KUMANTHONG - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


KUMANTHONG


Chương 12


Khi mẹ đã ăn xong, vào thuốc rồi ngủ luôn.

Tôi rảo bước trên hành lang, định xuống dưới ngồi cho thoáng, thì va phải một người khi bước xuống cầu thang, suýt thì ngã lộn nhào.

Vừa ngẩng lên, định mắng cho người kia một trận vì đi đứng mà mắt mũi để trên đỉnh đầu, đã phải khựng lại ngay, khi thấy.. đó là người đàn ông kỳ quặc đã gặp lúc sáng.

Tôi liền nghĩ ngay đến việc anh ta cũng mắc bệnh gì đó nên mới ở đây.. như thần kinh có vấn đề chẳng hạn. Thấy anh ta còn xây xẩm mặt mày vì cú va chạm khá mạnh. Tôi lo lắng hỏi: “anh có sao không..?”

Cả người anh ta đang tựa sát vào tường vì đau. Lúc này, nghe tiếng tôi hỏi, mới ngẩng lên nhìn. Chẳng những không trả lời, còn thấy tôi như thấy ma, lật đật bỏ chạy.
——
Tôi hơi bực, vào nhà vệ sinh nhìn mình trong gương khắp một lượt: “quần áo vẫn chỉnh tề, mặt mũi cũng đâu đến nỗi tệ đến mức ma chê quỷ hờn.. cái ông này bị làm sao vậy trời.. 2 lần rồi đó..”

Nghĩ đi nghĩ lại thấy không cam tâm, khi ra ngoài, tôi lò dò theo hướng lúc nãy anh ta bỏ chạy. Vừa nhìn thấy bóng lưng anh ta phía trước, tôi chạy nhanh đến, chụp ngay lấy vạt áo anh ta, hỏi: “anh chạy cái gì..?”

Anh ta liền lộ vẻ sợ hãi, lắc đầu liên tục.

“Sao lần nào thấy tôi, anh cũng chạy như ma đuổi vậy..?”

Người đàn ông kỳ lạ vẫn nhất định không nói gì, chỉ gỡ tay tôi ra rồi quay đi.

“Quái lạ.. không lẽ anh ta bị câm..?”

Tôi cố hét lên thêm lần nữa: “này, anh không nói được thì viết ra giấy cũng được mà..”

Nhưng anh ta vẫn không ngoảnh lại, biến mất dạng.. ngay góc cầu thang.
—-
Tôi gọi cho Đại Phong kể, thì anh ta nói: “có khi nào anh ta thấy Kumanthong hay ma quỷ nào đó đang bám trên người cô nên mới sợ vậy không..? hôm giờ cô cảm thấy trong người thế nào..?”

“Hơi mệt mỏi vì chăm mẹ tôi thôi.. tính ra thì vẫn ổn, chưa thấy đau chỗ nào.. biết vậy lấy một ít nước xoa chân mày hôm trước từ chỗ anh để trừ tà rồi..”, tôi nói, giọng nuối tiếc.

“Gần đó có chùa nào không..? vào hỏi xem sao..”, Đại Phong gợi ý.
—-
Nghe theo lời anh ta, tôi tìm trên GG map, đến thẳng một ngôi chùa gần bệnh viện nhất.

Cảm giác khi bước vào chùa rất lạ.

Tự nhiên đang bình thường, liền cảm thấy cô đơn, chán nản cực độ. Phần vai gáy như bị thứ gì đó trì xuống, cảm giác nặng nề, mỏi mệt vô cùng. Nặng đến mức đầu cũng không thể ngẩng cao lên được.
Đi vào càng sâu bên trong, càng chóng mặt, đầu óc càng xoay mòng mòng.

Một chú tiểu thấy dáng vẻ bất thường của tôi, liền chạy lại đỡ, đưa vai cho tôi tựa vào, giúp tôi đứng vững hơn một chút. Vừa vào hẳn trong chính điện, tôi ngay lập tức khuỵu xuống bởi áp lực của những tượng Phật lớn đặt xung quanh.

Chú tiểu lo lắng, hỏi: “thí chủ.. có làm sao không..?”

Tôi cố thều thào nói mình cần sư trụ trì giúp đỡ, chú tiểu không hiểu gì, nhưng vẫn dìu tôi ra phía sân sau, hơi cũ và đổ nát. Sư trụ trì này làm tôi liên tưởng ngay đến vị sư già bên Thái, vì cái dáng người khom khom khi quét sân của ông.

Thấy tôi đang choáng váng, mắt hoa lên chớp liên tục. Ông bỏ cây chổi vào một góc, phụ chú tiểu đỡ tôi vào bên trong. Rót một tách trà, đẩy về phía tôi, ông hỏi: “thí chủ gặp rắc rối với Quỷ linh nhi.. nhưng đừng quá lo lắng về nó.. gieo nhân nào ắt gặt quả đó.. Ta chỉ có thể nói với thí chủ vậy thôi..”

Thấy tôi vẫn hoang mang không hiểu, ông cười hiền từ: “trước đây thí chủ có tin tưởng vào đức Phật không..?”

Tôi khẽ gật đầu.

Ông lại hỏi tiếp: “còn bây giờ..?”

Tôi không có biểu hiện gì, chỉ ngồi yên lặng.

Nếu trước đây, khi được hỏi vậy, tôi sẽ không ngần ngại gật đầu. Dù cho ai đó có hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần đi nữa. Nhưng giờ.. sau những biến cố đã xảy ra.. niềm tin trong tôi.. lung lay quá nhiều.

Tôi thực sự không biết, liệu mình còn có thể tin vào điều gì đây nữa.

Ông vẫn cười, từ tốn nói với tôi: “thí chủ không cần tin vào bất cứ điều gì.. chỉ cần tin sâu vào Nhân-Quả.. có thể hiện giờ thí chủ đang cảm thấy cuộc đời này.. dường như không tồn tại thứ gì giống như là Nhân-Quả hay nghiệp báo..

nhưng hãy tin tưởng nó hơn..

vào tương lai..

hãy tin tưởng vào Số Mệnh..”

-vỗ vỗ vào vai và đầu tôi mấy cái, sư trụ trì rời đi.
—-
Sau khi trở về từ chùa, tôi cảm thấy khắp người hơi sốt nhẹ, cũng không có gì nghiêm trọng, chắc chỉ là bệnh cảm thông thường.

Tôi cũng không gặp lại người đàn ông kỳ quặc kia nữa. Mãi cho đến một buổi trưa, cách lần gặp trước mấy ngày. Tôi vừa ra khỏi phòng bệnh, thì thấy anh ta bước lên từ góc cầu thang. Nhưng lần này lại khác, anh ta cứ như không trông thấy tôi, đi lướt qua.

Tôi bực mình lôi áo anh ta lại. Nhưng rồi hối hận liền ngay sau đó vì thấy mình hơi quá. Tôi buông vạt áo anh ta ra, cười giả lả, nói: “anh đi đâu vậy..”

Anh ta nhìn tôi lạ lẫm, hỏi: “cô là ai..? làm gì vậy..?”
——
Tôi hơi sững người.

Không lẽ anh ta đã thần kinh còn mắc chứng mất trí nhớ..? Hay còn anh/em song sinh nào khác nữa..? Sao có thể vừa nhìn tôi đầy sợ hãi mới cách đây mấy ngày.. giờ lại làm như không quen không biết chỉ trong nháy mắt thế này..?

Định hỏi thêm nữa thì bị gọi giật ngược lại bởi tiếng bác sĩ trực, cô ấy hỏi một câu rất lạ ngay khi nhìn thấy cả 2: “này.. 2 đứa quen biết nhau à..?”

Tôi ngượng ngùng nói: “dạ không.. không quen.. chỉ là.. có vô tình nhìn thấy nhau vài lần thôi..”

“Đây là con trai cô, Đăng Khôi.. còn cháu..?”

“Dạ, An Bình..”

Khi tôi và mẹ anh ta đang nói chuyện, Khôi không có biểu hiện gì, chỉ cúi gằm mặt, không nói lời nào rồi quay ngay đi.

Mẹ anh ta hình như đã quá quen với việc này nên vẫn vui vẻ, tiếp tục hỏi tôi những câu hỏi xã giao khác giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Nhưng tôi chỉ trả lời qua loa cho có vì điều tôi thực sự quan tâm không phải vấn đề giữa mẹ con họ mà là những gì Khôi đã nhìn thấy, có phải anh ta thực sự có thể thấy được ma, quỷ.. nên mới tỏ ra sợ hãi đến vậy.. và quan trọng hơn, là khi đó.. anh ta đã thấy gì từ tôi.
—-
Mẹ tôi cũng dần hồi phục, nhưng sức khỏe vẫn chưa ổn định. Ba tôi lại phải về quê ngay giải quyết một số thứ trong họ tộc nên tôi phải ngủ lại luôn ở chiếc giường trống kế bên giường mẹ tôi nằm để tiện trông chừng và chăm sóc cho bà.

Chẳng biết có phải do tôi vẫn chưa khỏi hẳn bệnh hay còn vì lí do gì khác, mà toàn thân tôi dạo này.. lúc nào cũng nặng như đeo chì, chóng mặt, khó thở thường xuyên. Những lúc ở trong phòng cùng mẹ, rót nước hay bón thức ăn cho bà, hay mỗi tối ra ngoài đi vệ sinh, tôi luôn có cảm giác bị ánh mắt ai đó dõi theo.

Nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy ai hữu hình cả.

Hôm đó bệnh viện có sự cố cúp nước, mãi đến tối khuya tôi mới đi tắm được. Nước khá lạnh, nên tôi cũng tắm vội còn vào.

Cảm giác như bị ai đó theo dõi, nhìn chòng chọc sau lưng.. cùng những luồng gió lạnh cứ thổi thốc tới.. giống như đang có ai đó đứng ngay đằng sau.. liên tục phà vào sát sau gáy tôi từng hơi thở lạnh buốt, khiến tôi vừa sợ vừa lạnh, run lên bần bật.

Vội vã lắc mạnh đầu cho tỉnh táo, tự trấn an rằng mình đã nghĩ quá nhiều. Tôi đứng dậy, lau người, với tay lấy áo quần.

Đột nhiên, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

Tôi bị dị ứng với mùi này nên ngay lập tức cảm thấy khó chịu nơi cổ họng. Còn chưa mặc xong áo quần, đã phải khựng lại ngay vì nghe tiếng gõ cửa vọng vào. Rõ ràng là gõ cửa phòng này.. lắng nghe kĩ, còn có tiếng gì đó, nghe như tiếng ngáy nữa.

Tôi đứng im bất động mấy phút, khi không còn nghe thấy âm thanh gì lạ nữa. Mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nghĩ là mình nghe nhầm, nhanh chóng mặc cho xong, gom gọn lại đồ đạc, định trở về phòng ngay.

Nhưng tay tôi vừa chạm vào nắm cửa, liền bị tiếng đập mạnh của ai đó dội lại bên ngoài cửa, ở ngay đúng vị trí tay tôi vừa chạm vào, khiến tôi bị hù cho xanh xám mặt mày, điếng hồn.. lùi lại, lưng dính sát vào tường. Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra như tắm, khi thấy một vạt váy trắng của ai đó đang đi qua đi lại bên ngoài, bên dưới khe cửa..

Tôi run lập cập, cố hét lên: “trong.. này.. có..người..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN