KUMANTHONG
Chương 11
Thu hết can đảm lại gần thì thấy đó là một búp bê Kumanthong, nghĩ đó là Kumanthong của mình, tôi nhào tới cầm nó lên.
Lúc này, mới sực nhớ ra là tôi không hề mang theo nó đến đây. Lật qua lật lại, thì rõ ràng nó là một Kumanthong mới hoàn toàn. Bé Kumanthong của tôi đã bị trầy xướt nhiều chỗ vì bị va đập nhiều, cả dấu vết bị lõm ở tay và vết cháy đen do chạm vào vòng tay trấn tà của Đại Phong cũng không còn.
Phân vân một lúc, tôi đem nó ra chỗ bàn thủ thư, hỏi: “cô có biết con búp bê này của ai không..?”
Ngẩng lên, chỉnh lại gọng kính, cô thủ thư chậm rãi nhìn một chút, rồi mới đáp: “chắc của đứa nào vào trước cháu để quên..”
“Vậy cháu để nó lại đây, cô xem ai quay lại tìm thì trả lại cho người ta..”
Đặt con Kumanthong ngay ngắn lên chiếc kệ nhỏ đằng sau lưng cô thủ thư, được dùng để đựng những sổ sách lưu trữ của thư viện xong, tôi ra về.
Vào đến nhà, không quên nghe theo lời Đại Phong dặn dò, rắc bột tránh tà xung quanh nhà và pha vào nước tắm. Mệt mỏi quá. Tôi lả đi lúc nào không biết, khi tóc vẫn còn đang ướt.
Nhà chú anh ở vùng ven ngoại thành nên đêm đến không có tiếng động gì lạ thường, vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích. Trời vừa đổ cơn mưa. Tiếng tí tách rơi trên mái hiên nhà và hơi lạnh thấm dần vào da thịt khiến tôi cựa mình, tỉnh giấc.
Nằm co ro, kéo mền lên che kín ngực.
Không gian tối lờ mờ và lạ lẫm của căn phòng này, cùng với thứ mùi ngai ngái của đất và cỏ cây vừa dậy lên trong cơn mưa, khiến tôi cảm thấy hơi ngột ngạt, oi bức và khó thở. Đầu và tai cũng ong ong, trống rỗng. Nhắm mắt, lăn qua trở lại một hồi lâu, vẫn không cách gì ngủ tiếp. Cứ mơ hồ lo sợ sẽ có điều gì đó đáng sợ xảy ra.
Gần sáng, mệt quá, tôi co chân lên cao, ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, tôi mơ thấy những cảnh vật kỳ dị liên tục thay đổi ngẫu nhiên, giống như mình vừa bị ném vào một trò chơi, mà ở đó, tôi phải chạy đến lả người từ chỗ này sang chỗ khác. Cố tìm kiếm gì đó mà bản thân cũng không rõ, chỉ biết là phải đi tìm.
Cho đến khi, tìm thấy mẹ tôi, đang ngồi gục đầu bên trong một khoảng trắng xóa rộng lớn.. tất cả đều phủ dày một màu trắng, chỉ có mái tóc dài đen của bà nổi bật lên trên thứ nền trắng đó, phủ xuống che kín cả khuôn mặt..
còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra..
tôi tự hỏi sao mẹ lại ở đây.. chẳng phải mẹ đang ở dưới quê cùng ba sao.. tôi bước đến, ngập ngừng.. tay còn chưa chạm đến vai mẹ, đã thấy máu từ đâu loang ra.. nhuộm đỏ cả khoảng trống dưới chân mình.. ướt đẫm cả chiếc áo trắng tinh tôi đang mặc..
“Máu.. ở đâu ra vậy..”
Tôi hốt hoảng lùi lại, đưa tay lên quệt ngang mũi vì cảm thấy đau ở đó. Máu cứ thế tuôn ra, chảy thành 2 hàng, chui đầy vào trong khoang miệng, khiến đầu lưỡi tôi nhanh chóng cảm nhận được vị tanh đến lợm giọng.
“Sao lại chảy máu mũi vậy.. mẹ, mẹ ơi.. mẹ có nghe thấy con không..?”
Ngày trước, mỗi lần tôi bị thế này, mẹ đều ôm chặt lấy tôi, nói không sao đâu, rồi giữ cho đầu tôi ở tư thế ngăn không cho máu chảy ra ngoài.
Nhưng giờ.. khi máu mũi tôi không ngừng chảy.. mẹ lại không nói gì, chỉ ngẩng lên, với mái tóc đen dài phủ xuống, không trông rõ khuôn mặt, ra hiệu cho tôi đừng lại gần. Sau đó, bà từ từ co tay lên, gõ gõ ngón tay mấy cái vào đầu mình.. rồi rơi xuống, nhanh chóng biến mất trong một lỗ đen ngòm dưới chân.
——
Giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa. Cảm giác khó chịu trong giấc mơ vừa rồi vẫn còn theo đuổi tôi đến tận lúc này. Đưa tay xuống dưới gối tìm điện thoại, thấy còn sớm, nhưng tôi vẫn quyết định ấn số, gọi luôn cho ba mẹ.. nhưng không ai nghe máy.
Tôi nhủ thầm: “chắc ba mẹ vẫn còn chưa dậy..”, nằm xuống cố dỗ lại giấc ngủ.
——
Lần này không còn những giấc mơ chập chờn nữa, tôi ngủ luôn một giấc đến trưa. Nhưng lạ quá, sao ba mẹ thấy số tôi gọi vào giờ đó.. mà vẫn chưa gọi lại. Khi tôi lo lắng gọi thêm mấy lần nữa, cũng không ai nghe máy.
Trong lòng đã bắt đầu nảy sinh những giả thuyết không may, tôi ngồi hẳn dậy tìm số của những người thân ở dưới quê để gọi xuống hỏi thăm.
Nhưng.. họ đều nói, ba mẹ tôi không về quê..
“Không lẽ ba mẹ đi đâu chơi trước rồi mới về quê..? không, không có khả năng này.. vậy bấy lâu nay.. họ đang ở đâu vậy..? đã xảy ra chuyện gì rồi..? sao lại nói dối tôi..?”
——
Khi tâm trí tôi rơi vào hoảng loạn cực độ, thì có điện thoại gọi đến, là số của ba.
Tôi nghe máy ngay, hỏi dồn dập: “ba mẹ đang đâu vậy..? đừng nói dối con nữa..”
Im lặng một lúc, ba tôi khó khăn mở lời, bảo tôi đến địa chỉ một bệnh viện, nói rằng.. mẹ tôi, được chẩn đoán bị u não.
Vội vã thu dọn ít đồ đạc, tôi đặt vé chuyến bay sớm nhất. Đến nơi, tôi chạy như bay tìm số phòng mà ba đã thông báo từ trước đó qua điện thoại.
Từ ngoài cửa, tôi thấy ba đang nắm chặt tay mẹ, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. Còn mẹ.. bà đang nằm trên giường, già xọm, khô quắt đi như vừa già thêm mấy chục tuổi..
——
Tôi cũng không ngăn được mình nữa, bật khóc lớn, đẩy mạnh cửa, chạy vào ôm chầm lấy mẹ đang nằm rũ ra trên giường.
Mẹ nhìn tôi, ngạc nhiên, nhưng không gắng gượng dậy nổi, hỏi: “ai cho con biết mẹ đang ở đây vậy..”, còn chưa nói hết câu đã ôm ngực ho lên sặc sụa.
“Là tại con, tại con hết.. con sai rồi..”
Mẹ vẫn chưa dứt được cơn ho, nhưng thấy tôi khóc dữ quá, bà cố vỗ vỗ vai để tôi trấn tĩnh, nói: “mẹ không sao mà.. ngoan, đừng khóc nữa.. khối u vẫn chưa lớn, chỉ cần phẫu thuật thôi..”
——
Một cô y tá vừa đến, mời người nhà ra ngoài vì đã đến giờ tiêm thuốc. Ba ra hiệu cho tôi cùng ra ngoài. Ngồi dưới ghế đá, ông nói: “mẹ con sẽ phẫu thuật vào tuần tới.”
Tôi im lặng.
“Theo tình hình hiện tại thì tỉ lệ rủi ro khi phẫu thuật của mẹ sẽ rất thấp.. nhưng cuộc sống mà, ai biết trước được điều gì đâu.. nên dù mẹ con không muốn, ba vẫn gọi cho con.. nếu lỡ.. có chuyện không may xảy ra, thì mẹ con còn được gặp nhau lần cuối..”, ba vừa nói vừa cúi gằm mặt, nhìn xuống dưới chân.
Nỗi buồn của ông như bao trùm lên cả bầu không khí xung quanh một màu xám xịt, u ám, khiến tôi cũng không cách gì ngưng sụt sùi được.
Tôi đứng ngay dậy, định quay trở lại trên phòng với mẹ, thì bị ba chặn lại: “vô thuốc xong rất mệt.. nên mẹ sẽ ngủ ngay.. con đi thu xếp đồ đạc về khách sạn, nghỉ ngơi đi.. chiều mai hãy lên thăm mẹ..”
—-
Khi quay trở lại vào ngày mai, nghe được tin từ bác sĩ, thông báo có thể phẫu thuật cho mẹ tôi ngay.. sau 2 ngày nữa và tỉ lệ thành công gần như tuyệt đối, khiến tôi cũng cảm thấy nhẹ đi phần nào.
Nhưng trong lòng vẫn không thể thôi lo lắng.
Tôi tự hỏi: “không biết Kumanthong kia thế nào rồi.. nó rốt cuộc là vì sao mà phải hại nhiều người đến vậy.. còn Đại Phong nữa..”. Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, tôi cũng phải tạm gác lại hết tất cả mọi thứ qua một bên.. để tập trung chăm lo cho mẹ.
——
Sáng hôm đó, do mẹ không quen với thức ăn trong bệnh viện nên tôi ra ngoài kiếm gì đó ngon cho mẹ ăn.
Trong lúc đứng đợi thức ăn, tôi luôn có cảm giác, hình như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Lúc ngoảnh lại thì không thấy ai.
Đến lúc quay ra thì bắt gặp một người đàn ông đang ngồi từ xa nhìn chằm chằm về phía tôi không chớp mắt. Gần như đơ ra. Bất động.
Khi tôi bước ra ngày càng gần, anh ta nhanh chóng mở ví đặt nhanh mấy tờ tiền lên bàn, không kịp gọi cả phục vụ đến thanh toán, thức ăn vẫn còn nguyên trên đĩa. Biến mất ngay trong bộ dạng vô cùng khẩn trương.
Lúc đó, tuy có hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ mãi vẫn không thấy anh ta quen mặt, nên tôi cũng quên ngay đi, không nhớ nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!