Bản hòa tấu hôn nhân - Chương 59 + 60
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Bản hòa tấu hôn nhân


Chương 59 + 60


Đinh Mông vừa bước vào công ty liền cảm thấy ánh mắt quái dị của mọi người đang dõi theo cô.

Cô vội sờ mặt mình kiểm tra rồi quay đầu nhìn Kiều Dĩ Thần hỏi: “Chó con, trên mặt em có gì à?”

Kiều Dĩ Thần nhướng mày: “Anh nói rồi, ở công ty đừng gọi anh là Chó con.”

Đinh Mông mếu máo: “Kiều đại, thật sự trên mặt em có vết bẩn sao?”

Kiều Dĩ Thần nhìn một chút rồi kéo cô vào thang máy: “Không liên quan đến mặt em đâu, bởi vì bọn họ cũng nhìn anh với ánh mắt như vậy.”

Đinh Mông khó hiểu nhíu mày: “Vậy là vì sao chứ?

Dạo này em với anh đâu có cử chỉ thân mật lộ liễu, ngay cả Weibo mấy ngày rồi cũng chưa cập nhật.”

Kiều Dĩ Thần nghĩ ngợi một chút, có phải vì lâu chưa lên Weibo nên mới bỏ lỡ tin tức quan trọng gì chăng?

Anh thuận tay lấy di động trong túi quần ra, đang chuẩn bị lên weibo xem một chút thì thang máy “đinh” một tiếng.

Trợ lý của Giang Mạn đang đứng ở bên ngoài thấy hai người họ liền trừng mắt.

“Kiều Đại, Đinh Mông, giám đốc Giang vừa hay đang tìm hai người có việc, hiện giờ chị ấy đang ở văn phòng đó.” Nói xong dùng ánh mắt mờ ám quái dị nhìn hai người mà ôm văn kiện bước vào thang máy.

Kiều Dĩ Thần đứng im suy nghĩ một lúc rồi nghiêng người nói với Đinh Mông: “Mình đi thôi.”

“Ừ.” Đinh Mông liền đi theo anh, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, “Chó… Dĩ Thần, em cứ có cảm giác không tốt lắm!”

…..Lại là Chó con. Kiều Dĩ Thần liếc cô rồi nói: “Chẳng phải đi là sẽ biết ngay sao.”

Trong văn phòng của Giang Mạn còn có nghệ sĩ khác, lúc thấy hai người bọn họ tiến vào liền nhanh chóng rời đi. Kiều Dĩ Thần không nói lời nào mà trực tiếp đến ngồi ở ghế sofa. Đinh Mông đứng tại chỗ nhìn anh rồi quay sang hỏi Giang Mạn: “Giám đốc Giang, chị tìm bọn em có chuyện gì không ạ?”

Giang Mạn nhìn lên, dựa lưng vào ghế: “Hai người hôm nay có lên weibo không?”

Đinh Mông lập tức lắc đầu: “Không có!”

Giang Mạn lại nói: “Vậy thì tốt nhất hai người nên xem một chút.”

Đinh Mông: “…”

Kiều Dĩ Thần vừa ngồi xuống đã nhanh chóng lên weibo, bài viết “Phục kích cập đôi ngược cẩu quái dị ngày Valentine” đã mạnh mẽ lọt top search.

Kiều Dĩ Thần chau mày.

Đinh Mông thấy anh nhíu mày nhìn màn hình điện thoại nên cũng nhanh chóng tiến lại gần. Đọc xong tiêu đề bài viết, cô cũng nhíu mày.

Giang Mạn bưng cốc cà phê trên bàn, thổi nhẹ một hơi rồi hớp một ngụm: “Hai người chẳng cẩn thận gì cả, bị người khác theo dõi cả ngày, mà vẫn không phát hiện ra.”

Đinh Mông mím môi không nói, Kiều Dĩ Thần cất điện thoại rồi nhìn Giang Mạn, nói: “Lần này là do tôi quá sơ suất, sau này sẽ cẩn thận hơn.”

“Bọn “chó săn”[1] quen làm những việc này, da mặt họ vốn đã dày, cho dù cậu có phát hiện ra cũng chẳng thể làm gì họ. Nếu như cậu cướp máy ảnh của họ, ngày hôm sau cũng sẽ bị tố là đánh người, chẳng được gì mà chỉ có thiệt thôi.”

[1] Chó săn: ở đây chỉ những paparazzi, nhà báo chuyên đi theo đuôi các nghệ sĩ. theo dõi nhằm lấy thông tin bí mật đời tư của các ngôi sao.

Lời của Giang Mạn khiến Đinh Mông càng thêm nhăn mày. Vốn trong mắt rất nhiều người, các ngôi sao được định nghĩa bằng cụm từ “không có cuộc sống đời tư”. Đời sống riêng tư lúc nào cũng bị các paparazzi theo dõi và xuất hiện trên báo lá cải trên mạng thì ai mà vui vẻ được.

“Vậy không còn cách nào khác sao?”

Giang Mạn nói: “Theo chị thì chỉ cần hai người chú ý đến hành động, phát ngôn của bản thân là được. Đặc biệt là lúc ở ngoài, đừng thân mật lộ liễu quá. Chỉ cần bọn họ không vượt quá giới hạn cho phép, chúng ta cũng không cần để ý quá. Dù gì hiện tại em cũng được coi như một nghệ sĩ, cần phải chú ý nhiều hơn.”

Đinh Mông gật đầu, nói: “Em biết rồi.”

“Không còn việc gì nữa, hai người đi làm đi.”

“Vâng ạ.” Đinh Mông cùng Kiều Dĩ Thần quay lại công việc thu âm album. Lịch trình hai người trong ngày hôm nay là tiếp tục thu âm cho album đầu tiên của Đinh Mông.

Lúc hai người đi vào, chuyên viên ghi âm đã đến từ trước, đang tranh thủ nghịch điện thoại.

Thấy Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần bước vào, anh ta nhìn thoáng qua hai người, mỉm cười mờ ám hỏi Đinh Mông: “Hôm nay em vẫn tiếp tục thu âm sao? Cổ họng của em có chịu nổi không?”

Đinh Mông: “…”

Cô tuyệt đối không nghe thấy ẩn ý nào đâu.

Kiều Dĩ Thần đến bên cạnh anh ta, cùi đầu nhìn một cái rồi nói: “Nghe nói cậu và bạn gái vừa chia tay?”

Chuyên viên ghi âm nheo mắt đề phòng: “Sao vậy, chẳng lẽ anh muốn giới thiệu đối tượng cho tôi sao?”

Kiều Dĩ Thần nói: “Không, tôi chỉ định nói nếu vậy chắc anh tăng ca một tháng cũng không có vấn đề gì đâu đúng không?”

Chuyên viên ghi âm: “…”

Anh dựa vào cái gì mà nghĩ vậy! Đúng là không có nhân tính!

Qua tháng này chắc tôi không muốn đi làm nữa đâu.

Công việc ghi âm buổi sáng đã kết thúc, bữa trưa Đinh Mông vẫn đi ăn cùng Kiều Dĩ Thần. Căng tin công ty quả thật có rất nhiều đồ ăn ngon,chắc là đầu tư nhiều lắm.

Giống như hôm nay có salat hoa quả, bên trong lại có cả mì trộn ăn liền. Đinh Mông thề đây là lần đầu tiên cô ăn món ăn kiểu này.

Điện thoại Kiều Dĩ Thần bỗng nhiên đổ chuông, anh nhìn qua số điện thoại rồi đứng dậy đến bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại.

Đinh Mông nhạy bén nheo mắt, nhìn về phía anh.

Chó con đang nghe điện của ai vậy? Sao không ngồi nói chuyện trước mặt mình?

Mắt cô nheo lại.

Kiều Dĩ Thần nghe điện thoại không bao lâu liền quay trở lại, Đinh Mông cầm cái dĩa trong đĩa salat chỉ vào Kiều Dĩ Thần nói: “Vừa rồi anh nói chuyện với ai thế?”

Kiều Dĩ thần nhìn cô rồi đột nhiên cười.

Đinh Mông nhướng mày, chỉ dĩa ăn lại gần anh hơn: “Anh còn cười à?” Xem ra Chó con lại muốn phân phòng ngủ rồi.

Kiều Dĩ Thần lại cúi đầu cười một tràng dài rồi mới nhìn cô: “Vốn dĩ anh định mấy hôm nữa cho em một bất ngờ, nhưng xem ra với vẻ mặt bắt gian phu kia, anh có lẽ vẫn nên nói trước cho em biết thôi.”

Đinh Mông nhíu mày: “Cái gì cơ?”

Kiều Dĩ Thần chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, khóe miệng cong lên: “Đương nhiên là lễ cưới của chúng ta rồi.”

Đinh Mông ngạc nhiên, không nghĩ ngợi được gì.

Kiều Dĩ Thần nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, lại tiếp tục nói: “Lễ đường anh đã đặt chỗ trước, còn về phần áo cưới….. Em đến chừng nào mới rảnh?”

Đinh Mông liếc thấy ánh mắt tò mò của mấy người xung quanh. Cô nhẹ nhàng rướn người về phía anh, cố gắng nhỏ giọng chỉ để anh nghe thấy: “Giám đốc Giang lúc sáng vừa mới nói lúc ở nơi đông người, hai người chúng ta phải chú ý hành động, lời nói. Chuyện này về nhà rồi nói sau.”

“Ừ.” Kiều Dĩ Thần chậm rãi nới rộng khoảng cách giữa hai người, trên khóe mắt còn ẩn hiện nét cười.

Cuối cùng vẫn không thể đợi được đến lúc về nhà, Đinh Mông ngồi thảo luận chuyện này trong văn phòng Kiều Dĩ Thần: “Sao anh lại không nói với em tiếng nào về chuyện này?”

Kiều Dĩ Thần nói: “Em còn nhớ thời điểm chúng ta đăng kí kết hôn không. Lúc đó, cha mẹ hai bên đã hỏi về thời gian làm lễ cưới, chẳng phải, hai chúng ta bảo lùi lại ít nhất nửa năm vì còn cần chuẩn bị sao. Chính vì thế, lúc bản hợp đồng hôn nhân kia bị hủy, anh đã bắt đầu lên kế hoạch lễ cưới rồi.”

Đinh Mông: “…”

“Muốn chọn lễ đường đẹp thì phải đặt trước vài tháng, tạm thời không đề cập đến vấn đề tiền bạc. Anh đã xem ngày, 20/6 là ngày hoàng đạo, phù hợp để kết hôn, cũng hợp bát tự của chúng ta.”

Đinh Mông liếc mắt nhìn anh rồi nói: “Ngay cả thời gian làm đám cưới cũng không bàn trước với em, xem ra anh muốn thể hiện quyền gia trưởng rồi.”

Kiều Dĩ Thần nở nụ cười rồi nói: “Thực ra, anh vẫn muốn tạo bất ngờ cho em. Vì thế anh đã tính toán kĩ lưỡng rồi, album đầu tiên của em sau khi biên tập hậu kỳ thì có thể lên kệ vào tháng sáu, chậm nhất là sang tháng tám, hi vọng có thể hoàn thành trước lễ cưới của chúng ta.”

Đinh Mông suy nghĩ một lúc. Quả thật bây giờ số lượng bài hát đã thu được hơn một nửa, chỉ còn lại năm ca khúc. Nếu như thuận lợi thì tháng sau đã có thể hoàn thành, cuối tháng sáu là có thể phát hành rồi.

Kiều Dĩ Thần tiến đến ôm Đinh Mông vào lòng rồi đặt lên trán một nụ hôn: “Còn áo cưới, anh vẫn muốn em đi thử sớm, sau khi hoàn thành thu âm phải tranh thủ đi luôn.”

“Vâng.”

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô, Kiều Dĩ Thần khẽ cười, thấp giọng nói: “Bây giờ anh không thể diễn ta được cảm xúc của bản thân mình bằng lời nói, nhưng đột nhiên anh lại có ý tưởng sáng tác một tình khúc làm bài hát cuối cùng trong album của em. Để xem nào, lấy tên gì đây. À, đặt tên là [Yêu] đi.”

……..Đinh Mông cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Ánh mắt Kiều Dĩ Thần vẫn nhìn Đinh Mông: “Giống như là ô mai, bánh ngọt…” Anh nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô, “Hương vị này thật ngọt ngào, bờ môi này thật mềm mại.”

Đinh Mông: “…”

Trời ạ! Không thể ngờ được, những tình ca này lại được phát ra từ miệng producer Kiều.

Quả nhiên, lời bài hát vẫn viết ra, sáng tác thành một ca khúc mang dư vị của tình yêu.

Vài ngày sau, hai người đã hoàn thành công việc thu âm album. Đinh Mông cũng không bận lịch trình nên hai người tranh thủ thời gian đi chọn váy cưới. Cửa hàng váy cưới quả thật vô cùng chuyên nghiệp. Các nhân viên đã chọn ra sẵn những mẫu váy độc nhất vô nhị, làm tôn dáng vẻ quyến rũ, yêu kiều của Đinh Mông, thậm chí còn sắp xếp cả nhà thiết kế làm riêng cho cô một bộ.

Đinh Mông đều thấy đẹp cả, vừa tôn lên vóc dáng nhỏ nhắn vừa tạo cho cô hình ảnh quyến rũ. Cô chỉ hận không có cơ hội thử hết.

Thỉnh thoảng, Đinh Mông lại hỏi ý của Kiều Dĩ Thần, anh không trả lời chỉ cười nhẹ.

Nhân viên bán hàng nhanh chóng đỡ lời: “ Kết hôn vốn là việc đại sự cả đời, đương nhiên nên chọn chiếc váy mà bản thân yêu thích nhất, phù hợp với mình nhất. Không cần vội! Cứ từ từ chọn lựa.”

Cuối cùng, Đinh Mông cũng đã chọn được một kiểu dáng thiết kế mà cô thấy thích nhất. Thế nhưng Đinh Mông vẫn lo lắng không biết chiếc váy khi hoàn thành có thể giống như bản vẽ ban đầu không nữa. Mặc dù vậy, cuối cùng, Đinh Mông vẫn chọn tin tưởng cửa hàng, có lẽ là nhờ sự nhiệt tình tư vấn của các nhân viên.

Lúc hai người rời khỏi cửa hàng, Đinh Mông vẫn còn thấy hưng phấn, ngồi cạnh Kiều Dĩ Thần cũng nổi hứng hát một khúc nào đó. Kiều Dĩ Thần nghiêng đầu nhìn cô rồi cười nói: “ Đừng quên ngày mai, chúng ta có lịch quay ngoại cảnh cho MV [Tình Yêu Bất Ngờ].”

“Vâng, nói mới nhớ lâu rồi em không đi chơi công viên. Mai lúc quay xong em nhất định phải tranh thủ chơi một lúc mới được.”

Kiều Dĩ Thần nói: “Em chắc chắn chứ. Anh nhớ ngày xưa chẳng phải em chỉ chơi được trò đu quay ngựa gỗ sao.”

Đinh Mông: “…”

Cô nhìn anh bằng ánh mắt không phục: “Vớ vẩn! Lúc kia em còn nhỏ, bây giờ em lớn rồi, những trò chơi mạo hiểm cũng chẳng là gì cả!”

Kiều Dĩ Thần nghi ngờ: “Thật không?”

“Đương nhiên, nếu anh không phục, mai chúng ta sẽ cùng chơi.”

Sáng hôm sau, Đinh Mông với Kiều Dĩ Thần cùng tổ quay MV đến công viên trò chơi.

MV [Tình Yêu Bất Ngờ] chọn địa điểm quay ở đây, hơn nữa còn có màn vũ đạo vô cùng hoành tráng – theo như cách liên tưởng của Đinh Mông, chính là màn vũ đạo mang phong cách của Âu – Mỹ

Vì màn vũ đạo này, Đinh Mông đã khổ luyện hơn nửa tháng. Các động tác vũ đạo cũng không quá khó, chẳng qua bài vũ đạo này cần rất nhiều vũ công quần chúng, chính vì vậy để duy trì trật tự tại hiện trường quay MV có đôi chút khó khăn.

Cho dù là vậy, sau khi hoàn thành các cảnh quay, Đinh Mông vẫn thuận lợi hóa trang rồi kéo Kiều Dĩ Thần đi chơi.

Kiều Dĩ Thần nhét hai tay vào túi quần, nghiêng đầu nhìn Đinh Mông: “Em muốn chơi trò nào trước? Đi chơi thuyền hải tặc hay xe đụng?”

“Ừ…….” Đinh Mông nhìn xung quanh, “Thuyền hải tặc với xe đụng người chơi đông quá, bây giờ chúng ta đi chơi vòng quay khổng lồ trước đi.”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Chẳng phải hôm qua bảo phải chơi trò mạo hiểm sao?

Anh khẽ cười rồi nắm tay Đinh Mông cùng đi chơi đu quay, thỉnh thoảng còn quan sát người xung quanh.

Đinh Mông rất vui vẻ,cứ ghé sát cửa sổ nhìn xuống: “Chó con, em nghe nói đu quay khổng lồ sẽ liên tục thay đổi vị trí các lồng quay, thời điểm lồng quay lên cao nhất, chúng ta cầu nguyện sẽ rất linh nghiệm đấy.”

“Thật không?” Kiều Dĩ Thần miễn cưỡng tựa người vào ghế, xem xét khung cảnh bên ngoài.

Hai mươi phút sau, anh liền đăng một weibo.

Kiều Dĩ thần v: Ở trên đỉnh cao nhất của vòng quay khổng lồ xin cầu nguyện có năm trăm vạn, lại còn ước đến ba lần…. Chẳng phải thế giới hòa bình rồi sao? [cúi chào]

Kiều Dĩ Thần đã rất lâu rồi chưa update weibo, vì vậy weibo mới cập nhật này chỉ sau vài giây đã có mấy nghìn lượt bình luận..

“Ha ha ha ha ha ha ha ha”

“Đại thần cùng ai ngồi đu quay khổng lồ vậy? Chẳng lẽ là Mông chủ?”

“Hôm nay Mông chủ đi quay MV ở công viên trò chơi, Kiều đại thần với Mông chủ chắc chắn là lấy việc công làm việc riêng rồi!”

“Ha ha ha ha, để tôi cười một lát, Mông chủ trông thế mà manh quá [icon vừa khóc vừa cười]”

“Mông chủ, hay là ước có 500 khối nước đi đã [icon vừa khóc vừa cười]”

“Rốt cuộc hai người họ lại bắt đầu diễn một màn ngược F.A rồi, tôi mãn nguyện rồi:]”

“Mẹ ơi! Tôi ở ngay bên cạnh công viên đó. Hình như có rất nhiều người đang “tràn” về phía vòng quay khổng lồ”

“Kiều Dĩ Thần muốn đổi nghề sao”

“Mau chạy nhanh lên, đến sớm còn có thể thấy tận mắt cặp đôi ngược cẩu quái dị!”

Nhưng lúc mọi người chạy đến chỗ vòng quay, Kiều Dĩ Thần và Đinh Mông đã sớm rời đi.

Kiều đại và Đinh Mông đều rất bận, từ khi hai người kết hôn chưa có nhiều thời gian hẹn hò như những đôi khác. Chính vì vậy, Kiều đại thần muốn tranh thủ thời gian riêng tư hiếm hoi này cùng cô đi chơi nên đương nhiên phải dùng kế dụ mọi người đi chỗ khác rồi.

Anh thật là thông minh.

Chớp mắt đã đến tháng 5, Đinh Mông đã hoàn thành gần hết các ca khúc cho album, bây giờ chỉ cần chờ khâu hậu kỳ là hoàn tất.

Kiều Dĩ Thần đề xuất chụp ngoại cảnh cho MV [Yêu] và [Nụ Hôn Rực Rỡ] ở nước ngoài.

Sau mấy ngày bàn bạc, cuối cùng mọi người quyết định sẽ chụp ngoại cảnh ở Pháp. Hôm nay, tất cả các bộ phận họp lại ở văn phòng Giang Mạn để thống nhất lịch trình.

“Mùng 4 tháng 5 xuất phát, mùng 10 trở về, kỳ hạn một tuần.” Giang Mạn đưa lịch trình cho Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần, “Hai người chọn ca khúc [Cảm Ơn] làm bài hát chủ đề đúng không? MV ngoại cảnh đã có dự định gì chưa?”

“À thực ra vấn đề này em đã nghĩ qua. Fanmeeting lần trước, fanclub đã làm một clip rồi gửi tặng em. Em định sẽ dùng nó cho MV [Cảm Ơn].”

Đinh Mông buông tờ lịch trình trên tay, nhìn Giang Mạn nói: “Nội dung clip này là quá trình từ khi em bắt đầu thi Âm Thanh của Tự Nhiên cùng với lời chào từ fanclub ở mọi nơi, thế nên em thấy nó rất phù hợp với chủ đề bài [Cảm Ơn].”

Giang Mạn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ý nghĩa rất hay, nhưng không thích hợp làm ca khúc chủ đề.”

Kiều Dĩ Thần ngồi bên cạnh nói: “Thực ra mỗi ca khúc trong album này đều là ca khúc chủ đề.”

Giang Mạn nhìn anh hồi lâu rồi nở nụ cười: “Producer Kiều hình như rất tin tưởng vào album lần này?”

Kiều Dĩ Thần nhíu mày nói: “Những bài hát trong album này không phải đưa vào để cho đủ số lượng. Mỗi bài hát được sản xuất và chế tác đều vô cùng hoàn mĩ, có thể nói mỗi ca khúc đều là độc nhất vô nhị. Chỉ cần lấy ngẫu nhiên một bài hát rồi tung lên bảng xếp hạng, cũng dễ dàng trở thành bản hit[1]. Tôi vẫn muốn giữ nguyên ý tưởng ban đầu, [Yêu], [Nụ hôn Rực Rỡ] và [Cảm Ơn] do Đinh Mông viết lời, nên giữ trọn những nội dung cô ấy muốn truyền tải.”

[1] Bản Hit: ca khúc hot trên bảng xếp hạng, ca sĩ có thể hiện bài hát này sẽ trở nên nổi tiếng…

Giang Mạn tựa cằm lên tay, đôi môi khẽ cười, nhìn anh rồi nói: “Nhưng mà theo tôi thấy người khác khích lệ thì mới có sức thuyết phục.”

Kiều Dĩ Thần nói: “Đây chính là đánh giá khách quan của tôi.”

Giang Mạn cười cười, không dây dưa vấn đề này nữa: “OK, MV chủ đề cứ theo ý của Đinh Mông đi. Bản quyền ghi hình sẽ do nhân viên công ty phụ trách liên hệ.”

“Được.” Đinh Mông xem lại lịch trình lần nữa, bỗng hỏi: “À, nhưng trong lịch trình chỉ có năm ngày thôi, còn hai ngày trống này để làm gì?”

Cô nghe nói quay MV ở nước ngoài thì hơi ngạc nhiên vì chi phí sản xuất khá lớn. Giang Mạn chỉ cho một tuần, lại còn nói các hoạt động đã sắp xếp rất rõ ràng, không cho phép phát sinh thời gian, không ngờ lại còn trống đến hai ngày, hay là chị ấy cố tình sắp xếp cho mọi người hai ngày trống để du lịch.

Không lẽ muốn bọn họ vui chơi thỏa thích ở nước ngoài?

Nhưng cái này phải sau khi phát hành album thành công rồi thưởng mới đúng chứ…..

Kiều Dĩ Thần ngồi bên cạnh thản nhiên nói: “À, hai ngày này chúng ta sẽ đi chụp ảnh cưới.”

Đinh Mông: “…”

Tại sao chụp ảnh cưới lại muốn kết hợp với lịch trình làm việc…..

Khoan đã!

“Chúng ta sẽ chụp ảnh cưới ở nước ngoài ư?”

Kiều Dĩ Thần gật đầu: “Tranh thủ chụp ngoại cảnh cho MV thì chụp ảnh cưới luôn. Bên phía nhiếp ảnh gia, anh đã hẹn trước rồi.”

Đinh Mông: “……”

Sao cô lại thấy việc đi Paris chụp ngoại cảnh cho MV cũng là ý của Kiều Dĩ Thần nhỉ …

“Sao thế?” Kiều Dĩ thần nhướng mày nhìn cô.

Đinh Mông cười nói: “Không có gì.” Chó con không phải là người mượn việc công làm chuyện tư.

“Được rồi.” Giang Mạn ngồi một bên không muốn nhìn cảnh ân ái này nữa, khẽ nhíu mày, nói: “Hai người mau ra khỏi văn phòng tôi ngay. Đây đâu phải nơi hai người khoe mẽ tình cảm chứ. Ghê quá!”

Đinh Mông: “…”

Kiều Dĩ Thần mặt không thay đổi đứng lên kéo Đinh Mông ra ngoài.

Đinh Mông đi theo anh, nghĩ mãi mới dám hỏi: “Anh thật sự muốn đi Pháp chụp ảnh cưới sao?”

“Ừ, váy cưới của em vốn được đặt may ở Pháp mà, nhà thiết kế bộ váy đó cũng là người Pháp, nếu như lúc chụp phát hiện chỗ nào không hài lòng cũng có thể nhanh chóng sửa lại.”

Đinh Mông: “….”

Như vậy có phải tốn rất nhiều tiền không?

Sáng mùng 4, Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần cùng tổ quay lên đường sang Pháp. Khách sạn đã đặt từ trước, mọi người đến khách sạn đã có người đợi sẵn phát khóa phòng cho từng người.

Người phụ trách đưa khóa phòng cho Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần, cười mờ ám nhìn hai người: “Hai người ở phòng 1206 nhé.”

Đinh Mông ngượng ngùng hỏi: “Tôi ở chung phòng với Kiều Dĩ Thần sao?”

Kiều Dĩ Thần quay đầu nhìn cô: “Không được à?”

Đinh Mông: “….”

Cô xấu hổ đến mức không biết nói gì nữa! Anh giả vờ không rõ hả??

Nhưng Kiều Dĩ Thần cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ gì. Đối với anh, ở cùng phòng với vợ mình mới là quan trọng nhất.

Người phụ trách vẫn cười như cũ: “Vợ chồng hai người ở một phòng đâu có gì lạ, phải tiết kiệm kinh phí cho công ty chứ.”

Đinh Mông: “…..”

Ngày đầu tiên đến Pháp chưa bắt đầu lịch trình làm việc ngay, mọi người đều thống nhất nên để quen múi giờ rồi mới bắt tay vào làm, như vậy mới đạt hiệu suất công việc cao. Hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Đinh Mông đã phải dậy sớm chuẩn bị cho tạo hình của mình trong [Nụ Hôn Rực Rỡ].

Lúc trước mọi người cũng đã thống nhất, vì ca khúc này rất mới lạ nên cũng đổi tạo hình mới cho Đinh Mông.

Chỉ mấy phút xuất hiện ngắn ngủi trên MV, Đinh Mông đã phải thay đến hơn chục bộ quần áo. Mà cứ đổi trang phục là lại thay luôn kiểu tóc, sơn móng tay và phong cách trang điểm.

Trời ạ! Mỗi phút ở nước ngoài đều là cả đống tiền đó, Đinh Mông nhìn nhân viên make-up đang chầm chậm sửa lại sơn móng tay cho cô mà thấy vô cùng sốt ruột.

“Bình tĩnh, làm móng là phải cẩn thận nhất.” Stylist lần này vốn là người Pháp, may là Đinh Mông cũng có thể trao đổi bằng tiếng Anh. Mặc dù cô chưa có cơ hội được xuất ngoại, nhưng tiếng Anh lúc trước học ở trường phổ thông cũng khá tốt, các buổi giao lưu với người bản xứ hay các hoạt động ở câu lạc bộ tiếng Anh cô đều tích cực tham gia, cũng thường xuyên luyện nói với bạn bè.

Chính vì vậy bây giờ Đinh Mông vẫn có thể nói chuyện đơn giản với stylist. Thực ra cô muốn nói chụp ảnh này đâu có chú trọng phần móng tay, không nhất thiết cứ đổi một bộ quần áo lại đổi một kiểu móng khác. Thế nhưng nhìn nhân viên trang điểm chăm chú làm việc, Đinh Mông cũng ngượng ngùng không dám mở miệng.

“Ừ, vậy anh cứ từ từ làm cũng được.” Đinh Mông chỉ có thể cười miễn cưỡng với chuyên viên trang điểm.

MV [Nụ Hôn Rực Rỡ] chụp khoảng tầm 3 ngày, phần lớn thời gian là thay trang phục. Không chỉ là quần áo, kiểu tóc mà phong cách trang điểm cũng phải đổi. Người phụ trách tạo hình làm việc hết sức cẩn thận, không hề lười biếng.

“Chà, đổi lại, tạo hình này quá phù hợp với em, vừa có nét đẹp của người con gái phương Đông, lại có chút sang trọng của phương Tây.” Nhà tạo mẫu khen Đinh Mông không ngớt lời, “Bây giờ em trực tiếp tham gia tuần lễ thời trang Paris, anh tin rằng chắc chắn sẽ được các nhà báo ca tụng.”

Đinh Mông cảm thấy có chút ngượng vì lời khen của anh ta, liền cảm ơn.

Haizzz, chờ mãi mà các tổ khác mới chuẩn bị xong. Thực ra các cảnh quay ngoại cảnh này cũng khá đơn giản, chỉ là quay cảnh Đinh Mông đi trên khinh khí cầu trên nền quảng trường Trocadero[2].

[2] Quảng trường Trocadero: là một trong những địa danh nổi tiếng của Pháp, gần tháp Eiffel.

Tuy rằng quay ngoại cảnh tốn rất nhiều thời gian nhưng mà khi đưa lên MV cũng chỉ có vài tấm ảnh thôi.

Đinh Mông nghĩa mà thấy rất đau xót, tốn đâu có ít tiền.

Ở góc nhỏ trong quán cà phê gần quảng trường Khải Hoàn Môn, Đinh Mông đang lặng lẽ ngắm khuôn mặt phản chiếu của mình trên mặt kính, tự selfie một tấm rồi update lên weibo: “Ngày thứ ba ở Pháp, cuối cùng cũng đã hoàn thành buổi chụp ảnh cho MV, chờ mong thành phẩm =3=”

Đinh Mông sang Pháp, mỗi ngày đều chụp lại vài tấm ảnh phong cảnh update lên weibo nhưng selfie như hôm nay là lần đầu tiên. Vì thế, ngay khi vừa thấy tin tức cập nhật trên weibo của cô, các fan đã vô cùng kích động.

“Nằm mơ cũng không ngờ kungfu selfie của Mông chủ đã đạt đến trình độ này.”

“Móng tay đẹp quá, chắc phải làm đến vài giờ mất ”

“Hâm mộ Kiều DĨ Thần, các bạn đừng hỏi tôi hâm mộ gì nhé [icon mỉm cười]

“Chờ mong biên tập hậu kỳ, chỉ còn một tháng nữa thôi, Mông chủ cố lên!”

“Mông chủ của chúng ta chủ yếu dùng nhan sắc xưng bá giới ca hát [doge]”

“Mông chủ của chúng ta đừng nên chỉ lo mỗi sự nghiệp,thỉnh thoảng ngược cẩu một tí:]”

Đinh Mông nghĩ, được thôi, ngày mai cô sẽ ngược cẩu, bởi vì mai cô và Kiều Dĩ Thần sẽ đi chụp ảnh cưới.

Váy cưới lần trước cô đã thử qua, xinh đẹp động lòng người, hoàn toàn không cần chỉnh sửa.

Nhưng đến cuối cùng, Đinh Mông vẫn không dám hỏi giá bộ váy cưới. Cô chỉ sợ hỏi xong lại không dám cưới nữa thôi. TT TT

Địa điểm chụp ảnh cưới vốn Kiều Dĩ Thần đã chọn sẵn trước khi khởi hành, chọn tới chọn lui mãi mới quyết định dùng phong cách cổ điển Châu u cho bộ ảnh cưới này thế nên mới ngoại cảnh chụp mới ở trong nhà thờ cổ mấy trăm năm ở giữa Paris hoa lệ.

Mắt thẩm mỹ của Kiều Dĩ Thần rất tuyệt vời, hình ảnh Đinh Mông trong bộ váy cưới thướt tha, đang đứng tựa lưng vào bậu cửa sổ làm Kiều Dĩ Thần ngẩn ngơ một hồi.

Đinh Mông mỉm cười với anh làm Kiều Dĩ Thần cứ ngắm cô mãi không thôi.

Anh nhẹ nhàng vươn tay, vuốt ve đuôi mày của Đinh Mông. Hai người chụm đầu vào nhau, tâm liền tâm, môi kề môi.

Nhiếp ảnh gia thấy vậy liền nhanh chóng chớp lấy khoảnh khắc đó.

Nhờ bộ váy cưới xinh đẹp mà nhiếp ảnh gia cũng nhanh chóng chụp được 1 concept ảnh cưới lãng mạn. Nhưng mà nhiếp ảnh gia cũng thật đáng thương. Chỉ vì những tấm hình đẹp mà anh ấy phải quỳ rồi lết trên mặt cỏ khiến người xem bên cạnh cũng phải đau lòng.

Hôm nay thời tiết rất thích hợp để chụp ảnh, dường như trong không khí còn thoảng hương hoa. Đinh Mông ngoảnh mặt lại, chăm chú nhìn Kiều Dĩ Thần: “Chó con, em cảm thấy mình giống như nàng công chúa Disney vậy!”

Kiều Dĩ Thần cúi đầu nhìn cô rồi khẽ mỉm cười: “ Nhưng đâu có hoàng tử nào gọi là Chó con đâu.”

Đinh Mông cười, nói: “Có đấy, chính là anh mà!”

Nhiếp ảnh gia ở bên cạnh hét lên “kiss”, Kiều Dĩ Thần hơi cúi đầu, hôn lên môi Đinh Mông: “Hoàng tử vì em mà bị gọi là Chó con, vậy thì em phải dùng cả đời này ở bên hoàng tử, công chúa của anh.”

Chụp ảnh cưới xong, Đinh Mông đi theo nhiếp ảnh gia để xem ảnh gốc trên máy. Lúc trở lại khách sạn, cô dùng máy tính update weibo.

Đinh Mông_Mông chủ v: Album #Cảm Ơn# sau khi biên tập sẽ phát hành vào 20 tháng 6, hôm đó cũng là ngày tôi và Kiều Dĩ Thần tổ chức hôn lễ [icon thẹn thùng]hôm đó mua album sẽ được tặng kẹo cưới.

[hình ảnh][hình ảnh]

Cô đăng lên hai tấm hình, bức thứ nhất là ảnh chụp hai người đang mặc đồng phục cấp hai, ngồi trong phòng học chụp ảnh. Bức thứ hai chính là bức ảnh mới chụp lúc chiều, Kiều Dĩ Thần hôn môi cô trong bộ lễ phục áo cưới.

Weibo dậy sóng.

“Chụp ảnh cưới!!! Tôi nói mà, đi Pháp chắc chắn là có âm mưu!!!”

“Nằm tào, chỉ số nhan sắc hai người đều rất cao, mau sinh tiểu bảo bảo đi, chị sẽ chờ em lớn lên!”

“Đẹp quá aaaaa QAQ chúc phúc cho Mông chủ, chúc phúc Kiểu Đại Thần, hai người nhất định phải hạnh phúc đó QAQ”

“Fanclub Tiểu Chanh phía Tây Nam phát điện mừng! Chờ đợi album! Chúc mừng đám cưới!”

“Ngay cả hôn lễ cũng dùng để quảng bá album, không ngờ rằng đến anh cũng thế [bye bye]”

“Từ lễ phục đến váy cưới giống như trong thần thoại vậy QAQ chúc phúc hai người!”

“Hôm qua tôi mới bảo Mông chủ ngược cẩu một chút, hôm nay Kiều Đại còn làm quả lớn như vậy, bây giờ tôi rút lại lời nói hôm qua có kịp không?”

“Tôi mù rồi [icon vừa khóc vừa cười]”

“Album nhất định tôi sẽ mua, chúc Mông hạnh phúc! Có thể cho tôi hỏi váy cưới giá bao nhiêu không?”

“Fanclub Tiểu Chanh khu Hoa Đông phát điện mừng! Tôi nhận thầu 50 album.”

“Các đồng chí công an đang ở đâu TT TT TT”

“Nhìn họ mà tôi muốn kết hôn [cúi chào] nhưng mà tôi không có người yêu [cúi chào]”

“Lăng xê album kiểu này, đã không còn mong chờ album nữa rồi.”

“Lăng-xê thì đã làm sao, sao phải im lặng chứ? Hôm nay là ngày đại hỉ, đại tỷ ta không thèm mắng chửi các người [mỉm cười]”

“Không ngờ mỗi bức hình trong MV đều kỳ công đến như vậy, thế mà có người còn nói album này sẽ flop cơ đấy [cúi chào]”

“Tin tưởng tài năng và thái độ của Kiều Dĩ Thần với âm nhạc, cũng tin tưởng thực lực của Mông chủ, tôi rất mong chờ album.”

Kiều Dĩ Thần vừa đi ra khỏi phòng tắm đã thấy Đinh Mông update xong weibo kia. Anh cũng thuận tay cầm điện thoại trên giường lên cập nhật weibo.

“Album này chính là lễ vật của tôi dành cho cô ấy, cũng là quà tặng cô ấy dành cho tôi. Vì thế đương nhiên sẽ phát hành vào ngày tổ chức hôn lễ, hy vọng mọi người sẽ thích lễ vật này.”

Chỉnh sửa xong những lời này, Kiều Dĩ Thần ấn nút đăng bài, cuối weibo còn cho rất nhiều trái tim.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN