KUMANTHONG
Chương 9
Tôi ngạc nhiên vô cùng khi mở mắt ra, nhìn thấy mình đang ngồi trước TV, màn hình đang hiển hiện một dòng tiêu đề bài hát, đang ở trạng thái Pause. Ngọc ngồi cạnh nét mặt đầy lo lắng, định giơ cao tay lên tát cho tôi một cái nữa, nhưng đã kịp bị tôi chặn lại, hỏi: “chuyện gì vậy..?”
Đại Phong đưa mắt nhìn tôi, cười: “hát cho nghe mới có một bài.. đã ngủ ngay được rồi..”
Nhìn cả 2, tôi nghi ngờ, hỏi: “ngủ.. thực sự là.. chỉ vừa ngủ quên thôi sao..?”
“Chứ không ngủ thì là gì..?”
Chợt nhớ ra một việc, tôi nhỏm người đứng dậy, đi đến chỗ tủ lạnh.. không hiểu sao, vẫn có cảm giác gì đó.. rất bất an. Thấy tôi cứ đứng nhìn chăm chăm vào tủ lạnh, Đại Phong hỏi: “đói hả.. ăn gì không.. tôi đi mua cho..?”
Tôi không đáp, đi thẳng đến mở bật tung cánh cửa tủ lạnh ra. Rau củ, trái cây, sữa chua.. tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn.. vẫn giữ nguyên vị trí cũ. Tôi kéo cả ngăn đông ra thì thấy.. thịt cũng vậy.
Chỉ là ngủ mơ thôi sao..?
Đại Phong với tay lấy áo khoác, đi ra cửa, dặn dò với lại: “An Bình rửa mặt cho tỉnh táo đi..”
Tưởng anh ấy về luôn, nhưng chỉ đi một lúc đã trở về, trên tay là ba ly cà phê, đưa cho tôi và Ngọc.
Tôi còn chưa tỉnh táo hẳn. Vẫn ngồi đăm chiêu cố tìm cho mình một lý do hợp lý cho tất cả những việc vừa xảy ra. Vì nó.. quá thật.. khiến tôi có chút hoài nghi, không thể tin đó chỉ là một giấc mơ ngắn trong lúc ngủ quên.
Một lúc sau, tôi nhìn cả 2 người trước mặt, nghiêm túc, nói: “nếu mục tiêu của nó là muốn giết hại hết những người xung quanh tôi.. thì 2 người.. chắc chắn, cũng đang gặp nguy hiểm..”
Ngọc và Đại Phong đều đồng thanh: “ai sợ chứ..”
Tôi cười mệt mỏi: “hai người không sợ nhưng.. tôi sợ..”
——
Nhấp một ngụm cà phê, Đại Phong kể:
“nói chuyện này chắc hơi khó tin.. cách đây 2 năm, chú tôi đã từng nói.. 2 năm sau, đúng thời điểm này, tôi sẽ gặp vấn đề lớn với một Quỷ nhi.. chỉ cần tôi cùng một cô gái vượt qua khỏi kiếp nạn này thì.. mà thôi, chuyện đó nói sau..
quan trọng là mặc dù tôi không tin nhưng chú vẫn mua một mảnh đất, xây nhà trên đó.. dặn tôi khi việc chú nói ứng nghiệm thì đưa cô gái đó đến ở căn nhà chú đã trấn sẵn.. chỉ cần cô ở đó nhất định, nó không thể quấy rầy cô được nữa..
ở tạm cho đến khi chúng ta tìm được cách diệt nó.. cô thấy có được không..?”
Ngọc tò mò hỏi: “chuyện gì mà phải để nói sau vậy..? sao không nói luôn đi mà úp úp mở mở..? có mưu đồ gì..?”
“Cô đa nghi quá vậy.. chỉ là chưa phải lúc thôi.. lúc nãy, đi mua cà phê, gặp mấy ông đang ngồi bàn chuyện mua nhà, mua đất gì đó.. mới vừa chợt nhớ ra thôi.. cô pha bột này để tắm mỗi ngày, cũng có tác dụng trừ tà ma đó.. còn bột này thì rắc quanh phạm vi sinh hoạt..”
Tôi hơi ái ngại: “bột này có gì ở trỏng mà pha vào tắm được vậy..? da tôi dễ dị ứng lắm..”
“Không gì hại đâu, thành phần chủ yếu là bột ngọc trai, vừa trắng da vừa trừ tà tốt.. nhà tôi làm nghề này bao nhiêu đời rồi, cô lo cái gì..
đối với Kumanthong, tôi cũng đã từng tiếp xúc qua không ít.. nhưng không hay xảy ra những vấn đề kiểu này.. cô biết đấy, dù gì nó cũng chỉ là trẻ con.. mà suy nghĩ của trẻ con thì đâu có thấu đáo như người lớn được.. muốn nói lý lẽ với nó, khỏi thử cũng biết kết quả, chẳng mấy khả thi rồi..
những chuyện vừa qua nếu quy hết tội cho nó.. vu cho nó tội giết người không chớp mắt.. tôi nghĩ vẫn chưa đủ bằng chứng.. tất cả mọi thứ, chỉ mới là suy luận của mọi người thôi..
trước đây, đã từng có một câu chuyện thế này..
chỉ khác ở chỗ kumanthong họ nuôi là đứa con chẳng may chết yểu được họ đem sang Thái, nhờ thầy làm phép mà tạo thành..
từ ngày mang nó về, chẳng hiểu vì lí do gì, mà người trong dòng họ đều chẳng may mắc phải những căn bệnh lạ.. nối gót nhau bỏ mạng..
đã có rất nhiều lời đồn đoán xung quanh những cái chết thảm khốc đó.. nhưng tựu chung vẫn nhằm vào con Kumanthong kia..
mặc kệ những lời bàn ra tán vào đầy ác ý, gia đình nuôi Kumanthong vẫn một mực bảo vệ nó.. họ cho rằng nó là con ruột của mình, thì không lí do gì.. lại hại chết những người cùng chung huyết thống như thế..
câu chuyện còn chưa rõ ai đúng, ai sai… thì Kumanthong kia biến mất.. không ai biết nó đã đi đâu.. vào tay ai.. hiện trạng thế nào..”
——
Tôi nghe xong câu chuyện vẫn không hiểu ý Đại Phong muốn nói gì, liền hỏi: “ý anh là..?”
“Nhà tôi đã nhận xử lý việc đó.. mọi người đều cho rằng búp bê Kumanthong kia không phải được tạo ra từ đứa con xấu số của nhà kia mang đến mà đã bị tráo bởi một ác linh khác..
trẻ con vốn không bao giờ chủ động làm hại ai cả.. đặc biệt, nếu nó là con nhà nọ, lại càng không có kiểu hại người nhà chết thảm, hết người này lại đến người kia, không chịu dừng tay như vậy..
việc biến mất của nó cũng là điều phải suy ngẫm..
kết luận cuối cùng, nhà tôi cho rằng, chắc chắn nó phải bị ai đó thao túng, chỉ bảo làm việc xấu mới hại người như vậy..
nhưng vì mất dấu Kumanthong nọ, nên nhà tôi vẫn chưa tìm ra được kẻ đứng sau mọi chuyện là ai..
và hắn ta có mục đích gì..”
Ngọc nôn nóng: “vậy giờ phải làm thế nào đây..?”
“Đến nhà chú tôi đi..”
—-
Căn nhà mà Đại Phong nói, tương đối xa.
Đến nơi, Đại Phong đập mạnh cửa 3 lần rồi mới mở cửa vào bên trong. Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, liền cười, nói: “quy tắc nghề nghiệp thôi mà.. đừng quan tâm..”
“Không.. không phải cái đó.. là.. là nó.. tôi vừa thấy những thứ màu xanh.. nổi lên dưới da anh..”, nói rồi tôi sợ hãi lùi lại.
Đại Phong đưa cánh tay lên, chăm chú nhìn: “quả nhiên.. là nó..”
“Hai người đang nói cái gì vậy..? nó nào..?”, Ngọc ngơ ngác.
Tôi đang định giải thích thì bị Đại Phong ngăn lại: “Ngọc không thấy chúng.. có nói cũng không hiểu được đâu..”
“Vậy.. nghĩa là.. anh cũng sẽ chết như họ sao..?”
Đại Phong thấy tôi gần như sắp khóc, liền trấn an: “không sao đâu.. vẫn chưa có dấu hiệu gì lạ cả.. chưa thấy đau đớn hay ngứa ngáy gì..”
Bất giác, tôi cũng đưa cánh tay mình lên xem thử khắp lượt: “may quá.. không thấy gì..”
—-
Ngực và bụng Đại Phong sau đó chẳng bao lâu đã bị bao phủ hoàn toàn bởi những dải màu xanh, chảy dài từ cổ xuống vai, lan xuống cả bàn chân.
Tôi ôm lấy cánh tay anh ta, không ngừng run rẩy: “sao chúng phát triển nhanh đến vậy chứ..”
Nhìn vào nụ cười điềm tĩnh của Đại Phong, tôi đột nhiên cảm thấy có lỗi vô cùng. Cho đến tận giờ, tôi vẫn chưa rõ nhà anh ta ở đâu, tên đầy đủ là gì, tên anh ta nói với tôi có phải là thật không.
Chỉ nghe Đại Phong nói rằng tôi với anh ta là định mệnh ràng buộc, anh ta sẽ luôn có mặt giúp đỡ tôi ngay khi tôi gặp phải bất cứ hiểm nguy gì. Thực tế cho thấy anh ta luôn giữ lời, tuy đang mắc bệnh, không biết sống chết thế nào, nhưng ngày nào cũng đến gặp tôi, chỉ vì cảm thấy không an tâm.
Tuy là vậy, nhưng vẻ lạnh lùng, thờ ơ, lãnh đạm của Đại Phong khiến tôi thấy giữa cả 2.. dường như luôn tồn tại.. một khoảng cách gì đó rất xa. Thà rằng anh ta tỏ ra khó chịu, sợ hãi, còn khiến tôi thấy đỡ khó chịu hơn là bộ dạng bình thường lúc này.
Vừa nghĩ đến đó, Đại Phong liền có biểu hiện gì đó rất lạ, biểu cảm bất chợt thay đổi, trở nên đơ cứng.
Hình như còn không thể cười được nữa.
“Này.. anh, anh có ổn không vậy..?”, tôi vỗ vỗ vào vai Đại Phong lo lắng hỏi.
Anh ta không trả lời, ngay cả mắt cũng đứng tròng, không di chuyển nữa. Một cơn gió lạnh thổi thốc qua, cùng lúc Đại Phong đổ gục xuống ngay trên chân tôi.
Từ phần da thịt lộ ra bên ngoài, nổi lên từng khối áp xe lớn, những sinh vật xanh lè kia đang làm tổ và sinh sản không ngừng bên trong đó, chui ra chui vào những khối áp xe đầy dịch nhầy như máu mủ, khiến chúng vỡ tung ra, văng tung toé thứ dịch nhầy kia khắp nơi.. khiến tôi không tránh khỏi cảm giác muốn nôn ọe.
Chỉ có khuôn mặt Đại Phong lúc này vẫn còn nguyên vẻ thuần khiết, trắng trẻo, chỉ ửng đỏ hơn bình thường một chút, như đang say ngủ.
Cảm xúc của tôi lúc này vô cùng hỗn độn.. khi thấy máu của Đại Phong trào ra từ những vết áp xe.. đã chuyển dần từ đỏ sang xanh.
——
Ngay sau đó, tôi quyết định sang Thái, quay trở lại cửa hàng lần trước, hỏi cho ra lẽ, không thể để Đại Phong cứ phải chịu khổ sở như vậy rồi chết dần đi được.
Chủ cửa hàng vẫn như lần trước, tiếp đón tôi bằng một nụ cười vô cùng niềm nở, hỏi: “cô muốn mua gì..?”
“Quên tôi rồi sao..?”
“Cô là.. à tôi nhớ ra rồi, là người đặc biệt..”
“Người đặc biệt..?”
“Phải.. buôn bán bao lâu nay ở cửa tiệm này.. lần đầu tiên tôi thấy Kumanthong tự chọn chủ nhân.. là cô đó.. sao rồi..? chung sống hòa bình vui vẻ chứ..?”
“Nó đã giết 5 mạng người rồi.. anh nghĩ có vui vẻ không..? anh thực ra có mưu đồ gì..?”
“Cô nói cái gì mà 5 mạng người..? là nó làm sao..?”
Bộ dạng thảng thốt của anh ta lúc này càng khiến tôi thêm hoang mang. Lẽ nào, anh ta cũng không biết gì về việc Kumanthong giết người. Rõ ràng, khuôn mặt nhợt nhạt không nói nên lời kia, chẳng phải của kẻ đang nói dối. Nhìn vào cơ thể đang run lên bần bật của anh ta, tôi càng thêm chắc chắn về điều mình đang nghĩ, nhưng biết đâu anh ta giỏi diễn trò thì sao.
Nghĩ vậy, tôi trấn tĩnh, tiếp: “anh làm ra thứ đó để hại người.. giờ lại tỏ ra run sợ trước thứ mình đã tạo ra à.. đừng vờ vịt nữa..”
“Cô tin hay không cũng được.. nhưng chính nó đã ra hiệu cho tôi, bảo nó muốn về với cô.. phải có lý do gì đó.. Kumanthong không bao giờ tự chọn chủ nhân.. giờ cô có tìm tôi cũng vậy thôi.. nếu có chuyện gì xảy ra giữa cả 2, cũng là do duyên nghiệp giữa cô và nó.. nó chọn cô, cô cũng tỏ ra vô cùng ưa thích nó kia mà.. khi nó về với cô thì cô là chủ nhân của nó.. còn quay lại muốn bắt đền, đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi là thứ lí lẽ gì vậy..?”
“Có phải vì tôi đã ném nó xuống từ tầng 16, làm nó mất đi một mảng lớn ở tay nên nó mới ghét tôi mà tức giận đi hại người không..? giờ tôi muốn phá hủy nó đi, trước khi nó hại chết những người khác thì phải làm sao..? đã 5 người phải chết rồi.. sắp có thêm người thứ 6 nữa đấy.. anh phải nghĩ cách gì giúp tôi đi chứ, sao có thể ăn nói vô trách nhiệm như vậy được..?”
Nhắc đến mạng người thứ 6, tôi hỏi thêm: “à phải rồi, anh đã ở đây lâu như vậy, có từng nghe qua bệnh gì đó như kiểu bị những sinh vật lạ có màu xanh, ký sinh trong cơ thể chưa..?”
Người chủ cửa hàng thở dài: “họ mắc bệnh này..?”
Tôi gật đầu.
Anh ta lại hỏi: “triệu chứng là gì..?”
Sau khi nghe tôi mô tả chi tiết.
Anh ta im lặng, rồi mới nói: “chuẩn bị thôi..”
Tôi ngạc nhiên: “ý anh là gì..? chuẩn bị cái gì..?”
——
“Tôi đã từng nghe một vị sư già ở đây nói về căn bệnh có triệu chứng giống như cô nói.. nhưng căn bệnh này hoàn toàn khác với Morgellons..
người mắc phải những loại bệnh về da kiểu này, thường được cho là do ăn thịt sống khiến ký sinh trùng xâm nhập vào cơ thể, gây lở loét da hay được chỉ định chỉ là một loại hiệu ứng tâm lý, nhiễm ký sinh trùng hoang tưởng.. chứ thực ra, không có con sâu nào cả.. theo tôi biết là vậy..
còn căn bệnh tôi được nghe từ truyền thuyết Thái Lan lại hoàn toàn khác.. chúng không phải ký sinh trùng, cũng không thể nhìn thấy được..”
Tôi cau mày: “không phải ký sinh trùng..? vậy chúng là gì..?”
“Chỉ nghe nói một khi chúng xâm nhập vào cơ thể ai đó, sẽ phát triển rất nhanh.. đến khi chúng lây lan ra, khiến toàn bộ máu trong cơ thể bị nhiễm khuẩn.. người đó.. chắc chắn sẽ chết.. thứ tôi nói cần chuẩn bị.. chính là hậu sự cho người đó.. giờ cô có tìm kiếm ai cũng vô ích thôi..”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!