Phu nhân hiền lành của ác ma tướng quân - Ngoại Truyện phần 1:Tề Gia Bảo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Phu nhân hiền lành của ác ma tướng quân


Ngoại Truyện phần 1:Tề Gia Bảo


Khoảng độ chừng 1 năm sau đó, tại Tề gia bỗng dưng xuất hiện một nam nhân trẻ tuổi, khí thế ngút trời lại mạnh mẽ, khi Quản gia nhìn thấy vị nam nhân này ông liền bất ngờ cùng vui mừng mà lên tiếng:

“Nhị thiếu gia! Người về rồi sao?”

“Quản gia! Lâu rồi không gặp! Đại huynh của ta đâu? “- tên nam nhân ấy so với Tề Gia Minh cũng không khác là bao khi hắn ta cũng lạnh nhạt vô cùng

“Tướng Quân đang ở phía sau vườn cùng với Thiếu Phu Nhân ạ!”

“Là người mang tên Thiên Bối ấy à? “- dường như nam nhân này trước khi bước vào đây thì cũng đã biết rõ mọi chuyện cả rồi, chàng ta nhíu mày hỏi Quản gia, nghe vậy ông chỉ mỉm cười gật đầu một cái, sau đó để lại nhị thiếu gia của mình ở đại sảnh, bản thân vào trong tìm Tề Gia Minh.

Chỉ còn một mình ở ngoài, nam nhân ấy chỉ lười nhát suy nghĩ:

“Một nữ nhân mà làm điên đảo tâm can của cả hai tên nam nhân máu lạnh thì có thể có bộ dạng nhu mì như thế nào chứ? Cùng lắm thì chỉ là dựa hơi vào Hoàng Hậu nương nương mà thôi, thanh cao ở đâu? “- đúng lúc này Bạch Thiên Bối nàng vừa bước ra đại sảnh thì bất ngờ nhìn thấy nam nhân ấy liền đi sang hỏi:

“Ngươi là ai vậy? Trước giờ ta chưa từng thấy ngươi! “- nữ nhân ấy không hề sợ hãi nhìn hắn

“Vậy ngươi là ai? Ta chính là Tề Gia Bảo, nhị đệ của Tề Gia Minh, nhị thiếu gia của Tề gia! “- Gia Bảo lạnh lùng nhìn nàng rồi sau đó phát hiện ra cách ăn mặc của nàng rất quyền quý, chỉ có thể chính là Bạch Thiên Bối mà chàng chưa thấy mặt bao giờ nên trong lòng liền có chút ác cảm không tốt với nàng, chỉ cần nghĩ đến Chu Thiên đang phải canh giữ ở nơi biên cương không được đoàn tụ gia đình, Kim Giai Nhân mất mạng trên đất người cũng không thể quay về Dương Quốc thì trong lòng chàng có bao nhiêu oán trách ghét bỏ đều đưa hết sang người của Bạch Thiên Bối

“À thì ra là nhị đệ sao? Ta là Thiên Bối, chính là nương tử của Gia Minh, nếu chàng ấy biết đệ về tìm chàng ấy, nhất định chàng ấy sẽ vui lắm! “- Thiên Bối vui đến mức quên mất bản thân mình có vai vế thế nào với Gia Bảo mà vô tình nắm tay chàng ta, mỉm cười vui vẻ rồi muốn chạy vào trong thông báo cho Tề Gia Minh, trong một giây phút ngắn ngủi ấy, Tề Gia Bảo đã vô tình có một cảm giác khác biệt với vị tẩu tử mà chính chàng đã đánh giá là không đàng hoàng gì đó. Nhưng đó cũng chỉ là phút rung động ngắn ngủi, đối với sự ghét bỏ của bản thân dành cho Bạch Thiên Bối, Tề Gia Bảo không hề để ý đến phút rung động ngắn ngủi đó làm gì. Đúng lúc này Tề Gia MInh vừa nghe Quản gia cùng Bạch Thiên Bối thông báo thì liền vui vẻ đi ra đại sảnh, trên tay vẫn còn bồng Thiên Nguyệt chưa đưa lại cho Thiên Bối:

“Bảo Bảo, cuối cùng đệ cũng về rồi! “- nói đến đây Tề Gia Minh mới đưa Thiên Nguyệt lại cho mẫu thân của con bé còn bản thân thì chạy đến ôm chầm lấy Tề Gia Bảo

“Đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Bây giờ mà vẫn gọi ta bằng cái cách gọi thân mật đó được hay sao? “- Tề Gia Bảo đột nhiên xấu hổ vô cùng, bản thân thẳng thắng nói ra còn vô tình liếc thấy Thiên Bối cùng con của mình vẫn đang mỉm cười nhìn hắn thì hắn lại càng xấu hổ hơn nữa

“Ây, có sao đâu chứ? Bây giờ đệ còn chứ thành thân, chưa có nương tử thì vẫn là nhỏ bé mà thôi, ngại ngùng làm gì cơ chứ? “- Tề Gia Minh đột nhiên nhớ đến việc Tề Gia Bảo vẫn chưa thành thân liền nhắc khéo một cái, bản thân trong lòng tính toán cũng cảm thấy Tề Gia Bảo thật sự cần nhanh chóng cưới vợ sinh con là vừa

“Hừ, ta đường đường là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, hà cớ chi phải có thêm một nữ nhân phiền phức suốt ngày lo lắng chăm sóc cho ta còn phải có thêm một đám trẻ con quậy phá, ồn ào, thật chẳng có gì tốt! “- Tề Gia Bảo lúc này mới vừa nói vừa đẩy nhẹ Tề Gia Minh ra

“Nhị đệ nói như vậy cũng không hoàn toàn là đúng, có được một nữ nhân bên cạnh chăm sóc cho mình những lúc bệnh tật là cần thiết, có thêm con cái bên cạnh thì sẽ thêm hạnh phúc, như vậy không phải rất tốt sao? “- Bạch Thiên Bối vui vẻ lên tiếng nhưng thật ra trong lòng lại có chút buồn bực, đúng là có con thì thật hạnh phúc nhưng nó sẽ càng hạnh phúc hơn nếu được ở gần con a, Tề Gia Hoàng của nàng đã bị phụ thân của nó tống đi học thầy ở tận trên Trúc Sơn nào đó mất rồi

“Ta cũng không quan tâm, dù sao lần này ta quay về đây cũng không phải là để đề cập đến việc này, ta chỉ là muốn đến thăm mọi người trước khi ta đi mà thôi!”

“Đệ đi đâu?”

“Ta đã được Hoàng Hậu nương nương tín nhiệm, chừng 10 ngày nữa ta sẽ cùng với đội quân của Thật Vương Gia xuất cung di chuyển đến phía Tây giáp Đông Triều để xử lí những việc ở đó, hiện tại Đông Triều đã cấu kết với đồng bọn của các Vương Gia muốn tranh ngai đoạt vị, lật đổ Dương Quốc, Hoàng Thượng mới đăng cơ không lâu nên vẫn còn nhiều việc cần phải giải quyết bởi vậy nên ta và Thật Vương Gia đã được ưu ái nhận lấy nhiệm vụ lần này!”

“Được, ta chúc đệ sẽ thành công, diệt bỏ tất cả đám người tham lam đó!”

“Ừm!”

“Thôi, cũng đã đến giờ ăn rồi, đệ mau dọn đồ của mình rồi đi ăn cơm với mọi người nhé!”

“Được! “- sau đó tất cả mọi người đều vào ăn cơm, cả các nô tài thân cận lâu năm tại phủ cũng được ngồi chung, không khí vô cùng vui tươi, bên cạnh đó nhờ những gì biết được trong bữa ăn về tình cảm của Tề Gia Minh và Bạch Thiên Bối cũng như nhiều chuyện xảy ra trong phủ Tề mà Tề Gia Bảo đã dần hết ác cảm với Thiên Bối, chàng ta trong lòng còn nghĩ đến chuyện thành thân lúc nãy nên liền quyết định rằng sau này Tề Gia Bảo chàng lấy vợ sẽ dựa theo Bạch Thiên Bối mà chọn…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN