Ngày Mưa Sẽ Ngừng Rơi
Khoảng Cách Được Thiết Lập
Đầu óc trống rỗng lúc ấy khiến tôi chỉ biết đi mà không biết những ánh mắt đầy cay nghiến đang dõi theo mình.
Bờ hồ mọc thưa thớt vài cây cỏ dại lắc rắc vài đốm hoa màu sắc, mặt hồ trong veo phản chiếu ánh nắng chói chang của mặt trời .
– Ân Hoàng Khánh Vy, còn nhớ tụi này chứ?
Tôi bất ngờ hướng tới nhóm nữ sinh đứng cách mình không xa, đứng đầu là cô nữ sinh vẻ mặt rất đáng yêu nhưng ánh mắt và giọng nói đều toát lên sự độc đoán.
Chính cô ta cùng lũ bạn đã hất ngã tôi ở công viên vài tháng trước. Mai Anh, sao tôi có thể quên được.
– Hẹn tôi ra đây đâu cần phải mượn danh người khác.
– Tao chỉ đang muốn biết mày thân với Thiên Nam tới mức nào thôi con ranh ạ.
Hóa ra dân giang hồ dùng những từ này. Đã thế việc quái gì tôi phải nhượng bộ.
– Biết thì phải hỏi nhưng trả lời hay không là quyền của tôi. Thế nhé!
Tôi quay đầu bước đi, dù sao tôi cũng đã biết nữ sinh trong lớp còn muốn hại tôi thì việc gì phải đối xử tốt với chúng?
– Đứng lại, mày nghĩ có thể đi sao? Tao gọi mày ra đây không phải để chất vấn đâu con ranh.
…
Lớp học !
Tú Linh mang hai bịch bánh mì trở về lớp, nét mặt đang bình thản bỗng tối sầm lại khi lướt nhìn qua bàn của Vy không thấy chủ nhân đâu. Ánh mắt sắc lạnh tiến vào lướt nhìn qua những gương mặt thoáng tia e dè dưới kia, Tú Linh càng chắc chắn hơn vào suy nghĩ của mình. Gương mặt dễ thương đã tỏa lên luồng khí u ám rất dễ nhận ra, một cái đập tay mạnh xuống bàn làm cả lớp giật thót tim hướng hết mắt về phía tiếng động phát ra.
– Khánh Vy đâu?
Tú Linh hất hàm, những ánh mắt đưa nhìn nhau ngơ ngác. Một lần nữa giọng nói cao ngạo quát lên.
– Tôi hỏi các người Vy đâu?
Im lặng nhưng một số người thấy cách hành xử kia rất quá đáng.
Cô nàng lớp trưởng cau có hất mái tóc ra sau vai, nhún người đứng lên cao quát lên không kém.
– Cậu ta đi đâu chúng tôi quản được sao? Có phải trẻ lên ba không mà cần người chăn dắt? Cậu lấy quyền gì mà dọa nạt cả lớp?
– Tôi dọa à?_ Tú Linh cười khẩy tiến một bước đã làm cô nàng kia như thụt lùi vài bước._ ai biết thì nói, tôi đâu có dọa nạt ai? Cậu biết Vy đi đâu không?
Trong lớp này đừng nhìn vẻ ngoài mà phán đoán bên trong, ngoài cô ra có cho tiền Vy cũng chẳng dám thân với ai, đơn giản đầu óc đơn bào ấy đủ EQ để nhận ra ngoài Tú Linh ra không ai đủ để tin tưởng.
Giọng nói ma mị sát gần bên tai lớp trưởng mang đến sự nguy hiểm đang chờn vờn quanh đây.
– Tôi.. tôi không biết.
– Hỏi lại nhé, Vy đi đâu rồi?
– Cậu làm gì vậy? Cậu ta đi đâu cũng cần khai báo sao? Thôi cái trò dọa nạt ấy đi.
Cậu nam sinh vừa mở miệng đã được nhóm người xung quanh đồng tình, Tú Linh nhếch môi cười khinh bỉ.
– Thí nghiệm xà phòng nhớ không? Chính cậu đã bỏ thêm chất xúc tác vào ống nghiệm để biến bài kiểm tra của Vy thành bong bóng, nhớ không?
Từng lời một thoát ra từ đôi môi nhỏ nhắn không khỏi khiến mấy người dưới kia thất kinh, cô lớp trưởng càng thêm tức tối.
– Rốt cuộc cậu dang muốn gì? Đừng tưởng lấy danh con gái hiệu trưởng mà muốn làm gì thì làm.
– Câu này tặng lại cậu đấy. Tôi cho 3 giây cậu không nói Vy đi đâu đừng trách tôi vô tình. 1..
Cô nàng lớp trưởng mím môi kiêu kì, trong ánh mắt dường như có chút hoảng sợ nhưng hẳn được ai đó chống lưng nên cô nàng giữ kín miệng.
2…
Bộp,
Tú Linh tức giận túm tóc cô nàng ghì đầu xuống mặt bàn, hành động hung hăng ấy khiến cả lớp như thốt tim .
– A…bỏ tôi ra…
– Cậu làm gì vậy? Cậu đang gây sự à?
– Các người im ngay, thế nào có nói không? Hay vì cậu đang dựa vào con nhỏ Ánh Tuyết mà hênh hoang với tôi?
…
Nước đang dần nhấn chìm tôi trong sự vùng vẫy vô ích.
Vật nặng buộc ngang hông đang dần chìm xuống, tay chân bị trói không thể chống cự lại, ánh sáng từ mặt nước chiếu xuống chói lóa.
Chẳng lẽ đây là kết thúc của tôi sao? Hình như có ai đó đang tới, muộn rồi, lồng ngực tôi đã xẹp xuống, khép mi lại tránh thứ ánh sáng chói lòa ấy.
“Mẹ, con mệt rồi, con tới với mẹ nhé.! Ba không cần con nữa “
Hải Vũ nhận được tin nhắn từ Tú Linh đã vội vàng tới bên hồ nhưng đã muộn, bên bờ hồ không còn bóng người chỉ còn những vòng loang ra đều đều từ giữa hồ.
Hai thân ảnh dần xuất hiện, Huy Anh kéo theo Khánh Vy. Hải Vũ vội vàng đỡ lấy cô, bộ đồng phục ướt nhẹp dính lấy cơ thể mảnh dẻ xanh xao, sợi dây trói chặt ở cổ tay, cổ chân hằn lốt đỏ vì bị siết chặt, chưa kể những vết cào cấu xây sát lộ ra mảng máu loang dưới lớp áo ướt mỏng tanh.
– Anh, Khánh Vy…
– Lũ khốn, chúng muốn giết người.
Huy Anh vuốt ngược mái tóc nâu ra sau, ánh mắt lướt nhìn qua cô mang nét căm giận. Trình độ nín thở của cô khá tốt nên hiện tại chỉ bị ngất đi.
Đợi Hải Vũ gỡ bỏ sợi dây thừng trên người cô, anh vùng vằng đứng dậy bế ngang người cô bước đi, những giọt nước còn xót lại chảy dọc từ cơ thể, rải theo từng bước đi nhấn mạnh xuống mặt đất
Hải Vũ thoáng ngạc nhiên khi nhận ra anh đang tức giận nhưng cậu hiểu, tốt nhất là im lặng rồi sau đó chờ anh giải thích. Cậu biết một khi anh tức giận thì không tới lượt cậu xử lí.
Anh bế cô bước vào giữa sân trường, những cặp mắt kinh ngạc hướng về phía anh, một lúc sự ồn ào của giờ giải lao đã nín bặt tưởng như có thể nghe thấy tiếng lá rơi khuấy động.
– Từ nay ai dám động tới Ân Hoàng Khánh Vy chính là động tới Trịnh Huy Anh này.
Có một cô nữ sinh đang chạy tới, giọng nói uy quyền mang tính đe dọa cất lên cũng là lúc đôi chân khựng lại không bước tiếp nữa, ánh mắt mở to vô thần, làn môi mím chặt tưởng như trong lòng nhịp tim đã đập hẫng đi.
Dưới ánh nắng vàng nhạt, cô quay lưng rệu rã bước đi, lọn tóc đen nhánh cắt ngắn rớt xuống hai bên má. Cô đã rất muốn chạy đến bên Khánh Vy nhưng ánh mắt lại cứ dính chặt tới anh. Cô đã muốn bảo vệ con nhỏ ngu ngốc kia nhưng sự ích kỉ đã bùng lên.
Người cô báo tin là Hải Vũ nào phải anh, tại sao người đến trước lại là anh?
Chính câu nói của anh làm thế giới nhỏ bé của cô sụp đổ.
– Cảm ơn anh.
Huy Anh chỉ gật đâu, bế Khánh Vy hướng về phía phòng y tế. Trước giờ anh luôn công tư phân minh, không vì cả giận mất khôn, chẳng cần nói anh cũng hiểu người con gái đang nằm trong tay anh đây đang hưởng đặc ân từ hai người, và đặc biệt họ không coi cô như một món đồ tùy ý lựa chọn.
Bốp!
– Khỉ thật, cậu muốn thắng tôi tới vậy sao?
Hải Vũ giáng mạnh cú đấm vào má trái Thiên Nam, vì bất ngờ cậu mất thăng bằng lùi lại, khóe miệng rỉ máu, đưa tay quệt thứ chất lỏng ấy đi, Thiên Nam đứng thẳng dậy với cái nhếch môi ngạo mạn.
– Tức giận chuyện hôm qua à?
– Ân Hoàng Thiên Nam, cậu mãi mãi là kẻ hiếu thắng, một thằng nhóc bản tính nóng nảy.
– Tức lắm sao? Không phải trận bóng đó tôi đã thắng? Tôi và cậu cạnh tranh công bằng, tại sao không hài lòng?
– Chỉ giữa tôi và cậu không liên quan tới Vy, cậu có biết vì cậu, Khánh Vy suýt bị dìm chết chứ?
– Sao?
– Còn hỏi? Chỉ cần liên quan một trong ba chúng ta Vy dễ dàng bị tẩy chay. Cậu chỉ biết độc chiếm người khác chứ nào phải thích Vy, quên cái ngộ nhận ảo tưởng ấy đi.
Hải Vũ vung tay lần này đấm hụt ngược lại còn bị Thiên Nam thúc mạnh vào bụng đánh bật cậu ra xa, ánh mắt đen sẫm huyễn hoặc sâu hút tưởng như có thể nuốt chửng mọi thứ.
– Ảo tưởng? Theo cậu là như thế nào? Cạnh tranh công bằng. Ok?
Hải Vũ ngồi dậy nhếch môi, đưa tay xoa bụng. Thiên Nam dù có lầm lì tỏ ra lãnh đạm với vô số người thì một chữ bạn đều gỡ đi mọi rào cản, như lúc này đây còn chìa tay có ý mời Hải Vũ đứng dậy.
Lòng tự tôn của cậu nổi lên, hất tay Thiên Nam ra tự đứng dậy, lồng ngực căng phồng hít lấy ngụm khí lớn. Cả hai đều tỏ ra mặt lạnh bởi lúc này đều coi nhau như kẻ thù.
– Công bằng? Tôi bất lợi hơn cậu.
– Anh hùng cứu mĩ nhân? Trò đó cũ rích.
Tiếng bật cười thật nhẹ hòa trong không gian của gió. Bởi nhẹ nên nỗi bận tâm trong lòng càng lớn.
Tình à?
Có rất nhiều nghĩa bởi thế nên con người hay lao đầu mù quáng để rồi ngộ nhận một chữ …yêu…!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!