Bản hòa tấu hôn nhân - Chương 33 + 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Bản hòa tấu hôn nhân


Chương 33 + 34


Dây đồng hồ này chẳng phải thuộc nhãn hiệu đắt tiền nhưng nhìn ra được là cô ấy đã bỏ công lựa chọn . Trong hộp còn để một tờ giấy nhỏ viết “Sinh nhật vui vẻ”.

Không có ký tên nhưng đảm bảo là Đinh Mông, anh nhận ra nét chữ của cô ấy.

Nhiều năm qua, nét chữ của Đinh Mông so với lúc còn đi học cũng không thay đổi gì mấy, nhưng nhìn kỹ một chút thì bây giờ chữ viết có hơi xấu hơn.

Kiều Dĩ Thần vui vẻ cầm chiếc hộp để lên bàn, sau đó click chuột mở pass máy tính phát hiện Đinh Mông đang online QQ.

Anh gửi một tin nhắn đi qua.

Kiều Dĩ Thần: “Cậu đưa mình cái dây đồng hồ không hợp với đồng hồ một chút nào.”

Rất nhanh, anh nhận được tin nhắn trả lời của Đinh Mông.

Mông Mông Đát: “Vậy trả quà lại cho mình, mình đi tìm sợi dây thừng tặng cho cậu ( ´ ▽ ` )ノ “

Kiều Dĩ Thần: “Đưa dây thừng làm gì?”

Mông Mông Đát: “Bởi vì cậu đáng ăn đòn o(^▽^)o “

Kiều Dĩ Thần: “…”

Anh nhìn màn hình máy tính cười một chút, lại nhập một hàng chữ: “Tuy rằng cái dây đồng hồ của cậu không hợp với đồng hồ của mình, nhưng nể tình cậu đã bỏ tấm lòng ra lựa chọn, mình miễn cưỡng nhận vậy.”

Lần này Đinh Mông không có trả lời, hơn nữa đèn avatar cũng tắt , Kiều Dĩ Thần có chút không yên lòng, cô thật sự đi tìm dây thừng sao?

Anh đứng dậy khỏi ghế đi khóa trái cửa. :v

Sinh nhật vui vẻ trôi qua vẫn phải khẩn cấp diễn tập, Kiều Dĩ Thần đã lên lịch hẹn đặt hết các phòng thu âm có sẵn, anh đặt hơn phân nửa tinh lực vào buổi biểu diễn, còn lại hơn một nửa dùng viết ca khúc mới cho Đinh Mông.

Hôm nay Đinh Mông diễn tập xong lại đến trung tâm huấn luyện lên lớp, gần tới giờ tan học, một nhân viên công tác đến tìm cô nói Kiều Dĩ Thần hẹn cô đến văn phòng của anh.

Gần đây cô cũng thường xuyên đến văn phòng Kiều Dĩ Thần, ừ không sai, chính là đi cọ ghế sofa, nhưng mà với tính cách ông cụ của anh khẳng định không phải kêu cô đi ngủ hoặc là ăn gì đó .

Đinh Mông đoán một hồi, cuối cùng có chút chờ mong, có phải ca khúc mới cho cô đã hoàn thành?

Cô gõ cửa rồi đi vào. Kiều Dĩ Thần đang ngồi một mình ở văn phòng, anh đang chăm chú nhìn tài liệu trên tay , khi thấy Đinh Mông tiến vào, anh liền đưa tài liệu trên tay qua cho cô : “Tôi đã viết xong ca khúc mới cho em, xem thử đi.”

Đinh Mông kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thật sự là bài hát cho cô! Cô rốt cục cũng có bài hát của mình, nếu tiếp tục đợi nữa chắc tóc của cô sẽ bạc như bạch phát ma nữ !

Cô cầm lấy tài liệu từ tay Kiều Dĩ Thần, nhìn thoáng qua tên bài hát, .

Ồ ô ô, tên tiếng Anh nghe rất oách. Đinh Mông nhìn tiếp, đi học được vài tháng, cô đã có thể đọc hiểu nhạc phổ, chẳng qua càng xem sắc mặt cô càng trắng. Cuối cùng, cô ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Dĩ Thần: “Anh thật sự để em hát cái này?”

Tuy rằng sớm biết Kiều Dĩ Thần viết ca khúc đều rất khó hát, nhưng mà bài này cũng quá khó hát đi, cô còn là lính mới nữa, anh không thể nhẹ tay một chút đối với cô sao!

Bài hát này có độ rộng quãng âm vực rất lớn, phía trước hai đoạn âm vực cực thấp, nhưng lại không phải loại chỉ thấp một hai âm liền lên cao mà là thấp từ đầu đến cuối, chỗ phần điệp khúc lại đột nhiên lên cao hai quãng tám, hơn nữa vẫn tiếp tục lên cao, ca khúc này đòi hỏi ca sĩ phải có đủ hơi để chuyển đột ngột từ tông trầm sang tông cao.

Kiều Dĩ Thần nhướn mày nhìn cô: “Sao vậy, có chỗ nào không hài lòng sao?”

Đinh Mông cười nói: “Viết rất hay, điểm bất mãn duy nhất đó là quá khó hát.”

Kiều Dĩ Thần không để ý nói : “Bình thường thôi, so với khó hơn một chút, em có thể hát được .”

Đinh Mông: “…”

Vì sao lúc này anh đột nhiên có lòng tin với cô như vậy chứ!

Cô nuốt nước miếng một cái, nói với anh: “Tông cao thì còn hát được, nhưng mà phần tông trầm như vậy, em không chắc có thể hát nổi.”

Kiều Dĩ Thần nói: “Tôi giúp em luyện tập lâu như vậy, tôi hiểu khả năng của em còn hơn em nữa. Âm vực của em rất rộng, không chỉ có thể hát tông cao, cũng có thể hát tông trầm, nếu muốn so xem ai có thể hát thang âm nhiều hơn thì Tư Mã Tiêu Tiêu cũng không bằng em.” ( ta có thù với âm nhạc nên mù tịt phần lý thuyết bên thanh nhạc, đành trông cậy beta-er sửa cho đúng nhạc lý)

Đinh Mông: “…”

Không thể bị anh mê hoặc! Bây giờ thì miệng ngọt như vậy khen cô, chính là muốn lừa cô hát bài hát này thôi! Đến khi vào phòng thu âm, hát sai một nốt sẽ bị anh mắng cho nhục luôn!

Đinh Mông quyết định bảo trì im lặng.

Kiều Dĩ Thần bèn lấy chức quyền ra đè bẹp cô: “Tóm lại tôi chỉ viết duy nhất bài này, em không hát cũng phải hát.”

Đinh Mông: “…”

Nói thật, với tiêu chuẩn của Kiều Dĩ Thần, nếu như hát bài này thật tốt, chắc chắn cô sẽ được khán giả đón nhận nồng nhiệt, vấn đề là phải có vế đầu “nếu hát thật tốt” trước đã.

“Bài hát này, một là cần sức bật, hai là phải biết lấy hơi để hát luyến giai điệu, hai điểm này là bài học em đã được tập luyện trong lúc huấn luyện, bài hát này coi như bài thi kiểm tra xem em tiếp thu tới đâu.” Kiều Dĩ Thần ngước mắt nhìn cô, “Đừng nói là đến lòng can đảm để hát em cũng không có đấy chứ?”

Đinh Mông: “…”

Lại dùng phép khích tướng, đồ đáng ghét, biết rõ cô dễ bị dụ .

Cô nắm lấy tập nhạc nghiêm túc nói: “Em sẽ cố hết sức để hát .”

“Ưm.” Kiều Dĩ Thần tùy ý gật đầu, “Tôi muốn nghe được đê âm trầm thấp mê người và cao âm trong trẻo động lòng người, thanh âm chất lượng cao yêu cầu thấp nhất em phải có.”

Đinh Mông: “…”

Dạ biết thưa chế tác đại nhân.

“Cho em thời gian ba ngày học cách hát bài này, ba ngày sau vào phòng thu.”

Đinh Mông định nói ba ngày nhanh quá , nhưng nghĩ đến buổi biểu diễn cũng sắp bắt đầu, mỗi ngày cô đều phải diễn tập, phần lớn thời gian đều bị chiếm mất. Lại nghĩ tới hai hôm nữa của Đường Thi Nhiên sắp phát hành , cô khẽ cắn môi đáp ứng: “Em biết, em sẽ tận dụng hết thời gian rảnh, cam đoan trong vòng 3 ngày học được.”

Ba ngày kế tiếp quả thực là địa ngục, Đinh Mông đến thời gian thở dốc cũng không có, mỗi ngày ngoại trừ ca hát chính là ca hát. Cô đã có thể hiểu được lý do Kiều Dĩ Thần dặn phải bảo vệ thanh quản, vì với cường độ dùng thanh quản như kiểu này, đừng nói ăn ớt, bình thường ngay cả một câu thừa cô cũng không muốn nói.

Cũng may ba ngày vất vả không có uổng phí, cô đã học xong bài hát .

Lần đầu tiên cùng Kiều Dĩ Thần thu âm, Đinh Mông vẫn có chút khẩn trương. Cô đeo headphone, nhìn thấy Kiều Dĩ Thần đứng bên ngoài tấm kính cách âm, chợt thấy cảm giác này thật có chút mới mẻ.

Tại trong phòng thu âm Kiều Dĩ Thần chính là Thượng Đế, tất cả đều do anh quyết định.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Tiếng nói của Kiều Dĩ Thần xuyên qua headphone truyền tới, loại ảo giác phảng phất nói nhỏ ở bên tai này làm cho Đinh Mông sửng sốt một chút.

“Chuẩn bị xong chưa?” Kiều Dĩ Thần lại hỏi một lần.

Đinh Mông rất nhanh lấy lại tinh thần, gật gật đầu: “Xong rồi.”

“Bắt đầu.” Kiều Dĩ Thần dứt lời, nhạc dạo vang lên.

Đinh Mông cũng chậm rãi tiến vào cảm xúc: “Một căn phòng trống, chỉ có ánh trăng cùng tôi làm bạn. Trong màn đêm cô quạnh, vươn cánh tay, từ khe hở nhìn trời đầy sao lấp lánh. Khi nào anh mới có thể nhận ra…”

“Ngừng.” Đinh Mông lần đầu tiên bị Kiều Dĩ Thần đánh gãy, “Tôi đã nói , thanh âm chất lượng cao là yêu cầu thấp nhất, nhưng mà bây giờ ngay cả yêu cầu thấp nhất em cũng không thể đạt tới.”

Đinh Mông: “…”

Ừ, cô cũng lường trước cảnh này rồi .

“Còn nữa, dựa theo nhạc phổ, đừng tùy tiện thăng nốt.”

Đinh Mông: “…”

Nốt thấp như vậy cô thật sự hát không được!

“Làm lại.” Kiều Dĩ Thần nói xong, nhìn cô một cái, “Nếu vẫn như vậy, tôi sẽ bắt em hát từng câu từng câu tới khi nào hát đúng yêu cầu thì thôi.”

Đinh Mông: “…”

Bắt đầu hát lại, Đinh Mông vẫn bị Kiều Dĩ Thần ngưng lại ngay đoạn ban nãy. Thật ra cô thật sự rất bội phục Kiều Dĩ Thần, mỗi lần bảo ngừng, anh đều chỉ ra những khuyết điểm khác nhau, một giờ thu âm, chưa bao giờ anh nhắc lại lỗi trùng lặp của lần trước .

Đảo mắt đã muốn đến thời gian ăn cơm, nhưng mà việc thu âm không tiến triển chút nào.

“Hôm nay cứ như vậy, mọi người đi ăn cơm đi.”

May mà Kiều Dĩ Thần khó tính nhưng còn không đến mức vô nhân đạo, không thu xong không cho ăn cơm. Nhân viên công tác tốp năm tốp ba kết bạn đi ăn cơm, Đinh Mông tháo headphone xuống, từ trong phòng thu âm đi ra.

Kiều Dĩ Thần còn chưa đi, anh tắt các thiết bị, nhìn cô một cái: “Đi thôi, cùng đi ăn cơm.”

Đinh Mông có chút khóc không ra nước mắt, cô cho rằng rốt cuộc cũng được tự do, không nghĩ tới ở trên bàn cơm còn phải tiếp tục đối mặt với chế tác Kiều đại nhân.

Hai người cùng đi căn tin, bởi vì hôm nay bọn họ thu âm, cho nên không ai tò mò vì sao hai người bọn họ lại cùng nhau xuất hiện. Kiều Dĩ Thần chọn hai phần cơm, cùng Đinh Mông tìm bàn trống để ngồi.

Đinh Mông thức thời gắp một đũa đồ ăn vào trong bát Kiều Dĩ Thần: “Thịt thái sợi xào tỏi mà anh thích nhất!”

Kiều Dĩ Thần ngước mắt liếc nhìn cô: “Đừng nghĩ lấy lòng tôi, ở trong phòng thu âm tôi sẽ không nương tay.”

Đinh Mông nhăn mũi, đưa đũa qua kẹp thịt thái sợi xào tỏi mình vừa bỏ vào: “Vậy trả lại đây cho em.”

Kiều Dĩ Thần dùng chiếc đũa ngăn chặn đũa của cô: “Trong bát của tôi chính là của tôi.”

Đinh Mông: “…”

“Làm người không thể trơ trẽn như vậy.” Cô tận tình khuyên bảo.

Kiều Dĩ Thần đối với cô cười một chút: “Trong công ty này, người càng trơ trẽn, chức vị càng cao.”

Đinh Mông: “…”

Mẹ ơi, cô có phải hay không đã lỡ bán thân cho công ty kỳ quái?

“Với lại, anh thích nhất không phải thịt thái sợi xào tỏi.”

Đinh Mông nghi ngờ chớp chớp mắt, làm sao có thể, cô cùng anh sinh hoạt lâu như vậy, anh thích ăn nhất rõ ràng chính là thịt thái sợi xào tỏi nha. Cô ngước mắt nhìn về phía anh: “Vậy anh thích nhất là cái gì?”

Kiều Dĩ Thần cười nhìn nhìn cô, cũng chớp chớp mắt, không nói chuyện.

Đinh Mông bĩu môi, hứ, cố làm ra vẻ huyền bí, làm màu.

Hai người đều im lặng ăn cơm. Bàn bên cạnh có hai nữ đồng nghiệp đang trò chuyện về bản solo mới của Đường Thi Nhiên.

“Cậu đã nghe chưa? Ngày hôm qua vừa ra mắt đã đứng đầu bảng xếp hạng trên Weibo, thứ hạng trong bảng danh sách cũng thăng lên rất nhanh.”

“Wow, nghe rồi, phong cách so với khi Đường Thi Nhiên thi đấu chênh lệch thật lớn, tớ luôn cảm thấy cô ta hát thể loại nhạc này sẽ không phát huy được thực lực.”

“Người ta tự nguyện, hát thể loại này dễ nổi tiếng hơn.”

Đinh Mông vừa ăn cơm vừa vểnh tai hóng chuyện, bọn họ nói không sai, tuy rằng bị Kiều Dĩ Thần chê là nhạc thị trường, nhưng thể loại này lại rất dễ nổi, đặc biệt dễ ngâm nga hát theo, trên cơ bản nghe một lần liền có thể thuộc lòng.

Kiều Dĩ Thần đột nhiên mở miệng nói: “Đừng quan tâm chuyện người khác, tuy tôi thưởng thức giọng của Đường Thi Nhiên, nhưng tôi không tán thành thái độ đối đãi âm nhạc của cô ta. Cô ta không phải chân chính làm âm nhạc, cô ta chỉ là đang hưởng thụ cảm giác được fan tung hô”. Anh nói tới đây, ngẩng đầu nhìn về phía Đinh Mông, “Không nên gấp gáp, làm tốt việc của mình là đủ rồi.”

Đinh Mông liền bị mấy câu nói ngắn ngủi của anh an ủi rất nhiều. Cô nhìn anh, gật gật đầu: “Vâng, em đã biết !”
Chương trình gala những bài hát kinh điển dự kiến được tổ chức vào giữa tháng 9, các loại vé đều được bán hết từ một tháng trước.

Đến gần ngày biểu diễn, không những ca sĩ tham gia ngày càng đông mà vé chợ đen cũng ngày càng nhiều. Để tránh cho khán giả mua phải vé chợ đen, bên tổ chức không chỉ mỗi ngày thông báo trên weibo mà tại hôm biểu diễn cũng tăng cường bảo vệ và nhân viên giám sát.

Chương trình biểu diễn lần này cực kì hoành tráng, bởi vì số lượng vé có hạn nên bên tổ chức hợp tác cùng trang web trực tuyến, phát sóng trực tiếp chương trình trên internet, khán giả chỉ cần đăng kí thành viên VIP là có thể xem trực tiếp chương trình.

Thứ tự và thời gian biểu diễn các tiết mục đều được phát hết cho các ca sĩ, mở màn là Cố Tín, kết thúc là Mạc Trăn, Tư Mã Tiêu Tiêu được sắp xếp ở giữa, khi chương trình đã được một nửa thời lượng, đa số người xem bắt đầu thấy mệt thì Tư Mã Tiêu Tiêu xuất hiện, có thể khuấy động lại bầu không khí.

Khi Đinh Mông nhận được bảng thứ tự biểu diễn, tất nhiên là xem bản thân biểu diễn khi nào trước. Thật không may, cô được xếp ngay sau tiết mục của Tư Mã Tiêu Tiêu.

Cô tưởng đây là lúc bên tổ chức dự tính cho khán giả thời gian đi toilet mà.

Nếu bây giờ còn ở tuổi đi học, cô nhất định sẽ luẩn quẩn trong lòng, nhưng mà bây giờ đã trưởng thành, cô lại cảm thấy rất bình thản, tuy cảm thấy bản thân không được xem trọng, nhưng tựa như Giang Mạn nói, được biểu diễn tại chương trình này đã rất may mắn rồi. Dù sao cô là ca sĩ mới duy nhất được tham gia biểu diễn.

Kiều Dĩ Thần bảo cô xem lần biểu diễn này như một cơ hội để tích lũy kinh nghiệm, nhưng cô lại tin tưởng lời anh từng nói trước đây, nếu muốn có quyền lên tiếng, phải dùng tiếng hát của mình khiến mọi người nhớ đến tên mình.

Chỉ cần cô trình diễn xuất sắc bài “Hôm nay anh nói muốn chia tay”, nhất định sẽ có rất nhiều người nhớ đến cô.

Tiết mục mở màn khiến khán giả cực kì hài lòng, tiếng khán giả hoan hô nhiệt liệt khiến cô cảm thấy vô cùng khẩn trương. Chương trình gala với hàng vạn người xem, tất cả nghệ sĩ biểu diễn đều rất nổi tiếng, trong đó tất nhiên không thiếu thiên vương, thiên hậu, đã lâu không thấy, hồi hộp thế này, lo lắng bao trùm lên trái tim Đinh Mông.

Cô ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thấy bản thân trong gương đã chuẩn bị tốt, ý muốn làm cho bản thân bình tĩnh hơn. Lần này vì hát ca khúc của Nguyễn Linh Quân, trang phục của cô cũng nhuốm phong cách theo niên đại ấy, mặc váy dài cổ xưa và trang điểm làm cho cô cảm thấy như thời gian đang giao hòa.

Dù hít sâu mấy lần nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh được, tiếng người reo hò cứ văng vẳng bên tai cô.

Kiều Dĩ Thần đến xem Đinh Mông lần cuối trước khi biểu diễn, lại thấy cô ngồi lặng lẽ một mình. Anh cùng nhân viên công tác nói vài câu, liền hướng cô đi qua: “Thế nào, căng thẳng à?”

Đinh Mông ngước đôi mắt lên, nhìn anh từ trong gương. Trong lòng cô càng hồi hộp, trên mặt sẽ càng bình tĩnh, làm cách nào mà chỉ nhìn thoáng qua anh cũng biết cô đang căng thẳng? Đây là do ngồi cùng bàn sinh ra ăn ý sao?

Kiều Dĩ Thần thấy cô không trả lời, càng chắc chắn suy đoán của mình: “Đừng căng thẳng, tuy rằng bên ngoài có đến mấy vạn người, nhưng không có mấy người đến vì em đâu.”

Đinh Mông: “…”

Thật là cám ơn lời an ủi của anh, a ha ha.

Một nhân viên công tác chạy tới, có chút hoảng hốt nói với Kiều Dĩ Thần: “Tổng đạo diễn Kiều, Kenny còn chưa đến.”

Đinh Mông thuận thế nhìn qua, Kenny chính là người đệm guitar cho cô, nếu anh ta không đến, lát nữa cô phải làm sao?

Kiều Dĩ Thần nhíu nhíu mày, hỏi: “Gọi anh ta chưa?”

“Đã gọi rồi, anh ấy nói đang trên đường đến, tài xế tính đưa họ đi đường tắt, sẽ cố gắng đến sớm.”

“Ừ.” Kiều Dĩ Thần lên tiếng, cúi đầu nói với Đinh Mông, “Đừng lo lắng, nếu như đến lúc Tư Mã Tiêu Tiêu biểu diễn anh ta còn chưa đến, tôi sẽ sắp xếp lại tiết mục của em.”

“Ừ.” Đinh Mông gật đầu, Kiều Dĩ Thần liền cùng nhân viên rời đi.

Chẳng mấy chốc chương trình đã chính thức bắt đầu, bên ngoài tiếng khán giả reo hò đến đỉnh điểm, Đinh Mông biết là Cố Tín đã ra sân. Không khí Rock and Roll sôi động thổi quét toàn bộ hội trường, Cố Tín vừa cất lời đã khiến tất cả khản giả bùng nổ.

Cố Tín hát hai bài, một bài là ca khúc giúp anh nổi tiếng “Cuồng hưởng”, một bài khác là bài hát cực thịnh hành ở những năm 70 của ban nhạc Rock and Roll Bones.

Đinh Mông có chút đồng cảm với ca sĩ hát tiếp sau Cố Tín, vừa mở màn cảm xúc của người xem đã dâng trào như vậy, đến người thứ hai, chắc chắn sẽ có chênh lệch.

Sau khi kết thúc phần trình diễn, Cố Tín lùi về cánh gà trong tiếng hét chói tai của khán giả. Đến cuối chương trình, tất cả ca sĩ cùng hát một bài tạm biệt nên anh cũng không lập tức rời đi. Anh không quay lại phòng nghỉ của mình, mà đến phòng sinh hoạt chung.

Đinh Mông còn đang nhìn gương ngẩn người, Cố Tín cười một tiếng, đi lên gõ gõ cái bàn của cô: “Em đang bị sắc đẹp của chính mình mê hoặc sao?”

Cố Tín xuất hiện tại phòng chung gây ra chút xôn xao nho nhỏ, Đinh Mông tỉnh lại, vội vàng đứng lên: “Sao anh đến đây?”

Cố Tín cười nói: “Anh đến thăm em.”

Giọng nói của anh ta rất bình thường, nhưng vào tai những người xung quanh lại có vẻ mập mờ. Đinh Mông cũng có chút xấu hổ, Cố Tín đột nhiên tới gần cô, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Em không phải muốn nhìn hình xăm của anh sao? Ở đây nhiều người quá, đến phòng nghỉ của anh đi.”

Nghe thấy anh ta bảo mình cùng đi, Đinh Mông do dự một chút, thấy người chung quanh ánh mắt có vẻ ngày càng mập mờ, vì thế kéo váy dài lên, đi theo Cố Tín ra ngoài.

Phòng nghỉ riêng của Cố Tín cũng chỉ là một cái phòng nhỏ, nhưng bên trong có sô pha, so với phòng sinh hoạt chung điều kiện tốt hơn nhiều.

Anh rót hai ly nước ấm, đưa cho Đinh Mông một ly: “Em đang hồi hộp lắm đúng không?”

“Hả?” Đinh Mông bưng ly nước, tựa hồ có chút khó xử, sau đó nhìn thẳng anh nghiêm mặt nói, “Em tin tưởng nhân phẩm của anh!”

Cố Tín sửng sốt một chút, cốc nước đã đưa đến miệng lại thả trở về, thấp giọng cười lên: “Anh đang nói tiết mục của em, em nghĩ đi đâu thế?”

Đinh Mông: “…”

Lần đầu tiên cô phát hiện tư tưởng của mình lại phức tạp như vậy.

Cố Tín hai tay chống bàn, hơi cúi người xuống, nhìn cô đầy hứng thú: “Thì ra ở chung phòng với anh, sẽ làm em thấy hồi hộp?”

Đinh Mông: “…”

Thần linh ơi, có thể cho cô trở lại một phút trước không, cô xấu hổ muốn chết.

Cố Tín thấy lỗ tai cô ửng đỏ, cũng không đùa cô nữa: “Đừng sợ, xem khán giả như khoai tây thôi.”

Đinh Mông nhịn không được bật cười: “Anh thích ăn khoai tây lắm đúng không?”

Cố Tín lắc lắc đầu: “Trên Wiki viết anh thích ăn nhất là đậu hủ Ma Bà.”

“Còn thực tế là gì?”

“Trên thực tế…” Cố Tín nói tới đây, cố ý đè thấp giọng nói mê người của mình, nói: “Chỉ cần là do người mình thích làm, anh đều thích ăn.”

Đinh Mông: “…”

Trình độ này, đúng là không cùng level với Kiều Dĩ Thần. Khó trách một người là nam thần, một người chỉ là Chó con.

Cố Tín nhích xa Đinh Mông một chút, hơi cúi đầu nhìn cô: “Muốn xem hình xăm của anh nữa không?”

Đinh Mông dũng cảm gật đầu: “Muốn.” Lần trước không xem được, cô còn lên mạng tìm cả buổi, quả nhiên tìm được ảnh có lộ hình xăm của Cố Tín, nhưng hình ảnh là 2D, không đã bằng xem trực tiếp!

Cố Tín nhìn cô cười một chút, sau đó đưa tay cởi áo ra.

Đinh Mông: “…”

Cố Tín thích mặc một lớp, cho nên hiện tại… Nửa người trên hoàn toàn trần trụi.

Đinh Mông sợ ngây người, cô không biết có phải ai hát Rock cũng thoáng như vậy không, tóm lại cô nhìn thấy cơ bụng sáu múi và hình xăm kéo dài từ hông đến lưng.

Vị trí quan trọng hơn cô ngại không dám nhìn, lúc này cô cảm thấy khâm phục bản thân quá, tại hoàn cảnh kích thích thị giác như vậy mà cô có thể kiên cường không ngất xỉu.

Trở lại năm phút trước.

Kiều Dĩ Thần đến phòng sinh hoạt chung nhưng không nhìn thấy Đinh Mông đâu. Anh hỏi thử nhân viên công tác, nào ngờ người ấy ngượng ngùng nói với anh: “Cố Tín gọi cô ấy vào phòng nghỉ rồi, không khí giữa hai người đó mờ ám lắm nha, tôi ở ngoài xem còn đỏ cả mặt. Mấy hôm trước tôi còn thấy Cố Tín chia sẻ Weibo của Đinh Mông, hai người đó đang hẹn hò phải không?”

Nói cái [ bíp ——]!

Kiều Dĩ Thần nhịn không được chửi thề trong bụng. Anh không nói gì mà xoay người đi ngay. Trên đường đến phòng nghỉ của Cố Tín, anh cố nhớ lại các chuyện xấu của Cố Tín.

Cố Tín ra mắt đã nhiều năm nhưng chỉ có tin đánh nhau tại quán bar, ngoài ra không có tin đồn xấu nào khác. Tin xấu của anh ta ít đến đáng thương.

Vậy anh ta chú ý Đinh Mông, là do thích cô ấy thật?

Kiều Dĩ Thần khẽ nhíu mày, bước chân ngày càng nhanh. Đến cửa phòng Cố Tín thì anh cũng không gõ cửa mà tự xoay nắm đấm cửa.

Cửa! Bị! Khóa! Rồi!

Kiều Dĩ Thần hít sâu một hơi, khẽ nhếch mép.

Được lắm, còn khóa cửa.

Anh lùi về sau một bước, bay lên một cái tung cước đá vào cánh cửa.

Với cú đá dữ dội này, cửa vang lên “Rầm” một tiếng, tự động mở ra.

Vừa đúng lúc.

Đinh Mông đang bị hành động của Cố Tín làm ngây người, bỗng có tiếng động đột ngột vang lên làm cô giật cả mình.

Cố Tín thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng so với Đinh Mông cũng xem như là bình tĩnh. Dù lúc này anh còn để trần nửa người trên, vẫn có vẻ ung dung phóng khoáng.

Kiều Dĩ Thần cũng hơi sửng sốt, cảnh tượng này quá chói mắt, anh cảm thấy lửa giận trong lòng đã thiêu qua phổi, lan đến cổ họng rồi: “Hai người đang làm gì? Xem nơi này như nhà mình à? Cố Tín, anh mặc áo vào ngay cho tôi!”

Cố Tín lấy áo mặc vào, nhìn thoáng qua cánh cửa vừa bị đá văng, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Dĩ Thần: “Nhạc sĩ Kiều, sao anh tức giận thế? Anh không sợ thấy cái gì không nên thấy sao?”

Đinh Mông: “…”

Vẻ mặt của Kiều Dĩ Thần càng xấu đi : “Cố Tín, tôi cảnh cáo anh một lần cuối, nơi này là hậu trường của chương trình, không phải nơi anh làm chuyện bậy bạ!”

Cố Tín khẽ cười, có vẻ hơi tức giận: “Anh đừng nói khó nghe như thế, tôi tự có chừng mực. Tôi gọi cô ấy đến chỉ để giúp cô ấy giảm bớt sự căng thẳng thôi”

Kiều Dĩ Thần lạnh lùng nhìn anh: “Anh giảm bớt bằng cách nào mà cần khóa cửa?”

“Đây là phòng nghỉ của tôi, trước giờ tôi đều quen khóa cửa, anh có thể gõ cửa mà.”

Kiều Dĩ Thần không nói gì, theo hiểu biết của Đinh Mông đối với anh ta, anh đang rất tức giận, nếu giờ còn là lúc đi học, chắc chắn đã đánh Cố Tín rồi. Cảm giác Kiều Dĩ Thần đang nhìn qua mình, Đinh Mông tự nhiên thấy lạnh cả người.

Còn chưa nghĩ ra nên nói gì, một nhân viên công tác hoảng hốt chạy đến: “Tổng đạo diễn Kiều, có chuyện không tốt, xảy ra tai nạn xe rồi!”

Kiều Dĩ Thần nhướn mày, xoay người hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi tôi có nói tài xế dẫn Kenny đi đường tắt? Nhưng chẳng may gặp tai nạn rồi!”

“Có nghiêm trọng không?”

“Nghe nói Kenny bị thương cả cánh tay và đầu, hiện đang trên đường đưa vào bệnh viện, chắc không thể tới được, quản lý của anh ấy bảo chúng ta tìm người thay”

Kiều Dĩ Thần cau mày không nói gì, hiện tại có thể tìm người đàn guitar thay được, nhưng người mới chưa từng luyện tập với Đinh Mông, không thể nào ăn ý được. Mà đêm diễn này, dù chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Cố Tín nghĩ một chút nói: “Để tôi thay cho, tôi có xem Đinh Mông tập thử rồi, có thể phối hợp tốt với cô ấy.”

Đinh Mông sững sờ, Cố Tín đệm đàn cho cô, có phải xa xỉ qúa không.

Kiều Dĩ Thần cũng không muốn đồng ý đề nghị này, nhưng đúng là cách tốt nhất bây giờ, hơn nữa nếu diễn cùng sân khấu với Cố Tín, tiết mục này và Đinh Mông đều được chú ý hơn nhiều.

Trong khi anh đang cân nhắc, Đinh Mông đột nhiên nói: “Em có thể tự đàn.”

Những người còn lại đều sửng sốt, có chút ngạc nhiên nhìn hướng cô. Đinh Mông nghiêm túc nói: “Thật ra em có ý tưởng riêng cho bài hát này, em có thể tự đệm đàn cho mình.”

Kiều Dĩ Thần không nói, có vẻ đang tự hỏi, Cố Tín lại hỏi: “Em biết đàn guitar sao?”

Đinh Mông gật đầu nói: “Em học bốn tháng rồi, mỗi ngày đều luyện tập.”

“Biết đàn guitar với vừa đàn vừa hát không giống nhau đâu.”

“Cho cô ấy thử xem.” Kiều Dĩ Thần cắt đứt lời của Cố Tín, dứt khoát nói.

“Cám ơn, tuy rằng em không chắc lắm, nhưng sẽ cố hết sức!” Bởi vì tiết mục này là hát bài “ Hôm nay anh nói muốn chia tay “, nên gần đây cô luyện guitar đều là bài này, Kiều Dĩ Thần nói như thế có thể giúp cô tìm cảm xúc, không ngờ đến thời điểm quan trọng lại có ích.

Kiều Dĩ Thần nhìn cô, lại nói: “Em đối với bài hát này có ý tưởng khác?”

“Ừ.” Đinh Mông gật đầu, ý tưởng này ở vô số lần tập luyện sinh ra, nhưng cô lại thấy ý tưởng của mình chưa chắn đã tốt hơn của Kiều Dĩ Thần, cho nên vẫn luôn không nói. Nhưng bây giờ cô tự đàn tự hát nên cô muốn thử xem.

Cô nhìn Kiều Dĩ Thần nói: “Có thể tìm giúp em một chiếc váy ngắn không? Bây giờ cái váy này lại dài quá.”

Váy ngắn có thể tìm được, nhưng muốn phù hợp với phong cách trang điểm của cô và ca khúc lại không dễ tìm. Cố Tín và Kiều Dĩ Thần cùng một suy nghĩ, anh nhìn Đinh Mông vài lần, cười nói: “Không cần tìm đâu xa, sửa chiếc váy này một chút là được.”

“Sửa?” Đinh Mông nghi ngờ nhìn anh.

Cố Tín nhìn quanh một hồi rồi tìm được một cây kéo nhỏ, chớp chớp mắt với cô: “Yên tâm, giao cho anh là được, anh cũng có chút năng khiếu trong việc thiết kế.”

Anh ta nói xong liền đi tới trước mặt Đinh Mông, chuẩn bị kéo váy của cô lên.

“Dừng tay!” Kiều Dĩ Thần đột nhiên hét to, “Tôi cũng có chút năng khiếu, để tôi làm.”

Anh đi qua giật chiếc kéo từ tay Cố Tín, ngồi xổm xuống. Tại trên váy Đinh Mông ước hai lần, liền dứt khoát cắt.

Cố Tín nhếch miệng, đứng một bên quan sát, lâu lâu góp ý vài câu. Đinh Mông đứng cứng ngắc tại chỗ, cúi đầu nhìn người đang ngồi xổm trước chân mình.

Cái tư thế này… Rất kỳ cục. Cô ngượng ngùng nhích nhích eo, Kiều Dĩ Thần liền lên tiếng nói: “Đừng lộn xộn, nếu không sẽ cắt trúng em.”

Đinh Mông: “…”

Cô không dám lộn xộn, chỉ là thấy ngại quá. Bởi vì chiếc váy rất dài, cho nên cô cũng không mặc quần bảo hộ, không biết anh ta có thể thấy gì không..

Nghĩ đến đây cô lại không tự chủ muốn kẹp chặt chân, cảm thấy làm thế có thể che được một chút. Giọng của Kiều Dĩ Thần lại từ bên dưới truyền đến: “Đã bảo em đừng nhúc nhích mà?”

Đinh Mông: “…”

(~_~;)

Kiều Dĩ Thần làm ước chừng hơn mười phút, khi làm xong, váy bị cắt vừa đến đầu gối, bên hông cắt cũng rất chuẩn, Đinh Mông cũng không biết anh muốn thiết kế theo phong cách gì, nhưng xem cũng được.

Kiều Dĩ Thần đem vải vừa cắt xong buộc trên eo Đinh Mông thành hình nơ bướm, trong khi Đinh Mông còn đang nghiên cứu, Cố Tín lại nói: “Kiểu tóc của em cũng nên thay đổi một chút.”

Tóc Đinh Mông đang theo phong cách xưa, Cố Tín giúp cô gỡ từng cái kẹp cố định xuống, mái tóc dài của Đinh Mông liền rủ xuống.

Cố Tín nhìn cô vài lần từ trên xuống dưới, dùng tay chỉnh tóc cô vài cái: “Thế này đi, tóc xõa xuống rất hợp với trang phục.”

Đinh Mông nhìn bản thân trong gương, cảm thấy chỉ thay đổi nhỏ thôi nhưng thần thái khác hẳn. Cô nhìn một ít vải rách còn sót lại trên mặt đất, lo lắng hỏi: “Chiếc váy… Váy này mắc lắm không?”

Kiều Dĩ Thần: “…”

“Tôi cắt, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Anh nói xong liền đi ra cửa, “Tôi đi giúp em tìm cây guitar để tập thử, tôi sẽ báo với dàn nhạc cố gắng phối hợp với em.”

“Ừm, cám ơn.”

Khi đi đến cửa Kiều Dĩ Thần đột nhiên ngừng lại, xoay người nhìn về phía cô: “Em cùng đi với tôi.”

Đinh Mông nhớ tới cánh cửa bị đá, hướng Cố Tín nói cám ơn, liền đi theo Kiều Dĩ Thần. Cố Tín đi tới cửa, đối với cô phất tay nói: “Chút nữa biểu diễn cố gắng lên, anh rất mong đợi.”

Kiều Dĩ Thần bước chân nhanh hơn, Đinh Mông cũng đành đi nhanh hơn.

Kiều Dĩ Thần dẫn cô đến phòng nghỉ của mình: “Em ở phòng này chờ tôi, tôi quay lại ngay.”

“Ừ…”

Kiều Dĩ Thần lại nhìn cô một cái, mới cất bước rời đi.

Chẳng bao lâu anh đã mang một cây guitar về cho Đinh Mông. Đinh Mông cảm thấy anh còn đang giận, nhưng bây giờ thời gian rất ít, cô cũng không thể quan tâm việc này.

Kiều Dĩ Thần đưa guitar cho cô xong liền đi mất, chương trình đang diễn ra, anh là tổng đạo diễn âm nhạc không thể lơ là.

Đinh Mông cầm guitar luyện tập vài lần, bỗng nghe thấy bên ngoài có nhân viên công tác gọi Tư Mã Tiêu Tiêu đi qua đợi lên sân khấu. Tim Đinh Mông cũng đập nhanh hơn, Tư Mã Tiêu Tiêu lên sân khấu, tức là cũng sắp đến lượt cô.

Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Kiều Dĩ Thần đứng ở cửa nhìn cô: “Đến lượt Tư Mã Tiêu Tiêu rồi, em cũng đi qua đợi lên sân khấu.”

” Được.” Đinh Mông ôm guitar, cùng anh đi qua.

Dọc theo đường đi Kiều Dĩ Thần đều không nói gì, Đinh Mông rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Anh còn đang giận à?”

Kiều Dĩ Thần dừng một chút, lại tiếp tục đi: “Hiện tại không nói chuyện này, em lo chút nữa hát cho tốt.”

“Ừ…”

Khi cô đến nơi đợi lên sân khấu thì thấy Tư Mã Tiêu Tiêu. Cô ấy đã chuẩn bị tốt, đang chờ ra sân.

Tư Mã Tiêu Tiêu và Đinh Mông gần bằng nhau, nhưng lúc này cô ấy mang một đôi giày cao gót, Đinh Mông cảm thấy như cô ấy cao đến 1m8. Nhưng chủ yếu là do trên người cô ấy phát ra khí chất của một thiên hậu, có vẻ còn mãnh liệt hơn lúc tập luyện bình thường, Đinh Mông có chút rung động.

Nhưng cô vẫn ôm guitar, chủ động đi lên hỏi thăm. Tư Mã Tiêu Tiêu quay đầu nhìn lướt một cái, nhận ra cô: “Nghe nói người đệm guitar của cô gặp chút sự cố?”

“Vâng, chút nữa tôi tự đàn.”

Tư Mã Tiêu Tiêu nhìn guitar trên tay cô, rồi ngẩng lên nói: “Ừ, cố lên.”

Đinh Mông hơi bất ngờ, cô luôn cho rằng Tư Mã Tiêu Tiêu rất ghét cô, nhưng bây giờ cũng không giống lắm? Vậy cô có nên nhân cơ hội này hỏi cô ấy tại sao lại chú ý đến cô không?

Cô còn chưa kịp hỏi thì MC đã hô tên của Tư Mã Tiêu Tiêu, khán giả trên khán đài lập tức hét vang lên.

Tư Mã Tiêu Tiêu quay đầu nhìn cô một cái, gỡ một cái tai nghe, chuẩn bị lên sân khấu: “Xem phần trình diễn tuyệt vời của tôi nhé.”

Đinh Mông còn chưa kịp phản ứng, Tư Mã Tiêu Tiêu đã đi lên.

Cô ấy hát ca khúc thứ nhất là một bài tình ca kinh điển, bài thứ hai, chính là bài Đinh Mông hát tại trận chung kết, “ Nhị Nguyệt Sơ Hoa “.

Khi tiếng hát cao vút của Tư Mã Tiêu Tiêu vang lên là lúc Đinh Mông cảm nhận được rõ ràng thực lực của hai người chênh lệch đến mức nào. Không chỉ là khả năng biểu diễn, mà khả năng kiểm soát sân khấu cũng thế. Tư Mã Tiêu Tiêu chỉ đứng trên đài, cái gì cũng không làm, cũng có thể gây chấn động cho mấy vạn người xem trên khán đài.

Lời đồn Tư Mã Tiêu Tiêu không dám biểu diễn trực tiếp bài “ Nhị Nguyệt Sơ Hoa “ cũng tự sụp đổ, phần trình diễn lúc này của cô ấy hoàn toàn vượt qua phần thi của Đinh Mông tại trận chung kết.

Nguyên lai vừa rồi cô ấy bảo xem phần trình diễn của cô ấy, chính là ý này sao?

Đinh Mông hiện tại tin tưởng lời của Kiều Dĩ Thần, thiên hậu đang muốn khiêu khích cô.

Phần biểu diễn của Tư Mã Tiêu Tiêu kết thúc, tâm trạng của khán giả đã đạt tới một tầm cao mới, biểu diễn ngay sau đó khiến cho Đinh Mông rất áp lực.

Kiều Dĩ Thần còn đứng tại khu vực chờ lên sân khấu, anh nhìn Đinh Mông một chút, đi tới bên cạnh cô: “Thả lỏng, ca hát là sở trường của em mà.”

Đinh Mông khẽ giật mình, quay người lại gật đầu với anh: “Ừ!”

Tư Mã Tiêu Tiêu đã đi vào, khi ngọn đèn trên sân khấu tắt, đạo diễn ra hiệu bảo cô ra sân. Đinh Mông hít một hơi, ôm guitar đi tới.

Cũng như các lần biểu diễn trước, khi thực sự đứng trên sân khấu, cô lại cực kì bình tĩnh.

Cô nghĩ, có lẽ là do cô rất yêu thích sân khấu.

Chính giữa sân khấu có một bục nhô lên, là chuẩn bị cho cô. Cô đi lên điều chỉnh tốt dáng ngồi, có nhân viên công tác ra bảo guitar đã chuẩn bị tốt.

Ngọn đèn lần nữa sáng lên, dưới khán đài người xem cũng không biết là ai sắp biểu diễn, nhưng vẫn cứ nhiệt tình hoan hô.

Những tiếng hoan hô này là nguồn cổ vũ cho Đinh Mông. Trước đó Tưởng Nam Tình đã nói sẽ tổ chức cho Chanh nhỏ đến, nhưng người xem quá nhiều, cô không biết bọn họ ở nơi nào.

Nhưng mà cũng không sao, cô muốn hát cho mọi người nghe.

Cô đối với khán đài cười một chút, nhẹ nhàng gảy dây đàn.

“Hôm nay anh nói muốn chia tay,

Lý do buồn cười, em không thể nào nói gì,

Không hỏi anh có từng yêu, hay em đã làm gì sai,

Nếu anh đã không đủ yêu, chi bằng xoay người rời đi…”

Bài hát này bị cô chỉnh tăng nhanh một phần ba nhịp so với bản gốc của Kiều Dĩ Thần soạn, bài tình ca vốn đầy đau khổ, lập tức liền trở nên nhẹ nhàng. Hơn nữa giọng của Đinh Mông rất trong, lại vừa đàn vừa hát, hình ảnh tươi đẹp này mang chút phóng khoáng riêng biệt của người con gái làm cho ca khúc ít một phần ưu sầu, nhiều một phần thư thái giống như cầu vồng sau mưa.

Đây là ý tưởng của Đinh Mông, chia tay không nhất định là chuyện xấu, trước khi kết hôn Nguyễn Linh Quân có thể thấy rõ bộ mặt thật của tên đàn ông xấu xa đó, sao không phải một loại giải thoát cùng may mắn? Chỉ đáng tiếc, cuối cùng vẫn là trời ghen hồng nhan*.

*Hồng nhan bạc mệnh

Ý tưởng mới của Đinh Mông với bài “ Hôm nay anh nói muốn chia tay “ mang cho người xem cảm giác mới lạ, trong nhẹ nhàng lại có chút ấm áp, rồi trong lúc lơ đãng lại lộ ra một chút không cam lòng cùng xót xa.

Bài hát này, không ngờ cũng có thể hát như vậy.

Người xem trực tiếp lại hoan hô một lần nữa, lúc này đây chỉ vì cô, Đinh Mông.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN