KUMANTHONG
Chương 13
Gia đình có Kumanthong gây họa rồi đột nhiên biến mất mà Đại Phong từng kể.. cũng chính là nhà Khôi.
Qua lời kể của Hằng, cô đồng nghiệp cũ bị tai nạn, thì một thời gian dài, sau khi ra viện cô mới thôi không nhìn thấy ma, quỷ ám hại mình nữa. Khi nghe Hằng nói vậy, ban đầu, tôi chỉ nghĩ đơn giản là cô ta bị vấn đề về tâm lý, một thời gian sau nhờ tin tưởng vào các nhà sư hay trúng thầy trúng thuốc gì đó mà tự khỏi bệnh.
Nhưng đến thời khắc này, khi nhìn thấy những biểu hiện kỳ quặc của mẹ Khôi, tôi không tin những gì mình vừa trải qua chỉ là một giấc mơ. Càng không tin gia đình này không dính dáng gì đến mọi sự bất thường xảy ra từ trước đến giờ. Chỉ không biết động cơ là gì và cách thức thế nào..
Theo suy đoán của tôi thì khi bà bác sĩ thấy Hằng đã đến quá gần con trai mình, liền dùng chiêu trò, thêm gì đó vào trong thuốc chữa trị, khiến Hằng cứ ngủ li bì và liên tục gặp ảo giác.
Cho đến tận giờ, tôi vẫn nhớ rất rõ ánh mắt kỳ lạ khi bà ta bắt gặp tôi đứng gần Khôi và cả cái cách bà ta hỏi: “2 đứa quen nhau sao..?”.
Từ sau khi chạm mặt Khôi và cố tìm hiểu anh ta. Những ám ảnh của tôi cũng bắt đầu, giống như Hằng. Không có sự trùng hợp nào ở đây cả, rõ ràng bà ta không muốn ai tiếp cận Khôi, nhưng tại sao..?
——
Ba mẹ tôi không hay để ý chuyện người khác.
Hàng xóm sống cùng thời điểm với nhà Khôi cũng đã dọn đi gần hết. Sống ở những khu chung cư thế này cũng đèn nhà ai nấy rạng.
Vậy nên sau khi dò la xung quanh, tôi vẫn không rõ lí do, vì sao năm đó nhà Khôi lại chuyển đi. Chỉ biết lúc đó mẹ Khôi có thai, nhưng đứa trẻ sinh non, không giữ được.
Thai nhi sau đó được bà đem sang Thái nhờ thầy phong ấn vào một bức tượng Kumanthong để đem về thờ phụng, chăm sóc. Biến cố xảy ra trong họ tộc khiến từng người một chết đi vì những căn bệnh lạ hiếm gặp, nghe nói cũng là do bào thai sinh non này.. sau khi được phong ấn vào Kumanthong mang tai họa đến.
Liệu có uẩn khúc gì ở đây không..?
—-
Ngay khi sức khỏe mẹ đã ổn định, tôi quyết định đi cùng Đại Phong sang Thái một lần nữa để tìm câu trả lời.
Chúng tôi đến cửa hàng bán Kumanthong, hỏi ông chủ về xuất xứ Kumanthong mà tôi đã mua.
Đi theo địa chỉ mà anh ta chỉ dẫn.
Mãi từ trưa đến chiều mới tới nơi.
Trước mắt chúng tôi là một ngôi chùa, có diện tích khá lớn. Kiến trúc vô cùng đặc biệt, chỉ có một bên đón ánh hoàng hôn đỏ quạch chiếu vào, còn một bên tối đen, như 2 thái cực hoàn toàn riêng biệt.
Trời lúc này đã chạng vạng mà bên trong chùa, ngoài ánh sáng tà dương yếu ớt còn sót lại chiếu rọi vào thì bốn bề vẫn tối đen như mực. Bước qua gian ngoài trống rỗng, vào đến sân, chỉ thấy một lư đồng khổng lồ ở giữa để khách thập phương đốt nhang.
Vào sâu hơn nữa, thì thấy toàn bộ cửa nẻo, đều đóng im ỉm. Gõ vào cửa mấy lần không thấy tiếng ai vọng lại, Đại Phong đành đẩy cửa vào. Phòng nào cũng trống không, chỉ có mùi ẩm mốc.. xộc thẳng vào mũi.
——
“Không lẽ nơi này đã bị bỏ hoang lâu rồi..?”, khi tôi vừa dứt lời, đột nhiên từ đâu những đốm lửa như ma trơi bất chợt nhấp nháy sáng dần lên từ phía xa xa. Ánh sáng lay lắt, lập loè, đung đưa theo từng cơn gió thôi đến, khiến tôi có chút ớn lạnh.
Đại Phong trấn an: “không sao đâu.. chắc là ai đó thắp đèn dầu thôi..”
“Thời buổi này còn dùng đèn dầu sao..?”
“Những nơi như đền chùa vẫn lấy tiêu chí tiết kiệm làm đầu mà.. có thể do kinh phí hạn hẹp.. nhìn ngôi chùa cũ kĩ đổ nát thế này, chắc không mấy khi có khách viếng thăm đâu.. thắp đèn chắc có người..”
“Ừ, may thật.. tưởng đâu công cốc rồi..”
—-
Bên hông dãy nhà hoang tàn còn có một đường hẻm nhỏ, dẫn lên sau núi. Ánh sáng leo lét phát ra từ phía đó khiến tôi có chút không an tâm, đề nghị: “hay giờ mình về đi, mai quay lại..”
Đại Phong như không nghe thấy gì, cứ bước xăm xăm về phía có ánh đèn. Tôi đành bám theo ngay sau lưng, rẽ đám cỏ lau cao quá đầu người, tiến sâu vào bên trong. Quả nhiên thấy có một dãy nhà gỗ sát chân núi.
Các nhà sư đang dọn bữa chiều xếp lên trên chiếc bàn gỗ dài trong nhà ăn tập thể, nhìn thấy chúng tôi, liền thoáng chút bối rối ngạc nhiên. Một chú tiểu bước hẳn ra ngoài, mời cả 2 vào trong, cùng ăn bữa cơm rau đạm bạc.
Đi xa thấm mệt, chúng tôi cũng không khách sáo nữa. Ngồi vào bàn ăn ngon lành. Sau khi được sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, cả 2 ngỏ ý muốn gặp sư trụ trì thì được hẹn vào ngày mai, vì nơi này hoang vắng nên các tăng nhân đều đi ngủ rất sớm. Tôi cũng không muốn làm phiền nên huých mạnh vào sườn Đại Phong, ra hiệu về phòng ngủ, mai tính tiếp.
—-
Hôm sau, khi nhìn thấy Kumanthong tôi mang đến, sư trụ trì không vội vào đề ngày, ông giảng:
“một số gia đình ngày trước, khi mất con, vì quá đau thương, không muốn đứa trẻ ra đi, đã đến nhờ các bậc thầy.. phong ấn linh hồn con mình lại bên trong một mặt dây chuyền, để khi đeo nó, cha mẹ sẽ luôn có cảm giác như con họ vẫn còn đang kề cận bên mình..
ban đầu, nó được sử dụng như một liều thuốc tinh thần, xoa dịu đi nỗi đau mất con của những bậc cha mẹ.. sau này, khi nhu cầu ngày càng tăng cao, nó càng trở nên biến tướng.. dần phân chia thành 2 phái Trắng-Đen, Chính-Tà..
người tạo ra Kumanthong này.. đã chết rồi..”
——
“Chết sao, vì sao ông ta lại chết..? đã chết bao lâu rồi..? còn Kumanthong này, nó thuộc loại nào.. Trắng hay Đen, Chính hay Tà vậy thầy..?”, tôi hỏi dồn.
Sư trụ trì chậm rãi tiếp:
“người làm ra nó không phải tăng nhân của chùa này.. gia đình anh ta là một trong những thế hệ đầu tiên làm ra Kumanthong.. phúc mỏng, nên mỗi đời chỉ có một đứa con trai.. đến đời anh ta cũng vậy, khó khăn lắm mới đậu được thai.. anh ta tin tưởng rằng đứa con này chính là món quà của Phật trời ban cho nên rất siêng năng đi lễ chùa, cúng bái, làm việc thiện để cảm tạ..
thế nhưng rồi việc mang thai của vợ anh ta.. lại chẳng dễ dàng gì.. người vợ thường xuyên gặp phải những chuyện dị thường.. rõ ràng vừa uống nước lạnh, vào đến cổ họng lại thành nước nóng, nóng đến phồng rộp cả lưỡi.. đi trên đường bằng phẳng vẫn bị vấp như có ai bắt chân.. suýt sảy thai gần chục lần..
khiến cả nhà họ đều lo lắng, chăm bẵm cho 2 mẹ con từng chút một, để tránh nảy sinh bất trắc..
kỳ công đến vậy cũng không tránh khỏi số mệnh.. một ngày nọ, người vợ rơi xuống sông.. khi được cứu lên bờ, bào thai đã không còn nữa.. lúc tỉnh lại, người vợ cứ khăng khăng đã bị một đứa trẻ kỳ dị dắt ra sông rồi xô xuống nước..
đứa trẻ này..
chính là Kumanthong nữ thí chủ mang đến..”
——
“Ý thầy là nó đã hại vợ anh ta sảy thai..? nhưng vì sao vậy thầy..? con vẫn chưa hiểu..”
“Ta nhớ khi đó có một người phụ nữ đến tìm anh ta.. sau đó, đã bỏ ra một số tiền rất lớn.. để đặt làm phép Đen, chuyển hóa thai nhi đã mất của cô ta thành một Quỷ nhi hại người thực thụ..
nhưng để làm được làm điều đó, đòi hỏi phải tách linh hồn đứa trẻ kia ra thành 2 phần Thiện-Ác riêng biệt..
Ta đã cản, nhưng..
Kumanthong cháu đang giữ là phần Thiện của thai nhi đó, còn phần Ác người phụ nữ kia đã mang đi..”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!