KUMANTHONG
Chương 14(kết)
“Vì lí do đó mà mẹ Khôi.. 5 lần 7 lượt cố đẩy anh ta vào trại tâm thần.. nơi bà ta có cổ phần lớn nhất, nắm trong tay quyền sinh sát, để giam lỏng con trai mình.. tránh xa người khác.. sợ bị phát hiện..”, tôi tiếp lời.
“Sai khiến Kumanthong Ác đi hại người và hợp thức hóa những cái chết đó bằng những căn bệnh lạ hiếm gặp.. đối với một bác sĩ giỏi như bà ta là việc quá dễ dàng..”
“Đăng Khôi mắc chứng tâm thần phân liệt, mang tính cách kép thì ra là do bên trong còn tồn tại một linh hồn khác.. một xác, 2 linh hồn, hèn chi thân thể Khôi gầy gò, xanh xao đến vậy.. nhưng mẹ Khôi sao lại muốn hại những người đó..? có lí do gì không..? hay chỉ là lựa chọn ngẫu nhiên thôi..?”
“Tôi nghĩ đó không phải việc ngẫu nhiên.. thay vì hại nhiều người tập trung vào một chỗ như thế, sẽ rất dễ gây chú ý của dư luận và điều tra.. người thông minh như bà ta có thể phân bố nạn nhân theo diện rộng để tránh bị nghi ngờ hay phát hiện.. chắc chắn phải có uẩn khúc gì đó..”
——
“Thưa thầy.. Kumanthong Ác kia có cần phải ăn linh hồn để duy trì sự sống không..?”, tôi hỏi.
“Nó phải trú bên trong một thể xác cùng chung huyết thống.. trong trường hợp này, nó đang dùng máu huyết của em trai mình để sống và tồn tại ở phàm trần như một con người thực sự..
nhưng việc 2 linh hồn cùng chung sống trong một thể xác, sẽ khiến cơ thể không đủ sức chịu đựng..
bắt buộc nó phải hấp thụ những linh hồn khác, làm chất dinh dưỡng phụ, nuôi sống mình..
việc quan trọng nhất, nó vốn là Kumanthong được tạo ra từ phần Ác của thai nhi kia.. thế nên, một khi nó đã tích đủ tinh lực từ việc hấp thụ những linh hồn khác.. nó sẽ chiếm trọn thể xác mà nó đang trú ngụ.. nhốt em trai mình dưới đáy vực sâu thăm thẳm.. ở nơi đó, chỉ có bóng đêm và lạnh giá.. vĩnh viễn không thể trở về, không thể siêu sinh.. rơi ra khỏi vòng luân hồi.. không già không chết.. bị giam cầm.. mãi mãi..”
——
Đại Phong lo lắng: “chắc chắn mẹ Khôi không hề hay biết việc chiếm xác này.. giờ có cách gì để cứu Khôi không, mong thầy chỉ cách cho con..”
“Kumanthong Thiện này, chắc chắn không phải tự nhiên mà đến với nữ thí chủ.. cơ duyên này là do nó tạo ra, chính nó đã hướng nữ thí chủ đến đây..
mong muốn nhờ vào sự giúp đỡ của nữ thí chủ, ngăn chặn những hành vi hại người tàn ác của Kumanthong Ác, nhưng rất tiếc.. nó lại không đủ lực..
nó cũng là một phần của thai nhi, cũng là con trai của người phụ nữ kia.. nên theo lẽ tự nhiên, nó cũng rất muốn quay về để gặp lại mẹ mình.. và mong cầu tình yêu thương từ bà ta..
cần phải hợp thể Thiện-Ác rồi giải phong ấn, cho nó siêu sinh trả Nghiệp..
Ta tin, dù là ma hay quỷ thì trước đây cũng từng là người.. nhân chi sơ, tính bổn thiện.. quay đầu là bờ..”
——
“Hoá ra.. bấy lâu nay, cháu đã hiểu lầm nó.. nhờ nó trầy da tróc vảy bảo vệ, cháu mới không bị Kumanthong Ác kia làm hại.. mới có thể giữ được cái mạng đến tận giờ này..”
Tôi sụt sịt, nhìn vào bé Kumanthong trên tay, nói: “chị sẽ tìm mọi cách giúp em hợp thể trả nghiệp và gặp lại mẹ..”
—-
Chúng tôi tức tốc đặt vé quay về, hẹn gặp riêng mẹ Khôi ngay hôm sau.
Ban đầu, bà định bỏ về..
nhưng khi nghe Đại Phong nói, cứ để Kumanthong Ác kia tiếp tục hại người, khi đủ mạnh nó sẽ chiếm lấy xác và nhốt Khôi vào trong bóng tối mãi mãi không thể luân hồi. Bà ta mới khựng lại, thẫn thờ ngồi xuống ghế sofa.
Trải qua những giây phút thất thần, bà đột nhiên bật khóc, kể cho tôi và Đại Phong nghe về việc.. vì sao bà sinh non và dọn đi khỏi chung cư dạo đó.
——
“Bọn chúng ghen ghét cô giỏi giang.. đố kị với cuộc sống hạnh phúc mà cô có.. khi cô mang thai, bọn rảnh rỗi đó.. không ngớt lời bàn ra tán vào, nói rằng bào thai cô đang mang.. không phải con của chồng cô.. nghe một lần không tin, nghe mãi rồi cũng dần thấy có lý.. chồng cô không nói gì, nhưng ngày càng tỏ ra hờ hững, lạnh nhạt..
những bữa cơm gia đình nguội ngắt, chỉ có cô mỏi mắt, gục lên gục xuống bên bàn ăn đợi chồng về..
công việc áp lực, đau buồn vì cuộc sống vợ chồng đang hạnh phúc, khi không lại bị ảnh hưởng bởi miệng lưỡi thiên hạ.. cô không chịu đựng nổi, nên đã sinh non..
Hải Đăng không sống nổi vì quá yếu ớt, khiến cô đau đớn thấu tận tâm can.. nhà chồng khi đó.. chẳng những không thấy thương tâm, còn lời ra tiếng vào, chia rẽ vợ chồng cô.. xúi bẩy bỏ vợ..”
——
Nói đến đây, khuôn mặt mẹ Khôi liền biến sắc, bừng bừng lửa hận:
“thế nên, cô và Hải Đăng đã trả thù tất cả bọn chúng.. từ những người trong họ tộc bên chồng.. cho đến những kẻ gây thị phi, sóng gió sinh sống ở chung cư đó.. chính chúng đã hại chết con trai cô..
không những bọn chúng, mà con cháu chúng.. tất cả đều phải chết hết.. dâng hiến những linh hồn xấu xa đó, đem tế cho Hải Đăng.. giúp nó duy trì sự sống.. đó cũng chỉ là Nhân-Quả báo ứng.. có gì sai chứ..?
làm vậy, cô cũng sẽ có cả Hải Đăng và Đăng Khôi, không phải mất đi đứa nào cả..”
——
“Hải Đăng của cô chỉ còn lại phần lạnh lùng, ác độc.. phần thiện hoàn toàn mất đi khiến nó không thể nhận thức được đâu là tình cảm gia đình, đâu là cha mẹ, anh em nữa.. càng không nghĩ việc nó chiếm trọn xác em trai mình để sống lại.. là sai trái..
cộng với việc nó đã tiếp tay cho cô trả thù bấy lâu nay, đã hại biết bao nhiêu người, ăn biết bao nhiêu oán linh.. khiến nó ngày một mạnh hơn, tính mạng Đăng Khôi đang trong tình thế nguy hiểm.. ngàn cân treo sợi tóc..
một khi nó trở thành Ác ma..
sẽ không còn kịp nữa đâu..
cô nghĩ kĩ lại đi, đã đến lúc phải buông tay rồi..”
——
Mẹ Khôi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào lời chúng tôi nói, nên không phản ứng gì. Tôi thấy vậy, liền hỏi: “có một đứa trẻ, rất muốn gặp cô.. cô có muốn gặp nó không..?”
Trước ánh mắt khó hiểu của mẹ Khôi, tôi lấy Kumanthong trong túi xách ra, đặt lên bàn: “cô chạm 2 tay lên đây.. nâng nó lên, ôm vào lòng.. rồi nhắm mắt lại.. cảm nhận thử xem.. có nhận ra đây là ai không..”
——
Phân vân một chút, mẹ Khôi cũng làm theo.
Thận trọng đặt từng bàn tay một lên Kumanthong, làm đúng theo lời tôi hướng dẫn.
Không biết bà đã nhìn thấy những gì mà ngay khi mắt đang nhắm, nước mắt nước mũi vẫn cứ thi nhau tuôn ra.
Riêng tôi, ngồi nhìn mẹ Khôi, lại nghĩ đến cảnh bé Kumanthong kia, sau bao khổ công chờ đợi, cuối cùng cũng đã tìm thấy mẹ.. cũng đã được mẹ ôm vào lòng.. có thể cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay nâng niu của mẹ.. khiến cho bao tủi hờn, thương nhớ trong lòng bỗng chốc vỡ òa ra.
Làm tôi cũng bất giác rơi nước mắt theo tự lúc nào không biết, tôi nhủ thầm: “chắc em ấy đang hạnh phúc lắm..”
——
Một lúc sau, mẹ Khôi mở mắt ra, cảm xúc vẫn còn dâng tràn, khiến lời nói của bà, cứ vừa ra thoát ra đến miệng, lại nghẹn ngào ngưng bặt.
Cố gắng lắm, mới nói được với chúng tôi câu cảm ơn. Bà nắm chặt lấy 2 bàn tay tôi, đôi mắt sưng đỏ, run giọng, hứa: “cô sẽ nghe lời 2 cháu.. hợp thể cho nó đi siêu sinh, trả nghiệp.. cô cũng sẽ cố gắng làm việc thiện tích thêm công đức..”
Nói rồi, ôm chặt lấy Kumanthong trong lòng, khóc ròng: “Hải Đăng.. mẹ sai rồi, con tha thứ cho mẹ.. về với mẹ và em.. nha con..”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!