điên.
Thế Anh thừa kế nhà cửa đất đai của cha mình (là ông Trịnh Vỹ) để lại. Thế Anh tâm sự với tụi con, anh ấy sẽ làm việc với chính quyền, xin cấp phép cho xây dựng ngôi chùa trên đồi trà; ảnh sẽ đi tu, đó là ánh sáng cuối cùng lóe lên cuối đường hầm đen tối. Theo cách, không phải để rửa tội hay gở nghiệp… mà chỉ đơn giản là ảnh đã cảm thấy đến lúc phải làm như vậy.
Sau khi, Thế Anh đã đưa bà Hiền lên lại căn nhà năm xưa họ đã từng sống với nhau, ôn lại kỷ niệm của hai mươi năm về trước. Còn lại Khôi Nguyên, con và anh Quốc Việt. Bấy giờ, Quốc Việt mới hỏi Khôi Nguyên:
– Dạo này cậu làm sao vậy? Vụ án đã kết thúc rồi cậu còn điều tra gì nữa?
– Hừ, tớ không thể chấp nhận được. Từ trước đến giờ chưa có vụ nào làm tớ bực mình như vụ này. Tất cả đều rất hợp lý rồi, nhưng lại còn một sợi dây không kết dính với mạng lưới, tớ vẫn cảm thấy thiếu thiếu một điều gì đó trong vụ lần này.
– Cậu lại suy nghĩ quá rồi Khôi Nguyên, tất cả đã chắc chắn rồi, không còn gì phải bàn cãi thêm nữa. Đi thôi! Đã đến lúc chúng ta làm tiệc ăn mừng rồi. Tối nay, Ngọc Diệp sẽ trổ tài nấu bếp, tớ đi mua rượu, còn cậu chỉ việc ngồi để bọn tớ chúc mừng thôi. Cậu cừ lắm Khôi Nguyên!
– Không được đâu, vụ án vẫn chưa kết thúc – Khôi Nguyên nói rất lãnh đạm.
Con cảm thấy bực trong người trước thái độ của ảnh. Người ta quan tâm đến ảnh như vậy mà ảnh lại cư xử thật thiếu tế nhị. Thấy vậy con mới nói:
– Nếu anh ấy không thích thì thôi, mình đừng ép ảnh nữa anh Quốc Việt. – Giọng con bất cần. Nói rồi con chạy đi.
– Ngọc Diệp… – Tiếng gọi của anh Quốc Việt, đã khuất bóng họ con đứng lại, ngồi bệt xuống đất, ôm gối khóc nức nở. “Khôi Nguyên, anh giỏi lắm! Anh hay lắm! Tôi ghét anh! Ghét anh!”
Trong lúc buồn bã, con nhận được điện thoại của anh Đình Văn. Phải rồi, hôm nay là sinh nhật ảnh, xém chút nữa thì con quên mất.
– Alo…dạ…không có gì đâu anh…đâu…em đâu có khóc đâu…được rồi…em sẽ đợi anh(…)
Anh Đình Văn cho xe tới tận đồi trà để đón con. Ảnh xuất hiện đúng lúc Khôi Nguyên và anh Quốc Việt đi xuống, Đình Văn và Khôi Nguyên lại giáp mặt nhau lần nữa. Thái độ của Khôi Nguyên đánh chết cũng không thay đổi, ảnh không có thiện cảm với Đình Văn.
– Ngọc Diệp, ở lại đây với tôi! – Khôi Nguyên chạy tới giữ lấy cánh tay con, không cho con lên xe của Đình Văn.
– Anh đang ra lệnh cho tôi đó hả? – Con gay gắt.
– Cô…
– Tôi thì sao? Tôi thích đi với ai, làm gì…cũng phải được sự cho phép của anh hay sao? Tôi rất ghét những người gia trưởng. – Con liếc xéo ảnh, ánh mắt con đầy sự tức tối.
– Tôi không muốn cô đi với con người này. – Khôi Nguyên chỉ mặt Đình Văn.
– Này anh kia, muốn gây sự hả? – Đình Văn nổi cáu.
Xém chút nữa đã có cuộc đụng độ giữa hai người nếu anh Quốc Việt không kịp thời can thiệp.
– Thôi nào Khôi Nguyên! – Quốc Việt đẩy Khôi Nguyên ra xa.
– Cậu cứ để yên tớ với gã, xem ai mạnh hơn ai cho biết.
– Cậu bị làm sao vậy, có còn là cậu nữa không, ứng xử như con nít! – Quốc Việt trách mắng.
Thấy tình hình căn quá, con mau chóng lên xe Đình Văn đi khỏi chỗ đó. Chiếc xe mui trần rời bánh, con nhìn theo gương chiếu hậu, vẫn thấy anh Quốc Việt đang ôm chặt Khôi Nguyên. Nước mắt con không mời lại đến, cứ thể chảy ra…
– Đây, cầm lấy! – Đình Văn đưa cho con chiếc khăn mù xoa để lau nước mắt.
– Cám ơn anh! – Con vừa nói, vừa thút thít.
– Ây, thật khổ thân, tình yêu muôn thuở đều như vậy sao?
– Xin lỗi anh Đình Văn, con người đó thật quá đáng.
– Anh hiểu, nên mới thông cảm cho anh ta, nếu là người khác anh đã hạ đo ván rồi. – Ánh mắt Đình Văn lóe lên sự khinh bỉ, mỉa mai.
– Bây giờ mình đi đâu anh?
– Đến nhà anh. À! Trước tiên phải đi chợ đã chứ! Anh nghe nói em nấu ăn rất ngon! Giúp anh một bữa nhé! – Đình Văn mỉm cười nhìn con.
– Dạ, – Con lấy khăn tay lau khô nước mắt.
– Thôi, nín đi công chúa! Hôm nay là sinh nhật của anh, phải vui lên chứ!
– Dạ. – Con cố gượng cười.
—
Lời kể của Quốc Việt.
Lời kể của Quốc Việt. —
Khi Ngọc Diệp và anh chàng điển trai, to con (ám chỉ Đình Văn) đã đi rồi. Tôi mới buông Khôi Nguyên ra. Tôi trách bạn mình:
– Cậu mất trí rồi Khôi Nguyên à!
– Mất trí ư? Tớ đang rất có lý trí đấy! – Khôi Nguyên gay gắt, tính cách cậu ấy bỗng biến đổi.
– Có lý trí mà vậy ư? Cái thái độ lấp lửng của cậu đối với Ngọc Diệp ai nhìn vào cũng thấy bực, nếu yêu người ta thì nói đại một tiếng đi, có cần phải đóng kịch như vậy không? Đến khi người ta đi với người khác thì cậu lại ngăn cản, lại cấm đoán. Ngọc Diệp mắng cậu là đúng rồi đó.
– Cậu cũng đứng về phía gã?
– Cậu nói gì mà kì vậy, tớ có bao giờ bỏ cậu không? Nhưng lần này cậu sai rồi Khôi Nguyên, anh chàng đó chẳng làm gì có lỗi cả, đó là do cậu không kiềm chế được cảm xúc của mình; con người điềm tĩnh của cậu ngày xưa đâu rồi? Cậu làm tớ thất vọng quá!
– Quốc Việt à! Cậu không hiểu đâu, tớ có nói ra cậu cũng không hiểu, đây không còn là chuyện logic nữa, không lý lẽ nào có thể giải thích được. Không phải tớ ghen vì gã đưa Ngọc Diệp đi, mà bởi tớ nhận ra được gã không phải là người tốt. Từ trước đến giờ tớ nhìn người không hề sai, tớ đã nhìn là trúng phốc, đó đã là bản năng trời phú cho tớ rồi, cậu cũng biết mà.
Thái độ quyết đoán của Khôi Nguyên khiến tôi bị lung lay, tôi bắt đầu nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
– Không lẽ đúng như cậu nói sao?
– Còn không lẽ gì nữa, tớ cam đoan với cậu hắn là một con cáo già, một kẻ bỉ ổi. – Khôi Nguyên nói chắc như đinh đóng cột.
– Để tớ gọi cho Ngọc Diệp xem sao.
– Khoan đã! Chờ tớ một lát.
Có điện thoại gọi đến Khôi Nguyên, cậu ấy bấm nghe máy:
– Alo, dạ…cô bảo sao ạ? …Dạ… – Ánh mắt Khôi Nguyên lóe lên. Khôi Nguyên nghe xong cuộc điện thoại, thì hấp tấp bấm máy gọi cho một người khác.
– Bà Hiền ạ!… Dạ… con muốn hỏi một chuyện… bà có biết mẹ(…)
Khôi Nguyên đứng như người mất hồn, điệu bộ của cậu ấy khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Khôi Nguyên lạnh lùng, sắt đá của ngày nào đây sao? Tôi không tin vào mắt mình nữa.
– Có chuyện gì vậy Khôi Nguyên?
– Cậu hãy khoan nào! – Khôi Nguyên gắt lên – Đầu óc tớ đang rối như canh hẹ đây. – Khôi Nguyên đang rất tập trung suy nghĩ. Trong khi Khôi Nguyên ngồi tại chỗ nghĩ ngợi, thì tôi đi qua đi lại; ruột gan tôi cũng rối bời chẳng kém gì cậu ấy. Trong lúc tôi đang hoang mang không biết chuyện gì đã xảy ra với bạn mình, thì bất ngờ cậu ấy thốt lên:
– Nhanh lên Quốc Việt! Đi thôi! Chúng ta không có nhiều thời gian nữa. – Khôi Nguyên đứng phắt dậy, hối thúc tôi.
Tôi luýnh quýnh:
– Đi đâu?
– Tìm bọn họ, phải tìm Ngọc Diệp gấp! Tình hình của của cô ấy bây giờ vô cùng nguy hiểm chứ không đơn giản đâu! Nhanh lên! – Khôi Nguyên lo lắng thấy rõ. Không còn thời gian để hỏi Khôi Nguyên thêm gì nữa, tôi nhanh chóng leo lên chiếc mô tô, nổ máy…
“Rùn…rùn…”
– Nào anh bạn!
Hai thằng chúng tôi, bắt đầu một cuộc truy đuổi mà tôi chẳng hiểu mô tê gì cả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!