Tiểu Thư Siêu Quậy - Chương 14: Dù Sao Cũng Cảm Ơn!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Tiểu Thư Siêu Quậy


Chương 14: Dù Sao Cũng Cảm Ơn!


Tại 1căn biệt thự to lớn khác…

Hùng ngồi bắt chân lên bàn hai bên là hai cô gái ăn mặc hở hang…..

Vẻ mặt trầm ngâm đầy nghĩ ngợii. Cô gái đó…nét đẹp đó, hùng chưa bao giờ thấy ai đẹp hơn vậy…. Nhỏ láo xượt làm hùng khó có thể quên… Hình ảnh nhỏ chạy quanh tâm trí … Hôm qua đến giờ, luôn là khuôn mặt đó chạy trong đầu cậuc. Lúc nao cũng suy nghĩ về nhỏ. Hùng bị sao thế này???

“Cạch”../ một người đàn ông trung niên cầm 1túi giấy đi vào, lại gần hùng cunh kính

– Thiếu gia, đây là tất cả thông tin cậu yêu cầu…- ông ta nói

Hùng chợt sáng mắt lên, ra hiệu cho hai cô bồ ra ngoài…

– Ông nói luôn đi. Tôi không thích xem- hùng nói

– Dạ…- ông ta dáp- Cô gái có tên là Đặng Huỳnh Ngọc Vy. 17tuổi. Tập doàn nhà cô ta chính là PMT không kém nhà chúng ta. Ở Mỹ từ năm 7tuổi đến 17 tuổi va vừa trở về Việt Nam 4ngày trước. Ở mỹ, cô ta là 1 mỹ nhân có tiếng ngay cả người mỹ còn công nhận điều đó. Hiện giờ cô ta đang học trường Mai Sao- VN ạ. Về học vấn thì….

– Ngưng…đủ rồi!- hùng nhếch môi chặn ngang câu nói của ông ta

– Dạ????

– Ngày mai tôi nhập học trường Mai Sao. Lo chuẩn bị đi!

– Ơ thiếu gia. Đó chính là cái trường ông chủ bắt cậu đi học nhưng cậu từ chối mà???

– Không phải việc của ông. Tôi nói thì làm đi!- hùng lườm ông ta

– Vâ…ng. Tôi đi ngay!!- ông quản gia rối rít ra ngoài

Hùng gác tay lên trán, dựa người ra phía sau… PMT…ha..thú vị đấy. Vậy chẳng phải là em gái tên Kiệt sao?? Lúc trước cậu cua Trần Thảo My, chính là tên khốn đó phá đám… Không ngờ em tên đỏ lại là cô ta…..

– Đặng Huỳnh Ngọc Vy? Tên đẹp đó! Tôi chấm cô rồi…cho dù cô có là ai…..

Mai sao school

6 con moto và 2BMW hạng sang phanh giữa sân trường…

Nó áo thun trắng ngắn tay, khoác áo da đen và quần ngố đen. Mái tóc dài vẫn buông thả như mọi khi. Giày cao got 1tấc đen. Chiếc balo xám mang 1bên vai. Khuôn mặc lạnh trái ngược với phong cách sành điệu

Vy mặc quần bò bó với áo pull cá tính. Ống quần xoắn bên thấp bên cao. Nhỏ đội thêm nón kết nạm đinh thời thượng. Mái tóc cột đuôi ngựa. Cái balo đen thanh lịch bị nhỏ phá cách mang ngược trước bụng. Đôi khuyên tay saphia đỏ lấp lánh. Nhỏ quá hot và nổi loạn

Ngọc với áo sơmi cam ngắn tay và váy đen phồng. Đôi giày sandal dễ nhìn, đuôi tóc thắt tôm đơn địu. Cái kẹp tóc hình bướm xinh xinh. Nư cười toả nắng, xách cặp bằng hai tay. Điển hình cho nữ tính là đây!

My đi học với áo croptop đen và chân váy đỏ. Mái tóc vàng ánh tím gợn sóng buông xoả nhẹ nhàng. Đôi giày búppê đen xanh, chút son bóng vào môi đầy sức sóng. Nàng như công chúa sánh bước bên Angelboy tới trường…

Kiệt mặt áo sơmi trắng. Đóng quần kaki đen. Giày da ý nhẳn nhụi. Áo khoác vest máng lên vai. Tay phải choàng eo My. Tay trái đút túi quần bước đi. Chàng và nàng đi bên nhau, hệt như hoáng tử công chúa từ trong câu chuyện cổ tích bước ra…

Hắn áp thun cổ trụ xanh rêu. Quần jean xẻ rách mà nâu. Giày skinny kiểu nam màu tím. Khuyẽn tay móng ngựa bên trái. Cặp da quai chéo trên vai. Phải nói hôm nay hắn ăn mặc chả đâu vào đâu cả vậy mà cái sắc thái lạnh lùng vào khuôn mặt lãng tử đánh gục phái nữ 1 cách lãng nhách và vô điều kiện…

Lâm áo len đen dài tay. Quần ngố đen, giày bata cao cổ đen. Cặp da quai chéo. Anh đội thêm chiếc mũ nỉ đen làm phần tóc mái che nửa mắt. Bọ nữ sinh chỉ hét rít lên khi thái style mới của coldboy.

Hải phá cách với cái sơmi trắng xoắn tay ngắn tay dày. Quần ngố lam mặt trịch trĩu… Cặp da mang 1bên vai…. Vẫn là cái “rừng” khuyên tai như mọi khi với 1chiếc móng ngựa ở tai trái, 1chiếc saphia đen ở tai trái. 3chiếc khuyên tai kim cương xanh… Bọn con gái như phát điên, Babyboy luôn theo kịp thời thượng….

8con người đi thẳng vào lớp… Kiệt sánh bước cùng My, Lâm vừa đi vừa tán gẫu cùng ngọc, cặp đôi “ăn tiếng” hải vy hôm nsy khác lạ…chẳng còm tiếng chí choé khắc khẩu của nhỏ, chỉ toàn là tiếng trêu ghẹo của cậu và cô nàng thì đỏ mặt đi thật nhanh phía trước cùng nó… Hắn đi sau cùng còn mắt vẫn hướng về 1 nơi cố định. Đó chính là dáng hình bé nhỏ của nó….

Từng tiết học trôi qua nhạt nhẽo đối với tụi nó… Đám kiến thức này bổ ích đó nhưng khỗ nỗi đã học đi học lại ở các trường cả rồi, chỉ là khác nhau ở ngôn ngữ thôi… Điển hình cho sự nhàm chán chính là việc ai nấy làm… Giảng thì có nghe giảng đấy. Nghe thì vẫn chăm chú nghe nha, nhưng làm chuyện riêng thì vẫn hì hục mà làm: lâm vùi đầu vào cuốn sách doanh nhân trẻ kẹp phía sau sách giáo khoa. Ngọc ghi ghi chép chép tỉmỉ gì đó trên mặt giấy trắng tinh, cô nàng đang liệt kê danh sách nấu nướng cho ngày mai^^

Vị trí thảo my ngồi chính là sau lưng kiệt. Tạo ra 1thuận lợi lớn cho việc “trao dồi tiếng nói yêu thương” mọi lúc mọi tiết học

Nó chóng cằm lên tai trái để che đi cái headphone đen. Ánh mắt vô định hướng về phía khung cửa sổ

Hắn ngồi trước mặt nó. Không thèm kiên nể ai, úp mặt thẳng xuống bàn mà ngủ.

Vy lướt iphone6 công khai trong giờ học, mặc kệ cái thằng điên eo éo bên tai từ phía sau…

Giờ nghỉ trưa

Canteen

Đã cố ý chọn mọn một cái bàn gần góc khuất nhưng vẫn trở thành tâm điểm của sự soi mói… Đã học ở đây bốn ngày rồi, ít nhiều nó và nhỏ cũng quen được việc này. Ngọc về đây là hợp cạ với nàng rồi, 2đứa này luôn luôn thích sự ồn ào náo nhiệt……..

– Nè, bốn anh ấy đâu rồi…- Ngọc vừa hút ít sữa nóng vừa hỏi

– Ưm…hôm nay là thứ hai, chắc là ngoài sân bóng rỗ rồi!- My xem xét rồi nói

– Wow! Tuyệt thế…..à nhắc mới nhớ. Cha Lâm nhà mình chơi cái này cừ lắm nha- vy nói. Cắn 1 miếng và miếng sanwich

Nó không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi uống chai sting của mình… Ông anh nó thể thao là giỏi khỏi bàn rồi….

– Hêhê~~~nhưng hôm nay người ra sân không phải Lâm ca…- Nàng cười đầy ẩn ý

– Hửm…- Ngọc và Vy đồng thanh

– Tuyển thủ của trường hôm nay là Minh và Kiệt cơ- nàng nói tiếp

– Sso thế??- cô hỏi

– Lâm nói không có hứng chơi, còn Hải thì chuồn đâu từ nãy giờ rồi. Có điều nếu so về bóng rỗ thì…. Minh và Kiệt nhỉnh hơn 2người kia một chút- my cười tít mắt

– Ghê vậy ta???- nhỏ xoa cằm

– Anh Minh cũng đỉnh quá ha- cô nói

Nó chỉ im lặng không nói gì nhưng vẫn nghe thấy tiến nói của My…..bình thường thì mặz 3con bạn léo ngéo, nó bỏ ngoài tai cả… Không biết tự bao giờ, nó hơi để ý đến hắn…mặc dù vậy cái thái độ bên ngoài vẫn là thờ ơ, lạnh lẽoo.

– Hàhà~~ từ đi rồi biết… Lâm lợi thế bơi lội cơ. Hải thì là bóng đá nha~~~

– Hừm..khi không nhắc thằng ám khí ấy- Vy nhíu mày

– Nè, vy tao thấy mày thành kiến quá với anh Hải rồi đấyy..ảnh cũng dễ thương galăng quá trời mà…- ngọc phân bua

– Im đê con kia. Đồ bênh trai bỏ bạn, tên đáng ghét nhà đó…grừ- Nhỏ nghiến răng

– Thôi mà…còn cay cú vụ hôm qua à?- my khích vy

– Cái gì?? Tao mà thèm à?- nhỏ quát

– Haha.. Không phải sao??…

Nó nghó nghiêng qua Vy. Mặt nhỏ đã đỏ bừng bừng rồi này, lại tự động tát vào mặt nữa… Thái độ này…

My đá chân nó, nó nhìn cô và nàng. Rồi cả ba nhìn nhỏ cười đầy ẩn ý…

Cả canteen rộn rã tiếng cười nói… Không ai ngờ rằng, 3cô mỹ nhân này lại là bạn của Angela trường họ….. Bốn mỹ nhân hội ngộ cướp đi không ít trái tim của nam sinh toàn trường

Phía khuất bóng canteen, cặp mắt rực lửa của tố như như muốn thiêu đốt bốn đứa tụi nó. Ả đường là princess của trường chẳng nhẽ lại phải chịu thua bốn đứa đó trong nhục nhã thế này hay sao?

Nhớ lại cái tát của Nguyễn Hoàng Nhật Minh- người mà ả yêu rất nhiều. Cái tát đó, anh ta tát để trả thủ cho con tiện nhân Dương Cẩm Linh…. Tại sao chứ? Vì một đứa không quen không biết mà lại đi tát vị hôn thê của anh ta… Không thế chấp nhận được!

“Nể tình cái tập đoàn bẩn thỉu của nhà cô từng có hôn ước với tôi nên tôi bỏ qua… Lần sau, là cái mạng của cô..” sao câu nói lạnh lùng ca thô bạo đó, hắn chẳng ngần ngại ban cho cô cái tát đau đớn đến bậc máu. Tiếp theo đó là một chiếc dao béng ngót phóng tới cắt đứt một phần tóc của Tố Như. Nhớ lại cảnh đó, lòng ả tan nát vạn lần, vi ai mà anh ta có thể…. Tất cả là tại nó…. Dương Cẩm Linh….. . thù này, ả nhất định phải trả!!!

Vẫn còn những 30ph nghỉ trưa, vbốn đứa ngồi lại tán gẫuu….

Nó bỗng nhiên đứng dậyy:

– Mày đi đâu vậy- Vy hỏi

– Rửa mặt- nó đáp ngon ơ rồi đi thẳng

– Con đó đến khi nào mới chữaa được bệnh lạnh lùngđây- my bĩu môi nhìn theo bóng nó

– Hết cách rồii! Bây giờ giếtt chết nó một ngàn lần rồi hồi sinh cũng vậy thôi- nhỏ thở dài

– Tao muốn nó là Hexi của 2năm trước..- cô nói giọng nhè nhàng, chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm

– Thôi bỏ đi, như vầy phẳng phải tốt hơn sao?- nhỏ nói

– Ừm…ít ra nó chẳng phải bị ai ức hiếp như ngày xưa- my cúời cười

– Ừm…cũng đúng..- ngọc nhẹ giọng

– Thôi nào nào! Đi xem mấy anh chơi bóng rỗ di- my đưa ra sáng kiến

– Ưm được đó được đó!- ngọc tán thành

– hừm..cứ đi…tao muốn ngồi đây một lát- vy xua xua tay

– sao vậy?- nàng hỏi

– Mỏi chân lắm~~- nhỏ nhăn mặt

– Hừ..lười quá con kia. Mập lên cho xem- ngọc trề môi

Kệ tao…

– Thôi mà….

– không

– đi…

– không

-…..

Nùng nằng một buổi nhỏ vẫn không đi. Nàng và cô đành dắt nhauđi. Mặc kệ nhỏ bạn lười biếng lười vận động này!

Nhỏ gọi thêm một ly Capuchino sữa đặc ngồi nhâm nhi. Không khí sân vận động chắc chắn còn tệ hơmn cái cateen ồn ào này! Với lại bóng rỗ có gì để xem chứ khi ở bên mỹ, ngày nào Linh cũng chơi, nhỏ xem nó đến chán kia kìa. Thôi thì ngồi đây cho rồii

Hôm nay canteem nữ sinh cũng ít dần, chắc là cũng như cô và nàng, đi mà ngắm 2ông kia hết rồi…

Cũng tối. Thật yên tĩnh!

Cái tên kia đâu rồi nhỉ? Cái tên đó…đúng là tũức chết, lần đầu tiên ngoài pama và 2anh ra nhỏ bẻ mặt trước một tên con trai…

Không biết bây giờ tên đó đang làm gì nhỉ? My nói không có ở sân bóng rổ cùng 3anh. Chắc chắn là la cà với lũ con gái hớ hên rồi, cái điện thoại của tên đó…ta nói, toàn lũ chỉnh sửa…nhìn kĩ không bằng một góc của nhỏ. Đúng là đồ mắt thẩm mĩ kém cỏii. Hừm. Bực bội

Ủa. Mà sao nhỏ lại bực cơ chứ, còn thắc mắc tên đó đang làm gì nữa. Nhỏ có liên quan gì với hắn ta chứ?? Đúng là nực cười…chắc là tại hôm qua uống nhiều quá, tác dụng phụ nên nghỉ tào lao rồi

À, mà nói mới nhớ, hôm qua cái thằng sàm sở mà tức chết, nhỏ mà tỉnh táo là cho thằng đó đi mà gặp ông bà lâu rồi. Nhưng mà sao không nhớ nỗi cái mặt hắn. Đã vậy mà còn phải để tên khốn Võ Vĩnh Hải này cứu nữa, chó chết mà……mà…hình như tối qua hắn ta cõng nhỏ về, nói….hắn nói cái gì ấy nhỉ??? Hình như là……là….là cái gì ta???? Aaaa, thắc mắc quá!!

“Ơ kìa, thắc mắc cái gì chứ, nói gì là kệ hắn ta chứ. Để ý làm gì, sao mình lại thắc mắc….. Aaaaa… Đặng Huỳnh Ngọc Vy mày điên rồi!!”

Nhỏ vẫn đang đấu tranh tâm lí một mình thì một làn sóng âm thanh nổi lên…

Nữ sinh

– Aaa…anh Hùng

– Aaa.. Mẹ ơi. Trai đẹpp

– Võ Cao Hùng đó

– Anh ta là anh họ babyboy

– Nhập học ở đây sao trờii. Aaa..sao chịu nỗi đây

– Hotboys hotgirls Trường này loạn mất thôi

– Ai giết tôi đi

– Anh ta ngồi đâu đấy, lại xin ngồi chung đi

….

Nam sinh

– Lại 1thằng ẻo lã

– Cẩn thận, ăn chơi có tiếng đấy

– Thằng đó sát gái lắm. Thay bồ như thay áo vậyy

– Chết rồi, cái điệu này tao khỏi kiếm bồ

– Hê. Nó tiến lại gần chỗ em mỹ nhân kìa

– Cô bé cá tính em Kiệt hả? Đẹp quá!

– Biết ngay gặp là sáp vô ngay

– Khỗ thân rồi cô bé ơi

– Thằng ch* đó. Tao kếtt em đó trước mà…

………………………………………………………………………………………………………….

Hùng với mái tóc cắt hợp thời thượng. Khuôn mặt đẹp trai và dáng vóc rất chuẩn. Hắn ta kiêu ngạo bước đi cùng nụ cười ngạo nghễ…

Nhập học trường này thật nhám chán, bà hiệu trưởng kì quặt, lớp học dạy như điên. Không phù hợp với công tử ăn chơi như hắn ta được! Chỉ được cái là nhiều hotgirl đấyy! Nhưng thật tiếc, so đi so lại cũng chẳng ai bằng con nhỏ đó….

Nảy giờ tìm khắp các lớp họcc cũng chẳng tìm đươc nhỏ… Hùng quyết định đi xuống canteen tìm thử

Quả nhiên. Vừa vào đã gặp…. Mái tóc hung đỏ kiểu cách, làn da trắng như embé. Khuôn mặt xinh đẹp khỏi bàn, dáng vóc chuẩn hơn người mẫuu. Lám sao Hùng có thể quên….

Nhếch môi cười khẩy, từng bước đến nơi người đẹp ngồi. Cốc Capuchino nghi ngút khí. Đôi chân thon dài bắt chéo, hai tay đan chống lên chiếc cằm xinh xắn. Hàng mi cong va bờ môi hấp dẫn, những gì hùng nhìn thấy như càng tôi lên vẻ đẹp của nhỏ trong mắt hắn!

Dừng trước bên bàn, tự tiện ngồi xuống. Hùng nở nụ cười ma mị…

Nhỏ hơi giật mình, nhìn vào người đối diện mình ngạc nhiên. Ai đây?

– Chào người đẹp. Lại gặp nhau rồi- Chất giọng Cao Hùng đầy đểu cán

– Anh là ai???- nhỏ nhíu mày khó chịu

Hả? Nhỏ không nhớ nỗi Hùng sao?! Lộn không vậy…

– Em….. Chúng ta đã gặp nhau 2lần rồi mà….

– Hừm… Thì sao?- vy đáp

– Cô bé à? Em không nhớ gì chuyện đêm qua??? Em đùa đúng không?!- giọng hùng cợt nhả

Cô bé???? Cái cách nói nỗi da gà này… Nhỏ nghe ở đâu rồi ta???

– Anh?? Trung tâm thương mại??? – nhỏ hoài nghi

– ô~~nhớ ra rồi à?- Hùng nhếch môi

– Hưm~~tưởng ai….ra là gã kiêu ngạo ở trung tâm thương mại…..- nhỏ mỉa mai. Chợt nhớ ra chút chuyện “vui” nào đó vao 3ngay trước….

– Em…..- hùng cứng họng

– Đừng có xưng em với tôi… Với lại, tôi có mời anh ngồi cùng sao??? Tôi chả có hứng thú gì với gã như anh. Anh chả là cái gì trong mắt tôi đâu- nhỏ khó chịu

-..tôi biếtem là ai… Đặng tiểu thư. Còn em, Em không biết tôi??? ~~~- Hùng nhìn nhỏ, nhướn đôi mày xấc xượcc

Nhỏ khẽ cau mày! Cái tên này…..hắn ta biết nhỏ sao? Giọng điệu quá cao ngạo, địa vị chắc không nhỏ…

– Tôi mặc kệ anh là thiếu gia nhà nào? Tôi không có hứng với anh…. – vy nói. Nhỏ đứng dậy đi khỏi bàn ..

Một bàn tay bạo lực nhanh chóng tóm lấy tay nhỏ từ phía sau…

– Nè, đừng nóng, chân em không phải đang đau sao???- hùng cười đểu, nắm chặt cổ tay vy

Gì?? Sao hắn ta biếtt….nhỏ mặc quần dài và bốt cao cỗ mà….

-…làm sao… Anh biết??

– Ha~~~ – hùng mở to mắt ngạc nhiên. Cô ta không nhớ gì về tối qua thật.. Đúng là xem rẻ hùng mà!

-Buông.. – vy gằn giọng

– Không!- hùng đắc ý

Chó thật. Bàn tay con trai kiểu gì cũng khoẻ hơn nữ. Cái chân dùng karatedo khi về nước đã bị thương những hai lần. Nhỏ thật hận cái tên ôn thần hại nhỏ thương lần đó. Là ai ngoài thằng cha Võ Vĩnh Hải chết bầm..

– Tôi nói buông ra- nhỏ quét ánh mắt giận dữ về Hùng…

Hùng thừa biết nhỏ đang bị thương, chả làm gì được xả. Cố tình khiêu khích!

– Tôi không thích. Cô bé làm gì được đây!

Thằng này, đúng la chẳng biết điềuu…được lắm… Đặng Vy này cho hắn thấy

Mặc kệ chân trái ê buốt tột độ. Mũi giày bata chân trái lao vào bàn tay Cao Hùng

Hùng quá bất ngờ…quên mất, nhỏ này là em Kiệt, ít nhiều cũng sẽ có trò này

Buông tay nhỏ ra né cú đá, tuy vậy vẫn bị trúng vào bắp tay hùng….

– Khá đó người đẹp, bất ngờ nha~~- hùng ngạc nhiên nói xen lẫn đùa cợt

– Shit*- Ch* chết, bổn tiểu thư đây đau chân nên hơi lạt hướng nhá. Không thì không dễ vậy đâu. Vy đứng dựa vào cạnh bàn, hơi cà nhắc chân trái. Không ổn rồi, đau quá, trật gân nặng rồi!

– Đi theo tôi- Hùngbất ngờ tóm lấy cánh vai, thô bạo lôi nhỏ đi

– Buông ra. Thằng khốn…

Nhìn xung quanh cănteen. Không thể nao, ai cũng quay mặt làm ngơ! Con người nay quyền lực thế sao????

Giờ làm sao đây?? Trong trường sao mà sử dụng súng, với lại nhỏ cũng chả đem theo. Không ngờ lại bấtt lực thế này. Bổn tiểu thư nhỏ đây thà chểt chứ không chịu nhụcc đi với tên rác rưỡi này. Lũ bạn nhỏ đâu hết rồi???! Hai ông anh mắc dịch biết trôi rồi sao?? Thằng anh mới kết nghĩa Nguyễn Hoàng Nhật Minh lặn đâu mất??? Cái tên biết thái chết tiệt Võ Vĩnh Hải anh phắn ở ngã nào?????? Cứu nhỏ giỏi lắm mà, cứu một lần nữa xem!!!!

– Võ Cao Hùng…buông cái tay bẩn thỉu đó ra

Vút___ Bàn tay khoẻ mạnh khác gạt bàn tay Cao Hùng ra. Tóm lấy Vy từ đằng sau…

Cái cảm giác này, quen quá…tối qua. Đúng là cái cảnh này…y hệt tối hôm qua!!! Chất giọng đáng ghét này, kẻ thù của nhỏ, Võ Vĩnh Hải…….

Bàn chân tê buốt khẽ mất thăng bằng ngã vào bờ vai săn chắc của Hảii…..

Cả canteen sôi nỗi hẳn lên. “Baby boy xuất hiện rồii”. “Cứu Hotgirl mớii sao???”.” Anh em họ Võ đối đầu nhau!!!”

Cái gì, nhỏ có nghe lầm không . ” Anh em??”

– Đầu gấu. Tránh ra!!- Hải bỗng lạnh giọng khác hẳn thường ngày. Bế thốc vy đặt xuống chiếc bàn gần đó trong khi nhỏ vẫn chưa kịp phản ứng gì…

– Ê…này…..- vy lắp bắp

Hải bước đến đối diện Cao Hùng. Đôi mắt đùa cợt nghiêm túc lạ thường đối diện đôi đồng tử giận dữ

– Lại là mày??? Thích xía vào chuyện của tao thế à??- hùng trợn mắt nhìn Hải

– Xem ra anh coi thường lời nói củatôi nhỉ???- cậu cười khẩy

– Mày…

– Tôi không muốn làm anh bẽ mặt trước nhiều người- cậu nói nhỏ vao tay hùng

Thằng ch* này. Đe doạ sao??? Hùng không thể chịu nỗi nhưng…..không còn cách nào khác!

– Mày nhớ đó… Tao sẽ trả thủ mày từng chút một- nghiến ham răng ken két. Quay lưng nhìn về phía vy, lần sau nhất định lôi dược cô đi.

Có một người bỏ đi mang theo một mối thù lẫn nhục cực đại.

Nhỏ chưng hửng nhìn cậu .. Tên này….khác quá….

Bước đến gần bên Vy. Cậu khẽ nhăn mặt…

– Nè, cô sao vậy?? Sao không K.O thằng dó đi chứ??? Cô nhiều chiêu lắm mà

Nhớ lại lần trước ma phát tức! Lần đó…xém nữa đá vào chỗ…***… Của cậu luôn rồi!

– Cái gì tô…i- vy cứng họng

– Tôi tôi anh anh gì??? Đừng có mà dính vào tên đó lần nữa nghe không?!- hải nạt nhỏ

Cái gì?? Quát nhỏ hả?? Tên này…

– Cái tên hách dịch nhà anh! Anh cần anh… Á~~~- định đứng dậy chửi cậu một trận thì..aaa quên mất cái chân đau!

– Nè…nè. Cô sao vậy?- Hải hỏii

– Aaa…- vy không trả lời, ôm chân đau

– Đầu gấu cô đau chân hả?? Có sao không. Đưa tôi xem

– Không cần…anh buông ra- nhỏ nói giọng khó khăn

– Đưa tôi xem- hải khuỵ chân xuống

– Đã nói…

– Đừng cứng đầu nữa!- cậu quát

Nhỏ hết hồn. Im bặt người bất động. Thình thịch. Tim đập mạnh quá! Nhỏ sao thế này

Hải cầm bàn chân thon thả kia lên xem. Cái gì đây hả?? Bầm tím luôn rồi…để bao lâu mà chân nghiêm trọng thế này!

– Cô…đêm qua đến giờ đừng nói là chưa bôi thuốc nhá!- cậu nhìn nhỏ nghi hoặc

Đáp lại cậu là đôi mắt long lanh con sò xanh của nhỏ.

– Ôi trời~~đi lên phòng ytế mau- hải gắt

– Anh hâm à! Sao tôi đi được…cứ để đấy. Chút tôi tự đi!!- vy nhăn nhó nhìn cậu

– Một chút là bao giờ???

Gì đây? Tên này?? Lo lắng cho nhỏ à??? Uống lộn thuốc sao????

– Bao lâu…kệ tôi…anh cứ để… Á a…nà..y- chưa kịp để vy nói, hải bế thốc nhỏ lên một lần nữa

Bóng cậu trai có mái tóc thuộc về biển cả bế con bé mái tóc đỏ rực rỡ của máu chạy đi gấp rút. Mặc cho nhỏ giãy giụt la hé inh ỏi. Cậu trai vẫn chạy do trong con mắt của vao người…..

Phòng ytế

Sau khi cô giáo băng bó cho vy xong. Dặn dò một vài thứ rồi ra ngoài..

Tức thật…lại để cậu cứu, còn quát nhỏ nữa chứ. Nhục thật…..nhưng sao…..lần này……… Không thấy ghét cậu nhỉ?????

Nhỏ thơ thẩn nhìn ngoài cửa sỗ. Cậu ẩm nhỏ, thở dốc, mùi bạc hà, mồi hôi, đôi tay cứng cáp, khuôn ngực rắn chắcc…..sao mà…….

“Ấm áp quá!” vy lẩm bẩmm

Cạch. Cậu bước vào với chai thuốc giảm đau

– đầu gấu! Lảm nhãm nhãm gì đó???

– Không…không có gì- có người cuối mặt ngượng ngịu

– Wo!! Gì đây?? Đầu gấu??? Thái độ đó là sao?!- hải méo mặt nhìn nhỏ

– Tôi…anh…

– Thôi bỏ đi! Đưa chân cô đây!- hải ngồi xuống cạnh nhỏ

– Không…không cần! Tôi tự làm- nhỏ nói

– Azzi, cứng đầu có mà vừa vừa thôi chứ- cậu lườm nhỏ, tóm lấy bàn chân nhỏ xíu

– Ây…nhẹ thôi!- vy mím môi

– Rồi…rồi….

Đôi tay nhẹ nhàng xoa thuốc giảm đau. Bờ môi mỏng như con gái đôi lúc chu lên rồi dãn ra theo từng đường xoa tỉ mỉ. Nhỏ nhìn cậu lúc này….sao mà ……dịu dàng quá!

Con người trước mặt nhỏ…..là tên đáng ghét thường ngày đây sao?!

– Rồi đó. Hai ngay sẽ khỏi thôi- hải dựa người lên giường bệnh nói

– ….tên đó…là anh em của anh sao!

– Hả…hơi~~~ anh họ thôi…. Thằng đê tiện đó tôi không ưa- Cậu trề môi

– Haha ….nói làm như anh đàng hoàng lắm không bằng~~- vy bụm miệng cố nén cười

– Nè~~ bộ trong mắt cô…tô xấu thậm tệ lắm hả??!- cậu nhăn nhó

– Haha…..chính xác!- nhỏ nháyắt

– Hơi~~tôi bó tay với cô

– ….

Không gian cứ thế chìm vào tĩnh lặng. Nhỏ ngẩn ngơ nằm trên chiếc giường ga trắng

Cậu bâng khuâng gác tay ngã dai theo nền sofa xanh

Không gian cứ thế…cứ thế….cho đến khi:

– ….Này….- nhỏ gọi

– Gì??- cậu nhan nhạt đáp

– …tôi…

– Sao??

– Dù sao…..cũng cảm ơn anh!

– Hả???- bật người khỏi sofa. Cậu vừa nghe lầm chăng

– Tôi.. .không nói hai lần đâu- nhỏ hậm hực qua mặtt đi

– Rồi rồi~~~ ok

Reeng reeng

Tiếng trống vào lớp kết thúc tiết học và không gian yên tĩnh nơi phòng ytế

Hắn gọi điện cho Hảii, cả bọn cùmg nhau kéo qua phòng ytế. Gửi moto vy cho cô hoệu trưởng. Kiệt chở Vy về nhà!!!

Trên chiếc Ducati 1299 hạng sang. Kiệt luôn mồm chửi bới con em cứng đầu, bê tha chẳng bao giờ lo cho bản thân ra hồn của mình. Anh đâu để ý rằng: đứa em gái cứng đầu đó, hôm nay không chịu chống chế lấy một tiếng…ngoan ngoãn nghe anh thuyết giảng một cách vô điều kiện!

Vy phóng tầm nhìn vô định dọc trên đường. Mặc cho dòng người có xô đẩy che chút thật đông đúc, ồn ào..tâm hồn nhỏ giờ đây….sao ấm áp, dễ chịu, yên bình……và ấm áp quá!

Phía sau con Ducati 1299 là con Suzuki R750 có chàng trai mái tóc màu nước hướng đôi mắt về cô gái tóc hung. Ánh mắt anh dịu dàng và đầy niềm hạnh phúc!

– Đầu gấu dễ thương!- cậu khẽ nói

*Hết chương 14*

O.s

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN