Thám Tử Kỳ Duyên - Chương 54
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Thám Tử Kỳ Duyên


Chương 54


Ghi chép của Khôi Nguyên. Ngọc Diệp đã nhắc nhở tôi rất đúng lúc. Vụ án mà tôi đang theo đuổi vẫn chưa kết thúc. Cây đinh gãy đó buộc tôi phải lật lại hồ sơ. Cây đinh đó và người đàn ông bí ẩn đã hẹn hò với Kiều Oanh trước lúc cô ấy chết… một biến số cần phải có lời giải ngay lập tức. Bằng không, tôi vẫn chưa thể kết thúc vụ án. Người đàn ông đó là ai?

Tôi đã dò hỏi những thông tin liên quan đến con người đó thông qua Văn Phú nhưng vẫn không thu được kết quả như mong muốn. Chỉ có một manh mối rất mơ hồ do Văn Phú cho biết. Anh ta nói: Có một lần anh ấy gọi điện thoại cho Kiều Oanh, lúc đó Kiều Oanh đang hẹn hò với anh chàng kia. Qua điện thoại, Văn Phú nghe rất nhiều tiếng ồn; anh ta khẳng định lúc đó Kiều Oanh đang ở một nhà hàng người Hoa. Tôi có hỏi Văn Phú dựa vào đâu mà anh ta lại quả quyết như vậy? Văn Phú nói: “Tôi nghe thấy tiếng ăn uống, tiếng bát đũa, và tiếng hai người đang nói chuyện, điều đáng nói là hai người đó nói với nhau bằng tiếng Trung Quốc.” Văn Phú nhận mình kém cỏi thua anh chàng đó; đáng lý, Văn Phú phải hiểu hơn về người đàn ông đó mới phải, đằng này ngay cả cái tên của tình địch cũng không biết. Anh ta quá bí ẩn. Và Kiều Oanh cũng vậy, cô ấy ngay từ đầu đã không xem anh là “người thân”, không chỉ đối với Văn Phú, mà đối với bạn bè khác cũng vậy, Kiều Oanh rất kín đáo chứ không cởi mở như vẻ bề ngoài của cô ấy.

Tôi có gọi điện hẹn Minh Hằng để hỏi cô ấy một số thông tin liên quan đến Kiều Oanh. Minh Hằng đã cung cấp cho tôi một thông tin khá thú vị. Cô ấy cho biết, trước lúc Kiều Oanh tự tử, cô ấy đã thấy một “giấu hiệu lạ”. Tôi hỏi đó là giấu hiệu gì? Thì cô ấy trả lời: “Tôi thấy trên cổ Kiều Oanh có những vết bầm.” Tôi hỏi lại: “Một vết hay là nhiều vết?” Kiều Oanh đáp: “Nhiều vết.” Ngoài ra Minh Hằng còn phát hiện trên cầu vai trái của Kiều Oanh có vết răn rất sâu. Tôi hỏi: “Làm sao Minh Hằng thấy được?” Minh Hằng trả lời: “Hôm đó Kiều Oanh đến nhà Minh Hằng, Kiều Oanh đã thiếp đi có lẽ do quá mệt mỏi, lúc kéo chăn đắp cho Kiều Oanh vô tình Minh Hằng phát hiện được.

Tôi cũng đến nhà cô Thúy để nhờ cô ấy liên hệ với tất cả bạn bè của Kiều Oanh, bằng mọi giá phải biết được tên tuổi của người đàn ông bí ẩn đó. Thông qua cô Thúy tôi tìm đến nhà cô Liễu (vợ thứ hai của Đăng Khoa, mẹ ghẻ của Hoài Phong để điều tra) Cô Liễu hiện tại sống với hai người con trai (em cùng cha khác mẹ với Hoài Phong)

– Anh muốn tìm anh Ba? – Người con lớn của cô Liễu hỏi lại tôi, khi tôi đến chào cô Liễu và hỏi thăm tung tích của Hoài Phong.

– Vâng, tôi có việc muốn gặp anh ấy.

– Anh Ba tôi xuất ngoại lâu rồi, anh muốn gặp cũng khó lắm! – Người con thứ hai của cô Liễu trả lời thay anh mình.

(…)

Tôi hỏi thêm một số thông tin nữa rồi đi khỏi căn nhà đó. Cô Liễu đó thật kỳ cục. Từ đầu buổi đến cuối buổi cô ta ngồi im thinh thít, giống như thể cô ta chẳng thèm quan tâm đến sự hiện diện của tôi, nét mặt cô ta giống như người mất hồn. Song, có một chi tiết làm tôi chú ý, đó là cách họ gọi tên Hoài Phong. Sao lại gọi Hoài Phong là anh ba? Tôi băn khoăn nên tìm đến hỏi cô Thúy. Được cô Thúy tiết lộ mới biết. Trước Hoài Phong, ông Đăng Khoa còn có hai người con trai nữa với một ả gái điếm nhưng không được họ hàng thừa nhận.

Trong thời gian tôi điều tra về người đàn ông bí ẩn đã hẹn hò với Kiều Oanh, tôi tìm kiếm thêm những thông tin có liên quan đến Hoài Phong. Tôi bỗng nhớ lại việc mụ Thùy Dung ngoan cố không chịu nhận mụ đã thuê người ám hại tôi. Tại sao mụ lại làm vậy? Không phải mụ thù là ai? Ai lại muốn hãm hại tôi? Mũi tên hướng về đại ca Phong. Thông qua mối tình huynh đệ giang hồ với Anh Bằng, tôi phát hiện ra một chuyện. Đó là, đại ca phong và Đình Văn (anh bạn của Ngọc Diệp) có “qua lại” với nhau trong mối quan hệ làm ăn. Đình Văn là tổng giám đốc một công ty lớn có trụ sở ở Hàn Quốc, là nhà hảo tâm có tiếng trong nước. Nhưng con người này rất bí ẩn, điều tra về lai lịch của anh ta không có phát hiện gì đáng chú ý, nếu có thì chính ở lý lịch của anh ta quá đơn giản và trong sạch. Một người như vậy sao lại có mối “quan hệ làm ăn” với một tay trùm xã hội đen như đại ca Phong. Còn gã đại ca đó nữa, gần như đã chắc chắc gã chính là Hoài Phong, những gì liên quan tới gã cũng là ẩn số. Hai kẻ đó khiến tôi tập trung sự chú ý. Bọn chúng có quan hệ gì? Chún có liên quan tới đồi trà và tổ chức bí mật đứng đằng sau lưng ông Trịnh Vỹ không? Điều đáng lo sợ là thời gian này Ngọc Diệp thường xuyên qua lại với hắn.

Thư của Ngọc Diệp.

Thư của Ngọc Diệp. Con và Đình Văn đi chợ mua rất nhiều nguyên liệu cần thiết để chế biến món ăn. Con cũng đã nghĩ đến việc mình sẽ tặng cho ảnh một món quà sinh nhật, nhưng do thời gian kíp quá! Thời gian qua con lại bận với vụ án ở đồi trà, nên quên bẳn.

“Phải làm sao đây?”

Và con tự an ủi mình: “dù sao mày cũng phải trổ tài, làm cho ảnh một bữa tiệc ngon lành. Mày sẽ khiến ảnh vui, và ảnh sẽ cười rất nhiều.”

Sau khi đã mua thức ăn, rượu van, và bánh kem xong, tụi con cho xe dạo phố một vòng mới chịu về. Trên đường về nhà Đình Văn, con đã hỏi ảnh:

– Buổi tiệc hôm nay, anh không mời ai nữa sao?

– Em là người duy nhất đấy!

– Cũng phải, người thân của anh ở dưới Sài Thành hết rồi, ở đây anh có quen ai đâu.

– Sau này, anh sẽ về đây sống. Anh thích không khí và con người nơi đây. – Đình Văn hít vào một hơi thật sâu, tận hưởng làn không khí tươi mát.

– Còn em, chắc sau này em sẽ qua Úc. – Nét mặt con thoáng buồn khi nghĩ đến một ngày mình sẽ sống ở đất khách quê người, xa anh, xa bạn và xa em…

– Qua Úc ư?

– Dạ, anh hai em đang sống ở Úc, em chỉ còn ảnh là người thân duy nhất.

– Em đừng đi! – Đình Văn buồn rầu.

– Em chỉ nói vậy thôi, chứ tương lai ai mà nói được hả anh. – Con mỉm cười với Đình Văn.

Nhà của anh Đình Văn ở cách trung tâm thành phố khoảng 15 cây số. Trên một ngọn đồi cây cối rậm rạp, đó là căn biệt thự cổ được xây dựng thời Pháp thuộc. Căn nhà nhỏ bằng đá, có mái ngói hình chữ A, một khu vườn nhỏ xinh hình chữ D, được bao quanh bằng những hàng rào cây cắt tỉa gọn gàng. Căn nhà vẫn giữ được nét cổ kín, với hàng phong lan lưỡi hài, treo san sát dưới mái hiên. Một cái màn nhện lớn nằm trong góc tường, sát cửa ra vào.

Anh Đình Văn là một người thành đạt. Ngoài những bất động sản có ở Sài Thành, anh còn có nhiều nhà cửa, đất đai nằm rải rác trên khắp các tỉnh thành trong cả nước. Căn nhà này là một trong số đó.

– Nhà đẹp quá anh!

– Ừm, địa thế và kiến trúc đẹp, chỉ có điều hơi cô lập.

– Biệt thự thì phải vậy thôi, nếu hòa với đám đông thì không còn hấp dẫn nữa.

– Chúng ta vào nhà thôi em!

Con và anh Đình Văn bắt tay vào nấu nướng, căn nhà đầy đủ tiện nghi khiến con không khỏi thán phục bản lĩnh của Đình Văn, không ngờ ảnh còn trẻ mà đã làm nên được một cơ ngơi lớn như vậy; ảnh lại tốt bụng và lương thiện hơn ai, ai mà lấy được ảnh làm chồng chắc phải tu ba mươi kiếp mới được. Nghĩ đến đó con bỗng chạnh lòng, con vừa nhắc lại câu nói hôm nào của Khôi Nguyên: “được chạm vào người tôi cô phải tu ba mươi kiếp đấy Ngọc Diệp!”… “Con người vô tâm kia, đến bao giờ anh mới để lòng tôi được yên đây hả? Anh quá lắm Khôi Nguyên!” Nét mặt con chợt buồn rượi đi!

-Em đang nghĩ gì vậy Ngọc Diệp? – Thấy bộ dạng con như vậy, Đình Văn quan tâm.

– Dạ, không có gì đâu anh. – Con đáp, và cố gắng che giấu đi cảm xúc của mình.

– Anh gọt dưa leo xong rồi, phải làm gì tiếp đây? – Đình Văn nhướng mày hỏi con.

– Nhiệm vụ của anh xong rồi đấy! Anh hãy lên nhà trên ngồi đi! Để tự em lo liệu.

– Như thế coi sao được, phải giúp em chứ.

– Thôi mà anh. Em không muốn người ta đọc được bí kiếp của mình đâu. – Con mỉm cười nói chọc anh ấy.

– Ok, vậy anh ra ngoài, bắt đầu giây phút háo hức chờ đợi. – Đình Văn cười rất duyên.

Khổ thân cho con sơ Bình à! Vừa nấu ăn vừa phải nghĩ ngợi lung tung. Đầu óc con không thể yên được khi hình dung về con người đó. Trên đời này sao lại có những loại đàn ông như vậy nhỉ? Thật khiến người ta phải đau đầu mệt mỏi, khám phá con người của Khôi Nguyên còn khó hơn gấp trăm ngàn lần khám phá bí ẩn căn nhà ma quái trên đồi trà. Khôi Nguyên là một mê cung, mà bất cứ người phụ nữ nào lạc vào đó, sẽ không thể thoát ra được.

Lời kể của Quốc Việt.

Lời kể của Quốc Việt. – Sao rồi Quốc Việt? Vẫn không gọi được cho cô ấy sao? – Khôi Nguyên hỏi tôi rất gắt.

– Không được, hình như điện thoại Ngọc Diệp hết pin rồi. – Tôi đáp lời cậu ấy.

– Nhất định gã đã đưa Ngọc Diệp đến một nơi vắng vẻ rồi.

– Sao cậu lại dám chắc như vậy?

– Bộ mặt của gã đã hiện rõ rành rành rồi còn gì.

– Gã đang sống ở đâu? Cậu không biết sao Khôi Nguyên?

– Nếu tớ biết thì còn đứng đây với cậu hay không Quốc Việt?

– Cậu cố nhớ lại xem, có manh mối nào để truy tìm tung tích của gã không.

– A, phải rồi. Nhớ có lần Ngọc Diệp nói với tớ, hắn thường đến trường mầm non Sao Mai; nơi cô ấy đang làm giáo viên. Nếu chúng ta đi nhanh tới đó hy vọng kịp lúc.

– Cậu nói đúng. Thời gian kíp lắm rồi.

Chúng tôi khẩn trương đến trường mầm non Sao Mai. Đến nơi thì trường đã đóng cửa, Khôi Nguyên tức lộn ruột, cậu ấy đá mạnh vào cổng trường. “Bong…bong…bong…” – Chú bảo vệ chạy từ trong ra quát tháo:

– Này cậu kia! Làm gì vậy hả?

Tôi chạy lại kéo Khôi Nguyên ra, quay lại nói với chú bảo vệ:

– Xin lỗi chú!

– Có chuyện gì vậy chú Minh? – Giọng một cô gái cất lên.

– Ý Nhi, sao hôm nay cháu về muộn vậy?

– Dọn dẹp lại một ít vật dụng thôi chú Minh à!

Khôi Nguyên nhanh như chớp, chạy tới chỗ cánh cổng, gọi lớn:

– Ý Nhi! Tôi là bạn của Ngọc Diệp đây! Có chuyện muốn nói với cô.

Ý Nhi tròn xoe mắt ngạc nhiên, cô ấy bị bất ngờ khi đột nhiên có người đàn ông cực kì đẹp trai đến tìm mình, còn xưng là bạn của Ngọc Diệp. Nhưng rồi cô ấy cũng lấy lại được bình tĩnh, xin phép chú Minh bảo vệ mở cổng cho chúng tôi vào nói chuyện.

Cuộc trò chuyện với Ý Nhi thật chẳng bỏ công chúng tôi đã tìm đến, thông qua Ý Nhi chúng tôi biết được gã Đình Văn có hai căn biệt thự ở nội thành. Cả hai căn nhà này đều nằm cách trung tâm thành phố khoảng 15 cây số.

Ý Nhi là một cô gái rất tuyệt vời. Mới lần đầu gặp mặt mà tôi đã có cảm tình đặc biệt dành cho cô ấy. Cô ấy có một nụ cười rất duyên dáng, khóe môi anh đào mới thật gợi cảm làm sao. Đầu óc tôi thật là đen tối, nhưng thực tế một chút mà nói thì…phải công nhận rằng cái trường mẫu giáo này đúng là có nhiều tiểu thư vô cùng hấp dẫn. Trước là Ngọc Diệp, người yêu của bạn tôi, nay là Ý Nhi – Người mà tôi tin chắc mình sẽ chinh phục được trái tim của nàng một ngày không xa nữa. Vì rõ ràng ánh mắt nàng cho thấy một điều: đó là, nàng cũng rất để ý đến tôi. Ôi, mẹ kiếp! Mong sao không phải tôi đang ảo tưởng.

– Chị Ngọc Diệp bị làm sao vậy các anh? Gần cả tháng rồi chị ấy không đến trường, em có gọi điện thoại cho chị ấy nhưng không liên lạc được.

– Ý Nhi, em có thể giúp tụi anh không! – Khôi Nguyên nói với Ý Nhi.

– Giúp gì cơ?

– Nói ra rất dài dòng. Bây giờ trời cũng tối rồi. Bọn anh muốn tìm Ngọc Diệp, cô ấy đang gặp nguy hiểm. Em có xe mà đúng không? Hãy để Quốc Việt chở em đi, chúng ta chia ra làm hai đường tìm đến hai căn nhà đó; bằng mọi giá phải tách Ngọc Diệp ra khỏi gã.

Ý Nhi ngơ ngác nhìn tôi và Khôi Nguyên. Hình như nàng không an tâm khi đi với chúng tôi cho lắm, nàng ấp úng…Tôi đành phải moi giấy tờ tùy thân chứng minh mình là sĩ quan cảnh sát cao cấp thuộc đội trọng án quốc gia. Bấy giờ Ý Nhi mới chấp thuận theo sự chỉ đạo của Khôi Nguyên.

– Cô ấy sẽ không sao đâu mà, cậu đừng lo lắng quá! – Tôi nắm chặt cánh tay Khôi Nguyên.

– Gặp được Ngọc Diệp thì gọi ngay cho tớ nhé!

“Rùn…rùn…rùn…” – Chiếc mô tô chở theo Khôi Nguyên phóng đi mất hút, để lại tôi với Ý Nhi, cũng đang khẩn trương đi theo một hướng khác.

Thư của Ngọc Diệp.

Thư của Ngọc Diệp. —

– Em chưa…chưa say mà…để em uống…uống… – Trời đất xung quanh con bắt đầu chao đảo, mọi thứ khi mờ khi tỏ…con đang say rượu. Từ trước đến giờ con chưa bao giờ uống rượu. Nay mới thử cái cảm giác đó ra sao, rượu vang tuy không nặng nhưng với những người chưa có kinh nghiệm như con thì quả là nặng độ thật đấy! Có lẽ người buồn dễ say hơn người tỉnh.

Con nhớ Khôi Nguyên đã từng nói với con, khi con hỏi ảnh: “Rượu có gì thú vị mà anh lại thích đến vậy?” Lúc đó ảnh đã pha trò để chọc con. Ảnh nói con xấu xí, phải rồi… con xấu xí, con không hấp dẫn nên ảnh mới bỏ rơi con, ảnh chán con. Ảnh đẹp trai, ảnh tài giỏi, ảnh lạnh lùng, mạnh mẽ lắm Khôi Nguyên à! Anh khá lắm! Thế thì sao kia chứ? Anh nghĩ tôi sẽ làm gì đây? Tôi sẽ tỏ tình với anh ư, sẽ van xin anh ban phát cho tôi chút tình cảm ư? Không. Tôi không thể…và không bao giờ làm điều đó đâu. Thà tôi cứ âm thầm yêu anh để rồi tôi chịu đựng nổi đau đơn phương, chứ tuyệt đối tôi không đánh mất đi giá trị của mình. Anh cũng thừa hiểu… là đàn ông, hay phụ nữ si tình…đều tầm thường như nhau cả. Tôi yêu, tôi si, hay tôi gì nữa không quan trọng… vấn đề là tôi không quỵ lụy, không bao giờ quỵ lụy đâu Khôi Nguyên, anh đừng mất công chờ đợi điều đó.

– Em say quá rồi Ngọc Diệp! – Giọng Đình Văn. Ảnh đang nắm lấy vai con.

– Em chưa say…chưa say…

– Có phải em đang buồn lắm không? Vì anh ta ư?

– Hừ, đàn ông các anh sao mà vô tình, bạc bẽo đến vậy kia chứ!

– Sai rồi.

– Sai ư? Sai chỗ nào anh nói nghe thử?

– Anh ta không yêu em, nhưng không phải tất cả đàn ông đều không yêu em. Ngọc Diệp à… có điều này đã lâu rồi anh cất giữ trong lòng, anh muốn…

– Stop!

– Em…say đến vậy rồi sao?

– Em hiểu anh muốn nói gì, anh yêu em đúng không?

– Anh… em đã biết rồi ư?

– Hơ…điều đó khó nhìn thấy lắm sao? Anh rất tốt Đình Văn à! Nhưng mà…

Bất ngờ Đình Văn ôm chặt lấy con, ảnh ngăn không cho con nói tiếp nữa.

– Đừng nói… đừng nói nữa mà Ngọc Diệp… anh không muốn nghe! Em chỉ cần biết rằng anh yêu em… yêu em bằng cả trái tim mình là đủ rồi…

– Ưm…buông em ra! – Con cố vùng thoát khỏi đôi tay lực lưỡng của Đình Văn nhưng vô dụng.

Đình Văn bỗng trở nên khác lạ, ảnh sờ soạn khắp người con khiến con không khỏi hốt hoảng la lên:

– Đình Văn, bỏ tay ra! Anh làm gì vậy hả? Anh…

“Á…”

Đình Văn hôn như điên dại lên mặt, lên cổ con. Ngọc Diệp dùng hết sức bình sinh vùng thoát khỏi cánh tay thép của Đình Văn như vô ích. Đình Văn xốc con lên, mặc cho con vùng vẫy; anh ta ôm con vào buồng ném rầm xuống giường. Cùng với đó anh ta cởi bỏ nút áo sơ mi trên người. Anh ta ở trần, lao lên giường đè chặt lấy cơ thể yếu đuối của con. Con đấm túi bụi vào lưng anh ta, la hét inh ỏi:

– Buông ra… đồ khốn kiếp…anh làm gì vậy hả?… Buông ra…

Người con bị sức nặng khóa chặt, con cố cục cựa cũng khó khăn. Bàn tay thô bạo của Đình Văn nắm lấy lưng quần con giật mạnh. Con túm chặt quần không cho hắn thỏa tà ý. Tay con quờ quạng khắp nơi, cuối cùng cũng nắm được cái bình bông trên đầu giường đánh mạnh vào đầu hắn.

“Choảng”

Cú đánh làm cái bình bông vỡ tung tóe, mà hắn không hề hấn gì. Hắn tức giận bóp cổ con nghiến mạnh.

“Ặc…ặc…ặc…” “khộc…khộc…” – Con nghẹn thở xuýt chết, con lả người đi vì mệt, hắn thô bạo tát con liền mấy cái mạnh khủng khiếp, khiến đầu con đập vào thành giường. Con thở hổn hển, sức lực đã cạn kiệt. Hắn bình tĩnh trút bỏ toàn bộ y phục đang mặc trên người, phơi bày cái thứ khủng khiếp đó. Con kinh hãi khi nghĩ tới những điều sắp xảy ra. Ác vật đó của hắn sẽ đi vào cơ thể con một cách vô cùng man rợ.

– Không được bước tới đây! Nếu anh còn bước thêm một bước nữa tôi sẽ chết cho anh coi! – Con vớ lấy mảnh bình vỡ đưa lên cổ, đe dọa hắn.

– Cô muốn chết lắm sao? Vậy thì chết đi. Tôi sẽ làm tình với xác chết. Ha ha ha ha… – Hắn còn kinh tởm hơn một kẻ bệnh hoạn.

– Đồ biến thái! Cút đi…cút đi…

– Ồ, sẽ thú vị lắm đây!

Lợi dụng lúc con mất tập trung hắn lao vào nắm chặt lấy cổ tay con gỡ mảnh vỡ trên tay ra, rồi đè siết con xuống giường.

“Vậy là hết!”

Con nhắm mắt, buông xuôi… chấp nhận số phận.

“Rầm”

Cánh cửa bật ra đập mạnh vào tường. Nhanh như chớp người đàn ông lao vào ôm lấy hắn quật xuống nền nhà, đấm đá túi bụi. Hắn cũng chống trả lại quyết liệt, hai người đàn ông dằn co nhau rất dữ dội. Con vừa mừng, vừa sợ…đó là Khôi Nguyên, ảnh đã đến để cứu con. Nhưng xem ra tình hình không ổn, Đình Văn quá mạnh khiến Khôi Nguyên phải chống đỡ rất vất vả. Hắn đang ôm chặt lấy anh ấy. Con xán lại để giúp Khôi Nguyên liền bị quơ trúng một đấm té ngửa ra sau. Đình Văn chồm lên người Khôi Nguyên, hắn một tay ôm cứng ảnh; một tay dí mảnh thủy tinh vào cổ anh ấy. Khôi Nguyên gồng mình, nắm chặt cổ tay hắn, không để hắn dí sát mảnh thủy tinh vào cổ. Lợi dụng lúc hắn sơ hở, Khôi Nguyên bấu vào hốc mắt của hắn. Chỉ nghe hắn rú lên một tiếng rồi đứng lên, tay chân quờ quạng. Khôi Nguyên bắt lấy thời cơ, búng tôm bật dậy, đá cho hắn một cú vào bộ hạ. Đình Văn “ứ” lên một tiếng rồi ngã bịch xuống nền nhà.

– Ngọc Diệp, cô không sao chứ? – Khôi Nguyên tựa lưng vào thành giường, vừa thở vừa nói.

Con chạy lại ôm lấy ảnh, không biết nói gì ngoài nước mắt. Khôi Nguyên còn pha trò:

– Cô lại mít ướt nữa rồi! Đúng là tôi mắc nợ cô nhiều quá, không biết khi nào mới trả hết đây? Mau mau kiếm gì trói hắn lại đi trước khi hắn tỉnh dậy! Thằng này công nhận khỏe thật đấy!

15 phút sau,

15 phút sau, Anh Quốc Việt và Ý Nhi cũng đến. Đình Văn bị trói siết tay bằng chiếc áo sơ mi, hắn đang ngồi cúi mặt nhìn xuống nền nhà, hắn không dám ngẩn đầu nhìn người khác vì xấu hổ. Khôi Nguyên đã khỏe lại, ảnh lục trong tủ lạnh lấy chai bia, ảnh nốc ừng ực giống như kẻ khát nước bị lạc trong sa mạc. Uống xong chai bia, ảnh lấy xì gà ra hút. Trong căn phòng sực nức mùi thơm của xì gà, Khôi Nguyên giải thích cho tụi con hiểu lý do ảnh vẫn chưa chấm dứt vụ án, mà tiếp tục điều tra; cho đến khi đã thấu được ngọn ngành.

– Điều gì khiến cậu tiếp tục kiên trì theo đuổi vụ án, trong khi nó đã “kết thúc” rồi? – Quốc Việt hỏi Khôi Nguyên.

– Như tớ đã nói với cậu, vẫn còn một sợi dây chưa kết nối vào mạng lưới. Cụ thể là cái đinh cùn, Ngọc Diệp đã nhắc nhở tớ rất đúng lúc. Cây đinh đó là lý do tớ tiếp tục cuộc điều tra. Cậu có biết, nguyên một tuần qua tớ đã đi đâu không?

– Cậu đã đi đâu vậy Khôi Nguyên?

– Đi truy tìm lai lịch của một người.

– Không lẽ nào là anh ta… – Con chỉ vào Đình Văn.

– Đúng. Con người này không đơn giản chút nào. Hắn ẩn mình rất khéo nhưng vẫn không thoát khỏi lưới trời, đã đến lúc hắn phải trả giá cho những hành động xấu xa của mình. Tôi nói đúng chứ! Hoài Phong.

– Hoài Phong? – Con thốt lên, – Anh nói gì vậy Khôi Nguyên, làm sao có thể như vậy được?

– Chính những điều tưởng chừng như không thể lại dễ dàng qua mắt được người khác đấy Ngọc Diệp.

– Anh đang nói cái quái gì vậy hả?- Đình Văn hét lên.

– Thôi đủ rồi, đến nước này, anh còn muốn đóng kịch nữa sao? Nếu anh không muốn nhận thì để tôi bắt anh phải nhận. Anh chính là Hoài Phong con của Đăng Khoa, cũng là đứa cháu kỳ dị của ông Trịnh Vỹ. Hai mươi năm trước anh đã làm gì anh quên cũng nhanh chứ nhỉ?

– Nói xàm, tôi đã làm gì nào? – Đình Văn thách thức.

– Anh đã cưỡng hiếp cô Hoàng Lan, cướp đi số vàng bạc đá quý của ông Trịnh Vỹ, ép cô Kiều Oanh phải tự sát…và xém chút nữa thôi, nếu tôi đến chậm một chút nữa thì anh đã có thêm một nạn nhân mới rồi.

– Anh…anh…dựa vào đâu mà nói vậy hả? Tôi cần gặp luật sư của mình, tôi sẽ kiện anh tội vu khống. – Đình Văn đe dọa.

– Hừ, vừa ăn cướp vừa la làng. Anh nên nhớ vì sao anh bị bắt. Đó không phải là tôi tài giỏi gì, mà bởi việc làm của anh khiến trời đất, quỷ thần phải căm phẫn. Đồ biến thái kia, còn không mau hiện nguyên hình.

Đình Văn cười một tràng thích thú, rồi thản nhiên nhận tội:

– Ha…ha…ha…ha. Khá lắm! Khá lắm chàng thám tử đẹp trai. Hèn gì cô ta, – Đình Văn liếc mắt nhìn con, lúc này đây con rất ghê tởm ánh mắt của hắn, – Phải… anh nói rất đúng… tôi đã làm tất cả đấy! Thế thì sao nào? Hả? Tôi sẽ bị bắt? Không đâu, tôi có rất nhiều tiền… nhiều đến nổi tôi có thể mua chuộc hết tất cả bộ máy quan liêu hám của… tôi sẽ biến những cái án dơ bẩn thành những thứ trơn tru sạch sẽ nhờ vào đồng tiền… anh hiểu chứ? Quan hệ của tôi cũng rất rộng, nếu không muốn nói là tôi chỉ cần ho một tiếng là các người sẽ bẹp dí như tôi dẫm một con gián vậy đó…

– Đừng dài dòng nữa, hãy nói đi! Anh đã hãm hại cô Hoàng Lan như thế nào?

– Cô ta ư! Hừm, đó là một người con gái ngu dốt. Cô ta yêu chính thằng anh của mình mà không hề hay biết. Cô ta đáng bị như vậy lắm, vì đã coi thường tôi. Từ ngày thằng đó xuất hiện trong cái nhà chết tiệc đó, cô ta chết mê chết mệt nó… cô ta coi tôi là thứ rơm rác… cô ta đã vô tình như vậy thì đừng trách tôi bất nghĩa… tôi đã làm cái điều đó với cô ta… ha ha ha ha… một trải nghiệm thật là thú vị, thật là thú vị…

– Đồ khốn nạn! Ngay từ đầu anh đã có ý đồ với cô Hoàng Lan rồi… anh không thể qua mắt được tôi đâu. Ngọc Diệp, – Khôi Nguyên quay sang con, – cô còn nhớ cái lần cô bị ngã, sau đó tôi đã chạy lên và chui xuống gầm giường lấy ra một cái đinh cùn chứ?

– Tất nhiên là tôi nhớ rồi, khi đó anh làm tôi rất tò mò; anh ở dưới gầm giường gần 15 phút đồng hồ… khi chui ra mang cho tôi xem một cái đinh cùn, loại đinh mười; cây đinh được sơn màu gỗ.

– Hôm đó tôi đang ở trong phòng tắm cạo râu, tiếng động do cô gây ra khiến tôi phải nhìn lên trần nhà…ồ, thật thú vị…tôi nhìn thấy một cái chấm rất nhỏ trên trần, phải quan sát thật kỹ mới có thể thấy được… tôi bắt thang lên xem thử, ban đầu tôi nghĩ đó là một nốt gỗ nhưng khi dùng kính lúp soi vào thì mới biết nó là kim loại, tôi dùng ngón tay ấn vào thì cây đinh trồi lên… thấy nghi ngờ… tôi liền chạy lên lại căn phòng với đèn pin và kín lúp, khi đó cô cũng có mặt. Tôi xuống giường là để tìm cây đinh đó. Căn phòng mà hôm đó cô dọn dẹp, vốn là phòng của Hoài Phong, và sau này Thế Anh cũng ở đó. Chỉ riêng căn phòng này là có sàn gỗ – cũng là trần của phòng tắm tầng dưới; – Hừm, cây đinh khốn nạn đó chính là công cụ ngụy trang, che giấu bản tính của một tên biến thái; – Khôi Nguyên chỉ thẳng mặt Đình Văn -kẻ biến thái đó chính là hắn.

“Trời ơi!”- Mọi người thốt lên, vô cùng kinh ngạc.

Đình Văn cúi gầm không dám ngẩn mặt nhìn lên. Khôi Nguyên tiếp tục vạch trần tội ác của hắn.

– Hắn đã lén nhìn trộm cô Hoàng Lan tắm nhiều lần, cô ấy đang ở tuổi dậy thì; cơ thể đang phát triển nẩy nở; cô ấy lại rất đẹp… đã khiến hắn động lòng tà dâm, và hắn đã làm cái chuyện đồi bại đó trong một ngày cả nhà đi vắng…

Đình Văn mỉm cười bệnh hoạn, hắn nói tỉnh như ruồi:

– Đúng vậy. Tôi đã không kiềm chế được ham muốn của mình. Có trách thì trách cô ấy muôn phần xinh đẹp, tôi nghĩ rất đơn giản, cô ấy đằng nào cũng ngủ với thằng anh rồi, cô ấy chẳng còn gì để mất nữa… thời gian đó cô ấy đang bị sốc về tình cảm, nếu tôi có làm cái chuyện đó thì cô ấy cũng chỉ biết nín lặng mà thôi, có thể cô ấy sẽ chết… và tôi cầu cho điều đó xảy ra. Trong một lần cả nhà đi vắng; ông Trịnh Vỹ thì đi làm, bà Hiền qua bên kia đồi hái cỏ mực. Cô Hoàng Lan đóng cửa khóc lóc trong phòng một hồi, thì cô ấy đi tắm. Như mọi khi cô ấy đi tắm tôi thường chui xuống gầm giường, mở cái nút đinh lên nhìn qua lỗ hỏng – chính tôi đã tạo tác ra cái lỗ hỏng đó – tôi nhìn thấy cô ấy trút bỏ hết y phục, xát lên người mình lớp xà bông… và cứ thế xoa vuốt toàn thân… lòng tôi điên dại… tim tôi đập mạnh… và… phải đó… tôi đã hạ quyết tâm sẽ chiếm đoạt cô ấy… Đúng là trời giúp tôi, lúc ý định của tôi vừa mới manh nha thì cô Hoàng Lan ở dưới Phòng tắm gọi lớn:

“Phong ơi!”

“Dạ!”-tôi đáplại.

“Phong lấy dùm cô Lan cái khăn lông, cô bỏ ở đầu giường.”

Tôi mừng quýnh, trước tiên tôi cởi bỏ y phục của mình. Tôi đến trước cửa phòng tắm gõ 3 tiếng liên tiếp để cô ấy mở chốt, cho tôi nhét cái khăn lông qua khe cửa. Bất ngờ tôi đẩy mạnh cửa xông vào. Cô Hoàng Lan hét lên inh ỏi, nhưng vô ích…vì đồi trà đó thật sự là vắng như chùa bà đanh. Tôi đè cô ấy đang không mảnh vải che thân xuống nền nhà ướt lạnh, cô ấy vùng vẫy chống cự… tôi bóp cổ cô ấy đến mức cô ấy nghẹt thở gần chết… tôi khẩn trương ép cô ấy dạng chân ra… và thúc cái đó vào… khi đã xâm nhập trọn vẹn vào cô ấy, giải tỏa được hết sự dồn nén, tôi mới thở ra thỏa mãn…Tôi trở lên phòng mặc đồ vào, mặc kệ cô ấy nằm la lết dưới phòng tắm. Lát sau, cô ấy trở ra không nói câu nào. Tôi lì lợm qua phòng cô ấy, chỉ mặt và nói: Lần sau, nếu cô không chịu “hợp tác” với tôi… tôi sẽ cho ba cô, bà Hiền, bạn bè cô và cả thằng Thế Anh biết chuyện này. Vậy là tôi đạt được ý muốn của mình. Kể từ lần đó, mỗi khi bà Hiền vừa ra khỏi nhà là tôi bò qua phòng của cô ấy, bắt cô ấy “phục vụ” mình.

– Anh còn chưa nói đủ, anh là một kẻ ác dâm. – Khôi Nguyên nghiến răng.

– Ha ha ha ha… quá đúng chàng thám tử ạ! Anh giỏi đấy! Tôi có lời khen. Chính xác như anh nói, tôi là một kẻ mắc bệnh ác dâm ngay từ nhỏ. Nhớ lại mỗi khi làm tình với cô ấy, tôi thường bóp cổ và thúc gối vào bụng cô ấy! Có khi tôi đấm vào ngực, vào mặt của cô ấy… có một hôm tôi nắm tóc cô ta tộn vào thành giường khiến máu cam vọt ra không cầm được; tôi vày lấy bộ đồ của cô ta mới cởi ra lau máu cho Hoàng Lan. Tôi càng bị kích thích khi thấy máu trong lúc làm tình. Tôi khiến cho cô ta rách nát không còn gì nữa…

– Dồ dã man! – Con rít lên, giọng con nghẹn lại.

Khôi Nguyên nói tiếp:

– Từ đó mà cô Hoàng Lan hay bị chảy máu cam, ngoài ra cô ấy còn bị rong kinh, và bị tổn thương vùng kín. Tôi đã đến gặp người pháp y khám nghiệm tử thi của cô Hoàng Lan hôm đó… Bác sĩ Phạm Hữu Cầu, ông ấy kết luận: cô Hoàng Lan đang có thai…và bị tổn thương rất nặng nề… Ngày đó, đã có một kết luận hết sức kinh hoàng, được cơ quan điều tra đưa ra, đó là: “Ông Trịnh Vỹ sau khi hãm hiếp con gái mình đã lao xe xuống vực tự tử.” Nhưng không có đủ luận cứ để chứng minh tính xác thực.

– Cô ta, đã chọn cái chết… đó không phải là lỗi của tôi… mà bởi chính ông già và thằng anh cùng cha khác mẹ của cô ta.

– Hừ, đáng lẽ cô Hoàng Lan đã không chết… lạy hương hồn cô ấy là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ… một cú sốc quá khủng khiếp đến với cô ấy khi tuổi đời còn rất trẻ… mặc dù bị anh hành hạ, nhưng cô ấy vẫn sống… vì cô ấy phát hiện ra mình có mang với Thế Anh – lúc đó cô Hoàng Lan chưa biết Thế Anh là anh trai của mình – cho đến ngày bà Thủy Tiên xuất hiện, thì mọi sự thật phơi bày… quá sức chịu đựng của một con người phàm tục…cô ấy đã chọn cách tự sát. Sau khi, hai cha con họ qua đời. Anh đã lấy đi số vàng và đá quý trong những chiếc rương, nó được chôn dưới nền gạch men. Anh đã bị ông ấy đánh do đập nắp keng ở phòng khách, thực ra ông Trịnh Vỹ sợ hai điều: một là, cơ quan trồng cần sa bị phát hiện. Hai là, số vàng chôn dưới đất. Tôi nói đúng chứ?

– Không sai chút nào. Ông già không thể qua mặt được tôi… số tiền đó người chết không thể sài được, tại sao lại phải bỏ nằm đó?

– Anh đã dùng số tiền đó để phát triển một cơ ngơi rất lớn. Anh kinh doanh buôn bán bất động sản, có một thẩm mỹ viện hợp tác với những chuyên gia người Hàn Quốc, thẫm mỹ viện đó đến nay làm ăn rất phát đạt. Bản thân anh cũng từng phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi gần như toàn bộ cơ thể và khuôn mặt; với một con người hoàn toàn mới anh dễ dàng tiếp cận với những mục tiêu mới để thỏa mãn căn bệnh biến thái của mình. Kiều Oanh là nạn nhân thứ hai sau cô Hoàng Lan. Xét theo vai vế trong họ hàng, Kiều Oanh là em họ của anh. Mẹ của Kiều Oanh và ba anh – ông Đăng Khoa là anh em cùng mẹ khác cha. Sau khi, hãm hại cuộc đời của cô gái tội nghiệp đó; anh đã bỏ rơi cô ta… Kiều Oanh tuy là con người lạc quan, nhưng nội tâm lại vô cùng yếu đuối… một cú sốc tuy đơn giản với những người từng trải nhưng với cô ấy là một điều hết sức kinh khủng; cô ấy đã uống thuốc sâu tự tử sau khi bị anh làm nhục. Tôi đã hỏi Minh Hằng – bạn thân của Kiều Oanh – trước khi Kiều Oanh chết cô ấy phát hiện thấy một dấu hiệu lạ trên cổ bạn mình, đó là những vết bầm tím, và một dấu răng rất sâu trên cầu vai. Trong khi thực hiện hành vi đồi bại của mình, anh đã bóp cổ và đánh đập cô ấy tàn nhẫn. Tôi nhờ cô Thúy tìm hiểu qua bạn bè của Kiều Oanh, biết được người đàn ông cô ấy đã hẹn hò trước lúc chết là giám đốc của một thẫm mỹ viện lớn, cuối cùng mới biết người đó tên là Văn. (cuộc điện thoại gọi đến bất chợt lúc tôi và Quốc Việt đang nói chuyện với nhau dưới đồi trà) Tôi bắt đầu hiểu ra toàn bộ vấn đề, liền bấm máy gọi ngay cho bà Hiền – lúc đó có bạn tôi là Quốc Việt chứng kiến – tôi hỏi bà Hiền người mẹ của anh tên gì? Bà Hiền cho biết mẹ anh tên Lan. – Khôi Nguyên quay sang con, nói – Ngọc Diệp, cô nhớ lần tôi hỏi cô có còn người thân nào nữa không ngoài anh cô, cô đã trả lời tôi nhứ thế nào nhỉ?

– Nhớ chứ! Khi đó tôi nói với anh tôi có một người dì tên Lan, nhưng dì đã bỏ nhà đi, và bị ông bà ngoại tôi từ bỏ.

– Ngọc Diệp à! Cái người đã xém chút nữa hại đời cô, – Khôi Nguyên chỉ vào Đình Văn, -hắn chính là anh họ của cô đấy!

Câu nói của Khôi Nguyên như tiếng sét giữa trời quang khiến con như hồn lìa khỏi xác. Con không tin, và không dám tin vào điều đó.

– Không…. làm sao có thể như vậy được… không đâu… – con lắc đầu.

– Em gái à! Chàng thám tử của chúng ta nói đúng đấy! Anh chính là anh họ của em đây, dì Lan của em chính là mẹ của anh. – Đình Văn nói tỉnh queo.

– Không…không… không phải, tôi không có một người anh như anh… không… – Con lắc đầu phủ nhận tất cả.

Khôi Nguyên tiếp lời:

– Đó là sự thật Ngọc Diệp à! Hắn đã tìm mọi cách để tiếp cận cô, sau khi đã điều tra và biết được cô là em họ của hắn. Hắn bị mắc bệnh biến thái ở mức độ nguy hiểm, hắn chỉ thực sự tìm được khoái cảm tình dục bằng những phương pháp bỉ ổi và làm điều đó với chính những người có cùng huyết thống. Cô Hoàng Lan tuy chết rồi, nhưng hồn thiêng của cô thì vẫn còn đó. Cô ấy, đã nhiều lần báo mộng cho Kiều Oanh, và cho cô; để các cô tránh khỏi hiểm họa, thật xui xẻo cho Kiều Oanh; nhưng lại thật may mắn cho cô Ngọc Diệp à! Vụ án đã kết thúc. Nỗi oan của cô Hoàng Lan cũng được giải. Từ nay, cô cứ yên tâm mà ngủ; không sợ bất cứ điều gì nữa.

– Nhưng làm sao cậu biết được hắn chính là Hoài Phong vậy Khôi Nguyên? – Quốc Việt hỏi.

– Cũng khá căng thẳng. Thứ nhất là dựa vào quyển nhật ký của cô Hoàng Lan, trong nhật ký có đoạn cô ấy viết về ba mình, cô ấy nói ba mình là ác thú. Thực ra, cô ấy ám chỉ đến một kẻ khác, đó chính là hắn. Là Hoài Phong, tớ đã đến nhà mẹ ghẻ của hắn để điều tra, vô tình biết được hắn còn có tên Ba. Tớ đã từng cảm thấy kỳ lạ ở dòng nhật ký mà cô Hoàng Lan để lại, bấy giờ tớ mới hiểu vì sao chữ “Ba” lại được cô ấy viết hoa. Lại thêm một thông tin mà Văn Phú cho biết, anh ta nói đã từng gọi cho Kiều Oanh và nghe được hai người Hoa đang nói chuyện với nhau, anh ta đưa ra phán đoán, cho rằng lúc đó Kiều Oanh đang ở một quán ăn người Hoa cùng với người đàn ông bí ẩn (bạn trai của cô ấy) Quán ăn người Hoa bật lên trong đầu tớ hình ảnh của ông Vinh quán mì hoành thánh mà có lần tớ và Ngọc Diệp đã đến đó ăn, và gặp hắn ở đó. Tớ đã quan sát ông Vinh từ khi mới gặp mặt, ông ta là người Hoa và sau đó tớ còn suy luận được, ông Vinh và Đình Văn có quan hệ khá thân thiết với nhau.

– Anh nói đúng Khôi Nguyên. Hắn rất giỏi tiếng Trung, tôi đã từng nghe hắn và chú Vinh nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung. Chính quán ăn đó cũng là hắn giới thiệu cho chúng tôi (những giáo viên ở trường mầm non Sao Mai)

– Chưa hết! Hắn còn là một tay trùm xã hội đen sống dưới lớp vỏ của một người đàn ông thành đạt, hay làm công tác từ thiện. Đại ca Phong chỉ là đàn em của hắn. Làm việc cho hắn. Chính hắn đã cho người ám hại tôi, khi tôi đi tìm tung tích của mẹ con Thế Anh. Vậy mà tôi còn tưởng do con mụ kia làm.

– Nhưng hắn sẽ trả giá cho mọi hành động của hắn thôi. – Quốc Việt nói.

– Ha ha ha ha… vui mừng sớm vậy sao? Các người quên một điều: đó là, tôi; tôi không phải là người mang quốc tịch Việt Nam, ông nội của tôi đã đưa tôi qua Mỹ và để tôi nhập quốc tịch. Hiện tại, tôi là một công dân Hoa Kỳ; hơn nữa, vụ án đó đã xảy ra hai mươi năm rồi, không có chứng cứ để kết tội tôi đâu. Còn về chuyện của tối hôm nay, tôi chưa làm gì cô Ngọc Diệp cả, chỉ là tôi đang hẹn hò với cô ấy, cô ấy đã khiêu gợi tôi… để rồi vu oan cho tôi… tôi sẽ thuê luật sư giỏi nhất, và mua chuộc tòa án… tôi sẽ kiện ngược lại các người cái tội vu khống. Ha ha ha ha…

– Mày… – Anh Quốc Việt điên tiết xốc cổ áo Đình Văn lên! Dơ nắm đấm định đánh.

– Anh đánh đi! Thử xem anh có ngồi tù không! Đánh đi! – Hắn thách thức.

– Đánh hắn làm gì cho bẩn tay Quốc Việt, hắn sẽ không còn có thể hãm hại được ai nữa đâu. Với những gì hắn đã làm, ít nhất cũng tù chung thân. Hãy để hắn nằm ở trong tù mà suy ngẫm lại tội ác do mình gây ra. – Khôi Nguyên cười mỉm, và đó cũng là lần đầu tiên con thấy Khôi Nguyên cười.

– Mày nói gì hả thằng kia? Tại sao tao lại vào tù? – Mặt hắn xám nghoét.

Khôi Nguyên rút từ trong túi ra cái máy điện thoại đang bật chế độ ghi âm, tất cả những lời khai và thú tội của Đình Văn đều nằm trong đó. Khôi Nguyên mở lên cho hắn và mọi người cùng nghe! Đình Văn rú lên một tiếng, ngã lăn ra.

Hồi Ký của Ngọc Diệp.

Hồi Ký của Ngọc Diệp. Vụ án chính thức khép lại, ba ngày sau, tôi thu dọn hành lý. Bác Sánh – ba của Ý Nhi- đã tìm được cho tôi một chỗ ở lý tưởng. Mặc dù anh Quốc Việt vẫn muốn tôi ở lại, ảnh còn hứa là sẽ không lấy tiền trọ; nhưng tôi cảm thấy như vậy rất bất tiện, lại ngại làm phiền ảnh nên thôi. Lúc tôi mang hành lý ra ngoài, cũng là lúc Khôi Nguyên đến tìm Quốc Việt. Anh Quốc Việt biết ý đã tránh đi chỗ khác để cho tôi và Khôi Nguyên nói chuyện riêng.

– Cô quyết định đi thật sao?

– Ừm. Tôi đã tìm được chỗ ở rồi.

– Rất cám ơn cô thời gian qua đã nấu cho tôi những bữa ăn ngon. – Khôi Nguyên nói rất khách sáo, điệu bộ giống như lần đầu tiên gặp ảnh ở văn phòng Sherlock Nguyễn.

– Tôi phải cám ơn anh mới phải chứ! Nhờ anh mà tôi được tai qua nạn khỏi. Anh đã cứu tôi rất nhiều lần! Cám ơn anh…cám ơn anh rất nhiều! Khôi Nguyên.

– Đó là trách nhiệm của tôi với khách hàng, cô đừng nghĩ ngợi nhiều quá!

– Anh không có chuyện gì để nói với tôi nữa sao? – Tôi hỏi ảnh, thật lòng tôi chờ đợi một cái ôm, một câu tỏ tình của ảnh, nhưng xem ra điều đó là không thể rồi.

– À! Có chuyện này tôi muốn nói với cô lâu lắm rồi nhưng chưa có dịp. Về buổi tối hôm đó, tôi thành thật xin lỗi cô…do tôi uống quá say nên… đó là một vết nhơ rất lớn trong cuộc đời tôi… mong cô tha thứ cho! Tôi thành thật xin lỗi cô! – Khôi Nguyên hơi cúi đầu khi nói.

– Ồ, tôi đã không còn giận anh chuyện đó nữa…thật ra…tôi…

– Ngọc Diệp à! Tôi và cô đã có những kỉ niệm rất vui vẻ bên nhau… thật vậy, cô là một phụ nữ rất tuyệt vời…chúng ta sẽ trở thành bạn tốt của nhau đúng không? Tôi hy vọng cô sẽ chấp nhận lời đề nghị này.

Lòng tôi thắt lại, tôi cố đứng cho vững để khỏi té. Tôi cảm thấy trống trải vô cùng, nhưng chỉ trong giây phút ngắn ngủi…tôi kịp nhận ra mình còn là một cô gái có lòng tự trọng… tôi kiêu hãnh cười híp mắt… đưa tay ra bắt tay Khôi Nguyên.

– Rất vui vì có một người bạn như anh, Khôi Nguyên.

– Tôi cũng rất vui. Cũng không còn sớm nữa, tôi không làm mất thời gian quý báu của cô. Tôi có thứ này muốn tặng cho cô, coi như quà kỉ niệm.

Nói rồi Khôi Nguyên lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay được gói lại gọn gàng đưa cho tôi. Anh ấy chào tôi lịch lãm như một quý ông rồi quay lưng bước đi. Tôi nhìn theo lưng ảnh… Khôi Nguyên đi khuất rồi, tôi mới mở chiếc khăn tay ra xem. Đó là chiếc khăn tay màu tím hoa cà của nhà sản xuất An Bình, bên trong đánh số thứ tự 91122, chiếc khăn gói quả chanh vàng. Tôi mỉm cười hạnh phúc!

Ngoại truyện

Ngoại truyện —

— Những gì được viết ra dưới đây thuộc về vấn đề tâm linh. Những trải nghiệm của chính tác giả được kể lại không thêm bớt hay xuyên tạc sự thật. Khi viết phần ngoại truyện này tôi mong các bạc có cùng hoàn cảnh sẽ tìm được hướng giải quyết cho vấn đề của mình. Phần tôi, khi kết thúc tác phẩm, cũng là lúc duyên âm giữa tôi và cô ấy chấm dứt. Tôi cầu nguyện cho linh hồn cô ấy sớm siêu thoát. Và bây giờ… các bạn hãy lắng nghe câu chuyện đời thật mà tôi kể.

3 năm trước, tôi mắc phải căn bệnh hiểm nghèo, uống thuốc gì cũng không khỏi. Triệu chứng là nghẹt thở, ho ra máu. Căn bệnh kéo dài gần nửa năm trời, nước đường cùng tôi phải chuyển viện điều trị. Bệnh viện tôi chuyển đến là bệnh viện Chợ Rẫy, ở đó tôi được phẫu thuật cắt bỏ một thùy phổi. Không kể ra những khó khăn, mệt mỏi và khổ sở trong quá trình phát hiện và chữa bệnh. Chỉ bàn đến một hiện tượng kỳ lạ. Năm đó tôi rất xui xẻo, phải nói là năm đại hạn. Bình thường người ta chỉ phẫu thuật một lần là ổn, đằng này tôi phải mổ đến hai lần do bị chảy máu bên trong sau ca mổ đầu tiên. Tôi mất máu quá nhiều và kiệt sức, tôi còn nhớ bác sĩ K* đã đánh liên tục vào má tôi để thức tỉnh tôi trong lúc nguy cấp. Lần đó, chỉ có ba và mẹ chăm lo cho tôi. Nghe họ kể lại, lúc đó ai cũng nghĩ tôi đã chết, vậy mà tôi vẫn sống, vẫn vượt qua được hiểm họa.

Sau khi qua cơn nguy hiểm, cơ thể tôi bình phục rất nhanh. Ngày đầu tiên… ngày thứ hai… đến ngày thứ ba… tôi thấy có vấn đề. Hai đêm đầu tiên tôi ngủ rất yên, nhưng đến đêm thứ ba thì tôi không thể ngủ được. Trong người có cảm giác cồn cào khó chịu, tôi nằm ở tư thế kỳ quặc, lưng vẫn nằm trên giường nhưng hai chân bỏ thỏng ra ngoài. Nửa thân trên nằm lại còn nửa thân dưới như có ai đó điều khiển bị đẩy xuống dưới nền nhà.

Một đêm trằn trọc, vật vã đến 7 h sáng tôi mở mắt. Tôi đã thiếp đi lúc nào chẳng biết. Vừa tỉnh giấc tôi đã trông thấy mẹ. Nghe mẹ nói ba vừa đi mua đồ ăn sáng cho tôi. Mẹ tôi cũng biết đêm qua tôi bị mất ngủ, chắc được ba tôi kể lại nên mẹ biết (đêm hôm qua ba ở lại trực để coi sóc tình hình của tôi) Thấy mẹ tôi có biểu hiện lạ, trong bà có vẻ xanh xao và lo lắng, tôi mới hỏi:

– Mẹ có chuyện gì vậy? Có phải bác sĩ đã nói gì không? – Tôi sợ bệnh của mình đã hết cách cứu chữa.

Mẹ tôi không giấu tôi chuyện gì cả, mẹ kể cho tôi nghe một chuyện khiến tôi rùng mình. Mẹ nói: “Đêm qua, mẹ thấy con lên cơn sốt, mẹ chạy đến giường bệnh ôm con, đỡ con ngồi dậy. Nhưng lúc mẹ nhìn lại mặt con thì thấy đó là một cô con gái, cô ấy mang đồ bệnh nhân, tóc dài, da mặt trắng dẻ, ánh mắt ma mị… mẹ hoảng hồn buông cô con gái đó ra, vừa lúc giật mình tỉnh ra biết chỉ là giấc mơ.” Mẹ tôi bị giấc mơ đó ám ảnh, sáng hôm sau, bà ra ngoài cổng bệnh viện mua trái cây, thắp nhang khấn nguyện cho tôi được tai qua nạn khỏi. Sau giấc mơ kỳ quái đó, mẹ cũng cầu xin vong nữ mà bà nhìn thấy trong giấc mơ cho phép tôi được ngủ yên. Vì bà nghĩ cái giường mà tôi đã nằm khi đó từng là chỗ nằm của người con gái đó, người thì đã chết nhưng linh hồn vẫn chưa siêu thoát; việc tôi cũng nằm trên giường đó mà không được sự cho phép của vong, nên vong phá không cho tôi ngủ và báo mộng cho mẹ tôi biết.

Đêm hôm sau, tôi ngủ ngon giấc. Nhưng giấc mơ mẹ tôi kể lại vẫn ám ảnh tôi. 10 ngày sau, tôi xuất viện. Ba mẹ con tôi ra ở nhà nghỉ, tính ngày mai sẽ đặt vé xe về lại Đà Lạt. Kết thúc chuỗi ngày khổ sở vì bệnh tật. Cũng chiều hôm đó nhà tôi nhận được tin vui, kết quả giải phẫu bệnh học cho biết, khối u trong phổi của tôi là lành tính không nguy hiểm đến tính mạng. Mừng quá! Ba tôi mua hơn 500 ngàn trái cây cho những thực tập sinh, và chuẩn bị phong bì cho bác sĩ, hộ lý. Cám ơn họ thời gian qua đã giúp đỡ tôi. Như dự định, mọi thứ đều suông sẻ, ba mẹ con lên đường về lại vùng cao nguyên đất đỏ.

Người ta vẫn nói với nhau: “Nói về hồn ma bóng quế, ở Đà Lạt là nhiều nhất.” Với người khác thì tôi không biết, nhưng với tôi những gì mà người ta đồn thổi không phải vô lý. Lại kể về chuyện của tôi. Trước lúc tôi mắc bệnh nặng 3 tháng, ở nhà đã xảy ra một sự cố làm những thành viên trong gia đình phải rơi nước mắt. Chẳng là, nhà tôi có nuôi một con chó Nhật đặt tên M*, con M* khi đó mới đẻ được ba con nhỏ, vì nhà cửa rất chật chội nên chuồng chó được làm bằng thùng giấy carton đặt trước cửa chính. Đêm đó, gia đình tôi đang ngủ say, khoảng 3 h đêm lại nghe một âm thanh rùng rợn. Đó là tiếng con M* rú lên, tôi nghe tiếng “rầm”; em gái út của tôi la lên: “Trời ơi! Con M* bị bắt rồi.” Vừa lúc tôi nghe tiếng con chó oẳng oẳng, tiếng xe gắng máy vặn ga vọt đi. Tôi lao ra khỏi giường chạy xuống nhà xem tình hình. Tôi vội vã, hấp tấp, luýnh quýnh mở ổ khóa để ra được bên ngoài cứu con M* nhưng mở hoài mà không được, cái ổ khóa chết tiệt! Đến lúc tôi ra được bên ngoài thì chiếc xe của bọn trộm chó đã khuất sau con hẻm. Trời lúc đó đang vào mùa đông lạnh lẽo. Tôi mặc độc trên người chiếc áo ba lỗ mỏng manh, quần đùi… cứ thế chạy bộ đuổi theo bọn trộm chó.

Bọn bắt chó có lẽ do chủ quan, cứ nghĩ không ai dám đuổi theo chúng giữa đêm khuya vắng vẻ, nên chúng cứ cho xe đi chầm chậm. Tôi mau chóng bắt được dấu vết của bọn chúng, chạy theo đuôi xe bọn chúng, điều kỳ lạ ở chỗ, tôi chạy rất gần mà chúng lại không phát hiện ra tôi, cứ như chúng không thấy được tôi vậy. Chiếc xe chở bọn chúng với một bao tải bên trong đựng rất nhiều chó loại nhỏ (chó Nhật), chiếc xe rẽ qua con hẻm tối, gọi là hẻm B* (con hẻm nỗi tiếng có nhiều âm khí và những câu chuyện ma quỷ do người khác kể lại) Tôi băng qua con hẻm đó mà không hề sợ hãi, lần theo dấu vết bọn bắt chó, tôi đến tận sào huyệt của chúng đập cửa. Bọn này rất manh động, chúng mang những cây típ sắt ra định tấn công tôi. Mặc dù tôi có võ, tôi là huấn luyện viên Karate-Do nhưng tôi không chủ quan lơi là. Tôi dùng kế, nhận mình là công an yêu cầu bọn chúng mở cửa cho khám xét. Bọn chúng còn bán tín, bán nghi chạy vào bên trong nhà, tôi vội vàng đập cửa những nhà xung quanh để nhờ sự giúp đỡ, nhưng trời tối quá không ai dám mở cửa. Phải cứu cho được con M*, tôi chạy thẳng lên đồn công an phường gần đó báo cáo tình hình. Hơn 20 phút sau, mới có một chiếc xe reep chở tôi và hai đồng chí công an đến sào huyệt bọn bắt chó khám xét. Nhưng đáng tiếc bọn chúng đã đem mọi thứ đi tẩu táng. Tôi theo hai đồng chí công an rọi đèn mọi ngóc ngách kiểm tra, lúc đi qua cửa chính của ngôi nhà (sào huyệt của bọn bắt chó) tôi liếc mắt và nhìn thấy di ảnh của một cô gái. Bức chân dung người chết khiến tôi nổi da gà. Là người con gái đó… là Tr*

Vậy Tr* là ai?

Tr* là người con gái tôi biết nhưng không thân lắm! Năm tôi đang học lớp 10 thì Tr* học lớp 8 trường PCT. Lúc đó tôi chưa biết gì về Tr* cả. Sở dĩ tôi biết được Tr * là nhờ vào thằng V* bạn tôi. Thằng V* thích Tr* và nhờ tôi đến trường PCT cùng với nó, gọi Tr* xuống cho nó gặp mặt nói chuyện. Hồi đó tôi bạo dạng lắm! Tôi lên gặp Tr*, nắm tay Tr* dắt xuống cho thằng V*, thằng V* thấy Tr* thì bỏ chạy để lại tôi với Tr*. Sau này tôi mới biết, kể từ ngày đó Tr* đem lòng yêu mến tôi. Nhưng tôi thì lại không xem Tr* là đối tượng của mình, tôi rất vô tư không có ý tứ gì với Tr* cả.

Thời gian cứ thế trôi qua… một năm… hai năm.. rồi lại ba năm… Cứ tưởng mối duyên nợ với Tr* đã chấm dứt. Nhưng không. Thông qua một số nguồn tin đáng tin cậy, tôi biết được Tr* vẫn còn yêu tôi. Tr* ôm ấp một mối tình day dẳng từ hồi còn học sinh cho đến khi Tr* vào đại học.

Biến cố ập đến, năm đó tôi biết được tin Tr* bị đuối nước trong lần đi tắm biển ở Ninh Chữ. Tr* mất đi trong sự bàng hoàng của tôi. Lòng tôi khi đó lạ lắm! Nó không được yên, rất bất an. Tôi muốn đến thắp cho Tr* nén nhang nhưng lại không đến, vì từ trước đến giờ tôi rất kỵ tới những chỗ đám ma. Hơn nữa, tôi và Tr* chỉ gặp nhau có đúng một lần hồi năm Tr* học lớp 8. Nghĩ vậy nên tôi chỉ cầu nguyện cho Tr* được siêu thoát, chứ không đến thắp nhang cho Tr*.

Tr* mất được 3 năm. Trời đất xui khiến thế nào, tôi lại đứng trước di ảnh của Tr* trong hoàn cảnh đuổi bắt bọn trộm chó. Tôi thấy lạnh người, rùng mình nghĩ đến mối giao hòa giữa người âm và người dương. Tôi có ý nghĩ: Tr* đã hiển linh đưa tôi đến tận nơi để nhìn di ảnh của Tr* tôi nhìn đồng hồ, lúc đó là 3h sáng.

Câu chuyện của Tr* lại hiện về sau khi tôi xuất viện. Lúc tôi trở về nhà thì 3 con chó con của con M* đã chết. Từ lúc tôi điều trị bệnh đến lúc làm phẫu thuật và xuất viện, thì 3 con chó con đã lớn choi choi. Con nào cũng đẹp và dễ thương, nhưng không có con nào toàn mạng. Người ta đến thăm tôi và nói rằng: Những con chó chết đi là thế mạng cho tôi, chứ như tôi phước lớn mạng lớn nếu không đã nguy rồi. Tôi cũng tin vào điều đó, chó là loài vật rất linh, có liên hệ mật thiết với cõi âm.

Thời gian đầu sau khi phẫu thuật tôi rất yếu, điều đáng nói hơn là tính cách của tôi, tôi cảm thấy trong người mình có sự thay đổi. Tôi trở nên yếu ớt và nữ tính hơn, tôi thích để tóc dài, mặc đồ màu đen và thường xuyên thay đổi tâm trạng từ vui sang buồn, và rất hay bị trầm cảm. Cũng từ sau phẫu thuật tôi phát hiện ra mình có năng khiếu đặc biệt trong lĩnh vực văn thơ, nghệ thuật. Tôi có thể sáng tác văn, thơ và nhạc. Trong một lần đi dạo cảnh làm thơ. Tôi đến đồi thông hai mộ, tại đó tôi gặp người coi mộ và được nghe người đó kể về mối tình của cô chú Tâm, Thảo. Tôi nhớ mình còn cảm tác làm một bài thơ nói về số phận hồng nhan bạc mệnh của cô Thảo. Ngay buổi trưa hôm đó, đúng 12 h, sau khi từ đồi thông hai mộ trở về, tôi nằm ngủ và bị bóng đè. Tôi thấy rõ ràng một cái bóng trắng của đàn bà nằm trên người mình. Kể từ đó, thỉnh thoảng tôi lại gặp ma trong khi ngủ. Vẫn cái bóng trắng, mái tóc dài, khuông mặt đáng sợ hiện về…

Tính cách của tôi mỗi ngày một thay đổi, mức độ trầm cảm ngày càng nặng hơn. Tôi trở nên trầm mặc, ít nói… cũng từ đó tôi cô đơn và rất hiu quạnh. Tôi nhìn lại mình, thấy mọi thứ đều là con số không. Sự nghiệp, tình yêu, sức khỏe… Những người thân của tôi lần lượt ra đi, bạn bè hay bất kỳ ai quen biết dù sơ giao hay thắm thiết đều từ bỏ tôi dù tôi không làm gì quá đáng với họ cả. Cứ như có một thứ gì đó chia cắt giữa tôi với những người như vậy. Điều đó càng khiến tôi trở nên cô đơn hơn, càng cô đơn lại càng xa cách với mọi người, càng chán nản và tuyệt vọng.

Cần phải nói đến tình yêu. Tôi là một người khát khao yêu thương. Tôi rất đa tài và ngoại hình cũng tương đối ưa nhìn. Hầu như những người xem tướng cho tôi đều nói tôi rất đào hoa. Nhưng bản thân tôi lại không thấy vậy. Ai đến với tôi cũng không được lâu, nhất định sẽ có chuyện xảy ra, hoặc không có những người con gái cũng tự bỏ tôi mà đi. Lý do là không cần thiết. Ở tôi có một cái gì đó khiến họ xa lánh nếu tiếp xúc một thời gian, lâu dần tôi cũng nản và mất niềm tin với tình yêu. Nhớ lại hồi đó, không kể những mối tình tan vỡ thời học sinh phổ thông. Chỉ kể ba mối tình gây cho tôi nhiều đau khổ nhất. Mối tình thứ nhất là với N.T* Thời gian quen N.T* tôi đang theo học Karate-Do với thầy Đ* N.T* năm đó học lớp 11, cũng ở trong nhà thầy Đ* vì nhà thầy Đ* có nhận học sinh tạm trú. N.T* rất xinh đẹp và nữ tính, cô ấy cùng học võ với tôi, mỗi buổi sáng sau khi tập võ tôi thường chở N.T* đi học và cùng cô ấy ăn sáng. Tôi yêu thương N.T* nhiều lắm! Quan tâm đến N.T* theo cách của tôi, cũng lãng mạn và galant không thua ai…thậm chí tôi còn đi học lớp dự bị hôn nhân để giữ gìn tình cảm trong mối quan hệ không trở nên nhàm chán, phải tâm lý và hiểu biết, tôi cũng học giữ lắm! Nhưng vô ích. Giống hệt những cuộc tình trước. Một ngày nọ, tôi chở N.T* về, cô ấy đã thẳng thừng nói với tôi: “Cô ấy không muốn yêu sớm vì sợ ba mẹ.” Tôi biết đó không phải là lý do thật sự. Cô ấy muốn trốn tránh tôi, bằng chứng là tôi gọi điện nhắn tin cho N.T* thì cô ấy chẳng thèm trả lời lấy, cô ấy làm tôi buồn lắm! Cuộc tình với N.T* đổ vỡ, tôi suy sụp tinh thần, nằm lì trong nhà suốt ba tháng trời, cơ thể mệt mỏi tiều tụy phải lấy âm nhạc cổ điển làm thuốc an thần. Suy cho cùng âm nhạc cũng có hiệu nghiệm trong tức thời, không tin thì ai bị thất tình cứ nghe bản giao hưởng niềm vui của Beethoven sẽ thấy ngay tác dụng, âm nhạc xoa dịu nỗi đau cho con người.

Chưa dứt hoàn toàn sự quyến luyến với N.T* nhân duyên đưa đẩy tôi gặp Th*. Thời gian đó tôi có viết tiểu luận võ thuật gửi diễn đàn ND* Không ngờ một bài viết của tôi được các thầy trong hệ phái chú ý, thầy D* trưởng tràng hệ phái ra một quyển sách, thầy muốn tặng cho tôi nên đã nhờ đệ tử ruột của thầy là thầy T* đang dẫn dắt Karate- Do ở Đà Lạt mang sách đến nhà cho tôi. Thầy T* bận việc không đi được nên có nhờ cô đệ tử là Th* mang đến giúp, từ đó mà tôi quen biết Th*. Từ buổi đầu Th* gặp tôi tại nhà, tôi đã giấu đi thân phận của mình, rằng bài viết trên diễn đàn không phải của tôi mà của ông nội, nhưng sự thực là tác phẩm của tôi viết. Chỉ vì tác giả tuổi đời còn quá trẻ, trong khi các thầy cứ tưởng tôi đã già rồi. Phút chốc tôi được một số người có tên tuổi hâm mộ, Th* cũng không ngoại lệ. Cô ấy rất kính phục tôi, coi trọng tài năng của tôi chứ không như N.T* không nhìn thấy giá trị thật sự ẩn sâu bên trong con người tài hoa. Ừ thì! N.T* cứ đi đi, N.T* sẽ hối hận. Trước sự quan tâm của một cô thiếu nữ đầy cá tính và xinh xắn như Th* đã khiến tôi động lòng. Tôi tạm thời quên đi mối tình với N.T* Tôi sẽ không kể ra đây những năm tháng hạnh phúc bên Th*… Cuộc tình ấy tuổi thọ cũng không cao, chút tình mới chớm đã viên thành. Bỗng một ngày Th* thay đổi tính nết, từ chỗ quan tâm đến tôi lại trở nên hờ hững, lãnh đạm. Dù tôi có làm gì đi nữa Th* cũng giữ khoảng cách. Tôi lại rời vào buồn chán, bất mãn. Tôi trở nên cáu gắt và càng đẩy Th* ra xa mình hơn. Cho đến ngày tôi bị bệnh về Chợ Rẫy cũng là ngày Th* chia tay tôi. Th* còn nói chưa bao giờ yêu tôi giống như N.T* đã nói trước đây. Ngày tôi nằm trên giường mổ là ngày Th* hẹn hò, đi chơi với một người đàn ông khác. Mãi sau này bình phục, tôi mở facebook mới biết chuyện đó. Tôi không hiểu sao, trong khi tôi gần chết, tôi nguy kịch cần một bàn tay động viên an ủi thì Th* lại vô tình quay lưng. Trong khi Th* cũng đâu phải là con người bạc nghĩa đến vậy. Nhưng trách cứ mà làm gì. Ra viện được 3 tháng, tôi biết được tin Th* đã kết hôn. Th* lấy chồng quá nhanh, làm tôi bàng hoàng. Lòng tôi khi đó vẫn quyến luyến Th*, và như những cuộc tình trước, mỗi cuộc tình mang một kiểu đau đớn riêng. Tôi đau còn hơn chết nữa. Lúc tôi nằm viện tôi chẳng bận tâm đến sức khỏe của mình, lòng tôi cứ thường trực một bóng hình của Th* và uất hận, tôi thét hỏi ông trời: “Tôi đã làm gì sai? Tại sao những người tình cứ lần lướt bỏ tôi mà đi. Và tôi đã khóc.”

Tôi bắt đầu mê nhạc Trịnh, tôi chuyển từ chơi guitar cổ điển sang chơi thể loại đệm hát để ca những tình khúc Trịnh Công Sơn, Ngô Thụy Miên… Khí sắc của tôi cứ thế trầm xuống. Nói về bạn bè, khi đó tôi chỉ còn duy nhất một người đó là M.Đ* là thân thiết hơn cả. Tôi vẫn buồn M.Đ chuyện cậu ấy không xuống thăm tôi ở bệnh viện; cậu ấy có thể đi nếu cậu ấy muốn nhưng cậu ấy không làm như vậy, và tôi thấy cậu ấy có chút vô tình. Từ đó tôi chơi với cậu ấy nhưng lòng tôi không hoàn toàn xem cậy ấy là bạn thân nữa; tôi thấy lòng dạ con người ta không ai là tốt đẹp, ai cũng ích kỉ tư lợi, ai cũng nhỏ nhen và từ đó tôi tuyệt đối không tin người. Chết nỗi, càng không tin người lại càng cô đơn. Nói đúng hơn là cô độc. Tôi trở thành kẻ lập dị ngay đến cả ba mẹ, em út cũng rời xa tôi dần dần. Và tôi cũng bất cần họ, tôi thấy sống một mình là đủ, tôi chẳng cần ai quan tâm, và tôi cũng phớt lờ tình yêu luôn, tôi trở nên vô tình và tàn nhẫn.

Cũng lại nhân duyên, tôi không muốn thì nó vẫn cứ ập đến mở ra một mối tình với cô gái trẻ mười sáu tuổi là T*. T* là hot girl trường T.S* Hát rất hay và tính cách vô cùng quyến rũ. Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê sách, lúc đó T* đang làm thêm ở quán, còn tôi là khách quen. Hàng ngày chúng tôi đến quán đánh đàn ca hát. T* thích nhạc trẻ tôi đàn cho T* hát, thời gian ở bên T* tôi trở lại tuổi xuân xanh của mình. Nhìn T* cười, T* ngồi sát tôi, chúng tôi chụm đầu lại xem chương trình giải trí, vào phòng tắt đèn coi phim ma, T* nằm ngủ bên tôi, làm thức ăn cùng tôi, hờn giận tôi… Ôi! Thời gian đó mới đẹp làm sao. Đúng như câu hát: “tuổi mười sáu xanh cho mọi người.” Tôi yêu T* hơn tất cả cô gái trên đời, ngay cả N.T*, Th* cũng không bằng. Bởi vì T* là viên ngọc quý, cô ấy rất hợp với tôi, ở bên tôi T* cũng thấy trọn vẹn. Tôi còn nghĩ đến chuyện gia đình, con cái. Hai năm sau tôi sẽ lấy T* làm vợ, tôi sẽ đi làm để nuôi vợ con và nghĩ đến mình sẽ là người đàn ông của gia đình. Không còn gì tuyệt vợi hơn nữa, đứa con của chúng tôi, tôi và T* sẽ rất xinh đẹp và thông minh, nó sẽ rất có tài, chắc chắn là như vậy. Một sự kết hợp hoàn hảo. Thế mà… không nói thì ai cũng đoán được. Cái số tôi mới hẩm làm sao. Cũng lại một thời gian T* có cùng thái độ như những người quen tôi trước đó. Lần này còn tàn khốc hơn, tôi sẽ không kể ra dài dòng biến cố đó. Chỉ nói qua, vào một ngày nọ, có rất nhiều người, trong đó toàn là anh em, bạn bè, những người thân của tôi, có T* có bạn T* và có cả M.Đ* Họ tập trung lại chửi bới tôi, khinh bỉ và chỉ trích tôi thậm tệ vì tôi đã viết một tác phẩm văn chương nói về họ và mối tình của tôi và T*. Tôi bị ông chủ đuổi khỏi quán cà phê đó, điều làm tôi đau nhất không phải là mọi người quanh lưng với tôi, mà là T*, T* vô tình đến man rợ, cô ấy chà đạp và đối xử với tôi rất bạc. Dường như bao kỷ niệm khắc sâu trong lòng tôi, với T* chỉ là miếng dẻ rách. Các bạn biết không, tôi đã nghĩ đến cái chết, tôi muốn tự sát. Sức khỏe của tôi suy kiệt, tôi nghiện rượu và căn bệnh phổi ngày nào lại dở quẻ. Tôi bắt đầu thấy ngộp thở, những cơn hen cấp tính đến với mật độ ngày càng dày đặt. Tôi lại về Chợ Rẫy tái khám sau gần 3 năm phẫu thuật. Kết quả: Tôi bị sơ đáy phổi do lao tâm lao lực quá sức.

Tôi về lại với bóng đêm và nỗi hiu quạnh. Bên tôi lúc này không còn ai nữa, bạn bè rời xa, người tình khuất bóng, ba mẹ mất niềm tin… tôi tìm đến nghệ thuật, cô đơn trong nghệ thuật, tôi bắt đầu chuyên về sáng tác. Trong một số tác phẩm mà tôi viết phải kể đến tác phẩm “Vong Hoàng Lan” Xoay quanh tác phẩm này có một câu chuyện tâm linh mà không kể ra thì rất tiếc. Bởi vì nó huyền bí và hấp dẫn không kém gì một câu chuyện tưởng tượng. Tác phẩm viết hơn một nửa thì câu chuyện tâm linh khởi phát. Đầu tiên phải nói đến nỗi bất an của tôi trong thời gian viết tác phẩm. Tôi thấy ớn lạnh trong người mỗi khi về đêm, trong hai ngày em gái thứ hai của tôi đi tắm biển ở Nha Trang với những đồng nghiệp ở trường mầm non Sao Mai, tôi phải ở nhà một mình, ba mẹ tôi đã chuyển xuống Trại Mát sống. Thì hai đêm đó tôi không dám tắt đèn đi ngủ, cứ tắt đèn là tôi lại nghe thấy tiếng bước chân đi ở nhà dưới và tiếng chân bước lên cầu thang. Cánh cửa lâu lâu lại bật lên một tiếng động làm tôi lạnh tái người, da gà tôi nổi lên và cảm giác tâm linh xâm lấn. Tôi cứ mở đèn sáng trưng mà ngủ. Trong khi đó, tôi là một kẻ khá gan lì. Hồi quen T* tôi thường về rất khuya, tôi chơi ở quán và ra về vào lúc 12 h, tôi đi bộ, mặc áo măng tô đen và để tóc dài, con đường về nhà tôi phải rẻ qua hẻm B* nhưng tôi cóc sợ, tôi cứ đi trong sự im lặng như tờ của không gian về khuya. Những cái bóng trắng và những đôi mắt xanh trong đêm âm u không làm tôi sợ, thế mà ở nhà tôi lại sợ, thật khó hiểu.

Em tôi đi tắm biển Nha Trang về thì cắt mắt. Tôi có đứa em út nữa cũng đi cắt mắt với chị nó. Con Tr* em út của tôi đã lấy chồng được 2 năm, sau khi cắt mắt nó xin phép mẹ chồng về ở nhà ba mẹ ruột một thời gian, vừa là để về với gia đình mình, vừa là để tịnh dưỡng sau phẫu thuật. Có bé em tôi rất yếu vía, trưa hôm đó nó bỗng kêu tôi lại nói, lúc đó nó mới ngủ dậy.

– Anh K* ơi! Nhà này có ma.

Tôi thấy lạ mới nói với nó:

– Đừng nói tầm bậy.

Nó đáp lại:

– Thiệt mà. Tr* thấy có một cô gái đứng trước gương, tóc dài đen uốn lọn, dáng rất cao và cụt hai chân. Tr* nổi da gà rồi nè.

Lời nó nói làm tôi khiếp sợ. Đó chẳng phải là cô Hoàng Lan sao? Chẳng phải cô ấy là nhân vật do tôi nghĩ ra sao? Không thể như vậy được, những gì em tôi kể y hệt với những gì tôi đang viết. Tôi lạnh toát cả người.

Em tôi về kể lại cho ba mẹ tôi nghe chuyện nó nằm ngủ thấy ma. Ba mẹ tôi ban đầu không tin nên cũng phớt lờ, ít quan tâm. Còn tôi thì vẫn tiếp tục viết tác phẩm “Vong Âm Hoàng Lan”

1 tháng sau.

1 tháng sau. Em Tr* tôi xuống dưới quán ba mẹ, tôi cũng vừa xuống khi vừa viết xong chương mới của tác phẩm. Em tôi mới kể vừa rồi mẹ chồng dẫn nó đi lên gặp cô Y* để coi về đường con cái, lấy nhau hai năm rồi mà nó vẫn chưa có con. Không ngờ vừa gặp cô Y* đã nói:

– Nhà con bị ma ám, có phải con có một người anh để tóc dài xoăn, thích mặc đồ đen và hay hát nhạc xưa không?

Em Tr* tôi hoảng hồn hỏi lại cô Y*:

– Dạ đúng, nhưng mà sao cô biết?

– Con về nói mẹ con lên đây gấp để cô cứu cho. Ba con nhất định không tin, nhưng mẹ con sẽ tin, gọi mẹ lên đây nếu không anh con sẽ có chuyện, cô sợ nó sẽ tự tử.

Em tôi về kể lại tường tận làm cả nhà tôi lạnh gáy. Làm sao cô Y* có thể biết tường tận về tôi như vậy? Cô Y* nổi tiếng là người khó tính, bình thường những người đứng xếp hàng ở nhà cô coi bói không phải là ít, nhưng không phải ai cô cũng coi cho, chỉ những người với cô là có duyên thôi, đã giúp ai rồi cô sẽ giúp tới cùng.

Mẹ tôi cùng bà xui gia lên gặp cô Y*, có cả ba tôi cùng đi. Cô Y* bói bài và quẻ bài ứng với chuyện nhà tôi có vong âm không tốt cho nam mạng. Vong nữ đã theo tôi rất lâu rồi, nếu không giải vong tôi sẽ gặp chuyện không hay, sở dĩ tôi còn giữ được mạng đến ngày hôm nay đã là có phước lắm rồi. Theo như chỉ dẫn của cô Y* ba tôi có thể cúng được, vì nói về tâm linh ba tôi có mạng lớn, mỗi lần ba tôi cúng thường có bà tổ cô đứng sau lưng. Nếu có ba tôi bên cạnh thì có thể giúp tôi phần nào. Cô Y* khuyên ba mẹ tôi trước tiên hãy cúng bái rồi bán căn nhà đi. Mẹ tôi nói:

– Bán đi vậy thì người khác vào tội họ lắm!

Cô Y* nói:

– Hãy để mọi sự tùy duyên, người vào căn nhà đó ở tức là có vấn đề họ mới phải vào. Còn nhà chị đã đến lúc phải dời đi là dời đi.

Ba tôi về cúng theo lời cô Y*, cúng liên tục 5 ngày, ngày cuối cùng làm mâm cơm. Phần tôi, cô Y* dặn dò hạn chế ở nhà một mình, buổi tối đi chỗ khác ngủ không ngủ ở nhà, chỉ trừ trường hợp ngủ cùng ba tôi mới được, vì ba tôi có thần tướng có thể chế ngự được ma quỷ phần nào. Đến ngày thứ 7 cả nhà tôi lên lại chỗ cô Y* xem bài. Ba mươi hai vị thần bài linh hiển, cho biết ba tôi đã cầu được một nửa, ngũ quỷ đã rời đi nhưng vong nữ thì vẫn còn ở lại. Và cô Y* cho biết mảnh đất chỗ nhà tôi xưa kia không biết dùng làm gì, nhưng tụ tập quanh đó rất nhiều oan hồn, mỗi lần ba tôi cúng là oan hồn tụ lại rất đông. Ở khu đất đó người thì bệnh tật, người thì bị điên, làm ăn không được bởi phong thủy và âm khí dày đặc. Mà đúng là như vậy. Hàng xóm chỗ tôi ở người thì điên, người thì tự tử chết, người thì bệnh tật, đủ các loại. Có một ông biết trước đã dọn đi chỗ khác ở, ông đó bây giờ gia cảnh rất tốt, không như hồi xưa ở chỗ chúng tôi gia đình suy sụp, nhà cửa lục đục đủ các kiểu. Bài ứng rất linh. Khi ba tôi cầu bán được nhà, thì ngay lập tức sáng hôm sau có hai người đàn bà đến hỏi mua nhà, họ trả với một cái giá rất cao, căn nhà chỉ ba chục mét vuông, xây dựng đã hơn 20 mươi năm, mọi thứ đều xuống cấp, không đất đai bao quanh, không có sổ, vậy mà bán được với cái giá 8 triệu một mét vuông, nhà cũng không phải nằm ở trung tâm hay mặt tiền thành phố, nằm trong hẻm hóc mà bán vậy là rất có giá.

Lần sau này, có mặt tôi lên cầu thần bài. Ba mươi hai vị thần bài linh ứng. Cô Y* cho biết:

– Em sinh ra được trời phú cho một thanh kiếm báu. Em có thể sáng tác nhạc, có năng khiếu văn thơ. Nhưng bởi mắc duyên âm cho nên cái tài của em bị hãm lại, không thể phát huy được. Cô không muốn xã hội mất đi một nhân tài, cho nên muốn giúp em, em hiểu ý cô nói không?

Tôi thẩn người, làm sao cô Y* biết nhiều về tôi như vậy? Ngay cả những gì sâu kín nhất của tôi cô ấy cũng biết. Buổi sáng hôm đó tôi có giận mẹ mình, nóng nảy ôm cây đàn guitar về lại căn nhà mà cô Y* dặn là phải tránh xa nó. Buổi tối lên xem bài, cô Y* nói ngay:

– Em không được nóng nảy, phải nhẫn nại, cái vong đó sẽ làm cho em tức giận để bỏ về nhà đàn hát cho nó nghe. Phải nghe lời cô dặn, tuyệt đối không được về nhà. Từ đây cho đến ngày tam nương, 23 tháng 6 âm lịch, đêm trăng tròn… không được về. Nếu em về thì mọi thứ sẽ hỏng hết. Từ đây đến ngày 23 em phải gặp được ôn C.K* để nhờ ôn làm phép giải vong. Em hãy nói đúng như lời cô: “Con bị một lần chết hụt, có một vong nữ theo con, muốn chiếm lấy linh hồn của con, con nhờ ôn làm phép để giữ lại linh hồn cho con.” Em nhớ lời cô dặn chưa? Phải nghe thầy, em không được làm trái. Người thường khi nhìn em sẽ không biết, thấy em rất khó hiểu nhưng bọn cô là thầy, bọn cô thấy hết.

Tôi lặng im không nói. Cô Y* tiếp tục chỉ vẻ:

– Buổi tối về em hãy lấy lá trầu vò nát sau đó cho vào một cốc nước nóng, để xông mặt rồi dùng nước đó rửa mặt hoặc pha vào nước để tắm. Nếu em không nghe cô, không chịu giải cái vong này thì em có tài cũng không dùng được tài, em sẽ không nổi tiếng được, và cũng không bao giờ lấy được vợ. Nó sẽ phá em đến cùng. Mọi thứ của em đều rất tốt, chỉ bởi cái vong đó mà ám hại cuộc đời của em. Khiến em không ngốc đầu lên được, sức khỏe suy sụp, tình duyên đổ vỡ, và đến khi nghiêm trọng nó còn bắt em chết theo nó.

Nói rồi cô Y* lấy một bộ bài tây, bảo tôi xốc bài, kinh bài, rồi bóc ra bảy quân bài. Cô Y* xắp bảy quân bài trên bàn, úp bài lại rồi bảo tôi chọn một trong bảy lá. Trước khi tôi chọn cô Y* nói:

– Em sẽ bóc được con đầm bích. Nó đại diện cho vong nữ đó.

Tôi còn chưa tin, chọn đại một quân bài trong bảy quân nằm xấp trên bàn. Lật lên thì đúng quân đầm bích. Các quân bài khác lần lượt được dở lên, toàn là những quân rô và cơ, chỉ lọt đúng một quân đầm bích. Tôi bị thuyết phục hoàn toàn, nếu tính theo xác suất, cho dù có 1 phần bảy khả năng tôi bóc được quân đầm bích thì đã khó như sét đánh rồi, thế mà tôi lại bóc trúng con đầm bích trong bảy quân bài khác nhau. Các bạn nên nhơ xác suất là 1 phần bảy, và bài là do tôi tự chọn. Còn khủng khiếp hơn cả những trò ảo thuật và dân chơi bài điếm chuyên nghiệp, rõ ràng có thứ gì đó nằm về tâm linh. Từ đó tôi tin rằng mình sẽ thành công nếu giải được nạn vong theo. Tôi nhất nhất làm theo lời cô Y* duyên số đưa đẩy sao đó, lại đúng ngày tam nương 23 tháng 6 âm lịch tôi gặp được ôn C.K* rất tình cờ. Theo như lịch hẹn thì đến ngày 27 ôn mới về, nhưng cứ đúng phải ngày tam nương 23 tháng 6 lại gặp, một lần nữa khả năng tiên tri của của Y* khiến tôi khâm phục. Cô ấy nói đúng ngày 23 là ngày 23, nếu sai thì cô ấy sẽ không làm thầy.

Xét về phương diện tâm linh, tôi đã làm theo như những gì cô Y* chỉ bày. Khi duyên đã đủ thì tự khắc có quý nhân giúp đỡ tôi. Kể cho các bạn một chuyện rợn tóc gáy, đêm thứ hai ba tôi cúng vong hồn, vào đúng 6 h tối, điện thoại ba tôi reo lên, lúc đó cả nhà tôi đang ngồi bên bàn sắp giấy tiền vàng bạc, tôi cầm điện thoại để trên kệ đưa cho ba, nhìn vào màn hình điện thoại của ba thấy hai chữ “K* nhà” nổi lên. Tôi mới thấy lạ, đó là tên của tôi, không lẽ điện thoại của tôi bị mất rồi sao? Tôi nhanh chóng lục túi thì thấy điện thoại của mình vẫn nằm trong túi, mở ra xem điện thoại vẫn ở chế độ khóa bàn phím, tiếng chuông điện thoại bên máy ba tôi vẫn rung lên, màn hình sáng với hai chữ “K* nhà” đang gọi. Cả nhà tôi sởn gai óc, ba tôi bấm nghe máy thì thấy đầu dây bên kia là những tiếng xì xào… không ai trả lời… ba tôi tắt máy và gọi lại số đó thì chuông điện thoại trong túi tôi lại đổ lên. Lúc này, cả nhà ai cũng tin vào chuyện người âm. Còn một chuyện khác nữa, là vào trước đêm ba mẹ tôi lên cô Y* xem bài, đêm đó em út tôi và mẹ cùng nằm mơ thấy một con mèo đen, sáng ra nói lại mới biết… mẹ tôi lên coi bài thì rút ra đúng con mèo đen như trong giấc mơ của mẹ và con Tr*. Hai người mơ cùng gặp mèo đen trong cùng một đêm mới thật ớn lạnh. Ngày nhà tôi cúng rước vong, đêm đó vong nữ cho tôi thấy rõ nhân dạng, cô ấy bóp cổ tôi nhiều lần… thời điểm đó tôi ở nhà trọ không về nhà theo lời cô Y* chỉ, nhưng vẫn bị ám. Đêm đó tôi trằn trọc không ngủ được, thật khổ sở.

Hiện tại, tôi đã cúng và làm phép giải vong đâu ra đó. Chỉ còn một buổi cúng giải oan do chính tay cô Y* làm nửa là xong. Tôi thấy mình cũng thuộc vào người may mắn. Tự dưng có những ba thầy giúp đỡ mà ai cũng rất giỏi và nổi tiếng. Người đầu tiên là cô Y*, rồi đến thầy Đ*, sau là ôn C.K*. Tôi đã thấy nhẹ người hơn rất nhiều, căn nhà chuẩn bị bán, người ta đã hẹn ngày đến chồng tiền. Hai mươi năm sống chung với âm hồn cuối cùng duyên đã đủ, đã đến ngày gia đình tôi phải dọn đi để người khác vào, tôi sẽ bắt đầu lại mọi thứ, ở một nơi ở mới… hy vọng như những nhà tiên tri đã nói. Ánh mặt trời của chiến thắng và thành công sẽ đến với tôi trong một ngày không xa.

Hết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN